Angiêlic và tình yêu

Chương 4 (tt)

Từ trên tầng thượng, thuyền trưởng Giadong đang hô các mệnh lệnh bằng tiếng Anh.

Ông Manigon vùng vẫy, vẻ phởn phơ.

_À này, Lơ Gan, hồi nãy anh vừa nói tới Aco. Anh có thể nói được rằng ai thạo nghề hàng hải hơn tôi khi chúng mình ghé lại đó không? Tôi đang nóng lòng muốn biết liệu đám bạn bè người Bồ đào nha của tôi ở đấy có vui vẻ tiếp nhận việc tôi chuyển cơ nghiệp từ Bờ biển Epix đến không.

Ông ta vỗ vào túi của chiếc áo căng phồng:

_Khi tôi sẽ lại cảm thấy mình làm chủ tiền bạc, tôi sẽ có thể đối đầu với tên tướng cướp hỗn láo này. Lúc nào lão đối xử với chúng ta như với những kẻ khốn cùng. Chúng ta phải hôn tay lão. Nhưng hãy chờ khi chúng ta dến vùng cướp biển Caraip. Lão đừng có nói rằng lão là người mạnh nhất.

_ Trong vùng biển Caraip thì bọn cướp là những ông chủ - ông Becno nói với vẻ khinh khỉnh.

_ Không đâu ông bạn. Chính bọn buôn người da đen mới là những ông chủ. Và tôi đây này, tôi đã từng có một vị trí vai trò ở đấy. Nhưng có một lần tôi tính chuyện nắm độc quyền việc buôn bán nô lệ. Dại gì một chuyến tàu chỉ chở có thuốc lá và đường sang châu Âu, mà khi từ châu Phi trở về lại không lèn đầy một tàu những tên mọi. Thế mà, chuyến tàu chúng tôi đi lần đó lại không phải là tàu buôn người da đen. Nó được trang bị để dùng cho việc khác. Và rồi tôi đã bắt được cái này trong khi giả vờ tìm đường trong các khoang tàu.

Ông ta xòe bàn tay để cho mọi người thấy hai màu vàng có đánh dấu mặt trời.

_ Đây là dấu tích các kho báu của người Inca. Một số như thế này thỉnh thoảng người Tây ban nha đưa về. Và nhất là, tôi chú ý đến một số khoang khác chất đầy các đồ đạc lạ lùng dùng cho việc xuống sâu những cái mốc đặc biệt, những chiếc thang… Ngược lại những chỗ cần thiết để chở hàng thì được thu nhỏ vào, không còn là một chiếc tàu buôn tử tế nữa.

_ Vậy ông cho là cái gì?

_ Chẳng là cái gì sất. Tất cả điều gì tôi có thể nói là cái tàu cướp ấy đang ăn cướp. Bằng cách nào? Đấy là công việc của nó. Điều tôi thích hơn cả là cảm thấy mình đang đứng trước một kẻ cạnh tranh. Hừ! Bọn ấy can đảm đấy nhưng không kịp thời bằng các tố hợp thương mại. Không phải họ thực sự làm chủ trên biển. Chúng ta, những thương gia có nghề sẽ dần dần thay thế họ. Vì thế tôi mới cảm thấy thích thú khi nghĩ mình có thể đối mặt với lão ta. Chi ít, cũng có thể lão phải mời mình ăn cơm chiều.

_ Người ta nói rằng buồng riêng của ông ta ở trên lần sau ấy rất sang trọng và đầy những thứ quý giá- người thợ làm giấy lên tiếng.

Mọi người chờ đọi ý kiến của Angielic, nhưng hễ nghe nhăc đến Rescator là nàng lại cảm thấy lòng mình đầy lo lắng, và vì thế nàng không nói một lời nào. Trong lúc đó thì caí nhìn của ông Becno lại đang rình chờ câu nói của nàng.

-----------------

Tâm trí Angielic kể từ lúc nàng đi qua cầu thang của lầu sau cũng hỗn độn như mặt biển.Không khác gì những ngọn sóng đã đột ngột trở nên cuồng loạn lòng nàng cũng đầy ắp những tình cảm trái ngược mà chính nàng không xác định được nổi là gì: giận, lo, vui, hi vọng và rồi đột ngột, một sự khiếp sợ thoáng qua đè trĩu xuống đôi vai như thể một lớp bọc bằng chì.

Chắc sắp có một điều gì khủng khiếp sắp xảy ra! Một điều gì khủng khiếp, nặng nề, quá nặng nề không thể nào chống đỡ nổi.

Nàng nghĩ rằng người ta đã đưa nàng vào phòng Rescator. Ý nghĩ ấy chỉ đến đúng vào lúc cánh cửa sau lưng nàng đã khép lại và nàng thấy mình đang ở trong một căn buồng nhỏ có cửa kính, được chiếu sáng bởi một ngọn đèn treo lắp khung đôi để giữ cho nó khỏi đung đưa.

Không có ai trong buồng. Nhìn kỹ hơn, Angielic nghĩ rằng căn buồng có lẽ ở sát bên buồng thuyền trưởng, bởi vì tuy hẹp và thấp cũng có một cửa sổ cao như ở cuối buồng như cửa sổ của lầu sau. Dưới lớp thảm lát tường, Angielic phát hiện ra một cái cửa. Điều này càng khẳng định ấn tượng của nàng là buồng này chắc chắn ăn thông với căn buồng mà nàng đã được đón tiếp. Nàng thử vặn chốt, nhưng cánh cửa không nhúc nhích. Nó đã được khóa lại.

