Bí Mật Đêm Hè

Chương 2

Từ nhỏ Simon Hunt đã biết số mệnh không cầu phúc cho chàng có một huyết thống danh giá, sự giàu có, hoặc những món quà bất thường, chàng đã phải giành giật gia tài của mình từ một thế giới không biết ban phát. Chàng dữ dội và tham vọng gấp mười lần một người đàn ông bình thường. Người ta thường cảm thấy dễ chịu hơn khi để chàng tự do đi lại thay vì đứng áng ngữ chàng. Mặc dù Simon độc đoán, thậm chí có lẽ nhẫn tâm thì giấc ngủ mỗi đêm của chàng chưa từng bị phiền hà bởi cảm giác cắn rứt lương tâm. Đó là định luật tự nhiên rằng chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, và những kẻ yếu tốt hơn hết là biến đi cho rảnh nợ

Cha của chàng đã từng là một ông hàng thịt đủ sức trang trải cho gia đình sáu người và trưng dụng Simon như một phụ tá khi chàng đủ sức cầm dao chặt thịt. Nhiều năm làm lụng cho cửa tiệm của cha đã giúp Simon có được một cánh tay vạm vỡ và bờ vai nở nang giống một người bán thịt. Đã từng có thời chàng được mong mỏi sẽ nối nghiệp gia đình, nhưng ở tuổi 21, Simon đã làm cha chàng thất vọng khi rời cửa tiệm để tìm kiếm một cuộc đời khác. Dựa vào khoản tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, Simon nhanh chóng phát hiện ra tài năng thật sự của chàng trong đời chính là kiếm tiền

Simon yêu ngôn ngữ kinh tế, những yếu tố mạo hiểm, những mối quan hệ nhập nhằng của kinh doanh, công nghiệp và chính trị…và chàng nhận ra ngay lập tức rằng đã rất lâu trước khi hệ thống xe lửa dài dằng dặc của nước Anh trở thành phương tiện duy nhất cho ngân hàng thực hiện các thương vụ của họ một cách hiệu quả. Những giao dịch chuyển khoản tiền mặt và đồ kí gửi, sự hình thành của cơ hội đầu tư kiếm lời nhanh, sẽ phụ thuộc rất nhiều vào dịch vụ tàu lửa. Theo những bản năng của mình, Simon đầu tư tất cả những gì chàng có vào hoạt động kinh doanh xe lửa, và đã được tưởng thưởng bằng những khoản lãi ròng mà qua đó được chàng đánh cược vào những món lợi tức đa dạng khác. Giờ đây, ở tuổi 33, chàng sở hữu phần lớn cổ phần trong ba công ty sản xuất, chín lò đúc rộng 9 acre, và một xưởng đóng tàu. Chàng là một vị khách – dẫu có không được chào đón - ở những buổi khiêu vũ quý tộc, và chàng vai kề vai với những kẻ cùng đẳng cấp trong thành phần ban giám đốc ở 6 công ty.

Sau nhiều năm làm việc không ngơi nghỉ, chàng hầu như đã có tất cả những thứ chàng muốn. Tuy nhiên, nếu có ai đó hỏi liệu chàng có phải là một người hạnh phúc thì Simon sẽ khịt mũi trước câu hỏi đó ngay. Hạnh phúc, là kết quả khó nắm bắt của sự thành công, chắc chắn là một dấu hiệu của sự thỏa mãn. Theo bản chất của chàng, Simon sẽ không bao giờ thỏa mãn, hoặc hài lòng, và chàng cũng không muốn như thế

Tất cả những thứ giống nhau…ở một góc sâu thẳm nhất, riêng tư nhất trong trái tim hờ hững của chàng luôn có một điều ước rằng Simon không thể bị lu mờ.

Chàng bắn một cái liếc mắt lén lút ngang qua phòng khiêu vũ, trải nghiệm giống như mọi lần về một cảm giác nhức nhối phát ra từ cái nhìn của Annabelle Peyton. Với tất cả những phụ nữ sẵn sàng cho chàng – và có nhiều hơn là chỉ vài người – không ai trong số họ chiếm được sự chú ý của chàng một cách trọn vẹn đến vậy. Vẻ ngoài của Annabelle vượt trên nét đẹp thể chất, mặc dù có Chúa biết nàng được chúc phúc với một vẻ đẹp bất công. Nếu có một ounce lãng mạn nào trong tâm hồn của Simon thì chàng đã nghĩ ra hàng tá cụm từ cuồng nhiệt để miêu tả sự quyến rũ của nàng. Nhưng tư chất của chàng thì tầm thường quá, và chàng không thể kiếm được những từ ca ngợi chính xác sức đam mê của chàng. Tất cả những gì chàng biết là chỉ việc nhìn Annabelle dưới ánh sáng đèn chùm cũng gần khiến chàng khụyu gối.

