Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ

Chương 23: Âm mưu của Trịnh phi

Tiệc tàn, người tan...

"Hàn công tử xin dừng bước" Trịnh phi giọng nũng nịu gọi khẽ.

Hàn Khanh nhíu mày quay người lại, thấy một nữ nhân trâm cài lược vắt, quần áo mỹ lệ. Xuất hiện trong cung cấm, cách ăn vận thế này có lẽ là nữ nhân hậu cung đi.

Trịnh Tố Liên thấy Hàn Khanh dừng bước, quay người, nhíu mày nhưng không có ý định lên tiếng. Nàng ta thầm than Nam nhân này thật tuấn dật .

"Hàn công tử khi nãy hình như rất chú ý đến Tĩnh phi?" Nàng ta đợi không được Hàn Khanh trả lời đành nói tiếp.

Hàn Khanh nhìn vào mắt nữ nhân trước mặt, hắn cười lạnh, trong đàm phán nếu để đối phương nắm được mục đích thật sự của bản thân, thì thất bại rồi cô gái. Định lợi dụng hắn để kiếm lợi sao? Hắn nhếch mép cười, hỏi ngược lại:

"Vậy thì sao?"

"Bổn cung có thể giúp Hàn công tử" Nàng ta lập tức đáp.

Hắn hứng thú hỏi tiếp:

"Giúp như thế nào?"

Nàng ta mừng rỡ, tiến đến nói như thổi khí vào tai hắn:

"Phụ thân của bổn cung là thái y, hiện tại mỗi ngày đều Tĩnh phi sẽ xem mạch một lần, ngươi có thể giả trang thái y để tiếp cận"

"Tại sao nàng ta cần xem mạch mỗi ngày?"

Hắn ta không biết Tĩnh phi có mang? Vậy càng tốt. Nghĩ vậy liền nói:

"Nàng ấy là phi tử hoàng thượng yêu thương nhất, để đảm bảo sức khỏe nên ngày nào cũng xem mạch"

"À" Hắn đáp một tiếng, liền huýt sáo, một con chim bồ câu đáp xuống, lại nói:

"Khi nào thực hiện kế hoạch thì cho bồ câu đưa tin báo, ta sẽ đến"

"Vậy bổn cung cáo từ, nhớ, lần này công tử thiếu bổn cung một ân huệ"Nàng ta cười quyến rũ rồi nhún từng bước rời đi.

"Hoàng hậu nương nương cũng có kế hoạch muốn thực hiện cùng ta sao?" Hắn đứng yên, bất chợt nói.

Lý Na từ núi giả bước ra, nàng thẳng tính liền trực tiếp hỏi:

"Chàng không chết, sao không quay lại tìm ta?"

"Nương nương nhận nhầm người" Hắn không mặn không nhạt nói.

"Chàng nói dối, có phải chàng trách ta vì sao trở thành hoàng hậu? Ta nói chàng biết, ngày chàng đi, ta mang phát hiện mình mang thai Niệm nhi, cuối cùng vì sỉ diện gia đình, vì Niệm nhi, cũng vì ta không nghĩ chàng đã chết nên ta và hoàng thượng đành giả vờ thành thân, ta không có phản bội chàng." Nàng tủi thân kể lại, những oán ức tích tụ trong lòng mấy năm nay khiến giọng nàng trở nên nghèn nghẹn.

Hắn im lặng nghe nàng kể, đại khái cũng hiểu được một chút chuyện xưa của chủ nhân thân thể này. Hắn nhếch mép:

"Ồ, cảm động thật, nhưng tiếc là ta không phải người hoàng hậu nói"

"Ta không tin, chàng là Hàn Khanh" Nàng lắc đầu ngoày ngoạy, sao lại không phải chàng chứ. Nàng cuống quýt cầm lấy bàn tay trái của hắn, mượn ánh trăng nhìn thấy vết sẹo nhỏ chạy dài từ cổ tay đến cả lòng bàn tay thì cười lớn, cười ra nước mắt.

"Chàng xem, đây là vết sẹo do chính ta gây ra cho chàng, nếu chàng không phải Hàn Khanh của ta, thì vết sẹo này ở đâu mà ra? Hả? Chàng nói đi?"

