Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên (Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên)

Chương 12

Tôi kéo tay Lịch Xuyên, đi về phía dành

cho khách ký tên của triển lãm. Lịch Xuyên rồng bay phượng múa ký tên

của chính mình. Tôi cẩn thận nghiên cứu, một kiểu chữ nhìn không rõ, có

lẽ là một kiểu viết cổ nào đó. Sau đó, tôi ký tên của mình vào, nhỏ như

con kiến, ngay sát dưới tên anh.

Anh cúi đầu nhìn tôi : “Tại sao lại ký tên nhỏ như vậy?”

“Anh là nhân vật lớn em là nhân vật nhỏ.”

“Ký một lần nữa, được không? Người không biết rõ còn nghĩ rằng tên anh còn có hậu tố.”

Tôi ký một cái to hơn, để trên tên anh : “Như vậy được không?”

Anh mỉm cười : “Được.”

“Vương tiên sinh, triển lãm có phòng

khách chuyên môn dành cho ngài nghỉ.” Cô gái phụ trách tiếp đón khách

nhỏ nhẹ nói, hiển nhiên có người dặn dò trước “Đi ra cửa này, nhìn phía

bên trái.”

“Cảm ơn.” Lịch Xuyên bỏ cây bút ký tên trên tay tôi xuống, hỏi : “Phòng treo đồ ở đâu?”

“A, ở trong này.” Cô gái cười khanh khách nói, cô ta không dám nhìn Lịch Xuyên, khuôn mặt cũng đỏ bừng.

Lịch Xuyên cởi áo khoác hộ tôi, giao luôn áo gió của anh cho cô gái đó.

Cô gái bị hành động đầy ga lăng của anh

đả động, cầm áo gió có vẻ như đang nghĩ gì đó, ngơ ngẩn cả người, sau

một lúc lâu, đưa một tấm thẻ cho Lịch Xuyên : “Dùng cái này để lấy quần

áo, mời ngài cầm.”

Đèn trong triển lãm không sáng không mờ, tỏa ra từ trong trần nhà. Bốn vách tường đều treo tranh. Giữa đó là vài chiếc cửa sổ phong cách cổ điển. Hội họa phong cách hiện đại, đặt ở khu thiết kế theo phong cách lâm viên, có vẻ rất khác biệt.

“Em thích xem mấy bức tranh này sao?” Lịch Xuyên đứng bên cạnh hỏi.

“Không thích lắm, xem cũng không hiểu.” tôi nói “Nhưng mà triển lãm này thiết kế rất khác biệt, em rất thích.”

Tôi thấy trên mặt anh có vẻ tươi cười đắc ý.

“Là anh thiết kế?”

“Nếu không tại sao người ta mời anh tới?”

“Như vậy, Kiến trúc sư Vương, anh thuộc phong cách gì?”

“Chủ nghĩa tự nhiên. Tận dụng khả năng để siêu việt hạn chế của thời đại.”

Tôi nghĩ tới một vị hiền triết mà tôi biết : “Có phải kiểu như Trang Tử hay không?”

“A, em cũng biết Trang Tử?” anh hơi giật mình “Trang Tử là nhà triết học người Trung Quốc mà anh thích nhất.”

“Anh hai ơi, anh chỉ biết được 950 từ tiếng Hán.” Tôi cười “Nói Trang Tử với em, có phải hơi xa xỉ hay không?”

“Anh từng đọc bản dịch tiếng Pháp rồi,

học đại học còn chọn môn này nữa. Đáng tiếc giáo sư là người Trung Quốc, khẩu âm quá nặng, tới cuối cùng anh vẫn chưa hiểu rõ hết. Nhưng mà, em

cũng không phải khoa tiếng Trung, so sánh kiến thức về Trang Tử, chúng

ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân đi.”

“Bố em là nhà thực tiễn chân chính về

triết học Trang Tử. Ông hướng tới tự nhiên, cho nên từ thành phố về nông thôn. Nhà em không cần điện thoại, không có TV, ngay cả xe đạp cũng

không mua. Bố em từ khi em còn nhỏ liền nói cho em biết, đi bộ tốt hơn

bất cứ thứ gì. Nhưng mà, em với em trai đều phản bội ông. Không có xe

đạp, bọn em xin ông ngoại cho tiền, không có TV, bọn em để dành tiền

tiêu vặt đi mua.”

