Chuông Gió

Quyển 1 - Chương 11

Ngày dài nhàm chán, không đợi đến tối, buổi tiệc dê nướng Mao Ca nói đã bắt đầu, thực ra chẳng qua cũng chỉ là vây quanh chảo lửa xiên thịt dê nướng lên mà thôi.

Trừ nướng thịt dê ra, còn nướng kèm rau củ, mặn chay kết hợp, cũng cân bằng dinh dưỡng.

Cả đám vây quanh chảo lửa mỗi người một việc, Lông Gà xiên thịt, rau củ lên xiên nướng, Quý Đường Đường dùng một cái chổi nhỏ cẩn thận phết mỡ lên xiên nướng, Vũ Mi và Hiểu Giai xức hạt tiêu với gia vị, Đầu Trọc và Mao Ca phụ trách nướng đồ.

Chỉ có Nhạc Phong không ngồi gần chảo lửa, một mình ôm chai rượu Thanh Khoa, ngồi bên cái bàn cạnh cửa sổ.

“Này Nhạc Phong, ngồi đó có lạnh không, qua đây cùng nhau hơ lửa đi.” Vũ Mi thân thiết tiếp đón anh.

Nhạc Phong nhích cũng chả nhích.

Đầu Trọc ho khan hai tiếng, trong lời có ý: “Vũ Mi, tối qua mấy giờ ngủ thế?”

“Gì cơ?” Vũ Mi khó hiểu.

“Tối hôm qua không phải cô với Nhạc Phong ở một mình với nhau dưới lầu sao?” Đầu Trọc cười mập mờ, “Mấy giờ ngủ?”

Mặt của Vũ Mi chợt đỏ bừng.

“Đầu Trọc, anh muốn chết phải không?!” Nhạc Phong không quay đầu nhưng lại nghe rất rõ ràng động tĩnh bên này.

“Rồi, là tôi lắm mồm, đáng đánh đòn.” Đầu Trọc hi hi ha ha lảng đề tài, lại nhìn Quý Đường Đường, “Đang yên đang lành, sao cô lại chạy đến Kelsang làm gì?”

“Tôi…” Quý Đường Đường khó xử, cô đúng là không tìm được lý do gì thuyết phục.

“Đúng rồi, sáng hôm qua có phải cô đang tìm người đúng không, nghe Đan Ba nói cô đang tìm một người tên là Trần Vĩ?”

“Phải, đúng vậy.” Quý Đường Đương thấy may vì không phải trả lời câu hỏi trước, “Trần Vĩ là bạn phượt tôi gặp trên đường, cùng đến Ca Nại, có điều chiều hôm qua cậu ta đã về nhà rồi.”

“Tôi với Nhạc Phong tìm cô đến là mệt,” Đầu Trọc phẫn nộ lật giở xiên nướng trong tay, “Trong lòng còn nhủ có khi cô cũng giống cái cô Lăng Hiểu Uyển đó, cũng bị lạc ở trong hẻm núi rồi.”

“Lăng Hiểu Uyển…” Quý Đường Đường cười cười, tim chợt rung lên một nhịp, “Lúc Lăng Hiểu Uyển ở Ca Nại cũng ở quán trọ của Mao Ca sao?”

“Lại chẳng, một cô bé vừa xinh xắn lại tốt tính.” Đầu Trọc than thở, “Sau khi cô ta đi lạc, đã vận động đến một nửa số dân ở thị trấn đi tìm, chỉ riêng số lần ba người tôi, Nhạc Phong và Lông Gà vào hẻm Ca Tát Ma tìm người thôi cũng đã không dưới ba lượt…”

“Vận động một nửa số dân đi tìm?” Quý Đường Đường dường như nghĩ ra điều gì, nhưng nhất thời lại không rõ ràng.

“Đúng vậy,” Lông Gà chen vào nói, “Công an mang người đến, già trẻ đều ra trận hết, mang theo lương khô, tìm từng cái xó xỉnh một, chỉ thiếu nước quật ba tấc… Này lão Mao Tử, anh nói Lăng Hiểu Uyển này có thể chạy đi đâu được?”

Lông Gà vừa mở miệng đã lạc đề, tìm Mao Ca nói chuyện.

