A Knight In Shining Armor

Chương 1

Anh quốc

1564

Nicholas cố gắng tập trung vào lá thư viết cho mẹ anh, lá thư có lẽ là văn kiện quan trọng nhất anh từng viết trong đời. Mọi thứ đều phụ thuộc vào lá thư này: danh dự của anh, sự sản của anh, tương lai của gia đình anh—và cả cuộc sống của anh nữa.

Nhưng khi anh viết, anh bắt đầu nghe thấy tiếng một người phụ nữ khóc than. Khó chịu, anh nhỏm dậy khỏi chiếc bàn thô sơ và nhìn ra ngoài khung cửa sổ bé tẹo mở nhìn xuống khoảng sân trong phía dưới. Có bốn người đàn ông đang đi đâu đó, nhưng không có phụ nữ nào. Bên cạnh đó, Nicholas đang ở trên tầng ba, thế nên anh không thể nào nghe thấy cô ta được. Căn phòng anh đang ở trong có tường dày đến nỗi anh không thể nghe thấy gì từ bên ngoài, và cánh cửa thì bằng gỗ sồi nặng nề được nẹp kim loại.

“Cô ta không ở trong thế giới này,” anh tự nhủ với bản thân, sau đó để một cơn rùng mình trượt qua người khi anh băng ngang qua căn phòng. Anh ngồi lại xuống bàn và bắt đầu viết một lần nữa.

Nhưng giây phút anh ngồi xuống, anh lại nghe thấy cô ta. Tiếng than khóc của cô ta lúc đầu nho nhỏ, nhưng sau đó trở nên to dần.

Trong một khoảnh khắc, Nicholas nghiêng đầu về một bên và lắng nghe. Phải, cô ta đang than khóc, nhưng những giọt nước mắt của cô ta không phải đến từ sợ hãi, thậm chí không phải là vì sầu khổ. Không, anh có thể cảm nhận ngọn nguồn nỗi đau của cô đến từ một cái gì đó sâu xa hơn.

“Không!” anh nói thật to. Anh không có thời gian để cố hiểu người phụ nữ này, tìm xem liệu cô ta bằng da bằng thịt hay chỉ là do tưởng tượng. Ngay lúc này, nhu cầu của anh cũng lớn như của cô ta. Anh quay sự chú ý của mình trở lại với bức thư, nhưng anh không thể nào tập trung được. Những giọt nước mắt của người phụ nữ này đang kéo anh lại với cô ta. Cô ta cần gì đó, nhưng anh không thể nói đó là cái gì. Cô ta cần an ủi ư? Hay cần được vỗ về? Cô ta muốn gì ở anh?

Đặt cây bút lông ngỗng xuống, anh đưa tay dụi mắt. Những giọt nước mắt của người phụ nữ này lấp đầy tâm trí anh. Không, anh nghĩ, cái cô ta cần là hi vọng. Những tiếng than khóc đến từ một người không còn gì để mà hi vọng nữa.

Cương quyết hướng tâm trí lại với rắc rối của chính mình, Nicholas nhìn lại vào lá thư. Rắc rối của người phụ nữ này không phải là của anh. Nếu anh không viết xong lá thư này và nhanh chóng đưa nó cho người đưa tin, cuộc sống của chính anh sẽ không còn hi vọng.

Nicholas viết thêm hai dòng nữa, nhưng sau đó anh phải dừng lại. Tiếng than khóc to dần, nó dường như tăng dần lên cho đến khi lấp đầy mọi ngóc ngách trong căn phòng này—và mọi xó xỉnh trong tâm trí anh.

“Tiểu thư,” anh thì thầm, giọng anh tràn đầy tuyệt vọng, “xin cho ta một chút bình yên. Ta ước có thể dành cả cuộc đời mình để giúp cô, nhưng ta không thể. Cuộc sống của ta đang bị giam giữ ở một nơi khác rồi.”

Một lần nữa, anh nhặt cây bút lên và cố viết, lần này với tay kia bịt chặt tai lại, gắng hết sức có thể để chặn âm thanh từ người phụ nữ đó.

Nhưng Nicholas không thể ngừng nghe thấy cô ta. Anh thả rơi cây bút lông ngỗng xuống, mực dây thành một vệt ngang tờ giấy khi anh dùng cả hai tay bịt kín tay và nhắm mặt lại thật chặt. “Cô muốn gì ở ta?” anh kêu lên. “Ta sẽ trao tặng cho cô tất cả những gì ta có thể, nhưng ta không còn gì có thể trao tặng nữa.”

Nhưng lời cầu xin của anh không có nghĩa lý gì, vì tiếng than khóc của người phụ nữ đó cứ to dần, to dần cho đến khi trong đầu Nicholas bắt đầu quay tròn, quay tròn. Từ từ, anh mở mắt nhưng anh không thấy gì hết. Phía trước anh chỉ là bóng tối. Anh không thể thấy bức tường trong phòng hay cánh cửa. Anh vẫn có thể cảm thấy chiếc ghế bên dưới anh, nhưng anh không còn nhìn thấy cái bàn hay lá thư quá đỗi quan trọng với anh nữa.

Nhưng khi anh ngồi đấy, một ánh sáng nhỏ, rực rõ xuất hiện phía xa, và Nicholas cảm thấy bản thân mình bị kéo lại phía ánh sáng đó. Khi anh nhìn cái đốm nhỏ xa xăm đó, như thể chẳng có gì trong cuộc đời anh ý nghĩa ngoại trừ cái ánh sáng đó.

“Phải,” anh thì thầm. Sau đó anh nhắm mắt lại và để bản thân mình trôi dạt về phía tiếng khóc của người phụ nữ. Chầm chậm, cơ thể anh thư giãn và anh gục đầu xuống bên cạnh lá thư mình đang viết dở. “Phải,” anh thì thầm một lần nữa khi đầu hàng bản thân mình.

Anh quốc

1988

Dougless Montgomery ngồi trong ghế sau của một chiếc ô tô thuê, Robert và cô con gái mười ba tuổi mập lùn của anh, Gloria, ngồi ở ghế trước. Như thường lệ, Gloria đang ăn vặt. Dougless ngọ nguậy đôi chân thanh mảnh của cô, cố gắng khiến bản thân mình thoải mái xung quanh đống hành lý của Gloria. Có sáu vali bằng da đại bự đựng hành trang của Gloria, và vì chúng không vừa với khoang chứa đồ nhỏ tẹo của chiếc xe, chúng được tống vào ghế sau với Dougless. Có một vali đồ trang điểm dưới chân cô và một tủ áo quần to oành trên ghế ngồi bên cạnh. Mỗi lần cô xoay chuyển, cô lại bị cọ sát vào khoá kéo, đường viền hay tay xách vali. Ngay lúc này, cô đang bị ngứa ngay dưới đầu gối chân trái, nhưng cô không thể với tới nó.

“Bố ơi,” Gloria than vãn, nghe như đứa bé bốn tuổi tàn tật, “cô ta đang cào lột sột vào cái vali xinh xắn bố mua cho con kìa.”

Dougless siết chặt nắm tay lại, nhắm tịt mắt, và đếm đến mười. Cô ta. Gloria chưa bao giờ gọi tên Dougless, mà chỉ trống không là cô ta.

Robert liếc qua vai về phía Dougless. “Dougless, em không thể cẩn thận hơn một chút được hả? Cái vali đó khá đắt đấy.”

“Giờ thì em biết nó đắt rồi,” Dougless nói, cố giữ cho giận dữ không lẫn vào trong giọng cô. “Chỉ là em không thoải mái khi phải ngồi dưới này thôi. Chẳng có nhiều khoảng trống gì cả.”

Robert tặng cho cô một cái nhìn mệt mỏi. “Dougless, em cứ phải phàn nàn về tất cả mọi thứ à? Em không thể để cho kỳ nghỉ dễ chịu một chút ư? Tất cả những gì anh yêu cầu ở em là chịu khó một chút.”

Dougless mở miệng định trả lời nhưng rồi lại ngậm chặt vào. Cô không muốn lại bắt đầu một cuộc tranh cãi nữa. Bên cạnh đó, cô biết tranh cãi cũng chẳng cải thiện được gì. Thế nên, thay vì trả lời, cô nuốt cơn giận xuống—sau đó khẽ xoa bụng. Nó lại đau nữa. Cô muốn yêu cầu Robert dừng lại lấy đồ uống để cô có thể uống một trong những gói thuốc bác sĩ đã kê đơn cho chứng dạ dày nhộn nhạo của cô. “Cứ tiếp tục thế này cô sẽ bị loét dạ dày đấy,” bác sĩ đã cảnh báo cô. Nhưng Dougless sẽ không để Gloria thoả mãn khi biết con nhóc đó lại một lần nữa xoay xở để khiến Dougless khó chịu, và lại một lần nữa chèn vào một cái nêm giữa Dougless và Robert.

Nhưng khi Dougless liếc lên, cô thấy Gloria đang cười mỉa mai với cô qua chiếc gương trang điểm gắn trên tấm chắn che nắng của ô tô. Với quyết tâm sắt đá, Dougless quay đi và cố tập trung vào những cảnh vật đẹp đẽ của vùng nông thôn nước Anh.

Qua cửa kính xe cô thấy những cánh đồng xanh mướt, những hàng rào bằng đá cũ, những đàn bò nối tiếp đàn bò, những ngôi nhà nhỏ đẹp như tranh vẽ, những khu nhà lớn lộng lẫy, và… và Gloria, cô nghĩ. Dougless dường như nhìn thấy Gloria ở mọi nơi. Robert vẫn cứ nói, “Con bé vẫn còn là một đứa trẻ, và bố thì không ở bên. Thật tự nhiên là con bé có thái độ thù địch về phía em. Nhưng làm ơn tỏ ra cảm thông với con bé, có được không? Con bé thật sự là một đứa trẻ ngọt ngào một khi em hiểu rõ nó.”

Một đứa trẻ ngọt ngào, Dougless nghĩ khi cô nhìn ra ngoài cửa kính. Ở độ tuổi mười ba, Gloria trang điểm đậm hơn Dougless vào độ tuổi hai mươi sáu—và Gloria dành hàng tiếng đồng hồ trong phòng tắm khách sạn để bôi bôi chát chát. Gloria ngồi trên ghế trước ô tô. “Con bé vẫn còn là trẻ con, và đây là chuyến đi đầu tiên tới nước Anh,” Robert nói. “Và em thì đã tới Anh trước đây rồi, vậy thì sao không rộng lượng một chút?” Thế nên cái thực tế là Dougless cần phải đọc bản đồ tìm đường trong khi cô khó có thể nhìn thấy gì qua đầu của Gloria dường như không được tính đến.

Dougless cố gắng tập trung vào phong cảnh. Robert nói Dougless ghen tức với con gái anh. Anh nói cô không muốn chia sẻ anh với bất cứ ai khác, nhưng nếu cô thư giãn một chút, họ sẽ là một nhóm ba người cực kỳ hạnh phúc. “Chúng ta có thể là gia đình thứ hai cho một cô gái nhỏ, người đã chịu mất mát quá nhiều,” anh nói.

Dougless đã cố để yêu quý Gloria. Cô đã cố rất nhiều để là người lớn, và thậm chí cố hiểu sự thù địch của Gloria, nhưng nó còn đòi hỏi nhiều hơn những gì Dougless có thể làm. Trong suốt một năm cô và Robert sống chung với nhau, Dougless đã sử dụng mọi nỗ lực có thể để tìm ra “đứa trẻ ngọt ngào” mà Robert đã nói với cô. Vài lần, cô đã đưa Gloria đi mua sắm và tiêu tiền vào những món đồ của Gloria nhiều hơn mức lương của một giáo viên tiểu học cho phép Dougless tiêu cho những nhu cầu của cá nhân mình. Một vài tối thứ bảy Dougless đã ở tại căn nhà mà cô chia sẻ cùng với Robert, làm cô trông trẻ của Gloria trong khi anh tiến hành những công việc làm ăn, thường là những bữa tiệc cốc-tai hay bữa tối. Khi Dougless nói cô muốn tham dự cùng anh, Robert đã bảo, “Nhưng ở một mình với nhau là những gì hai người cần. Hai người cần hiểu nhau nhiều hơn. Và, nhớ này em yêu, anh như trọn gói rồi. Yêu anh, yêu cả con anh nữa.”