Vừa bực tức, vừa phó mặc cho định mệnh, angielic nhún vai đến ngồi xuống một chiếc ghế bành cũng giống hệt những chiếc ghế bành ở các buồng khác. Càng ngẫm nghĩ về căn buồng nàng càng đi tới chỗ phải công nhận rằng đây là nơi nghỉ ngơi của Rescator. Nàng trở lại hình ảnh của mình trên chiếc đi văng và cảm thấy sức mạnh của một cái nhìn vô hình đang dõi theo.

Được đem thẳng vào căn buồng ấy, trong buổi chiều hôm ấy nàng thấy cũng đã sỗ sàng lắm rồi.

Nhưng nàng đang sắp sửa hiệu chỉnh các sự vật! Nàng chờ đợi mỗi lúc một bồn chồn, rồi cảm thấy không còn chịu nổi nữa, và cho rằng ông ấy coi thường mình nàng đứng dậy bước đi.

Nàng cảm thấy ngạc nhiên khó chịu khi tìm được cái cửa mà người ta đẩy nàng vào, cả cửa này cũng đóng chặt. Cung cách này gợi nhớ những thủ đoạn của Dexcranhvin và nàng vội đưa tay gõ vào tấm gỗ. Tiếng nàng bị chìm đi trong tiếng gió hú và tiếng biển gầm. Sóng càng dữ dội hơn từ lúc màn đêm bắt đầu buông xuống.

Phải chăng sẽ có bão tố như Lơ Gan đã cảnh báo trước?

Nàng nghĩ tới những va chạm có thể xảy ra với các khối băng đồ sộ và đột nhiên thấy sợ. Dựa vào tấm vách ngăn nàng tìm khuôn cửa sổ được chiếu rọi một cách yếu ớt bởi ngọn đèn pha phía sau. Mặt kính thủy tinh dày cộp luôn ngập ngụa một lớp bọt trắng như tuyết do các con sóng để lại đang tan chảy chậm chạp.

Thế mà giữa một khoảng lặng tạm thời đột ngột angielic đưa mắt nhìn ra ngoài, nàng thấy đung đưa trên mặt nước, rất gần tàu, một con chim trắng dường như gắn chặt vào nàng một cách tàn nhẫn.

Nàng lùi lại bối rối.

“ Phải chăng là linh hồn của một kẻ chết chìm? Có nhiều con tàu bị đánh đắm ở quanh đây…nhưng tại sao người ta lại nhốt tôi vào đây, chỉ một mình tôi?”

Một rung chuyển đẩy bật nàng ra khỏi tấm vách ngăn và sau khi đã tìm cách bám víu vô ích nàng thấy mình ngồi bệt xuống một chiếc giường.

Một tấm long thú trắng muốt, dày và tầm vóc khá rộng được đặt trên giường. Không cần suy nghĩ Angielic luồn đôi tay lạnh cóng của mình vào đấy. Nàng từng nghe truyện kể rằng ở vùng Bắc có loài gấu cũng trắng như tuyết. Tấm chăn này có lẽ được cắt may từ bộ da của một trong những con gấu ấy.

“ Chúng ta đang đi đâu thế này?”

Chiếc đèn có thiết bị đặc biệt đang đung đưa trên đầu nàng gợi sự tò mò. Bởi vì chính giữa đèn, cái bầu dầu vẫn đứng yên, bất động một cách khó hiểu.

Ngay cả chiếc đèn cũng là một đồ vật kỳ lạ. Ở Pháp cũng như ở xứ đạo Hồi, Angielic chưa bao giờ được thấy một chiếc đèn như vậy. Được cấu tạo theo hình dạng tròn hoặc hình bát, là các kiểu đèn treo có tác dụng lọc tia sáng vàng của sợi bấc.

May sao bão tố hình như không lạnh thêm. Lâu lâu Angielic lại nghe thấy âm vang của những tiếng nói đang trao qua đổi lại. Thoạt đầu nàng không xác định được những tiếng ấy từ đâu vọng tới, một giọng nói nặng, một giọng khác mạnh và trầm, từng lúc có thể phân biệt một số tiếng nổi bật, các mệnh lệnh được phát ra.

-Giương buồm lên! Kéo buồm mũi và buồm hình thang!

Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là giọng nói của thuyền trưởng Gia đông diễn giải các chỉ dẫn được Rescator truyền cho ông ta.

Vừa nghĩ đến những người trong căn buồng bên cạnh, Angielic vừa đi tới gõ mạnh vào cánh cửa thông. Nhưng ngay lập tức sau đó nàng biết họ đang ở phía trên đầu mình, trong buồng lái, trên tấng thượng.

Thời tiết xấu làm cả hai thuyền trưởng phải chuyên chú vào công việc. Đoàn thủy thủ chắc ở trong tình trạng báo động. Vậy thì tại sao Rescator lại cho mời Angielic đến để hội kiến – có lịch duyệt với phụ nữ hay không? Đã biết trước là có bão tố và sẽ phải ở lì trên tầng thượng để chỉ huy tàu vậy mà còn gửi lời mời, tại sao?

