Đặc Công Hoàng Phi

Chương 24: Nụ hôn bất ngờ

Tay vừa động đậy lại có cảm giác lạnh như băng bị người kéo lấy.

Lạc Vũ cúi đầu, nhìn thấy trên cổ tay mình có một bàn tay to đang nắm chặt, khí lực thật lớn, dường muốn bóp nát cả thịt của nàng vậy.

Lạc Vũ trừng mắt, nghiêng đầu nhìn phía bên cạnh, tóc bạc buông xuống, hai tròng mắt khép hờ, không phải Vân Thí Thiên còn có thể là ai…

Dường như cảm giác được tầm mắt Lạc Vũ đang nhìn mình, Vân Thí Thiên đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ, hai tròng mắt xinh đẹp đến mức tận cùng, càng phát ra xán lạn đến nỗi có thể hút linh hồn con người vào trong đó.

Theo tiềm thức Lạc Vũ vung khóe miệng chuẩn bị tươi cười, Vân Thí Thiên này thiệt…

Nhưng nụ cười vẫn chưa nở rộ hoàn toàn, đã thấy trong mắt Vân Thí Thiên lộ ra sát khí, bàn tay to đang nắm lấy cổ tay nàng, đột nhiên di chuyển nhanh như tia chớp, chuyển hướng lên phía trên bóp cổ nàng.

“Mau nhổ ra cho ta.” Âm thanh lạnh băng tuyệt tình pha lẫn sát ý cùng lãnh khốc vang lên.

Lạc Vũ giật mình, ngay sau đó có phản ứng lại, sắc mặt trầm xuống.

Đã nói người này không có quan hệ gì với nàng, làm sao lại tự nguyện cứu nàng cơ chứ, làm hại nàng suýt nữa bị cảm động mới ghê chứ.

Thì ra những gì hắn làm nãy giờ là do nàng đã ăn nhầm vật phẩm của hắn, thật là đáng chết mà.

“Nếu ói ra không được, ta sẽ giết ngươi.” Vân Thí Thiên thấy Lạc Vũ không có phản ứng gì, năm ngón tay liền siết lại, bóp chặt lấy yết hầu của nàng, trong mắt hiện lên sát ý, nhưng lại càng thêm xinh đẹp đến kinh người.

Trong nháy mắt Lạc Vũ bị bóp nghẹn đến đỏ bừng, phi, một đôi mắt đẹp đẽ khi muốn giết người lại càng thêm xinh đẹp, con mẹ nó.

Trong lòng thầm mắng, động tác dưới chân cũng nhanh, đầu gối co lên, mạnh mẽ tấn công vùng bụng của Vân Thí Thiên.

Tuy nàng không phải là đối thủ của vương giả tím tôn như hắn, nhưng muốn lấy mạng nàng, hắn còn phải nỗ lực trả giá đại giới.

“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh, trong mắt Vân Thí Thiên chợt lóe lên tia lãnh quang, đấu khí màu tím bay ra chống lại Lạc Vũ.

Nhưng thật không ngờ, Vân Thí Thiên chỉ vừa động như vậy, sắc mặt hắn đột nhiên liền biến đổi, thân hình khó khăn lắm mới tránh thoát được chân Lạc Vũ, vừa quay đầu đi đã che kín miệng.

“Khụ khụ…” Âm thanh ho khan mãnh liệt lập tức quanh quẩn bay trong khoảng không âm u của sơn động.

Lạc Vũ cảm giác được Vân Thí Thiên buông lỏng khí lực bàn tay, nàng lập tức nâng bàn tay, gạt bàn tay đang bóp cổ nàng của Vân Thí Thiên ra, xoay người bắn ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt, thân hình nàng đã bắn ra sau, nàng lại dễ dàng thoát ra từ trong tay Vân Thí Thiên.

Đứng vững thân mình, Lạc Vũ có chút kinh ngạc nhìn Vân Thí Thiên, lúc này trên tay hắn cơ bản không có bất cứ sức lực gì, này…

“Khụ khụ…” Tiếng ho khan càng thêm mãnh liệt, tóc bạc lay động, một mùi máu tươi tràn ra ngoài không khí.

Cái mũi Lạc Vũ rất linh mẫn, mặc dù mùi máu chỉ bay thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức, nhưng nàng lại ngửi được một cách rõ ràng.

Mi mắt chuyển động rất nhanh, lúc nãy nắm lấy tay Vân Thí Thiên quả thật lạnh đến kinh người, lúc vào cửa nàng không để ý, nhưng chỉ một cái phất tay khi nãy nàng cũng đã cảm giác được rõ ràng. Đó căn bản không phải là độ ấm mà một người phải có.

Mà lúc nãy tay Lạc Vũ lại vừa vặn rơi ngay trên mạch bác của Vân Thí Thiên, mạch tượng của hắn… quả thật hỗn loạn không chịu nổi.

Đó là vết thương cũ của hắn, một vết thương cũ rất nặng.

Bây giờ Lạc Vũ đã biết, Vân Thí Thiên muốn dùng nội đan Bá Vương Long này để chữa thương.

Nàng lập tức yên tâm trở lại, trong tay nàng đã có “pháp bảo” có thể giữ được tánh mạng rồi.