Đôi lúc Dougless đã tin tưởng rằng mọi thứ đã bắt đầu tiến triển vì cô và Gloria đã chân thành, thậm chí là thân thiện với nhau khi họ chỉ có một mình. Nhưng giây phút Robert xuất hiện, Gloria biến đổi thành một đứa trẻ phiền phức, dối trá, thích than van. Con nhóc ngồi trong lòng Robert, đầy đủ một thước năm mươi tám phân chiều dài, sáu mươi ba kí lô cân nặng[1], và rền rĩ về việc “cô ta đã xấu tính một cách khủng khiếp với con.”

Lần đầu tiên Dougless đã cười phá lên trước những gì mà Gloria đang nói. Thật lố bịch khi nghĩ cô thậm chí có thể làm hại đến một đứa bé chứ! Bất cứ ai cũng có thể thấy con bé chỉ đang cố gây sự chú ý của cha nó thôi.

Nhưng trước tiếng kêu không thể tin được của Dougless, Robert tin đến từng lời cô con gái của anh nói. Anh không buộc tội Dougless. Không, thay vào đó, anh chỉ yêu cầu cô “tốt bụng một chút thôi” với “đứa trẻ tội nghiệp”. Ngay lập tức, sự phòng vệ của cô bật lên. “Điều đó có nghĩa là anh không nghĩ em là người tốt? Anh nghĩ em sẽ ngược đãi đứa trẻ?”

“Anh chỉ yêu cầu em hãy là một người lớn và kiên nhẫn, thấu hiểu một chút, tất cả chỉ thế thôi.”

Khi Dougless hỏi anh có ý gì khi nói thế, Robert chỉ giơ hai tay lên trời và nói anh không thể nói chuyện được với cô, sau đó anh bước ra khỏi phòng. Dougless khi đó đã uống hai gói thuốc đau dạ dày.

Sau trận cãi vã, Dougless đã dằn vặt giữa cảm giác giận dữ và tội lỗi. Cô có cả một lớp học đầy những đứa trẻ mê thích cô, vậy sao Gloria dường như lại ghét bỏ cô. Dougless thật sự ghen tị ư? Cô đã vô tình bằng một cách nào đó để cho đứa trẻ này biết cô không muốn chia sẻ Robert với con của chính anh? Mỗi lần Dougless nghĩ về việc cô có thể ghen tị cô thề sẽ cố gắng nhiều hơn để khiến Gloria yêu quý cô, điều có nghĩa là cô thường xuyên phải mua cho Gloria một món quà đắt tiền nào đó. Và cô lại sẽ phải đồng ý trông trẻ miễn phí vào tối thứ bảy khi Gloria ở cùng với họ. Trong khi mẹ Gloria tha hồ vui chơi, Dougless nghĩ một cách cay đắng.

Những lúc khác, tất cả những gì Dougless cảm nhận được là giận dữ. Robert không thể một lần—chỉ một lần thôi—đứng về phía Dougless ư? Anh không thể nói với Gloria rằng sự thoải mái của Dougless quan trọng hơn nhiều so với mấy cái vali chết tiệt đó ư? Hay có lẽ anh có thể nói với Gloria rằng Dougless cũng có tên đấy và không phải lúc nào cũng muốn bị gọi là cô ta hay của cô ta? Nhưng mỗi khi Dougless nói điều gì đó như thế với Robert, cô kết thúc bằng việc xin lỗi. Robert nói, “Lạy Chúa, Dougless, em là người lớn rồi. Và anh chỉ có thể gặp con hai cuối tuần một lần, thế nên tất nhiên là anh sẽ quan tâm đến con nhiều hơn em rồi. Em và anh ở với nhau hàng ngày, nên sao em không thể chịu việc đứng ở vị trí thứ hai khi đó?”

Những lời lẽ của anh nghe có vẻ đúng đắn, nhưng cùng lúc đó, Dougless tưởng tượng về việc Robert nói với cô con gái của anh rằng “phải kính trọng một chút” với người phụ nữ mà “cha yêu”.

Nhưng chuyện đó không bao giờ xảy ra, thế nên Dougless ngậm chặt miệng của cô lại và thưởng thức quãng thời gian cô và Robert có với nhau khi Gloria không ở quanh. Khi Gloria không có ở quanh, cô và Robert ăn khớp với nhau cực kỳ hoàn hảo, và cô biết, dù tuổi tác có vẻ không phù hợp, nhưng sẽ sớm thôi, khi cô nhận được điều mà cô muốn thật nhiều: một lời cầu hôn.

Thành thật mà nói, hôn nhân là điều Dougless mong muốn nhất trong cuộc đời này. Cô chưa bao giờ khát khao cháy bỏng bởi những tham vọng như các chị của cô. Dougless chỉ muốn một ngôi nhà dễ thương, một người chồng và một vài đứa trẻ. Có lẽ một ngày nào đó, sau khi lũ trẻ đã đến tuổi đi học hết, cô sẽ viết những cuốn sách dành cho trẻ con, một cái gì đó về nói chuyện với động vật, nhưng cô cũng không có khát khao leo lên những nấc thang danh vọng.

Cô đã đầu tư mười tám tháng của cuộc đời mình vào Robert, và anh là một hình tượng người chồng hoàn hảo. Anh cao, đẹp trai, có gu ăn mặc và là một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình đầy triển vọng. Anh luôn luôn treo quần áo, và anh cũng đỡ đàn công việc nhà nữa, anh không chạy theo phụ nữ, và anh luôn về nhà khi anh nói anh sẽ về. Anh là người đáng tin cậy, có thể dựa vào, chung thủy—nhưng điều quan trọng nhất là anh cần cô thật nhiều.

Không lâu sau khi họ gặp gỡ, Robert đã kể cho Dougless nghe câu chuyện cuộc đời anh. Khi còn là một đứa trẻ, anh đã không được yêu thương nhiều, và anh nói với Dougless rằng trái tim ngọt ngào, rộng lượng của cô là thứ anh đã tìm kiếm cho cuộc đời mình. Cô vợ đầu tiên của anh, người anh đã ly dị bốn năm trước đây, là một phụ nữ mặt lạnh như tiền, loại phụ nữ Robert nói không thể nào yêu thương nổi. Chỉ ba tháng sau khi anh gặp Dougless, anh nói với cô anh muốn “một mối quan hệ lâu dài” với cô—điều cô ngầm hiểu rằng sẽ dẫn tới hôn nhân—nhưng trước tiên anh muốn biết họ sẽ “gắn kết” với nhau như thế nào. Sau cùng, anh đã bị tổn thương quá nhiều lần đầu tiên rồi. Nói theo cách khác, anh muốn họ sống chung với nhau trước.

Những điều anh nói có ý nghĩa với cô, và vì Dougless đã có hàng tá những nối quan hệ không may với đàn ông trước đây rồi, cô hạnh phúc được chuyển vào sống chung trong ngôi nhà đắt tiền, to lớn, xinh đẹp của Robert, sau đó lên kế hoạch làm mọi thứ cô có thể để chúng tỏ với Robert rằng cô có thể ấm áp, rộng lượng, và đáng yêu trong khi mẹ và cô vợ trước của anh thì lạnh lùng.

Ngoại trừ việc phải xoay xở với Gloria, sống chung với Robert thật tuyệt. anh là người đàn ông tràn đầy năng lượng, và họ thường xuyên đi khiêu vũ, đi bộ đường dài và đi xe đạp. Họ rất hay đi giải trí và thường tham dự những buổi tiệc tùng. Cô chưa bao giờ sống với một người đàn ông nào trước đây, nhưng cô đã dễ dàng thích nghi với những công việc gia đình thường ngày, cảm thấy như thể đó là lý do cô được tạo nên trong cuộc đời này.

Họ có những vấn đề khác ngoại trừ Gloria, tất nhiên rồi, nhưng Robert tốt hơn tất cả những người đàn ông khác Dougless đã hẹn hò cùng và cô tha thứ cho anh những lời nói nước đôi nho nhỏ—hầu hết chúng đều có liên quan đến vấn đề tiền bạc. Thật ra, rất khó chịu khi họ cùng nhau đi đến của hàng tạp hoá và anh hầu như luôn luôn “quên” cuốn séc của mình. Và trước cửa quầy bán vé rạp hát hay khi hoá đơn được gọi tới thanh toán tại một nhà hàng một nửa số lần Robert nhận ra anh để ví tiền ở nhà mất rồi. Nếu Dougless phàn nàn, anh sẽ nói với cô về những phụ nữ độc lập thế kỷ mới và cách hầu hết phụ nữ đang chiến đấu để được trả một nửa những chi phí đắt đỏ của họ. Sau đó anh hôn cô một cách ngọt ngào và đưa cô đến một nơi nào đó đắt đỏ ăn tối—và anh trả tiền. Và Dougless tha thứ cho anh.

Dougless biết cô có thể chịu được những vấn đề nho nhỏ—mọi người đều có những đặc tính riêng—nhưng Gloria khiến cô muốn hét toáng lên. Khi Gloria đến ở cùng họ, cuộc sống liền biến ngay thành chiến trường. Theo như lời Robert, cô con gái anh là sự hoàn mĩ của cuộc sống, và vì Dougless không nhìn thấy cô bé theo cách đó, Robert bắt đầu coi Dougless như địch thủ. Khi ba người bọn họ ở bên nhau, luôn luôn là Robert và Gloria ở một đội, và Dougless ở phía bên kia.

Giờ thì, trong chuyến đi nghỉ tới nước Anh, trên ghế trước, Gloria đang mời cha cô bé một thanh kẹo từ cái hộp để trong lòng. Chẳng ai trong số bọn họ dường như nghĩ phải mời mọc Dougless bất cứ cái gì.

Vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, Dougless nghiến chặt răng lại. Có lẽ sự kết hợp giữa Gloria và chuyện tiền bạc đã khiến cô tức giận đến thế, bởi vì, với chuyến đi này, “những lời nói nước đôi thoái thác nho nhỏ” của Robert như Dougless đã luôn nghĩ về nó, đã trở thành một cái gì đó lớn hơn thế nhiều.

Khi lần đầu tiên Dougless gặp Robert, họ đã kể cho nhau nghe hàng giờ liền về giấc mơ của mình, và họ đã nói không biết bao nhiêu lần về một chuyến đi tới nước Anh. Khi còn là một đứa trẻ, cô thỉnh thoảng cũng được đi du lịch đến Anh với gia đình, nhưng cô đã không quay trở lại đó hàng năm nay rồi. Khi cô và Robert chuyển về sống với nhau, tháng chín năm ngoái, Robert đã nói, “Làm một chuyến tới Anh một năm nữa tính từ hôm nay nhé. Khi đó chúng ta sẽ biết.” Anh không nói rõ ràng họ sẽ “biết” chuyện gì, nhưng Dougless thì chắc rằng anh có ý đó, trong một năm, họ sẽ biết liệu họ có hay không thích hợp với hôn nhân.

Trong suốt cả một năm, Dougless đã lên kế hoạch cho chuyến du lịch này, chuyến đi mà cô dần dần đã nghĩ như chuyến đi tuần trăng mật của mình. “Chuyến đi tiền-trăng-mật” cô đã gọi nó như thế trong tâm trí mình. “Là người quyết định”, cô vẫn nói với bản thân mình thế, sau đó mỉm cười. Cô đặt phòng trước ở những khách sạn thôn quê lãng mạn nhất, đặc biệt nhất mà nước Anh có được. Khi cô hỏi ý kiến Robert về những khách sạn này, anh nháy mắt với cô và nói, “Đừng để tâm đến sự đắt đỏ trong chuyến đi này.” Cô đã đặt những tập sách giới thiệu mỏng, mua những cuốn sách du lịch, đọc và nghiên cứu cho đến khi cô biết tên một nửa các ngôi làng của nước Anh. Điều khoản duy nhất của Robert là anh muốn một chuyến đi mang tính giáo dục cao cũng như phải thật vui vẻ, thế nên cô đã soạn ra một danh sách hàng đống thứ có thể làm ở gần với khách sạn của họ—điều thật dễ làm, vì Vương quốc Anh giống như Disneyland với những người yêu lịch sử.