Công an mang người đến, già trẻ đều ra trận hết, mang theo lương khô, tìm từng cái xó xỉnh một,…

Quý Đường Đường chợt có một suy nghĩ: nếu Lăng Hiểu Uyển cũng giống Trần Vĩ, cũng bị kẻ thần bí trong động Tiên Nữ kia mang đi, có lẽ nào là do sau khi Lăng Hiểu Uyển mất tích, gây náo động quá lớn, khiến cho kẻ thần bí kia sợ, cho nên lần này vụ bắt cóc Trần Vĩ hắn mới cố tình tung hỏa mù nhiều như vậy, cố ý gọi điện đến quán trọ Kelsang nói là Trần Vĩ đã về nhà, hòng khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì, che giấu tai mắt người khác?

Đang suy nghĩ, Mao Ca lại lười biếng lên tiếng: “Kể ra thì chuyện này đúng là kỳ lạ, cái hẻm núi Ca Tát ma này tôi cũng đã đi qua không ít lần, có nhiều chỗ đúng là nguy hiểm, nhưng trên căn bản không có nơi nào có thể giấu người được, sơn động dù nhiều nhưng tôi cũng đã tận lực tìm hết, bãi cỏ bên trong hẻm núi còn có dân Tạng đến chăn thả, có người còn dựng lều trong hẻm núi, một người sống lù lù như vậy, nói mất tích là mất tích, cũng đúng là tại số.”

“Trong hẻm núi còn có người ở?”

“Cũng không phải là ngày nào cũng có.” Mao Ca giải thích, “Đi vào trong hẻm núi chừng khoảng hai ba tiếng sẽ thấy một đồng cỏ, có vài người dân Tạng hay lùa bò yak qua đó ăn cỏ, có người để cho tiện đã dựng luôn một cái lều trên đồng cỏ, cũng có người nổi lửa nấu cơm, có khi không kịp ra khỏi hẻm núi thì ở lại trong lều một đêm.”

Quý Đường Đường hồi tưởng lại hai lần đến hẻm núi lúc trước, cô cũng đã dừng bước ở động Tiên Nữ nhưng không thấy đồng cỏ chăn nuôi gì đó, xem ra còn phải đi sâu vào trong nữa.

“Lăng Hiểu Uyển đó cũng thật đáng thương.” Vũ Mi lên tiếng, “Còn trẻ như vậy, không phải đã bị sói ăn đấy chứ, anh Mao Ca, trong hẻm núi có sói không?”

“Chuyện này thì khó mà nói lắm.” Mao Ca cau mày.

Quý Đường Đường làm xong phần việc được phân công, nhất thời nhàn rỗi không có việc gì làm, đứng dậy dạo quanh căn phòng, lúc đi đến quầy tiếp khách, thấy quyển sổ đăng ký nằm trên quầy, nhớ đến chuyện Mao Ca nói Lăng Hiểu Uyển cũng từng ở đây, cô bèn tiến lên trước mở ra xem.

Lăng Hiểu Uyển chỉ mới vào ở trước cô có một tháng. Du khách ở Ca Nại ít, chỉ lật khoảng hai ba trang trở lại là có thể nhìn thấy thông tin đăng ký của Lăng Hiểu Uyển, chữ viết ngay ngắn thanh tú. Quý Đường Đường không nhịn được mỉm cười, chỉ mới nhìn chữ thôi đã cảm thấy Lăng Hiểu Uyển là một cô sinh viên điềm đạm ưu tú.

Đằng sau tên họ và địa chỉ chính là số chứng minh thư, Quý Đường Đường nhìn lướt qua, đang định đặt quyển sổ đăng ký xuống, chợt toàn thân chấn động, vội vàng mở ra nhìn lại trang giấy kia.

Mười tám con số chứng minh thư vốn không có gì đặc biệt, mấu chốt là, những con số biểu thị cho ngày sinh tháng đẻ kia.

19910513.

0513? Buổi sáng cô và Nhạc Phong đoán mò lâu như vậy, không phải đoán ra mấy con số này hay sao?

Lúc ấy cô không xác định được dãy số này biểu trưng cho cái gì, là ngày tháng, số nhà, hay số thẻ sinh viên? Có cần phải trùng hợp đến thế không, lúc này lại thấy được dãy số giống hệt ngay trong mã số chứng minh thư của Lăng Hiểu Uyển.

Nhưng bốn con số này, rõ ràng là thông qua miệng Trần Vĩ nói ra.

Trái tim Quý Đường Đường nhảy lên dồn dập, cô thò tay vào trong túi quần, lấy ra một tờ giấy đã được gấp thành hình vuông, đó là tờ giấy giới thiệu mà cô đã dùng để chép lại tin tức của Trần Vĩ khi đến quán trọ Kelsang ngày hôm qua, cô nhớ, trừ tên họ, địa chỉ, số thẻ sinh viên ra, cô cũng chép cả số chứng minh thư của Trần Vĩ.