Anh thật giật mình : “Vậy à? Bố em cự tuyệt nền văn minh hiện đại?”

“Bố em nói, hiện đại và cổ đại không có khác biệt về bản chất.”

“Thật là làm người khác tỉnh ngộ,” Lịch Xuyên nhìn tôi, trên mặt có ý cười, thản nhiên, đầy ẩn ý.

Người trong triển lãm dần dần nhiều lên. Nhưng đều là những họa sĩ thuộc trường phái hiện đại cổ quái. Đa số là

người trẻ tuổi. Diệp Quý Liên tranh thủ lúc rảnh rỗi lại đây nói chuyện

với chúng tôi, còn hẹn tôi sau này nếu rảnh thì đi dạo phố. Tôi nghĩ nữ

họa sĩ đều rất kiêu ngạo, không ngờ Diệp Quý Liên lại hiền hòa như vậy,

không khỏi thích chị ta hơn một chút.

Tôi vụng trộm nhìn đồng hồ, mới 10 phút, hỏi Lịch Xuyên : “Đứng lâu như vậy, anh có mệt không?”

“Không mệt.” mặc dù anh mang theo nạng, nhưng thật ra lúc đứng thẳng, rất ít khi dựa vào nó.

“Ai, em cảm thấy, thật ra, trong triển

lãm vẫn có một hai người không giống họa sĩ lắm.” tôi nhìn một người

trong đám người, nói.

“Vậy à?” theo tầm mắt của tôi, Lịch

Xuyên nhìn một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu xám, mặt chữ

quốc, ngực gài một cây bút máy. Ông ta trông có vẻ như đang tìm người,

sau đó, có vẻ như ông ta tìm được người cần tìm rồi, sau đó, ông ta đi

thẳng về phía chúng tôi.

Lúc đó, chúng tôi đang đứng cùng chỗ với một đám sinh viên Mỹ viện trung ương, muốn thời gian trôi qua nhanh một chút. Lúc đó bọn họ đang bàn về Kandinsky, chúng tôi giả vờ nghe.

“Xin hỏi, ngài là Vương tổng sao?” người đàn ông trung niên kia nói.

Lịch Xuyên giật mình, tiện đà nói : “Xin hỏi tiên sinh tìm ai?”

“Vương Lịch Xuyên tiên sinh CGP Architects.”

“Là tôi.”

Người kia lấy danh thiếp ra : “Xưởng trưởng xưởng thủy tinh Đông Phong, Hứa Kiến Quốc”

Tôi khó hiểu, tại sao xưởng trưởng xưởng thủy tinh cũng tới triển lãm tranh hậu hiện đại?

“Hứa tiên sinh, ngài tim tôi có chuyện gì không?”

“Vương tổng là kiến trúc sư trưởng của Tòa cao ốc Hương Tạ, khu đô thị mới Vạn Khoa và khách sạn Long Cương đúng không?”

Lịch Xuyên chần chờ một chút, nói : “Vâng.”

“Chúng tôi là doanh nghiệp cỡ vừa trong nước, có sản xuất loại kính hai lớp phù hợp cho ba công trình trên.”

“Tôi chỉ phụ trách thiết kế tổng quan và phối cảnh thôi. Ngài phải đi bàn bạc với đơn vị thi công.”

“Chúng tôi đã điều tra qua bối cảnh của

ngài. Ngài là A&E, có nghĩa ngài là Kiến trúc sư, cũng là Kỹ sư kiến trúc. Nếu ngài nói cần đạt được hiệu quả như trong thiết kế thì cần một loại vật liệu nào đó, thì đơn vị thi công không thể không mua.”

Lịch Xuyên không biểu hiện gì : “Loại

tường kính này là sản phẩm mới, trước mắt trong nước đúng là có vài

xưởng sản xuất, nhưng chỉ tiêu kỹ thuật không đủ tiêu chuẩn. Bình thường chúng tôi đều nhập khẩu từ châu Âu.”