“ Mong rằng Abighen hoặc Xeverin săn sóc Ônôrin!...Vả lại ông Gabrien đã nói rằng ông ta sẽ tới để làm om sòm lên nếu sau một tiếng đồng hồ ta không quay trở lại”. Nàng trấn tĩnh.

Vậy mà một tiếng đồng hồ đã qua từ lâu, thời gian cứ trôi mà chẳng có ma nào tới để giải thoát cho nàng cả. Vật vã chán chường nàng nằm dài ra giường và sau đó cuộn mình trong chăn, hơi ấm của tấm da gấu trắng làm nàng đờ đẫn. Nàng chìm vào một giấc ngủ không yên, bị chia cắt bởi những bừng thức đột ngột. Tiếng biển lọt vào qua các khuôn cửa sổ tạo cho nàng ấn tượng bị dìm xuống đáy sâu trong một lâu đài dưới biển nào đó, nơi các hợp âm của bão tố hòa trộn vào nhau biến thành tiếng rì rầm của những bóng ma buồn thảm đang bay lượn lờ giữa băng giá trong một khung cảnh khá mơ hồ.

Khi nàng mở mắt, ánh sáng đèn có vẻ đã mờ đi, ngày đang đến. Nàng ngồi dậy.

“ Ta làm gì ở đây thế này? Thật không thể chịu nổi!..”

Vẫn chưa ai tới.

Cái đầu làm nàng khó chịu, mái tóc xổ tung. Nàng đã tìm lại được chiếc mũ trùm cởi ra trước lúc nằm xuống. Nàng chẳng muốn một chút nào việc Rescator nhìn thấy mình trong tư thế xuềnh xoàng buông thả thế này. Ông ta hẳn cũng không mong gặp nàng như thế. Các mưu mẹo còn chưa biết của ông ta, cạm bẫy của ông ta và cả mục đích của ông ta, trước hết là những gì có liên quan đến bản thân nàng thật khó mà phân định.

Nàng vội vã đứng lên để chỉnh đốn lại trang phục và mối quan tâm có tính chất bản năng của người phụ nữ đưa mắt nhìn quanh để tìm một chiếc gương.

Có một chiếc được treo trên tường, khung gương là vàng khối.Cái báu vật v giá ấy lấp lánh một thứ ánh sáng ma quái. Nàng thấy mừng vì không nhận ra nó vào đêm qua.

Trong trạng thái tinh thần của nàng lúc bấy giờ chiếc gương hẳn sẽ làm nàng khiếp sợ.Cái con mắt tròn xoe ấy với chiều sâu không đáy, nhìn nàng chằm chằm gợi lên một cái gì xui xẻo. Bộ khung gương được thể hiện những tràng hoa mặt trời được cầu vồng bao phủ.

Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình Angielic nghĩ tới một nàng tiên cá với đôi mắt xanh, làn môi với mái tóc nhợt nhạt không có tuổi như tất cả các nàng tiên cá có khả năng giữ được tuổi thanh xuân vĩnh cửu qua nhiều thế kỷ.

Nàng vội vã xua tan hình ảnh ấy bằng cách tết lại tóc và bó chặt vào trong chiếc mũ trùm. Rồi nàng cắn môi cho nó hồng lên đôi chút và cố gắng tạo ra một vẻ mặt đỡ nhớn nhác. Dù thế nàng vẫn cứ nhìn mình với một vẻ dè chứng. Chiếc gương này không như những chiếc gương khác.

Sự trong suốt nhuốm màu lá mùa thu của nó tạo cho vẻ mặt những mảng tối dịu dàng, một cái quầng bí ẩn. Cùng với chiếc mũ trùm hiền lành của người nội trợ La Rooswossen Angielic thấy mình có cái vẻ ưu tư của một thần tượng.

“ Đúng là ta như vậy hay do chiếc gương ma quỷ tạo nên?” Khi cánh cửa mở ra, nàng vẫn còn cầm chiếc gương trong tay. Nàng vội giấu vào nếp váy, thầm tự trách mình không đặt nó vào chỗ cũ bằng một động tác bình thường. Xét cho cùng thì một người phụ nữ luôn luôn có quyền soi gương cơ mà. Cánh cửa thông mở ra, Rescator đứng ở bậc cửa một bàn tay vịn vào tấm rèm ông ta vừa kéo.

Angielic đứng thẳng người nhìn ông ta với vẻ mặt lạnh tanh.

-Thưa ông, tôi có thể hỏi ông được không ạ, tại sao ông lại giam giữ tôi?...

Ông ngắt lời nàng bằng một dấu hiệu bảo nàng đến gần

-Vào lối này.

Tiếng nói của ông vẫn còn nặng hơn lúc bình thường và ông ho liên tiếp hai lần. Nàng thấy ông có vẻ mệt mỏi. Có một cái gì đó đã thay đổi ở ông, khiến cho con người ấy bớt…” bớt vẻ Angdalu” như ông Manigon vừa nói. Ông cũng không có cái vẻ Tây Ban Nha. Bây giờ thì nàng tin ông là gốc Pháp. Điều đó cũng chẳng làm ông dễ gần hơn. Trên chiếc mặt nạ vẫn còn lấm tấm những vệt nước, nhưng ông đã kịp thay quần áo.

