Cô Gái Đùa Với Lửa

Chương 2

Thứ Sáu, 17 tháng Mười hai

Luật sư Nils Erik Bjurman đặt tách cà phê xuống, nhìn dòng người bên ngoài cửa sổ quán Café Hedon trên đường Stureplan. Ông nhìn mọi người liên tục đi qua không dứt nhưng chả quan sát một ai.

Ông đang nghĩ đến Lisbeth Salander. Ông hay nghĩ đến cô gái.

Điều ông đang nghĩ đến nó làm cho ông giận sôi lên.

Salander đã nghiền ông tan nát. Ông không bao giờ quên được điều này. Cô đã nắm quyền chỉ huy và làm nhục ông. Cô đã lăng mạ ông bằng cách để lại những dấu vết không thể xóa sạch trên thân thể ông. Ở vùng bằng cỡ một quyển sách bên dưới rốn ông. Cô đã còng tay ông vào giường, hạ nhục ông, xăm dòng chữ TÔI LÀ MỘT CON LỢN BẠO DÂM, MỘT ĐỨA SA ĐỌA, MỘT ĐỨA HIẾP DÂM lên người ông.

Tòa án quận của Stockholm đã tuyên bố Salander không đủ sức tự trông nom lấy bản thân. Bjurman đã được chỉ định giám hộ cô, điều khiến cho cô lệ thuộc vào ông. Từ lần đầu gặp gỡ, ông đã nghĩ lăng nhăng về cô. Ông không thể giải thích chuyện này nhưng cô hình như khêu gợi ra phản ứng đó.

Điều ông, một luật sư năm mươi lăm tuổi, đã làm là đáng chê trách, là không thể bào chữa về mọi tiêu chuẩn. Ông biết như thế, dĩ nhiên. Nhưng từ tháng Chạp hai năm trước, khi ông để mắt tới Salander, ông không thể cưỡng lại cô. Pháp luật, luân thường đạo lý cơ bản nhất và trách nhiệm giám hộ của ông - chả có cái gì đáng trọng hết sất cả.

Cô là một cô gái lạ lùng - trưởng thành đầy đủ nhưng với một mẽ ngoài nó khiến cho cô dễ bị tưởng lầm là một đứa trẻ. Ông kiểm soát đời cô; cô lại chỉ huy ông.

Cô có một bản lí lịch có thể khiến người khác mất tin tưởng vào cô nếu cô muốn lên tiếng phản đối. Đây cũng không phải là cưỡng dâm một người vô tội nào đó - hồ sơ của cô xác nhận cô đã có nhiều lần giao cấu, thậm chí có thể bị coi như là lang chạ bừa bãi. Báo cáo của một nhân viên xã hội đã nêu lên khả năng Salander đã từng ngỏ lời phục dịch tính dục lấy tiền lúc mười bảy tuổi. Một cảnh sát tuần tra đã ghi nhận thấy một người đàn ông nhiều tuổi say mèm ngồi với một cô gái trong công viên ở Tantolunden. Cảnh sát đã đối chất hai người; cô gái từ chối trả lời các câu hỏi còn người đàn ông thì quá xỉn, không cung cấp được thông tin phải chăng nào cho họ.

Trong con mắt Bjurman, kết luận đã rành rành: Salander là một cô điếm ở dưới đáy bậc thang xã hội. Là không sợ gặp phải rủi ro gì. Nếu cô dám phản đối Sở Giám hộ, chả ai lại đi tin lời cô tố cáo ông.

Cô là vật chơi lý tưởng - phát dục, dâm đãng, không có khả năng sống trong xã hội và do tay ông định đoạt.

Đây là lần đầu tiên ông khai thác một trong các thân chủ của mình. Cho đến nay chưa từng xảy ra với ông chuyện tranh thủ kiếm lợi ở một ai mà ông có quan hệ nghề nghiệp. Để thỏa mãn nhu cầu tính dục, ông luôn quay sang các gái điếm. Ông kín đáo và ông chi hậu; vấn đề là gái điếm không nghiêm túc, họ chỉ làm ra bộ. Đó là một dịch vụ ông mua của một phụ nữ, ả ta rên rỉ rồi đảo tròn mắt lên; ả diễn cái phần vai của ả, nhưng cái đó nó dỏm như sân khấu đường phố.

Ông đã cố áp chế vợ trong những năm ông lấy bà, nhưng bà ít đồng lòng, mà chuyện này cũng là một trò chơi đấy chứ.

Salander đã là một giải pháp hoàn hảo. Cô không phương tự vệ. Cô không có gia đình, bè bạn; một nạn nhân đích thực, chín muồi cho sự cưỡng đoạt. Kẻ cắp là do cơ hội tạo ra mà.

Thế rồi thình lình cô đã hủy hoại ông. Cô đã đánh trả với một sức mạnh và một quyết tâm ông không ngờ nổi. Cô đã làm cho ông nhục nhã. Cô đã tra tấn hành hạ ông. Cô gần như đã phá sập ông.

