Cái Chết Huy Hoàng

Chương 4

Blue Squirrel đối lập hoàn toàn so với Five Moons. Eve có tình cảm kín đáo đối với nó. Nhiều khi cô thậm chí còn thích tiếng ồn, sự chen lấn của các cơ thể, và sự luôn thay đổi trang phục của khách hàng. Chủ yếu là cô thích buổi biểu diễn trên sân khấu.

Ca sĩ chính là một trong số những người hiếm hoi Eve xem là bạn thực sự. Tình bạn có lẽ bắt nguồn từ vụ Eve bắt Mavis Freestone vài năm trước, dù sao nó cũng đã nảy nở. Mavis đã kết thúc chuỗi ngày phạm pháp, nhưng cô ấy không bao giờ tầm thường.

Đêm nay, cô gái mảnh mai đầy sức sống đang cất lên lời hát giữa những tiếng kêu inh tai của kèn trumpet, kèn đồng do một nhóm nữ tam tấu chơi trên phông nền màn hình ba chiều. Điều đó, và chất lượng của loại rượu duy nhất Eve dám dùng, đủ để khiến mắt cô nhỏ lệ.

Buổi diễn đêm nay, mái tóc của Mavis mang màu xanh lục rực rỡ. Eve biết Mavis thích màu sắc của đá quý. Cô ấy tiếp tục chủ đề màu sắc bằng một mảnh vải lấp lánh sapphire bằng cách nào đó đã che lấy một bên ngực phì nhiêu và phần xương chậu. Bên ngực kia được trang điểm bằng bột đá sáng mờ, một ngôi sao bạc đặt khéo léo trên đầu ngực.

Nếu để ngôi sao hoặc mảnh vải không đúng chỗ, Blue Squirrel có thể bị phạt vì vi phạm giấy phép. Chủ quán không muốn trả chi phí khổng lồ cho việc bị phân loại là quán múa thoát y.

Khi Mavis xoay người, Eve nhận thấy rằng cặp mông hình trái tim của cô ca sĩ cũng được trang điểm tương tự. Vừa vặn trong phạm vi luật định, cô nghĩ.

Đám đông yêu cô nàng. Khi cô nàng bước khỏi sân khấu sau màn diễn, một tràng pháo tay rầm rầm như sấm nổi lên cùng những lời chúc tụng say sưa. Khách hàng trong những khoang hút thuốc cuồng nhiệt nện nắm đấm lên những chiếc bàn nhỏ.

“Sao cậu ngồi được trong cái bộ đấy?” Eve hỏi khi Mavis đến khoang của cô.

“Chầm chậm, cẩn thận, và rất khó chịu.” Mavis minh họa, rồi thở hắt. “Cậu thấy cảnh cuối thế nào?”

“Thực sự làm thỏa mãn đám đông.”

“Tôi viết đấy.”

“Thật á?” Eve không hiểu dù một lời, nhưng đầy tự hào. “Tuyệt quá, Mavis. Tôi sợ đấy.”

“Tôi sẽ kiếm được một hợp đồng thu âm.” Dưới vẻ lộng lẫy nơi khuôn mặt, má Mavis đỏ ửng. “Và tôi được tăng lương.”

“Ồ, chúc mừng.” Eve nâng ly.

“Tôi không biết hôm nay cậu đến.” Mavis nhập mã vào thực đơn và yêu cầu nước lọc. Cô nàng phải chăm lo cổ họng cho màn diễn tới.

“Tôi sắp gặp một người.”

“Roarke à?” Mắt Mavis đang màu xanh bỗng sáng lên. “Anh ấy đang đến à? Tôi phải biểu diễn lại màn vừa rồi mới được.”

“Anh ấy ở Australia. Tôi gặp Nadine Furst.”

Nỗi thất vọng vì không có cơ hội gây ấn tượng với Roarke chuyển thành ngạc nhiên. “Cậu gặp phóng viên? Có việc?”

“Tôi có thể tin cô ta.” Eve nhún vai. “Tôi có thể lợi dụng cô ta.”

“Cứ tin thế đi. Này, cậu có nghĩ cô ta sẽ viết về tôi không?”

Không đời nào Eve có thể dập tắt ánh sáng trong mắt Mavis. “Tôi sẽ nhắc đến việc đó.”

“Tốt lắm. Này, tối mai tôi nghỉ. Cậu có thích đi ăn tối hoặc chơi đâu đó không?”

“Nếu tôi sắp xếp được. Nhưng tôi tưởng cậu đi gặp tay nghệ sĩ trình diễn kia - cái gã có con khỉ ấy.”