Sau đó, ba tháng trước khi họ rời đi, Robert nói rằng anh có một điều ngạc nhiên dành cho cô trong chuyến đi này, một ngạc nhiên cực kỳ, cực kỳ đặc biệt, chắc chắn sẽ khiến cô ngập tràn vui sướng. Những lời lẽ của anh khiến Dougless càng cố công lên kế hoạch hơn, và cô nhận thấy cái trò chơi bí mật nho nhỏ của họ thật là hào hứng. Như Dougless đã lên kế hoạch, cô nghĩ, Anh sẽ cầu hôn cô ở đó? Hay có lẽ là ở đây. Ở đây cũng rất tuyệt rồi.

Ba tuần trước khi họ đi, khi cô đang cân đối sổ séc tài khoản gia đình của Robert cô nhìn thấy một cái cuống séc năm nghìn đô la trả cho một cửa hiệu đồ trang sức.

Khi cô cầm lấy tờ séc, những giọt nước hạnh phúc ngập trong mắt cô. “Một chiếc nhẫn đính hôn,” cô thì thầm. Việc Robert đã tiêu quá nhiều tiền như thế này là bằng chứng rằng mặc dù anh anh là kẻ keo kiệt tủn mủn trong những thứ nhỏ nhặt, thì khi một việc gì đó thật sự có trọng lượng đến, anh thật là hào phóng.

Trong vài tuần tiếp theo Dougless như đi trên mây. Cô nấu những bữa ăn tuyệt vời cho Robert và đặc biệt tràn trề năng lượng trong phòng ngủ, làm tất cả mọi việc cô có thể nghĩ ra để làm hài lòng anh.

Hai ngày trước khi họ đi, Robert đã châm xì hơi quả bong bóng của cô một chút—không đủ để làm cho nó nổ đoàng một phát, nhưng chắc chắn là khiến nó xẹp dúm lại. Anh đã hỏi xem hoá đơn cho chuyến đi, vé máy bay, giấy đặt phòng khách sạn, bất cứ thứ gì cô có. Sau đó anh cộng các khoản lại và chìa cho cô mảnh giấy đầy những phép tính.

“Đây là một nửa chi phí của em,” anh nói.

“Của em?” cô nhắc lại một cách ngu ngốc, không hiểu anh đang nói gì.

“Anh biết việc phụ nữ các em ngày nay tự trả cho chi phí của mình quan trọng đến nhường nào, thế nên anh không muốn mình bị nguyền rủa là con lợn đực theo chủ nghĩa sô vanh[2],” anh nói với một nụ cười. “Em không muốn là gánh nặng cho một người đàn ông, phải không? Em không muốn thêm vào tất cả những trách nhiệm ở bệnh viện của anh và bà vợ cũ của anh, đúng không?”

“Không, không, tất nhiên là không rồi,” Dougless lầm bầm, cảm thấy bối rối như cô vẫn thường khi phải đối diện với những lý do của Robert. “Chỉ là vì em không có tiền thôi.”

“Dougless, em yêu, làm ơn đừng có nói với anh em tiêu hết số tiền mình kiếm ra đấy nhé. Có lẽ em nên đi học một khoá về kế toán.” Anh hạ giọng. “Nhưng gia đình em có tiền mà, phải vậy không?”

Đó là một trong những lần dạ dày Dougless lại bắt đầu cuộn lên, và cô nhớ tới việc bác sĩ cảnh báo cô về bị loét dạ dày. Cô đã giải thích cho Robert về gia đình cô hàng trăm lần rồi. Phải, gia đình cô có tiền—rất nhiều là đằng khác—nhưng cha cô tin rằng các cô con gái của ông nên biết cách tự nuôi sống bản thân, thế nên Dougless phải tự mình nỗ lực cho đến lúccô ba mươi lăm, khi mà cô sẽ được nhận thừa kế. Cô biết nếu là chuyện gì cấp bách, cha cô sẽ giúp đỡ, nhưng một chuyến đi thoải mái đến nước Anh khó có thể xem là cấp thiết.

“Thôi nào, Dougless,” Robert nói với một nụ cười khi Dougless không đáp trả câu hỏi của anh. “Anh vẫn thường được nghe rằng gia đình em yêu thương hết mực và là nơi nương tựa như thế nào mà, thế nên sao họ lại không giúp đỡ em bây giờ chứ?” Trước khi cô có thể nói, Robert nâng tay cô lên môi anh và hôn nó. “Này, em yêu, cố gắng xin tiền nhé. Anh rất muốn chúng ta đi chuyến này vì anh có một bất ngờ cực kỳ, cực kỳ đặc biệt dành cho em.”

Một phần của Dougless muốn hét lên rằng anh thật không công bằng. Anh nên nói rõ ra rằng cô sẽ bị yêu cầu phải trả một nửa cho chuyến đi trước khi cô đặt phòng trước ở những khách sạn đắt đỏ như thế. Nhưng một phần khác của cô lại hỏi sao cô lại mong đợi anh sẽ trả cho cả phần của cô nữa. Họ chưa kết hôn mà. Họ là, như Robert vẫn thường gọi, “cộng sự”. “Nghe như John Wayne và người cộng tác ấy,” Dougless đã lầm bầm lần đầu tiên anh nói điều đó, nhưng Robert chỉ cười phá lên.

Cuối cùng Dougless không thể chịu nổi việc hỏi xin cha cô tiền. Nó sẽ giống như thú nhận mình bị đánh bại với ông. Thay vào đó, cô gọi cho một người anh họ ở Colorado và hỏi vay anh một khoản. Món tiền được chuyển cho cô một cách rộng rãi, không lãi suất, nhưng cô đã phải chịu đựng bài thuyết giảng của anh họ mình. “Cậu ta là bác sĩ phẫu thuật, em là giáo viên thương thấp tẹt, hai người đã chung sống với nhau một năm rồi, và anh ta mong muốn em chi trả cho một nửa chuyến đi đắt đỏ như thế?” anh họ cô nói. Dougless đã muốn giải thích về mẹ của Robert, người đã dùng tiền để trừng phạt con trai bà, và về cô vợ cũ lạnh lùng của anh, người đã tiêu sạch những gì Robert kiếm được. Dougless đã muốn giải thích tiền bạc chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ, và cô khá chắc chắn rằng Robert sẽ cầu hôn trong chuyến đi này.

Nhưng Dougless đã chẳng nói bất cứ điều gì hết. “Chỉ cần chuyển tiền thôi, được không anh?” cô quát.

Nhưng những lời lẽ của anh họ khiến cô rất phiền muộn, thế nên trong suốt mấy ngày còn lại trước khi họ lên đường, Dougless đã tặng cho chính bản thân mình vài bài thuyết giảng. Chỉ là công bằng thôi khi cô tự trả cho phần của mình, đúng không? Và Robert tất nhiên là đúng rồi: đó là sự tự do của phụ nữ ngày nay. Cha cô, bằng cách không thả tõm một triệu đô vào trong lòng cô trước khi cô đủ chín chắn để có thể xoay xở với nó, đang dạy cho cô tự chăm sóc lấy bản thân mình và, bây giờ Robert cũng thế. Và, hơn tất cả, cô nói với bản thân mình rằng cô là một con ngốc vì không nhận ra hay đoán trước được việc cô sẽ được mong đợi phải trả phần của mình.

Sau đó Dougless đã góp một nửa chi phí của mình, và điều quan trọng nhất, cô đã lấy lại được khiếu hài hước dí dỏm của mình, và khi cô sắp xếp hành lý của họ, cô lại lần nữa mong đợi đến chuyến đi. Hạnh phúc, cô chất đầy cái túi du lịch của mình với đồ vệ sinh cá nhân, sách hướng dẫn du lịch, và một đống vật dụng cô có thể nhét vừa trong nó được.

Trong taxi trên đường đến sân bay, Robert đã đặc biệt dễ thương với cô. Anh rúc vào cổ cô cho đến khi cô phải đẩy anh ra trong ngượng nghịu khi thấy người tài xế lái taxi đang nhìn.

“Em đã đoán ra được sự ngạc nhiên là gì chưa?” anh hỏi.

“Anh trúng xổ số,” Dougless trả lời, vẫn tiếp tục chơi trò chơi bí mật và giả vờ ngốc nghếch.

“Tuyệt vời hơn thế.”

“Để xem nào… Anh đã mua một lâu đài và chúng ta sẽ sống trong đó mãi mãi như lãnh chúa và phu nhân.”

“Tuyệt hơn thế nhiều,” Robert nghiêm túc nói. “Em có ý nghĩ gì về phí tổn của một trong những chỗ đó không? Anh cá là em không thể đoán ra bất cứ điều gì tuyệt như sự ngạc nhiên này đâu.”

Dougless nhìn anh tràn ngập tình yêu. Cô đã biết váy cưới của cô sẽ trông như thế nào rồi, và cô tưởng tượng ra tất cả họ hàng của cô sẽ mỉm cười tán thưởng. Liệu con của họ sẽ có đôi mắt màu xanh da trời như của Robert hay màu xanh lá như của cô? Sẽ là mái tóc màu nâu đậm của anh hay màu nâu vàng của cô? “Em chẳng biết sự ngạc nhiên là gì,” cô nói, tất nhiên là nói dối rồi.

Dựa lưng vào ghế sau, Robert mỉm cười. “Em sẽ sớm tìm ra thôi,” anh nói đầy bí ẩn.

Tại sân bay Dougless xoay xở với việc kiểm tra hành lý trong khi Robert cứ tiếp tục nhìn về phía cuối phòng gửi hành lý như thể anh đang tìm kiếm thứ gì đó. Khi Dougless boa cho người khuân vác hành lý, Robert vung thẳng tay lên để vẫy ai đó. Lúc đầu Dougless quá bận rộn để nhận thấy chuyện gì đang diễn ra.

Cô nhìn lên trước tiếng hét, “Bố ơi!” và thấy Gloria đang chạy băng qua phòng gửi hành lý, một nhân viên khuân vác hành lý bám sát theo sau cô bé với với một cái xe đẩy kéo tay chất đầy sáu chiếc vali mới tinh.

Thật là trùng khớp ngẫu nhiên, Dougless nghĩ khi cô kiểm tra hoá đơn người đứng phụ trách ở máy kiểm hành lý đưa cho cô. Thử tưởng tượng xem gặp Gloria ở sân bay. Điên cuồng, Dougless theo dõi khi Gloria gieo người vào bố cô bé. Một giây phút sau, khi họ tách nhau ra, Robert giữ cánh tay vòng thật chặt quanh đôi vai mập mạp của cô con gái quý báu của anh.

Ngay khi Dougless kết thúc với đống hành lý, cô hướng sự chú ý vào cô con gái của Robert, thật là khó có thể giữ cho những cái cau mày không hiện lên trên mặt cô. Gloria đang mặc một cái áo khoác tua rua và một đôi bốt kiểu cao bồi, một cái váy da quá ngắn. Con bé trông giống hệt một vũ nữ thoát y quá khổ trong thập niên sáu mươi.

Mẹ con bé đâu và sao cô ta có thể cho phép một đứa trẻ ăn mặc như thế này được cơ chứ? Dougless nghĩ khi cô liếc về phía sân bay tìm kiếm cô vợ cũ của Robert.

“Xin chào, Gloria,” Dougless nói. “Cháu và mẹ định đi đâu à?”

Gloria và bố cô bé gần như gục xuống vì cười phá lên trước những lời của Dougless. “Bố vẫn chưa nói với cô ta,” Gloria ré lên.

Robert phải mất một vài giây mới có thể khiến bản thân mình thôi không cười phá lên nữa.“Đây là sự ngạc nhiên đấy,” anh nói, đẩy Gloria lên phía trước cứ như thể con bé là một cái cúp chiến thắng to đùng Dougless vừa mới dành được ấy. “Đây không phải là điều ngạc nhiên tuyệt vời nhất mà em từng nhận được ư?”

Dougless vẫn không hiểu—hay có lẽ là cô quá khiếp hãi để có thể hiểu. Tất cả những gì cô có thể làm là đứng đó, nhìn trân trân vào họ, không thốt nên lời.

Robert vòng cánh tay anh xung quanh Dougless và kéo cô lại gần. “Cả hai cô gái của anh đều sẽ đi cùng,” anh nói đầy tự hào.

“Cả hai?” Dougless thì thầm, cổ họng cô nghẹn lại.

“Phải,” Robert nói, giọng anh đầy vui sướng. “Gloria là sự ngạc nhiên anh đã dấu diếm suốt cả tuần. Con bé sẽ đi với chúng ta đến Anh. Anh biết em sẽ không bao giờ đoán ra mà! Em không đoán ra, phải thế không?”

