Cát Bụi Thời Gian

Chương 19

Nằm khỏa thân trên giường, cô cảm giác được cơ thể Benito Patas đang đè lên mình. Người cô rạo rực có cái gì không ổn. Mình đã giết Patas, cô nghĩ, hắn chết rồi cơ mà.

Lucia choàng dậy, thảng thất nhìn quanh. Đâu ra Benito? Cô đang ở trong rừng, và trong chiếc túi ngủ. Có cái gì Đó đè lên đùi. Lucia lôi ra, và Đó là cây thánh giá được bọc trong vải. Cô nhìn nó nghi hoặc. Chúa đã dành cho mình một phép mầu, cô nghĩ.

Lucia không thể hiểu làm sao cây thánh giá lại ở Đó, song cô cũng chẳng bận tâm, Cuối cùng thì cô cũng đã có nó trong tay. Tất cả những gì phải làm lúc này là nhanh chóng chuồn khởi nơi Đây.

Cô bò ra khỏi chăn và nhìn sang chỗ Theresa. Bà ta đã biến Đâu mất. Lucia quan sát trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy Tomas Sanjuro mờ ảo ở bìa bãi trống, mặt quay nhìn hướng khác. Rubio ở Đâu. Không thành vấn đề. Đến lúc biến khỏi nơi Đây rồi.

Cô bắt đầu lần mò ra khỏi bãi trống, tránh hướng Sanjuro, lom khom để khỏi bị phát hiện.

Đúng lúc Đó, màn đêm đột nhiên bị xé toang.

Đại tá Fai Sostelo phải ra một quyết định. Mình đã nhận được mệnh lệnh từ chính ngài thủ tướng là phải hợp tác chặt chẽ với đại tá Ramon Acoca để giúp hắn tóm được Jaime Miro và bọn tu sĩ. Nhưng số phận đã phù hộ bằng cách đặt vào tay mình một trong những tu sĩ ấy Tại sao lại phải chia sẻ vận may này với Acoca khi tự mình có thể tóm được bọn khủng bố và hưởng vinh quang một mình? Mẹ thằng Acoca, Fai Sostelo nghĩ, cơ hội này là của ta. Biết Đâu OPUS MUNDO lại dùng mình thay Acoca. Vất mẹ nó đi những trò cờ quạt với chả nắm được tính toán của đối thủ. Phải, giờ là lúc phải dạy cho thằng khổng lồ sẹo mặt ấy một bài học.

Đại tá Sostelo ra những mệnh lệnh rõ ràng cho binh lính.

Không bắt sống một đứa nào. Các anh đang đứng trước bọn khủng bố. Tiêu diệt hết.

Thưa đại tá, – thiếu tá Porte ấp úng, – trong Đó còn có cả các tu sĩ, có nên …

Để bọn khủng bố nấp sau bọn tu sĩ à? Không, chúng ta sẽ không để tuột cơ hội này. Sostelo chọn mười hai người cho cuộc tấn công và ra lệnh trang bị kỹ càng.

Trong đêm, chúng lặng lẽ trèo lên sườn núi dốc. Trăng đã ẩn sau những đám mây, giáp mặt không nhìn rõ mặt. Tuyệt. Bọn chúng không thể thấy được ta đang đến.

Khi tất cả đã sẵn sàng, Sostelo hét vang hết cỡ giọng:

Bỏ vũ khí xuống, các anh đã bị bao vây! Và chưa dứt câu, hắn đã xuống lệnh. – Bắn! Bắn liên tục!

Mười hai khẩu súng đồng loạt khạc đạn.

Tomas Sanjuro không kịp hiểu điều gì xảy ra. Một loạt đạn găm vào ngực và anh chết trước khi đổ xuống mặt đất. Rubio Arzano đang ở phía bên kia của bãi trống lúc súng bắt đầu nổ. Thấy Sanjuro gục ngã anh giương súng định bắn trả nhưng rồi lại kịp dừng tay. Khoảng trống tối như mực. Nếu bắn trả, khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Anh rất ngạc nhiên khi thấy Lucia đang lom khom cách mình vài bước chân.

Sơ Theresa Đâu? – Anh thì thào.

Bà ấy … bà ấy đi rồi.

Thấp xuống, – Rubio bảo.

Anh lôi tay cô và hai người chạy ngoằn ngoèo về phía khu rừng, ra khỏi tầm đạn. Đạn rít vèo vèo xung quanh nhưng trong chốc lát cả hai đã vào được rừng cây. Họ vẫn chạy. Rồi họ nghe tiếng hò hét xa dần. Đuổi bắt được ai trong khu rừng tối đen như mực thế này?

Rubio dừng lại cho Lucia thở.

Ta đã mất hai người, vẫn phải đi tiếp thôi. Anh nghe tiếng Lụcia đang thở dốc. – Cô có cần nghỉ một chút không?

Không, – cô đáp. Mặc dầu đã kiệt sức nhưng cô không hề có ý định để bị tóm, nhất là vào lúc cô đã có cây thánh giá trong tay.

