Bliss

Chương 12

Hethe xuống ngựa với tâm trạng cực kỳ nhẹ nhõm. Đó là một ngày dài, và ngài Templetun đã xoay xở để kéo nó thậm chí còn dài hơn. Ông ta dành cả quãng đường quay về Holden để thuyết giảng cho chàng về nhiệm vụ của chàng với tư cách là một người chồng, cũng như là một kẻ phụng sự nhà vua, và là một người đàn ông. Dường như chàng đã khiến cả nhân loại thất vọng bằng cách bỏ bê việc ngủ với vợ mình. Chàng là một chiến binh. Một người đàn ông. Một sinh vật cao cấp. Còn nàng chỉ là một phụ nữ, kém thông minh, kém hiểu biết. Chàng không được phép để nhà vua thất vọng.

Hethe đã xoay xở để giữ không vung nắm đấm của chàng vào mặt vị cố vấn của nhà vua chỉ vì lợi ích chung. Bây giờ chàng lờ tịt ông ta đi, xuống ngựa và tiến vào lâu đài, mặc kệ Templetun có đi theo hay không tuỳ theo ý muốn của ông ta. Tất nhiên, chàng biết người đàn ông này sẽ đi theo. Lần này, Templetun chắc chắn sẽ không rời đi cho đến khi ông hoàn toàn hài lòng rằng cuộc hôn nhân này diễn biến tốt đẹp và thật sự được hợp thức hoá.

Người đầu tiên Hethe nhận ra khi chàng tiến vào đại sảnh là phụ tá thứ hai của chàng. Một cái liếc mắt nhanh chóng ra xung quanh cho biết cô dâu của chàng không có mặt ở đây. Nếu cô nàng thông minh một chút, cô ấy đã trốn đi rồi, chàng quyết định khi chàng băng ngang qua bàn ăn.

"Hethe!" Stephen lao vút tới, một nụ cười chào mừng nở trên mặt cậu ta. "Tôi đã bắt đầu lo lắng rằng ngài sẽ không trở lại."

Hethe nhăn mặt, sau đó cáu kỉnh liếc qua vai mình tới cái bóng của chàng, vị cố vấn của nhà vua. "Chúng tôi đã hợp quân cùng với người của nhà vua khi ngài Templetun đến. Ông ta đã phải chờ cuộc chiến ban ngày kết thúc và chúng tôi quay về."

"Ah." Stephen liếc từ Hethe đến ông già, sau đó hắng họng. "Tiểu thư Helen đang ở trong phòng của ngài."

Hethe không thể không chú ý cái cách mà cậu nhóc chiến binh tránh ánh mắt của chàng. Chắc chắn rằng cậu ta đã nhận thấy mùi của vợ chàng. Hethe đã không mong muốn ít hơn thế.

"Ngài nên đi lên và…" Templetun bắt đầu.

"Thưa ngài," Hethe cáu kỉnh ngắt lời. "Tôi biết nhiệm vụ của mình. Tuy nhiên, tôi có thể thưởng thức một cốc rượu vang trước được không? Hôm nay là một ngày dài."

Templetun ngập ngừng, sau đó đầu hàng một cách không hạnh phúc. "Rất tốt. Đồ uống trước, thưa ngài. Nhưng chúng ta thực sự phải hoàn tất việc này."

"Chúng ta?" Hethe hỏi một cách khô khốc. Chàng nghi ngờ người đàn ông này đã quá lo lắng về việc hoàn thành chuyện này để thấy chàng mới là người phải người phải hoàn tất việc này.

*****

Trời đã tối, và Helen đang đi đi lại lại trong phòng ngủ chủ nhân khi những tiếng ồn ào kéo nàng về phía cửa sổ. Ngó ra bên ngoài, nàng thốt ra một tiếng thở dài khi thấy ngài Templetun đã quay về với chồng nàng. Nàng đã dành cả buổi chiều cắn môi và nhìn đầy thương cảm phụ tá thứ hai của Holden khi cậu ta dũng cảm cố thử bầu bạn với nàng trong khi cố hết sức để không lộ vẻ gớm guốc trước mùi hôi của nàng. Cậu ta đã cực kỳ biết ơn vì được giải thoát khỏi nhiệm vụ khi nàng lên đây, nhưng chuyện đó đã khiến Helen bị bỏ lại, không có việc gì để làm ngoài việc băn khoăn chuyện gì sẽ ập tới. Điều đã nhanh chóng trở nên chán ngắt. Không có gì có thể ngăn cản những gì sắp xảy ra, và dường như nàng cũng không thể làm gì để chuẩn bị đón nhận nó.

Templetun đã giữ đúng lời hứa của ông; Helen không thể thuyết phục Stephen cho phép nàng làm bất cứ điều gì về tình trạng ghê tởm của nàng, thậm chí còn từ chối gửi lên một bồn tắm. Cậu ta đã xin lỗi, giải thích bằng một giọng sợ hãi rằng cậu ta ước gì cậu ta có thể…mà nàng không hề nghi ngờ tí nào vì cậu ta phải chịu đựng mùi hôi của nàng-nhưng, cậu ta giải thích, Templetun đã ra lệnh không được cung cấp bất cứ thứ gì ngoài đồ ăn thức uống và phải canh trừng ngay cả khi nàng tiêu thụ chúng. Việc tắm táp không được bàn đến.

