Chiến Dịch Trái Tim

Chương 23

GABRIEL NGỒI CÙNG Venetia và dì Beatrice trong phòng khách nhỏ nhìn xuống ngõ Sutton.

Một bình cà phê to tướng được bác Trench dọn ra khiến chiếc bàn cạnh trường kỷ thêm lịch sự. Dì Beatrice, gọng kính trễ trên sống mũi, đang thoăn thoắt đưa những đường kim ngay ngắn thêu bông hồng màu vàng trên mảnh vải hình bầu dục căng phẳng phiu trên khung thêu.

Venetia lơ đễnh nhấm nháp cà phê. Rõ ràng sự việc vừa kinh qua tại nhà Rosalind Fleming đã khiến nàng thấy run rẩy khó chịu. Nghề nhiếp ảnh chứa đựng một số mối nguy hại đấy chứ nhỉ, Gabriel thầm nghĩ. Hiển nhiên một trong những mối nguy ấy là việc những khách hàng quảng giao có thể hủy hoại danh tiếng của người ta chỉ bằng những lời buôn chuyện đầy ác ý.

“Điều cháu không tài nào hiểu được,” Venetia vừa hạ tách xuống vừa bảo, “là vì sao lúc đầu phu nhân Fleming lại đồng ý để cháu chụp ảnh cho chứ?”

“Ta thì nghĩ chuyện ấy đã rõ ràng quá rồi mà,” dì Beatrice đáp. Bà ngắm nghía bông hồng. “Ta nghĩ ta sẽ dùng chỉ vàng sậm để thêu phần trong của bông hoa vậy.”

Gabriel nhướng mày nhìn Venetia. Nàng lắc đầu, thật khẽ, tỏ ý rằng cả nàng cũng không rõ bà dì mình có ý gì.

Chàng hắng giọng. “Dì Sawyer này, ý dì muốn nói rằng phu nhân Fleming đồng ý để cho Venetia chụp ảnh cho mình vì đây là mốt thời thượng à?”

“Không, dĩ nhiên là không phải thế rồi.” Dì Beatrice sục sạo trong túi kim chỉ, rõ là đang tìm kiếm chỉ màu vàng sậm. “Ở Luân Đôn này có kha khá nhiếp ảnh gia thời thượng khác đấy chứ. Rõ ràng Rosalind Fleming phải nhờ Venetia chụp chân dung vì cô ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Dì nói thế là sao?” Gabriel hỏi lại ngay.

Beatrice nhìn chàng qua vành kính. “Nhân tình nhân ngãi của cô ta, đức ngài Ackland ấy, mới là người muốn có bức ảnh, nếu cậu còn nhớ. Ông ta mới là người đặt chỗ cho buổi chụp và cũng là người sẽ thanh toán cho bức ảnh thành phẩm.”

Cái tách trên tay Venetia sững lại giữa không trung. Vẻ thấu hiểu đột ngột thoáng hiện trên mặt nàng. “Vâng, chính thế rồi. Dì nói đúng thật, dì Beatrice ạ. Lẽ ra cháu phải nghĩ ra ngay từ đầu chứ nhỉ.”

Gabriel nhìn nàng đoạn hướng sự chú ý vào dì Beatrice. “Dì Sawyer này, dì đang nói là phu nhân Fleming chịu ngồi chụp chân dung chỉ để làm vừa lòng người tình thôi ư?”

“Ta đang nói là cô ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm nhân tình mình hài lòng, cậu Jones à.” Dì Beatrice tìm thấy loại chỉ mình cần. “Có lẽ, là đàn ông, cậu sẽ không hiểu được bản chất của mối quan hệ mà Rosalind Fleming đang vướng vào đâu.”

“Mối liên hệ ấy không có gì bí ẩn phức tạp cả.” Chàng nhún vai. “Cô ta là nhân tình của Ackland, theo như lời anh Harrow đã nói.”

“Quả đúng vậy.” Bà Beatrice thở dài. “Một người phụ nữ ở vị thế của phu nhân Fleming có thể vờ tỏ ra cho cả thế giới thấy rằng mình tự do ở mức nhất định mà một phụ nữ đã kết hôn không thể mơ được tận hưởng, nhưng sự thực không phải như vậy. Sự thực là, xét theo nhiều khía cạnh, cô ta cũng bị bó buộc tương tự và chắc chắn là còn dễ bị sở thích của quý ông đang móc hầu bao làm tổn thương hơn nhiều.”

Venetia nhìn sang dì Beatrice với vẻ mặt bất chợt ngộ ra nhiều điều. “Hay nói cách khác, nếu đức ông Ackland cứ khăng khăng trả tiền chụp chân dung cho cô ta, thì cô ta chẳng còn lựa chọn nào khác là phải ngồi làm mẫu mà thôi.”

