Bí Mật Độc Quyền

Chương 6: (h)

Nếu anh là ếch thì tốt rồi, em đây nhất định sẽ hôn anh — dù cho nụ hôn anh muốn là của công chúa.

Tề Thiên Kiêu cảm thấy tất cả không bình thường, cô gái An Bối Nhã kia tính cách vòng vo, từ lúc cô đột nhiên xin lỗi anh đêm đó, cô bắt đầu thay đổi hoàn toàn.

Cô không hề cùng anh đối chọi gay gắt, mặc kệ anh châm chọc khiêu khích thế nào, cô cũng không mở miệng phản kích, anh tựa như đối mặt với một cục bông, mềm mại khiến anh cho dù có thắng, cũng không cảm giác có thành tựu gì.

Đây vốn không phải là bản tính của cô, cô bị sao vậy?

Có thể nào thật sự là chuyện cô khiến anh thượng thổ hạ tả làm cô bây giờ còn tràn đầy áy náy, nên đối mặt với sự khiêu khích của anh, cô đều ủy khuất chịu đựng?

Không! Không có khả năng!

Đánh chết anh, anh cũng không tin cô gái kia sẽ có lương tâm như vậy, tốt bụng như vậy, anh còn không hiểu cô sao?

Lòng dạ cô gái kiêu ngạo kia vốn độc địa, cô lại đột nhiên thay đổi thái độ nhất định là có âm mưu gì, có lẽ đang ngấm ngầm mưu tính với anh.

Tề Thiên Kiêu gõ bút máy, nâng mắt nhìn về phía cửa sổ kính.

Màn sáo nhôm ở đối diện không kéo xuống, cô ngồi trước bàn làm việc, cầm di động nói chuyện với ai đó.

Đã mười lăm phút rồi, nói chuyện điện thoại gì mà lâu vậy?

Cô không biết đây là thời gian làm việc sao, còn có thời gian nhận điện thoại cá nhân à?

Hay là phó tổng giám đốc này giao cho cô không đủ công việc, để cô trợ lý đặc biệt này có thể nhàn rỗi đến độ tán gẫu qua điện thoại.

Anh thấy cô nghiêng đầu, khuôn mặt hiện lên cảnh xuân, cánh môi cười ngọt ngào, diện mạo vô cùng rực rỡ, con ngươi đen không khỏi híp lại.

Nói thêm một lúc nữa, cô mới tắt điện thoại, nhưng bàn tay lại chống má, ngón tay mân môi, bĩu môi, đột nhiên vui vẻ phì cười.

Cô cười cái gì? Chuyện gì làm cho cô vui vẻ như vậy? Là do cuộc điện thoại vừa nãy sao? Người cô nói chuyện cùng là ai?

Tề Thiên Kiêu không nhận ra bản thân đang nhíu mày, chỉ cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt An Bối Nhã thực chướng mắt, khiến anh khi nhìn thấy tâm trạng trở nên vô cùng tồi tệ.

Lúc cô làm việc vẫn đưa tình à?

Cầm lấy microphone, Tề Thiên Kiêu định gọi cô gái đối diện sang đây, nhưng di động trên bàn lại đột nhiên rung lên, anh nhìn về phía di động, cái tên trên điện thoại khiến khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng.

"Cha, có chuyện gì sao?" Giọng anh lạnh nhạt.

Nghe được giọng điệu lạnh lùng của con trai, Tề Duy Đức không nhịn được thở dài trong lòng. Ông và con trai quan hệ cũng không tốt, ông biết nó đã bị ảnh hưởng từ vợ ông, hơn nữa bản thân ông đã cư xử nghiêm khắc với nó từ nhỏ, không phải ông không thương nó, chỉ là đối với đứa con độc nhất này ông có kỳ vọng cao, mới có thể đối với nó nghiêm khắc như vậy. nhưng dần dà, quan hệ của hai cha con càng hờ hững.

Ông cũng muốn thay đổi, nhưng không biết bắt đầu thay đổi từ đâu, mà thái độ của Tề Thiên Kiêu với ông cũng ôn hoà, hai người chung sống cũng không lạnh nhạt như người xa lạ, chính là vì chuyện của Bối Nhã mới phát sinh xích mích, Bối Nhã vô tội, lại tự dưng bị liên lụy vào việc nhà của Tề gia.