“Quên hắn đi.” Mavis minh họa bằng một cái phẩy tay lên phía vai trần. “Hắn ta quá thụ động. Tôi đi đây.” Cô nàng luồn qua khỏi bàn, lớp trang trí trên mông khẽ kêu lạo xạo. Mái tóc màu lục bảo lóe lên dưới ánh sáng đèn xoay khi cô nàng bước qua đám đông.

Eve quyết rằng cô chẳng muốn biết điều mà Mavis cho là quá thụ động là gì vậy.

Khi máy liên lạc của cô kêu lên, Eve lôi ra nhập mã. Khuôn mặt Roarke lấp đầy màn hình nhỏ. Phản ứng đầu tiên của cô, ngẫu nhiên, là một nụ cười toét miệng, rạng rỡ.

“Trung úy, tìm được em rồi nhé.”

“Rõ là thế.” Cô vẫn cười. “Đây là kênh chính thức, Roarke.”

“Thế à?” Anh nhướng mày. “Không gian xung quanh có vẻ không chính thức lắm. Quán Blue Squirrel.”

“Em đang hẹn gặp một người. Australia thế nào?”

“Đông đúc. Nếu may mắn anh sẽ về trong ba sáu tiếng nữa. Anh sẽ tìm em.”

“Em không khó tìm đâu.” Cô lại cười. “Rõ thế mà. Anh nghe đi.” Để cả hai cùng thưởng thức, cô nghiêng chiếc máy khi Mavis ngân lên màn diễn tiếp theo.

“Cô ấy thật đặc biệt,” Roarke cũng nhìn thấy sau những song chắn. “Anh gửi lời hỏi thăm cô ấy.”

“Đồng ý. Hẹn - à - gặp anh khi anh quay về.”

“Anh mong gặp em. Nghĩ về anh nhé.”

“Chắc chắn mà. Anh đi an toàn nhá, Roarke.”

“Eve, anh yêu em.”

Cô trút ra tiếng thở khó chịu khi hình ảnh của anh biến mất.

“À à.” Nadine Furst tiến lên từ đằng sau vai Eve và ngồi vào ghế đối diện. “Ngọt ngào quá chứ hả?”

Bị giằng xé giữa cảm giác bực bội và xấu hổ, Eve bỏ máy liên lạc vào túi. “Tôi nghĩ cô thuộc hạng cao hơn là phường nghe lén đấy.”

“Bất kỳ phóng viên nào cũng nghe lén để xứng đáng được trả lương, Trung úy. Cũng giống như cớm giỏi thôi.” Nadine ngồi thẳng người trên ghế. “Được một người đàn ông như Roarke yêu thì cảm giác thế nào nhỉ?”

Dù có giải thích được điều đó thì Eve cũng không làm. “Cô đang nghĩ đến việc chuyển từ kênh thời sự sang kênh phim tình cảm hả, Nadine?”

Nadine đưa một tay lên, rồi cất tiếng thở dài trong khi nhìn quanh câu lạc bộ. “Không thể tin được là cô lại muốn gặp tôi ở đây. Đồ ăn thật khủng khiếp.”

“Nhưng không khí, Nadine, không khí.”

Mavis đã hát tới nốt nhạc cao nhức nhối và Nadine rùng mình. “Tốt thôi, cô là người ra điều kiện mà.”

“Cô về Trái Đất nhanh quá.”

“Tôi bắt được chuyến tàu siêu tốc. Một trong số tàu của cậu trai bạn cô.”

“Roarke không phải là cậu bé.”

“Cô nói đấy nhé. Dù sao...” Nadine xua tay. Cô ta rõ ràng là mệt mỏi vì lệch múi giờ. “Tôi phải ăn, cho dù thức ăn có giết tôi đi nữa.” Cô ta lướt xem thực đơn và dừng lại một cách đầy hoài nghi ở món mì nhồi bánh vỏ ốc. “Cô uống gì?”

“Số năm tư; chắc đấy là rượu nho trắng.” Eve nhấp lại để thử. “Ít nhất còn hơn nước đái ngựa ba cấp. Cô nên thử.”

“Được thôi.” Nadine nhấn lệnh và ngồi lại. “Trên đường về tôi đã tranh thủ truy cập toàn bộ dữ liệu về vụ giết Towers. Tất cả những gì mà báo chí phát đi đến giờ.”

“Morse biết cô về chưa?”

Nadine mỉm cười hoang dại. “Ồ, hắn biết. Tôi có thâm niên đưa tin về tội phạm. Tôi tham gia, hắn nghỉ. Và hắn tức lộn ruột.”

“Thế là nhiệm vụ của tôi thành công.”

“Nhưng chưa hoàn thành. Cô hứa cho tôi độc quyền.”

