Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 2: Tiện bại hoại

Buổi trưa ngày hôm sau, chuyện Lã thị ngồi xe ngựa chạy trốn suốt đêm cùng kẻ có tiền Thế Hữu đã truyền khắp cả Triệu gia thôn, thậm chí mấy thôn bên cạnh cũng truyền chút phong thanh.

Đối với một thôn trang nhỏ muốn chút yên lặng quả nhiên là không thể, đây chẳng khác nào là một tin tức lớn muốn kinh thiên động địa [1] cơ chứ, một vài phụ nữ trong thôn thường nhân lúc rãnh rỗi mà tán dóc chuyện lông gà vỏ tỏi [2], lúc nào cũng say sưa lảm nhảm chuyện này. Lại thêm, có người thêm mắm thêm muối,  ví dụ như là vào hơn mười ngày trước là ngày mười lăm tháng tám tết Trung Thu, trong đêm đó chính mắt thấy Lã thị ngồi trên một cái kiệu nhỏ đưa đến ngôi nhà cũ của Thế Hữu ở Triệu gia thôn, thầm nghĩ chắc là kín đáo đi gặp gỡ tình nhân…

Một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng làm cho nhà của Triệu Tương Nghi không chịu đựng nổi tin đồn, bị người trong thôn chỉ trỏ, nói ba đạo bốn [3], khiến cho cả một đại gia đình không ngốc đầu lên được.

Còn về phần Triệu Tín Lương lúc này,ông từ buổi sáng đến bây giờ ngay cả việc trong ruộng cũng chưa đi làm, chỉ buồn bực mà đứng trong phòng không lên tiếng, cũng không để ý đến ai, ngẩn người hoặc buồn bã tức giận.

Cái loại ẩn nhẫn này tựa như sau một khắc có thể yên lặng mà bùng nổ, rất là dọa người.

Trong nhà bầu không khí nặng nề làm cho Triệu Tương Nghi không dám thở mạnh, đến Phương thị ngồi trong phòng khách cũng phải ngây ngốc cả người, một lúc sau nàng cảm thấy  trong người buồn bực, liền dứt khoát đi đến cửa hàng nhỏ ở đầu thôn mua một chút kẹo, sẵn chờ Triệu Hoằng Lâm nghe giảng bài học tại học đường ở thôn bên trở về, rồi cùng nhau ăn trên đường về nhà, cũng muốn an ủi đứa nhỏ tám tuổi ngây thơ bị tổn thương kia.

Mặc dù Triệu Hoằng Lâm bên ngoài là đại ca của nàng, nhưng thực tế là Triệu Tương Nghi đã hơn hai mươi tuổi rồi, chỉ có thể ở trong lòng mà xem Triệu Hoằng Lâm là một đứa trẻ..

Trên đường đi không khỏi có chút buồn bực, nghĩ đến chuyện Lã thị cùng người khác chạy trốn đã khiến cho cả nhà nhận lấy một sự xúc phạm, Triệu Tương Nghi nghiến chặt răng lại.

Từ ngày nàng xuyên không đến đây đã ba tháng, chỉ thấy Lã thị ngoại trừ tham mộ hư vinh, chơi bời lêu lổng bên ngoài, lại lấy việc chỉ trích phu quân của mình làm thú vui, thỉnh thoảng lại lấy một việc nhỏ ra châm chọc chồng mình vài câu.

Ví dụ như thấy Triệu Tín Lương ở dưới ruộng loay hoay làm việc khí thế nhất trời, liền oán giận chồng không biết đi ra biển mà kiếm tiền. Thỉnh thoảng thấy chồng người khác đối với vợ mình đều nghe lời tuân theo, trong nhà luôn xem vợ là trời là lớn nhất, liền đâm chọt Triệu Tín Lương không biết học theo như vậy để dụ dỗ nàng ta, v…v….

Triệu Tương Nghi vốn nhìn nàng ta không thuận mắt, hơn nữa nàng mới ở lại đây có ba tháng, lại càng không thể cảm nhận được công ơn sinh dưỡng của nàng đối với Lã thị, Lã thị đột nhiên chạy trốn cùng người khác, đối với Triệu Tương Nghi tổn thương gây ra rất là ít

Đương nhiên, ở trong mắt người ngoài, chỉ có thể lý giải là, đó là Triệu Tương Nghi hiện tại tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cho nên mới không có cảm giác gì.

Đi đến cửa hàng nhỏ, ông chủ là một người đàn ông trung niên mập mạp, mặt hồng hào, tất cả mọi người đều gọi ông là Triệu Ải Tử [4], bởi vì ông ta thật sự rất lùn à.