Có vài lần ông muốn hoà giải, nhưng nhiều lần cùng Tề Thiên Kiêu xảy ra cãi vã, hơn nữa người vợ ở bên lại gây sóng gió, quan hệ cha con càng thêm cứng ngắc.

Mà ông, cũng không có cách nào.

"Thiên Kiêu, công ty gần đây thế nào?"

"Không tồi, đại hội cổ đông cuối năm sẽ làm cha vừa lòng." Tề Thiên Kiêu lạnh nhạt nói.

"Thế à? Vậy là tốt rồi." Tề Duy Đức ngừng nói.

Cha con lặng im một hồi, ông cũng không biết nên trò chuyện gì với con.

"Cha gọi tới để hỏi việc này?" Tề Thiên Kiêu chủ động phá vỡ im lặng, không cho rằng cha sẽ thuần túy gọi điện thoại đến vì quan tâm anh, cha chủ động tìm anh, bình thường đều chỉ vì một người.

"Khụ! Không phải..." Tề Duy Đức ho nhẹ một chút, biết lời nói kế tiếp của mình sẽ làm con trai không vui, "Là thế này, chiều nay con cho Bối Nhã xin nghỉ một buổi."

Anh biết mà. Khóe miệng Tề Thiên Kiêu gợi lên một nét châm biếm, "Vì sao?"

"Nghe nói Bối Nhã và con trai nhà Brown gần đây khá thân mật, vợ chồng Brown mời ba và Bối Nhã dùng cơm với nhau, đại khái là muốn ba đồng ý cho Bối Nhã và con trai nhà Brown qua lại." Mà ông dĩ nhiên vui mừng chấp nhận cuộc gặp này, Bối Nhã cũng đã lớn rồi, nói chuyện yêu đương là bình thường.

"Vậy sao?" Tề Thiên Kiêu nhớ đến dáng vẻ An Bối Nhã nói chuyện di động lúc nãy, là cô trò chuyện với tên nhóc nhà Brown à?

"Ba sẽ phái tài xế đi đón Bối Nhã."Tề Duy Đức dừng nói, mà Tề Thiên Kiêu ở đầu dây bên kia cũng trầm lặng, Tề Duy Đức lặng lẽ thở dài, "Cứ như vậy đi." Sau đó cúp điện thoại.

Tề Thiên Kiêu để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng của An Bối Nhã, mà cô đã hạ rèm xuống.

Chắc hẳn cô đã biết cuộc hẹn buổi chiều, đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời văn phòng.

Thảo nào cười vui vẻ như vậy, có một người đàn ông quỳ gối dưới váy cô, lại còn bảo ba gọi tới xin nghỉ giúp cô, mặt mũi ghê gớm thật.

Cô nghĩ rằng nói với cha là xong à? Anh không thể không cho phép sao?

Tề Thiên Kiêu đứng dậy, hướng về phía cánh cửa thông giữa văn phòng hai người, cầm tay nắm cửa, lần đầu tiên mở ra cánh cửa này.

Quả nhiên, cửa vừa mở, liền thấy An Bối Nhã đã xách túi, đang chuẩn bị rời khỏi, thậm chí còn vui vẻ khẽ hát

"Tâm tình tốt nhỉ?" Dựa vào cửa, nét mặt anh châm biếm.

"Hả?" An Bối Nhã quay đầu, nhìn cánh cửa từ trước đến nay vẫn khóa bị anh mở ra, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

"Tề Thiên Kiêu, anh..." Cô ngạc nhiên nhìn anh, không bỏ lỡ ánh mắt giận dữ lạnh lùng của anh — nó nhằm vào cô.

Làm sao vậy? Cô chọc gì đến anh à?