Trong phòng khách bừa bộn áo khoác, quần nịt, ủng; những thứ ông dùng trong khi chống chọi với bão tố.

Nàng thốt lên do một phản ứng tức thời:

-Ông làm bẩn những tấm thảm đẹp đẽ này mất.

-Quan trọng gì đâu.

Ông vừa ngáp vừa vươn vai.

-Một anh đàn ông hẳn là khó chịu lắm nếu bên cạnh anh ta có một bà nội trợ kè kè bên cạnh. Làm sao mà người ta có thể lấy vợ nhỉ?

Ông gieo mình xuống một chiếc ghế bành, cạnh chiếc bàn có chân được gắn chặt vào ván sàn. Do tàu chao đảo, nhiều đồ đạc trên sàn bị rơi vẫn còn nằm đó. Angielic chặn được mình ngay khi nảy ý định cúi nhặt. Phản ứng của Rescator vừa rồi đã chỉ cho nàng thấy ông ta không hề hứng thú một chút nào với sự nhã nhặn và ông ta sẽ vin vào từng cử chỉ của nàng để lấy cớ lăng nhục nàng.

Ông thậm chí không mời nàng ngồi. Ông duỗi thẳng đôi chân đi ủng trước mặt nàng và làm ra vẻ nghĩ ngợi.

-Vật lộn mới ghê chứ! – cuối cùng ông nói – Biển băng giá và mảnh vỏ cây. Nhờ ơn Chúa, bão tố đã không nổi lên.

-Không nổi lên – Angielic lặp lại- thế mà tôi cứ tưởng biển dữ dội lắm.

-Biển động thôi, quá lắm chỉ là thế. Chẳng đến mức dữ dội đâu.

-Chúng ta đang ở đâu?

Ông phớt lờ câu hỏi và đưa tay về phía Angielic.

-Cho tôi xin chiếc gương bà đang cầm trong tay kia. Tôi chắc là bà thích lắm.

Ông xoay tròn chiếc gương bằng các ngón tay.

- Vẫn còn vết tích kho báu của nền văn minh Inca.Lắm lúc tôi tự hỏi phải chăng những điều được nói tới trong bài thơ ngụ ngôn Nooyumbaga không phải là sự thật? thành phố lớn của người Anhđiêng với những ngọn tháp nhỏ bằng pha lê, những bức tường lát bằng vàng lá và khảm ngọc…

Ông nói với chính mình.

-Những người Inca không biết đến thủy tinh. Sức phản chiếu của tấm gương này có được là nhờ hỗn hợp vàng tráng thủy ngân. Nhờ thế nó tạo cho khuôn mặt người được phản chiếu ánh lộng lẫy của vàng vẻ thấp thoáng của thủy ngân. Người đàn bà tìm được ở khuôn mặt trong gương cái mà họ có: giấc mơ huyền diệu và thoáng qua. Chiếc gương này là một vật hiếm. Bà có thích không? Bà có muốn có nó không?

-Không, tôi xin cảm ơn ông – nàng nói một cách lạnh lùng.

-Bà có thích đồ trang sức không?

Ông kéo một chiếc tráp sắt trên bàn và mở nắp.

Ông nâng lên những viên ngọc, những châu báu tuyệt vời tỏa ánh sáng màu trắng đục và lấp lánh ngũ sắc được đính những khóa bấm màu hồng. Sau khi phô ra trước mặt nàng bộ trang sức ông đặt nó xuống bàn và lấy lên một thứ khác có những viên ngọc rực rỡ nhất, cỡ lớn, mức độ chói sáng bằng nhau và nhiều đến mức tạo nên một chuỗi hạt thần kỳ. Người ta có thể quấn chuỗi ngọc ấy quanh cổ mười vòng và phần thừa ra vẫn còn dài đến tận đầu gối.

Angielic ném lên những châu báu lạ lùng ấy một cái nhìn bối rối. Sự xuất hiện của chúng như là một sự lăng mạ đối với những gì nàng đang mặc trên người, chiếc áo dài khiêm tốn may bằng vải phuyten, áo nịt bằng dạ đen và áo sơ mi bằng vải thô. Nàng tự nhiên cảm thấy bứt rứt trong những thứ trang phục tầm thường ấy của mình.

“ Những viên ngọc ư?...Ta cũng đã đeo những viên ngọc như thế khi ta còn ở trong triều, nàng nghĩ. Không, không hoàn toàn đẹp như thế”. Nàng tự cải chính ngay lập tức.

Thình lình sự gò bó trong người nàng biến mất.

“ Được sở hữu những báu vật như thế quả là một niềm vui hiếm hoi những cũng là một gánh nặng. Lúc này, ta đang tự do”.

-Bà có muốn tôi tặng bà một trong những chiếc vòng này không?- rescator hỏi.

Angielic nhìn ông ta lo sợ:

-Cho tôi? Nhưng ông muốn tôi làm gì với những chiếc vòng đó ở vùng đảo mà chúng ta đang đi tới?

-Bà có thể bán chúng đi, còn hơn là bán bà.

Nàng giật mình và cảm thấy hai má đỏ bừng dù không hề muốn thế. Chắc chắn chưa bao giờ nàng gặp một người đàn ông- không, kể cả Đê gê cũng không- đã đối xử với nàng hết lần này đến lần khác bằng sự hỗn láo không thể nào chịu nổi và cũng lại có sự quan tâm tinh tế đến như vậy.