Hắn nhìn nàng thật lâu, đối diện với nữ nhân này, hắn có một loại cảm giác kỳ lạ, mà chính hắn cũng không giải thích được đó là loại cảm giác gì. Bất đắc dĩ rút tay ra khỏi tay nàng, hắn nói:

"Nương nương, thỉnh tự trọng" Sau đó xoay người định bỏ đi, nàng bất giác nói:

"Dù cho chàng có mất trí, ta cũng sẽ có cách khiến chàng nhớ lại ta, nếu không thể khiến chàng nhớ ta, ta sẽ khiến chàng yêu ta thêm lần nữa"

Hắn nghe tim mình đập loạn xạ, thầm nghĩ, có lẽ chủ nhân khối cơ thể này rất yêu nàng đi? Lại nghe nàng nói:

"Chàng không được đánh chủ ý lên Tĩnh muội, nàng đang mang thai, chàng...chàng ngàn vạn lần đừng hại nàng"

"Ta sẽ không hại nàng ta, chỉ là muốn xác nhận nàng ta có phải người quen hay không thôi" Lúc này đây, hắn không biết tại sao mình phải giải thích, hắn chỉ biết, hắn không muốn nàng hiểu lầm, vậy thôi.

... .....Ta là đường phân cách Phong Lữ Cung.... ...

"Trẫm thật không ngờ Nhan nhi lại có tài hội họa như vậy nha" Vị hoàng đế nào đó cười híp mắt, cầm món quà sinh nhật thứ hai của mình trầm trồ lần thứ n. Trong bức chân dung là khuôn mặt nam tử xinh đẹp như yêu nghiệt, ngũ quan như tinh xảo như điêu khắc, nhưng không làm mất đi vẻ nam tính của hắn.

"Một chút tài mọn thôi ạ, may mắn là nười yêu thích" Người nào đó khiêm nhường đáp, nhưng không lòng đã sớm nở hoa vì những lời khen tặng của hắn.

"Sao có thể nghĩ ra cách vẽ này chứ, Nhan nhi, càng ngày trẫm càng cảm thấy mình nhặt được bảo bối nha"

Khuynh Nhan: "...."

"Món bánh cũng thật là thơm, thật là mềm, thật là đẹp, trẫm thật là thích"

Khuynh Nhan: "...."

"Thôi, khen xong rồi, giờ đến hỏi tội, nàng tại sao lại tự mình đi, không cho người dìu, hai tay còn cầm bánh, mắt lại háo sắc nhìn trẫm, không để ý đường đi chứ?"

Khuynh Nhan: "...."

Nàng cúi đầu, một bộ nhu thuận, nhưng trong lòng thầm cười nhạo hắn cứ như bảo mẫu vậy, từ lúc nàng mang thai hắn trở nên nói nhiều vô cùng, suốt ngày càm ràm mãi, lúc thì tà váy quá dài, lúc lại nói nàng ngủ quá nhiều, lười vận động nên người luôn mệt mỏi, có lúc lại trách nàng ăn uống những thức không tốt cho cục cưng.

Trong lúc nàng đang cúi đầu, hắn đã di chuyển đến bên cạnh, tay nâng cằm của nàng lên, kề sát tai nàng, vừa nói vừa thổi khí.

“Nàng tặng cho trẫm hững hai món quà, trẫm phải báo đáp nàng thế nào đây cho đúng lễ đây?”

Hương rượu anh đào hắn uống trong yến tiệc thoảng thoảng mùi thơm làm say lòng người. Hắn đã hỏi thái y rồi nha, tình trạng của nàng hiện giờ rất ổn, nhẹ nhàng một chút cũng được. Vì thế hắn cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, lại vươn tay quẹt một chút bánh kem còn lại trên bàn bôi lên môi Khuynh Nhan, nàng không tự chủ liếm liếm môi, hắn đã cản lại, le lưỡi liếm bánh kem dính trên môi nàng.

Lưỡi hắn chậm rãi liếm, một chút lại một chút, người nào đó bị bánh ngọt dinh dính, rin rít, hắn lại như cún liếm tới liếm lui, nàng định mở miệng kháng nghị, lưỡi hắn nắm bắt cơ hội trượt vào bên trong. Vì có dính một ít bánh kem nên lưỡi hắn ngọt ngào, mùi bánh kem hòa với mùi rượu anh đào, thật thơm, nàng bất giác cũng ngậm lấy lưỡi hắn, cùng hắn day dưa.

Thấy nàng đáp lại, hai mắt Chính Đức đế tỏa sáng, càng yêu thích trò này, rút lưỡi khỏi miệng nàng, lại quẹt một ít kem, đưa tới miệng nàng, giọng trầm đục vì động tình:

“Cho nàng”

Người nào đó giờ phút này cũng mờ mịt, hùa theo hắn, liếm liếm ngón tay hắn, liếm đến sạch sẽ thì thôi. Hắn cảm thấy đầu ngón tay có chút tê dại. Hắn rút ngón tay ra, dán bên tai nàng giọng quyến rũ:

“Nhan nhi, về phòng, có rất nhiều món cho nàng ăn nha”

…………………………………………………………………………..

Một đêm này, có người buồn, có người vui, có người đắc ý, có người ăn no thỏa mãn, cũng có người mệt mỏi nức nở cầu xin tha thứ…..