"Muốn đến cuộc hẹn?" Cô còn thay quần áo, váy quây màu trắng lộ ra bờ vai nho nhỏ, bốt da cừu màu cà phê, khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ nhàng, trên môi thoa chút son hồng nhạt. Khó có khi cô ăn mặc thục nữ như vậy, dung mạo tự tin vẫn không thay đổi, cô giống như ánh mặt trời chói mắt, nhưng lại bộc lộ hơi thở ngọt ngào, anh tin rằng tiểu tử nhà Brown mà nhìn thấy, nhất định sẽ bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Ha... Từ trước đến nay cô luôn biết mê hoặc đàn ông thế nào.

"Tề thúc của cô gọi điện riêng cho tôi, giúp cô xin phép. An Bối Nhã, mặt mũi cô cũng lớn thật." Anh khinh miệt nhếch môi, ánh mắt hiện ra ý lạnh.

Cô đã sớm quen thái độ của anh. Mỗi lần chỉ cần đụng đến Tề thúc, anh khó tránh khỏi việc châm chọc khiêu khích cô một phen.

"Tôi không muốn cãi nhau với anh." Không muốn để ý đến anh, cô đi về phía cửa, đang muốn mở cửa, một luồng lực chặn cửa lại, không cho cô rời khỏi.

Mà thân hình cao lớn cũng khóa cô lại, đem cô giam giữa cánh cửa và anh.

"Tề Thiên Kiêu!" An Bối Nhã tức giận xoay người, cô trừng mắt nhìn anh, "Anh rốt cuộc muốn làm gì? Bây giờ tôi không muốn cãi nhau với anh, tâm trạng anh không tốt thì tìm người khác đi, đừng tìm tôi trút giận."

"Đừng tìm cô?" Tề Thiên Kiêu cười nhạo, anh cúi đầu, con ngươi đen khóa cô lại, "Tâm trạng tôi không tốt, còn không phải vì cô sao, mà cô, An Bối Nhã, cô là người khởi xướng, lại muốn vui vẻ tới cuộc hẹn?"

Cô nghĩ rằng anh sẽ cho phép sao?

"An Bối Nhã, cô đừng tưởng rằng có thể tới đó được."

Anh không thoải mái, cô cũng đừng nghĩ có thể vui vẻ.

An Bối Nhã nhíu mày, chẳng-sợ khí thế bức người của anh, không khuất phục mà hất cằm lên, "Tôi muốn đi đâu, không ai có thể ngăn cản, kể cả anh."

"Đúng vậy à?" Anh nhướn mày khẽ nói, nở với cô một nụ cười tuấn mỹ nhưng tà ác, "Thế thì, chúng ta thử xem xem."

Nói xong, anh đưa tay nắm lấy áo cô, dùng sức xé một cái– Roẹt một tiếng, váy quây màu trắng xinh đẹp bỗng chốc hóa thành những mảnh nhỏ.

Trừng mắt nhìn âu phục rách vụn, An Bối Nhã quả thực không thể tin được.

"Tề Thiên Kiêu!" Cô không chút nghĩ ngợi, tức giận đưa tay giáng cho anh một cái tát.

Không khí tức khắc yên tĩnh.

Tề Thiên Kiêu chậm rãi quay đầu lại, con ngươi đen toát ra lửa giận, bên má trái hiện rõ vết bàn tay, cảm giác đau nhức khiến khuôn mặt tuấn tú trở nên âm u.

"Tốt lắm." Cô nhếch môi, lại cười đến mức khiến người ta kinh hãi.

Đời này còn chưa có ai dám tát anh, cô gái An Bối Nhã này hoàn toàn khiến anh tức tối.

Anh bắt lấy cô, thô bạo ném cô về phía ghế sa lon bên cạnh.

Sự thô bạo của anh làm cô đau, cô tức giận từ trên ghế sa lon đứng lên.

"Tề Thiên Kiêu, anh nổi điên cái gì?" Cô ngẩng đầu gầm lên giận dữ với anh, đã thấy anh nới cà-vạt, như một ác ma nhào về phía cô.

"An Bối Nhã, cô sẽ phải trả giá đắt vì bàn tay này."

An Bối Nhã không thể tin được, Tề Thiên Kiêu lại làm vậy với cô.