“Tôi sẽ cho.” Eve nhìn đĩa mì được luồn qua khe phục vụ. Trông cũng hấp dẫn. “Theo điều kiện của tôi, Nadine. Những gì tôi cung cấp cho cô, cô chỉ được phát khi tôi bật tín hiệu.”

“Có gì mới nữa sao?” Nadine thử miếng đầu tiên, nhận định nó gần như chấp nhận được.

“Tôi biết cô sẽ có thêm nhiều thông tin, và cô sẽ có trước những người khác.”

“Và khi cô có kẻ tình nghi.”

“Cô là người đầu tiên được biết tên kẻ tình nghi.”

Tin lời Eve, Nadine gật đầu trong khi xiên thêm vỏ ốc khác. “Cùng một cuộc phỏng vấn trực tiếp với kẻ tình nghi và với cô.”

“Tôi không đảm bảo gì về kẻ tình nghi. Cô biết là tôi không thể,” Eve tiếp tục trước khi Nadine xen vào. “Nghi phạm có quyền chọn nói chuyện với báo nào, hoặc từ chối tất. Điều tốt nhất tôi có thể làm là đề nghị, thậm chí có thể khuyến khích.”

“Tôi muốn các hình ảnh. Đừng nói là cô không đảm bảo được. Cô có thể tìm cách để tôi có được video vụ bắt người. Tôi muốn có mặt ở hiện trường.”

“Tôi sẽ cân nhắc điều đó khi sự việc xảy ra. Đổi lại, tôi muốn tất cả những gì cô có, mỗi đầu mối, mỗi tin đồn, mỗi câu chuyện. Không gây bất ngờ trong các bản tin.”

Nadine đưa bánh vào miệng. “Tôi không thể đảm bảo,” cô ta nói nhẹ nhàng. “Đồng nghiệp của tôi có kế hoạch riêng của họ.”

“Cô biết được gì, và cô biết khi nào,” Eve dứt khoát. “Và bất cứ điều gì cô biết nhờ nội gián truyền thông.” Trước vẻ mặt ngây thơ của Nadine, Eve cười.

“Đài này theo dõi đài kia, phóng viên này theo dõi phóng viên kia. Cho câu chuyện lên hình trước tiên chính là tên của trò chơi. Tỉ lệ thắng đối phương của cô khá tốt, Nadine, bằng không thì tôi sẽ không bận tâm đến cô nữa.”

“Tôi định nói đúng thế đấy.” Nadine nhấp rượu. “Chủ yếu thì tôi tin cô, dù cô không có khiếu thưởng thức rượu. Thứ này chỉ hơn nước đái ngựa một cấp thôi.”

Eve dựa lưng vào ghế và cười. Thật dễ chịu, thật thỏa mái, và khi Nadine cười lại, họ đã thỏa thuận xong.

“Cho tôi tin của cô trước,” Nadine đề nghị. “Và tôi sẽ cho cô tin của tôi.”

“Điều quan trọng nhất tôi có được,” Eve bắt đầu, “là một cái ô bị mất.”

Eve gặp Feeney tại căn hộ của Cicely Towers lúc mười giờ sáng hôm sau. Chỉ cần nhìn khuôn mặt thê thảm của ông ta là cô đã biết tin tức chẳng sáng sủa gì.

“Ông đâm phải bức tường nào thế?”

“Đang kiểm tra điện thoại.” Ông ta chờ trong khi Eve gỡ bỏ chốt an ninh nơi cửa, rồi theo cô vào trong. “Bà ta có khá nhiều cuộc gọi, để máy ở chế độ tự động ghi nhớ. Có dấu vết của cô trong ổ đĩa.”

“Đúng thế, tôi đã lấy nó làm bằng chứng. Ông định nói là không có ai liên lạc với bà ấy để sắp xếp cuộc gặp ở Five Moons sao?”

“Tôi đang định nói là tôi không thể nói gì chắc.” Bực dọc, Feeney đưa tay vuốt mái tóc cứng đơ. “Cuộc gọi cuối cùng của bà ta lúc mười một giờ ba mươi, kết thúc lúc mười một giờ bốn ba.”

“Và?”

“Bà ta xóa nội dung. Tôi không biết lúc mấy giờ, nhưng thế đấy. Số điện thoại, âm thanh, hình ảnh, bị xóa hết. Bà ta đã hủy hết,” ông ta nói tiếp. “Từ máy này.”

“Bà ấy xóa cuộc gọi,” Eve lẩm nhẩm và bắt đầu bước. “Sao bà ấy làm vậy? Bà ấy để máy ở chế độ tự động ghi; đấy là chuẩn mực của người thực thi pháp luật, thậm chí là với các cuộc gọi riêng tư. Nhưng bà ấy xóa cuộc gọi này. Bởi vì bà ấy không muốn lưu lại thông tin về việc ai đã gọi và lý do gọi.”

