A Knight In Shining Armor

Chương 25

“Cậu im lặng quá, em trai,” Kit nói, mỉm cười với Nicholas. “Cậu nên tới và vui vẻ một chút. Tối nay Dougless sẽ dạy chúng ta một trò chơi bài có tên là poker.”

Nicholas nhìn khỏi anh trai mình. Có cái gì đó đã xảy ra tối nay, anh nghĩ, cái gì đó anh không thể hiểu được. Vào bữa tối, anh đã cắn vào một trong những chiếc bánh sôcôla mà người phụ nữ đó đã chuẩn bị và anh biết, khá là bất ngờ, không một lời lẽ nào hết, rằng cô ta không phải kẻ thù của anh.

Ngay cả khi anh đưa cho cô ta chiếc nhẫn của anh, anh tự nhủ với bản thân rằng anh đang trở thành một gã ngốc. Thông thường, khi nó có dính dáng đến đàn bà, anh chắc chắn rằng anh là người giữ thái độ đúng mực trong toàn bộ gia đình của mình. Anh là người duy nhất không tin rằng cô ta là món quà được Chúa trời gửi tới. Và nếu những việc làm tốt đẹp của cô ta lại hoá ra là những hành động lừa lọc, anh sẽ là người duy nhất có thể nhìn thấy cô ta như con người thật của chính cô ta.

Nhưng tối nay, khi anh ăn chiếc bánh tuyệt diệu đó, những hình ảnh đã nhá lên vụt qua tâm trí anh. Anh nhìn thấy cô ta với mái tóc buông xoã, đôi chân trần, và ngồi trên một cái khung kim loại hai bánh lạ kỳ (là xe đạp đó—summerwind210). Anh nhìn thấy cô ta với nước chảy xuống trên khắp thân hình trần truồng, tuyệt đẹp của cô ta. Và anh nhìn thấy cô ta ấp chiếc nhẫn ngọc lục bảo của anh vào ngực cô ta và nhìn vào anh với cả tình yêu. Không nghĩ ngợi gì hết, anh đã tuột chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay mình và đưa nó cho cô ta, bởi vì, bằng cách nào đó, chiếc nhẫn dường như thuộc về cô.

“Nicholas?” Kit vẫn đang nói. “Em khoẻ chứ?”

“Vâng,” Nicholas nói lơ đãng. “Em khoẻ.”

“Cậu có muốn cùng bọn anh tham gia trò chơi mới này không?”

“Không,” Nicholas lầm bầm. Anh không muốn ở gần người phụ nữ đó, không muốn cô ta là nguyên nhân khiến anh nhìn thấy những hình ảnh của một cái gì đó mà anh biết sẽ không xảy ra. Tốt nhất là anh nên tránh xa cô ta ra. Nếu anh dành thời gian với cô ta, có lẽ anh sẽ bắt đầu lắng nghe cô, thậm chí bắt đầu tin những câu chuyện ngớ ngẩn về quá khứ và tương lai của cô ta.

“Không, em không muốn đi,” anh nói với Kit. “Tối nay em phải làm việc.”

“Làm việc?” Kit hỏi, giọng anh đầy trêu chọc. “Không đàn bà? Để anh nghĩ xem nào, cậu không có cô nàng nào trên giường kể từ khi Tiểu thư Dougless tới phải không?”

“Cô ta không—” Nicholas bắt đầu. Anh bất thình lình có một hình ảnh khác của cô ta, mỉm cười cúi xuống anh, mái tóc cô ta mềm mại và xoã tung ra trên vai.

Kit cười phá lên đầy hiểu biết. “Nó đi theo cách đó, đúng không? Anh không thể đổ lỗi cho cậu được; người đàn bà đó tuyệt đẹp. Cậu có ý biến cô ấy thành nhân tình của cậu sau khi cậu kết hôn không?”