Không, Dougless thậm chí còn không đến gần để mà đoán ấy chứ. Và giờ thì cô cuối cùng cũng đã hiểu rằng chuyến đi tuyệt vời, lãng mạn cô đã mơ về sẽ không bao giờ diễn ra cả, cô chỉ muốn hét thật to, gào toáng lên, và từ chối không đi nữa. Nhưng cô không làm gì như thế hết. “Tất cả phòng khách sạn đều chỉ cho hai người mà thôi,” cuối cùng cô cũng xoay xở để nói được thế.

“Vậy thì chúng ta sẽ yêu cầu mang thêm giường xếp vào,” Robert nói một cách qua loa. “Anh chắc chúng ta sẽ xoay xở được thôi, và chúng ta có tình yêu đi kèm theo mà, và tình yêu là tất cả những gì chúng ta cần.” Anh thả tay xuống khỏi vai Dougless. “Giờ thì quay lại chuyện công việc thôi. Dougless, em không phiền đưa hành lý của Gloria vào kiểm tra chứ, trong khi anh chào đón con cừu nhỏ này, được chứ?”

Dougless chỉ có thể lắc đầu. Tê liệt cô quay lại quầy vé, nhân viên vận chuyển và đống hành lý theo sau cô. Cô phải trảhai trăm tám mươi đô tiền quá tải cho bốn cái túi hành lý thêm của Gloria, và cô cũng phải boa cho người vận chuyển đồ nữa.

Họ không có nhiều thời gian rảnh rỗi trước khi máy bay cất cánh, và Robert cùng với cô con gái của anh cứ mê mải chuyện trò với nhau, thế nên, nhờ ơn Chúa, Dougless không bị yêu cầu mở miệng. Nếu cô có được hỏi cái gì đó, cô không dám chắc mình có thể trả lời. Thêm mỗi một giây phút trôi đi, cô lại thấy một giấc mơ nữa của mình tan biến. Bữa tối vớisâm panh trôi tuột đi thay bằng thức ăn nhanh ở ngay trong ô tô. Buổi chiều lười nhác đi tản bộ trên những con đường mòn xuyên qua rừng trở thành một cuộc tranh cãi trong tầm mắt về việc “tìm một việc gì đó Gloria cũng thích thú nữa”—một yêu cầu Dougless nghe đã không biết bao nhiêu lần rồi.

Và sau đó còn có vấn đề về sự riêng tư nữa. Ba người bọn họ phải chia sẻ chung một phòng. Khi nào thì cô và Robert mới có thể ở một mình?

Khi họ lên máy bay là lúc mà Dougless nhận thấy Robert đã sắp đặt lại một chút cho chuyến đi của Gloria. Thẻ lên máy bay của cô bé nói cô bé ngồi cùng hàng với họ, nhưng ở ghế sát với lối đi.

Nhưng Robert đã cho Gloria ngồi vào giữa họ, thế nên Dougless kết thúc với ghế sát bên cạnh lối đi, điều mà cô rất ghét bởi vì dù cô có đặt chân hay tay ở bất cứ chỗ nào, cô luôn luôn bị phi hành đoàn nhắc nhở rằng cô đang chắn lối đi chung đấy.

Trong suốt chuyến bay dài dằng dặc Robert, mỉm cười, đưa cho Dougless chiếc vé của Gloria. “Cộng thêm cái này vào danh sách chi phí của chúng ta nhé, được không? Anh cần chính xác đến từng xu một—hay anh nên nói từng si-linh[3]một,” anh thêm vào, nháy mắt với Gloria, “thanh toán toàn bộ số tiền đã tiêu. Nhân viên kế toán của anh nghĩ anh có thể khấu trừ cả chuyến đi này.”

“Nhưng đây là chuyến đi chơi mà, không phải công việc.”

Robert cau mày. “Dougless, làm ơn đừng lại bắt đầu với anh nữa đấy. Em có thể vui lòng chỉ cần theo dõi chuyện tiền nong chúng ta sẽ tiêu để khi về đến nhà, em và anh có thể chia phí tổn ra làm đôi được không vậy?”

Dougless nhìn tấm vé của Gloria cô đang cầm trong tay. “Ý anh là chia làm ba, phải không? Em một phần ba, anh hai phần ba cho cả anh và Gloria.”

Robert tặng cho cô một cái nhìn kinh khiếp khi anh vòng cánh tay mình quanh Gloria một cách đầy bảo vệ, cứ như thể Dougless đã cố để đánh cô bé không bằng ấy. “Ý anh là chia làm đôi. Gloria cũng có phần của em nữa. Việc tốn tiền không thể so sánh với sự vui sướng em nhận được từ sự bầu bạn của con bé.”

Dougless quay đi. Cô sẽ không khơi mào một cuộc tranh cãi vào lúc này đâu; họ sẽ thảo luận kỹ hơn về vấn đền này sau—khi họ ở một chỗ nào đó riêng tư và Gloria không theo dõi họ với một vẻ hứng thú như thế.

Trong suốt phần còn lại của chuyến bay dài dằng dặc, cô đọc sách trong khi Gloria và Robert chơi bài và lờ tịt cô đi. Dougless đã phải hai lần uống thuốc bột để giữ cho dạ dày cô khỏi nhộn lên như có cái gì đang ăn nó.

Giờ thì, trong xe ô tô này, Dougless khẽ xoa cái dạ dày nhộn nhạo của cô. Trong bốn ngày họ ở Anh cô đã cố gắng tự bản thân mình vui vẻ một chút. Cô cố gắng không phàn nàn khi đêm đầu tiên trong căn phòng khách sạn xinh đẹp của họ, Gloria đã rên rỉ quá đỗi về cái giường xếp nhân viên khách sạn đã thêm vào trong căn phòng—sau khi người chủ khách sạn đã thuyết giáo cho Dougless một bài về việc không mong đợi có cả Gloria—Robert đã bảo Gloria leo lên chiếc giường bốn cọc với họ. Sau khi gần bị đẩy ngã khỏi giường hai lần, Dougless đã kết thúc với việc ngủ trên cái giường xếp. Dougless cũng không phàn nàn một tiếng nào khi Gloria đã gọi ba món chính trong một nhà hàng đắt tiền. “Anh chỉ muốn con anh có thể nếm thử mọi thứ,” Robert nói. “Và Dougless, làm ơn ngừng bủn xỉn như thế đi. Anh không biết có chuyện gì xảy đến với em thế. Anh luôn nghĩ em là một người rộng rãi cơ đấy,” Robert nói, sau đó chìa cho Dougless tấm hoá đơn khổng lồ mà cô phải trả một nửa.

Dougless xoay xở để ngậm chặt miệng lại bằng cách triền miên tự nhắc nhở bản thân mình rằng cô đã là người lớn rồi và Gloria vẫn còn là một đứa trẻ. Và Dougless tự an ủi bản thân với nhận thức rằng đâu đó trong đống hành lý của Robert là cái nhẫn đính hôn năm nghìn đô la. Ý nghĩ về chiếc nhẫn đó khiến cô nhớ rằng anh có yêu cô. Và cô cũng tự nhắc nhở bản thân mình rằng những gì anh làm cho Gloria cũng chỉ vì quá yêu con mà thôi.

Nhưng sau tối qua, Dougless chợt nhận thấy cô thật không thể nào mà giữ mặt mũi cô tươi vui lên được nữa. Tối qua,tại một bữa tối tốn một-trăm-năm-mươi-đô-la khác, Robert đã tặng cho Gloria một cái hộp lụa xanh dài. Khi Dougless theo dõi Gloria mở chiếc hộp, cảm xúc của cô chìm nghỉm xuống.

Mắt Gloria sáng rỡ lên khi con bé thấy cái gì ở bên trong. “Nhưng không phải sinh nhật con đâu mà bố,” cô bé thì thầm.

“Bố biết, bánh xốp.” Robert nói nhẹ nhàng. “Bố chỉ muốn nói là, ‘Bố yêu con thôi.’”

Chầm chậm, Gloria kéo ra từ cái hộp một chiếc vòng tay to bản được tạo bởi những vòng dây bằng vàng và bạc cuốn lại với nhau bởi những viên kim cương hình giọt nước và ngọc lục bảo.

Dougless không thể ngăn một tiếng thở hắt ra thoát khỏi cô, vì cô biết cái nhẫn đính hôn của cô đã bị quấn quanh cái cổ tay béo mập của Gloria rồi.

Gloria giơ tay lên một cách đắc thắng. “Thấy chưa?”

“Có, cô thấy rồi,” Dougless nói một cách lạnh nhạt.

Sau bữa tối, trong hành lang bên ngoài phòng của họ, Robert đã giận điên lên với cô. “Em chẳng thể hiện nhiệt tình nhiều nhặng gì về cái vòng tay anh tặng con gái mình chút nào hết. Gloria đang cố khoe nó với em. Con bé đang cố đề nghị làm bạn với em, nhưng em khiến nó cụt hứng. Em đã làm con bé tổn thương sâu sắc.”

“Đấy là thứ anh trả năm nghìn đô la đấy hả? Một cái vòng tay kim cương cho một đứa trẻ?”

“Gloria tình cờ sắp là một thiếu nữ rồi, một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, và con bé xứng đáng có những thứ đẹp đẽ. Và bên cạnh đó, nó là tiền của anh. Và không phải vì em và anh sắp cưới mà em có quyền hợp pháp với tiền bạc của anh.”

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày vừa qua họ ở riêng, và Dougless muốn giữ niềm kiêu hãnh của mình, và muốn nói với bản thân cô rằng chẳng thành vấn đề gì khi Robert mua cho cô con gái nhỏ của anh kim cương nhưng tặng cho người phụ nữ anh chung sống cùng một nửa hoá đơn. Nhưng Dougless chưa bao giờ có thể che đậy được cảm xúc thật của mình. Với đôi mắt ngập đầy với những hạt nước long lanh, Dougless đặt tay cô lên cánh tay anh.“Chúng ta sẽ cưới ư?” cô thì thầm. “Chuyện đó sắp xảy ra ư?”

Đầy giận dữ, anh giật ra khỏi cái đụng chạm của cô. “Không, nếu em không bắt đầu biểu lộ một chút tình thương và rộng rãi cho cả con gái anh và anh.” Anh tặng cho cô một cái nhìn lạnh lẽo. “Em biết đấy, anh nghĩ em khác cơ, nhưng bây giờ anh bắt đầu nghĩ rằng em cũng lạnh lùng như cô vợ cũ của anh. Giờ thì, nếu em thứ lỗi, anh phải đi an ủi con gái anh đây. Con bé có lẽ đã khóc sưng cả đôi mắt nhỏ xinh của nó sau cái cách mà em đối xử với con bé.” Sau một cái trừng mắt cuối cùng hướng vào Dougless, anh quay đi và biến vào trong phòng của họ.

Dougless đổ sụm vào tường. “Khuyên tai lục bảo sẽ lau khô nước mắt con bé thôi,” cô thì thầm, không với ai hết.

Thế nên, bây giờ, trong xe, cô ngồi rúm ró quanh những cái vali của Gloria và biết sẽ chẳng có lời cầu hôn nào hết, và chắc chắn là sẽ chẳng có cái nhẫn đính hôn nào, sẽ được tặng cho cô. Thay vào đó, cô biết cô sẽ phải phải dành một chuyến đi tận một tháng dài dằng dặc cư xử như thư ký và hoa tiêu cho Robert, và trở thành cái đích chế nhạo của con gái anh. Trong một khoảnh khắc Dougless không chắc chắn cô sẽ làm gì, nhưng ý nghĩ leo lên chuyến bay đầu tiên để về nhà thật lôi cuốn với cô.

Ngay cả khi cô nghĩ đến chuyện bỏ đi, cô nhìn vào phía sau đầu của Robert và tim cô chao đảo. Nếu cô leo lên máy bay với cơn cuồng nộ như thế, cô biết cô sẽ phải quay lại Mỹ và chuyển ra khỏi nhà của Robert. Cô sẽ phải tìm một căn hộ, sau đó cô sẽ phải—Cái gì? Bắt đầu hẹn hò lại từ đầu? Là một giáo viên, cô không gặp gỡ nhiều đàn ông. Cô có thể chạy về với gia đình cô và—thú nhận cô lại một lần nữa thất bại trong một mối quan hệ?