Cuối cùng, Helen đã yêu cầu được tham quan phòng ngủ chủ nhân để nàng có thể xem xét xung quanh. Yêu cầu đó, ít nhất, cũng được cho phép, nhưng không phải trước khi Stephen kiểm tra phòng. Chắc chắn rằng không có gì ở trong phòng chống lại mệnh lệnh của Templetun. Nàng đã dành hầu hết thời gian ở một mình trong căn phòng này, và nàng đã không bị gây ấn tượng mạnh mẽ bởi bất cứ cái gì nàng tìm thấy.

Phòng ngủ của Hethe khá lớn, và nó chắc chắn đã từng rất lộng lẫy, nhưng tất cả mọi thứ trong phòng giờ đây đều cũ rich, xác xơ, và bị bỏ bê không được chăm xóc. Có vẻ chắc chắn rằng Hethe đã không dành nhiều thời gian ở đây. Quả thực, nếu soi mói thật kỹ thì không có lấy một món đồ cá nhân nào ở trong phòng.

Không có việc gì khác để làm ngoại trừ lo lắng về những gì sắp đến, và băn khoăn về thực tế là nàng không thể chuẩn bị bản thân đủ để chắc rằng Hethe sẽ nhẹ nhàng với nàng, Helen đã quyết định nàng tốt nhất là nằm xuống nghỉ ngơi một chút. Nàng đã nằm trên cái giường to tướng của chàng, toàn tỉnh táo và lo âu cho đến khi một người hầu đến hỏi xem liệu nàng muốn xuống dưới nhà ăn tối hay muốn một khay thức ăn được mang lên phòng.

elen đã chọn khay thức ăn được bưng lên phòng. Thật là tuyệt nếu được bầu bạn để làm nàng sao lãng khỏi nỗi phiền muộn của nàng, nhưng nàng không muốn vị phụ tá thứ hai của ngài Holden hay những người dân còn lại của chàng phải chịu đựng mùi hôi của nàng, và vì vậy nàng đã ăn một mình. Well, thực sự nàng đã quá lo lắng để có thể ăn, chỉ đơn thuần đẩy thức ăn ra xung quanh. Sau đó, nàng dành thời gian còn lại lượn qua luợn lại và chờ đợi. Bây giờ, nàng nhăn mặt trước cảnh tượng chồng nàng xuống ngựa ở bên dưới. Đã đến lúc rồi.

Trong một khoảnh khắc, nàng như bị trôn vùi trong nỗi sợ hãi. Nàng thực sự đã điên cuồng nhìn ra xung quanh, tìm kiếm một nơi nào đó để ẩn nấp hoặc một lối thoát. Sau đó, nàng nhận ra rằng chẳng có nơi nào để chạy trốn cả, và nàng buộc mình bình tĩnh và ngừng hành động như một kẻ ngu xuẩn.

Nàng đã là một phụ nữ trưởng thành. Chuyện này không có gì phải sợ hãi hết. Mọi phụ nữ đều trải qua chuyện này. Ít nhất, mọi phụ nữ đã lập gia đình. Mặc dù nàng nghĩ họ không cần phải lo sợ nó không được thoải mái như nàng đã lo sợ, đặc biệt vì nàng đã chọc tức chồng liên tục. Điều đó, cộng với mùi hôi thối của nàng, có lẽ sẽ khiến nàng giống con lợn không được bôi trơn, phải chịu đau đớn. Tuy nhiên, chính nàng đã gây nên điều đó, bây giờ mọi việc đáng lẽ đã đã kết thúc nếu nàng đã không cố trì hoãn vào đêm tân hôn. Dường như, gần đây, nàng đã khiến bản thân phải chịu khá nhiều hậu quả.

Nếu nàng là người mê tín, nàng có thể nghĩ rằng kẻ nào đó đã nguyền rủa nàng. Nếu nàng tin rằng Chúa trời tàn mhẫn, trừng phạt ngài Holden vì tội bất tin, nàng có thể tin rằng Ngài cũng thực sự trừng phạt nàng vì tội không vâng lời. Tuy nhiên, Helen biết rằng mọi việc chỉ đơn giản là điềm gở. Nàng cũng tin rằng bây giờ nàng có thể làm điều gì đó để mang lại điềm lành, và có lẽ đã đến lúc để tự nắm lấy vận mệnh của mình rồi. Lời khuyên của dì nàng và Ducky lúc sáng bất chợt xuất hiện.

”Phải phục tùng” và "cố gắng khuyến khích một vài cảm giác nhẹ nhàng" của người đàn ông, dì nàng đã gợi ý. "Trần truồng và đung đưa," là lời khuyên của Ducky. Helen xem xét vấn đề một cách nhanh chóng. Nàng không nghĩ rằng nàng có thể xoay xở được với phần trần truồng, ít nhất là không hoàn toàn trần truồng. Nhưng nàng có thể phục tùng và khuyến khích.