Từ đó trong gần hai năm nay, cuộc sống của Bjurman đã thay đổi cơ bản. Sau lần Salander đến tận nhà thăm ông giữa đêm hôm, ông cảm thấy bị tê liệt - gần như không thể suy nghĩ sáng sủa hay hành động dứt khoát. Ông tự giam mình lại, không trả lời điện thoại và thậm chí không thể duy trì tiếp xúc với các thân chủ chính thức của mình. Sau hai tuần ông xin nghỉ ốm. Thư ký của ông được thay mặt xử lý thư tín của ông ở văn phòng, hủy hết mọi cuộc hẹn và cố giữ cho các thân chủ tức tối không bén mảng.

Ngày ngày ông phải đối mặt với hình xăm trên người mình. Cuối cùng ông hạ tấm gương trong buồng tắm xuống.

Đầu mùa hè, ông trở lại văn phòng. Ông đã trao nhiều thân chủ cho các đồng nghiệp. Những thân chủ ông giữ lại cho mình là các công ty mà ông chỉ phải giải quyết công việc qua thư tín kinh doanh hợp pháp chứ không dính líu đến hội họp. Thân chủ tích cực duy. nhất của ông bây giờ là Salander - hàng tháng ông viết một báo cáo và một giấy ghi nhận thu chi cho Sở Giám hộ. Ông làm chính xác những gì cô yêu cầu: các báo cáo không có một tí sự thật nào và nêu rõ ra rằng cô không còn cần đến người giám hộ. Mỗi báo cáo là một nhắc nhở nghiêm ngặt với ông rằng cô đang tồn tại, nhưng ông không thể lựa chọn.

Bjurman đã sống vô phương trông cậy hết mùa hè và mùa thu, điên người lên nghiền ngẫm. Rồi, hồi tháng Chạp, lấy lại bình tĩnh, ông đi nghỉ ở Pháp. Trong khi ở đó, ông đã tham vấn chuyên gia tại một bệnh viện giải phẫu thẩm mỹ tại Marseille về cách tốt nhất tẩy hình xăm đi, một quá trình hành động. Một cách sẽ là điều trị bằng laser, ông nói, nhưng hình xăm quá rộng và kim xăm đã vào quá sâu đến mức ông sợ rằng giải pháp thực tế duy nhất là ghép da. Như thế thì tốn kém và mất nhiều thì giờ.

Trong hai năm qua, Bjurman chỉ gặp Salander trong mỗi một dịp. Vào cái đêm cô công kích ông và thiết lập chế độ kiểm soát đời ông, cô đã lấy đi bộ chìa khóa dự trữ ở văn phòng và nhà ông. Cô sẽ theo dõi ông, cô đã bảo ông như thế, và khi ông ít chờ đợi nhất thì cô sẽ nhảy bổ vào. Bắt đầu ông gần như tin rằng cô dọa suông thôi nhưng ông không dám đổi khóa. Cảnh cáo của cô là không thể nhầm lẫn - nếu thấy ông lên giường với một phụ nữ, cô sẽ công khai băng video chín chục phút tư liệu về việc ông đã cưỡng dâm cô như thế nào.

Tháng Giêng năm ngoái, ông thức giấc lúc 3 giờ sáng, không rõ vì sao. Ông bật đèn cạnh giường và gần như kinh hoàng rú lên khi trông thấy cô đứng ở cuối giường. Như một con ma, cô thình lình xuất hiện, cách ông không tới hai mét. Mặt cô nhợt nhạt và không biểu cảm. Cô cầm trong tay khẩu súng bắn điện.

- Chào luật sư Bjurman, - cô nói. - Xin lỗi đã đánh thức ông giờ này.

Lạy Chúa, con ranh đã ở đây trước chưa? Trong khi ta ngủ à? Ông không thể nói có phải cô đã trộ hay không. Bjurman dặng hắng toan nói. Cô khoát tay cắt.

- Tôi đánh thức ông chỉ vì một lý do. Mai kia khá sớm, tôi sắp đi vắng lâu. Hãy viết đều báo cáo hàng tháng của ông nhưng đừng gửi qua bưu điện cho tôi, hãy gửi đến địa chỉ hotmail này.

Cô lấy trong túi jacket ra một tờ giấy gấp và ném nó xuống giường.

- Nếu Sở Giám hộ muốn tiếp xúc tôi hay cái gì khác xảy ra mà có thể cần tôi có mặt ở đây thì viết một thư điện tử cho tôi ở địa chỉ này. Hiểu chứ?

Ông gật.

- Tôi hiểu...

- Miễn nói. Tôi không muốn nghe tiếng ông.

Ông nghiến răng. Ông không dám thử mó đến cô vì cô đã đe gửi video cho các nhà chức trách nếu ông định thế. Hàng tháng nay quả là ông đã nghĩ đến điều ông sẽ nói với cô nếu như cuối cùng cô tiếp xúc ông. Ông thật sự không nói được gì để tự bào chữa cả. Mọi sự ông có thể chỉ là kêu gọi lòng nhân đạo của cô. Ông sẽ cố thuyết phục cô - nếu cô cho ông một cơ may nói năng - rằng ông đã làm thế trong một cơn điên rồ, rằng ông tuyệt đối buồn phiền vì chuyện đó và muốn bồi thường. Ông sẽ phủ phục xuống nếu chuyện đó thuyết phục được cô, nếu như thế nào đó ông tháo được ngòi nổ cho mối đe dọa cô đặt ra cho ông.