“Dougless,” Robert nói. “Anh nghĩ có lẽ chúng ta bị lạc rồi. Nhà thờ ở đâu? Anh tưởng em đang xem bản đồ chứ. Anh không thể vừa lái xe vừa làm hoa tiêu được.” Có một vẻ sắc nhọn mà hôm qua vẫn không có trong giọng anh và Dougless biết anh vẫn còn giận dữ về phản ứng của cô về chiếc vòng đeo tay.

Nhanh chóng, Dougless lóng ngóng với tấm bản đồ, sau đó ngó qua đầu Gloria để cố nhìn mấy tấm biển chỉ đường. “Ở đây!” cô nói. “Rẽ phải.”

Robert vòng xuống một con đường mòn nhỏ hẹp đúng kiểu nước Anh, những bụi cây hai bên gần như phủ kín con đường, và lái về phía ngôi làng vùng Ashburton hẻo lánh, một nơi trông như thể chẳng hề thay đổi trong cả hàng trăm năm.

“Có một nhà thờ từ thế kỷ mười ba ở đây bao gồm lăng mộ của một vị bá tước từ thời nữ hoàng Elizabeth đệ nhất.” Dougless kiểm tra cuốn sổ của cô. “Quý ngài Nicholas Stafford, chết năm 1564.”

“Chúng ta phải xem một nhà thờ khác nữa à?” Gloria than van. “Con chán ngấy nhà thờ rồi. Cô ta không thể tìm thấy thứ gì hay ho hơn để xem à?”

“Cô được yêu cầu tìm kiếm những di tích lịch sử,” Dougless quát trước khi cô nghĩ đến việc điều chỉnh giọng mình.

Robert dừng xe trước nhà thờ và quay lại nhìn Dougless. “Phát biểu của Gloria là có căn cứ đấy, và anh chẳng thấy có lý do nào cho tâm trạng không vui của em đâu. Dougless, em đang làm anh bắt đầu hối hận vì việc mang em đi theo với bọn anh rồi đấy,” anh nói, sau đó ra khỏi xe và đi thẳng.

“Mang em theo?” Dougless nói, nhưng anh đã đi trước được nửa đưòng tới nhà thờ rồi, cánh tay anh vòng quanh Gloria. “Nhưng em tự trả cho phần của mình mà,” cô thì thầm.

Dougless không vào trong nhà thờ với Robert và Gloria. Thay vào đó cô ở lại bên ngoài, đi thơ thẩn xung quanh khu nghĩa địa gập nghềnh, nhìn một cách lơ đãng những dấu tích khu mộ cổ xưa. Cô có vài vấn đề nghiêm túc cần phải quyết định và muốn có thời gian để nghĩ. Liệu cô nên tiếp tục ở lại và buồn khổ hay cô nên bỏ đi? Nếu cô rời đi bây giờ, cô biết Robert sẽ không bao giờ tha thứ cho cô và bao nhiêu thời gian cũng như công sức cô đổ vào anh sẽ chẳng thu lại được gì.

“Xin chào.”

Dougless giật mình nhảy lên trước giọng nói đó, sau đó quay lại chỉ để thấy Gloria ở ngay sau lưng cô. Có lẽ là do tưởng tượng của Dougless nhưng cái vòng tay kim cương của con bé nhường như nhá lên loé sáng trong ánh mặt trời.

“Cháu muốn gì?” Dougless hỏi đầy nghi ngờ.

Gloria dẩu môi dưới của con bé ra. “Cô ghét cháu, phải không?”

Dougless thở dài. “Không, cô không ghét cháu. Cô chỉ… Nó là những vấn đề của người lớn thôi.” Cô hít một hơi thật sâu. Cô muốn ở một mình để có thể suy nghĩ. “Sao cháu không vào trong thăm quan nhà thờ?”

“Cháu thấy chán. Đó là một cái áo đẹp đấy,” Gloria nói, mí mắt con bé hạ thấp xuống theo một cách xảo quyệt mà Dougless đã nhìn thấy quá nhiều lần trước đây rồi. “Nó trông đắt đấy. Gia đình giàu có của cô mua nó cho cô à?”

Dougless sẽ không cắn câu và để cho con bé túm được cô đâu. Thay vào đó, cô tặng cho nó một cái nhìn trấn áp, sau đó quay người và bước đi.

“Đợi đã!” Gloria la lớn, sau đó kêu lên, “Ối!”

Dougless quay lại và thấy Gloria ngã gục thành một đống bên cạnh cái bia mộ có bề mặt gồ ghề. Dougless nghi ngờ liệu con bé có bị đau thật sự hay không vì Gloria rất ưa thích bi kịch hoá mọi thứ. Thở dài, Dougless đi lại để giúp con bé dậy, nhưng ngay khi cô bước tới nơi, Gloria oà lên nức nở. Dougless không thể ép buộc mình ôm lấy Gloria, nhưng cô xoay xở để vỗ vỗ vào vai con bé. Cô thậm chí còn quan hoài một chút vì cánh tay Gloria xây xước chỗ mà con bé ngã vào cục đá. Gloria nhìn vào cánh tay mình và bắt đầy khóc to hơn.

“Nó không thể đau đến thế đâu,” Dougless nói, cố gắng làm dịu con bé. “Cô biết rồi. Sao cháu không đeo cái vòng sang bên tay đó? Cô cá là sẽ ngừng đau ngay tức khắc.”

“Không phải thế,” Gloria nói, khụt khịt. “Cháu buồn bã bởi vì cô ghét cháu. Bố nói cô nghĩ cái vòng tay của cháu đáng ra phải là nhẫn đính hôn của cô.”

Dougless thả rơi bàn tay cô khỏi cánh tay của Gloria và cứng người lại. “Điều gì khiến cha cháu nghĩ một điều kỳ cục như thế?” cô hỏi, cố gắng để nghe có sức thuyết phục.

Gloria nhìn Dougless qua khoé mắt của con bé. “Ồ, cha cháu biết mọi thứ về cô,” con bé nói, giọng quỷ quyệt. “Ông ấy biết cô nghĩ sự ngạc nhiên là ông ấy sẽ cầu hôn cô, và cha biết là cô nghĩ tấm séc mua nữ trang là cho nhẫn đính hôn.” Gloria cười mỉm. “Bố con cháu đã cười suốt về việc cô muốn cưới ông ấy đến nhường nào. Cha nói cô sẽ làm mọi việc cha bảo cô làm nếu ông ấy khiến cô nghĩ rằng ông ấy sắp hỏi cưới cô.”

Dougless đứng cứng đơ đến nỗi cả cơ thể cô bắt đầu run rẩy.

Nụ cười mỉm của Gloria trở nên hiểm độc và giọng con bé thấp xuống. “Bố nói nếu cô không sắp thừa kế nhiều tiền đến thế, ông ấy đã gạt bỏ cô rồi.”

Với lời nhận xét đó, Dougless tát vào khuôn mặt tự mãn, béo ú của Gloria.

Robert xuất hiện từ bên trong nhà thờ vừa đúng lúc nhìn thấy cái tát, và Gloria vừa bổ nhào vừa hét vào trong vòng tay của cha con bé.

“Cô ta đánh con hết lần này đến lần khác,” Gloria hét lên, “và cô ta cào rách tay con. Bố nhìn này, nó chảy máu. Cô ta làm con thế đấy!”

“Lạy Chúa tôi, Dougless,” Robert nói, mắt anh ta mở lớn đầy kinh khiếp. “Anh không tin nổi em lại thế này. Đánh một đứa trẻ…”

“Đứa trẻ! Tôi chịu đủ đứa trẻ đó rồi. Và tôi cũng chịu đủ cái cách mà anh vỗ về nó. Và tôi chịu đủ cái cách hai người đối xử với tôi rồi!”

Robert trừng mắt với cô lạnh nhạt. “Chúng tôi chẳng làm gì ngoài chuyện tốt bụng và quan tâm đến em trong suốt chuyến đi này, trong khi em ghen tức và hằn học. Chúng tôi đã hết mình để làm vừa lòng em rồi đấy.”

“Các người chắc chắn chẳng hề nỗ lực một chút nào để làm vừa lòng tôi hết. Tất cả mọi thứ đều là cho Gloria.” Nước tuôn rơi từ mắt Dougless, cổ họng cô nghẹn lại cho đến khi cô gần như nghẹt thở. Cô vẫn tiếp tục nghe thấy những lời của Gloria réo rắt trong đầu cô. “Hai người đã cười nhạo sau lưng tôi.”

“Giờ thì em đang tưởng tượng rồi đấy,” Robert nói, vẫn trừng mắt với cô, vẫn ôm chặt Gloria một cách đầy bảo vệ bên dưới cánh tay anh ta cứ như thể Dougless có thể sẽ tấn công con bé bất cứ lúc nào. “Nhưng vì chúng tôi đã quá khiến em không hài lòng, có lẽ em thích rời bỏ sự bầu bạn của chúng tôi hơn.” Quay đi, Gloria vẫn còn túm tụm lại bên người, anh ta bắt đầu hướng tới ô tô.

“Tôi đồng ý,” Dougless nói. “Tôi sẵn sàng để về nhà rồi.” Cúi xuống, cô với tới cái túi xách cô đã đặt xuống bên cạnh ngôi mộ. Nhưng túi cô không có ở đó. Nhanh chóng, cô nhìn ra phía sau vài bia mộ khác, nhưng chẳng thấy dấu vết nào của chiếc túi của cô hết. Cô nhìn lên khi nghe thấy tiếng ô tô khởi động.

Đầu tiên cô không thể tin điều cô đang thấy. Robert đang lái xe đi và bỏ rơi cô lại!

Dougless chạy về phía cánh cổng, nhưng chiếc xe đã vòng ra đường lớn rồi. Sau đó, khi Dougless đầy kinh hoàng, cô nhìn thấy Gloria chìa tay ra ngoài cửa sổ xe—và đung đưa trên ngón tay của con bé là túi xách của Dougless.

Với một cố gắng vô ích để đuổi kịp bọn họ, Dougless chạy theo chiếc xe, nhưng nó nhanh chóng biến mất. Sửng sốt, tê liệt, không tin được, cô đi bộ quay lại nhà thờ. Cô đang ở nước ngoài, không tiền bạc, không thẻ tín dụng, không hộ chiếu. Nhưng tệ hơn, người đàn ông cô yêu vừa mới bỏ rơi cô.

Cánh cửa gỗ sồi của nhà thờ đang mở, thế nên Dougless tiến vào bên trong. Trong nhà thờ mát lạnh, ẩm ướt và tối mờ mờ, những bức tường đá cao khiến nơi này thật bình yên và thiêng liêng.

Cô phải suy nghĩ về tình trạng hiện nay và lên một vài kế hoạch về những gì cô nên làm. Nhưng, sau đó, chắc chắn Robert sẽ quay trở lại vì cô. Có lẽ ngay tại lúc này đây anh đang vòng xe quay lại để đón cô. Có lẽ trong vài phút nữa anh sẽ chạy vào trong nhà thờ, kéo Dougless vào trong vòng tay anh, nói với cô là anh xin lỗi và anh hi vọng cô có thể tha thứ cho anh.

Nhưng, bằng cách nào đó, Dougless không tin bất cứ chuyện gì như thế có thể xảy ra. Không, Robert đang quá giận dữ—và Gloria là một kẻ nói dối quá siêu. Dougless chắc chắn con bé sẽ soạn thảo kỹ lưỡng việc làm thế nào Dougless đã làm bị thương tay của nó, và cơn giận dữ của Robert sẽ được lửa đổ thêm dầu.

Không, sẽ là tốt hơn nếu Dougless lập ra được một kế hoạch nào đó để kéo bản thân cô ra khỏi đống rắc rối này. Cô sẽ phải gọi về cho cha cô, tập trung tư tưởng, và yêu cầu ông gửi tiền cho cô. Và lại một lần nữa cô sẽ lại phải nói với ông rằng cô con gái út của ông lại thất bại một điều gì đó. Cô sẽ lại phải nói với ông rằng cô con gái út của ông không thể làm nổi điều gì nhiều như đi nghỉ mát mà không dính bản thân cô vào rắc rối.

Nước dâng đầy trong mắt cô khi cô tưởng tượng ra việc nghe chị gái cả của cô, Elizabeth, nói, “Lần này thì Dougless nhỏ bé lông bông phù phiếm của chúng ta lại làm chuyện gì nữa đây?” Robert đã là sự cố gắng của Dougless thử làm gia đình tự hào về cô. Robert không giống những gã đàn ông như mèo đi lạc mà Dougless đã từng ngã lòng. Robert thật là đáng kính trọng, thật là phù hợp, nhưng cô đã đánh mất anh. Có lẽ nếu cô giữ được cơn giận dữ của mình với Gloria... Có lẽ...