Cặp mắt bí ẩn của ông như cặp mắt mèo vẫn dõi theo nàng.

Đột nhiên ông thở dài.

-Không- ông nói vẻ thất vọng- không một chút nào thèm thuồng trong mắt bà, không một chút nào của cái ánh sáng đói khát rực cháy lên trong cái nhìn của những người đàn bà khi đặt trước mặt họ các đồ trang sức.. bà thì trái lại, bà phẫn nộ.

-Nếu tôi thèm khát đến thế - Angielic đáp- thì hà cớ gì tôi phải đứng như vậy trước mặt ông, con người không có cả chút lịch sự đơn giản nhất là mời tôi ngồi xuống một chiếc ghế? Ông phải thấy rằng tôi chẳng tìm thấy một chút vui thích nào ở chỗ này cả. Và thế thì tại sao ông còn bỏ tù tôi suốt cả đêm nay?

-Đêm nay – Rescator nói- Chúng ta vừa phải trải qua một hiểm họa chết người. Chưa bao giờ tôi thấy băng trôi xuống thấp như vậy ở vùng này, vùng có những cơn bão chí tuyến rất hung dữ. Bản thân tôi cũng vô cùng bất ngờ và bắt buộc phải cùng đối phó với cả hiểm họa mà thông thường thì không có sự kết hợp như vậy: bão tố, tảng băng, và tôi nói thêm: cả đêm tối nữa. May sao như tôi vừa nói với bà đây, gió đổi chiều, như có phép lạ ấy, không cho biển nổi giận đến nơi đến chốn. Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức tránh các tảng băng và trụ được ở đây cho đến lúc rạng đông. Nhưng mà tối hôm qua, chúng tôi đã tính có thể phải sửa soạn để chờ đón một thảm họa, chính lúc đó tôi cho mời bà tới…

-Nhưng tại sao?- Angielic hỏi, nàng chưa hiểu gì cả.

-Bởi vì có khả năng chúng ta sẽ bị chìm, và tôi muốn có bà ở cạnh bên tôi trong giờ phút cuối cùng. Angielic nhìn thẳng vào mắt ông trong trạng thái đê mê không tả nổi. Nàng không tin rằng ông nói một cách nghiêm chỉnh. Chắc chắn ông vẫn còn mải mê với những niềm vui ma quái.

Trước hết nàng đã ngủ trong cái đêm phi thường đáng sợ ấy, không mảy may nghi ngờ hiểm họa lại có thể sát sườn đến thế. Và sau nữa, tại sao ông có thể nói rằng ông cần có sự có mặt của nàng vào giờ phút cuối cùng,trong khi ông đối xử với nàng bằng lăng nhục và một sự coi thường không che giấu. Nàng nói:

-Ngài nhạo báng đấy à thưa đức ông? Tại sao ngài nhạo báng tôi?

-Tôi không nhạo báng bà và tôi xin nói ngay với bà tại sao ngay bây giờ.

Angielic lấy lại bình tĩnh;

-Dù sao đi nữa nếu hiểm họa nguy cấp như ông nói ông phải biết rằng TÔI, tôi mong muốn có một khoảnh khắc như vậy để được gần con gái tôi và bạn bè tôi chứ!

-Đặc biệt là được gần ông Gabrien Becnơ?

-Đúng thế - nàng xác nhận- Được gần ông Becnơ và các con ông ta mà tôi yêu mến như gia đình riêng của tôi vậy. Thế thì ông hãy thôi đi, đừng coi tôi như của riêng và ông đừng tùy ý sử dụng tôi nữa.

-Thế mà chúng ta lại có những món nợ phải trả và điều đó tôi đã nói với bà từ trước rồi.

-Được thôi- Angielic nói, nàng cảm thấy mỗi lúc một nổi nóng hơn- có điều là tôi van xin ông nếu lần sau ông mời tôi, hãy chuyển cho tôi những từ ngữ đỡ xúc phạm hơn một chút.

-Những từ ngữ nào cơ?

Nàng thuật lại điều ông thầy thuốc Ả rập đã đến báo với nàng: Rescator muốn nàng qua đêm trong phòng riêng của ông ta.

-Thì đúng rắp như vậy còn gì nữa. Trong phòng riêng của tôi, chỉ hai bước chân nữa là bà có thể tìm thấy tầng thượng, và trong trường hợp xảy ra sự cố do sự va đập do định mệnh…

Ông cười vẻ cay độc:

-Bà còn mong muốn cái gì khác ở lời mời ấy?

-Mong muốn, không – Angielic nói một cách cứng cỏi, kiểu ăn miếng trả miếng- Tôi sợ, điều đó đúng. Còn muốn thì không.Tôi không muốn bất cứ một cái gì có trên đời này mà lại phải chịu bày tỏ lòng khâm phục đối với một người đàn ông thiếu lịch sự đến thế, một người đàn ông mà…

-Bà không việc gì phải sợ. Tôi đã không giấu giếm bà rằng bộ dạng mới của bà làm tôi thất vọng sâu sắc.

-Lạy chúa tôi!