*****

Hethe leo lên từng bậc thang, càng leo càng giận dữ. Ngài Templetun đã "cho phép" chàng thưởng thức một ly rượu, đúng một ly, sau đó đã bắt chàng đi ngủ như một đứa trẻ. Hethe không quen bị ra lệnh những chuyện như thế, và đánh giá nó thậm chí còn thấp hơn cái ví dụ này. Tất nhiên, mọi việc đều là lỗi của tiểu thư Helen. Nếu cô nàng không mách lẻo với vị cố vấn của nhà vua– khỉ thật, nếu cô nàng không bày ra cái trò hề nực cười với cây cỏ hôi– thì họ sẽ không phải sửa chữa chuyện này! Bây giờ, chàng được mong đợi tiến vào phòng của chính chàng và cày một cánh đồng có mùi nồng nặc như một bãi tham ma. Aye, chàng là một người đàn ông đáng thương đã mệt lử. Chàng đã phạm tội tày đình gì để phải chịu kết cục như thế này?

Tiến tới cửa phòng ngủ, chàng dừng lại một chút và nhìn chăm chăm vào nó. Đằng sau cánh cửa gỗ này là một người phụ nữ đang đợi, kẻ có mùi hôi khiến tóc của đàn ông phải dựng đựng đứng lên. Và có cơ thể có thể khiến ngón chân đàn ông phải xoắn lại, một phần của chàng nhắc nhở. Hethe xem xét ý nghĩ đó một cách nhanh chóng, tâm trí chàng nhớ lại vô số hình ảnh chàng đã được thấy bởi cơ thể đó. Phải, tiểu thư Helen có một thân hình thật đẹp. Và nàng có một khuôn mặt đáng yêu đủ để khuấy đảo tâm hồn của bất cứ người đàn ông nào. Có lẽ chàng có thể tìm thấy một cách nào đó để khắc phục mùi hôi... Nó sẽ không kéo dài mãi.

Với ý nghĩ vui vẻ đó, chàng mở cửa và mạnh mẽ sải những bước dài vào phòng ngủ chủ nhân. Chàng rất hiếm khi sử dụng căn phòng này trong những dịp cũng rất hiếm hoi chàng ở lại Holden, nhưng chàng biết nó chứa đựng những gì. Tuy nhiên, lần này, chàng không chắc điều gì sẽ chờ đón chàng. Một cô dâu giận dữ và hay càu nhàu, có lẽ thế? Hay một cô dâu khắc khoải và lo lắng như Nerissa đã từng? Nhưng chàng chắc chắn không mong đợi tìm thấy một phụ nữ khoả thân ngồi trước lò sưởi, đang thanh thản chải mái tóc dài mượt của nàng.

Well, thật sự nàng không trần truồng; nàng vẫn mặc áo ngủ. Nhưng lớp vải của chiếc áo cực kỳ mỏng, và cái cách mà nàng ngồi trước lò sưởi khiến chàng có thể nhìn xuyên qua lớp vải, thấy những đường cong bên dưới.

Trong một khoảnh khắc, Hethe như bị bỏ bùa, sau đó chàng đóng cửa lại và bắt đầu tiến lên phía trước– để bị buộc phải nhớ ra rằng nàng không hề muốn trở thành cô dâu của chàng bởi mùi hôi thối quen thuộc lơ lửng khắp phòng.

Khi đó chàng nhận ra rằng tất cả tình cảnh này chắc chắn là một phần của một trò lừa mới, một kế hoạch mới nhằm làm chàng điêu đứng. Sự thất vọng của chàng trước hiện thực này thật chua cay. Dừng lại, chàng liếc quanh căn phòng đầy lo lắng, nhưng chàng không thể tìm thấy điều gì không ổn cả. Mọi thứ trông vẫn y chúng đã từng khi chàng ở lại đây- ngoại trừ nàng, tất nhiên.

"Trò mới gì đây?" Chàng hỏi, đi lại về phía cái ghế đặt gần cửa. Chàng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi của nàng từ đó, nhưng mong muốn được bịt mũi quay đi không còn mạnh như trước.

Nàng dừng lại, không chải tóc nữa, quay lại để đối diện với chàng, và chàng có thể thề rằng vẻ mặt ngơ ngác của nàng rất chân thành. "Không có trò nào hết, thưa ngài. Không còn những trò lừa hay những kịch bản phá hoại nữa. Hình như không còn cách nào có thể tránh né cuộc hôn nhân này, vì thể tôi nghĩ nên khiến nó trở nên dễ dàng hơn."

Đặt chiếc lược xuống, vợ chàng chậm trãi đứng lên và quay lại đối diện với chàng, ngọn lửa bập bùng phía sau nàng, vì thế khuôn mặt nàng và phía đằng trước chìm trong bóng tối, nhưng cơ thể nàng in rõ nét bên dưới lớp áo choàng mỏng dính nàng mặc. Hethe cảm thấy thân thể chàng bị khuấy động đầy thích thú khi chàng nhìn nàng và gần như thở ra nhẹ nhõm. Có lẽ sau cùng họ cũng có thể hợp thức hoá cuộc hôn nhân này. Nhưng câu hỏi đặt ra là làm thế nào?