Nước nhoè nhoẹt quanh mắt Dougless khi cô nhìn khắp nhà thờ. Mặt trời đang chiếu qua khung cửa sổ cũ cao trên đầu cô thành những dải chói chang trong suốt thắp sáng ngôi mộ bằng cẩm thạch trắng dưới cổng tò vò phía bên trái. Dougless bước lên phía trước. Nằm trên ngôi mộ là hình một người đàn ông với chiều dài như thật được chạm khắc trên nền đá cẩm thạch trắng, mặc áo giáp ở phần thân trên và quần soóc có kiểu thật lạ, mắt cá chân bắt chéo, mũ giáp được nhét dưới cánh tay. “Nicholas Stafford,” cô đọc to lên, “Bá tước Thornwyck.”

Dougless đang tự chúc mừng bản thân vì trụ lại vững vàng trong hoàn cảnh hiện tại của cô thì đột ngột tất cả mọi việc đã xảy ra đánh mạnh vào cô, và đầu gối cô quỵ xuống. Cô ngã xuống sàn, tay cô ở trên ngôi mộ, trán cô tì vào lớp đá cẩm thạch lạnh ngắt.

Cô bắt đầu khóc một cách tha thiết nhất, khóc đến tận cùng sâu thẳm tâm hồn mình. Cô cảm thấy như thể cô là một kẻ thất bại. Nước mắt của cô không phải chỉ cho ngày hôm nay, mà nó dường như cho tất cả mọi thứ cô đã từng chạm đến trong cuộc đời mình mà đổ vỡ. Kể từ khi cô đến tuổi dậy thì, cha cô đã phải bảo lãnh cho cô ra khỏi hàng trăm những trường hợp lúng túng.

Có một “cậu bé” cô điên cuồng yêu khi cô mười sáu tuổi. Cô đã thách thức toàn bộ gia đình vì họ không thích cậu ta. Nhưng chị gái cô Elizabeth—Elizabeth khôn ngoan, không-bao-giờ-lầm-lỗi-trong-cuộc-đời-này—đã cho Dougless xem một vài giấy tờ. Cậu nhóc cô yêu đã hai mươi lăm tuổi và có một hồ sơ tội phạm. Bướng bỉnh, Dougless công khai rằng cô yêu cậu ta bất chấp cậu ta có lỗi lầm như thế nào đi chăng nữa. Họ đã chia tay khi cậu ta bị bắt giữ vì tội cầm đầu một băng trộm cắp.

Sau đó có một vị bộ trưởng cô cũng ngã lòng yêu khi cô mười chín tuổi. Một vị bộ trưởng là một người đàn ông an toàn để trao gửi tình yêu của cô. Cô kết thúc mối quan hệ của họ khi bức ảnh của ông ta được trưng trên trang nhất của những tờ báo. Ông ta đã cưới ba phụ nữ khác rồi.

Và sau đó có…Dougless khóc dữ dội đến nỗi cô không thể nhớ được tất cả những người khác nữa. Nhưng cô biết cái danh sách đó dài bất tận. Robert dường như thật khác, thật bình thường, thật đáng kính—nhưng cô không đủ khả năng để giữ nổi anh.

“Có gì không ổn với mình chứ?” cô khóc.

Qua làn nước mắt, cô nhìn vào khuôn mặt cẩm thạch của người đàn ông trên ngôi mộ. Trong thời trung cổ, họ đều sắp đặt hôn nhân. Khi cô hai mươi hai và vừa mới phát hiện ra tình yêu sau cùng của mình, một người môi giới chứng khoán, bị bắt giữ vì tội bán thông tin nội bộ, cô đã nằm phủ phục trong lòng cha cô và yêu cầu ông chọn một người đàn ông cho cô.

Adam Montgomery đã cười phá lên. “Vấn đề của con, con yêu, là con toàn đem lòng yêu những gã cần con quá nhiều. Con nên tìm một người không cần con, mà chỉ muốn con thôi.”

Dougless hít vào. “Đó chính xác là những gì con cần: một hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời nhảy xuống từ con ngựa trắng của chàng và muốn con nhiều đến mức chàng mang con về lâu đài của chàng, nơi bọn con sẽ sống hạnh phúc mãi mãi đến tận ngày nay.”

“Cái gì đó như thế,” cha cô đã nói, mỉm cười. “Áo giáp thì cũng được thôi, nhưng Dougless, con yêu, nếu anh ta có một cú điện thoại bí ẩn gọi vào lúc nửa đêm, sau đó nhảy lên chiếc Harley của anh ta và không trở lại vài ngày sau đó, chấm dứt ngay, được chứ?”

Dougless khóc càng dữ hơn khi cô nhớ đến hàng đống lần cô phải quay về nhà xin giúp đỡ. Và giờ đây cô sẽ sắp phải lại xin sự giúp đỡ của họ lần nữa. Một lần nữa cô sẽ lại phải thú nhận rằng vì một gã đàn ông cô lại tự biến mình thành kẻ ngốc. Nhưng lần này thì tệ hơn, vì gã đàn ông mày là người được gia đình cô tán thành. Nhưng bằng cách nào đó Dougless đã lại đánh mất anh ta.

“Giúp con,” cô thì thầm, tay cô đặt trên bàn tay điêu khắc bằng đá cẩm thạch. “Giúp con tìm thấy chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời của mình. Giúp con tìm thấy người đàn ông sẽ muốn con.”

Ngồi lên gót chân, với đôi bàn tay phủ kín mặt, Dougless bắt đầu khóc dữ dội hơn.

Sau một lúc lâu cô từ từ nhận ra có ai đó đang ở cạnh cô. Khi cô quay đầu lại, một dải nắng từ cửa sổ phía trên cao chiếu xuống trúng vào tấm kim loại và chói loà đến nỗi cô ngồi phịch xuống sàn nhà bằng đá. Cô lấy tay lên che mắt.

Đứng ngay trước mặt cô là một người đàn ông, một người đàn ông hình như đang mặc một… bộ áo giáp.

Anh ta đứng thật im, và liếc xuống Dougless trong một tia nhìn thật dữ dội, khiến lúc đầu cô nghĩ rằng anh ta không thể nào là thật được. Cô không thể không nhìn chằm chằm lại lên anh ta, miệng há hốc ra đầy kinh ngạc. Anh ta quả là một người đàn ông đẹp trai cực kỳ, và anh ta đang mặc một bộ trang phục trên sân khấu kịch trông thật nhất mà cô đã từng nhìn thấy. Một cổ áo xếp nếp nhỏ quấn quanh cổ anh ta, sau đó là áo giáp chạy dài xuống tận eo. Mà đúng thật là một bộ áo giáp! Kim loại sáng chói đến nỗi trông gần như thể chúng là bạc vậy. Dọc xuống phía trước bộ áo giáp là những hình khắc rất nhiều dây hoa trang trí, mỗi hình trang trí như được dát bằng kim loại có vẻ như là vàng. Từ eo đến giữa đùi, anh ta mặc một kiểu quần soóc phồng lên quanh người. Phía dưới cái quần soóc, chân anh ta—đôi chân to lớn đầy cơ bắp—được che phủ trong một đôi tất trông như thể được quấn bởi… chỉ có thể có một loại sợi trên trái đất này có thể phản chiếu được ánh sáng như thế: vải lụa. Được thắt phía trên đầu gối trái của anh ta là một cái nịt bít tất được làm từ lụa màu xanh và được thêu những nét tuyệt đẹp. Chân anh ta xỏ vào một đôi giày mềm, trông thật lạ lùng được khoét một lỗ nhỏ phía đầu ngón chân.

“Sao, phù thủy,” người đàn ông nói với giọng nam trầm, “ngươi đã triệu hồn ta tới đây, vậy ngươi cầu xin gì ở ta?”

“Phù thủy?” Dougless hỏi, khụt khịt và quệt nước mắt.

Từ bên trong của cái quần soóc phồng lên như quả bóng đấy, anh ta kéo ra một cái khăn tay bằng vải lanh trắng bong và chìa nó ra cho cô. Dougless xì mũi ầm ĩ.

“Kẻ thù của ta đã thuê ngươi?” anh ta hỏi. “Chúng còn bày mưu tính kế gì nữa? Đầu của ta vẫn chưa đủ cho chúng sao? Đứng dậy đi, tiểu thư, và giải thích cho ta.”

Thật là huy hoàng, nhưng anh ta điên rồi, Dougless nghĩ. “Nghe này, tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì.” Chầm chậm, cô đứng dậy. “Giờ thì nếu anh thứ lỗi…”

Cô không nói được thêm gì nữa vì hắn ta đã rút một thanh kiếm lưỡi mỏng dính, dài phải gần đến cả thước, sau đó dí cái đầu sắc nhọn vào cổ họng cô. “Đảo ngược thần chú của ngươi lại, phù thủy. Để ta trở về!”

Thế là quá nhiều đối với Dougless. Đầu tiên là Robert và cô con gái dối trá của anh ta, và giờ thì lại là cái gã Hamlet[4]điên rồ này. Cô lại oà khóc và đổ sụm người vào bức tường đá lạnh ngắt.

“Mẹ kiếp!” gã đàn ông lầm bầm, và điều tiếp theo Dougless biết là anh ta bế cô lên và mang cô ra chỗ mấy chiếc ghế dài của nhà thờ.

Anh ta đặt cô ngồi trên một cái ghế dài cứng đơ, sau đó đứng phía trên cô, tiếp tục trừng mắt. Dougless dường như không thể ngừng khóc được. “Đây là ngày tệ nhất trong cuộc đời mình,” cô than van. Gã đàn ông đó vẫn đang cau mày xuống với cô như như một diễn viên bước ra khỏi bộ phim Bette Davis[5] cũ rích. “Tôi xin lỗi,” cô xoay xở để nói. “Tôi không thường hay khóc nhiều thế này đâu, nhưng bị bỏ rơi bởi người đàn ông tôi yêu và bị tấn công—bởi mũi kiếm, thật sự đấy—trong cùng một ngày, khiến tôi quá tải.” Khi cô quệt mắt, cô liếc thấy một chiếc khăn tay. Nó là một tấm vải lanh hình vuông khổ rộng, được viền quanh bởi hai phân lụa, thêu trang trí rắc rối khó hiểu trông như thể hoa lá và những con rồng. “Thật là đẹp,” cô nấc cụt.

“Không có thời gian cho những thứ vụn vặt đâu. Linh hồn của ta đang bị nguy ngập—của ngươi cũng vậy. Ta nói lại một lần nữa: Đảo ngược thần chú của ngươi đi.”

Dougless đã hồi phục được bản thân. “Tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì. Tôi đang khóc một mình ngon lành, và anh, mặc cái trang phục lố bịch đó, xông vào đây và bắt đầu hò hét vào tôi. Tôi rất lấy làm thích thú được gọi cho cảnh sát—hay cớm, hay bất cứ cái tên nào họ gọi trong vùng thôn dã nước Anh này. Có hợp pháp không khi anh cứ mang đi mang lại thanh kiếm như thế?”

“Hợp pháp?” gã đàn ông hỏi. Anh ta nhìn xuống tay cô. “Có phải là đồng hồ trên tay ngươi đấy không? Ngươi ăn mặc kiểu gì thế?”

“Tất nhiên nó là đồng hồ rồi, và đây là quần áo du lịch đến nước Anh của tôi. Đúng kiểu luôn nhé. Không quần bò hay áo T-shirt gì hết. Áo cánh dễ thương, váy dễ thương. Anh biết đấy, quần áo nhãn hiệu Miss Marple.”

Anh ta vẫn cau mày với cô, nhưng dường như cơn giận dữ của anh ta đã giảm đi. “Ngươi nói chuyện kỳ quặc một cách khác thường. Ngươi là phù thủy kiểu gì thế?”