Hai tay cô bị giơ lên cao quá mức, cà-vạt chặt chẽ trói cổ tay cô lại, nội y tơ tằm bị đẩy lên trên, hai viên nộn nhũ bị bàn tay to ngăm đen dùng sức xoa bóp nhào nặn, quần nhỏ tơ tằm treo ở mắt cá chân phải, chân dài xinh đẹp mở rộng, lộ ra đóa hoa diễm lệ, mà ngón tay dài xâm nhập miệng hoa, ra vào mà trừu đưa quấy nhiễu chơi đùa.

Cô muốn giãy dụa, nhưng chân cô bị đầu gối anh chế trụ,anh hiểu rõ sự yếu đuối của cô, ngón tay thô bạo trêu chọc hoa huy*t mềm mại trơn bóng.

An Bối Nhã cắn môi, nhịn xuống tiếng thở dốc đang muốn ra khỏi miệng, cô trừng mắt với anh, nghiến răng nói "Tề Thiên Kiêu, anh làm vậy là cường bạo!"

"Cường bạo?" Tề Thiên Kiêu nhướn mày, rút ngón tay dài khỏi tiểu huyệt, đầu ngón tay vẽ ra một sợi tơ trong suốt,"Nhưng cô ướt, hơn nữa..." Anh vân vê đầu ngực, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái.

"Đừng!" An Bối Nhã cắn răng nhịn tiếng than nhẹ xuống.

"Coi này, ở đây cũng cứng rắn." Bàn tay dùng sức cầm nộn nhũ, năm ngón tay chụm lại, thô lỗ xoa nhũ thịt trơn bóng non nớt, ngón giữa cũng dùng sức chen vào hoa huy*t, anh vừa tiến vào, hoa thịt dầy đặc lập tức điệp điệp thít chặt, đem ngón tay anh gắt gao hút lấy.

"Đừng giả bộ, cô yêu tôi như vậy mà." Anh lại xâm nhập một ngón tay, bạo ngược mà trừu đưa, vượt qua tầng tầng mị thịt, lại mạnh mẽ xâm nhập, khuấy đảo ra chất lỏng ngọt ngậy, "Xem này, nhiều nước như vậy, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của cô thật hưng phấn, quả thật là ưa thích tôi tiến vào."

Anh nói đúng, thân hình yêu kiều vì anh tiến nhập mà run rẩy, anh còn hiểu biết thân thể của cô hơn là chính cô, biết khơi mào lửa dục của cô thế nào. An Bối Nhã cắn môi lườm anh.

Ngón cái anh lại ngăn chặn hạt nhụy trước đóa hoa, dùng sức xoa nắn một hồi, ngón tay thô ráp tại thời khắc ra vào ma sát thật mạnh hoa thịt.

"Ưm!" Khoái ý khiến tiếng yêu kiều bật ra từ cánh môi đang cắn chặt, hai tay cô siết lại, thân thể nhịn không được cong lên, tiểu huyệt co rút nhanh, đem ngón tay dài hấp thụ càng sít sao hơn.

"Nhìn cô xem, thật dâm đãng biết bao." Anh cười nhạo, đắc ý nhìn cô, ngón tay thô lỗ lôi kéo đầu ngực đỏ tươi, hai bên ngực tròn đẹp đẽ bị anh nhào nặn lưu lại dấu vết đỏ bừng.

Cảm giác vừa đau vừa tê dại kích thích cảm giác của cô, thân thể đã quen sắc dục nam nữ căn bản không thể kháng cự sự trêu ghẹo của anh... Hoặc là, bởi vì là anh, cô mới không thể kháng cự.

An Bối Nhã khẽ thở gấp, biết anh sẽ không dễ dàng buông tha cô, cô càng giãy dụa phản kháng, anh càng muốn khiêu khích, nhất định muốn cô khuất phục.

Sẽ, cô sẽ khuất phục — chỉ cần anh và cô cùng nhau trầm luân.

Cô đá rớt quần lót đang treo ở mắt cá chân xuống, đôi chân trần trụi lướt qua chân anh, đi vào quần lót của anh, dục vọng nam giới thô nóng sớm đứng thẳng, chân trần nhẹ nhàng đảo qua lửa nóng.

