11 Tai Tiếng Hạ Gục Công Tước

Chương 19

Danh tiếng là tất cả những gì phụ nữ có thể khẳng định.

Một quý cô tao nhã phải bảo vệ thanh danh của mình bằng mọi giá.

- Một luận thuyết trên chuyên đề

“Nét tinh tế của những quý cô”

Nhiều lần, nguồn gốc của những vụ bê bối khiến chúng tôi kinh ngạc...

- Trang báo về những vụ tai tiếng

Tháng Mười một, 1823

Juliana nhìn thẳng vào mẹ mình.

Đã qua thời gian thích hợp để hẹn gặp hay tiếp khách, cô đứng trong phòng khách đẹp đẽ tại căn nhà ở London của anh Nick và chị Isabel. Nơi đây trưng bày những bức tượng cẩm thạch Hy Lạp và La Mã mà anh Nick đã sưu tập trong thời gian ra nước ngoài và chờ mẹ cô.

Bức tượng Aphrodite và Eros đặt chính giữa phòng, một tuyệt tác miêu tả nữ thần tình yêu đang bồng con trai mình trên tay và cậu bé với tay lấy thứ gì đó sau vai của nữ thần. Từng múi cơ của vị thần nhỏ dường như căng lên, hai cánh tay và những ngón tay duỗi ra, đôi chân mũm mĩm đá ra phía ngoài, khao khát vươn tới điều gì đó mà cậu không thể chạm tới được.

Bức tượng đứng đó như nhắc nhở rằng thậm chí đôi khi những vị thần cũng không đạt được ước nguyện của mình và những con người tầm thường thật ngu ngốc khi mong đợi bất cứ sự khác biệt nào sẽ xảy ra.

Chuyến đi rời khỏi Yorkshire thật khủng khiếp, Juliana không thể ăn được gì, không thể nghỉ ngơi cho đến khi tạo khoảng cách giữa mình với Simon càng xa càng tốt... như thể khoảng cách có thể chữa lành cơn đau nhói vô hạn nơi trái tim, luôn xuất hiện bất cứ khi nào cô nghĩ về anh.

Luôn luôn là thế.

Cô biết chạy trốn không phải là hành động đúng đắn nhất nhưng cô không thể ở lại Yorkshire - trong căn nhà đó - không thể trong khi anh cám dỗ cô vào vòng tay anh, trên giường của anh và bước vào cuộc sống của anh. Không thể khi cô biết rằng mình sẽ không bao giờ xứng với anh.

Không khi cô chẳng thể trao cho anh thứ anh rất quan tâm - một dòng dõi tốt đẹp, một thanh danh không tì vết, một người thích hợp.

Tất cả những gì cô có thể trao là một quá khứ không mấy tốt đẹp và tình yêu của cô.

Và đôi khi, thật đáng buồn là, tình yêu không đủ.

Mình ước gì nó có thể.

Cô thở dài, lướt một ngón tay dọc theo bàn chân được điêu khắc tuyệt vời của thần Eros. Cô đáng lẽ không nên ở đây. Không phải lúc này, có thể là không bao giờ. Nhưng bốn ngày bị kẹt trong xe ngựa khiến cô có suy nghĩ mong mỏi chứng minh bản thân.

Cô đã tự khiến bản thân phát điên khi để suy nghĩ đó tồn tại trong đầu suốt những tuần qua - toàn bộ thời gian cô ở cùng Simon, những cuộc trò chuyện, mọi khoảnh khắc lúc anh đặt nghi vấn cho những hành động của cô, khi anh cứu cô thoát khỏi vụ bê bối.

Khi anh giữ lấy cô trong vòng tay và khiến cô tin rằng mình có thể xứng với anh.

Hơi thở nghẹn lại trong cổ họng.

Cô biết rằng mình đáng lẽ không nên tin như thế... biết rằng nếu rời đi càng nhanh, mọi việc giữa họ sẽ càng tốt hơn. Cô sẽ không bao giờ có được anh - không thể nào trở thành người vợ thực sự đối với anh. Anh sẽ mãi là một Công tước, cô mãi là một người tầm thường với quá khứ đáng ngờ. Nhưng điều ấy không khiến tình yêu cô dành cho anh vơi đi, dùng có muốn như thế.

