CUỘC CHIẾN LUÂN HỒI (ALL YOU NEED IS KILL)

Chương 1: Binh Nhất Kiriya (3)

Có một bài tập gọi là chống đẩy tổng hợp. Bạn đẩy người lên như chống đẩy bình thường, rồi giữ nguyên tư thế đó.

Nghe thì chẳng có gì ghê gớm nhưng thực ra lại không. Bạn có thể cảm thấy đôi tay và từng sợi cơ run rẩy, và cuối cùng mất hết khái niệm về thời gian. Sau khi đếm con cừu thứ một nghìn nhảy qua hàng rào, bạn sẽ ước gì mình có thể chống đẩy một cách thông thường, cái gì cũng được trừ cái này. Tay của bạn sinh ra không phải để làm cái cột nhà. Xương khớp và cơ bắp sinh ra là để co và duỗi. Co và duỗi. Nghĩ thì có vẻ hay đấy. Nhưng bạn không được nghĩ về nó, nếu không bạn sẽ chỉ cảm thấy tồi tệ hơn mà thôi. Mày là cột nhà, nghe chứ? Cột nhà! Cột nhà vững chãi.

Cơ bắp không quá quan trọng đối với lính Chiến giáp. Dù cho lực nắm tay của anh là ba mươi hay bảy mươi kí, chỉ cần anh khoác chiến giáp lên, lòng bàn tay anh sẽ hàm ẩn lực nắm 370 kilo. Thứ một lính Chiến giáp cần là sự bền bỉ và khả năng điều khiển ­­–– năng lực để giữ nguyên tại một vị trí mà không nhúc nhích một bắp cơ.

Chống đẩy tổng hợp sinh ra chỉ để nhằm mục đích đó. Bài tập ngồi tựa tường cũng là một bài tập không tồi.

Có người đã tuyên bố chống đẩy tổng hợp đã trở thành một hình thức kỷ luật trá hình trong Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản cũ sau khi họ loại bỏ các loại trừng phạt nhục hình. Tôi khó lòng mà tin nổi cái bài tập đó đã tồn tại từ đó đến giờ để được Đơn vị Bộ binh Vũ trang –– đơn vị quân đội Nhật Bản tham gia Liên Minh từ khi tôi còn chưa sinh ra chọn làm bài tập. Nhưng dù ai nghĩ ra cái trò này đi nữa thì tôi cũng hy vọng hắn ta sẽ chết từ từ trong đau đớn.

***

“Chín mươi tám!”

“CHÍN MƯƠI TÁM!” chúng tôi đồng thanh hét lên.

“Chín mươi chín!”

“CHÍN MƯƠI CHÍN!”

Nhìn xuống sàn nhà, chúng tôi đếm thời gian trong tuyệt vọng cùng trung sĩ huấn luyện, mồ hôi chảy tận vào trong mắt.

“Tám trăm!”

“TÁM TRĂM!”

Chết TIỆT!

Bóng của chúng tôi in rõ trên nền đất dưới ánh mặt trời chói chang. Lá cờ của đại đội tung bay cao trên sân. Cơn gió cuốn qua sân tập kéo theo cả cát vụi và kết dính lại thành một lớp sền sệt mằn mặn trên da.

Ở đây, bất động giữa cái sân tập to khủng bố kia, 141 con người từ Đại đội #17 của Đơn vị Bộ binh Vũ trang nằm đó tập chống đẩy tổng hợp. Ba tiểu đội trưởng thì đứng đó, cũng bất động y hệt lính của họ, mỗi người đứng trước một tiểu đội. Đội trưởng của chúng tôi quan sát toàn bộ quang cảnh với vẻ cau có rõ rệt dưới bóng râm của lều doanh trại. Ngồi bên cạnh ông ta là một lữ đoàn trưởng từ Văn phòng Tổng tham mưu. Vị tướng đã mở miệng ra và bắt đầu cái trò khôi hài này hẳn đang nhấm nháp từng ngụm trà xanh bên trong văn phòng với điều hòa máy lạnh. Đồ đĩ đực.