Tôi khỏe. Ta hãy đi khỏi Đây ngay.

Đại tá Fai Sostelo đang đứng trước thảm họa. Một tên khủng bố bị giết, nhưng có Chúa mới biết bao nhiêu tên đã thoát. Hắn không tóm được Jaime Miro hoặc một tên đồng bọn dù là tép riu nào, mà chỉ mỗi bà sơ. Sostelo biết mình phải báo cáo đại tá Acoca về sự việc đã xảy ra, nhưng hắn không hề mong đợi điều Đó.

Cú điện thứ hai của Alan Tucker gọi về khiến Ellen Scott thấy tình hình đáng ngại hơn nhiều.

Tôi đã tình cờ thu thập được một số tin tức khá thú vị, thưa bà Scott. – Ông ta thận trọng nói.

Tin gì Đó?

Tôi đã đọc kỹ một số báo cũ ở Đây, hy vọng có thêm được thông tin về cô gái.

Sao nữa? – Bà dốc hết nghị lực để Đón nhận cái mà bà biết nó sẽ tới.

Hình như đứa bé bị bỏ rơi vào khoảng thời gian vụ tai nạn máy bay. – Tucker vẫn giữ giọng điềm đạm.

Im lặng. Rồi ông ta tiếp tục.

Vụ tai nạn đã làm thiệt mạng người anh chồng của bà cùng vợ và con họ, cháu Patricia. Tống tiền Đây. Không thể có sự giải thích nào khác. Vậy là ông ta đã tìm ra.

Phải đấy, – bà điềm đạm nói. – Lẽ ra tôi phải nói trước với ông. Tôi sẽ giải thích tất cả khi ông trở về. Có tin gì mới về con bé không?

Chưa, nhưng cô ta khó mà trốn lâu được. Cả nước Tây Ban Nha đang cùng tìm kiếm cô ấy.

Có gì mới nhớ báo tôi ngay. Bà dập nhanh máy.

Alan Tucker lặng lẽ nhìn ống nói câm lặng trong tay. Quả là một người đàn bà lạnh lùng, ông cảm phục nghĩ. Không biết bà ta sẽ cảm thấy ra sao khi có một bạn tình?

Ta đã sai lầm khi phái hắn đi, Elien Scott nghĩ. Phải làm gì để hãm hắn lại.

Rồi sẽ làm gì đối với cô gái?

Một tu sĩ. Chừng nào gặp nó hẵng hay. Tiếng người thư ký vang trong máy điện thoại nội bộ.

Khách đang đợi bà ở văn phòng, thưa bà Scott.

Tôi đến đây Lucia và Rubio tiếp tục băng rừng, chốc chốc lại vấp ngã, mặc cho gai góc cản chân, rắn rết đe dọa, thêm mỗi bước là thêm mỗi xa kẻ thù.

Cuối cùng, Rubio nói:

Dừng đây được rồi. Chúng không đuổi nữa Đâu.

Họ đang ở trên núi cao, giữa rừng rậm.

Lucia ngả lưng xuống đất, cố lấy lại hơi. Trong óc bỗng hiện lên cảnh tượng khủng khiếp vừa được chứng kiến. Tomas gục ngã không một lời trối trăng. Cái bọn khốn ấy định giết hết tụi mình Đây, Lucia nghĩ:

Lý do duy nhất giải thích cho việc cô còn sống sót là sự có mặt của người đàn ông ngồi bên cô.

Cô nhìn Rubio khi anh đứng dậy đi xem xét xung quanh.

Ta có thể nghỉ hết đêm ở Đây thưa sơ.

Phải đấy. – Cô nóng lòng muốn đi, nhưng lại biết mình cũng cần nghỉ ngơi. Như đọc được ý nghĩ cô, Rubio nói:
Chúng ta sẽ đi tiếp vào lúc bình minh.

Lucia thấy cồn cào trong bụng. Thậm chí mới nghĩ vậy thôi, Rubio đã lên tiếng:

Chắc sơ phải Đói lắm. Tôi sẽ đi kiếm chút gì về ăn. Sơ có yên tâm ở Đây một mình không? .

Vâng, sẽ tốt thôi.

Người đàn ông to lớn khom người ngồi xuống bên cô.

Xin sơ đừng quá lo sợ. Tôi hiểu. Đối với sơ, sẽ khó khăn biết bao khi trở lại thế giới này sau bao năm giam mình trong tu viện. Mọi thứ chắc đều hết sức xa lạ.

Lucia nhìn anh ta, nói với giọng lãnh đạm:

Tôi sẽ cố làm quen với nó.

Sơ thật dũng cảm, thưa sơ. – Anh đứng dậy. – Tôi quay về ngay thôi. .