“Vương tổng, xưởng của chúng tôi có thể

sản xuất được kính đạt tiêu chuẩn, về mặt giá cả, lắp đặt, ngài có thể

tiết kiệm không ít tiền cho nhà đầu tư. Ngoài ra còn được tiếng duy trì

ngành công nghiệp của địa phương. Sao lại không làm?”

“Tường kính lát ngoài do xưởng của ngài

sản xuất có thể không có vấn đề, nhưng mà, kính ở bên trong Low-E chỉ sợ khó đật. Ngoài ra, kỹ thuật lắp tường kính cũng rất khó khăn, phải kết

nối tốt với hệ thống thông khí, bình thường chúng tôi đều thuê công ty

cố vấn lắp đặt.”

“Mọi sự tại nhân. Chất lượng tường kính

của xưởng chúng tôi bằng với chất lượng của các nhà thầu chuyên nghiệp,

lại có kinh nghiệm hai năm thi công công trình tường kính hai lớp. Ngoài ra, chúng tôi còn đầu tư tiền mời cố vấn lắp đặt từ Thụy Sĩ tới.”

”Vị cố vấn nào?” Lịch Xuyên hỏi.

“Andrews tiên sinh của công ty Mật Lâm.”

“Ngài đợi chút, tôi gọi điện thoại một

lát.” Lịch Xuyên lấy điện thoại di động ra, gọi một số, sau đó, anh nói

gần 5 phút tiếng Pháp rồi mớ gác máy.

“Là Andrews kêu ngài tới tìm tôi?” Lịch Xuyên nói “Ngài cho ông ta bao nhiêu tiền? Hửm?”

“Tôi có hơn 3000 công nhân, có đủ năng

lực sản xuất, chỉ là không có đủ đơn đặt hàng. 3000 công nhân, cộng thêm người nhà, hơn 1 vạn người. Đang cần thức ăn.”

Lịch Xuyên không hiểu từ kia, nhìn tôi, tôi dùng tiếng Anh nói : “Ý nói đang chờ anh cứu mạng.”

“Hứa tiên sinh, ngài có trách nhiệm với

công nhân của ngài, tôi có trách nhiệm với công trình của tôi, mỗi người có một nhiệm vụ riêng, ngài nói đúng không? Đây không phải phim truyền

hình, đừng nói chuyện cảm tình với tôi.”

Tôi lé mắt. Nói là người này không biết tiếng Trung, nhưng lúc cần thể hiện thì tuyệt đối sẽ không thua kém ai.

“Vương tổng, ngài không biết văn hóa của Trung Quốc cho lắm. Điểm khác biệt lớn nhất giữa văn hóa phương Tây và

văn hóa Trung Quốc chính là, văn hóa của chúng tôi liên quan tới tình

cảm, tới tình người, tới quan hệ với nhau.” Hứa Kiến Quốc không kiêu

ngạo cũng không nịnh nọt nói.

Lịch Xuyên dùng tiếng Anh hỏi tôi : “Cái này là văn hóa của bọn em à?”

Tôi nói : “Đúng vậy. Vị xưởng trưởng này rất có kinh nghiệm đấu tranh với nhà tư bản.”

“Nhà tư bản?” lông mày Lịch Xuyên không tự giác nhướn lên.

“Cũng là bản chất của giai cấp của anh.” tôi bổ sung, vẫn dùng tiếng anh, ngọn cờ giương cao, kiên định đứng về

phía đồng bào Tổ Quốc.

“Hứa xưởng trưởng, tường kính của ngài dùng hệ thống điều hòa gì?”

“Hệ thống AVA, tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường, khỏe mạnh, thoải mái. Vương tổng, tôi không trông cậy

ngài đồng ý ngay lúc này, chỉ hy vọng ngài rút chút thời gian tới xưởng

của chúng tôi xem một chút tình trạng sản xuất và hàng mẫu.”

“Xưởng của ngài ở đâu?”

“Trầm Dương.”

Lịch Xuyên nghĩ ngợi một chút, nói :

“Như vậy đi, ngày mai ngài tới văn phòng của tôi bàn bạc, được không?

Đây là điện thoại của tôi, mời ngài hẹn trước với thư ký một chút.” Anh

viết cho ông ta một số điện thoại.

Vị xưởng trưởng kia nhận lấy tờ giấy, thật nghiêm túc bắt tay anh : “Vương tổng, cảm ơn ngài cho xưởng chúng tôi cơ hội này.”