Cô quay lại. “Ông chắc là không có ai đụng vào đĩa sau khi nó được lấy làm bằng chứng chứ?”

Feeney trông tổn thương, rồi bị xúc phạm. “Dallas,” là tất cả những gì ông ta nói.

“Được rồi, được rồi, vậy bà ấy xóa nó trước khi ra ngoài. Nó cho thấy bà ấy không sợ, về mặt cá nhân mà nói, mà bà ấy đang bảo vệ bản thân - hoặc bảo vệ ai khác. Nếu có liên quan đến một vụ án, bà ấy hẳn sẽ muốn nó được lưu lại. Hẳn bà ấy phải liệu sao cho nó được lưu lại.”

“Tôi cũng nghĩ thế. Nếu đó là người đưa tin, bà ta sẽ đặt mã cá nhân cho cuộc gọi đó, nhưng xóa đi thì không hợp lý chút nào cả.”

“Chúng ta sẽ kiểm tra toàn bộ các vụ án của bà ấy, từ vụ đầu tiên.” Cô không cần phải nhìn vào mặt Feeney cũng biết ông ta đang trợn mắt. “Để tôi nghĩ xem nào,” cô nói. “Bà ấy rời Tòa thị chính lúc mười chín giờ hai sáu phút. Điều đó được ghi trong nhật ký. Vài người đã nhìn thấy bà ấy. Điểm dừng chân cuối cùng là phòng chờ dành cho phụ nữ, ở đó bà ấy sửa soạn cho bữa tối và nói chuyện với một đồng nghiệp. Vị đồng nghiệp kia cho tôi biết tâm trạng bà ấy bình tĩnh nhưng lạc quan. Bà ấy có một ngày tốt đẹp ở tòa án.”

“Vụ Fluentes đang tiến triển. Bà ta đã làm xong các công việc cơ bản. Không có bà ta thì vụ án vẫn sẽ không có gì thay đổi.”

“Có lẽ hắn nghĩ khác. Chúng ta sẽ xem xét điều đó. Bà ấy không quay lại đây.” Eve cau mày, nhìn quanh phòng. “Bà ấy không có thời gian, nên bà ấy đến thẳng nhà hàng gặp Hammett. Tôi đã đến chỗ đó. Câu chuyện của ông ta và khung thời gian phù hợp với lời khai của nhân viên nhà hàng.”

“Cô bận rộn nhỉ.”

“Thời gian đâu có chờ đợi. Quản lý nhà hàng gọi taxi cho họ, hãng Rapid. Họ lên xe lúc chín giờ bốn tám phút. Trời bắt đầu mưa.”

Eve hình dung trong đầu. Cặp uyên ương ngồi sau xe taxi, nói chuyện, có thể còn vuốt ve đầu ngón tay nhau trong khi tài xế cho taxi phóng thẳng ra vùng ngoại ô, mưa lộp độp trên nắp xe. Bà ấy mặc chiếc váy đỏ và áo jacket cùng tông, theo lời người phục vụ. Màu sắc quyền uy mà bà ấy đã chọn để làm việc ở tòa, với vòng ngọc trai và đôi giày bạc cho buổi tối.

“Taxi cho bà ấy xuống trước,” Eve tiếp tục. “Bà ấy bảo Hammett không nên ra khỏi xe, kẻo bị ướt. Bà ấy cười khi chạy về phía tòa nhà, rồi quay người lại hôn gió.”

“Báo cáo của cô nói rằng họ thân thiết lắm.”

“Ông ta yêu bà ấy.” Cô thọc tay vào chiếc túi mà Feeney đang cầm, do thói quen hơn là do đói. “Không có nghĩa là ông ta không giết bà ấy, ông ta yêu bà ấy. Theo lời ông ta, họ hạnh phúc với cách sắp xếp đó, nhưng...” Cô nhún vai. “Nếu không hạnh phúc, và đang tạo dựng chứng cứ ngoại phạm, thì ông ta đã dàn ra được một cảnh lãng mạn và ấm cúng. Tôi thấy không thuyết phục lắm, nhưng vẫn còn sớm để kết luận. Thế là bà ấy đi lên,” Eve tiếp tục, bước đến cửa. “Bộ váy hơi ướt, bà ấy vào phòng ngủ để treo nó lên.”

Trong khi nói, Eve đi theo hướng đã định sẵn, qua những tấm thảm đẹp đẽ vào phòng ngủ rộng rãi có màu sắc dịu và chiếc giường cổ rất đẹp.

Cô ra lệnh bật đèn cho sáng căn phòng. Những tấm chắn của cảnh sát trên các cửa sổ không chỉ làm xáo trộn hoạt động của tàu bay qua lại, mà còn chặn hầu hết ánh sáng mặt trời.