Bên này,Triệu Tương Nghi đến mua kẹo, Triệu Ải Tử cũng ngại chuyện của Lã thị mà nhìn Triệu Tương Nghi bằng ánh mắt đồng tình, vừa thấy Triệu tương Nghi chỉ mới ba tuổi, xác thực là không hiểu chuyện gì, liền nhân cơ hội đối với những người mua hàng khác nói thầm: “Chậc chậc, nhà họ cái vị tức phụ kia đúng là gây nghiệp chứơng, hai hài tử một tám tuổi và một ba tuổi, vậy mà lại cùng tình nhân vù vù chạy trốn.”

“Không phải sao, ông không thấy nàng ta bình thường lẳng lơ. Cái dạng mà nam nhân khác nhìn vào tâm không sinh ra ngứa ngáy mới là lạ, thấy không, giờ lại thông đồng cùng người khác bỏ trốn.” Cùng lúc, một người đàn ông trung niên thô tục nhướng lông mày phụ họa theo.

Tiền trong tay Triệu Tương Nghi bỗng run lên, rồi làm như không có việc gì, tay run rẩy đưa ba văn tiền cho Triểu Ải Tử.

Triệu Ải Tử nhìn tiền trong tay Triệu Tương Nghi, cuối cùng thở dài một hơi, giọng điệu đồng tình nói: “Thôi, tiền này xem như không có đi, một túi kẹo mà thôi, cầm về ăn đi, về nhà phải nghe lời một chút, đừng có chọc giận cha cháu.”

Tuy chỉ là lòng hảo tâm, nhưng Triệu Tương Nghi lòng tự ái rất cao, nàng không cần người ngoài thương hại mà bố thí cho, hơn nữa càng không chịu nổi việc Triệu Ải Tử cùng người khác trong mắt lộ ra vui sướng khi có người gặp họa

Nàng ngẩng đầu lên, rất có lễ phép mà nhìn về phía Triệu Ải Tử và các khách nhân khác mỉm cười: “Bà nội cùng cha ta có dạy, không thể tự tiện nhận đồ mà người ta làm việc cực khổ mới có được.” Nàng cũng rất muốn nói một câu “Vô công thụ lộc”,chính là sợ bọn học không nghe hiểu,cũng rất sợ họ nghe hiểu đó là một câu triết lí, do đó sẽ hoài nghi nàng là yêu tinh này nọ…

Cùng lúc đó, có người nghe xong bỗng ” Ơ này ” một tiếng, sau đó liền ngồi xổm xuống nhìn Triệu tương Nghi: “Cha và bà nội cháu dạy cháu như vậy? Vậy mẹ cháu thì sao, nàng ấy sao không dạy cháu chút đạo lý? Ai, cháu có biết mẹ cháu đi đâu không?”.

Triệu Tương Nghi trong lòng thầm mắng, những người này đúng là trên miệng không có tích đức, vạch vết sẹo của người ta ra tốt lắm sao? Nàng nhất thời có chút hối hận khi mua đồ tại cửa hàng nhỏ này, đúng là đánh giá thấp khả năng bát quái nhiệt tình của thôn dân ở Triệu gia thôn.

“Cha cháu có nói, không thể cùng người xấu nói chuyện!” Triệu Tương Nghi cũng lười tính toán với người này, hừ một tiếng, ném tiền trong tay rồi cầm lấy túi kẹo rời đi, dù sao thân phận hiện tại của nàng là một hài tử ba tuổi, ai có thể tức giận một hài tử chứ?.

“Ơ này, ta thành người xấu khi nào vậy!” Phía sau còn truyền đến giọng nói không phục của người nọ, rồi lại không có khả năng nói Triệu Tương Nghi như thế nào được, trái lại khiến người khác cười hắn một trận.

Rời khỏi cửa hàng nhỏ, trong lòng Triệu Tương Nghi rất không thoải mái, dọc đường đi đều thấy thôn dân nhìn nàng mà khoa tay múa chân, biết rõ hành vi của Lã thị, đã ảnh hưởng rất lớn đến thể diện của Triệu gia, về sau nhà của nàng sao có thể đứng vững trong thôn?

Đang cầm túi kẹo đậu cúi đầu suy nghĩ, sau lưng chợt truyền đến tiếng hô to:” Đứng lại”

Triệu Tương Nghi tim đập mạnh, ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh sáng mặt trời phía trên chói lọi, thầm nghĩ thôn trang nhỏ như vậy mà giữa ban ngày xuất hiện đạo tặc.

Xoay người lại, nàng không khỏi mê mang nhìn ba đứa bé trai phía sau lưng mình, trong lòng thầm nghĩ chắc tụi nó đang gọi mình?