Simon không bao giờ có thể quên được giây phút đầu tiên chàng thấy nàng đứng bên ngoài rạp hát, cào cấu túi xách với nếp nhăn trên trán. Ánh mặt trời đã chiếu xuống những tia sáng vàng chóe và màu rượu lên mái tóc nâu óng ánh của nàng và khiến cho làn da nàng bừng sáng. Đã có một thứ gì đó ngon ngọt…hết sức rung động…về nàng, làn da mềm mại và cặp mắt xanh lấp lánh, và vẻ sửng sốt ít ỏi chàng đã muốn rũ bỏ

Chàng đã đoan chắc là Annabelle đã kết hôn trước lúc này. Chứng cứ cho thấy là gia đình Peyton đã rơi vào suy kiệt không quan trọng với Simon, chàng đã kết luận rằng bất cứ một quý tộc nào với bộ óc nguyên vẹn sẽ nhận ra giá trị của nàng và tiếp cận nàng ngay lập tức. Nhưng đã hai năm trôi qua, và Annabelle vẫn chưa kết hôn, một hy vọng mỏng manh vặn xoắn bên trong Simon. Chàng đã chứng kiến lòng kiên định kiếm chồng của Annabelle, sự tự chủ theo cùng với những chiếc váy xơ xác của nàng…giá trị thật sự nằm ở bản thân nàng, mặc cho chuyện thiếu thốn của hồi môn của nàng. Cái cách tao nhã nàng dùng để tiếp cận quá trình săn chồng không có gì khác hơn một tay cờ bạc dốc hết túi tiền vào một ván bài chắc chắn thua. Annabelle thông minh, cẩn trọng, không chịu thỏa hiệp, và vẫn xinh đẹp, mặc dù gần đây mối nguy nghèo đói đã để lại một vài nét khó nhọc trên mắt và môi nàng. Một cách ích kỉ, Simon không cảm thấy tiếc thương cho tình cảnh túng quẫn của nàng – vì nó cho chàng một cơ hội lẽ ra chàng không bao giờ có được.

Vấn đề là Simon vẫn chưa tìm ra cách để Annabelle muốn chàng, khi nàng hiển nhiên cự tuyệt mọi thứ chàng có. Simon nhận thức được rằng có rất ít vẻ lịch thiệp trong tính cách của chàng. Hơn thế nữa, chàng không có tham vọng trở thành một quý ông giống như từ một con cọp đói khát chuyển sang con mèo giữ nhà. Chàng chỉ là một người đàn ông có rất nhiều tiền và đang chán nản vì nhận ra không thể mua được thứ chàng muốn có nhất.

Cho đến lúc này, chiến thuật của Simon là kiên nhẫn chờ đợi vì chàng biết sự tuyệt vọng có thể khiến Annabelle làm những chuyện thậm chí nàng chưa từng cân nhắc trước đây. Cái khó thường ló cái khôn. Trò chơi của Annabelle sẽ sớm kết thúc. Nàng sẽ phải đối mặt với sự lựa chọn phải kết hôn với một người nghèo hoặc trở thành nhân tình của một kẻ khác giàu xụ. Và ở trường hợp thứ hai thì giường chàng sẽ là nơi nàng kết thúc.

“Một cô gái chua ngoa phải không?” một lời bình phẩm đến từ bên cạnh, và Simon quay phắt lại nhìn Henry Burdick, người có cha là tử tước được cho đang nằm chờ chết. Bị mắc kẹt giữa việc chờ đợi triền miên trước khi cha hắn qua đời và cuối cùng đã thừa kế được tước vị và gia sản, Burdick dùng phần lớn thời gian cho đánh bạc và bám váy phụ nữ. Hắn dõi theo tia nhìn của Simon với Annabelle, lúc này nàng đã tham dự vào một cuộc đối thoại sinh động với một nhóm những cô nàng dựa tường xung quanh.

“Tôi không biết” Simon đáp trả, tự dưng có ác cảm với Burdick và những kẻ cùng một giuộc với hắn, bọn chúng vốn đã cầm đĩa bạc từ khi ra đời. Và thông thường không có gì để đánh giá tính hào phóng bất cẩn của số mệnh.

Burdick mỉm cười, mặt hắn đỏ lên vì uống quá nhiều và ăn những món dầu mỡ. “Tôi dự định sẽ sớm tìm hiểu” hắn bình phẩm

Burdick không thuộc nhóm thiểu số. Không phải một số lượng ít ỏi đàn ông dán mắt vào Annabelle, với sự háo hức của một con sói lần theo dấu vết của một con mồi bị thương. Vào thời điểm nàng yếu đuối nhất, và nhận được ít lời đề nghị nhất, một trong số bọn chúng sẽ bước ra giáng đòn quyết định. Tuy nhiên, theo bản năng nguyên thủy, kẻ mạnh nhất trong bầy sẽ chiến thắng.