-Về phần tôi, tôi thề rằng có ma quỷ can dự vào mới tạo ra được một đổi thay như vậy! Thật tai họa! Tôi ôm ấp kỉ niệm về một nô tì đầy quyến rũ, có mái tóc vàng óng như ánh mặt trời, tôi lại tìm thấy một người đàn bà đội mũ trùm, nửa là một bà mẹ trong gia đình, nửa là mẹ nhất trong tu viện…Bà phải công nhận rằng ở đây có cái gì đáng ngạc nhiên, ngay cả với một tên cướp dày dặn như tôi, kẻ đã chứng kiến bao nhiêu điều khác lạ thuộc loại đó.

-Đáng tiếc là đã có sự hiểu lầm về hàng hóa, thưa đức ông. Rồi cũng sẽ phải nhờ tay Đức ông sắm sửa lại để bảo tồn món hàng ấy, khi nó được đem bán.

-Lại còn cái kiểu nói năng hách dịch ấy nữa…Lời lẽ ương bướng. Hồi ở chợ Candi bà khiêm nhường đến thế, cúi gập người thấp đến thế.

Angielic trở về với nỗi tủi hổ của mình. Nàng trần truồng, phơi mình trước những cái nhìn bốc lửa của bọn đàn ông.

“ Ấy thế mà lúc đó, ta vẫn còn có cái xấu nhất để mà sống…”

Một vẻ mặt nghiêm trọng chợt rung lên trong giọng nói của ông.

-Ôi lúc ấy bà mới đẹp làm sao thưa phu nhân duy Plexi. Chỉ với mỗi một bộ tóc thay cho toàn bộ trang phục, với đôi mắt của con báo bị vây dồn, và với tấm lưng vẫn còn in dấu những cuộc hành hạ của ông bạn Dexcranhvin của tôi gây nên…Cái tổng thể đó làm bà nổi trội hơn, hơn hẳn, so với dáng vẻ mới bây giờ, dáng vẻ ngông nghênh của một kẻ thị dân…Hồi đó còn có thêm chút uy danh của nhân ngãi Đức vua nước Pháp làm bà sáng rực hào quang, bà có giá lắm…Chắc chắn là thế!

Ông làm nàng phẫn nộ khi ném thẳng vào nàng cái danh hiệu mà nàng chỉ mắc nợ do sự vu khống của bọn người xung quanh nhà Vua, và nhất là khi ông ta so sánh bây giờ với quá khứ để làm cho nàng hiểu rằng ngày xưa nàng đẹp hơn. Thật đểu giả, nàng tức điên lên.

-Này đâu phải chỉ lưng tôi bị đánh dấu, nhìn đây này! Hãy nhìn cái mà bọn người của nhà Vua đã làm cho người tình giả mạo của Ngài ngự đây này.

Bằng mấy ngón tay, nàng giật sợi dây chằng nịt vú, kéo tụt áo sơ mi xuống để phơi trần cả đôi vai.

-Hãy nhìn đi! –Nàng nhắc lại – Chúng nó in dấu hoa huệ lên người tôi đây này!

Tên cướp đứng dậy và bước đến gần nàng. Ông ta xem xét cái dấu do miếng sắt nung đỏ tạo nên với vẻ chăm chú của một nhà thông thái đang khám phá một đối tượng hiếm hoi. Không hề có một dấu hiệu tình cảm nào chứng tỏ rằng vết sẹo ấy làm ông ta xúc động.

-Thật thế ư? – Cuối cùng ông ta nói- Thế những người bạn Tin lành có biết rằng họ đang che giấu một tên tử tù bị săn đuổi không?

Angielic thấy ân hận về cử chỉ thiếu suy nghĩ của mình. Ngón tay Rescator ve vuốt một cách hờ hững vết sẹo nhỏ đã chai cứng, nhưng sự tiếp xúc ấy vẫn khiến nàng rùng mình. Nàng muốn kéo áo lên. Ông ta giữ nàng lại, tóm chặt lấy cánh tay nàng bằng cái nắm tay cứng ngắc và không thể lay chuyển được.

-Họ biết chứ?

-Chỉ một người biết.

-Ở vương quốc Pháp người ta đóng dấu như thế cho điếm và tội phạm.

Đáng ra nàng có thể nói rằng người ta đóng dấu như vậy cho cả những người đàn bà mắc tội theo tôn giáo cải cách, và nàng là một trong những người như vậy. Nhưng sự hoảng sợ đã xâm chiếm nàng. Nỗi hoảng sợ ấy nàng đã biết rất rõ, và nó làm nàng tê liệt trong đôi cánh tay của người đàn ông, khi người đó tìm cách áp đặt cho nàng sự ham muốn của ông ta.

-A! Tôi bất cần!- Nàng vừa nói vừa giãy giụa- Ông muốn nghĩ về tôi thế nào thì nghĩ, nhưng hãy buông tôi ra.

Nhưng ông ôm lấy nàng y như buổi tối hôm trước, xiết chặt đến nỗi không thể cất đầu khỏi cái mặt nạ đang khống chế nàng, càng không thể làm một động tác để đẩy ông ra. Cánh tay của rescator cứng nhắc như một cái kiềng sắt.

Ông đặt bàn tay kia vào cổ họng người đàn bà trẻ và những ngón tay nhẹ nhàng lần xuống bộ ngực đã lộ ra do chiếc áo sơ mi hé mở.

-Bà cất giấu kho báu của bà khá lắm –Ông thì thầm.