"Coi này, anh cũng không hưng phấn muốn tôi sao?" Cô dùng sức, chân trần khẽ đè vào dục vọng nam tính, dùng bàn chân chậm rãi cọ xát, đôi mắt quyến rũ khẽ phác hoạ, cô vươn phấn lưỡi, nhẹ nhàng liếm cánh môi, sự cám dỗ trong ý tứ hàm súc cực đậm.

Tề Thiên Kiêu híp mắt, thấy nét khiêu khích trong mắt cô, anh rút ngón tay dài ra, gỡ cà-vạt trên cổ tay cô ra, thô lỗ lôi kéo cô, để cô quỳ trước người, anh cởi bỏ quần lót, dục vọng nam tính bừng bừng phấn chấn lập tức đứng sừng sững giữa hai chân.

Bàn tay chế trụ gáy cô, đè cô xuống dưới, khiến môi cô dán vào đỉnh nóng rực.

"Mở miệng cô ra dùng sức liếm." Anh ra lệnh.

Ai ngờ An Bối Nhã lại đẩy anh ra, khi anh đang đưa tay muốn bắt lấy cô, cô xô tay anh, tự động vắt ngang chân ngồi trên người anh.

"Gấp cái gì? Tôi sẽ hảo hảo chăm sóc anh."Cô đưa lưng về phía anh, quay đầu cười kiều mỵ với anh, lập tức cúi đầu, mở miệng ngậm đỉnh dục vọng nam tính.

Mà mông tròn quay về phía khuôn mặt anh, đóa hoa hồng nhạt nở rộ, Tề Thiên Kiêu có thể thấy hoa thịt xinh đẹp, nơi đó mật dịch đang chảy ra tỏa hương quyến rũ con người.

Anh chìa tay tách mở hông thịt, con ngươi đen nóng rực nhìn chăm chú vào tiểu huyệt đang không ngừng tỏa hương thơm, tay đẩy miệng hoa, ngón tay dài dùng sức tham nhập.

"Ưm..." An Bối Nhã hô nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn đang ngậm dục vọng nam tính chậm rãi siết chặt, bàn tay nhỏ bé cầm phía cuối, cô xoắn chuyển đầu lưỡi, qua lại liếm duyện vật to lớn, đầu ngón tay cũng vỗ về chơi đùa viên châu hai bên dục vọng nam tính.

Nước miếng không kịp nuốt chảy xuống ẩm ướt nóng rực, theo động tác phun ra nuốt vào ngậm hút của cô phát ra tiếng chậc chậc mờ ám.

Hô hấp của Tề Thiên Kiêu trở nên nặng nề, dục hỏa do cô châm ngòi phía dưới nảy sinh không thể cứu vãn, cô thậm chí còn dùng răng khẽ đảo qua lổ nhỏ ngay trước nhiệt thiết, muốn ép anh buông vũ khí trước.

Yêu nữ này!

Anh cắn răng nhịn dục hỏa sắp sụp đổ xuống, ngón tay dài chà xát chơi đùa hoa thịt, qua lại rút ra càng nhiều chất lỏng, nhìn cánh hoa đang mở ra khép lại kia, anh mở miệng ngậm, liếm duyện mật dịch.

Đầu lưỡi ẩm ướt nóng rực liếm cánh hoa non nớt, ngón tay dài chuyển động nhanh hơn, mật hoa chảy ra đều bị anh nhất nhất uống cạn, làm ướt đôi môi mỏng.

Anh nhấp nhấp lưỡi, hai ngón tay đẩy đóa hoa ra, tham nhập thật sâu, đầu lưỡi cũng với vào theo, hoa bích lập tức trở ngại bao phủ siết chặt lại, đưa anh chặt chẽ vây bọc.

Lại rước lấy động tác càng kịch liệt của anh, ngón tay cùng ngọn lửa giao kích, không ngừng mà ra vào nộn huyệt, xâm lược đóa hoa thầm kín xinh đẹp.

"Ưm..." Khoái cảm kịch liệt thổi lên thân mình mềm mại, cô không khỏi uốn mông run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn ngậm nóng rực nhất thời quên hoạt động.

Anh bất mãn sự dừng lại của cô, bàn tay dùng sức phát cái mông tròn, một ngón tay lại tiến vào, đem toàn bộ hoa huy*t căng đầy lấp kín, không để lại chút kẽ hở.

