Bông Uất Kim Hương đen

Chương 2

Vào ngày 20 tháng 8 nam 1671, tại Hạ Ngân, thủ đô Hòa Lan. Trên đường phố, đầy những người mang vũ khí, lăng xăng chạy qua chạy lại trước cửa chính nhà giam.

Bên ngoài nhà giam, nơi cửa chính: một đại đội kỵ mã vất vả ngăn chặn đám đông dân chúng đang muốn ùa vào bên trong. Và bên trong nhà giam là Vũ Bình và em ông ta, Vũ Bảo.

Tiêng của đám đông dân chúng vang lên:

-Anh em Vũ Bình không thể thoát được! Giết chúng ngay đi!

Toán binh lính dàn hàng ngang bên ngoài nhà giam vẫn không xê dịch. Họ đang cố gắng ngăn cản sự cuồng nộ của đám đông. Tiếng la của đám đông vẫn không ngớt vang lên:

- Giết ngay anh em tên Vũ Bình!

Viên Đại úy chỉ huy đội lính thuc ngựa tiến tới, hét lớn:

- Mấy người muốn gì?

- Chúng tôi muốn anh em Vũ Bình! Chúng tôi muốn giết họ!

Viên Đại úy nói lớn:

- Tôi ra lệnh không một ai được đến gần nhà giam, nếu mấy người không nghe, bắt buộc tôi phải nổ súng.

Đám đông lùi lại, viên Đại úy dõng dạc tiếp:

- Anh em Vũ Bình sẽ được pháp luật xét xử, ngoài ra không ai được đụng chạm tới họ.

Lúc ấy, bên trong nhà giam, Vũ Bình đang nằm trên giường bệnh. Vũ Bảo đứng bên cạnh:

- Anh Vũ Bình, cảm thấy đỡ nhiều không? Hiện giờ có một chiếc xe đợi ta ở cửa sau. Tất cả đã sẵn sàng để chúng ta co thể trốn ngay đi được.

Vũ Bình mệt nhọc hỏi em:

- Anh nghe có những tiếng la ó ở bên ngoài. Anh không nghe lầm đấy chứ?

- Vâng! Đám đông dân chúng. Họ muốn giết chúng ta vì những lá thư của ta gởi cho Hoàng đế Pháp quốc đã bị bại lộ.

Vũ Bảo nghiến răng tiếp:

- Em thực không hiểu tại sao họ lại biết chúng ta viết những lá thư đó. Chắc hẳn phải có ai tố cáo? À nầy, hiện giờ anh giấu chúng ở đâu, hả anh?

- Thì vẫn ở nhà cháu Văn Bách! Anh đã đưa hết cả cho nó giữ!

Vũ Bảo chau mày:

- Văn Bách. Em không tin là nó lại nỡ hại chúng ta!

- Đừng nghĩ xấu cho nó, Bảo!

Vũ Bảo xua tay:

-Ồ, không! Không phải! Nhưng nguy hiểm cho nó quá. Nó không biết một tý gì về vấn đề này. Nhưng nếu những mật thư ấy bị tìm thấy trong nhà nó, chắc chắn nó sẽ bị giết chết hoặc ít nhất cũng bị tống giam.

Từ phía dưới đường, tiếng la ó của đám đông lại vang lên:

- Giết chết anh em Vũ Bình đi! Đồ phản trắc!

Trong phòng, Vũ Bảo hối hả:

- Anh Bình! Những lá thứ ấy phải được thủ tiêu. Chúng ta phải báo cho cháu Văn Bách biết ngay. Càng sớm càng tốt.

Vũ Bình hỏi:

- Nhưng, nhờ ai được bây giờ?

Vũ Bảo nói ngay:

- Nhờ chú Chánh, người giúp việc của em, chú ấy hiện có mặt ở đây. Lẹ lên, anh Vũ Bình!

Vũ Bình cầm lấy quyển thánh kinh của ông đang để trên bàn. Ông xé ngay một tờ của quyển sách và gượng ngồi dậy, viết vào đó:

20 tháng 8 năm 1672

Cháu Văn Bách mến,

Cháu hãy đốt ngay những lá thư mà chú đã đưa cho cháu, đừng xem những gì viết trong đó. Nó không có lợi gì cho cháu khi biết những điều trong đó. Thủ tiêu nó là cháu đã cứu được mang sống và danh dự của Vũ Bình, Vũ Bảo.

Vũ Bình

Vũ Bảo cầm lá thư đưa cho người giúp việc trung thành của mình:

- Chú đem ngay đến cho Văn Bách nhé!

Chánh lo lắng:

- Thưa vâng! Tôi hiểu.... nhưng còn ông...,??

- Cám ơn chú! Để mặc chúng tôi lo, chú cứ yên tâm!

Chánh ngần ngừ một lát, rồi vụt chạy đi.

Bên ngoài, tiếng la hét vẫn tiếp tục. Vũ Bảo đỡ anh đứng dậy:

- Chúng ta phải trốn mau.

Một người đàn ông len lỏi qua đám đông, tiến tới trước mặt viên Đại úy, nói lớn:

- Tôi đem tới một sắc lệnh của chánh quyền ở đây. Lệnh truyền cho Đại úy rút binh về.

Đám đông dân chúng nhốn nháo, họ ùa đến gần toán lính. Viên Sĩ Quan hét lớn:

- Dừng lại! Không tôi sẽ bắn....

Tiếng người đàn ông vang lên:

- Xin Đại úy hãy đọc sắc lệnh và cho lính rút lui ngay lập tức!