“Muốn làm một cô nhân tình thành công, người phụ nữ phải thông minh, duyên dáng và quyến rũ mọi lúc mọi nơi,” dì Beatrice nói. “Có thể cô ta tự phỉnh phờ rằng mình là người đang kiểm soát mối quan hệ, nhưng tận trong sâu thẳm luôn lẩn khuất nhận thức rằng nếu không làm người tình của mình thỏa mãn bằng mọi cách, thì cô ta sẽ bị thay thế.”

Gabriel nhướng mày. “Dì đưa ra một quan điểm thật xuất sắc đấy, dì Sawyer ạ.”

“Nhưng điều này không giải thích cặn kẽ được vì sao phu nhân Fleming lại căm ghét cháu như xúc đất đổ đi thế,” Venetia bảo, hai mày chau lại. “Cứ cho là, có thể cô ta thấy khó chịu với việc phải bỏ thời gian đàn đúm của mình để mà ngồi làm mẫu đi. Cho dù là thế, phản ứng của cô ta hình như vẫn thái quá.”

“Chẳng phải thái quá gì đâu nếu cháu suy xét đến sự khác biệt trong vị thế giữa cô ta và cháu,” dì Beatrice đáp. “Nói đúng ra, việc cô ta căm ghét cháu theo ta thấy là rất có cơ sở.”

“Sao dì lại có thể nói như vậy được chứ?” Venetia chất vấn. “Cháu nào đã làm gì động chạm đến cô ta đâu.”

Nụ cười trên mặt dì Beatrice là một sự pha trộn kỳ lạ giữa vẻ thích thú giễu cợt lẫn coi thường. “Cháu không thấy sao, cháu yêu? Cháu đã xúc phạm đến cô ta đơn giản chỉ bằng việc cháu là cháu, là một người phụ nữ đã tự mình gây dựng sự nghiệp thành đạt, một người không cần phải phụ thuộc vào trợ cấp của đàn ông.”

“Hứ.” Venetia vênh mặt. “Căn cứ vào quần áo lẫn trang sức và bài trí trong căn nhà phố cô ta, thì xét về mặt tài chính, bằng việc làm nhân tình cho Ackland cô ta đang kiếm chác hơn mức cháu có thể hy vọng kiếm được bằng nghề nhiếp ảnh của mình nhiều.”

“Phải, nhưng cô ta cũng đối mặt với chuyện ngay ngày mai sẽ trắng tay nếu Ackland tính đến việc gạt cô ta sang bên để yêu chiều cô nhân tình khác, phải không nào?” dì Beatrice lặng lẽ nói. “Ngoài việc mất đi nguồn thu, cô ta sẽ mất cả thứ chắc chắn được cô ta coi trọng nhất.”

Gabriel khoanh hai tay trước ngực. “Địa vị của cô ta trong xã hội thượng lưu.”

Dì Beatrice gật gù. “Chính xác. Có vẻ là bản thân phu nhân Fleming không sở hữu được bất cứ mối liên hệ huyết thống hay quan hệ xã hội quan trọng nào, và cũng chẳng có được nguồn thu nhập độc lập. Xã hội thượng lưu thấy cô ta đẹp đẽ và thú vị vì đức ngài Ackland thấy thế mà thôi. Nhưng nếu ông ta không thích thú gì cô ta nữa, hay nếu ông ta cứ vô tư mà lăn ra chết ngay ngày mai, thì xã hội thượng lưu sẽ hắt hủi cô ta ngay lập tức. Hy vọng duy nhất của cô ta trong tình cảnh ấy là kiếm được một quý ông khác có thể giữ lại địa vị cũ cho cô ta. Vả lại, thời gian luôn trôi nhanh đối với một người phụ nữ theo nghiệp như phu nhân Fleming. Thanh xuân của cô ta đâu có quay trở lại, phải không nào?”

“Cháu nghĩ là thế.” Venetia trao cho Gabriel một tia nhìn đăm chiêu. “Tuy nhiên, còn có một điều khác khiến cháu thấy kỳ quặc. Phu nhân Fleming tốn khá nhiều thời gian để chế nhạo cháu về việc thật không may khi chồng của cháu đội mồ sống lại quay về. Lại còn không ít lời nhận xét khá thẳng thừng về chuyện làm một góa phụ sung sướng hơn hẳn làm vợ nữa.”