An Bối Nhã khẽ thở gấp, ngực sữa vì dục hỏa mà sung mãn khó chịu, khoái cảm không ngừng đột kích khiến cô biết mình sắp đến cực hạn, mà dục vọng nam tính trong miệng vẫn tráng kiện, mặc kệ cô khiêu khích thế nào, vẫn cứ cứng rắn như sắt.

Cô siết chặt cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay âu yếm hỏa thiết, đầu lưỡi đâm chọc,, lại dùng lực hút ngậm, cực lực muốn anh sụp đổ trong miệng.

Tề Thiên Kiêu cũng không ngừng mà xâm lược tư hoa, dục vọng nhiễm đỏ mắt họ, khiến bọn họ giống hai bên dã thú, không ngừng hướng đối phương công kích, đòi hỏi đối phương đầu hàng.

Bọn họ kìm nén khoái cảm làm cho người ta phát cuồng, phát động một hồi giằng co, không ai nhận thua, không ai yếu thế.

An Bối Nhã híp mắt, cứ tiếp tục như vậy, người thua trước chính là cô.

Bàn tay nhỏ bé cầm dục vọng nam tính ra sức chơi đùa, răng nhọn cố ý dùng sức đảo qua đỉnh, tay nhỏ bé lại co lại.

"Đừng!" Tề Thiên Kiêu hừ nhẹ.

Mà cô thì thừa dịp này, hút chặt má, đầu ngón tay nhẹ kích thích hai bên viên châu, cái miệng nhỏ nhắn dùng sức hút.

Tề Thiên Kiêu run rẩy, rốt cuộc nhịn không được bắn ra nhiệt dịch tại cái miệng nhỏ nhắn.

An Bối Nhã ngẩng đầu, nam tính dục vọng vẫn không ngừng bật ra lửa dịch, phun tới bộ ngực của cô, còn cả khuôn mặt nhỏ nhắn, cô ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Ngón tay nhẹ nhàng lau bạch dịch trên mặt, sau đó mở miệng, giống một người thắng lợi, đem chất lỏng của anh một hơi một hơi nuốt —— tựa như đang ăn chính anh vậy.

Tề Thiên Kiêu kịch liệt thở dốc, nhìn bộ dáng An Bối Nhã đắc ý lại xinh đẹp, hận không thể đem cô bóp chết, càng hận không thể dùng sức đánh bại cô.

Anh bạo ngược ngăn chặn cô, đem chân dài đặt tại khuỷu tay, nhiệt xử để tại nộn hoa, hông hẹp dùng sức một cái, thô bạo tiến vào hoa huy*t.

"A..." Anh vừa tiến vào, hoa thịt vốn mẫn cảm lập tức co rút lại, dùng sức quyện nhanh dục vọng nam tính, thân mình đáng yêu buộc chặt, An Bối Nhã nháy mắt đạt tới cao trào.

Yêu dịch tức khắc trào ra, mị thịt tầng tầng buộc chặt, khiến Tề Thiên Kiêu hưởng thụ khoái ý đến mức tận cùng, anh trừu đưa, chất lỏng theo anh ra vào mà vẩy ra, tiếng nước chảy róc rách quấy nhiễu.

Mạnh mẽ ra vào sâu làm cho thân thể vừa đạt đến cao trào nổi lên tê dại, khoái ý tích lũy rồi lại tích lũy, An Bối Nhã vòng tay ôm cần cổ tráng kiện của anh, khóa ngồi trên người anh, trọng lực làm cho dục vọng nam tính đâm xuyên vào càng sâu.

Cô ôm chặt lấy anh, thân thể mềm mại khêu gợi giống như tấm lưới chặt chẽ, mà anh là con mồi của cô, cô sắp sửa ăn anh như tằm ăn rỗi.

Mà anh, vì cô phóng đãng mà đã sớm mất đi lí trí, bàn tay to chế trụ mông tròn, ngón tay véo mông thật mạnh, anh một lần rồi lại một lần càng dùng sức hướng lên trên đỉnh, cơ hồ muốn tung cô lên, hai kiều nhũ tròn đong đưa, nhị tiêm đỏ tươi mê người nhô ra.