19890513.

Năm sinh không giống, nhưng ngày và tháng thì y hệt nhau.

0513, quả nhiên là đại biểu cho ngày tháng.

Sự phát hiện bất ngờ này khiến cho Quý Đường Đường vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, 0513, ngày 13 tháng 5, là ngày gì đặc biệt chăng?

Quý Đường Đường không kịp chào hỏi những người bên cạnh, siết chặt tờ giấy giới thiệu kia nhanh chóng vọt lên lầu, Mao Ca giật giật mí mắt: “Con bé này… quái lạ.”

Tất cả mọi người đều đang bận, không ai chú ý đến hành vi của Quý Đường Đường, chỉ có Nhạc Phong như có điều gì suy ngẫm nhìn lên lầu một chút, sau đó đứng dậy đi tới quầy tiếp khách.

Quyển sổ đăng ký kia vẫn còn nằm trên quầy, Nhạc Phong cúi đầu nhìn một lát, lẳng lặng đóng quyển sổ lại, quay về bàn ngồi một lúc, đột nhiên nhíu mày, cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế đứng dậy: “Lão Mao tử, em đi ra ngoài một chút.”

“Đi cái gì mà đi?” Mao Ca bận bịu nướng đồ ăn, gương mặt tròn tròn béo béo bị khói dầu mỡ hun cho bóng láng, “Một chốc nữa là ăn cơm rồi.”

“Đi ra ngoài mua bao thuốc.” Nhạc Phong không để ý tới anh ta, bước thẳng ra ngoài.

“Tự tung tự tác.” Mao Ca giận dữ, “Quả nhiên, mấy đứa thất tình đứa nào cũng biến thái.”

“Nhạc Phong thất tình?!” Vũ Mi kinh ngạc, dừng một chút mới phát hiện phản ứng của mình hơi thái quá, lúng ta lúng túng không biết nên hỏi tiếp thế nào, thời khắc mấu chốt, Hiểu Giai nháy nháy mắt với cô ta, cười hì hì nhìn Mao Ca, “Nhạc Phong đẹp trai như vậy, con gái nhà ai mà ánh mắt cao thế, đá cả anh ta?”

“Nói gì thế?” Mao Ca kiên quyết bảo vệ người nhà mình, “Cái gì gọi là Nhạc Phong của chúng tôi bị người ta đá chứ? Sao cô biết không phải là Nhạc Phong nhà chúng tôi đá người ta?”

“Xí.” Hiểu Giai xì một tiếng, “Nhìn Nhạc Phong như vậy là đủ biết, nếu anh ta đá người ta, sao lại trưng cái mặt thối như vậy ra cho chúng ta xem.”

Mao Ca bị Hiểu Giai làm cho nghẹn họng, không nói được câu nào, suy nghĩ một chút lại hung dữ quát cô nàng: “Chuyện riêng của người ta, cô hỏi làm gì?”

“Tò mò thôi mà…” Hiểu Giai bĩu môi, lại dùng cánh tay huých Vũ Mi, “Này Vũ Mi, rốt cuộc là bao giờ mới đi đây, máy bay cũng đổi chuyến rồi, mấy ngày nữa còn phải đi làm đấy.”

“Có thể xin nghỉ cơ mà…” Vũ Mi nhỏ giọng nói.

“Nhưng tôi không xin, vì đi với cậu nên đã trì hoãn mấy ngày rồi.” Hiểu Giai cau mày oán trách, “Thực sự coi trọng Nhạc Phong à? Không nỡ đi?”

“Cậu nói gì thế?” Vũ Mi lập tức căng thẳng.

“Tôi chỉ nói thật thôi,” Hiểu Giai không hề nhún nhường, “Chuyện trên đường kiểu này, rất không đáng tin, Nhạc Phong hàng năm đều bôn ba trên đường, cậu đừng có mà nghiêm túc đấy.”

Đầu Trọc và Mao Ca nhìn nhau một cái, Mao Ca ho khan hai tiếng, coi như không nghe thấy.

Lông Gà lại lười biếng lên tiếng: “Vũ Mi, bạn cô nói đúng đấy, đừng có nghiêm túc quá. Nhạc Phong lang bạt ở bên ngoài quen rồi, cậu ta rất quen thuộc với giới phượt ở Tây Bắc, dọc đường đi không biết gặp được bao nhiêu mỹ nữ giống như cô, đều có tụ có tan mà thôi, tính cách của cậu ta cũng rất được con gái thích… Cho dù có đối tốt với cô thì cô cũng đừng coi là nghiêm túc.”