“Đến tủ đồ,” cô nói và nhấn nút mở ra cánh cửa trượt dài có gương. “Bà ấy treo bộ vest lên.” Eve chỉ bộ váy đỏ và chiếc áo jacket, được xếp gọn gàng trong tủ đồ theo thứ tự màu sắc. “Tháo giày, và mặc áo choàng.”

Eve quay lại giường. Chiếc chăn dài màu ngà trải ra ở đó. Không gấp, không gọn gàng như phần còn lại của căn phòng, mà nhàu nhĩ, tựa như bị quăng ra một cách nôn nóng.

“Bà ấy để nữ trang vào ngăn ở mặt bên tủ, nhưng bà ấy chưa đi ngủ. Có lẽ bà ấy ra ngoài để xem tin tức, làm một ly rượu.”

Eve quay lại phòng khách, Feeney theo sau. Một chiếc cặp tài liệu đóng cẩn thận đặt trên bàn trước ghế trường kỷ, bên cạnh có một chiếc cốc.

“Bà ấy đang thư giãn, có lẽ đang nhớ lại buổi tối, điểm lại phương án cho phiên tòa ngày hôm sau, hoặc về kế hoạch tổ chức đám cưới cho cô con gái. Điện thoại kêu. Dù là ai, đã nói gì, thì cũng khiến cho bà ấy hành động. Bà ấy đã chuẩn bị đi ngủ, nhưng bà ấy quay lại phòng ngủ, sau khi đã xóa cuộc gọi. Bà mặc lại đồ. Một bộ vest uy quyền khác. Bà ấy định đến khu West End. Bà ấy không chịu khuất phục, bà muốn thể hiện quyền lực, sự tự tin. Bà ấy không gọi taxi. Thế sẽ thêm một bản ghi khác. Bà ấy quyết định bắt tàu điện ngầm. Trời đang mưa.”

Eve quay lại tủ đồ được gắn vào tường, tới gần cửa trước và nhấn mở. Trong tủ có nhiều áo jacket, khăn choàng, áo khoác ngoài của đàn ông mà cô cho là của Hammett, và một đống ô nhiều màu sắc.

“Bà ấy lấy một chiếc ô phù hợp với bộ đồ. Hành động theo vô thức, tâm trí bà ấy chú tâm vào cuộc gặp. Bà ấy không mang nhiều tiền, nên đây không phải vụ hối lộ. Bà ấy không gọi cho ai, vì bà muốn tự giải quyết. Nhưng khi đến Five Moons, không ai tới gặp bà cả. Bà đợi gần một tiếng, nôn nóng, xem đồng hồ. Bà ấy rời quán khoảng vài phút sau một giờ, lại bước ra ngoài dưới trời mưa. Vẫn mang theo chiếc ô và bắt đầu đi bộ quay lại tàu điện. Tôi cho là bà ấy bực bội.”

“Một người đàn bà sang trọng, ngồi cả tiếng trong quán bar mà kẻ cần gặp lại không xuất hiện.” Feeney tóp một hạt dẻ nữa. “Là tôi thì tôi cũng tức lộn ruột.”

“Thế là bà ấy đi ra. Mưa khá to. Ô bật lên. Bà chỉ đi được vài bước chân. Ai đó ở kia, có lẽ rất gần, đã lâu, chờ bà ấy ra ngoài.”

“Không muốn gặp bà ta trong quán,” Feeney tiếp lời. “Không muốn bị nhìn thấy.”

“Đúng. Theo khung thời gian, hẳn họ đã nói chuyện chừng vài phút. Có lẽ tranh cãi - không hẳn tranh cãi, không có thì giờ. Trên phố không người - dù gì, không ai để ý cả. Vài phút sau, cổ bà ấy bị cắt, máu chảy trên lề đường. Có phải hắn đã toan tính ngay từ đầu?”

“Ở vùng đó nhiều người mang dao nhọn.” Feeney bóp cằm suy tư. “Không thể đoán trước được. Nhưng thời điểm, hoàn cảnh. Ừ, tôi nghĩ thế đấy.”

“Tôi cũng nghĩ thế. Chỉ một nhát. Không vết thương tự vệ, bà ấy còn không cảm thấy bị đe dọa. Sát thủ không lấy nữ trang, túi da, giày, hoặc thẻ tín dụng. Hắn chỉ lấy chiếc ô và bỏ đi.”

“Sao lại là chiếc ô?” Feeney thắc mắc.

“Trời đang mưa. Tôi không biết, do bốc đồng, một vật kỷ niệm. Như tôi biết, đó là sai lầm duy nhất hắn mắc phải. Tôi đã ra lệnh kiểm tra trong phạm vi mười tòa nhà xem hắn có vứt nó không.”