Một vị tướng là một tồn tại từ cao xa trên thiên đường. Một tồn tại ngồi chổm hổm trên ngai vàng xa hoa, cao hơn tôi, cao hơn Yonabaru, cao hơn Ferrell, cao hơn trung úy chịu trách nhiệm về tiểu đội của chúng tôi, cao hơn đội trưởng phụ trách đại đội của chúng tôi, hơn đại tá phụ trách tiểu đoàn này; cao hơn đại tá phụ trách trung đoàn, thậm chí còn cao hơn cả chỉ huy trưởng của căn cứ. Những vị tướng là những vị thần ngự trị phòng tuyến Flower và đều được huấn luyện, ăn ngủ và nghỉ bên trong những bức tường của nó. Quá cao, họ quá xa cách và siêu thực.

Những vị tướng không ăn trộm rượu. Họ đi ngủ sớm, thức dậy sớm, luôn đánh răng sau khi ăn, không bao giờ quên cạo râu vào buổi sáng. Những vị tướng tiến vào trận chiến sinh tử với cái cằm vươn cao, bình tĩnh đến không tưởng. Chết tiệt, tất cả những gì họ phải làm là trốn trong Nagano thiết lập những kế hoạch tác chiến. Một mệnh lệnh từ họ và chúng tôi, những người chết la liệt tại tiền tuyến phải hành động như những con tốt trên bàn cờ theo cái vận mệnh đáng ghê tởm. Tôi ước gì có thể thấy dù chỉ một gã trong bọn họ ngụm lặn dưới bùn cùng chúng tôi tại đây. Ở dưới này chúng tôi có luật lệ riêng. Đấy hẳn cũng là lý do họ tránh xa chỗ này. Mẹ kiếp, nếu một gã mà ló mặt ra, tôi sẽ cho hắn ăn một viên kẹo đồng, tiễn hắn lên bảng đếm số. Đây chỉ là một trong những suy nghĩ chết tiệt nảy ra trong đầu tôi, bất cứ cái nào trong đó cũng đủ để đưa tôi lên giàn hỏa thiêu.

Cái gã thượng cấp ngồi trong lều kia không phải là khán giả duy nhất quan sát màn khổ hình của chúng tôi.

Những tên trong Đại đội #4 hẳn đang cười sặc sụa. Ngày trước chúng tôi thắng bọn hắn tận hơn ba mươi điểm trong trận đấu bóng bầu dục nội bộ, nên tôi đoán chúng coi đây là một kiểu trả đũa. Chỗ rượu mà chúng tôi trộm được cũng chia cho cả chúng nữa, vậy nên cái hình ảnh giàu tinh thần đoàn kết cảm động rưng rức lòng người là đây. Rặt một lũ chó đẻ. Nếu chẳng may chúng gặp rắc rối tại Kotoiushi, đừng có hòng mà chờ tôi lại giúp đỡ chúng.

Biệt đội đặc nhiệm Hoa Kỳ cùng vài nhà báo dính cứng trong đơn vị của họ đã tập trung trên sân để quan sát chúng tôi từ một khoảng cách an toàn. Có lẽ họ không tập bài tập chống đẩy tổng hợp tại quê nhà, nhưng dù là lý do gì thì bọn họ cũng đang chĩa những ngón tay ú na ú nần về phía chúng tôi và cười to. Những cơn gió biển đưa tiếng nói của họ vang xa và phả vào tai chúng tôi. Dù tại khoảng cách xa ngần này, những lời nhạo báng kia vẫn oang oang và chát chúa. Những ngón tay trượt kin kít trên một tấm bảng. Ồ, khoan đã. Đó là máy ảnh phải không? Hắn ta thật sự định chụp ảnh à? Được rồi, mẹ kiếp chúng mày. Mày sẽ là thằng tiếp theo tao cho lên bảng đếm số.

Đau đớn và mệt mỏi hành hạ thân xác tôi. Máu như lưu chuyển chậm lại.