Vũ Mi không nói lời nào, khóe mắt dần dần đỏ lên.

Mao Ca than thở: “Thằng chết dẫm này, tôi đã mắng nó bao nhiêu lần rồi, đã bảo nó đừng có trêu chọc mấy cô gái tốt rồi…”

Nói mãi nói mãi, anh ta lại nói không nổi nữa, chuyện giữa Nhạc Phong và Vũ Mi, ai trêu chọc ai khó mà nói rõ được, trong cái nhìn của anh ta lại thấy Vũ Mi chủ động nhiều hơn, có điều anh ta cũng không rõ rốt cuộc hai người đã đến bước nào, có vài lời không khỏi hơi khó nói, đành phải quanh co xuất kích: “Nhạc Phong có một cô bạn gái cũng nhiều năm rồi, tên là Miêu Miêu, tình cảm hai người rất tốt, bao nhiêu năm như vậy cũng chỉ thấy nó nghiêm túc với mình Miêu Miêu. Cho nên Vũ Mi này, đừng lãng phí thời gian vào Nhạc Phong nữa, không đáng đâu.”

“Không phải là… đã chia tay với Miêu Miêu rồi sao?” Vũ Mi cắn môi.

Đầu Trọc thở dài: “Có chia tay cũng sẽ không đến với cô…”

“Muốn chết à, nói gì thế.” Mao Ca gắt Đầu Trọc.

Đầu Trọc gân cổ lên: “Em nói thật mà. Hai người họ căn bản không ở trong cùng một thế giới, chẳng qua cũng mới vài ngày ở Ca Nại thôi, Vũ Mi, cô là một cô gái lớn lên trong quy củ, môi trường rất đơn giản, cô hiểu về Nhạc Phong được bao nhiêu? Cô đừng thấy cậu ta trẻ tuổi, cậu ta đã lang bạt trên đường được kha khá năm rồi, quen biết đủ loại hạng người, làm việc cũng luồn lách đủ cửa. Nhạc Phong không phải là người sống một cuộc sống bình thường, cô là một cô gái thông minh, nghĩ cho kỹ những lời anh Đầu Trọc này nói đi.”

Đầu của Vũ Mi lại cúi càng thêm thấp.

Hiểu Giai thở dài, vươn tay vỗ vỗ vai Vũ Mi: “Coi như một lần diễm ngộ thôi Vũ Mi, chúng ta mau về đi, nghỉ nhiều sắc mặt của ông chủ lại khó coi cho mà xem.”

“Ừ.”

Mao Ca thở phào nhẹ nhõm, anh ta sợ nhất là xử lý vấn đề tình cảm nam nữ, một đống loạn cào cào, làm thế nào cũng không gỡ ra được, vẫn là nướng đồ ăn đơn giản hơn nhiều, nổi lửa, lật giở, nướng, xong!

Mao Ca chia mấy xâu thịt mới nướng xong đợt đầu cho mọi người, lúc Đầu Trọc cầm lấy lại nhớ đến hai người vắng mặt: “Đường Đường ở trên gác, Nhạc Phong đi ra ngoài, có để phần cho cả hai không?”

“Ai không ở đây thì mất phần.” Mao Ca trừng mắt, “Chúng ta cứ ăn đi, dù sao còn nướng thêm nữa cơ mà.”

Đang nói đến đây, tiếng chuông di động lại vang lên, kèm theo tiếng rung của mặt bàn, Mao Ca nhìn về phía cái bàn sát bên cửa sổ, vừa đi qua lấy di động, vừa oán trách: “Cái thằng Nhạc Phong này, sao không cầm di động theo chứ.”

Nhìn vào cuộc gọi hiển thị trên màn hình, Mao Ca chợt ngây ngẩn cả người, Đầu Trọc và Lông Gà cũng nhận ra không ổn, một trái một phải chạy tới ghé đầu vào xem.

Tần Miêu. Là Miêu Miêu.

Mao Ca do dự một chút, nhấn nút trả lời: “A lô, Miêu Miêu à, ừ, giờ nó không ở đây… gì cơ?” Mao Ca mở to mắt, miệng cũng há hốc ra, một lúc lâu vẫn không khép lại được.

Đặt điện thoại xuống, anh ta chợt phản ứng kịp, vội vàng sai khiến Đầu Trọc và Lông Gà: “Nhanh nhanh, đi tìm Nhạc Phong đi, tìm được thì ra cửa trấn ngay, Miêu Miêu đến rồi!”