“Nếu hắn vứt chiếc ô trong khu vực đấy, hẳn có kẻ du côn nào đó đã đi dạo cùng chiếc ô màu tím.”

“Đúng.” Hình ảnh khiến cô bật cười. “Làm sao hắn có thể chắc chắn bà ấy đã xóa cuộc gọi, Feeney? Hẳn hắn phải chắc chắn.”

“Đe dọa?”

“Ủy viên Công tố sống với những đe dọa. Người như Towers sẽ gạt bỏ chúng như đoạn chỉ thừa trên áo.”

“Nếu chúng nhằm vào bà ta,” ông ta đồng tình. “Bà ta còn con cái.” Ông ta gật đầu về phía những tấm ảnh ba chiều đóng khung. “Bà ta không chỉ là luật sư. Bà ta còn là một người mẹ.”

Eve cau mày, bước về phía màn hình. Tò mò, cô cầm lên một tấm ảnh chụp bé trai và bé gái. Cô ấn nhẹ ngón tay lên mặt sau và âm thanh phát ra.

Chào mẹ. Chúc mừng ngày dành cho các bà mẹ. Món quà này sẽ lâu bền hơn những bông hoa. Chúng con yêu mẹ.

Eve thấy bối rối lạ kỳ, đặt khung ảnh xuống. “Giờ chúng đã lớn. Không còn là những đứa trẻ nữa.”

“Dallas, một khi là cha mẹ thì suốt đời là cha mẹ. Cô không bao giờ thoát được.”

Cha mẹ cô cũng là cha mẹ, cô nghĩ. Đã lâu lắm rồi.

“Điểm dừng tiếp theo sẽ là Marco Angelini.”

Angelini có nhiều văn phòng đặt ở tòa nhà của Roarke trên đường số Năm. Eve bước vào hành lang giờ đã thân thuộc, có những tấm gạch lát lớn và cửa hiệu đắt tiền. Giọng nói rì rì của máy tính chỉ đường đến các địa điểm khác nhau. Cô nhìn vào một trong những tấm bản đồ di động, bỏ qua chúng, đi thẳng đến thang máy ở phía Nam.

Buồng thang máy thủy tinh đưa cô lên tầng năm tám, rồi mở ra trước lớp thảm màu xám uy nghi và những bức tường trắng toát.

Công ty Angelini Exports chiếm toàn bộ năm văn phòng của tầng này. Sau khi nhìn qua, Eve nhận thấy công ty này chỉ rất nhỏ so với Roarke Industries.

Một lần nữa, cô nghĩ ngợi với một nụ cười khó nhọc, có cái gì không nhỏ hơn?

Lễ tân tỏ rõ sự tôn trọng và rất căng thẳng khi nhìn thấy phù hiệu của Eve. Cô ta lóng ngóng, nấc họng nhiều đến mức Eve tự hỏi liệu người phụ nữ này có giấu gì bất hợp pháp dưới ngăn bàn không.

Nhưng nỗi sợ cớm đã khiến cô ta không làm gì khác ngoài dẫn đường cho Eve vào phòng của Angelini sau chưa đầy chín mươi giây.

“Ông Angelini, cảm ơn ông đã dành thời gian. Xin chia buồn với mất mát của ông.”

“Cảm ơn cô, Trung úy Dallas, xin mời ngồi.”

Ông ta không tao nhã như Hammett, nhưng trông ông ta đầy quyền uy. Một người đàn ông nhỏ con, chắc chắn, mái tóc dựng chải ngược ra sau từ đường viền tóc nổi bật trên trán. Da tái, vàng sạm, mắt sáng màu đá cẩm thạch dưới hàng lông mày rậm. Mũi dài, môi mỏng, tay lấp lóe viên kiêm cương.

Nếu có đau khổ, thì chồng cũ của nạn nhân che giấu nó tốt hơn người tình của bà.

Ông ta ngồi sau chiếc bàn điều khiển có bề mặt mềm mại như xa tanh. Trên mặt bàn chẳng có gì ngoài đôi tay ông ta đang khoanh lại, không động tĩnh. Đằng sau ông ta là cửa sổ được nhuộm màu để ngăn tia hồng ngoại mà vẫn nhìn được cảnh quan New York.

“Cô đến vì việc Cicely.”

“Vâng, tôi hy vọng ông bớt chút thời gian để trả lời một số câu hỏi.”

“Cô có tất cả sự hợp tác của tôi, Trung úy. Cicely và tôi đã ly dị, nhưng chúng tôi vẫn cộng tác, trong kinh doanh và trong việc làm cha mẹ. Tôi ngưỡng mộ và tôn trọng bà ấy.”