Anh há mồm ngậm nhũ lôi, răng nhọn gặm cắn nhũ thịt, ở ngực sữa màu mật ong lưu lại vết cắn sâu, anh muốn để thân thể mềm mại cân xứng này tràn đầy dấu vết của anh.

Mồ hôi ngọt ngậy theo da thịt đan xen mà thấm ra, An Bối Nhã ngửa đầu, lay động mông tròn, hoa thịt ở nhiệt thiết va chạm phía dưới mấp máy co rút, một đợt lại một đợt sóng cao trào không ngừng bao phủ cô, bên tai nghe thanh âm giao hợp khi thân thể hai người va chạm, hòa với tiếng nước dâm đãng, hạ tầm mắt, cô thấy anh tiến vào mình thế nào, cô phun ra nuốt vào anh thế nào.

"Tề Thiên Kiêu..." Cũng không đủ, như vậy còn chưa đủ. Bàn tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, cô cúi đầu hôn anh, đầu lưỡi tham nhập miệng anh, giống như một ma nữ hấp thụ hơi thở của anh.

Cô vặn vẹo mông, khi anh nhấn vào cô liền đi xuống, mị thịt chặt chẽ đem anh hút chặt hơn, mà đầu lưỡi hai người quấn quít lấy nhau, nước miếng ấm ướt chảy xuống khóe môi hai người.

Cô cắn môi anh, mắt đẹp liếc anh, bàn tay nhỏ lướt xuống lôi kéo đầu ngực của anh, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát.

"Anh có kĩ năng về phương diện này sao?" Trong mắt cô là người đàn ông giờ này khắc này tuyệt đối không thể chịu đựng.

Tề Thiên Kiêu từ từ híp mắt. Cô gái chết tiệt này, cô hiểu rõ làm thế nào để chọc giận một người đàn ông.

Anh đẩy ngã cô, rút tinh lượng nóng rực ra, chất lỏng dồi dào cũng chảy ra, mị thịt đỏ bừng theo động tác rút ra bên ngoài nhẹ nở.

Anh xoay người cô lại, để cô quỳ trên ghế salon, bàn tay chế trụ mông tròn, dựa sát đóa hoa ướt át, nhiệt thiết dùng sức xâm nhập, chen vào mị thịt phía trước.

"A..." Nàng lập tức phát ra tiếng rên rỉ, lưng co rút nhanh, không kịp trì hoãn, anh lại đột nhiên xâm lấn, giống như cuồng phong bão táp, đem cô chiếm lĩnh hoàn toàn.

Mồ hôi ẩm ướt trong ngực dán vào cái lưng thơm mát, bàn tay to luồn về phía trước mỗi bên nắm một kiều nhũ, ngón tay mãnh liệt nhào nặn nhũ thịt, nhiệt thiết qua lại xâm nhập tiểu huyệt.

Anh tiến vào một lần so với một lần lại càng sâu hơn, một lần so với một lần càng mãnh liệt hơn, anh cắn bờ vai mảnh khảnh, nghiến răng nói bên tai cô: "Tôi sẽ cho cô mở mang kiến thức về năng lực của tôi."

Dám nói năng khiêu khích, cô sẽ phải trả giá, anh sẽ cho cô biết kết cục của việc xem nhẹ kiêu ngạo đàn ông.

An Bối Nhã đương nhiên nghe được thấy được, mà thế công càng kịch liệt lập tức xâm chiếm thân thể mềm mại, cô chỉ có thể rên rỉ ở dưới thân anh, cũng không có sức suy nghĩ.

Chỉ là cánh môi lại lặng lẽ giương lên. Cô sẽ khuất phục, chỉ cần anh cùng trầm luân.

***

Tách!

Ánh lửa khẽ lóe lên trong không gian tối tăm, lập tức tắt ngúm.

Tề Thiên Kiêu nhả khói, thân trên anh trần trụi, mặc quần âu đã dúm dó, quần không kéo khóa, chỉ treo ở thắt lưng.

Hiện tại là buổi tối, công ty đã sớm tan tầm, chỉ còn anh và An Bối Nhã hai người ở lại văn phòng.

