Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

Chương 17

Kỳ thực rất nhiều chuyện bản thân không thể khống chế được, tất cả chỉ tại ông trời bất công. Tình yêu có thể chỉ trong vòng một khắc. Thế nhưng cũng có thể là cả đời. Tình yêu vốn là thứ không thể lí giải được. Cho nên một khi đã yêu thì chính là yêu trọn đời.

“Hỗn đản, hỗn đản chết tiệt.” Dạ Trầm Nguyệt tức giận ném điện thoại trong tay xuống. Còn tưởng rằng điện thoại có thể gọi đi nơi khác được, thế nhưng không nghĩ tới, điện thoại nơi này cư nhiên cũng chỉ có thể gọi được gọi cho hắn. Vốn định gọi điện thoại về nhà thế nhưng... Dạ Trầm Nguyệt đem điện thoại ném đi,đi tới phòng khách ngồi xuống ghế salông.

“Này ngươi mau kêu tên khốn kia nhanh trở về cho ta.” Dạ Trầm Nguyệt ngồi trên ghế salông hướng người hầu gầm rú. Lúc này, đứng đằng sau Dạ Trầm Nguyệt là một người nam nhân trung niên mặc tây trang màu đen. Hướng về Dạ Trầm Nguyệt đi tới.

“Thiếu gia đến công ty, đến tối mới có thể trở về.”

“Cái rắm a, ngươi mau một chút gọi hắn trở về, ta còn muốn về nhà.” Dạ Trầm Nguyệt nhíu mày nói, không để ý chút nào đến người bên cạnh.

“Cái này... để ta gọi điện thoại cho thiếu gia hỏi một chút.” Nam nhân có chút kích động muốn đánh người. Nhưng là vẫn nhịn xuống. Quay người lấy điện thoại di động ra.


Du Tử Vân đem văn kiện đưa đến trước mặt thư ký. Từ trên ghế sa lông đứng lên.

“Y đã được đem đến đó chưa?” Du Tử Vân mặt không thay đổi hỏi Lý Ý đang đứng một bên ghế sa lon.

“Vâng, tên đó đã gọi điện xác nhận.” Lý Ý rót một ly nước đặt ở trước mặt Du Tử Vân.

“Tên đó muốn y thì cứ tặng y cho hắn, dù sao hắn cũng chỉ lưu y lại, chắc cũng không dùng tới.”

“Đúng rồi vừa nãy trong nhà gọi điện thoại tới, nói cậu nhóc kia muốn gặp ngươi.” Lý Ý đột nhiên nhớ tới.

“Ha ha nhóc con này.” Du Tử Vân có chút bất đắc dĩ cười. Nhớ tới cậu nhóc kia có cái năng lực quậy phá làm cho hắn trải qua bao nhiêu năm cũng phải cảm thấy bất đắc dĩ. Nhưng mà bất quá lại làm cho hắn không có cảm giác như đang sống trong khách sạnh như trước thay vào đó là một cảm giác gia đình thực sự

“Được rồi, hội nghị hôm nay hủy bỏ, chuẩn bị xe cho ta.”

“Vâng.” Lý Ý hiểu ý gật đầu. Quay người rời đi.

“Nếu bây giờ hắn không chịu về ta sẽ đập nát cái phòng bếp này.”

“…” Du Tử Vân thật sự không biết nói gì. Vừa xuống xe vẫn chưa có vào trong nhà liền nghe thấy âm thanh uy hiếp của cậu. Cười cười đẩy cánh cửa đi vào.


“Làm sao vậy bảo bối, nhớ ta sao, có phải là một ngày không gặp như cách ba năm?” Đem trên áo khoác cởi ra ném tới người hầu đứng bên cạnh. Đi tới ngồi xuống cạnh Dạ Trầm Nguyệt, đem Dạ Trầm Nguyệt đang nổi giận đùng đùng ôm vào trong ngực mình.

“Buông ta ra, biến thái.” Dạ Trầm Nguyệt giẫy giụa muốn rời khỏi ôm ấp của người này.

“Biến thái chỗ nào a, chỉ là các ngươi cổ hủ quá thôi. Nếu như vào mấy ngàn năm trước, hai nam nhân ở cùng nhau. Vậy bây giờ cho ngươi cùng nữ nhân ở chung với nhau, không lẽ ngươi sẽ tự cho mình là biến thái sao?” Du Tử Vân cười đem Dạ Trầm Nguyệt nhẹ nhàng nâng cằm Dạ Trầm Nguyệt, để cậu nhìn hắn.

“Ta không muốn làm tổn thương ngươi, ta nghĩ ta rất cần ngươi nên ta không làm gì ngươi, bằng không ngươi đã bị ta ăn sạch. Còn có ta có thể nói cho ngươi biết, ta chính là loại xã hội đen mà người hay nói tới. Không nên đem đồng tính luyến ái xem thành bệnh mà kì thị. Chỉ là chúng ta yêu nhau,yêu một người cùng giới tính mà thôi. Đây không phải là lỗi của chúng ta.”

“Cái gì chúng ta, chỉ có mình ngươi mà thôi. Đừng có đem ta kéo vào, buông ta ra, ta phải về nhà.” Dạ Trầm Nguyệt không thèm lắng nghe Du Tử Vân,vẫn cứ giẫy giụa.

“Không nên chọc ta sinh khí. Bảo bối, sự nhẫn nại của ta có hạn. Ngươi có cảm thấy được hay không.” Du Tử Vân kéo tay phải của Dạ Trầm Nguyệt đặt lên hạ thể của mình.


“Biến thái buông ta ra.” Dạ Trầm Nguyệt đỏ cả mặt giẫy giụa, lấy tay của mình ra. Hắn cười buông tay Dạ Trầm Nguyệt ra, thế nhưng hắn vẫn ôm cậu.

” Nếu ngươi muốn học như vậy, ta sẽ mời lão sư, mỗi ngày buổi tối, lão sư sẽ đến đây dạy cho ngươi.”

“Ta mới không cần, ta phải về nhà, phải về nhà a.” Dạ Trầm Nguyệt đánh vào ***g ngực Du Tử Vân. Du Tử Vân khuôn mặt nguyên bản đang mỉm cười nhất thời lạnh xuống.

“Bảo bối ta nghĩ ta đã nói qua, ngươi không nên ép ta, bọn ta là băng đảng hắc đạo không có gì là không làm được.” Dạ Trầm Nguyệt đang giãy dụa thì ngừng lại, nhìn Du Tử Vân.

“Không tin? Ngươi có biết tại sao đột nhiên anh của ngươi đi công tác hay không. Nếu như ta muốn thì có vô số biện pháp khiến cả nhà ngươi rời đi nơi khác thậm chí là rời khỏi thế giới này. Cho nên ta hi vọng, ngươi có thể lý trí nói ra một câu nói. …...Ai, Đừng khóc bảo bối! Chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, ta là có thể bảo đảm người nhà của ngươi không phải chịu bất kỳ thương tổn nào.” Lau nước mắt nơi khóe mắt Dạ Trầm Nguyệt, Du Tử Vân nhỏ giọng nói ở bên tai cậu.

“Ta hận ngươi, chán ghét ngươi.” Dạ Trầm Nguyệt nhìn Du Tử Vân, gằn từng chữ từng câu.