“Không khách khí.”

Vị xưởng trưởng kia nhanh chóng cáo từ, bộ dạng vô cùng bận rộn.

Thừa dịp này, tôi đi toilet một chuyến,

khi trở về, thấy Lịch Xuyên đang đứng nói chuyện với Giang Hoành Khê và

phu nhân của anh ta, tôi không đi quấy rầy, chính mình một người đứng

xem tranh.

Ngày mai kiểm tra nghe và nói, trong lòng tôi đang tụng từ.

Một lát sau, có người đứng cạnh tôi, hỏi : “Tiểu thư rất thích bức tranh này sao?” anh ta nói “Tôi thấy cô đứng

trước nó thật lâu.”

Tôi xoay người, nói chuyện là một vị

thanh niên hào hoa phong nhã, khuôn mặt kiểu thư sinh cổ điển, thanh

tuấn, tao nhã, chỉ là kiểu tóc có chút quái đản, hơi phóng đãng không

kiềm chế được.

“Tống Thanh. Tống trong Giang Tống, Thanh trong rõ ràng. Mỹ viện Tây An.” Anh ta tự giới thiêu.

Tôi ngẩng đầu tim Lịch Xuyên, hy vọng

anh tới cứu tôi, anh đứng cách tôi rất gần, chỉ có điều đang quay lưng

về phía tôi, nói chuyện vui vẻ với vợ chồng Giang Hoành Khê.

“Đúng vậy.” tôi giả vờ thâm trầm “Rất thích.”

“Như vậy, theo ý tiểu thư, chủ đề của

bức tranh này là gì?” anh ta tiếp tục hỏi, có vẻ rất có hứng thú, bộ

dạng giống như rất muốn nghe tôi nói chuyện vậy.

Tôi vội vàng nhìn bức tranh kia. Trong tranh là khuôn mặt người, nhưng mà, ngũ quan trên mặt là bộ phận sinh dục của phụ nữ.

Tôi nuốt nuốt nước bọt, trầm mặc một lát : “Đây là một khuôn mặt người.” vớ vẩn.

Tổng Thanh mê hoặc nhìn tôi, chờ tôi nói tiếp. Tôi chỉ phải tiếp tục nói :

–“Mặt người…là công cộng, ai cũng có thể nhìn thấy.”

–“Cơ thể con người, là che giấu, dục vọng, không thể nhận ra.”

–“Cho nên khuôn mặt người này, có nghĩa

dục vọng từ che giấu biến thành công khai. Miệng trùng hợp với âm đ*o,

nói lên tình dục hiện đại và cổ đại cũng có bản chất khác nhau.”

“Bản chất khác nhau chỗ nào?” Tống Thanh hứng thú dạt dào hỏi.

“Vật dẫn thay đổi. Đúng không. Dục vọng hiện đại nói lên qua miệng chứ không phải qua bộ phận sinh dục.”

Con bà nó, tôi bất cứ giá nào : “Miệng là cái gì? Miệng tượng trưng cho cái gì, anh nói xem?”

Tứ hai bát thiên kim, một câu hỏi phản công.

“Ngôn ngữ?” anh ta thử trả lời một câu.

Tôi dẫn dắt anh ta : “Ngôn ngữ, thanh âm, ký hiệu, văn bản, miệng, phương pháp truyền bá không chính thức…”

“Cho nên…”

“Tình dục hiện đại phải thông qua văn

bản đạt đến thỏa mãn, mà không phải cảm quan. Chính như bức tranh này,

kỳ thật anh phải tại góc này vẽ thêm một vật.”

“Vật gì vậy?” anh ta có vẻ sợ hãi.

“Một tảng đá.”

“Vì sao?”

“Tảng đá không có dục vọng.” tôi phải

đưa ra kết luận : “Sinh ra dục vọng từ một vật không có dục vọng, chỉ có nghệ thuật gia theo trường phái hiện đại mới có thể làm được.”

Lại nhìn Lịch Xuyên, anh đưa lưng về phía tôi, cười đến phát run cả bả vai.

