Cô Vợ Nhí Đáng Yêu

Chương 9: Coffe kem Hoàng Phong

Coffe kem Hoàng Phong…

Đây là một địa chỉ được rất nhiều bạn trẻ quan tâm đến bởi cách bày trí khá bắt mắt, thức uống ngon, giá thành rẻ và một đội ngũ nhân viên phục vụ rất ư là nhí nhảnh. Cái quán này do anh em Hoàng bỏ tiền ra thành lập để giải quyết việc làm cho một số trẻ mồ côi, và cũng là để có thể tự lo cho mọi sinh hoạt của hai anh em, không phải làm phiền đến ba mẹ.

Đưa mắt nhìn một lượt khắp quán, Hoàng chắc lưỡi:

_Phải chi có tiền, mở thêm chi nhánh nữa thì khỏi phải đi giải quyết mấy vụ rắc rối!

_Uh! Nhưng vấn đề là không có tiền!- Hằng nói trong khi muỗng kem của cô vẫn không ngừng hoạt động.

_Haiz…!- Nhỏ thở dài- Khi tôi sinh ra mang được ngay tiếng con nhà…

_Giàu!- Hoàng ca tiếp lời của nhỏ.

_Xì! Giàu đâu mà giàu?

_Đại tiểu thư ơi! Chứ em nghèo chỗ nào? Chỉ anh coi!

_Hứ! Chỗ nào cũng nghèo hết!

_Ừ, nghèo nhất là nhan sắc!- Hoàng cười lớn- Á…á…á…

Tiếng cười của anh vụt tắt mà thay vào đó là tiếng thét kinh hoàng làm mọi người phải quay lại nhìn họ. Hoàng đưa cánh tay phải lên, xuýt xoa:

_Hic Phong ơi là Phong, em ác vừa thôi!

_Chài, cái này là ngày nào mày cũng mài răng hả Phong?- Hằng cười cười nhìn vết cắn trên tay Hoàng.

_Cho chừa cái tội bêu xấu mĩ nhân!

_Bác hai dính độc rồi! Hihi!- Lúc này Minh Kỳ mới lên tiếng sau khi dứt xong ly kem.

_Cái này là phải đi chích ngừa đó con!- Hoàng mếu máo- Về dặn ba con cẩn thận nha Kỳ! Cẩu sực là mất xíu quánh luôn đó!

_Anh nói gì?

_À không, anh nói răng em cắn nhìn vết trông đẹp lắm!

_Hahahah!

Cả bọn được dịp cười một trận ra trò. Ai mà không biết món “võ cắn “ của nhỏ là thứ mà Hoàng ớn nhất. Nhìn mặt anh lúc này thật tội!

_Híc, em coi chừng đó. Fan hâm mộ của anh sẽ xẻo thịt em cho coi!

_Hừ! Em sợ quá!

_Đồ ăn hiếp con trai!- Hoàng nhăn nhó làm Minh Kỳ ôm bụng cười.

_Thôi, đừng có mà tào lao nữa!- Nhỏ đổi giọng nghiêm- Chuyện ba cậu ấm hôm trước sao rồi? Em không nghe anh với Hằng đá động gì hết vậy?

_ Xong rồi!- Hằng cười khi thấy nhỏ trợn mắt ngạc nhiên- Ngay hôm đó ba cậu gọi điện thỏa thuận lại rồi. Tiền bạc với Bảo Ngọc cũng thanh toán xong luôn rồi!

_Còn tiền thuốc, tiền băng bó cho anh Thiện, tụi nó không đền ah?

_Ọc, ai biết đâu!

_Ủa mẹ ơi! Tiền đó, nội trả mà!- Minh Kỳ nói.

_À ra thế, định kiếm thêm hả em?- Hoàng xoa xoa tay, cười- Mơ đi bưởi!

_Muốn nữa hông anh?- Nhỏ nhe răng ra “khè “ Hoàng.

_Anh chị dùng bánh đi!- Hương (một nhân viên của quán ) mang đến một đĩa bánh qui.

_Ừ cám ơn em!- Hoàng hỏi- Dạo này mọi chuyện ở quán vẫn tốt chứ?

_Dạ, buôn bán rất đắt khách nhưng…- Cô bé ngập ngừng.

_Nhưng sao?

_Dạ, dạo này tụi em mất ngủ hoài!

_Sao vậy?- Nhỏ quan tâm- Bộ ở đây có dịch “mất ngủ “ ah?

_Không phải! Tụi em không có bệnh mà là sợ, không ngủ được!

_Sợ gì chứ?- Hằng nhăn nhó- Em nói sao khó hiểu ghê!

_Sợ ma!

_Hả?- Cả bốn cái miệng cùng đồng thanh. Minh Kỳ run giọng- Cô nói ma hả? Đâu?

_Em nói rõ anh nghe xem!

_Hic, hơn cả tuần nay tụi em bị ma hù! Ngủ không được!

_Nhưng ma ở đâu chứ?- Nhỏ nóng nảy.

_Căn biệt thự cách quán mình bốn căn nhà ấy. Trước nay nó bỏ hoang, vậy mà tự dưng một tuần nay, tụi em nghe tiếng gào thét trong đêm, có lúc tự dưng đèn bên đó bật sáng tụi em còn thấy bóng một cô gái tóc dài nữa.

_Cô nói thiệt hả cô!- Mặt Minh Kỳ tái xanh.

_Ma ư?- Hoàng lẩm nhẩm.

Quay sang Minh Hằng và Tiểu Phong, bắt gặp ánh mắt của hai đứa, anh biết chắc là chúng cũng có cùng ý nghĩ với anh: “đi bắt ma “.