Trò này đã cũ rồi. Tính cả trong cái giấc mơ kia, đây là lần thứ hai tôi trải qua cái kỳ luyện tập thể hình này. Mà không chỉ là tập thể hình, là chống đẩy tổng hợp. Trong kỳ huấn luyện họ dạy chúng tôi rằng kể cả khi bạn phải chịu những cơn đau quằn quại –– đặc biệt khi bạn đang đau ­­–– điều tốt nhất nên làm là tự đánh lạc hướng bản thân, cố kiếm thứ gì đó để mà chú ý ngoài những cơn đau bỏng cháy trong cơ bắp và những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Cẩn thận không khiến đầu cựa quậy, tôi nhìn về một góc qua khóe mắt.

Tên nhà báo người Mỹ đang chụp ảnh một tay lính, tấm thẻ thông hành cho khách tham quan lủng lẳng treo trên cổ. Cười lên nào! Hắn ta là một gã đồng hương với thân hình rắn rỏi. Bạn có thể xếp hắn cùng bất kỳ tên nào trong Lực lượng Đặc nhiệm Hoa Kỳ và bạn đừng hòng tìm ra điểm khác nhau. Hắn ta trông thoải mái khi ở trên chiến trường hơn tôi nhiều, chắc chắn là vậy.

Cảm nhận của tôi đối với bọn Lực lượng Đặc nhiệm kia cũng giống như đối với Trung sĩ Ferrell vậy. Đau đớn và thống khổ đã trở thành ông bạn già của những người đàn ông như họ. Họ bước tới trước mặt hiểm nguy, mỉm cười, và hỏi hắn tại sao lại tới muộn vậy. Họ đều thuộc vào loại khác hẳn với một gã lính mới như tôi.

Giữa màn phô bày hormoone sinh dục nam này, một người phụ nữ cô đơn lọt thỏm vào cứ như cái gai trong mắt vậy. Cô ta chỉ là một cô bé hạt tiêu đứng cách xa những người còn lại trong đơn vị. Cảnh cô ấy đứng bên cạnh những gã đồng đội ngoại cỡ kia trông thật là kỳ quặc.

Anne tóc đỏ dưới mái nhà Bạch dương Tới chiến trường.

Tôi đoán cuốn sách hẳn là một bản spin-off trong khoảng Thế chiến I. Quân Mông Cổ ùa vào cướp đoạt ruộng đất, và Anne ở đó, khẩu súng máy khéo léo rúc sau một cánh tay. Mái tóc của cô ấy rực một màu sắt gỉ, nhàn nhạt tựa như màu đỏ mờ. Mái đầu đỏ gợi thường nên những hình ảnh về máu, lửa cùng tấm lòng quả cảm. Nhưng không phải cô ta. Nếu không khoác lên mình chiếc áo sơ mi màu cát kia thì cô ta sẽ trông như một đứa trẻ đi tới căn cứ trong một chuyến tham quan và bị lạc.

Những người khác xun xoe bên cạnh cô gái đó, cô gái chỉ đứng tới ngực họ và trông như những gã nông dân thấp hèn trố mắt ra nhìn dân quý tộc.

Đột nhiên tôi nhớ ra. Đó là Rita!

Hẳn là cô ấy. Đây là cách duy nhất để giải thích làm sao mà người phụ nữ này, người chỉ có thể trông giống lính Chiến giáp nếu khoác lên mình cái váy đầm xòe lại ở trong đại đội đặc nhiệm. Hầu hết phụ nữ mặc quân phục vào trông y hệt một sinh vật lai tạp giữa một con khỉ đột và một con khỉ đột xấu xí hơn. Họ là những người duy nhất có thể ra chiến trường dưới lá cờ Bộ binh Vũ trang.

Rita Vrataski là người lính nổi tiếng nhất thế giới. Cái hồi tôi đăng kí vào UDF, bạn đừng hòng mà tìm được một ngày nào mà không phải nhìn những tin tức mới ngợi ca cô ta. Những câu chuyện giật tít “Một Đặc công Huyền thoại,” “Valkyrie Tái thế,” kiểu kiểu thế. Tôi thậm chí còn nghe được Hollywood đang định làm phim về cô ta, nhưng tới lúc nó ra lò thì tôi đã vào UDF rồi, nên tôi chẳng được xem.