- Tôi có một điều muốn nói, - ông nói, giọng đáng thương. - Tôi muốn xin cô tha thứ...

Cô lặng lẽ nghe lời cầu xin của ông. Rồi cô đặt một chân lên cuối giường, khinh bỉ nhìn ông chằm chằm.

- Bây giờ nghe đây, Bjurman, ông là một tên đốn mạt. Tôi không có lý do gì tha thứ cho ông. Nhưng nếu ông giữ mình sạch sẽ, tôi sẽ cho ông thoát khỏi cái câu liêm, ngày nào hủy bỏ lời tuyên bố tôi không tự cai quản được tôi.

Cô chờ cho đến khi ông cụp mắt xuống. Nó đang sắp bắt mình bò ra đất đây.

- Những gì tôi nói với ông năm ngoái là không thay đổi. Ông không theo đúng là băng video đến công ty của ông ngay. Ông tiếp xúc với tôi khác với cách tôi bảo ông là tôi cho công khai băng đó ra. Tôi chết vì tai nạn, băng video sẽ được công bố. Ông mà lại đụng đến tôi, tôi giết ông.

Ông tin cô nói thật.

- Một điều nữa. Ngày tôi cho ông tự do, ông có thể làm gì tùy thích. Nhưng cho tới ngày đó ông sẽ không được đặt chân tới bệnh viện ở Marseille. Ông bắt đầu điều trị, tôi lại xăm nữa và lần này thì tôi xăm lên giữa trán ông.

Sao cái con quỷ điên này lại biết đến chuyện bệnh viện cơ chứ?

Lát sau cô đi. Ông nghe thấy tiếng “chát” nhẹ khi cô quay chìa khóa cửa ra vào. Cứ tựa hồ một con ma vừa mới đến gặp ông vậy.

Lúc đó, ông bắt đầu nguyền rủa Lisbeth Salander với một sức nóng bỏng như thép nung đỏ trong đầu và biến đời ông thành nỗi ám ảnh nghiền nát cô gái. Ông mơ tưởng giết cô. Ông chơi với những ý hão huyền là bắt cô trườn cô bò dưới chân ông, cầu xin ông tha tội. Nhưng ông sẽ không thương xót đâu. Ông sẽ siết lấy cổ họng cô bằng hai bàn tay mình rồi bóp cho tới khi cô thở ngắc. Ông muốn moi mắt cô ra khỏi hốc và móc tim cô ra khỏi ngực. Ông muốn xóa cô đi khỏi mặt đất này.

Nghịch lý thay, cũng chính lúc đó, ông cảm thấy tựa như ông bắt đầu năng động lại, phát hiện ra một cân bằng đáng ngạc nhiên về cảm xúc trong người ông. Ông bị ám ảnh về người phụ nữ này và ả ta nằm trong tâm trí ông trong từng phút từng giây ông thức. Nhưng ông bắt đầu cũng lại suy nghĩ hợp lý. Nếu ông tìm cách hủy hoại cô thì ông sẽ phải cho đầu óc ông trật tự lại đã. Đời ông sẽ được sắp đặt theo một mục tiêu mới.

Ông ngừng mơ hão về cái chết của cô mà bắt đầu lên kế hoạch cho nó.

Blomkvist đi qua sau lưng luật sư Bjurman chưa tới hai mét khi anh lượn lách lái đưa hai tách cà phê latte tới bàn của Tổng biên tập Erika Berger tại quán Café Hedon. Cả anh lẫn Berger đều chưa nghe nói đến Nils Bjurman cho nên cả hai đều không biết ông ta đang ở đây.

Berger nhăn mặt đẩy chiếc gạt tàn thuốc lá sang bên để lấy chỗ cho hai tách cà phê. Blomkvist quàng jacket vào lưng ghế, kéo chiếc gạt tàn về phía mình rồi châm một điếu thuốc. Ghét khói thuốc lá, Berger giận dữ nhìn anh. Anh quay đầu thở khói ra xa chị.

- Tôi ngỡ bỏ rồi.

- Tạm thời tái phạm.

- Tôi sắp ngừng ăn nằm với những cha sặc mùi thuốc đấy nha, - chị nói, mỉm cười nhẹ nhàng.

- Không thành vấn đề. Có nhiều cô gái không quá đặc biệt như thế đâu. - Blomkvist nói, cười đáp lại.

Berger trợn mắt lên.

- Vấn đề là thế đấy hả? Hai mươi phút nữa em sẽ gặp Charlie ở nhà hát đây.

Charlie là Charlotta Rosenberg, một bạn từ thủa bé.

- Cô gái thực tập quấy rầy anh. - Blomkvist nói. - Dù cô ta có là con của một người bạn gái của em, anh cũng bất cần. Nhưng nghe đâu cô ta được ở lại tòa soạn thêm tám tuần nữa mà anh thì không thể kham nổi cô ta lâu đến như vậy được.