Với Hethe Nhỏ biểu lộ sự quan tâm, rất có khả năng chàng chỉ phải yêu cầu nàng lên giường, lao tới, kéo áo ngủ của nàng lên, kéo chàng ra và đâm vào nàng. Chàng tưởng tượng chàng có thể nín thở lâu như thế. Mọi việc thế là xong, nhưng Hethe không bao giờ đối xử với phụ nữ tàn nhẫn như vậy, và mặc dù tất cả những trò nàng đã bày ra với chàng từ buổi đầu gặp gỡ, chàng không thể đối xử với nàng như vậy. Mặt khác, chuẩn bị cho nàng đúng cách cho điều này, lần đầu tiên của nàng, sẽ đòi hỏi phải có thời gian và sự khéo léo và chàng nghi ngờ Hethe Nhỏ sẽ không đứng lên vì nỗ lực này. Chuyện này là cả một câu hỏi hóc búa đối với chàng.

Cau mày, chàng chuyển trọng lượng từ chân này sang chân khác, và nhìn quanh phòng, xem xét gải pháp nào là tốt nhất.

"Tôi giúp ngài cởi áo giáp nhé?"

Hethe giật mình trước câu hỏi nhỏ, và nhìn vợ chàng một cách sắc nhọn, sau đó nhìn xuống chiếc áo giáp chàng vẫn đang mặc. Nó đã bẩn và dính đầy máu, và chàng thật sự nên cởi nó trước khi lên đây, nhưng chàng đã quá bực bội đến nỗi quên hoàn toàn về nó. "Không!" Chàng gần như rít lên khi nàng bắt đầu tiến về phía chàng, sau đó dịu giọng nói thêm, "Chỉ cần nằm xuống và đợi. Tôi sẽ tự lo được cho bản thân mình."

Gật đầu, nàng đi đến cuối giường, sau đó ngập ngừng. Khi nàng đã không còn bị ngọn lửa làm sấp bóng, chàng có thể nhìn thấy những mảng phát ban lan rộng của nàng. Thật sự, chúng trông không còn sưng đỏ như tối hôm trước, nhưng trông vẫn còn rất đau rát và hơi sưng nhẹ. Chàng có thể nhắm mắt bỏ qua những vết sưng, chàng quyết định, dù chàng tự hỏi liệu chúng có đau đớn. Chàng không muốn những cái đụng chạm của chàng khiến nàng bị đau. Bị vướng vào một loạt những mối quan tâm như thế, chàng hoàn toàn bất ngờ khi nàng bắt đầu cởi bỏ áo ngủ. Quả là không ngờ tới, chàng đã không nghĩ rằng nàng bạo dạn như vậy.

Cái đỏ mặt lan theo vệt áo ngủ nói rằng nàng không hề bạo dạn như hành động thể hiện. Tuy nhiên, nó quả là một nước cờ sáng giá về phần của nàng. Hethe Nhỏ đã bị khuấy động một cách uể oải, nhưng nó bây giờ ngay lập tức dựng lên sống động. Phải, họ có thể hoàn tất mọi việc, chàng quyết định khi nàng quay lại, ngồi xuống cuối giường, sau đó nằm xuống, chân nàng co lại trên đệm

Tất cả những gì chàng phải làm là leo lên giường, tiến tới giữa hai chân nàng và…

Chàng dừng nghĩ ngợi lan man ngay tại đó. Chàng không thể lao vào nàng như một con chó động đực được, chàng cần phải chuẩn bị lần đầu tiên cho nàng. Bực bội với chính bản thân mình, chàng bắt đầu cởi bỏ đai đeo gươm, sau đó là đến áo giáp. Hethe thường có cận vệ để giúp đỡ với những công việc như thế, do đó chàng đã khá ngạc nhiên trước sự nặng nề của cái áo giáp kim loại. Khẽ càu nhàu, chàng kéo rồi đẩy rồi lại kéo ra và vặn vẹo để thoát khỏi nó, chàng quyết định rằng, trong tương lai, chàng sẽ đảm bảo cậu nhóc cận vệ ở xung quanh để có thể giúp đỡ.

"Ngài có chắc chắn ngài không muốn tôi giúp ngài cởi nó không?"

"Không, ở yên đó," Hethe nói một cách nhanh chóng, thở dài nhẹ nhõm khi cuối cùng chàng cũng hoàn thành việc cởi cái áo giáp nặng nề ra. Thẳng người lại, chàng tặng cho vợ mình một nụ cười thắng lợi và thả cái áo giáp xuống nền nhà, co rúm lại vì âm thanh vang dội nó tạo ra. Hìmh ảnh của tiểu thư Helen, chống người lên trên khửu tay và cười rụt rè với chàng khiến Hethe nuốt mạnh một cái. Khỉ thật, nàng thật đẹp, bất chấp làn da bị sưng tấy.

Hethe ngay lập tức cúi xuống, bắt tay vào việc cởi phần giáp bọc chân của chàng. Trong vòng vài phút, chàng đã thở hổn hển, vặn vẹo, và nhăn nhó trong một nỗ lực để với tới sau đầu gối của mình để cởi bỏ cái vật khốn khiếp đó. Hình như Edwin đã buộc các nút khá chặt khi cậu ta mặc áo giáp cho chàng sáng nay, vì Hethe dường như không thể nào mà cởi chúng ra được. Chửi thề đầy bực dọc, chàng tóm lấy con dao găm.

"Ngài có muốn tôi giúp một tay không?" Vợ chàng hỏi lại.