Trong giọng nói ông ta vẫn còn dấu vết của đất nước quê hương mình. Chỉ hơi thoáng chút. Nó khiến cô nhớ rằng, theo hồ sơ, Marco Angelini chủ yếu sống ở Ý.

“Ông Angelini, ông có thể cho tôi biết lần cuối cùng ông gặp hoặc nói chuyện với Công tố Towers được không?”

“Tôi gặp bà ấy vào ngày mười tám tháng Ba, tại nhà tôi ở Long Island.”

“Bà ấy đến nhà ông.”

“Đúng vậy, nhân sinh nhật thứ hai lăm của con trai tôi. Chúng tôi cùng tổ chức tiệc cho nó, tại nhà tôi ở đó, vì chỗ ấy tiện lợi nhất. David, con trai chúng tôi, thường về đấy khi nó ở East Coast.”

“Ông không gặp bà ấy kể từ ngày hôm đó.”

“Không, cả hai chúng tôi đều bận, nhưng chúng tôi định gặp nhau tuần tới hoặc tuần sau nữa để bàn về lễ cưới của Mirina. Con gái của chúng tôi.” Ông ta khẽ hắng giọng. “Tôi ở châu Âu gần như cả tháng Tư.”

“Ông đã gọi điện cho Công tố Towers vào đêm bà ấy bị giết.”

“Đúng, tôi đã để lại lời nhắn hỏi xem có thể gặp bà ấy ăn trưa hoặc uống nước được không.”

“Để bàn về đám cưới?” Eve gợi ý.

“Đúng, về đám cưới của Mirina.”

“Trong khoảng thời gian từ ngày mười tám tháng Ba đến hôm Công tố Towers bị chết, ông có nói chuyện với bà ấy không?”

“Vài lần.” Ông ta bung tay, rồi lại đan vào. “Như tôi đã nói, chúng tôi vẫn xem nhau là đối tác. Chúng tôi có chung con cái, và một số lợi ích kinh doanh.”

“Gồm cả Mercury.”

“Đúng.” Ông ta khẽ cau miệng. “Cô là... người quen của Roarke.”

“Đúng vậy. Ông hoặc vợ cũ của ông có bất đồng gì trong quan hệ đối tác không, về đời tư lẫn công việc?”

“Dĩ nhiên là có, ở cả hai khía cạnh. Nhưng chúng tôi đã học được, vì chúng tôi đã không thể học được trong thời kỳ hôn nhân, giá trị của thỏa hiệp.”

“Ông Angelini, ai là người thừa kế những lợi ích của Công tố Towers sau khi bà ấy chết?”

Ông ta nhướng mày. “Là tôi, Trung úy, theo các điều khoản trong hợp đồng làm ăn của chúng tôi. Ngoài ra còn có một vài phần của một số bất động sản sẽ chuyển sang cho tôi. Đây là một thỏa thuận ly hôn. Tôi sẽ điều tiết những lợi ích, tư vấn cho bà ấy đầu tư. Khi một trong hai chúng tôi chết, các lợi ích và lợi nhuận hoặc thiệt hại sẽ chuyển cho người còn lại. Cả hai chúng tôi đã đồng ý, cô thấy đấy, và tin rằng cuối cùng tài sản của chúng tôi sẽ để lại cho con cái.”

“Và phần còn lại của tài sản. Căn hộ, trang sức và của cải khác không nằm trong thỏa thuận của ông với bà ấy?”

“Tôi cho là sẽ được để lại cho con của chúng tôi. Tôi nghĩ sẽ có một chút di sản để lại cho bạn bè và các hội từ thiện.”

Eve định dò hỏi nhanh để muốn biết xem Towers đã để lại bao nhiêu của cải. “Ông Angelini, ông biết là vợ cũ của ông có quan hệ tình cảm với George Hammett.”

“Tất nhiên.”

“Và việc này không... có vấn đề gì chứ?”

“Vấn đề? Trung úy, ý cô là, sau gần mười hai năm ly dị, tôi lại đem lòng ghen tuông mà giết người vợ cũ? Và tôi đã cắt cổ mẹ của các con tôi rồi để bà ấy chết trên phố?”

“Hiểu theo hướng đó, ông Angelini.”

Ông ta lẩm nhẩm trong họng gì đó bằng tiếng Ý. Hẳn là bực bội, Eve nghĩ. “Không, tôi không giết Cicely.”

“Ông có thể cho tôi biết ông ở đâu vào đêm bà ấy chết được không?”

Cô thấy cằm ông ta căng ra và nhận ra ông ta phải kiểm soát đến mức nào mới có thể thả lỏng nó, nhưng mắt ông ta không lay động. Cô hình dung ông ta có thể nhìn xuyên thủng một lỗ trên mặt thép.

“Tôi ở căn nhà trong thành phố, từ tám giờ tối.”