Cô không thể chứng minh với anh mình hơn thế.

Nhưng cô có thể chứng minh với bản thân.

Vì thế cô chờ mẹ đến.

Cô ở đây vì vụ bê bối. Bởi vì những hành động của mẹ đã tạo nên cái nhìn của mọi người về cô... về toàn bộ cuộc đời cô. Bởi vì những hành động của mẹ đã khiến cô nghi ngờ hành động, động cơ, khao khát của bản thân.

Bởi vì cô phải biết, một lần và mãi mãi, dòng máu đó không thấp kém.

Cô phải biết mình có thể hơn thế. Tốt hơn. Khác biệt với mẹ.

Cô đã sống quá nhiều năm trong bóng tối của mẹ, đã tới thời điểm bước ra ánh sáng mặt trời.

“Thời điểm kỳ quặc cho một cuộc viếng thăm”, Louisa nói khi bước vào phòng, chiếc áo khoác ngoài phất phơ như thể bà được quấn trong gió. Bà thật xinh đẹp. Như mọi khi.

Bà ngồi xuống, hướng ánh mắt chỉ trích về phía Juliana, quan sát bộ váy của cô, nhàu nhĩ và bám đầy bụi, đôi giày dính bùn và tóc bị bung khỏi chiếc mũ đơn giản mà Carla đã chuẩn bị cho chuyến đi gần đây nhất. “Trông con thật kinh khủng.”

Juliana kháng cự cám dỗ giữa việc vuốt thẳng lại hay để yên. Cô không có gì để chứng minh với mẹ. Thay vào đó, cô ngồi xuống và ngắm nhìn Louisa đổ một ly rượu sherry mà không ngỏ lời mời cô thứ gì cả.

“Vậy là con đã ghé nhà tù này thăm ta.”

“Nơi đây khó có thể xem là một nhà tù”, Juliana nói cộc lốc.

Louisa vẫy tay gạt đi. “Tất cả những bức tượng này khiến ta cảm thấy như mình sống trong một bảo tàng.”

“Không ai ép buộc bà ở lại Lodon này”, Juliana chỉ ra.

“Đó đúng là sự thật... nhưng ta không có nơi nào khác để đi, cưng à.” Juliana không quan tâm đến lời yêu thương đó, quá lạnh lùng và vô tình. “ Ta cho rằng Gabriel chưa quyết định phải làm gì với ta, đúng không?”

“ Tôi không nghĩ thế.”

“Thôi được, ta hy vọng nó làm sớm còn hơn muộn. Ta thích rời khỏi đây trước khi mình trở thành bà nội. Không cần phải nhắc ta nhớ là mình đã già.”

Một bên khóe môi Juliana rướn lên trước sự say mê trọn vẹn đến khó tin kia. “Tôi không nghĩ anh Gabriel có nhiều hứng thú với lịch trình của bà.”

Louisa đảo tròn mắt. “Không phải ta không mừng cho thằng bé. Nó và vợ dường như có cuộc sống sung túc. Nhưng cuộc sống đó... những đứa trẻ bám dai dẳng... tiếng khóc lóc... những yêu cầu không ngớt...” Bà tựa vào ghế. “Nó không dành cho ta.”

“Tôi đã không để ý đấy.”

Louisa nheo mắt nhìn cô. “Con đã trưởng thành và mang theo miệng lưỡi táo bạo của cha con.”

Juliana nhún vai, biết cử động đó sẽ khiến mẹ cô thấy khó chịu. “Tôi đang thiếu những ví dụ để bổ sung.”

Louisa thở dài. “Thôi nào, nếu con không phải đến đây mang tin tức về tương lai của ta, thì điều gì mang con đến đây vào lúc nửa đêm thế này?”

Quá điển hình. Bà chỉ quan tâm đến bản thân.

Juliana không chần chừ. “Bà có hối tiếc hay không?”

Louisa không phải kẻ ngốc. Bà không giả vờ hiểu sai ý nghĩa câu hỏi đó. “Về điều gì?”

“Về tất cả mọi thứ.”