Giơ tay lên trời đầy tuyệt vọng, Dougless đứng dậy và đối diện với anh ta. Anh ta cao hơn cô đáng kể đấy, thế nên cô phải ngước nhìn lên. Mái tóc loăn xoăn, đen nhánh của anh ta dài vừa chạm đến cái cổ áo nhỏ cứng đơ mà anh ta mặc, và anh ta có một bộ ria mép màu đen ngay trên hàm râu ngắn, cứng và được cắt tỉa gọn gàng. “Tôi không phải phù thủy, và tôi không phải là một phần của vở kịch thời Elizabeth của anh đâu,” cô nói đầy cứng rắn. “Và giờ thì tôi rời khỏi nhà thờ đây, và tôi có thể hứa với anh là nếu anh cố thử bất cứ cái gì nông nổi với thanh kiếm đó, tôi sẽ hét tung cả cửa sổ ra đấy. Khăn tay của anh đây. Tôi xin lỗi nó bị ướt thế này, nhưng cảm ơn anh vì đã cho tôi mượn nó. Tạm biệt, và tôi hi vọng vở kịch của anh sẽ được đánh giá tốt.” Quay ngoắt đi, cô bước ra khỏi nhà thờ.

“Ít nhất là không còn chuyện gì khủng khiếp hơn những thứ mà mình vừa trải qua có thể xảy đến với mình,” Dougless lầm bầm khi cô rời sân của nhà thờ. Có một cột điện thoại công cộng phía ngoài cổng, vẫn trong tầm nhìn của cánh cửa nhà thờ, và Dougless sẽ dùng nó để gọi một cú điện thoại người nhận phải trả tiền về nhà cha mẹ cô ở Mỹ. Ở Maine vẫn đang là sáng sớm, và Elizabeth ngái ngủ trả lời điện thoại.

Bất cứ ai ngoại trừ chị ấy, Dougless nghĩ, đảo mắt lên trời. Cô thà nói chuyện với bất cứ ai khác trên trái đất này ngoại trừ bà chị gái hoàn hảo của cô.

“Dougless, là em hả?” Elizabeth hỏi, tỉnh hẳn ngủ rồi. “Em không sao chứ? Em không dính vào rắc rối nữa đấy chứ, phải không?”

Dougless nghiến chặt răng lại. “Tất nhiên em không gặp rắc rối gì rồi. Có bố ở đấy không? Hay mẹ?” Hay một người lạ ngoài phố cũng được, cô nghĩ. Bất cứ ai ngoài Elizabeth.

Elizabeth ngáp. “Không, họ lên núi hết rồi. Chị ở đây trông nhà và lo mấy công việc giấy tờ.”

“Nghĩ xem liệu nó có đoạt giải Nobel không hả?” Dougless hỏi, cố gắng pha trò cười và nghe như vô tư lự.

Elizabeth không phải kẻ ngốc. “Được rồi, Dougless, có chuyện gì vậy? Không phải gã bác sĩ phẫu thuật của em bỏ em lại đằng sau ở đâu đó chứ?”

Dougless bật cười khe khẽ. “Elizabeth, chị cứ nói những chuyện vui cười nhất. Robert, Gloria và em đang có một thời gian thật tuyệt vời. Có quá nhiều thứ thật không thể tưởng tượng được để tham quan và làm ở đây. Tại sao hả, như sáng nay này, bọn em đã xem một vở kịch thời trung cổ. Diễn viên tuyệt lắm. Và chị không thể tin được trang phục tuyệt vời đến thế nào đâu!”

Elizabeth ngừng lại. “Dougless, em đang nói dối. Chị có thể nghe được nó qua điện thoại đấy. Chuyện gì không ổn vậy? Em có cần tiền không?”

Cố gắng hết mức, Dougless vẫn không thể cong môi phát ra từ “có”. Gia đình cô yêu thích việc kể những thứ họ gọi làDougless-tiểu-truyện (những-mẩu-chuyện-linh-tinh-của-Dougless). Họ yêu thích câu chuyện về một lần Dougless bị khoá ngoài cửa phòng khách sạn của cô, chỉ quấn độc có cái khăn tắm. Sau đó là lần Dougless tới ngân hàng để ký quỹ một hoá đơn và bước ngay vào một vụ cướp nhà băng. Điều mà họ đặc biệt yêu thích trong câu chuyện này là khi cảnh sát ập vào, họ phát hiện ra rằng là mấy tên cướp đang mang súng đồ chơi.

Giờ thì cô có thể hình dung được tràng cười phá lên của Elizabeth khi chị ấy kể cho tất cả anh chị em họ nhà Montgomery, Dougless bé nhỏ đã vui nhộn nhường nào khi tới nước Anh và bị ỏ lại ở nhà thờ, không tiền bạc, không hộ chiếu, không gì hết. “Và, ờ, phải,” Elizabeth sẽ nói vọng lên trên những tráng cười rống lên, “nó còn bị tấn công bởi một gã diễn viên Shakespeare điên rồ nữa.”

“Không, em không cần tiền,” cuối cùng Dougless cũng nói. “Em chỉ muốn gọi điện chào thôi. Em hi vọng chị làm xong mấy cái giấy má đó. Gặp sau nhé.” Cô nghe Elizabeth nói, “Dougless” khi cô thả rơi ống nghe xuống cái giá để máy điện thoại.

Trong một khoảnh khắc Dougless dựa vào cột điện thoại và nhắm mắt lại. Cô có thể cảm nhận được nước mắt lại đang lên nữa. Cô có niềm kiêu hãnh của nhà Montgomery, những cô chưa làm được việc gì đáng để tự hào hết. Cô có ba chị gái, những người đều thành công một cách mẫu mực: Elizabeth là nhà hoá học chuyên về nghiên cứu, Catherine là một giáo sư vật lý học, và Anne là luật sư chuyên bào chữa cho tội phạm. Dougless, với công việc giảng dạy trong một trường tiểu học lương thấp tẹt và lịch sử thảm họa với đàn ông, là gã hề của gia đình. Cô là nguồn cung cấp vô tận những câu chuyện cười của họ hàng người thân.

Khi cô dựa vào cột điện thoại, mắt cô nhoè nhẹt nước, cô nhìn thấy gã đàn ông mặc áo giáp rời khỏi nhà thờ và đi bộ xuống con đường mòn nhỏ. Anh ta liếc nhanh đến mấy cái bia mộ cổ xưa. Những dường như chẳng có vẻ gì là thích thú nhiều vì anh ta tiếp tục băng qua cánh cổng.

Băng xuống từ cuối con đường mòn là một trong những chiếc xe buýt mini, như thường lệ phóng ở tốc độ năm chụcdặm một giờ trên những con phố hẹp.

Bất thình lình, Dougless đứng thẳng dậy. Chiếc xe buýt đang lao tới, nhưng người đàn ông đó đang bước đi rất nhanh, và bằng cách nào đó đầy bản năng cô biết anh ta sẽ bước ngay ra trước mũi xe. Không nghĩ ngợi gì hết, Dougless bắt đầu chạy. Ngay khi cô hối hả chạy, cha xứ bước ra từ phía sau nhà thờ đúng lúc để nhìn thấy người đàn ông và cái xe đang lao nhanh. Ông cũng bắt đầu chạy.

Dougless tới chỗ người đàn ông trước. Cô thực hiện một cú phi thân ôm ngang hông anh ta hoàn hảo nhất có thể, cú phi thân mà cô học được khi chơi bóng bầu dục với anh chị em họ của cô ở Colorado, và hạ cánh trên người anh ta. Hai người bọn họ trượt dài trên con đường trải sỏi trên cái áo giáp cứ như thể là một con thuyền có mái chèo nhỏ xinh khi chiếc xe buýt phóng sượt qua họ. Nếu Dougless chỉ chậm có một giây thôi, gã đàn ông đó đã bị xe buýt đâm rồi.

“Cô không sao chứ?” cha xứ hỏi, chìa tay giúp Dougless dậy.

“Tôi… Tôi nghĩ thế,” cô nói khi đứng dậy và phủi bụi khỏi người. “Anh không sao chứ?” cô hỏi gã đàn ông vẫn còn nằm trên nền đất.

“Xe ngựa kiểu gì thế?” anh ta hỏi, ngồi dậy, nhưng không thử đứng dậy. Anh ta trông sửng sốt. “Ta không nghe thấy nó chạy đến.” Giọng anh ta thấp xuống. “Và không có ngựa kéo.”

Dougless trao đổi một tia nhìn với cha xứ.

“Ta sẽ lấy cho anh ta một cốc nước,” cha xứ nói, tặng cho Dougless một nụ cười mỉm như thể muốn nói, Cô cứu anh ta, thế nên anh ta là của cô.

“Đợi đã!” gã đàn ông nói. “Năm nay là năm nào rồi?”

“1988,” cha xứ trả lời, và khi gã đàn ông nằm lại trên nền đất như thể kiệt sức, cha xứ nhìn Dougless. “Ta sẽ đi lấy nước,” ông nói, sau đó vội vã đi khỏi, bỏ họ lại một mình.

Dougless chìa tay ra cho cái gã đang nằm trên nền đất, nhưng anh ta từ chối nó và tự mình đứng lên.

“Tôi nghĩ anh nên ngồi xuống,” cô nói một cách tốt bụng khi di chuyển về phía băng ghế sắt bên trong bức tường đá thấp. Đầu tiên anh ta không đi nhưng vẫn theo cô băng qua cánh cổng mở toang, và sau đó không ngồi cho đến khi cô đã yên vị. Nhưng Dougless đã đẩy anh ta ngồi xuống. Anh ta trông tái nhợt và hoang mang đến nỗi không thể chú ý nổi đến tác phong lịch sự.

“Anh đang trong tình trạng nguy hiểm đấy, anh biết không hả? Nghe này, anh ngồi yên ở đây và tôi sẽ đi gọi bác sĩ. Anh trông không được khoẻ lắm.”

Cô quay đi, nhưng những lời của anh ta đã giữ chân cô lại. “Ta nghĩ có lẽ ta đã chết rồi,” anh ta nói khẽ. Cô nhìn lại anh ta đầy soi mói. Nếu anh ta định tự tử, vậy thì cô không thể bỏ anh ta lại một mình. “Sao anh không đi cùng với tôi?” cô nói nhẹ nhàng. “Chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm cho anh một vài sự giúp đỡ nhé.”

Anh ta không dịch chuyển khỏi cái ghế băng. “Cái vật chuyên chở gì suýt chút nữa đã đốn ta gục ngã vậy?”

Dougless chuyển đến ngồi cạnh anh ta. Nếu anh ta định tự tử, có lẽ điều anh ta cần nhất là ai đó để nói chuyện cùng. “Anh từ đâu tới? Giọng anh nghe như của người Anh, nhưng trọng âm của anh tôi chưa bao giờ nghe thấy trước đây.”

“Ta là người Anh. Cái xe ngựa đó là gì vậy?”

“Được rồi,” cô nói với một tiếng thở dài. Cô có thể chơi cùng anh ta. “Đó là vật người Anh gọi là xe buýt chạy đường dài. Ở Mỹ nó được gọi là xe buýt mini. Nó hoàn toàn chạy quá nhanh, nhưng theo ý tôi điều duy nhất trong thế kỷ hai mươi người Anh thật sự chấp nhận là tốc độ của xe cơ giới.” Cô nhăn nhó. “Thế nên còn điều gì khác mà anh còn chưa biết nữa nào? Máy bay? Tàu hoả?”

Đề nghị giúp đỡ là một chuyện, nhưng cô còn có những thứ quan trọng của bản thân cần phải được quan tâm. “Nghe này, tôi thật sự cần phải đi rồi. Chúng ta đi vào nhà của cha xứ đi và nhờ ông ấy gọi bác sĩ.” Cô ngừng lại. “Hoặc có lẽ chúng ta nên gọi cho mẹ anh.” Chắc chắn là người dân trong làng phải biết gã điên này, người mặc áo giáp chạy quanh và giả vờ anh ta chưa bao giờ nhìn thấy đồng hồ đeo tay hay xe buýt.

“Mẹ ta,” người đàn ông nói, môi cong lại thành một nụ cười mỉm. “Ta có thể hình dung giờ thì mẹ ta chết rồi.”

Có lẽ nỗi sầu thương nào đó đã khiên anh ta mất trí nhớ. Dougless mủi lòng. “Tôi xin lỗi. Bà ấy mới mất ư?”

Anh ta nhìn lên trời một lúc trước khi trả lời. “Khoảng bốn trăm năm trước.”

Với câu đó Dougless bắt đầu đứng dậy. “Tôi sẽ gọi ai đó.”