“Một mình?”

“Đúng.”

“Ông có gặp hoặc nói chuyện với ai có thể xác minh không?”

“Không. Tôi có hai người giúp việc, cả hai đều đi vắng vì đêm đó họ nghỉ làm, thế nên tôi ở nhà. Tôi muốn một buổi tối yên tĩnh và riêng tư.”

“Ông không gọi điện hoặc nhận điện thoại trong đêm đó?”

“Tôi nhận được một cuộc gọi lúc ba giờ sáng, của Chỉ huy Whitney thông báo về cái chết của vợ tôi. Tôi đang ngủ, một mình, thì có điện thoại.”

“Ông Angelini, vợ cũ của ông ở trong một quán rượu tại West End vào lúc một giờ sáng. Tại sao?”

“Tôi không biết. Không hề biết gì.”

Sau đó, khi Eve bước vào khoang thang máy để đi xuống, cô gọi Feeney. “Tôi muốn biết Marco Angelini có gặp tổn thất tài chính nào không, và thiệt hại đó sẽ liên quan mức nào tới cái chết bất ngờ của vợ cũ ông ta.”

“Cô đánh hơi thấy gì hả Dallas?”

“Có gì đó,” cô nói. “Tôi không biết là gì.”

Cô suy xét, và vì biết các kỹ năng của Feeney thực sự xuất sắc, cô hưởng ứng. “Ông định tham gia vụ này chính thức hay không chính thức?”

“Tùy cô.”

“Thế thì chính thức nhé, Feeney.”

Ông ta nhe răng, nheo mắt. “Tôi biết cô sẽ nói thế.”

“Trước tiên tôi cần ông kiểm tra điện thoại của nạn nhân. Không có báo cáo nào trong nhật ký cuộc gọi hoặc trong đĩa an ninh cho thấy rằng bà ấy có khách vào đêm bị giết. Vậy là có ai đó gọi cho bà ấy, sắp xếp cuộc gặp.”

“Cứ coi như làm xong rồi.”

“Tôi cần ông kiểm tra những người bị bà ấy cho vào tù...”

“Tất cả?” Ông ta xen vào, hơi hoảng.

“Tất cả.” Cô cười tươi. “Tôi biết ông có thể làm việc đó bằng nửa thời gian so với tôi làm. Tôi cần biết những người thân, người tình, cả đồng bọn nữa. Và cả những vụ đang xét xử và chờ xét xử.”

“Lạy Chúa, Dallas.” Nhưng ông ta nhún vai, gập các ngón tay như nghệ sĩ dương cầm chuẩn bị cho buổi hòa nhạc. “Vợ tôi sẽ nhớ tôi đây.”

“Cưới phải cảnh sát thật tệ,” cô nói, vỗ nhẹ vai ông ta.

“Roarke nói thế à?”

Cô thả tay ra. “Chúng tôi đã cưới đâu.”

Feeney hắng họng. Ông ta thích nhìn vẻ cau mày thoáng qua, nét tức giận thoáng qua của Eve. “Anh ta thế nào?”

“Anh ấy ổn. Đang ở Australia.” Cô cho tay vào túi. “Anh ấy ổn.”

“Ừ ừ. Thấy cô và anh ta trên báo cách đây mấy tuần. Tại một sự kiện vui vẻ gì đó ở Palace. Trông cô thật nổi bật trong chiếc váy, Dallas.”

Cô dịch người vẻ khó chịu, khoanh tay ôm lấy mình, rồi lắc vai. “Tôi không biết là ông cũng xem mấy kênh lá cải ấy đấy.”

“Tôi thích lắm,” ông ta nói không chút ăn năn. “Hẳn thú vị nhỉ, cuộc sống xa xỉ thế mà.”

“Cái đó chỉ tạm thời thôi,” cô lẩm nhẩm. “Chúng ta sẽ bàn về đời sống xã hội của tôi hay là về điều tra tội phạm đây Feeney?”

“Chúng ta sẽ có thời gian để làm cả hai việc.” Ông ta đứng lên và vươn người. “Tôi sẽ kiểm tra điện thoại của nạn nhân trước khi bắt đầu tìm hiểu về những kẻ mà bà ta cho vào tù. Tôi sẽ liên lạc.”

“Feeney này.” Khi ông ta quay ra cửa, cô ngước đầu. “Ông bảo có ba lý do ông muốn tham gia. Ông mới nói có hai.”

“Thứ ba, tôi nhớ cô, Dallas.” Ông ta cười. “Chúa sẽ trừng phạt nếu tôi không nhớ cô.”

Cô cũng cười khi ngồi xuống làm việc. Chúa cũng sẽ trừng phạt nếu cô không nhớ ông ta.