"Không," Hethe quát lên, sau đó thở dài và nhìn thẳng vào mắt nàng đầy bực bội. Chàng hoặc là để nàng giúp chàng, hoặc là sẽ phá huỷ một đôi ủng bằng sắt hoàn toàn còn tốt bằng việc cắt đứt những dây buộc bằng da của chúng.

"Oh, aye. Được rồi." Chàng sụm xuống trong thất bại, sau đó nhanh chóng hít một hơi thở sâu khi nàng trượt xuống giường và lao về phía chàng. Mặt nàng đỏ bừng khi cái nhìn của chàng lướt qua nàng, nhưng nhanh chóng vòng qua và quỳ xuống đằng sau chàng. Hethe nghểnh cổ, nhìn qua vai chàng và tóm được hình ảnh cái lưng đỏ hồng vì xấu hổ đầy đáng yêu.

Cáí nút buộc của đôi ủng sắt của chàng có lẽ phải khó cởi như chàng đã nghi ngờ, vì nàng cúi xuống, thực hiện nhiệm vụ với một thời gian lâu bất thường và dường như phải "chiến đấu" để cởi chúng. Hoặc có lẽ nó có vẻ như là một khoảng thời gian dài vì Hethe phải nín thở.

Chàng đã nín thở cho đến khi đầu chàng bắt đầu quay cuồng và phổi chàng bỏng rát. Mỗi khi chàng yếu đi và muốn hít một hơi thở mới, chàng nhớ lại mùi hương của nàng và ép buộc mình nín thở lâu hơn. Tuy nhiên, ngay khi nàng cuối cùng cũng xoay xở để cởi được một trong những chiếc ủng sắt của chàng và thả nó rơi vang lanh lảnh xuống nền nhà, Hethe không thể chịu lâu hơn được nữa. Chàng thở hắt ra, sau đó hít một hơi căng đầy lồng ngực, gần như ngất xỉu bởi bầu không khí ô nhiễm. Chàng hùng hồn cầu nguyện khi nàng làm việc với chiếc ủng sắt khác. Lần này dường như nhanh hơn nhiều, và Helen thốt lên một tiếng thì thầm hân hoan khi nó rơi xuống. Sau đó nàng đứng thẳng dậy phía sau chàng, ngập ngừng trước khi bay trở lại giường và chui tọt vào đó.

"Cảm ơn," Hethe thở hắt ra, tống cái hơi thở mà chàng đang phải nín ra và hít vào một hơi thở tươi mới. Lần này chàng cho phép mình rên lên một tiếng đầy ghê tởm. Mùi hương của chàng vẫn vương vấn lại như một đám mây lưu huỳnh vô hình và sự tác động của nó đến Hethe Nhỏ chỉ có thể nói là tàn phá. Chiến binh nhỏ đột ngột tử vong, gục xuống nhanh như như bất kỳ người đàn ông nào bị đo ván trên chiến trường. Hơn cả mất can đảm, ngay cả nhìn vào vợ chàng một lần nữa nằm nghiêng trên giường cũng không thể đảo ngược hiệu lực được.

"Ngài có cần giúp gì nữa không?"

Hethe cau mày trước câu hỏi và lắc đầu. "Không. J-chỉ cần... chỉ cần ở yên đó. Tôi phải..." Bước giật lùi về phía cửa, chàng lục lọi tâm trí của mình để tìm một cái cớ rút lui, nhưng không có cái gì nảy ra. Lắc đầu, chàng mở cửa và chuồn ra khỏi phòng. Chàng thật sự cần một cốc rượu.

*****

Helen thở hắt ra trước cánh cửa bị đóng lại trong kinh hoàng. Hắn ta đi đâu vậy? Thế còn chuyện động phòng? Nàng đã làm gì sai, Helen băn khoăn một cách yếu ớt. Nàng đã làm tất cả những gì nàng có thể nghĩ ra được để phục tùng và khuyến khích. Nàng thậm chí còn trần truồng như Ducky đã gợi ý. Và đó không phải là một trong những việc khó khăn nhất nàng đã từng làm ư? Tuy nhiên, có vẻ không một cách nào trong số chúng có hiệu quả. Nàng đã khuyến khích hắn phóng ra khỏi cửa đấy thôi.

Khẽ lắc đầu, nàng ngã người trên nệm và nhìn chằm chằm vào cái màn treo trên đỉnh đầu, một cách đau khổ.

Hethe phóng xuống hai bậc cầu thang một lúc, sau đó đùng đùng băng ngang qua đại sảnh, cứ như thể chàng vừa xuống ngựa từ một trận chiến vậy. Sự xuất hiện của chàng, trong tình trạng này, đủ để làm cho Ngài Templetun và Stephen, những người đang ngồi ở bàn ăn, há hốc miệng nhìn chàng đầy băn khoăn. Họ tiếp tục há hốc miệng như vậy khi chàng đầu tiên với tới cốc rượu của Stephen, sau đó đổi ý và thay vào đó túm lấy cái bình mới vơi đi một nửa được đặt giữa cậu ta và vị cố vấn của nhà vua. Nâng nó lên miệng, Hethe rót toàn bộ số chất lỏng xuống trong một loạt những cái nuốt dài, ầm mĩ, sau đó hạ xuống, chỉ để gầm lên yêu cầu thêm rượu nữa. "Ngài Holden," Templetun cuối cùng cũng bắt đầu. "Cái gì…"

"Tôi khát. Một người đàn ông không thể uống rượu trong chính lâu đài của hắn ta được ư?" Hethe quát lên, nôn nóng chuyển từ chân này sang chân kia khi chàng đợi rượu được mang tới. Mất hết kiên nhẫn, chàng bắt đầu tự mình tiến vào bếp.