Bà không tốn thời gian suy nghĩ để đưa ra câu trả lời. “Không, ta chẳng hối tiếc gì cả. Ta không hối tiếc việc trở thành nữ hầu tước, hay thậm chí là vợ của một lái buôn - thậm chí cha của con có trở nên nghèo hơn lúc ban đầu và nhiều thứ không phải luôn dễ dàng...”

“Tôi cam đoan với bà một điều, nhiều thứ không trở nên dễ dàng sau khi bà bỏ rơi anh em chúng tôi.”

“bỏ rơi”, Louisa đùa cợt. “Từ ấy nghe mới kịch làm sao.”

“Thế bà ám chỉ nó theo một cách khác nào?”

“Juliana... đó là cuộc sống của ta. Và ta muốn được sống như thế. Chắc chắn con có thể hiểu điều đó, bé cưng. Con là người rõ hơn ai hết.”

Sự quan sát hờ hững kia khiến cơn lạnh lẽo xuyên qua người cô. “Điều đó có nghĩa gì?”

“Đó chỉ là những thứ ta biết được khi bị nhốt trong nhà không có thứ gì để đọc ngoài những tin đồn trong sáu tháng qua. Con cũng thích gây tai tiếng giống như ta. Tất cả những buổi hẹn hò trong vườn, làm ngã đổ rau quả và rơi xuống hồ Serpentine!” Louisa phá lên cười, âm thanh cao vút ngân vang mà Juliana căm ghét. “Chúa ơi! Nó ắt hẳn thú vị lắm đây!”

“Nó thật đáng sợ. Tôi gần như chết đuối ấy.”

Anh ấy đã cứu mình.

“Ồ, ta chắc con đang cường điệu hóa lên thôi. Và một chàng Công tước đã lao xuống cứu con. Đó nghe là những việc ta ắt hẳn sẽ làm nếu ta không ngu ngốc kết hôn khi còn trẻ và trở thành mẹ của hai đứa bé sinh đôi. Ta nói với con điều này, nếu được làm lại, ta ắt hẳn sẽ thích là người gây tai tiếng hơn một nữ Hầu tước, điều đó là chắc chắn.”

“Mẹ à, người đã gây ra nhiều tai tiếng lắm rồi, tôi cam đoan điều đó.”

“Đúng, nhưng ở đây ta không thấy được, bé cưng, vì thế nó giống như không hề xảy ra”, bà nói như thể đang nói chuyện với một đứa bé. “Tuy nhiên, về phần con... con đang sống trong vụ tai tiếng của mình.”

Đó không phải là sự thật. Cô đang sống trong danh tiếng cô được thừa hưởng từ người phụ nữ này, bà ta dường như không hề quan tâm đến những gánh nặng đã đặt lên vai các con mình.

Bà còn hơn thế.

Không phải sao?

Mẹ cô nói tiếp, chất giọng nhẹ nhàng như thể chưa bao giờ suy nghĩ nhiều vể những hành động của mình. Về cách chúng có thể gây ảnh hưởng đến người khác. “Con đã sống tốt mà không cần đến ta, bé cưng. Thử nghĩ đi... con đã tìm ra các anh mình... và họ chăm sóc cho con. Đúng... ta đã hoàn thành công việc của mình.”

Sự tự mãn của Louisa không thể nào bác bỏ. Juliana không ngăn bản thân mình cất tiếng cười. Không thể ghét những người hoàn toàn khôn muốn dính líu đến những hành động của bà ấy.

“Ta biết con muốn một lý do hay hơn, Juliana. Ta biết con muốn có câu trả lời nào đó sẽ khiến mọi thứ tốt đẹp hơn. Một câu khiến con tha thứ cho ta. Nhưng không có. Ta đã tạo ra những lựa chọn khó khăn. Và nếu phải làm nó lần nữa, ta không chắc mình có khiến chúng trở thành như thế hay không.”

“Ý của bà là việc lựa chọn có chúng tôi sao? Hay việc lựa chọn bỏ rơ chúng tôi?”

Louisa không trả lời.

Bà không cần phải làm thế. Câu trả lời đã hiện lên trong mắt.