“Không!” Nicholas nói một cách đầy sức thuyết phục. “Người đàn bà đó chẳng là gì với em hết. Cứ đem cô ta đi với anh. Em ước không bao giờ phải nhìn thấy cô ta nữa, không bao giờ nghe thấy giọng nói của cô nữa. Em ước cô ta chưa bao giờ bước vào cuộc đời mình.”

Kit bước lùi lại, vẫn mỉm cười. “Vậy là sét đã đánh trúng rồi,” anh ta nói, hiển nhiên là thích thú với sự cực khổ của Nicholas.

Nicholas bật ra khỏi ghế của mình, sắn sàng chiến đấu với giọng điệu giễu cợt, đầy am hiểu của anh trai mình. Nhưng Kit đã lùi ra phía cửa, và khi Nicholas tới gần, Kit đã rời khỏi phòng, cười phá lên ầm ĩ khi anh đóng cánh cửa vào mặt em trai mình.

Nicholas lại ngồi xuống sau chiếc bàn và cố gắng hướng sự chú ý của mình vào những tài khoản trước mặt anh, nhưng tất cả nhưng gì anh có thể nghĩ được là người đàn bà tóc đỏ đó. Anh biết rằng lúc này cô ta đang cười lớn, ngạc nhiên trước những gì cô ta đang làm. Anh biết rằng, bằng cách nào đó, anh cảm thấy được rằng cô ta không hạnh phúc.

Anh bước về phía cửa sổ, mở chốt, sau đó nhìn xuống khu vườn. Không hề muốn, một hình ảnh đến với anh. Trong đôi mắt tâm trí của mình, anh nhìn thấy một khu vườn khác. Đó là buổi đêm, và trời đang mưa, và người phụ nữ đó đang gọi anh. Anh nhìn thấy những ngọn đèn, những ngọn đèn kỳ lạ màu xanh tía trên những cái cột, và anh nhìn thấy bản thân mình trong cơn mưa, râu ria nhẵn nhụi và đang mặc một bộ áo quần kỳ lạ.

Dứt ra khỏi cửa sổ, Nicholas đóng sầm nó lại, sau đó lấy tay chà lên mắt như thể sẽ làm sạch được tầm nhìn. Anh sẽ không để người đàn bà đó bỏ bùa anh. Anh sẽ không cho phép cô ta kiểm soát tâm trí mình!

Rời khỏi văn phòng, anh đi tới phòng ngủ của mình, rót cho mình một cốc đầy rượu vang trắng, sau đó uống cạn nó. Chỉ sau khi anh uống cạn cốc thứ hai và thứ ba của thứ chất lỏng đầy giúp ích này nhanh nhất có thể, anh mới cảm thấy hơi ấm của rượu vang chảy trong mạch máu của mình. Anh có thể làm ngập những hình ảnh của cô ta. Anh có thể uống cho tới khi anh không thể nghe thấy cô ta, nhìn thấy cô ta, ngửi thấy cô ta... hay nhớ đến cô ta.

Trong một lúc rượu vang có tác dụng và anh có thể làm yên những hình ảnh trong đầu mình. Thoả mãn, cảm thấy bình tĩnh, Nicholas duỗi dài trên giường của mình và ngủ ngay lập tức.

Nhưng sau đó những hình ảnh lại tới, lần này là dưới dạng những giấc mơ.

“Anh phải nói cho em biết nếu Kit chỉ cho anh cánh cửa,” anh nghe người đàn bà đó nói. “Nói cho em nếu anh cắt phải tay mình.” “Kit chết và anh là nguyên nhân gây nên điều đó.” “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh sai?” Giọng của người phụ nữ trở nên to hơn, khẩn thiết hơn. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh sai và Kit chết vì anh không chịu lắng nghe?”

Nicholas tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại, và phần còn lại của buổi đêm anh nằm đó, mắc mở chong chong, sợ hãi phải ngủ lại. Phải làm điều gì đó với người phụ nữ này nếu cô ta không để cho anh ngủ. Phải làm điều gì đó.