- Em để ý thấy anh đi qua thì cô ta lại thèm khát liếc nhìn. Dĩ nhiên em chờ đợi anh cư xử như một người lịch sự.

- Erika, cô bé tuổi mười bảy nhưng não trạng thì chỉ mới lên mười. Anh có thể sai ở mặt hào phóng.

- Cô ta bị ấn tượng đấy. Chắc là hơi tí ti sùng bái anh hùng.

- Mười giờ tối qua, cô ta bấm chuông điện thoại ở cửa tòa nhà anh, muốn lên với một chai vang.

- Hoài của. - Berger nói.

- Hoài của là đúng. Nếu trẻ hơn hai chục tuổi, có thể anh đã chả lấn cấn. Một ngày nào đó anh sẽ bốn mươi lăm rồi đây.

- Đừng nhắc em cái đó. Chúng ta đồng tuế mà.

Vụ Wennerstrom đã cho Blomkvist một tên tuổi nhất định. Cả năm ngoái anh đã được mời đến các nơi, các liên hoan và sự kiện không thể ngờ. Anh được mọi kiểu người hôn gió chào, những người trước đây anh khó mà bắt tay được. Họ không phải là dân truyền thông hàng đầu - anh đã biết tất cả họ và từng có quan hệ tốt hay xấu với họ - mà là những người gọi là nhân vật văn hóa và các tên tuổi ở danh sách B thì bây giờ muốn tỏ ra như là bạn bè thân thiết của anh. Bây giờ vấn đề là có Mikael Blomkvist làm khách ở một buổi tiệc khai trương hay một bữa ăn tối riêng tư. “Rất hân hạnh nhưng không may tôi lỡ mắc bận mất rồi” đang trở thành câu trả lời thông lệ.

Mặt trái của vị thế ngôi sao này là tin đồn dồn dập ngày một tăng lên. Một chỗ quen biết e ngại ghi nhận ông đã nghe tin đồn nói từng trông thấy Blomkvist ở một bệnh viện cai nghiện. Thật ra tổng lượng ma túy Blomkvist hút từ lúc mười mấy tuổi là dăm sáu điếu cần sa và một lần, cách nay mười lăm năm, xài thử cocaine với một nữ ca sĩ trong một ban nhạc rock Hà Lan. Về rượu anh chỉ bị say nặng trong các bữa tối riêng tư hay dạ hội liên hoan. Trong bar, anh hiếm khi uống hơn một vại bia mạnh. Anh cũng thích uống bia mạnh vừa. Tủ rượu của anh ở nhà có vodka và vài chai rượu mạch nha Scotland đều là quà biếu. Anh ít bập vào rượu là một điều lạ.

Blomkvist sống độc thân. Việc anh thi thoảng có các vụ yêu đương đều được tỏ tường ở trong ngoài vòng bạn bè và đưa tới các lời đồn thêm thắt. Vụ kéo dài với Erika Berger thường là đề tài suy luận. Sau này đồn thổi thành ra là anh đã nhót một số đàn bà con gái, đang khai thác vị thế nổi tiếng mới mẻ để mở lối lọt vào đám khách của các điểm vui chơi đêm ở Stockholm. Một nhà báo không tên tuổi thậm chí đã một lần giục anh tìm cách giúp đỡ cho bệnh nghiền tính dục của mình.

Blomkvist quả là có nhiều quan hệ ngắn ngủi. Anh biết mình nom tàm tạm điển trai nhưng không bao giờ cho rằng mình có sức hấp dẫn khác thường. Nhưng anh thường nghe nói anh có một cái gì đó khiến cho phụ nữ thấy thích. Berger nói anh cùng lúc tỏa ra sự tự tin và an toàn, anh có khả năng làm cho phụ nữ cảm thấy thoải mái dễ chịu. Lên giường với anh không bị sợ sệt hay rắc rối mà lại có thể là được hưởng thụ. Và điều đó, theo Blomkvist thì là đúng như nó vẫn vốn dĩ vẫn thế.

Blomkvist có các quan hệ tốt đẹp nhất là với các phụ nữ anh biết rõ và anh ưa mến nhiều, cho nên anh bắt đầu có chuyện với Berger hai mươi năm trước, khi chị là một nhà báo trẻ, đã không là một sự cố.

Tuy vậy, sự nổi tiếng của anh hiện nay đã làm cho mối quan tâm của phụ nữ đối với anh tăng lên đến mức anh thấy khá là lạ. Đáng ngạc nhiên hơn cả là các phụ nữ trẻ đã xung động đi những bước chủ động trong những trường hợp không ngờ.

Nhưng Blomkvist không bị các cô tuổi teen váy ngắn và thân hình hoàn hảo làm cho cuồng lên. Lúc anh còn trẻ, các bạn nữ của anh thường nhiều tuổi hơn anh - một số, còn nhiều hơn đáng kể - và lão luyện hơn. Cùng với thời gian, chênh lệch tuổi tác đã bị san bằng. Salander đã dứt khoát là một bước đi sang hướng khác.