Và tất cả mọi thứ trở nên rõ ràng.

Cô hoàn toàn không giống mẹ mình.

Juliana thở dài, một hơi thở cô cảm nhận mình đã giữ trong mười năm qua, và đứng dậy, quan sát mẹ mình, người trông vô cùng giống cô - như thể cô đang nhìn vào tương lai của bản thân.

Một tương lai hoàn toàn khác trước.

Một tương lai tốt hơn.

Bởi so sánh với người mẹ chưa từng một lần tỏ ra quan tâm hay chú ý tới người bị bà ấy bỏ rơi, chưa một lần quay đầu nhìn lại, ít nhất Julianan có một gia đình. Và có thể bấy nhiêu đó là đủ.

Có lẽ cô có thể tự thuyết phục chính mình như thế.

Nhà của anh trai cô sẽ sớm trán ngập tiếng cười của trẻ thơ và tình thương cha mẹ dành cho con cái, có lẽ âm thanh đó sẽ khiến cô không suy nghĩ về khoảng thời gian cần tìm ra tình yêu đích thực của đời mình.

Có lẽ sẽ có một thời điểm nào đó, khi anh không ở mãi trong những suy nghĩ của cô.

Khi cô không yêu anh quá nhiều.

Điều đó dường như không thể xảy ra.

Cô nhìn bức tượng một lần nữa, ngắm nhìn Eros vươn người đến thứ gì đó ngoài tầm với.

Đó là tất cả những gì cô có thể hy vọng.

Simon đứng trong phòng làm việc, kiệt sức, người đầy bùn đất, từ chuyến đi băng ngang nước Anh. Anh về nhà lúc nửa đêm, chỉ khám phá rằng tất cả những thứ khủng khiếp đã sổ lồng thoát ra trong khi anh vắng mặt.

Boggs cầm lấy áo choàng và mũ của anh, ông ta đưa cho Simon tờ công báo với biểu hiện thậm chí hơn-cả-mức u sầu bình thường của mình và rời đi chuẩn bị thức ăn. Simon không làm gì ngoài việc đổi ngựa trong mười tám tiếng qua, vô cùng mong mỏi trở về London.

Và tìm Juliana.

Simon nhìn chằm chằm vào tờ báo, đọc nội dung nhiều lần, như thể việc lặp lại hành động ấy có thể thay đổi chúng. Loại bỏ chúng. Nhưng không, mỗi lần đọc, chúng hoàn toàn tương tự nhau. Chính xác như lời chỉ trích.

Theo bản tường thuật cá nhân đầu tiên... Công tước Leighton... em gái của ngài ấy... đã hạ sinh một cô con gái cách đây vài ngày.

Anh sẽ ám sát em gái mình.

Con bé biết anh sẽ không tự tiết lộ vụ bê bối đó. Con bé biết anh sẽ không mạo hểm thanh danh của con bé, của Caroline.

Và thế là con bé đã tự tay giải quyết vấn đề.

Tại sao chứ?

Câu trả lời lóe lên, nhanh và quá rõ ràng, anh không tin mình đã bỏ qua nó. Anh đi đến bàn làm việc và nhấc chồng thư lên, xem xét qua cho đến khi tìm ra thấy mảnh giấy anh cần.

Trượt ngón tay bên dưới dấu niêm phong, anh cho phép bản thân mình hy vọng. Không nhiều. Chỉ cho đến khi đọc dòng đầu tiên trong đó, được gạch dưới. Hai lần.

Cuộc đính ước bị hủy bỏ - Needham.

Georgiana đã quả quyết rằng hôn ước của anh với Penelope không thể duy trì.

Quà đính hôn của anh đã được gửi đến London.

Em gái anh đã hủy hoại bản thân. Hủy hoại tất cả bọn họ.

Để đảm bảo hạnh phúc cho anh.

Bây giờ anh chỉ cần vươn tay ra và đón nhận nó.

Buổi dạ vũ mùa thu của nhà Northumberland được xem là sự kiện chính thức cuối cùng của mùa vũ hội năm nay, trước khi phiên họp đặc biệt của Nghị viện kết thúc và giới thượng lưu dọn hành lý và hướng vể miền quê nghỉ ngơi những tháng cuối năm.