“Hắc hắc hắc, ngươi còn nhìn cái gì! Chính là ta gọi ngươi đó!” Nam hài đứng ở giữa ước chừng mới bảy, tám tuổi, mặt ngăm đen, cái miệng cong cong lên, điểm chết người là dưới hai lỗ mũi là hai hàng nước mũi màu vàng … Thỉnh thoảng hắn hít vào vài cái, thời điểm nước mũi chảy xuống, lưỡi hắn thuận tiện liếm vài lần vào miệng.

Triệu Tương Nghi cảm thấy ghê tởm mà nắm chặt tay, nhép nhép môi, tận lực không muốn nhìn thấy nam hài đó.

“Trong tay ngươi là cái gì?” Một nam hài khác mở miệng, sợ hãi, liền đứng ở phía sau nam hài chảy nước mũi kia, rồi lại được nam hài chảy nước mũi kia bảo hộ, lúc nói chuyện không khỏi có mấy phần khuyến khích.

Lúc này Triệu Tương Nghi mới ý thức được trong tay nàng là một cái túi kẹo đậu, rụt tay dấu ở phía sau, ưỡn người lên nhìn đám nam hài muốn đánh cướp kia nói: “Các ngươi muốn làm gì!” Giọng nói trong vắt, mặc dù không lớn tiếng, nhưng cũng có chút lo lắng.

Bọn họ cũng không ngờ rằng Triệu Tương Nghi không sợ bọn họ, hai mắt cũng lộ ra chút kinh ngạc. Nam hài chảy nước mũi cầm đầu liền chỉ vào Triệu Tương Nghi khí thế nói: “Không muốn bị bọn tao đánh thì ngoan ngoãn đem kẹo đậu đưa đây, nếu không bọn tao sẽ tiến lên đoạt lấy!”

Oa, mấy từ này thật có chút giống như trong phim ảnh Hắc bang đi cướp bóc vậy, nếu Triệu Tương Nghi nàng thật sự là một tiểu hài tử mới ba tuổi, không bết bị hù dọa thành bộ dáng gì rồi, nhưng đáng tiếc à, nàng kỳ thật đã hơn hai mươi tuổi giả thành một đứa trẻ mà thôi, căn bản sẽ không sợ sự uy hiếp của bọn họ.

Bởi vậy nên thông minh quá sẽ bị thông minh hại, Triệu Tương Nghi cũng quên rằng thân thể này chỉ mới hơn ba tuổi là cùng, yếu ớt không chịu nổi, làm sao có thể thành đối thủ của bọn hắn chứ?

Nhưng trong đầu nàng hiện tại mơ hồ muốn cùng bọn hắn động thủ động cước…

“Ôi chao! Mau nhìn xem đây không phải là người nhà của nó sao?” Phía trước một nam hài bỗng nhiên sợ hãi chỉ vào Triệu Hoằng Nhân đứng ở phía sau Triệu Tương Nghi nói.

Đây không phải Triệu Hoằng Nhân, con trai của tam thúc, năm nay đã sáu tuổi, đồng thời là anh họ của nàng sao.

Nàng luôn luôn cùng với người nhà tam thúc không thân, nhưng nghĩ đến tình cảnh bây giờ của mình, có một người giúp đỡ không phải là rất tốt hay sao, anh họ Triệu Hoằng Nhân của nàng, sống lại không thân, cũng không thể nào đối nghịch với nàng mà đi giúp người ngoài ăn hiếp nàng được?

“Hoằng Nhân ca!” Triệu Tương Nghi lùi về phía sau vài bước, giọng nói non nớt chỉ về phía đám hài tử tức giận nói, “Bọn hắn khi dễ ta!” Ý là muốn Triệu Hoằng Nhân đứng bên cạnh nàng mà tăng thêm dũng cảm cho nàng!

Không nghĩ tới, vừa dứt lời, đám tiểu tử kia đột nhiên phá cười lên, tiền phủ hậu ngưỡng [5], đang lúc Triệu tương Nghi không hiểu gì cả, nam hài chảy nước mũi kia nhìn về phái Triệu Hoằng Nhân cười xấu xa nói: “Ngươi lại đây!”

Triệu Hoằng Nhân liền nhìn hốc mắt ửng đỏ, điềm đạm đáng yêu của Triệu Tương Nghi, lại nhìn một đám hài tử khí thế hư hỏng, cuối cùng bĩu môi, cúi đầu yếu đuối đi về phía đám hài tử hư hỏng đó.

Nhìn thấy như vậy, hai mắt Triệu Tương Nghi thật muốn rơi xuống!