"Thưa ngài!" Templetun đứng bật dậy và ngay lập tức đuổi theo chàng. "Tôi hy vọng ngài không mong đợi tôi tin rằng ngài đã hoàn thành…"

"Tôi không mong đợi bất cứ điều gì từ ngài, Ngài Templetun. Tôi chỉ...” Chàng bất ngờ dừng lại trên đường tiến vào bếp, sau đó quay lại phía ông già và rít lên,"Cô nàng bốc mùi."

Templetun xoay xở để phanh lại trước khi đâm sầm vào Hethe, sau đó chú ý đến những biểu cảm của chàng. "Oh, vâng... Well... Tôi đã nhận thấy, thưa ngài." Ông thốt ra một tiếng thở dài thường thượt và cân nhắc một chút, khuôn mặt già nua nhăn nheo như bị xoắn lại, nhăn nhó và bị kéo căng ra, trước khi ông lắc đầu. "Ngài có sự cảm thông sâu sắc nhất của tôi, thưa ngài, nhưng chuyện này phải được hoàn thành. Dĩ nhiên, ngài có thể chịu đựng mùi hôi lâu đủ để... er... thực hiện các hành động cần thiết? Hoặc..." Ông bất ngờ sáng bừng lên và đề nghị,"Có lẽ ngài nên nín thở?"

"Nín thở á?" Hethe cau có. "Tôi đã cố gắng nín thở trong khi cởi áo giáp. Nó mất thời gian khủng khiếp và tôi phải hít vào và…"

"Nhưng áo giáp của ngài bây giờ đã được cởi rồi," ông già vui mừmg chỉ ra. Ông vỗ vào lưng Hethe và quay người chàng hướng về phía cái cầu thang chàng vừa mới xuống khỏi. "Tất cả những gì ngài cần làm bây giờ là băng qua phòng và hoàn thành công việc. Dĩ nhiên, ngài có thể nín thở đủ lâu chứ?"

"Hmmm." Hethe xem xét khả năng đó. Nếu chàng hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa, sau đó lao vào phòng... Xem nào, chàng nghĩ. Có lẽ từ cửa đến giường mất khoảng mười bước dài. Chàng sẽ cần một chút thời gian để kéo quần xuống, định vị mình giữa hai chân nàng…

"Chúng ta tới nơi rồi."

Hethe liếc nhìn xung quanh giật mình nhận ra rằng trong lúc chàng xuy xét, Templetun đã dẫn chàng quay lên gác. Bây giờ họ đang ở bên ngoài cửa phòng ngủ của chàng.

"Chỉ cần hít một hơi thật sâu thôi," Templetun hướng dẫn, nghe hài lòng một cách không bình thường với kế hoạch của mình. "Vậy đó," ông nói khi Hethe hít vào một cách đầy trách nhiệm. "Bây giờ nín thở, vào trong đó và làm nhiệm vụ của ngài đi!"

Với lời khuyến khích nồng nhiệt đó, vị cố vấn của nhà vua mở cửa, tặng cho Hethe một cú huých khiến chàng bay thẳng vào phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa phía sau chàng.

Hethe lê từng bước chân tiến vào phòng, sau đó liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường. Nàng vẫn nằm chính xác vị trí nàng đã nằm khi chàng bỏ chạy. Hình như, nàng đã quyết định nghe lời chàng một lần.

Chàng sẽ không bị mắc lừa bởi hành vi đột biến của nàng đâu. Nếu bây giờ nàng cư xử dễ thương như vậy, chắc chắn phải có lý do gì đó. Có lẽ cuối cùng nàng đã nhận ra rằng nàng không thể chiến thắng chàng và mong muốn những điều khoản đầu hàng tốt đẹp. Thật quá tệ, nàng không nghĩ đến cách này sớm hơn... Bất ngờ nhận ra rằng chàng đang lãng phí thời gian, điều chắc chắn không phải là bất tận vào thời điểm này, Hethe vội vã tiến lên, cởi áo chẽn của chàng ra khi chàng di chuyển.

Chàng thấy mắt vợ chàng mở lớn, đầy lo âu khi chàng tiến đến chiếc giường. Hethe cố gắng để tặng cho nàng một nụ cười trấn an, nhưng nó quả là khó khăn khi má chàng đang phồng lên giữ hơi thở như một chú sóc chuột. Quẳng cái áo của mình sang một bên, chàng dừng lại, xem xét nàng một cách nhanh chóng, không chắc chắn chàng sẽ bắt đầu từ đâu. Mặc kệ những gì Templetun đã nói, chàng không thể đơn giản chỉ lao vào nàng mà không chuẩn bị gì. Bất kể điều gì mà nàng xứng đáng nhận sau tất cả những trò hề này, chàng không chỉ đơn giản là làm điều đó. Bên cạnh đó, chàng cũng cần một chút thời gian để tự sẵn sàng. Bản thân chàng cũng không chính xác là rộn ràng với những khát khao trong tình trạng này.