Và đó là lý do anh gọi gặp Berger. Millennium đã nhận một cô tốt nghiệp ngành truyền thông đại chúng làm thực tập, coi như chiếu cố một trong những người bạn của Berger. Chuyện không có gì lạ; hàng năm họ đều có vài nhà báo thực tập. Blomkvist đã lịch sự chào cô gái và mau chóng phát hiện thấy ngoài việc “muốn mình được nom thấy trên tivi” ra thì sự thích thú của cô với nghề báo là lơ mơ hết sức và như vậy lúc này - Blomkvist ngờ - việc kia là một thủ đoạn ghê gớm để được làm việc ở Millennium.

Cô không lỡ một dịp nào để tiếp xúc sát sườn với anh. Anh làm như không để ý thấy các tán tỉnh lộ liễu của cô, nhưng như vậy chỉ làm cho cô cố gắng gấp bội lên mà thôi. Rất đơn giản, chuyện này trở nên mệt người.

Berger phá ra cười.

- Lạy Chúa, tưởng tượng xem, anh mà bị quấy rối tính dục trong công việc kìa.

- Erika, đây là chài. Anh không muốn xúc phạm hay làm cô ấy bối rối. Nhưng cô ấy không tế nhị được hơn một con ngựa cái lên cơn động đực. Anh đang lo lần sau cô ấy có thể giở trò gì ra đây.

- Cô ấy mết anh nhưng quá trẻ, không biết tự diễn đạt mình.

- Em sai. Cô ấy quá biết tự diễn đạt. về việc cô ấy đi xa tới đâu, có một cái gì đó làm cho bị méo mó đi, cô ấy đang ngán vì anh không cắn câu. Anh không cần một đợt tin đồn mới nữa để chấm dứt cái tiếng là một kiểu ngôi sao nhạc rock dâm đãng săn lùng một ả xinh đẹp để cùng ăn nằm.

- OK, nhưng hãy để em đi vào lõi vấn đề. Cô ấy bấm chuông cửa nhà anh tối nọ, vậy có phải câu chuyện chỉ có là thế thôi không?

- Với một chai vang. Cô ấy nói cô ấy đến dự liên hoan ở nhà một người bạn gần đó rồi làm như thuần túy tình cờ mà cô ấy lại đi qua nhà anh.

- Anh đã bảo cô ấy sao?

- Anh không cho cô ấy vào, rõ ràng. Anh nói cô ấy đến vào lúc bất tiện, anh đang có một người bạn trong nhà.

- Cô ta thấy sao?

- Cô ta thật sự choáng nhưng cũng bỏ đi.

- Anh muốn em làm gì?

- Làm cho cô ấy thôi bám anh. Anh đang nghĩ thứ Hai này nói chuyện nghiêm túc với cô ấy. Hoặc cô ấy từ bỏ hoặc anh sẽ đá cô ấy ra khỏi tòa báo.

Berger nghĩ một lúc.

- Để em nói với cô ấy. Cô ấy đang tìm một người bạn chứ không phải một người tình.

- Anh không biết cô ấy tìm cái gì nhưng...

- Mikael. Thì em cũng đã trải cái điều cô ấy đang trải thôi mà. Em sẽ nói với cô ấy.

Như bất cứ ai khác xem tivi hay đọc báo chiều trong năm qua, Bjurman đã nghe nói đến Blomkvist. Nhưng ông không nhận ra anh ở Café Hedon và muốn sao thì ông cũng không biết rằng giữa Salander và Millennium là có quan hệ.

Ngoài ra bị chìm đắm trong các ý nghĩ của bản thân nên ông không để ý tới xung quanh.

Từ khi cất bỏ đi được chứng tê liệt tâm trí, ông liên tục bị cùng một câu hỏi hắc búa bao vây.

Salander nắm trong tay một phim video mà cô đã quay được bằng camera giấu kín về việc ông hành xác cô. Cô đã cho ông xem. Không có chỗ để giải thích có lợi cho ông. Nếu như nó đến tay Sở Giám hộ, hay vào tay đám truyền thông đại chúng thì sự nghiệp của ông, tự do của ông và đời ông sẽ chấm hết. Ông biết hình phạt cho việc cưỡng dâm với tình tiết nặng, lợi dụng một người ở vị trí lệ thuộc, lạm dụng với tình tiết nặng; thì ông thừa nhận ít nhất cũng bị sáu năm tù giam. Một công tố viên mẫn cán còn có thể sử dụng một đoạn của phim video làm cơ sở để buộc cho ông tội mưu sát.

Ông chỉ có làm cho cô ngạt thở vì trong khi hiếp, kích thích lên, ông đã đè một chiếc gối lên mặt cô. Ông đã thật tình hy vọng việc đó hoàn thành.

Họ sẽ không chấp nhận rằng cô ta đã chơi một trò chơi suốt thời gian ấy. Cô đã chài ông bằng đôi mắt gái mới lớn đáng yêu, đã quyến rũ ông bằng thân hình nom như của một đứa trẻ mười hai tuổi. Cô đã khích ông hiếp cô. Họ sẽ không bao giờ thấy rằng thực tế cô đã dựng lên một màn kịch. Cô đã có kế hoạch...