Đây là cái chuyện gì à? Hắn tốt xấu gì cũng là thân nhân của nàng, cư nhiên mặc kệ an nguy của nàng, liền chạy đến chỗ bọn tiểu tử bên kia cùng nhau phối hợp khi dễ nàng?!

Có lầm hay không…

Nam hài chảy nước mũi nhìn thấy Triệu Hoằng Nhân phẫn nộ đi tới, liền dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Triệu Tương Nghi, thuận tiện hít hít hai hàng nước mũi đậm đặc của mình, giống như tuyên bố rằng mình đã thắng.

“Ngươi hãy nghe cho kỹ!” nam hài chảy nước mũi rất khí thế chỉ vào Triệu Hoằng Lâm, hướng về phía Triệu Tương Nghi bĩu môi.”Chỉ cần người chạy đến trước người nàng nhổ một ngụm nước miếng, sau đó liền mắng to ba tiếng ‘tiểu bại hoại’, sau này chúng ta sẽ dẫn ngươi đi chơi. Nếu ngươi không dám làm, chúng ta sau này sẽ gọi ngươi là đồ nhát gan!”

Khóe miệng Triệu Tương Nghi rút rút lại, đây là chuyện gì?

Xung quanh bị đám hài tử bắt đầu ồn ào la hét, lại xô đẩy nói Triệu Hoằng nhân là không dám làm, lại mắng Triệu Tương Nghi là tiểu bại hoại…

Lúc này Triệu Tương Nghi thật sự muốn nổi giận, muốn cướp kẹo, muốn đe dọa nàng thì không sao, nhưng dám dùng lời nói để vũ nhục nhân cách của nàng, vậy thật rất nghiêm trọng à!

“Bọn người xấu các ngươi, dựa vào cái gì dám mắng ta!” Nói xong liền đem kẹo nhét vào trong ngực, xông lên đánh nhau

Triệu Hoằng Nhân nhìn thấy Triệu Tương Nghi giống như gà con tức giận, không khỏi có chút kinh ngạc, lại nhìn bộ dạng chính mình, trong lòng không khỏi có chút khó chịu

Nam hài chảy nước mũi vui vẻ chỉ vào Triệu Hoằng Nhân hung hăng quát lên: “Này nhé, ngươi còn không bằng cái ‘tiểu bại hoại’ đó nữa đâu!”

Triệu Hoằng Nhân người run cả lên, cuối cùng liền hạ quyết tâm, đẩy cái tiểu tử hư hỏng kia ra, chạy đến trước mặt Triệu Tương Nghi nói: “Tiểu bại hoại đê tiện!” Nói xong vẫn còn cảm chưa đã ghiền, liền ngứa miệng mắng to, “Mẹ ta kể cho ta nghe, mẹ ngươi chạy trốn theo người tình là tiện bại hoại, làm chúng ta mất hết mặt mũi! Ngươi là do mẹ ngươi sinh, cũng là tiện bại hoại! Tiểu tiện bại hoại!”

Nhiều tiếng nhục mạ, xuất ra từ miệng của một hài tử sáu tuổi, mặc dù là giọng nói trong trẻo non nớt, nhưng cũng đánh mạnh vào lòng của nàng.

Thế cho nên, Triệu Hoằng Nhân muốn phun nước miếng vào người nàng, nàng cũng không đủ nhanh nhẹn để tránh thoát…

Cũng may không biết người nào ở phía sau lưng nàng, chợt tiến lên kéo nàng ra phía sau, tránh được một màn phun nước miếng của Triệu Hoằng Nhân... Vành mắt nàng cũng nhanh đỏ lên, nước mắt cứ vậy mà chảy ra.

Nàng quay đầu lại nhìn mới biết người kia không phải là ai xa lạ mà là đại ca ruột của nàng, Triệu Hoằng Lâm.

Cũng không để ý rằng mình đã hơn hai mươi tuổi rồi, liền dùng hết sức lực nhào vào trong lòng đại ca Triệu Hoằng Lâm, trong miệng thỉnh thoảng ngập ngừng nói: “Ca ca... Bọn hắn thật hư, muốn cướp kẹo của muội, lại còn mắng muội nữa...”

======

[1] giống như câu long trời lở đất ở VN

[2] việc vặt vãnh, chuyện nhỏ nhặt không đáng kể

[3] nguyên văn thuyết tam đạo tứ nghĩa là bàn luận lung tung

[4] Triệu Ải Tử = Triệu thấp bé

[5] Tiền phủ hậu ngưỡng: cười đến nỗi hết gập người ra phía trước lại gập người ra phía sau= cười ngặt ngẽo