Do đó, liệu chàng có nên vuốt ve ngực nàng? Mơn chớn chân nàng? Chàng thường bắt đầu với những nụ hôn, nhưng điều đó, tất nhiên, là bị loại bỏ. Suy nghĩ của chàng mới chỉ vừa tiến xa được có chừng ấy thì chàng nhận ra chàng đã nín thở đến giới hạn rồi. Hai má căng phồng, mặt nhăn lại, chàng quay người và vội vã lao về phía cánh cửa, thở hắt cái đống không khí chàng đã hít vào khi nãy. Chàng hít vào một hơi thở khác.

"Có gì không ổn ư, thưa ngài?"

Hethe gặp rắc rối to trong việc trả một cách rõ ràng câu hỏi lo âu của vợ chàng. Có cái gì không ổn mới được chứ? Không, không. Chẳng có cái gì là không ổn cả. Ngoại trừ việc điều này là không thể!

"Tôi có thể làm gì giúp ngài không?" Nàng hỏi.

Hethe đảo mắt. Bây giờ, nàng muốn giúp đỡ? Nàng không thể vâng lời hơn vào đêm tân hôn của họ, chờ đợi chàng trên giường với tất cả những gì ngọt ngào và thơm tho sao? Không! Khi đó nàng đã khiến bản thân mình càng không hấp dẫn càng tốt. Bây giờ nàng bốc mùi như cây cỏ hôi trộn với cánh hoa, bây giờ nàng háo hức muốn giúp đỡ? Đúng là phụ nữ!

"Tôi có nên đung đưa ngực mình hay cái gì đó không?"

"Cái gì?" Chàng quay cuồng nhìn nàng, mắt mở lớn đến khó tin.

"Vâng," Nàng nói, rõ ràng đầy ngượng ngịu. "Ducky cho rằng, khi Albert của cô ấy còn sống, tất cả những gì cô ấy phải làm là đung đưa ngực và ông ấy sẽ…"

"Oh, làm ơn," Hethe chen ngang một cách yếu ớt, cố gắng xua đi cái hình ảnh đột ngột của cô hầu gái trung niên, tròn trĩnh đung đưa bộ ngực không lấy gì làm ấn tượng lắm của cô. "Tôi thật sự không muốn biết điều đó."

Nàng im lặng một chút, sau đó hỏi, "Vậy tôi nên làm gì?"

"Chỉ cần nằm đó," chàng ra lệnh một cách rứt khoát. "Chỉ-Tôi cần một cốc rượu nữa."

Xoay gót, chàng lao ra khỏi phòng mà không thèm bận tâm mặc lại áo của mình. Chàng đi dọc hành lang, thẳng tiến xuống cầu thang và băng ngang qua đại sảnh với những bước dài hung dữ như trước. Tiến tới bàn ăn, chàng nhấc bình rượu lên-nó vẫn yên vị trên mặt bàn, và chàng nhẹ nhõm khi thấy nó đã được đổ đầy-và bắt đầu nuốt xuống chất lỏng chứa trong đó.

"Oh, dear," chàng nghe ngài Templetun thì thầm từ một nơi xa xăm nào đó phía sau chàng. "Chuyện này không tốt một tí nào cả."

"Vâng, lần đầu tiên, anh ấy cởi được áo giáp của mình, và bây giờ anh ấy cởi được áo chẽn. Ít nhất là anh ấy đã có tiến triển," Stephen chỉ ra, giọng của cậu ta nghe ngạc nhiên một cách đáng nghi.

"Thưa ngài," Templetun cuối cùng cũng bắt đầu khi Hethe hạ thấp cái bình rượu rỗng không xuống. "Tôi thực sự nghĩ rằng…"

"Tôi không muốn nghe ngài nghĩ cái khỉ gì nữa," Hethe chen ngang.

"Nhưng ngài phải…"

"Nói điều đó với Hethe Nhỏ ấy, Templetun. Nó là kẻ không chịu hợp tác."

"Oh, dear." Cái nhìn của Templetun hạ nhanh xuống dưới eo của Hethe đầy suy nghĩ. "Chuyện gì đã xảy ra với, er, Hethe Nhỏ?" Liệu có sự cười cợt trong giọng của ông già?

Hethe đảo mắt trước ý nghĩ đó và gầm lên rõ ràng: "Cô nàng bốc mùi!"

"Vâng, vâng. Nhưng Hethe Nhỏ không có mũi. Làm thế nào mà nó biết được?"

Một tiếng gầm gừ sâu trong cổ họng chàng, Hethe bắt đầu tiến về phía ông già. Ông ta sẽ không còn có thể chế nhạo được nữa! Thật may mắn, Stephen nhảy bổ đến, chen vào giữa hai người. "Mặt nạ!"

Hethe liếc một cái điên cuồng về phía người phụ tá thứ hai của chàng. "Cái gì?"

"Ngài không thể bịt cái gì vào mũi để triệt tiêu mùi hương ư?"

Hethe nhăn mặt trước lời gợi ý. "Tôi đã thử làm điều đó vào buổi sáng sau đêm tân hôn. Nó hạn chế được mùi hôi nhưng không loại bỏ được hoàn toàn."