Viên Sĩ Quan thoáng thất vọng lẩm bẩm:

"Nghĩa là anh em Vũ Bình phải chết. Nhưng lệnh là lệnh! Phải tuân hành."

Ông ghìm cương ngựa hét lớn:

- Anh em binh sĩ, quay lại. Đi!

Đám lính và toán kỵ mã lục tục di chuyển.

Vũ Bình bước xuống giường, Vũ Bảo khoác lên người anh tấm áo choàng. Cả hai rời khỏi căn phòng. Vũ Bảo nói với anh:

- Cháu Mỹ Lan đang đợi chúng ta ở cầu thang. Chắc nó nóng lòng lắm.

- Làm gì vậy?

- Anh không biết ư? Nó giúp chúng ta trốn đấy!

- Ồ!

Mỹ Lan đã đứng dưới chân cầu thang. Nàng là con gái của vị quản ngục Nguyễn Quân. Nàng xinh đẹp lắm và khoảng mười tám tuổi. Trông thấy Vũ Bình và Vũ Bảo, Mỹ Lan hấp tấp chạy đến:

- Hai chú ơi!

- Gì đó, cháu?

- Hai chú đừng nên ra ngoài và xuống dưới đường. Những ngườI lính đã dời đi rồi, dân chúng sẽ giết hai chú nếu họ nhìn thấy hai chú.

- Vậy chúng ta chịu chết hay sao?

- Không, hai chú sẽ đi bằng cửa sau, trông ra một con đường nhỏ. Cháu đã dặn sẵn người đánh xe đợi hai chú ngoài đó. Mau đi hai chú!

- Liệu cha cháu có mở cửa cho không?

- Cháu biết cha cháu không đời nào mở cửa đâu, nhưng cháu đã lấy được chìa khóa của cha cháu rồi. Đây này, chú!

Vũ Bình cảm động:

- Ồ, cháu tôi! Chú không biết làm sao để cám ơn cháu cho được. Cháu tốt quá! Chú không còn gì cả ngoại trừ cuốn thánh kinh mà cháu có thể tìm thấy ngay trong phòng chú. Chú biết cháu không đọc được nhưng chú tin rằng một ngày nào đó rồi đây sẽ dạy cháu. Đó là quà tặng cuối cùng của một người đàn ông đang cố gắng cứu lấy quốc gia mình. Sau cùng, chú hy vọng nó sẽ mang lại cho cháu những điều tốt đẹp.

- Cháu cám ơn chú, cháu sẽ giữ nó luôn luôn, cháu mong ước sẽ biết được cách đọc nó.

Tiếng hò hét của dân chúng càng lúc càng tới gần hơn. Mỹ Lan giục:

- Họ tới kìa! Nhanh lên mấy chú!

Ba người bước nhanh xuống thang lầu, họ băng qua một cái sân nhỏ. Một cái cửa nhỏ đã mở sẵn, họ đi qua và băng sang đường. Một cỗ xe đang đợi sẵn.

- Hai chú đi bình an. Cháu phải về kẻo cha cháu mong.

- Tạm biệt cháu! - Vũ Bình, Vũ Bảo cùng nói.

- Nhanh lên! Dân chúng đang phá cửa vào kìa!

Chuyến xe lăn bánh, chạy được một lúc, Vũ Bình, Vũ Bảo đã đến cổng sau cùng của thành phố, nhưng cánh cổng đã đóng kín. Người đánh xe giục giã:

- Mở mau! Mở cửa ra! Mở cổng ra!

Một người đàn ông chạy ra, ý chừng như là người gác cổng. Người đánh xe la lớn:

- Chúng tôi có chuyện gấp! Mở cổng ra!

- Không thể mở được, chìa khóa đã bị lấy mất rồi!

Tình hình nguy cấp, biết chần chờ mãi cũng không yên, Vũ Bảo thò đầu ra khỏi xe kêu:

- Xà ích, chúng ta cố gắng đi qua cổng khác vậy.

Chiếc xe quay đầu lại. Bốn con ngựa lồng lên một lúc rồi vụt chạy. Tiếng vó ngựa lộp cộp nghe rộn rã cả một góc phố. Bỗng một vài người võ trang xuất hiện chung quanh ngã tư, rồi một số khác ùa ra bao vây chiếc xe, Vũ Bảo hối thúc:

- Nhanh lên! Nhanh lên!

Một người đàn ông đứng giữa đường dang hai tay cảm chiếc xe, hét lớn.

- Đứng lại!

Chiếc xe vụt qua. Người đàn ông bị hất văng xuống mặt lộ, bánh xe cán qua người gã. Một tiếng thét rùng rợn vang lên. Nhiều người nữa, túa ra đường cang lúc càng đông. Vũ Bình ngồi trong xe hốt hoảng:

- Dừng lại! Chúng ta phải rời chiếc xe này ngay!

Một người đã bám vào một con ngựa đi đầu và ghì nó lại. Chiếc xe cố lết đi một khoảng rồi dừng lại. Dân chúng kéo Vũ Bình, Vũ Bảo ra khỏi cỗ xe. Vũ Bảo hốt hoảng:

- Anh tôi! Anh tôi đâu?

Vũ Bình lúc ấy đã nằm chết sóng soài trên mặt đường. Một người cầm khẩu súng chĩa vào đầu Vũ Bảo nhưng khẩu súng không nhả đạn. Hắn đưa khẩu súng lên cao đánh Vũ Bảo gục xuống đất.

Chẳng bao lâu, xác của hai anh em Vũ Bình đã bị đem treo lên một cành cây đại bên ngoài nhà ngục. Việc làm ghê rợn của dân chúng đã hoàn tất.