Gabriel nhướng mày. “Ta thật lòng hy vọng nàng không định hạ sát ta thêm một lần nữa, phu nhân Jones ạ. Theo lời cu cậu Edward thì ta hiểu là mình chỉ tránh được trong đường tơ kẽ tóc khỏi bị bọn giang hồ bắn chết hay bị đám ngựa hoang xéo giày trong phút cuối đời. May sao, ta còn sống sót được qua cú ngã xuống hẻm núi, nhưng nếu nàng dựng lên một kế hoạch còn tàn nhẫn hơn, thì có thể ta sẽ gặp chút khó khăn để sống lại đấy.”

Venetia đỏ mặt. Hàng chân mày thanh tú của nàng châu hẳn vào nhau. “Nói thế chẳng vui chút nào đâu, thưa ngài. Tiện thể nói luôn, tôi đã thông báo cho phu nhân Fleming biết rằng ngài là đức lang quân có suy nghĩ cấp tiến mang quan niệm khai sáng về hôn nhân đấy.”

Gabriel không rõ Venetia sẽ phản ứng ra sao nếu nàng biết được chàng nghĩ nàng hoang dại nguyên thủy đến mức nào.

Nàng nhăn mặt. “Tiếc là thông tin ấy chỉ làm cho cô ta thêm phẫn nộ mà thôi.”

“Bởi vì cháu tỏ ra là đã tận hưởng những điều tốt đẹp nhất từ cả hai thế giới ấy mà, cháu yêu,” dì Beatrice lên tiếng. “Cháu được tự do và có sự nghiệp lẫn một người chồng không hề thấy khó chịu với cả hai điều kiện ấy.” Dì đột ngột đóng túi kim chỉ lại và đứng dậy. “Thôi, chuyện cũng đã rồi. Thật không may làm sao khi phu nhân Fleming lại căm ghét cháu đến thế đấy, Venetia à. Chúng ta chỉ có thể hy vọng là sẽ không có hậu quả không hay nào thôi.”

Venetia cẩn thận đặt tách đĩa xuống. “Dì có nghĩ rằng cháu đã làm sai khi khăng khăng đòi đi qua cửa trước tại nhà phu nhân Fleming hôm nay không vậy, dì Beatrice?”

“Tuyệt đối không.” Giọng dì Beatrice không vương chút nghi ngờ. “Dì từng bảo cháu ngay ngày đầu khi cháu chọn sự nghiệp nhiếp ảnh gia rằng, nếu chỉ cần một lần cháu để cho khách hàng đối xử với mình như phận hèn mọn, thì hiệu ảnh Jones sẽ đánh mất bản sắc ngay lập tức. Mà thôi, giờ ta phải đi trao đổi với bác Trench đây. Ta e là vì giờ đây chúng ta có thêm một người đàn ông trong nhà, bác ấy sẽ cứ rối cả lên và quên béng đi việc chúng ta có ngân sách giới hạn cho thực phẩm.”

“Là lỗi của tôi, dì Sawyer ạ.” Gabriel áy náy, mở cửa ra cho dì Beatrice. “Lẽ ra tôi đã phải nghĩ đến việc sự hiện diện của mình tại đây sẽ gây phát sinh chi phí trong nhà. Lâu nay tôi cứ mải nghĩ đến những chuyện khác thôi. Xin dì yên tâm là tôi sẽ đóng góp vào ngân quỹ của nhà ngay trong chiều hôm nay thôi.”

“Cậu không được làm thế đâu nhé,” dì Beatrice bảo. “Cậu là khách và như thế có nghĩa cậu không phải trả tiền phòng tiền ăn gì cả.”

“Ồ, nhưng tôi nào phải là khách đâu chứ, thưa dì. Tôi biết rõ chính mình đã buộc dì nhận tôi vào nhà. Tôi sẽ thanh toán toàn bộ chi phí ăn ở của mình.”

“Nếu cậu cứ muốn như thế thì thôi vậy,” dì Beatrice đáp với vẻ một phu nhân lưỡng lự ban ra một đặc ân.

“Tôi thật lòng muốn vậy mà, thưa dì.”

Dì Beatrice đôn hậu mỉm cười với chàng và lướt ra khỏi phòng.

Chỉ đến lúc ấy Gabriel mới nhận ra lời đề cập vô tình đến những gánh nặng mà chàng mang tới cho ngân sách gia đình không hẳn chỉ là được vô tình nhắc đến như vẻ bề ngoài.

Chàng khép cửa và quay mình lại bắt gặp nụ cười nhẹ thấu hiểu nơi khóe miệng của Venetia.

“Lẽ ra dì ấy chỉ cần hỏi thẳng ta về tiền là được rồi,” chàng lạnh nhạt nói.