Phải đến phân nửa số Mimic mà con người giết được được tính quân công cho đội của cô ấy. Chưa tới ba năm, họ đã tàn sát số Mimics bằng cả UDF gom lại trong hai mươi năm trước đó. Rita là vị cứu tinh hạ phàm để làm thay đổi cục diện trong chuỗi những thất bại không có hồi kết này.

Ài, đó là những gì họ nói.

Chúng tôi đều hiểu được cô ấy là một phần trong đội tuyên truyền mà họ dùng để xâm nhập vào lãnh địa của kẻ thù. Một cái vỏ ngoài hào nhoáng của một vũ khí bí mật hay một chiến lược mới. Sáu mươi phần trăm binh lính là đàn ông. Tỉ lệ đó lên đến 85% khi bạn tính tới những người lính Chiến giáp đổ máu nơi tiền tuyến. Sau hai mươi năm chiến đấu với kẻ thù mà chúng ta vẫn hoàn toàn mù tịt, càng ngày càng bị xâm lược sâu hơn, chúng ta không cần một vị cứu tinh mình đầy cơ bắp, miệng kêu ủn ỉn, người đầy mồ hôi, não bị thay thành bánh hamburger như bọn tôi nữa. Ừ, nếu để tôi phụ trách cái Văn phòng Tổng tham mưu kia, tôi cũng sẽ chọn phụ nữ.

Đội đặc nhiệm Hoa Kỳ kia dàn quân ở đâu thì sĩ khí nơi đó được đẩy lên cao vút. UDF đã bị đẩy tới bờ vực thẳm, nhưng cuối cùng họ cũng bắt đầu từng bước phản công. Sau khi kết thúc trận chiến tại Bắc Mỹ, họ đi tới Châu Âu và rồi Bắc Phi. Giờ họ tới Nhật Bản, nơi kẻ thù đang gõ cửa hòn đảo Honshu.

***

Những người Mỹ gọi Rita là Full Metal Bitch, hay thỉnh thoảng rút gọn là Queen Bitch. Khi không có ai nghe được, họ gọi cô ta là Wargarita Điên loạn.

Chiến giáp của Rita đỏ rực như mặt trời ban mai. Cô ta bắt mấy tay mặc áo blouse trắng trong phòng thí nghiệm làm việc liên tục vài tháng không nghỉ để điều chế lớp sơn polymer cho Chiến giáp để hấp thụ tối đa lượng sóng radar có thể. Bộ giáp của cô ta làm từ thép súng đỏ chót –– không, trên cả thế, nó tỏa sáng rực rỡ. Trong bóng đêm, nó phản chiếu những tia sáng le lói mờ nhạt nhất, âm ỉ một màu đỏ rực. Cô ta điên chăng? Chắc là vậy.

Sau lưng cô ta người ta kháo nhau rằng bộ giáp kia được cô ta sơn bằng máu của đồng đội. Khi bạn nổi bật như vậy trên chiến trường, bạn chắc chắn sẽ thu hút nhiều hỏa lực của quân thù hơn. Người khác lại nói cô ta sẵn sàng không từ thủ đoạn để khiến đội của mình nổi bật hơn, thậm chí có lần cô ta còn gỡ tấm bảo vệ đằng sau một tay đồng đội. Nếu cô ta bị đau đầu, cô ta sẽ trở nên điên loạn, tàn sát không phân biệt địch ta. Và đến nay chưa từng có một kẻ địch nào khiến Chiến giáp của cô ta xây xước. Cô ta có thể đi xuống địa ngục và bước ra mà không một vết trầy. Có cả tỷ câu chuyện về cô ta.

Những người lính trong quân hóa ra lại có cả mớ thời gian rảnh, và lắng nghe những buổi chém gió như vậy, truyền tai nhau, thêm thắt vào –– đó chỉ đơn giản là một cách để họ giết thời gian và né tránh chủ đề về những người đồng đội đã khuất. Rita đã trở thành người lính Chiến giáp cùng ăn cùng ngủ trong cùng căn cứ với tôi, nhưng đến giờ tôi mới được thấy mặt cô ta. Chúng tôi có thể phật ý trước sự đối đãi đặc biệt mà cô ta được hưởng nếu chúng tôi rảnh.