Việc đầu tiên ông phải làm là đoạt lấy cuộn phim video và như thế nào đó bảo đảm rằng không có bản sao. Đó là then chốt của vấn đề. Ông cầm chắc trong đầu là trong các năm tháng qua một con phù thủy như Salander thì không thể nào mà không có kẻ thù được. Ở đây Bjurman có một lợi thế. Không như bất cứ ai khác có thể là đã cố hay đang cố tiếp cận cô, ông được đi vào tất cả các hồ sơ bệnh án, báo cáo phúc lợi và các đánh giá tình hình tâm thần của cô. Ông là một trong số rất ít người ở Thụy Điển biết các bí mật của cô.

Khi ông bằng lòng nhận nhiệm vụ làm người giám hộ cô, hồ sơ cá nhân mà Sở Giám hộ sao cho ông chỉ là mười lăm trang chủ yếu cho ra một bức tranh về đời sống trưởng thành của cô, một đánh giá tóm tắt của các bác sĩ tâm thần do tòa án chỉ định, quyết định của tòa án quận đặt cô vào chế độ giám hộ và bản kê khai của ngân hàng về tài khoản thuộc về năm trước của cô. Ông đã đọc đi đọc lại hồ sơ. Rồi ông bắt đầu thu thập có hệ thống thông tin về cuộc đời Salander.

Là một luật sư, ông đã khéo trích rút lấy thông tin từ các báo cáo, biên bản của các cơ quan chức trách công. Là người giám hộ cô, ông có thể lọt vào các tầng thông tin riêng tư bao quanh y bạ của cô. Muốn là ông có thể nắm được mọi tư liệu liên quan tới Salander.

Tuy vậy cũng phải mất hàng tháng để ghép nối lại, từng chi tiết một, cuộc đời cô, từ các biên bản của trường tiểu học đầu tiên đến báo cáo của người hoạt động xã hội, biên bản của cảnh sát và các bản ký lục của tòa án quận. Ông đã thảo luận với bác sĩ Jesper H.Loderman về tình hình cô, ông này là bác sĩ tâm thần đã từng yêu cầu đặt cô vào chế độ giám hộ khi cô tròn mười tám tuổi. Loderman đã cho ông một tóm tắt bao quát của vụ này. Ai cũng sẵn sàng giúp đỡ. Một phụ nữ ở Sở Phúc lợi thậm chí còn ca ngợi ông đã tỏ ra quyết tâm đến thế trong việc tìm hiểu mọi khía cạnh của cuộc đời Salander.

Ông đã tìm thấy một mỏ vàng thông tin ở hai quyển sổ tay để trong một cái hộp tích cóp bụi tại bộ phận lưu trữ hồ sơ của Sở Giám hộ. Hai quyển sổ tay do luật sư Holger Palmgren, người tiền nhiệm của Bjurman biên soạn, ông có vẻ đã đến được chỗ hiểu Salander như bất cứ ai hay hơn nữa. Palmgren hàng năm nộp báo cáo chu đáo cho Sở Giám hộ và Bjurman cho rằng chắc Salander không biết rằng Palmgren cũng đã ghi chép tỉ mỉ cho ông. Sổ tay của Palmgren đã đến với Sở Giám hộ, ở đây hình như chả ai đọc nội dung của chúng vì hai năm trước ông đã bị đột quỵ.

Đây là bản gốc. Không có dấu hiệu cho hay chúng đã được sao. Tuyệt.

Bức tranh của Palmgren về Salander hoàn toàn khác với điều người ta có thể suy luận ra từ biên bản của Sở Giám hộ. Ông đã có điều kiện dõi theo bước tiến bộ cần cù của cô từ một đứa tuổi teen không kỷ cương luật lệ đến thiếu nữ rồi đến nhân viên ở An ninh Milton, công việc mà nhờ quan hệ riêng của Palmgren cô đã có được. Qua các ghi chép này, Bjurman biết Salander không hề mảy may là một nhân viên quèn đần độn coi máy sao chụp và bưng bê cà phê - trái lại cô có một công việc thật sự, tiến hành các cuộc điều tra thật sự cho Dragan Armansky, giám đốc điều hành Milton. Palmgren và Armansky rõ ràng rất biết nhau. Hai người thỉnh thoảng vẫn trao đổi tin tức về cô gái họ cùng che chở.

Xem vẻ Salander có hai người bạn ở trong đời và cả hai đều coi cô là người mình che chở. Palmgren nay đã ra ngoài bức tranh. Armansky thì vẫn còn lại và có khả năng là một mối đe dọa. Bjurman quyết định lánh xa Armansky.

Hai quyển sổ tay giải thích được nhiều. Bjurman hiểu tại sao Salander đã phát hiện được về ông lắm như thế. Cả đời ông cũng sẽ không hiểu tại sao cô lại phát hiện ra việc ông đến bệnh viện thẩm mỹ ở Pháp, nhưng nay nhiều bí mật bao bọc cô cũng đã tiêu tan. Cô kiếm sống bằng cách lục lọi vào đời tư người khác. Lập tức có những thận trọng mới mẻ cho cuộc điều tra của chính bản thân, ông quyết định rằng giữ bất cứ giấy tờ nào liên quan đến vụ việc của cô ở đây là không hay, do Salander ra vào được nhà ông. Ông nhặt nhạnh tất cả tư liệu rồi cho vào đầy một thùng các tông để đem đến căn nhà nghỉ hè của ông ở gần Stallarholmen, ông ngày càng để ra nhiều thời gian sống ở đó và nghiền ngẫm một mình.