Nhưng anh ta đã tóm lấy tay cô và không để cô đi. “Ta đang ngồi… trong phòng, viết thư cho mẹ ta thì nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang than khóc. Căn phòng tối sầm lại, đầu óc ta quay cuồng; sau đó ta đứng chùm lên một cô gái—làngươi đó.” Anh ta nhìn lên cô với ánh mắt nài xin.

Dougless nghĩ bỏ mặc người đàn ông này một mình sẽ dễ dàng hơn nếu anh ta không có cái dáng vẻ hoàn toàn tuyệt mĩ đến thế. “Có lẽ anh bị choáng ngất, không nhớ mình đã mặc quần áo và đi đến nhà thờ. Sao anh không nói cho tôi biết anh sống ở đâu, rồi tôi sẽ đưa anh về nhà?”

“Khi ta ở trong phòng, đấy là năm 1564 tính theo lịch của chúng ta.”

Bị hoang tưởng rồi, Dougless nghĩ. Đẹp trai nhưng mà điên. Mình đúng là may mắn thật.

“Đi với tôi nào,” cô nhẹ nhàng nói, như thể đang nói với một đứa trẻ sắp sửa bước chân ra khỏi vách đá. “Chúng ta sẽ tìm ai đó giúp được anh.”

Người đàn ông nhanh chóng nhỏm dậy khỏi chiếc ghế băng, đôi mắt xanh của anh ta rực sáng. Kích thước của anh ta, sự giận dữ của anh ta, không kể đến khắp người anh ta phủ kín sắt thép và mang một thanh kiếm trông nhìn có vẻ sắc như dao cạo, khiến Dougless lùi lại một bước.

“Ta vẫn chưa sẵn sàng để vào Bedlam[6] đâu, tiểu thư. Ta không biết tại sao mình lại ở đây hay bằng cách nào ta đến được đây, nhưng ta biết ta là ai và ta từ đâu tới.”

Bất thình lình, một tràng cười bắt đầu sôi ùng ục lên từ sâu thẳm trong Dougless. “Và anh đến từ thế kỷ thứ mười sáu. Thời đại của Nữ hoàng Elizabeth, phải không? Elizabeth đệ nhất, tất nhiên rồi. Ôi, cậu bé! Đây sẽ là Dougless-tiểu-truyệntuyệt nhất từ trước đến giờ. Tôi vừa bị đá vào buổi sáng và một giờ sau đó một hồn ma cầm kiếm dí vào cổ họng tôi.” Cô đứng dậy. “Cảm ơn nhiều lắm, thưa ngài. Anh đã khiến tôi vui vẻ lên rất nhiều đấy. Giờ thì tôi sẽ gọi điện cho chị gái mình và yêu cầu chị ấy đánh điện gửi cho tôi mười bảng—không hơn không kém—sau đó tôi sẽ bắt tàu hoả đến khách sạn nơi mà tôi và Robert đang nghỉ lại. Tôi sẽ lấy được vé máy bay của mình, thế rồi tôi sẽ về nhà. Tôi chắc rằng sau ngày hôm nay phần còn lại của cuộc đời tôi sẽ không còn biến cố gì nữa đâu.”

Cô quay đi khỏi anh ta, nhưng anh ta đã chắn đường cô. Từ trong cái quần ống túm anh ta rút ra một cái túi nhỏ bằng da, nhìn vào trong nó, lấy ra một vài đồng xu, và nhét chúng vào trong tay Dougless, khép những ngón tay cô bọc lấy chúng.

“Cầm lấy mười bảng đi, đồ đàn bà, và đi đi. Nó đáng giá như thế và còn nhiều hơn để thoát khỏi miệng lưỡi hằn học của ngươi. Ta sẽ cầu xin Chúa đảo ngược lại tội lỗi xấu xa của ngươi.”

Cô bị cám dỗ quẳng trả chỗ tiền vào anh ta, nhưng lại lưỡng lự phải gọi lại cho chị cô lần nữa. “Là tôi đây, Phù thủy Dougless xấu xa đây. Tôi không biết sao mình lại muốn một cái tàu hoả trong khi tôi có một cái chổi bay hoàn hảo cơ chứ. Tôi sẽ gửi trả lại anh tiền qua cha xứ. Sẽ lâu đấy, và tôi hi vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Cô quay đi và rời khỏi sân nhà thờ khi cha xứ trở lại với cốc nước cho anh ta. Hãy để cho ai đó xoay xở với những tưởng tượng của anh ta, cô nghĩ. Người đàn ông đó có lẽ có cả một rương đầy những trang phục. Hôm nay anh ta là hiệp sĩ thời Elizabeth đệ nhất, ngày mai anh ta là Abraham Lincoln—hoặc là Horatio Nelson[7], vì anh ta là người Anh mà.

Thật dễ dàng tìm thấy nhà ga trong một ngôi làng nhỏ tí thế này, và cô tới quầy để mua một vé.

“Hết thảy ba bảng sáu,” người đàn ông sau quầy nói.

Dougless chưa bao giờ có thể hiểu được đồng tiền nước Anh. Có vẻ có quá nhiều những đồng xu với những mệnh giá ngang nhau, thế nên cô đẩy tất cả chỗ xu gã đàn ông đó đã đưa cho cô phía dưới khung của sổ quầy vé. “Chỗ này đã đủ chưa?”

Người đàn ông nhìn vào ba đồng xu, từng đồng một, chậm rãi lật chúng lên xuống, kiểm tra chúng thật cẩn thận. Sau một lúc, ông ta nhìn lại vào Dougless, sau đó xin lỗi chạy đi một chút.

Mình rất có thể bị bắt giữ vì tội tiêu tiền giả, Dougless nghĩ khi cô đợi người đàn ông đó quay lại. Bị bắt giam sẽ là một cái kết thích hợp cho một ngày hoàn hảo.

Sau một vài phút, một người đàn ông đội mũ kiểu công chức xuất hiện ở cửa sổ. “Chúng tôi không thể nhận chúng, thưa cô. Tôi nghĩ cô nên đem chúng tới cho Oliver Samuelson. Anh ta ở ngay khúc rẽ bên tay phải cô.”

“Anh ta sẽ đưa cho tôi vé tàu với những đồng xu này chứ?”

“Tôi mong đợi anh ta sẽ làm thế,” người đàn ông nói, dường như ngạc nhiên bởi một vài trò đùa riêng tư nào đó.

“Cảm ơn,” Dougless lầm bầm khi cô nhận lấy mấy đồng xu. Có lẽ cô nên gọi chị gái mình và quên đi mấy đồng xu. Cô nhìn chúng, nhưng chúng nhìn có vẻ ngoài nước như những đồng xu nước ngoài nhìn phải thế. Với một tiếng thở dài, cô rẽ phải và bước tới cửa. “Oliver Samuelson, đại lý mua bán tiền xu”, cái biển sơn trên của sổ nói thế.

Bên trong cửa hàng, một người đàn ông nhỏ thó đầu hói đang ngồi phía sau bàn, một cái kính lúp kiểm tra đồ trang sức trên cái trán sáng bóng. “Vâng?” ông ta hỏi khi Dougless bước vào.

“Người đàn ông trong nhà ga xe lửa gửi tôi đến đây. Anh ta nói ông có thể sẽ đưa cho tôi tiền vé tàu cho những thứ này.”

Ông ta nhận lấy mấy đồng xu và soi chúng dưới cái kính lúp. Sau một lúc ông ta bắt đầu cười lục khục. “Tiền vé tàu,đúng thật là.”

Ông ta nhìn lên. “Được rồi, thưa cô,” ông ta nói. “Tôi sẽ trả cô năm trăm bảng cho mỗi đồng xu này, và đồng này giá trị, xem nào, năm nghìn bảng. Nhưng tôi không có nhiều tiền như thế ở đây. Tôi sẽ phải gọi cho người ở London. Cô có thể đợi vài ngày để tiền được chuyển đến không?”

Trong một khoảnh khắc Dougless không thể nói được. “Năm nghìn bảng?”

“Được rồi, sáu nghìn, nhưng không hơn một si-linh nữa đâu.”

“Tôi… tôi…”

“Cô có muốn bán chúng hay là không đây? Chúng không phải bất hợp pháp đấy chứ, đúng không?”

“Không, ít nhất tôi không nghĩ thế,” Dougless thì thầm. “Nhưng tôi phải nói chuyện với một người trước khi bán chúng. Ông có chắc chúng là đồ thật đấy chứ?”

“Theo lệ thường thì tiền xu thời trung cổ không giá trị lắm, nhưng mấy đồng này nguyên chất và còn trong tình trạng mới nguyên. Cô không tình cờ có thêm nữa chứ, phải không?”

“Thật ra, tôi tin là còn có thêm vài đồng nữa.” Có thể là cả một túi đầy nữa ấy chứ, cô nghĩ.

Ông ta cười với cô như thể cô là ánh sáng cuộc đời của ông ta. “Nếu cô có đồng mười lăm si-linh với hình nữ hoàng trên thuyền ở trên nó, để cho tôi xem nhé. Tôi không mua nổi nó, nhưng tôi chắc chắn có thể tìm được người mua.”

Dougless bắt đầu bước về phía cửa.

“Hoặc đồng kép nhé,” ông ta nói. “Tôi muốn có đồng xu kép Edward VI.”

Gật đầu với ông ta, Dougless rời cửa hiệu. Trong tình trạng sững sờ, cô đi bộ lại về nhà nhờ. Gã đàn ông đó không có ở trong khu nghĩa địa, thế nên cô hi vọng anh ta vẫn chưa rời đi. Cô bước vào trong nhà thờ, và anh ta ở đó, quỳ gối trước ngôi mộ trắng của bá tước, tay chắp lại, đầu cúi xuống trong lễ cầu nguyện.

Cha xứ bước ra từ bóng tối đến đứng cạnh cô. “Anh ta cứ ở đó từ khi cô rời đi. Ta đã cố, nhưng không thể bắt anh ta đứng dậy được. Có cái gì đó cực kỳ rắc rối với con người khốn khổ đó.” Ông quay lại phía cô. “Anh ta là bạn cô hả?”

“Không, thật ra, tôi vừa mới gặp anh ta sáng nay. Tôi nghĩ anh ta là người ở đây.”

Cha xứ mỉm cười. “Người dân trong giáo khu của ta hiếm khi nào mặc áo giáp.” Ông nhìn đồng hồ. “Ta phải đi rồi, nhưng cô sẽ ở lại với anh ta chứ? Vì một vài lý do, ta ghét phải thấy cậu ta bị bỏ lại một mình.”

Dougless nói cô sẽ ở cạnh anh ta, sau đó cha xứ rời nhà thờ, và cô ở lại một mình với người đàn ông đang cầu nguyện. Khẽ khàng, cô bước tới đứng phía sau anh ta. “Anh là ai?” cô thì thầm.

Anh ta không mở mắt, không nới tay, thậm chí còn không ngẩng đầu. “Ta là Nicholas Stafford, Bá tước Thornwyck.”

Phải mất một lúc Dougless mới nhớ được cô đã nghe thấy cái tên này trước đây rồi, sau đó cô nhìn vào ngôi mộ cẩm thạch. Được khắc thật sâu bằng những chữ Gothic là cái tên, Nicholas Stafford, Bá tước Thornwyck. Và hình khắc toàn thân người đàn ông nằm trên ngôi mộ mặc chính xác những thứ mà người đàn ông này đang mặc. Và cả khuôn mặt được khắc trên đá cẩm thạch chính là khuôn mặt của người đàn ông này.

Cái ý tưởng người đàn ông này thật sự đến từ quá khứ, thật sự là một con ma đang thở, đang sống thật còn hơn cả những gì Dougless có thể nhận thức thấu đáo được. Cô hít vào một hơi thật sâu. “Anh không có thứ gì chứng tỏ thân phận mình hết đúng không?” cô hỏi, cố gắng làm nhẹ bớt tình hình.

Ngẩng đầu lên, anh ta mở mắt và nhìn cô trừng trừng. “Ngươi nghi ngờ lời nói của ta?” anh ta giận dữ nói. “Ngươi, ả phù thủy đã làm điều này với ta, dám nghi ngờ ta? Nếu ta không sợ bản thân mình bị nguyền rủa bởi yêu thuật, ta sẽ vạch mặt ngươi và ở lại để xem ngươi bị thiêu sống.”

Đứng đó, lặng câm, ý nghĩ rối loạn như một mớ bòng bong, Dougless nhìn gã đàn ông đó quay đi và bắt đầu khẩn cầu trở lại.