Trước kia đã có một thời có một người đàn ông không dám ve vuốt nàng một cách mạnh bạo như thế. Nàng gồng mình lên dưới bàn tay đầy quyền uy tin chắc một cách bình thản ở vẻ đẹp của nàng.

Bàn tay Rescator vẫn sờ vuốt một cách dai dẳng. Nàng đang cảm thấy quyền lực của ông.

Angielic không thể cựa quậy, thở một cách khó khăn. Nàng đang sống trong một khoảnh khắc lạ lùng. Một ngọn lửa xâm chiếm nàng, và cùng lúc nàng nghĩ rằng mình sắp chết.

Trong lúc đó sức phản kháng âm thầm của nàng lên tới mức mạnh mẽ nhất. Nàng vẫn còn có thể kêu lên:

-Để mặc tôi! Ông buông tôi ra!

Mặt nàng ngả hẳn về phía sau như thể bị tra tấn.

-Tôi làm bà ghê tởm đến thế kia à? – Ông hỏi và thả nàng ra.

Nàng lùi đến tận bức tường và phải dựa mình vào đó.

Ông đưa mắt dò xét nàng và nàng đoán ông bối rối trước những phản ứng quá quắt như vậy.

Nàng vẫn còn đang ở trong trạng thái chưa lấy lại được sự cân đối bình thường của con người mình.

“ Mày sẽ không bao giờ trở thành người đàn bà thực sự- một tiếng nói nội tâm đầy tuyệt vọng cất lên. Tiếp đó nàng tự trấn tĩnh: trong vòng tay của tên kẻ cướp này ư?..A! Không, không bao giờ! Hắn đã chứng tỏ khá rõ với mình sự khinh ghét của hắn. Ngược đãi và vuốt ve là công thức phải có để hắn đạt kết quả đối với những người đàn bà phương đông. Nhưng với mình, chẳng ăn thua gì đâu.. Nếu mình rơi vào cạm bẫy, hắn sẽ có thể biến mình thành một kẻ khốn khổ, sa đọa…Không có hắn mình cũng đã khổ sở vì những sai lầm của mình rồi”.

Nhưng lạ thay, nỗi tuyệt vọng vẫn bám riết nàng “ Chỉ ông ta, có thể, sẽ có thể”.

Điều gì ông ta vừa đưa tới cho nàng? Nỗi lo lắng thú vị dưới những ngón tay khéo luồn lách- Điều mà nàng đã biết- phải chăng là sự thức tỉnh của dục vọng và sự cám dỗ của ý muốn buông thả? Với ông, nàng sẽ không có gì phải sợ. Nàng tin cậy ở ông thế mà ông lại tưởng rằng ông nhìn thấy trong mắt nàng một phản ứng sợ hãi. Ông không hề biết là phản ứng ấy không dành cho ông.

Cho đến lúc này nàng vẫn chưa dám nhìn ông. Là người nhanh trí rescator thừa nhận với sự thất vọng của mình một cách cao thượng.

-Gớm, bà chống trả còn dữ tợn hơn cả một cô gái tân, ai mà ngờ được?

Ông đứng dựa vào bàn và khoanh tay trước ngực.

-Thôi đừng có rắc rối nữa, việc bà cự tuyệt gây hậu quả nặng nề đấy. Bà định làm gì với bản giao kèo của chúng ta?

-Giao kèo nào?

-Tôi nghĩ bà hiểu khi bà đến chỗ tôi. Ở La Roorssen, nói rằng nếu tôi chở các bạn của bà đi bà sẽ trả cho tôi một nữ tì mà tôi có thể sử dụng tùy theo ý thích và quyền hạn.

Angielic cảm thấy mình có tội như kiểu một thương gia cố tình quên đi những điều khoản của hợp đồng.

Khi nàng chạy trên truông, dưới trận mưa quất tới tấp, bị xâm chiếm bởi ý nghĩ duy nhất là đưa tất cả những người bị nhà vua ngược đãi ra khỏi mảnh đất chết tiệt này, nàng biết rằng mình đang đi tới chỗ rescator, hiến thân cho ông ta. Mọi việc đối với nàng lúc ấy có vẻ dễ dàng. Điều quan trọng duy nhất là khả năng trốn thoát.

Giờ đây ông làm cho nàng hiểu rằng đã đến lúc phải trả nợ.

-Nhưng…ông chả nói rằng tôi đã làm ông chán là gì- nàng nói với vẻ hi vọng.

Rescator cười phá lên.

-Mưu mô xảo quyệt và dã tâm của đàn bà không bao giờ thiếu lí lẽ, kể cả những điều bất ngờ nhất- ông nói giữa hai tràng cười cùng cục làm nàng khiếp vía- Này cô em, chính tôi là ông chủ! Tôi có thể tự cho phép mình thay đổi ý kiến, kể cả cái điều bà vừa nói. Sức quyến rũ của bà không hề kém đi lúc bà nổi cơn thịnh nộ, và sự hung hăng của bà cũng lại có duyên cơ đấy. Tôi thú thật rằng, đã có những lúc nào đó tôi ao ước được lột bỏ chiếc mũ bà xơ và bộ quần áo vải len thô của bà ra và khám phá kỹ càng hơn cái vừa rồi bà có nhã ý thỏa thuận với tôi.

-Không- Angielic vừa nói vừa xiết chặt chiếc áo khoác lửng quanh người nàng.

-Không à?