"Oh." Stephen và Templetun trùng xuống đầy thất vọng, sau đó dường như nhai đi nhai lại vấn đề đó. Sau một lúc, vị phụ tá thứ hai của chàng nhảy dựng lên và đề nghị, "Có lẽ, nếu ngài sịt nước hoa vào cái mặt nạ…"

"Một ý tưởng sáng chói!" Templetun quyết định, gật đầu hào hứng. "Thật là mưu mẹo!"

Hethe không biết nên cười hay nên khóc đây.

*****

Helen ngồi trên giường, cái nhìn của nàng di chuyển một cách bực bội về phía cánh cửa. Thực sự, điều này thật quá đáng. Gã đàn ông này chạy trốn ra khỏi phòng như thế bao nhiêu lần nữa đây? Nàng gần như nghĩ rằng chuyện này thật hài hước, nếu không để ý đến thực tế rằng nàng rất lo âu.

Với cuộc chuyện trò nàng đã chia sẻ vởi dì nàng và Ducky sáng nay, Helen đã rất lo lắng như tất cả những trinh nữ khác, và cách xử xự đầy kiên nhẫn của chồng nàng thì chẳng giúp gì nhiều cho sự lo lắng của nàng. Đấy là chưa đề cập đến sự thiếu thoải mái hay nỗi xấu hổ. Nằm ở đây, trên giường, phô bày ra và chờ đợi niềm vui thích của hắn, thật là bẽ bàng. Helen không chịu ở thế bị động trong bất cứ việc gì.

Nàng liếc lại về phía cánh cửa, tâm trí nàng đang xem xét liệc việc gì sẽ xảy ra. Liệu chồng nàng... Nàng không thể không băn khoăn tự hỏi liệu “nó” trông như thế nào. Nàng chỉ có một vài ý tưởng mù mờ, nhưng nàng đã không có đủ minh mẫn để xem xét vào đêm tân hôn của nàng, nàng ước gì nàng đã có thể. Nó lớn cỡ nào; nàng tự hỏi. Dường như phải có một căn cứ nào đó. Hắn ta có bờ vai khổng lồ... Liệu của hắn… Liệu nó có khổng lồ như thế? Chân nàng trượt lại với nhau trước ý nghĩ này. Nàng ước gì hắn ta giải quyết chuyện này cho xong luôn đi. Nó giống như là chờ đợi bị tiêm hay bị nhổ răng vậy.

Tiếng lạch cạch từ cửa ra vào báo hiệu sự trở lại của Hethe, và Helen nhanh chóng ngã huỵch lại trên giường. Nàng nghe tiếng cửa mở, nhưng từ chối nhìn ra. Có lẽ, nếu nàng giả vờ nàng không ở đây và điều này không xảy ra...

"Sweet Jesu!" Nàng đột ngột hét lên, lao vút ra khỏi giường khi cái mặt nạ hình người bước về phía nàng.

"Đó là tôi, ngài Hethe," nó nói. Cái giọng hơi bị bóp nghẹt vang lên từ cái nàng đã thấy là những mảnh vải lanh được buộc xung quanh một cái hình đầu người.

Helen chỉ đơn giản là nhìn không chớp mắt. Chắc chắn chồng nàng không định đội nó trong khi hắn... Lạy Chúa, có, hắn ta sẽ làm thế. Cắn chặt môi, nàng ngay lập tức cúi đầu xuống.

"Đây là ý tưởng của Stephen", chàng giải thích, cởi những dải dây buộc ở quần và bắt đầu kéo nó xuống. "Bằng cách này, mùi của em không ngăn cản việc... Em đang sợ. Vai em đang run rẩy. Đừng sợ, tôi sẽ không làm đau em."

Helen xoay xở để nén tràng cười yếu ớt khiến cơ thể nàng rung lên, và nàng ngẩng đầu lên. Cái đầu tiên nàng thấy được là vật đàn ông của chàng, và nó đã có hiệu lực đáng kể trong việc lấy lại bình tĩnh của nàng. Nàng đã sợ sệt cả ngày, sợ hãi cái vật thể đó trước khi nàng thực sự thấy một khúc thịt nhăn nhúm chồi ra giữa hai chân chàng bây giờ, còn hơn là một sự nhẹ nhõm. Nàng đã mong đợi một cái gì đó khổng lồ, thật đáng sợ. Nhưng, không... Đây là con lợn vĩ đại ư? Cái này có thể gây ra thiệt hại cho nàng? "Còn lâu mới có khả năng," nàng lầm bầm thật to và phá ra một tiếng còn hơn cả một tràng cười cuồng loạn.

Tóm được cái nhìn nghiêm khắc ngay lập tức đong đầy mắt Hethe, nàng cố gắng để ngăn dòng thích thú của nàng lại, nhưng thực sự, nàng đã căng thẳng và lo lắng trong suốt một khoảng thời gian dài vì vậy, nàng có vẻ như không thể ngừng sự bùng phát bất ngờ này được.

"Tôi xin lỗi. Thật sự," Nàng thở hắt ra trân thành hết mức có thể trong khi tràng cười chỉ chực nổ ra. "Chỉ là ngài nhìn…" Giọng nàng chết ngay tắp lự khi chàng kéo quần lên và đùng đùng đi khỏi giường đầy phẫn nộ.