Tôi không thể nào rời mắt khỏi mái tóc của cô ta –– mái tóc ngắn đung đưa trong gió. Cô ta có một vẻ ngoài rất cân đối. Bạn thậm chí có thể nói rằng cô ta xinh đẹp. Cô ta có cái mũi cao gầy, một cái cằm nhọn. Cái cổ ấy dài và trắng ngần, trong khi hầu hết lính Chiến giáp chả mấy ai có cổ. Ngực của cô ta, ai dà, lại phẳng như tàu sân bay, đối lập hẳn với tranh ảnh những người phụ nữ da trắng mà bạn có thể thấy trên tường của bất kỳ chòi lính nào. Không phải nó làm tôi khó chịu hay gì đâu nhé.

Ai mà nhìn cô ta mà nghĩ tới cái biệt danh Full Metal Bitch kia cần phải đi khám lại cái đầu. Cô ta trông giống một con cún con hơn là một con bitch. Tôi đoán trong một ổ chó pitbull hung tợn hẳn là vẫn có chỗ cho một con chó ngoan ngoãn hiền lành.

Nếu trong giấc mơ của tôi, vỏ chiếc Chiến giáp đỏ rực kia được mở ra và cô ta nhảy ra, có lẽ tôi sẽ ỉa đùn ra giường mất. Tôi đã từng thấy khuôn mặt và chiếc Chiến giáp của cô ta nhiều lần trên bảng tin rồi, nhưng chúng sẽ không tài nào khiến bạn hình dung nổi ngoài đời thực cô ta trông ra sao. Tôi luôn tưởng tượng Rita Vratski là người cao to và tàn nhẫn, với một cơ thể nổi bật cùng khí chất tự tin mười phần.

Rồi mắt chúng tôi chạm nhau.

Ngay lập tức tôi liếc sang chỗ khác, nhưng đã quá muộn. Cô ta bắt đầu đi lại chỗ tôi. Cô ta cố tình đi tới, chân này đáp xuống đất thì chân kia mới nhấc lên –– một sức ép tàn khốc và không thể ngưng lại. Nhưng những bước chân của cô ta lại quá nhỏ, kết quả cuối cùng lại thành ra một giáng đi trông rất vụng về. Chẳng biết tôi đã từng nhìn thấy ai đi như vậy hay chưa.

Coi nào, đừng đối xử vậy với tao. Tao thậm chí còn không thể di chuyển. Cho bọn này nghỉ ngơi một tí và cút đi dùm được không? Nào. Đi đi!

Rita dừng lại.

Những bắp cơ trong tay tôi bắt đầu run rẩy. Rồi đầy ngụ ý, cô ta đi ra. Hình như cô ta nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, quay chín mươi độ ngay trước mặt tôi và đi tới chỗ lữ đoàn trưởng đang ngồi ở dưới mái lều. Cô ta vươn tay chào một cách hời hợt. Không ẻo lả đến mức bị chỉ trích, nhưng cũng chẳng nghiêm nghị đủ để nghe thấy tiếng crắc trong xương. Một tư thế chào rất phù hợp với Full Metal Bitch.

Chỉ huy trưởng nhìn Rita bằng ánh mắt đầy ngờ vực. Rita là một thượng sĩ. Trong phân tầng giai cấp quân đội, sự chênh lệnh giữa chỉ huy trưởng cấp tướng và một thượng sĩ cũng na ná như sự khác biệt giữa một bữa ăn bốn món tại một nhà hàng hạng hai và một bữa tiệc buffet ăn-bao-nhiêu-tùy-thích. Những tay lính mới như tôi thì là đồ ăn nhanh, đi kèm cùng mấy miếng khoai tây chiên cỡ bự. Nhưng chuyện không chỉ đơn giản là vậy. Chưa bao giờ là vậy. Rita thuộc quân đội Hoa Kỳ, là mấu chốt trong chiến dịch sắp tới, và là một trong những người lính quan trọng nhất trên hành tinh. Thứ hạng là một chuyện, khó mà nói được ai trong bọn họ nắm nhiều quyền lực hơn.