Ông bước lại gần nàng với một vẻ uể oải giả vờ.

Nàng thấy ông có một dáng đi nặng nề đến khó chịu. Cho dù có một vẻ ngoài tế nhị đặc trưng của nhà quý tộc Tây Ban Nha, ông ta vẫn là một con người gang thép. Đôi khi ta quên điều đó.Ông có thể vui đùa, giải trí, nhưng rồi sau đó ta sẽ phát hiện ở ông cái sức mạnh hoàn hảo đến dễ sợ.

Vào giây phút đó, nàng biết rằng hết thảy năng lực thể xác và tinh thần của nàng chẳng còn giúp gì được cho nàng.

-Xin ông đừng làm thế- nàng nói một cách hấp tấp – đó là điều không thể được. Ông là người biết tôn trọng các luật lệ của đạo Hồi, xin ông nhớ cho rằng người ta không được phép lấy vợ của một người đàn ông còn sống. Tôi đã hứa hôn với một người trong các bạn đồng hành của tôi. Chúng tôi sẽ làm phép cưới trong vài ba ngày nữa, ngay trên tàu này.

Nàng cứ nói ào đi. Cần phải vội vàng dựng nên một bức tường. Trái lại với sự chờ đợi, sự thú nhận của nàng tỏ ra có hiệu quả.

Tên cướp dừng phắt lại.

-Một trong những người bạn đồng hành, bà vừa nói thế có phải không?

-Vâng…

-Người đó có biết không?

-Biết cái gì?

-Biết rằng bà đã bị đóng dấu hoa huệ?

-Có biết, đúng là người ấy có biết.

Tiếng thét làm nàng rụng rời. Nàng chờ đợi ở ông một thái độ thô bỉ, thế mà ông lại có vẻ bị tổn thương.

“ Tại vì ta nói tới các luật lệ của đạo Hồi, điều ông ấy quý trọng”. – Nàng tự nhru.

Như thể đọc được ý nghĩ của nàng, ông văng ra một câu nói dữ tợn.

-Tôi không liên quan gì nhiều với luật lệ của đạo Hồi hơn là luật lệ của các nước theo đạo Thiên chúa đã sinh ra bà.

-Ông là kẻ báng bổ- Angielic nói tỏ vẻ sợ hãi – Ông chả vừa nói nhờ Chúa mà chúng ta được cứu thoát khỏi bão tố còn gì?

-Cái ông Chúa mà tôi chịu ơn, tôi nghĩ, chỉ là bà con xa với ông Chúa là tòng phạm của những kẻ vô đạo và độc ác thuộc thế giới bà… Thế giới cũ đã mọt ruỗng – ông nhấn mạnh với vẻ oán giận.

Lời đả kích ấy không ra vẻ của ông “ Ta làm ông ta bị tổn thương”. – Angielic lại nghĩ.

Nàng cảm thấy ngạc nhiên trước cảnh ông, giống như Gooliat bị Đavit đánh ngã bất ngờ bằng một túi đá tầm thường chẳng có giá trị gì cả.

Nàng nhìn ông lại ngồi phịch xuống cạnh bàn, lấy từ trong tráp ra một chiếc vòng ngọc, và ve vuốt một cách lơ đãng giữa các ngón tay.

-Bà biết ông ta từ lâu rồi à?

-Ai cơ?

-Người chồng tương lai của bà ấy.

Vẻ mỉa mai lại hằn lên trong giọng nói của ông.

-Vâng…đã lâu.

-Nhiều năm rồi?

-Vâng, nhiều năm- nàng trả lời, không đả động gì đến kỷ niệm về người kỵ sĩ tin lành nhân ái đã giúp cứu nàng trên con đường Sarangtong, lúc nàng chạy đuổi theo bọn Boohemieng đánh cắp đứa con trai thứ của nàng, bé Canto.

-Người đó là cha của đứa con gái của bà?

-Không.

-Vẫn không!

Rescator cười đểu.

-Bà biết ông ta nhiều năm rồi vậy mà ông ta lại không ngăn cản bà để bà đi có con với một gã nhân tình tóc hung?

Nàng thậm chí không hiểu điều ông muốn nói “ gã nhân tình tóc hung” nào.

Thế rồi máu bốc lên mặt và khó khăn lắm nàng mới giữ nổi tự chủ. Mắt nàng quắc lên.

-Ông không có quyền nói với tôi bằng cái giọng ấy. Ông không biết gì về cuộc đời tôi. Những cảnh ngộ bắt tôi phải có đứa con gái ấy. Ông có quyền gì mà lăng nhục tôi? Ông có quyền gì mà tra hỏi tôi như.. như một tên cảnh sát?

-Tôi có đủ quyền lực về bà.

Ông nói về điều đó không lấy gì làm hăng hái, bằng thứ giọng buồn tẻ, nhưng nàng còn cảm thấy đáng sợ hơn cả những lời đe dọa.

“ Tôi có đủ mọi quyền lực về bà”.

Câu nói báo hiệu một cái gì không tránh được.

“ Nhưng ta sẽ trốn thoát khỏi ông ta…Ông Bécnơ sẽ bảo vệ ta”.

Và nàng đảo mắt nhìn quanh với một ấn tượng bị tách khỏi thực tại, cảm thấy mình đang ở ngoài thế giới, ngoài thời gian.