Tống Thanh giật mình ngộ ra, nói : “Tiểu thư cao kiến. Tôi đúng là tác giả bức tranh này, lý giải của cô có chứa nhiều dẫn dắt. Đã có một thời gian dài tôi chưa từng nghe được phân

tích nào sâu sắc như vậy. Xin hỏi, cô có số điện thoại không? Khi nào

rảnh, tôi có thể mời cô uống cà phê không?”

Một bàn tay khoác qua vai tôi, Lịch Xuyên đột nhiên chen vào : “Không có, cô ấy là sinh viên, không có điện thoại.”

“A.” Tống Thanh bất mãn liếc nhìn Lịch

Xuyên một cái, cảm thấy anh lại đây phá vỡ cuộc nói chuyện của chúng

tôi, thật thô bạo. Không để ý tới Lịch Xuyên, tiếp tục chỉ vào bức tranh bên cạnh nói : “Tiêu thư, bức tranh kia cũng do tôi vẽ, có thể nghe cao kiến của tiểu thư sao?”

Tôi dời ánh mắt qua, chỉ nhìn thấy một vệt sáng màu đỏ tươi lóa mắt.

Giống máu đỏ. Giữa những sợi dây nhỏ, màu đỏ thẫm, giống như mạch máu được khuếch trương lên.

Tôi nhanh chóng cúi đầu, tay không tự chủ kéo lấy Lịch Xuyên.

Tôi muốn giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu trống rỗng, tôi nghe thấy tôi nói : “Lịch Xuyên, mang em rời khỏi chỗ này!”

Sau đó tôi cũng không biết bất kì điều nữa.

Tôi tỉnh lại, thấy mình nằm trên một chiếc sôpha thật thoải mái. Miệng ngòn ngọt, giống như uống nước đường vậy.

Lịch Xuyên ngồi bên cạnh, nắm tay tôi.

“Muốn uống nước không?” anh hỏi.

Tôi lắc đầu.

“Sao không nói cho anh biết.” mặt anh cứng ngắc “Em có chứng sợ máu?”

“Không nghiêm trọng lắm.” tôi chậm rãi hô hấp.

“Nhưng mà, em còn xem phim kinh dị…”

“Em nghĩ như vậy có thể chữa khỏi cho mình.”

“Không phải máu của em, em có bị choáng không?”

“Em chỉ bị choáng lúc thấy máu người khác thôi. Thấy máu của chính mình ngược lại lại không choáng.”

Tôi muốn ngồi dậy, anh đè tôi lại “Nằm thêm chút nữa.”

“Em là trời sinh như vậy, hay là do yếu tố tâm lý?”

“Mẹ em sinh em trai, mất máu nhiều quá mà chết.” tôi nói “Lúc đó em ở cạnh bà.”

“Vậy à? Loại bệnh viện nào lại cho con nít đứng cạnh xem cảnh sinh đẻ?”

“Mẹ em sinh em trai ở nhà. Bà không chịu đi bệnh viện.”

“Vì sao?”

“Bà rất tự tin, kết quả xảy ra chuyện,

điều kiện chữa bệnh ở nông thôn kém, hết thảy đều không kịp nữa rồi.

Chính bản thân mẹ còn không biết mình sẽ xảy ra chuyện, trước khi chết

còn hỏi em có thích em trai hay không.”

Lịch Xuyên không nói gì, vẫn vuốt ve mặt tôi, tóc tôi : “Anh cũng không có mẹ. Mẹ anh qua đời rất sớm. Tai nạn xe cộ.”

“Mẹ anh làm nghề gì?”

“Nói với em thế này nhé,” anh tự uống một ngụm nước “Anh là Kiến trúc sư, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Nghe thêm chút nữa em sẽ thấy phiền.”

anh nói “Anh trai anh cũng vậy, bố anh cũng vậy. Mẹ anh cũng vậy. Chú

anh cũng vậy. Ông nội anh cũng vậy.”

“Bà nội anh cũng vậy?”

“Cũng vậy? Em còn muốn nghe nghề nghiệp của gia đình anh nữa không?”

“Chị họ anh cũng vậy à? Anh có chị họ không?”

“Cũng vậy.”

“Lịch Xuyên, lịch sử nhà anh, cũng quá chán nản đi.”

“Liền là như vậy. Ha ha.”