Venetia lắc đầu. “Không đời nào. Dì Beatrice kiêu hãnh lắm. Nhưng tôi đã có linh tính rằng không sớm thì muộn rồi dì sẽ đề cập đến đề tài ngân quỹ gia đình thôi mà. Dì tôi đã làm quản gia không biết bao nhiêu năm rồi. Đấy là nghề có tiếng là được trả lương bèo bọt, khiến cho người ta phải có ý thức cao độ về tình trạng tài chính.”

Chàng đi đến cửa sổ đứng nhìn ra làn đường rợp bóng cây. “Việc phát hiện ra ông Cleeton, kẻ làm ăn chung với bố nàng, đã cao chạy xa bay cùng món tiền đáng lý ra phải đến tay chị em nàng khi bố mẹ nàng qua đời chắc chắn đã gợi lại cho dì ấy những mối lo xưa cũ về tình trạng tài chính.”

Một quãng lặng im ngay sau lưng chàng.

“Edward đã kể cho ngài nghe về ông Cleeton ư?” cuối cùng nàng cất tiếng hỏi.

“Phải. Cậu bé cũng nói cho ta hay bố nàng có hai vợ.”

“Thế à.” Lại một quãng lặng kéo dài. “Có vẻ như ngài và Edward đã trở nên khá thân thiết chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi dường ấy.”

Chàng quay lại nhìn nàng. “Nàng không được trách Edward vì đã thổ lộ hết với ta đâu đấy, Venetia. Edward không cố ý tiết lộ thông tin bí mật nào cả. Chẳng qua theo cách hiểu của cậu bé thì với cương vị phu quân của nàng, ta giờ đây cũng là một phần trong những bí mật của gia đình nàng thôi. Cậu bé nghĩ rằng ta là một thành viên khác trong đoàn diễn viên của vở kịch mà mọi người trong nhà nàng đang trình diễn một cách thật xuất sắc.”

“Làm sao mà tôi có thể trách thằng bé được chứ?” Nàng thở dài. “Edward tội nghiệp. Chúng tôi đã đặt một gánh nặng to lớn lên đôi vai nhỏ nhoi của thằng bé. Tôi biết là có đôi lúc gánh nặng ấy đã đè thằng bé oằn mình.”

“Nàng cũng như ta phải biết rõ là những bí mật mà nàng bắt Edward giữ kín ấy cũng không đến nỗi đáng sợ lắm đâu.”

“Tôi cho là thế thật.” Miệng nàng mím lại. “Dì Beatrice đã kể cho tôi nghe vài câu chuyện từ thời dì còn làm quản gia mà nghe như ác mộng vậy. Dì ấy bảo trong vài gia đình được cho là danh giá từng thuê dì lại xảy ra những chuyện ghê gớm đến nỗi có đôi lần dì buộc phải bỏ việc.”

“Ta có thể tin lắm chứ. Không cần thiết phải lo lắng đến Edward đâu. Thằng bé sẽ qua được gánh nặng ấy thôi mà. Nhưng còn trong lúc này, sẽ là khôn ngoan nếu ta để cho cậu bé có thêm chút tự do đấy. Edward có tỏ ý muốn được ra công viên thả diều và chơi cùng những đứa trẻ khác.”

“Tôi biết chứ. Chúng tôi cũng cố gắng đưa thằng bé ra công viên chơi thường xuyên nhưng dì Beatrice lo rằng nếu Edward làm bạn với những thằng bé cùng tuổi thì nó sẽ vô tình tiết lộ sự thật về bố mất.”

“Ta không nghĩ gia đình nàng cần phải lo về điều này đâu. Mỗi một gia đình đều có những bí mật mà đám trẻ con biết giữ kín đến khó tin đấy.”

Venetia chớp chớp mắt như thể chàng vừa nói điều gì khiến nàng ngạc nhiên. Đôi mắt nàng thoáng nheo lại khiến Gabriel bắt đầu để ý.

Chàng mỉm cười. “Nàng đang cố nhìn ra thần khí của ta đấy à?”

Nàng đỏ mặt. “Ngài có thể biết được sao?”

“Được. Nàng đang thắc mắc liệu có phải chính ta cũng có đôi ba bí mật gia đình không chứ gì?”

“Ý nghĩ ấy đúng là có loáng qua trí tôi thật.”

“Câu trả lời là, tất nhiên, ta có chứ. Chẳng phải ai cũng có sao? Nhưng vì những bí mật của ta không đưa ra mối đe dọa nào cho nàng hay cho gia đình nàng, ta tin là nàng sẽ cho phép ta giữ kín chúng.”