Càng đọc về Salander, ông càng đinh ninh cô gái không lành mạnh về bệnh lý. Ông rợn người nhớ lại cô đã còng tay ông vào giường như thế nào. Lúc ấy, ông hoàn toàn bị cô kiểm soát, ông không nghi ngờ, rằng nếu ông cho cô ta lý do thì cô ta sẽ giết ông ngon ơ như đã đọa.

Cô thiếu những sự cấm kỵ của xã hội, một trong các biên bản về cô đã kết luận. Tốt, ông có thể kết luận thêm một hay hai cái nữa: Ả là một con khốn kiếp bệnh hoạn, có máu sát nhân, rồ loạn. Một quả lựu đạn đã tháo chốt. Một con điếm.

Các sổ tay của Palmgren đã trao cho ông chiếc chìa khóa cuối cùng. Trong vài trường hợp Palmgren đã ghi lại theo kiểu nhật ký các mẩu chuyện trò riêng tư mà ông từng có với Salander. Cái lão này điên. Trong hai lần chuyện trò Palmgren đã dùng câu: “khi Tất cả Xấu xa xảy ra”. Cho là Palmgren lấy câu này trực tiếp từ Salander thì cũng không rõ là nó nhắc tới sự việc gì.

Bjurman viết xuống chữ “Tất cả Xấu xa”. Những năm ở các gia đình nhận nuôi cô chăng? Một phá phách đặc biệt nào đó? Lời giải chắc là ở đây, trong các tư liệu mà ông đã đọc. Ông mở giấy tờ đánh giá bệnh lý tâm thần của Salander lúc cô mười tám tuổi và đọc kỹ nó năm sáu lần. Trong hiểu biết của ông đã có một lỗ hổng.

Ông có những đoạn trích trong các đề mục báo chí từ trường tiểu học, một lời khai có tuyên thệ về việc mẹ Salander không thể trông nom con gái và các báo cáo của những gia đình nhận nuôi khác nhau hồi cô đang tuổi mười mấy. Khi cô mười hai tuổi, một cái gì đó đã khiến bệnh khùng của cô bật ra.

Có thêm những lỗ hổng khác trong tiểu sử cô.

Ông hết sức ngạc nhiên phát hiện thấy Salander có một em gái sinh đôi nhưng không được nhắc đến trong bất cứ tư liệu nào mà trước đây ông đã đọc. Ôi Chúa, có những hai đứa như thế này cơ đây. Nhưng điều gì đã xảy ra với người em thì ông không tìm ra được bất cứ gợi ý nào.

Người bố không được biết đến, còn về phần tại sao mẹ cô không thể trông nom con thì không có giải thích. Bjurman giả định bà ta đã ngã bệnh và thế là tình trạng cứ thế kém đi, bà ta chỉ còn nói được những câu ngô nghê như trẻ con. Nhưng nay ông bắt đầu tin chắc rằng khi Salander mười hai, mười ba tuổi thì đã có một cái gì đó xảy ra với cô. Tất cả Xấu xa. Một kiểu chấn thương nào đó. Nhưng còn câu “Tất cả Xấu xa” là cái gì đây thì không có tham chiếu nào hết ở trong các ghi chép của Palmgren.

Cuối cùng trong bản đánh giá tâm thần, ông tìm được một quy chiếu nói đến một bản đính kèm hiện đang mất - con số của một biên bản cảnh sát đề ngày 12 tháng Ba 1991. Nó được viết tay ở lề bản sao mà ông đã cho sao từ hồ sơ tư liệu của Sở Phúc lợi xã hội. Khi ông đưa yêu cầu lấy biên bản này thì người ta bảo ông nó đã được đóng dấu “Tối Mật theo lệnh của Đức Hoàng thân” nhưng ông có thể nộp đơn xin giúp đỡ với bộ phận liên đới của Chính phủ.

Bjurman lúng túng. Một biên bản của cảnh sát xử lý về một cô bé mười hai tuổi được xếp hạng tối mật, việc đó tự thân nó không có gì đáng ngạc nhiên - để bảo vệ sự riêng tư thì mọi lý do đều có thể đưa ra được cả thôi. Nhưng ông, người giám hộ của Salander, thì ông có quyền nghiên cứu bất cứ tư liệu nào thuộc về tất cả những gì liên quan đến cô. Ông không hiểu tại sao tiếp cận một biên bản vậy lại đòi phải làm đơn gửi tới một bộ phận của Chính phủ xin giúp đỡ. Ông nộp đơn. Hai tháng trôi qua rồi ông được thông báo rằng yêu cầu của ông bị khước từ. Trong một biên bản của cảnh sát cách đây gần mười bốn năm về một cô gái quá trẻ thì có cái gì có thể khiến cho nó bị xếp vào hạng Tối Mật đây? Nó có thể chứa đựng mối đe dọa tiềm tàng gì cho Chính phủ Thụy Điển đây?