Bóng mờ từ nụ cười áp đặt trên miệng Simon. “Ông làm tôi ngạc nhiên đấy” chàng lẩm bẩm “Tôi sẽ kết luận là tình huống khó xử của một quý cô sẽ đánh thức tính cách che chở của những quý ông giống ông – và thay vào đó tôi thấy ngài đang đùa giỡn với những ý tưởng vô giáo dục mà ai đó sẽ hy vọng được thấy điều đó từ tôi”

Burdict phát ra một tiếng cười trầm giọng, bỏ qua ánh mắt hoang dã trong cặp mắt đen của Simon. “Quý cô hay không thì cô ta cũng sẽ chọn một trong số chúng ta ngay khi nguồn lực của cô ta cạn kiệt”

“Không ai trong số các ngài sẽ ngỏ lời cầu hôn?” Simon vu vơ hỏi

“Chúa lòng lành, tại sao?” Burdick liếm môi khi những suy nghĩ đề phòng đan xen trong đầu hắn. “Không cần thiết phải cưới một cô nàng oắt con trong khi cô ta sẽ sớm có giá thích hợp”

“Có lẽ cô ta quá trọng danh dự”

“Nghi ngờ việc đó” gã quý tộc trẻ tuổi hào hừng quay lại “Phụ nữ xinh đẹp, và nghèo thì không thể giữ mãi danh dự. Bên cạnh đó, có lời đồn là cô ta đã qua lại với ngài Hodgeham.”

“Hodgeham?” thâm tâm chàng bất ngờ, nhưng Simon vẫn giữ nét mặt vô cảm “Cái gì bắt đầu tin đồn đó?”

“Ồ, xe ngựa của Hodgeham đã bị nhiều người nhìn thấy ở chuồng ngựa đằng sau nhà Peyton vào những giờ giấc kì quặc ban đêm…và theo lời của vài nhân chứng, ông ta đã chi trả cho mấy cái hóa đơn của gia đình họ.” Burdick ngừng lại và cười nắc nẻ “Một đêm giữa cặp đùi xinh đẹp khi cũng đáng đề trả tiền tạp hóa lắm đúng không?”

Phản ứng tức thời của Simon là sự thôi thúc chết người được xé đôi đầu Burdick ra khỏi thân hắn. Chàng không chắc là cơn giận lạnh lẽo vỡ tan nhiều mảnh đã được lấp đầy bao nhiêu với hình ảnh Annabelle Peyton trên giường với gã lợn béo Hodgeham, và sẽ gợi ra bao nhiêu lời bàn tán ác ý của Burdick về những chuyện nghe có vẻ không thật.

“Tôi chỉ nói rằng nếu ông muốn phỉ báng nhân cách của một quý cô” Simon nói bằng một giọng dễ chịu đáng ngại “Thì tốt hơn ông nên có vài bằng chứng cụ thể cho những gì ông đang nói”

“Bình tĩnh đi, lời đồn không cần chứng cứ” người đàn ông trẻ tuổi đáp với một cái nháy mắt “và thời gian sẽ trả lời cho tính cách thật sự của quý cô kia. Hodgeham không có đủ điều kiện để giữ một vẻ đẹp hoàn hảo như thế - trước khi cô nàng đòi hỏi nhiều hơn những gì ông ta có. Tôi đoán việc đó sẽ vào cuối mùa lễ hội, và cô ta sẽ mồi chài một kẻ nào đó có túi tiền sâu nhất”

“Vậy sẽ là tôi” Simon êm ái nói

Burdick chớp mắt kinh ngạc, nụ cười của hắn bay biến khi hắn tự hỏi liệu có nghe chính xác không “Cái – ”

“Tôi đã quan sát ông và hội những thằng ngu của ông vừa chạy vừa hít hà theo gót cô ấy suốt hai năm qua” Simon nói, mắt chàng hẹp lại “Bây giờ ông mất cơ hội với cô ấy rồi”

“Mất cơ…ý ông là gì?” Burdick phẫn nộ hỏi

“Ý tôi là tôi sẽ khiến cho kẻ đầu tiên dám bén mảng tới địa phận của tôi rơi vào tình cảnh đau đớn về tinh thần, thể chất và tài chính. Và người kế tiếp dám lặp lại những lời đồn đoán vô căn cứ về cô Peyton mà lọt đến tai tôi thì sẽ nhận lại nó ngay lập tức vào cổ họng hắn – theo cùng là nắm đấm của tôi” Nụ cười của Simon hàm chứa mối đe dọa tàn bạo khi chàng dán mắt vào gương mặt sửng sốt của Burdick. “Kể chuyện đó cho ai khác thấy hứng thú nhé” chàng khuyên, và đi khỏi kẻ vô dụng phô trương đang há hốc mồm.