Mặt Venetia còn ửng hồng hơn nữa. “Trời ạ, tôi nào có ý tọc mạch đâu.”

“Không, nàng có ý đấy, nhưng lúc này thì chúng ta cứ cho qua chuyện đó đã. Chúng ta còn có những rắc rối khác, cấp bách hơn nhiều.”

“Mà một trong những rắc rối ấy,” nàng vừa nói vừa trấn tĩnh lại, “có lẽ là phu nhân Fleming này đây.”

Gabriel tựa một bên vai vào tường và khoanh tay lại. “Ta không nghĩ ả ta dám gây nhiều rắc rối cho nàng đâu. Chừng nào Ackland còn là kẻ ngưỡng mộ tài năng nghệ thuật của nàng thì ả ta sẽ không dám. Có thể Ackland là một lão già gàn dở đứng không vững nhưng ông ta là nguồn tài chính của ả. Như dì nàng vừa mới chỉ ra kia, không ai hiểu điều này rõ hơn bản thân phu nhân Fleming.”

“Ngài không nhìn thấy những gì tôi đã thấy khi tôi nhìn ả ta qua ống kính máy ảnh chiều hôm nay đâu.”

“Nàng đã nhìn ra thần khí của ả ta ư?”

“Phải. Tôi không kể cho dì Beatrice vì tôi biết như thế dì ấy chỉ thêm lo mà thôi, nhưng sự thật là, tôi không nghĩ rằng cảm giác của phu nhân Fleming đối với tôi chỉ đơn thuần là ganh tị hay thậm chí là không thích. Ả ta căm thù tôi. Cứ như thể ả ta tin rằng tôi đang chen vào giữa ả ta và một thứ gì đó mà ả ta đang hết lòng ham muốn, như thể ả ta xem tôi như là mối đe dọa trực tiếp vậy. Chỉ có thể nói là hết sức vớ vẩn.”

Gabriel cảm thấy ruột gan thít chặt lại. “Nàng càng giải thích phản ứng của ả cho ta nghe bao nhiêu, thì ta càng có khuynh hướng đồng ý với nàng bấy nhiêu. Có lẽ chúng ta nên thử tìm hiểu thêm chút ít về Rosalind Fleming. Dường như Harrow có vẻ rành rẽ quá khứ của ả ta lắm.”

“Harrow biết nhiều chuyện về hầu như tất cả mọi người trong giới thượng lưu,” Venetia đáp với vẻ mặt bừng sáng. “Và với những thông tin mà anh ấy chưa biết, anh ấy biết cách tìm ra được chúng. Tôi sẽ gửi tin nhắn ngay cho anh ấy đây. Tôi chắc chắn anh ấy sẽ hỗ trợ tôi thôi.”

“Tốt rồi.” Mình chỉ cần có thế thôi, Gabriel thầm nghĩ. Thêm một nếp xoắn nữa trong cái mối bí ẩn vốn đã rối tinh lên rồi.

Venetia nhìn chàng. “Ngài đã được tin gì từ ông Montrose chưa vậy?”

“Ta đã đến gặp ông ấy khi nàng đang chụp ảnh cho phu nhân Fleming. Cũng giống như ta, ông ấy không thể nhìn ra bất cứ điều gì hoặc bất thường hoặc có ý nghĩa ở danh sách các loài thảo dược trên nắp chiếc hòm sắt, hay trong kiểu dáng của chiếc lá cả. Vả lại, những cái tên mà ta thấy đáng quan tâm trong buổi triển lãm của ông Farley, bao gồm cả người tên Willows, đều tỏ ra là không có khả năng làm nghi phạm vì lý do này hay lý do khác.”

“Thế tiếp theo ngài sẽ làm gì?”

“Ta đã yêu cầu ông Montrose tập trung vào tên của những thành viên Hội Arcane đã qua đời trong những năm qua.”

“Tại sao ngài lại quan tâm đến những hội viên đã qua đời làm gì?” nàng hỏi.

“Hôm nay ta chợt ngộ ra rằng có lẽ kẻ ta đang săn đuổi không còn là thành viên của hội nữa vì hắn không còn tồn tại giữa những người đang sống.”

Venetia lặng đi. “Ý ngài là sao vậy?”

“Ta đã giả mạo cái chết của chính mình vì ta muốn tạo ra nỗi hoang mang trong tâm trí đối thủ. Ngộ nhỡ hắn cũng từng làm như ta thì sao?”

“Tôi cảm nhận được thêm nhiều điều bí mật nữa rồi đấy, ngài Jones.”

Gabriel mỉm cười. “Nhất định là nàng sở hữu sức mạnh tâm linh rồi, phu nhân Jones ạ.”