Con vượn bơi trong bể kính

Chương 19

Cái váy của Kelly. Cái váy cho lớp học nhảy.

Cái mà mẹ đã cặm cụi may vá hàng tuần… giờ đã bị phá tan tành.

Scott bưng kín mặt lại. Nó không thể đứng nhìn những gì Mac làm nữa.

Hai tay áo bị xé toang, một cái bị xé nhỏ thành những mảnh vụn rơi xuống sàn, cái kia bị mắc vào cạnh đi văng nhờ mấy cái ghim.

Những chuỗi hạt vàng trang trí văng khắp phòng. Đó không phải là những hạt đơn để đính vào váy mà mẹ đã phải mất mấy ngày để khâu ghép chúng lại.

Tồi tệ hơn cả là những vết bẩn phủ trên toàn bộ cái váy. Như là váy được may từ loại vải đen dày vậy.

Glen rên rỉ:

- Mẹ cậu sẽ giận điên lên khi nhìn thấy những thứ này mất.

Scott bỏ tay ra và nhìn vào đống thiệt hại do Mac gây ra.

- Đúng vậy. Và mẹ tớ sẽ buộc tội chúng mình.

- Không đâu, nếu chúng ta sắp xếp lại mọi thứ trước khi mẹ cậu trở về. Đó là việc chúng ta phải làm. Chúng ta sẽ sắp đặt lại. Rồi cậu sẽ thấy. Mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy. Chúng ta sẽ sắp lại tất cả. Sẽ ổn thôi.

Glen chạy khắp phòng, cố thu nhặt những hạt trang trí.

Scott chậm chạp lê bước đến bên đi văng và nhìn chằm chằm vào phần còn lại của cái váy.

Sẽ không ổn. Và Scott biết chẳng còn cách nào có thể thu xếp lại những thứ mà Mac đã phá phách, trước khi mẹ về được.

- Không cần đâu Glen. – Nó sốc đến mức sợ hãi. – Chúng ta không thể làm gì được đâu.

Scott thấy Mac đang đu trên rèm cửa đi văng. Nó hét lên:

- Nó đây này!

Mac nhả cái rèm ra và chạy trên thanh luồn rèm trước khi Scott kịp bắt nó.

Scott hét lên:

- Mac! Quay lại đây!

Nhưng Mac nhảy xuống và chạy ra cửa.

Glen đuổi theo nó. Theo sau là Scott.

- Cố giữ nó lại! – Scott bảo Glen khi chúng đuổi Mac xuống sảnh và trở lại nhà bếp. – Nếu chúng ta không bắt được nó. Có trời mà biết nó sẽ gây ra những chuyện gì!

Glen bảo:

- Nó nhanh quá! Chúng ta sẽ không bao giờ bắt được nó mất.

Rồi Scott nảy ra một ý rất hay. Nếu không bắt được Mac thì đuổi nó ra khỏi nhà cũng được.

Scott bảo Glen khi chúng chạy qua bếp ra sảnh:

- Glen! Quên chuyện bắt Mac đi. Mở cửa phòng làm việc thông với gara ra.

Glen hỏi:

- Tại sao?

Scott thì thầm:

- Vì chúng ta sẽ đuổi chúng qua lối gara và thoát khỏi nó mãi mãi.

- Ý kiến hay đấy. – Glen chạy ra phòng làm việc trong khi Scott vẫn đuổi theo Mac.

Mac kéo Scott chạy qua tất cả các phòng ở tầng một. Cuối cùng con quỷ lông lá chạy vào phòng làm việc.

- Tránh xa khỏi cửa đi. – Scott kêu to khi đuổi theo Mac chạy vào phòng. – Cậu sẽ làm nó sợ và chạy sang hướng khác đấy.

Glen vội nhảy sang bên cạnh và Mac chạy xuyên qua cánh cửa mở đúng như Scott hy vọng.

Scott hét lên:

- Nhanh lên. Tớ sẽ đuổi nó ra bên ngoài còn cậu sẽ nhấn nút đóng cửa gara lại.

Scott và Glen chạy ra khỏi phòng làm việc và đóng sầm lại sau lưng chúng. Cái xô đựng ốc và bulông trên giá rơi xuống vào dọc tường phía trái gara.

Scott thấy Mac đang chạy luồn dưới cái giá.

- Ôi, không! – Scott thở hổn hển khi Mac đứng lại và nhấc can sơn trên giá xuống. Khi nó đặt can sơn xuống sàn, cái nắp bật tung.

Sơn tràn ra.

Sơn vung vãi khắp nơi, trên tường, trên sàn, ghế ngồi. Và tồi tệ hơn cả là một vệt to bên cạnh cửa cái xe hơi trắng của bố.

Scott kinh hoàng nhìn cái xe. Nó rên rỉ:

- Sao hôm nay bố không đi xe đi làm cơ chứ.

- Nếu bố cậu nhìn thấy thế này, chắc bọn mình bị quay chín hết.

Mac nhảy xuống khỏi cái giá và đứng trên nóc xe.

Scott hét lên tức giận:

- Rồi mày cũng sẽ phải chết thôi.

Và rồi nó chộp lấy mui xe. Nhưng Mac lại trốn thoát lần nữa.

Chỉ có lần này Scott cảm thấy vui. Bởi vì Mac chạy khỏi gara và thẳng tiến ra đường ô tô.

Scott hét bảo Glen.

- Đóng cửa lại. Đóng cửa lại mau!

Glen nhấn cái nút trên tường để đóng cửa gara tự động. Và cánh cửa bắt đầu hạ xuống. Mac quay đầu lại, chân vẫn chạy tiếp.

Scott chồm chồm nhảy lên nhảy xuống giục như thể làm như thế là cánh cửa sẽ hạ xuống nhanh hơn ấy.

Nó nín thở khi cánh cửa hạ xuống gần hơn, gần hơn nữa, sắp sát đất rồi.

Cánh cửa chỉ còn một đoạn nữa là chạm đất.

Mac chỉ còn cách một đoạn nữa thôi là biến mất mãi mãi.

Chúng ta làm được rồi, hoan hô, - Scott nghĩ.

Và Scott nghe thấy một tiếng kêu.

Một tiếng kêu rất khủng khiếp.