Những cầu thang dẫn lên nhà và phòng đón khách đông nghịt người đưa những chiếc áo choàng nặng trịch cho người hầu và di chuyển lên cầu thang lớn dẫn vào phòng khiêu vũ, nơi sự kiện vui chính đã diễn ra.

Tất cả giới thượng lưu London đã bất chấp cơn mưa ướt át khó chịu để có mặt tại đây, một kết thúc phù hợp cho mùa vũ hội kéo dài quá lâu.

Nếu buổi tối tiến hành theo kế hoạch của Simon, buổi khiêu vũ này sẽ được nói đến không chỉ trong mùa vũ hội năm nay mà còn vài mùa sắp tới.

Không may, anh dường như không được mời đến dự sự kiện này.

“Tôi xin lỗi, thưa Đức ngài, nhưng Công tước và phu nhân không tiếp khách.” Người đứng đầu đám người hầu tại dinh thự Northumberland, được phân công làm những nhiệm vụ khó khăn đang yêu cầu Simon rời khỏi đám đông, truyền đat thông tin đáng buồn ấy với chút run rẩy.

“Sao cơ?”

Người hầu đó lùi lại một bước. “Đức ngài và phu nhân...”, gã ta hắng giọng, “... không tiếp khách”.

Simon quay qua nhìn đám người ăn mặc đẹp đẽ, đang di chuyển lên cầu thang trung tâm nhà, hướng đến phòng khiêu vũ. “Và ta cho rằng tất cả những người kia...” Giọng anh nhỏ lại rồi tắt hẳn, muốn gã người hầu hoàn toàn hiểu câu đó.

“... là người nhà?”, người hầu kết thúc, lời nói thiếu chắc chắn.

Simon cho rằng mình nên thông cảm cho người hầu tội nghiệp này, gã ta có thể trước đây chưa từng đuổi một Công tước, nhưng anh không thể tập trung vào cảm xúc đó. Anh quá tức giận. “Và âm nhạc phía trên kia. Đó cũng là một phần của việc... tụ họp gia đình sao?”

Gã người hầu hắng giọng. “À, vâng.”

Anh bị đuổi khỏi dinh thự Northumberland bởi vì em gái anh đã sinh ra một đứa bé. Khi chưa kết hôn. Tên tuổi Leighton đồng nghĩa với tai tiếng. Mới chỉ một ngày mà tất cả lời mời cho những sự kiện trong những từng sắp tới mà anh nhận được đều bị hủy bỏ một cách lịch sự - dường như triệu chứng hủy bỏ đang lan tràn khắp London.

Có lẽ, nếu có một ngày nào khác - một buổi khiêu vũ nào khác - anh ắt hẳn sẽ làm theo những gì được mong đợi và rời khỏi, nhưng Juliana đang ở trong phòng khiêu vũ. Và anh đã lập kế hoạch để có được cô. Trông cậy hoàn toàn vào nó, dạ tiệc khiêu vũ cuối cùng của mùa vũ hội.

Simon đã có đủ thông tin. “Thôi được, ta cho rằng ta và gia đình Northumberland vốn là bà con xa.” Anh đẩy người đi qua gã người hầu và hướng tới cầu thang, hai bước một trong khi gã đuổi theo phía sau.

“Thưa Đức ngài, ngài không thề làm thế!”

Đến ngay đầu cầu thang, anh xoay người và đối mặt với gã. “Và ngươi tính làm thế nào để ngăn cản ta?”

“Đức ngài...” Gã hầu dường như tính thỉnh cầu Simon xem xét lại.

Gã không biết rằng Simon sẽ tiến hành hai mục đích xen kẽ trong tối nay - tìm Juliana và biến cô ấy thành của mình.

Anh di chuyển nhanh qua đám đông và bước vào phòng khiêu vũ, nhận ra cô ngay khoảnh khắc bước vào. Anh bị kéo về phía cô như con bướm đêm lao vào ngọn lửa.