Qua làn khói, anh nhìn An Bối Nhã, cô trần trụi nằm sấp trên ghế sa lon, đôi mắt nhắm chặt, hô hấp sâu, ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ sát sàn xuyên vào, để anh thấy dấu vết hoan ái lưu lại trên người cô.

Bọn họ giao chiến một buổi chiều, đã quên toàn bộ công việc, bao gồm cả cuộc họp chiều nay, anh nghĩ, với sự thông minh của Charmain chắc ông cũng đoán ra trong phòng làm việc xảy ra chuyện gì, không bất ngờ mà hủy cuộc họp, đại khái cũng đuổi lái xe mà cha phái tới, bởi vậy toàn bộ buổi chiều, không ai quấy rầy bọn họ.

Cắn điếu thuốc, tâm tư anh khó dò.

Anh không nghiện thuốc lá, cũng không hay hút thuốc, anh không thích bị ni-cô-tin khống chế, cũng cho rằng phải dựa vào thuốc lá để giữ tâm trạng bình tĩnh là chuyện người yếu đuối mới có thể làm.

Cũng giống như, anh chưa bao giờ yêu đương vụng trộm ở văn phòng.

Thế nhưng hôm nay anh lại phá lệ, tính cả chuyện anh mở ra cánh cửa trước kia anh chưa bao giờ quan tâm, mà tất cả những điều này đều là vì cô gái trên sa lon.

Cô làm anh hoàn toàn không thể khống chế được.

Không chỉ bởi vì cuộc điện thoại của cha, ngòi nổ không phải vì cha, mà là vì nét cười vui vẻ của cô.

Cho tới bây giờ anh chưa từng thấy cô cười như vậy bao giờ, nhưng cô một mình trong phòng làm việc, vì một cuộc điện thoại, vì một tên nhóc lông mao còn chưa dài, cô bật cười.

Cô thích tên nhóc đó sao?

Không! Người cô yêu là anh!

Nhưng cô chưa từng cười với anh bao giờ.

Hai người luôn giương cung bạt kiếm, ngoại trừ ân ái ra, không có thời điểm chung sống hoà bình, chỉ có liên tục cãi vã và giằng co.

Anh ghét cô —— cho dù anh hiểu cô vô tội.

Nhưng anh cần đối tượng để căm thù.

Từ bé mẹ đã ân cần dạy bảo anh, nếu không phải vì cô và mẹ cô, cha sẽ không lạnh nhạt như băng với bọn họ.

Anh biết mẹ chẳng qua là cần một người cùng bà chung mối thù với người đó, bà yêu cha, nhưng trong lòng cha không có bà, bà đau, bà hận, bà cần ai đó cùng bà căm hận, mà anh là con trai bà, là lựa chọn tốt nhất.

Anh và cha cảm tình không thuận hòa, nhưng cùng mẹ sao không thân thiết được?

Nghĩ như vậy, bà người gần gũi với anh nhất, ngược lại anh căm ghét cô nhất.

Thật mỉa mai.

Một người anh hận không thể khiến người đó biến khỏi tầm mắt, cũng là người hiểu rõ anh nhất, bởi vì cô yêu anh, mà anh... Không yêu cô.

Anh không có khả năng sẽ yêu cô, anh phải ghét cô, phải bài xích cô, giữa hai người không có khả năng, anh sẽ không giống như ý nguyện của cha, không thể làm tổn thương mẹ.

Nhặt quần áo lên, Tề Thiên Kiêu đi về phía cánh cửa chung.

Anh mở của, bước chân khẽ run.

"Em không nên yêu thương tôi." Anh nói nhỏ, âm thanh nhẹ nhàng phiêu đãng trong không gian lặng yên, anh trở lại nơi chốn của mình, cánh cửa thông nhau bị anh đóng lại, giống như đóng lại con đường giữa hai người.

An Bối Nhã từ từ mở mắt ra, nhìn cánh cửa đang khép chặt kia, chậm rãi cụp mắt xuống, bên môi lại giương lên một nét cười tự giễu, "Không nên sao..."

Nếu có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi.

Nếu thật sự có thể không yêu thì tốt rồi, tốt rồi...