Cô nhìn theo Rubio biến mất trong rừng cây. Đã tới lúc phải có một quyết định, và cô có hai lựa chọn. Có thể trốn ngay lúc này, tới một thị trấn gần nhất, bán cây thánh giá để có hộ chiếu và tiền sang Thụy Sĩ. Hoặc là ở lại với người đàn ông này cho tới khi tránh hẳn được bọn lính. Như thế an toàn hơn, Lucia quyết định.

Cô nghe tiếng động trong rừng và quay lại. Đó là Rubio, miệng tươi cười.

Chiếc mũ bê rê đầy cà chua, nho và táo.

Anh ngồi xuống bên cô.

Bữa sáng Đây. Một con gà béo thì dễ ợt, nhưng nếu nhóm lửa để nướng thì sẽ lộ mất. Ngay sườn núi này có một trang trại.

Lucia nhìn chằm chằm những thứ trong mũ.

Nhiều đấy nhỉ. Tôi đang Đói mềm Đây.

Ăn thử xem. – Anh đưa cô một quả táo.

Ăn xong, Rubio thao thao trong khi Lucia mê mải với những tính toán của mình, chẳng để ý gì.

Mười năm. Sơ nói là đã ở trong tu viện mười năm?

Sao cơ? – Lucia giật mình.

Sơ đã ở tu viện mười năm rồi?

Ổ, đúng thế.

Vậy thì sơ sẽ chẳng biết được những gì đã xảy ra suốt thời gian Đó. – Anh lắc lắc đầu.

Dạ …. không.

Mười năm qua thế giới đã thay đổi kinh khủng sơ ạ.

Thật thế ư?

Franco đã chết rồi. – Rubio nói hào hứng.

Chết thế nào được?

Ồ, Đúng thế đấy. Chết hồi năm ngoái.

Sơ có thể rất khó tin, nhưng lần đầu tiên đã có một người bước lên mặt trăng. Sự thực Đúng thế.

Thật á? – Đúng ra là hai cơ. Tên của họ là gì nhỉ? NeilArmstrong và Buzzsomething.

Ồ phải. Những người Bắc Mỹ. Và còn có một chiếc máy bay hành khách bay nhanh hơn cả tiếng động.

Không thể tin được. – Mình muốn nhảy ngay lên chiếc Concorde Đó.

Rubio thì như đứa trẻ, sung sướng được đưa Lucia tới những sự kiện của thế giới.

Ở Bồ Đào Nha đã nổ ra một cuộc cách mạng và ở Mỹ, tổng thống Nixon đã dính líu vào một vụ tai tiếng lớn và phải từ chức.

Rubio thật dễ mến, Lucia nghĩ.

Anh lấy ra gói thuốc lá Ducados, loại thuốc đen, hút khá nặng của Tây Ban Nha.

Hy vọng tôi hút thuốc sẽ không làm cô khó chịu.

Không sao, – Lucia nói, – cứ tự nhiên.

Cô nhìn anh châm thuốc, và khi khói thuốc bay vào mũi, cô thấy thèm quá.

Tôi thử một điếu có được không?

Cô muốn thử một điếu thuốc lá? Thật không?

Chỉ để biết nó ra làm sao thôi mà, Lucia làm vẻ ngượng ngùng.

Ồ, được chứ.

Anh chìa gói thuốc ra. Cô rút một điếu đặt lên miệng, và anh châm lửa.

Lucia rít sâu một hơi. Khi khói thuốc tràn đầy buồng phổi cô cảm thấy tuyệt vời.

Rubio nhìn cô, bối rối.

Té ra là mùi vị thuốc lá như vậy. – Cô ho.

Sơ có thích không?

Không hẳn, nhưng …

Lucia hút tiếp một hơi dài nữa. Trời, cô nhớ nó biết bao. Nhưng cô hiểu mình phải cẩn thận. Không thể để anh nghi ngờ. Vì thế, cô dập điếu thuốc một cách vụng về giữa hai ngón tay. Cô mới chỉ ở tu viện ít tháng, song dầu sao Rubio cũng Đúng. Trở lại thế giới bên ngoài thật kỳ lạ. Cô tự hỏi không biết Megan, Gracielia đang làm gì. Điều gì đã đến với sơ Theresa? Liệu bà ta có bị bọn lính bắt không?

Mặt Lucia bắt đầu cay cay. Một đêm dài đầy căng thẳng.

Tôi muốn chợp mắt một lúc.

Đừng lo. Tôi sẽ canh cho sơ.

Cảm ơn ông. – Cô nói với nụ cười trên môi. Chỉ một lát sau cô đã ngủ.

Rubio Arzano nhìn cô và nghĩ:

Mình chưa từng gặp một phụ nữ như thế này. Cô ta cao cả, dám hiến dâng đời mình cho Chúa, nhưng dẫu vậy từ cô ta cũng toát ra một vẻ trần tục. Đêm nay cô đã hành động một cách dũng cảm như bất cứ người đàn ông dũng cảm nào.

Cô là một người phụ nữ rất đặc biệt, Rubio Arzano nghĩ thầm khi ngắm Lucia ngủ. Cô gái bé nhỏ của Giêsu.