Anh nhớ cô mạnh mẽ và việc nhìn thấy cô đã lấp đầy sự thích thú trong anh. Cô như liều thuốc mê của anh. Anh khao khát sự gần gũi, tiếng cười, lòng dũng cảm của cô, cách cô cử động hai tay khi nói, cái nhún vai khẽ khàng khiến anh khiến anh phát điên ngay lần đầu gặp gỡ và thứ khiến anh nhức nhối ngay lúc này.

Cô nhảy điệu valse cùng Allendale, mặc bộ váy màu hồng nhạt đáng yêu và một thoáng qua, Simon bị quẫn trí bởi thực tế cô mặc chiếc váy mang một màu sắc, nhám chán - thứ màu sắc khiến cô hòa mình vào những người phụ nữ trẻ chưa kết hôn khác trong căn phòng này - cho đến khi cô xoay người cho phép anh thấy gương mặt xinh đẹp và việc cô đang mặc gì không quan trọng.

Vấn đề duy nhất chính là sự buồn bã trong đôi mắt của cô. Sự khao khát trong đó. Là dành cho anh.

Tạ ơn chúa.

Bởi lẽ anh không thể chịu đựng được việc cô thuộc về một ai khác.

Suy nghĩ đó tạo ra một khao khát đầy tội lỗi - khao khát đi thẳng đến chỗ cô, kéo cô ra khỏi vòng tay của gã Bá tước kia và mang cô rời khỏi đây.

Nếu may mắn, nó sẽ được tiến hành theo như đúng kế hoạch.

Anh không cởi áo choàng khi bước vào và khi di chuyển qua đám đông, mọi người dừng lại, ban đầu nhìn trân trân sau đó cố tình tránh xa anh. Anh biết họ sẽ làm gì - anh đã như thế hàng tá lần trước đây - và anh sẽ là kẻ dối trá nếu cho rằng sự phớt lờ đó không đau đớn.

Nhưng sự lúng túng và xấu hổ anh đang cảm nhận khi từng người có mặt ở đây, những kẻ chỉ cách đây vài ngày, trông ngóng sự có mặt của anh, lúc này quay lưng lại với anh không là gì so với cảm giác thích thú anh cảm nhận cách họ tránh xa nhường lối cho anh đi đến mục tiêu duy nhất và thực sự của mình: Juliana.

Juiana của anh.

Anh hít một hơi dài và bất chấp tất cả lẽ thường và mọi thứ từng được đào tạo, băng thẳng đến giữa phòng, dừng những cặp đôi đang khiêu vũ lại.

Một lần cho mãi mãi, chứng minh ngay từ đầu cô đã nói đúng - và thanh danh không là gì khi đem so sánh với tình yêu.

Allendale nhìn thấy anh bước đến. Nụ cười thân thiện của Bá tước nhạt dần chuyển thành vẻ kinh ngạc và anh ta dừng Juliana lại. Ban nhạc đang chơi khi Simon tiến gần đến chỗ họ hơn và anh nghe thấy sự bối rối trong giọng Juliana khi cô hỏi. “Chuyện gì xảy ra thế?”

Giọng nói của cô là lộc trời - chất giọng Ý du dương mà anh khao khát, cách cô phát ra âm tiết và để chúng nấn ná trên lưỡi. Cô xoay người về phía anh và hai mắt mở to - vì khoảng cách gần sát hay quần áo của anh hoặc có thể là cả hai - cô há hốc miệng và toàn bộ những người trong phòng đều biến mất. Chỉ còn lại cô. Chỉ có họ. Ngay lúc này.

“Đức ngài?”

Anh không tin mình có thể nói gì với cô. Không khi anh muốn làm hàng trăm thứ với riêng cô. Thay vào đó, anh xoay người về phía Bá tước, nói bằng sự hống hách của một Công tước. “Allendale, ta đang định chiếm lấy bạn nhảy của ngài đây.”

Miệng Benedick mở ra sau đó khép lại như thể anh ta đang cố gắng nhớ ra nghi thức ngoại giao cho tình huống này. Cuối cùng, Bá tước quay sang Juliana, cho phep cô lựa chọn.

Simon cũng làm tương tự, đưa bàn tay đeo găng ra, lòng bàn tay để ngửa. “Juliana”, anh hỏi, yêu cái cách đôi mắt màu ngọc sapphire của cô tối lại và môi cô tách ra vì từ ngữ đó. “Anh sẽ tạo ra một vụ bê bối thật sự.”

Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đó một lúc lâu, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh.

Và sự buồn bã không thể nào chịu đựng được hiện ra trong ánh mắt của cô.

Đột nhiên anh biết cô sẽ làm gì.

Và anh không thể ngăn cô lại.

Cô lắc đầu. “Không.”

Anh đứng đó như một kẻ ngu ngốc, cánh tay duỗi thẳng, vẻ mặt khó hiểu.

Cô lắc đầu lần nữa và thì thầm. “Em sẽ không trở thành vụ bê bối của anh. Không phải lần này.” Những từ đó vang vọng quanh anh và anh nhìn thấy mắt cô ươn ướt vì những giọt nước mắt không thể rơi ra. “Không”, cô lặp lại và vội vã rời đi, hướng đến lối ra.

Phải một lúc anh mới nhận ra điều gì đã xảy ra - cô đang bỏ rơi anh. Cô đã từ chối anh. Anh nhìn thẳng vào mắt Allendela, hai tai đỏ bừng, xấu hổ, bối rối và điều gì đó đang dâng lên trong anh, nóng nảy và giận dữ.

“Sao ngài có thể làm một việc như vậy với cô ấy?”

Lời nói đó hầu như không được ghi nhận trước khi Allendale đẩy người đi qua anh, theo Juliana.

Anh xoay người nhìn họ, nhìn cô lao qua căn phòng, những khán giả của họ di chuyển ra hai bên nhường lối cho cô và anh làm điều duy nhất có thể nghĩ; anh gọi với theo cô. “Juliana!”

Một loạt tiếng hổn hển kinh ngạc vang vọng khắp phòng, một tiếng hét như thế hoàn toàn không phù hợp ở một nơi như phòng khiêu vũ, hay bất cứ nơi nào một quý ông tình cờ có mặt. Nhưng anh không quan tâm. Anh tiến một bước về phía cô, theo chân cô và một cánh tay khoanh ngang ngực.

Ralston giữ anh lại.

Anh cố thoát ra, gọi to lần nữa, tên cô vang vọng khắp phòng, vang lên tận trần nhà, khiến tất cả mọi người đều im lặng, bao gồm cả ban nhạc. “Juliana!”

Cô xoay người lại. Anh nhìn thẳng vào mắt cô - màu ngọc sapphire Ceylon - và nói ra điều duy nhất trong đầu. Điều duy nhất anh có thể hình dung là thứ sẽ giữ cô lại. Với anh. Điều có ý nghĩa duy nhất. “Anh yêu em.”

Gương mặt xinh đẹp hoàn hảo của cô bị phá hủy bởi những từ ngữ đó và nước mắt thi nhau chảy ra.

Cô chạy khỏi phòng, Allendale đuổi theo.

Simon thoát khỏi sự kìm kẹp của Ralston, đuổi theo, xác định phải theo kịp cô. Xác định sửa chữa sai lầm.

Và thật chết tiệt nếu giới thượng lưu cản trở anh đến với cô.

Ban nhạc lại chơi và đột nhiên đám đông chắn ngang lối đi của anh. Anh xoa người đi đâu thì đều có một cặp đôi khiêu vũ khiến anh kẹt lại trên sàn khiêu vũ và khi anh đến được gần cửa, một dòng người ngay lập tức cản đường anh.

Không ai trong số họ nhìn thẳng vào mắt anh, không một ai nói gì với anh. Nhưng họ khiến anh không thể đuổi theo cô.

Khi anh tìm được cách đi qua đám đông, bước xuống những bậc thang, hướng ra cửa thì cô đã đi và không có gì ngoài cơn mưa như trút nước trên đường phố London chào đón anh.

Vào khoảnh khắc đó, khi nhìn chằm chằm vào màn sương mù, tái hiện lại những sự việc trong vài phút vừa qua, anh nhận ra một cảm giác lướt xuyên qua người.

Đó là sự sợ hãi.

Sợ hãi rằng anh đã mất điều duy nhất anh từng thực sự mong muốn.