Ông quay về nhật ký của Palmgren, cố mò ra xem “Tất cả Xấu xa” kia có thể là ngụ ý cái gì. Nhưng ông không tìm ra manh mối. Palmgren và người ông giám hộ chắc đã thảo luận về điều đó nhưng không viết lại. Ở quyển sổ tay thứ hai thì hết, không còn có các chỗ nhắc đến “Tất cả Xấu xa”. Có thể trước khi bị đột quỵ, Palmgren đã không có thì giờ viết được kết luận của ông về loạt sự việc xem ra là quan trọng này.

Palmgren đã là người đỡ đầu của Salander khi cô lên mười ba và là người giám hộ khi cô sang tuổi mười tám. Vậy là ông đã có dính líu ngắn ngủi sau khi xảy ra “Tất cả Xấu xa” và rồi Salander được đem đến bệnh viện tâm thần dành cho trẻ em. Có các cơ may rằng ông biết những cái đã xảy ra kia là gì.

Bjurman quay về lưu trữ hồ sơ của Sở Giám hộ, lần này để tìm bản tóm tắt chi tiết về đánh giá của Palmgren do Sở Phúc lợi xã hội soạn thảo. Mới xem đã thấy miêu tả ở đây là đáng thất vọng: hai trang thông tin về bối cảnh. Mẹ của Salander nay không có sức nuôi nấng con gái; hai chị em phải chia lìa; thông qua Sở Phúc lợi xã hội Camilla Salander được đưa vào một gia đình nhận nuôi; Lisbeth Salander bị lưu giữ ở bệnh viện tâm thần Thánh Stefan cho thanh thiếu niên. Không thấy bàn đến cách làm nào khác.

Tại sao? Chỉ một chỗ khó hiểu: “Đề phòng các sự việc ngày 13/3/91, Sở Phúc lợi xã hội đã quyết định rằng...”. Rồi lại một gợi nhắc đến biên bản của cảnh sát được xếp hạng tối mật. Nhưng ở đây có tên của người cảnh sát viết biên bản.

Choáng người lên, Bjurman viết tên viên cảnh sát ra. Ông rất biết cái tên này. Đúng là ông biết rất rõ, và phát hiện này đã đặt các vấn đề dưới một ánh sáng hoàn toàn mới. Ông vẫn phải mất hai tháng nữa để có được biên bản này, lần này ông dùng các cách thức khác. Biên bản của cảnh sát gồm bốn mươi trang khổ A4, với một chục trang hay hơn những ghi chép được điền thêm qua thời gian sáu năm. Rồi cuối cùng các bức ảnh. Và tên người.

Chúa ơi... không thể thế được.

Có một người khác nữa cũng có lý do ghét Salander thậm tệ như ông.

Ông có một đồng minh, đồng minh không ngờ nhất mà ông có thể tưởng tượng ra.

Đang mơ màng thì Bjurman bị giật mình vì một bóng tối đổ xuống ngang mặt bàn ở Café Hedon. Ông nhìn lên và thấy một người tóc vàng... khổng lồ là chữ duy nhất để dùng cho anh ta. Ông co rúm lại trong vài giây rồi lấy lại tư thế.

Người đàn ông đang nhìn xuống ông đây cao hơn hai mét và có một thân hình tập luyện khỏe mạnh khác thường. Không nghi ngờ gì hắn là một lực sĩ thể hình. Hắn cho ra một ấn tượng hãi hùng nhất. Mái tóc màu vàng của hắn cắt sát sọ ở hai bên đầu nhưng lại để một bờm tóc ngắn trên chỏm. Bộ mặt hắn gần như của con nít, trái xoan, mềm mịn lạ thường, nhưng mắt hắn màu xanh lơ của băng đá thì còn lâu mới hiền dịu. Hắn mặc áo jacket da đen dài lưng lửng, sơ mi xanh lơ, cà vạt đen, quần đen. Điều cuối cùng Bjurman để ý là hai bàn tay hắn. Nếu tất cả phần còn lại trên cơ thể hắn đều to quá cỡ thì bàn ta hắn là đồ sộ.

- Luật sư Bjurman?

Hắn nói với một chút giọng châu Âu nhưng tiếng nói của hắn lại đặc biệt choe chóe khiến Bjurman đã toan bật cười. Ông phải cố giữ cho vẻ mặt bình thường và gật đầu.

- Ông nhận được thư tôi?

- Ông là ai? Tôi muốn gặp...

Người đàn ông với đôi bàn tay đồ sộ đã ngồi xuống đối diện Bjurman và cắt gọn lời ông.

- Đúng là ông sẽ gặp tôi đây. Bảo xem ông muốn gì nào.

Bjurman ngập ngừng. Ông ghét ghê ghét gớm cái ý nghĩ phải để cho một người lạ mặt sai bảo. Nhưng đây là cần thiết. Ông tự nhắc cần nhớ rằng không chỉ mình ông thù hận Salander. Đây là chuyện chọn đồng minh. Ông hạ giọng giải thích việc của mình.