Rita đứng nghiêm. Chỉ huy trưởng mở miệng trước.

“Sao, sĩ quan?”

“Thưa ngài, có thể cho tôi tham gia tập thể hình không.”

Chất giọng cao vút y hệt như trong giấc mơ kia, ném ra một quả bom cỡ bự.

“Ngày mai cô phải tham gia chiến dịch.”

“Họ cũng vậy, thưa ngài. Đội của chúng tôi chưa từng tập qua bài tập này, thưa ngài. Tôi tin rằng sự tham gia của tôi sẽ là yếu tố quyết định tới thành công trong phối hợp và chấp hành nhiệm vụ ngày mai.”

Tướng quân cứng họng không nói nên lời. Bọn Đặc nhiệm Hoa Kỳ quanh sân bắt đầu hò reo và cổ vũ.

“Xin cho phép tham gia buổi luyện tập, thưa ngài,” cô ta nói.

“Chấp thuận.

“Cảm ơn, thưa ngài!”

Cô ta nhanh chóng hành lễ. Quay ngoắt 180 độ, cô ta chen vào trong đàn đực rựa xếp hàng nằm bất động ngắm đất mẹ hiền từ.

Cô ta chọn một chỗ bên cạnh tôi và bắt đầu bài chống đẩy tổng hợp. Tôi có thể thấy hơi ấm phả ra từ cơ thể cô ta trong bầu không khí se se lạnh giữa chúng tôi.

Tôi không nhúc nhích. Rita không nhúc nhích. Mặt trời leo cao, nắng vàng rực rỡ từ từ và chậm rãi thiêu đốt da thịt chúng tôi. Một giọt mồ hôi đọng lại trong khe nách của tôi, rồi nó từ từ chảy dài xuống đất. Mồ hôi cũng bắt đầu đọng trên da của Rita. Fuck! Tôi cảm giác mình như một con gà thường bị nhét lò chung với một con gà tây.

Đôi môi của Rita phảng phất cử động. Một tiếng nói lí nhí vang lên.

“Trên mặt tôi có cái gì à?”

“Cái gì?”

“Anh nhìn chằm chằm vào tôi nãy giờ rồi.”

“Tôi á? Làm gì có.”

“Tôi cảm giác cứ như cả chùm tia laser chĩa vào trán.”

“Xin lỗi. Chẳng có –– không có gì.”

“Ồ. Được rồi.”

“Thằng-đầu-tôm Kiriya! Mày đang trượt tay kìa!” trung úy bắt đầu sủa. Tôi nhanh chóng sửa lại tay cho đúng tư thế. Bên cạnh tôi, Rita Vrataski, với vẻ bất cần của người chưa từng có nhu cầu giao tiếp trong suốt cuộc đời, tiếp tục bài chống đẩy tổng hợp.

Buổi tập thể hình kết thúc sau chưa đầy một tiếng. Tướng quân quay trở lại doanh trại mà không đưa ra thêm chỉ thị gì. Đại đội #17 dành một buổi chiều tham gia lao động trước trận chiến.

Mọi chuyện không diễn ra theo những gì tôi nhớ. Trong giấc mơ, tôi chưa từng mắt đối mắt với Rita, và cô ta không tham gia buổi tập thể lực. Có lẽ tôi quá để ý tiểu tiết, nhưng cô ta làm vậy hẳn là chỉ để trêu gã tướng quân. Chỉ có một Valkyrie tái thế mới có thể phá thối buổi huấn luyện với quân kỷ nghiêm ngặt và an toàn thoát nạn. Mặt khác, có thể chỉ là do cái ăng ten của cô ta tự dưng bắt đúng tần số cái món chống đẩy tổng hợp kỳ quặc này, không hiểu nó là cái gì. Có lẽ cô ta chỉ tò mò thôi.

Nhưng dù vậy vẫn phải nói, Rita Vrataski chắc chắn không phải là một con bitch mà mọi người dèm pha.