Lạc Vũ lui về phía sau từng bước, nàng mở miệng, viên nội đan Bá Vương Long liền bị Lạc Vũ phun ra.

Nàng không mạnh mẽ bằng cao thủ lam tôn hay tím tôn, viên ma đan nho nhỏ bắn vào trong miệng, nàng đã cân nhắc tính quan trọng của nó, không nuốt vào.

Ai cũng nghĩ nàng đã ăn mất viên nội đan Bá Vương Long này, kỳ thật trong lúc nguy kịch nàng đã cắn chặt giữ lại, ngậm trong miệng.

Nội đan Bá Vương Long vừa bị Lạc Vũ phun ra, Vân Thí Thiên đang mãnh liệt ho khan, liền quay đầu lại, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng không lộ vẻ gì gọi là bị trọng thương.

Nhưng càng giấu diếm không muốn truyền ra ngoài, càng chứng tỏ tình hình càng thêm nghiêm trọng.

Năm ngón tay cầm nội đan Bá Vương Long, Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên, nhướng mày nói: “Ta không đánh lại ngươi, nhưng bản lĩnh bóp nát viên nội đan này vẫn có đấy.”

“Ngươi dám.” Hai mắt Vân Thí Thiên híp lại, sát khí cấp bách tăng lên.

Lạc Vũ cầm nội đan trong tay, cười lạnh một tiếng, nói: “Không tin ngươi cứ thử xem, thứ này vô dụng đối với ta, nhưng nếu ngươi không có nó…”

Nàng không nói hết câu, nhưng ý tứ tương đối rõ ràng.

Vân Thí Thiên nghe vậy vung tay lên, đấu khí màu tím lập tức bắt đầu tụ tập trên bàn tay hắn: “Người có dũng khí uy hiếp ta, hôm nay vẫn còn chưa sinh ra… hử?”

Lời nói bạo ngược còn chưa hết, sắc mặt Vân Thí Thiên hơi đổi, quay đầu nhìn về phía bọn họ đang đứng.

Cùng khắc, Lạc Vũ cũng nhìn thấy rồi, là đấu khí màu tím trong tay Vân Thí Thiên bị biến mất.

Không phải Vân Thí Thiên tự mình thu lại đấu khí, cũng không phải bị thương nặng đến nỗi không thi triển được đấu khí, mà nó giống như bị người ta hút đi nên biến mất không thấy.

Lần này không chỉ có Vân Thí Thiên kinh ngạc, cả Lạc Vũ cũng vậy. Bọn họ bắt đầu đánh giá nơi mình đang đứng.

Thủy tinh tinh khiết tản mát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu rọi tất cả mọi thứ nơi bọn họ đang đứng.

Đây là một tòa cung điện.

Một tòa cung điện phảng phất giống như thủy tinh cung, bên trong tùy ý bày trí đầy rẫy ngọc trai, vỏ sò, mã não, san hô; các loại vật phẩm thuộc về thế giới dưới nước.

Mà lúc này, nơi bọn họ đang đứng thẳng hẳn là cánh cửa dẫn vào tiền điện.

“Đại lục Vong Xuyên, duy võ độc tôn.” Trong đống trân phẩm dưới nước, một khối hắc ngọc thạch đặt tại trong ương tiền điện, có khắc 8 chữ rồng bay phượng múa, cực kỳ càn rỡ.

Lạc Vũ liếc mắt một cái đã thấy, lập tức biết rõ bọn họ đây là đang ở nơi nào rồi.

Nàng nhớ trong sách sử có nói, quân vương khai quốc của Phi Vũ quốc, không có đấu khí, người đó chỉ dựa vào một thân võ công kỳ lạ, lại dám tung hoành khắp đại lục Vong Xuyên, nơi mà chỉ có đấu khí vương giả vi tôn, lại đạt được ngàn dặm giang sơn, lập nên một quốc gia gọi là Phi Vũ quốc.

Bởi vậy, hắn hết sức chán ghét đấu khí, cho nên những năm đó đấu khí tại Phi Vũ quốc hoàn toàn không được trọng dụng, dẫn đến rối tinh rối mù, sau lại hắn ta chết đi, mọi người bắt đầu luyện tập đấu khí trở lại.

Mọi người đồn rằng tổ tịch của quốc vương khai quốc chính là tại chỗ này. Thật không ngờ rằng hôm nay bọn họ lại tiến vào trong lãnh địa của hắn. (*nơi ở của tổ tiên)

Mà hiện tại bọn họ đang đứng ngay tại trong trận pháp của vị quốc vương khai quốc kia, theo như trong sách sử có nhắc tới thì đây là trận pháp chuyên môn hấp thu đấu khí.

Biết rõ mình đang ở đâu, đang trong hoàn cành nào, Lạc Vũ liền cười ra tiếng: “Ha ha, đáng đời.”

Không có đấu khí, Vân Thí Thiên lại bị thương nặng, còn muốn giết nàng, quả thật là đi tìm chết rồi.

Vân Thí Thiên xem ra cũng đã biết về vị quốc vương khai quốc không giống người thường này, nhất thời sắc mặt hắn liền biến khó coi, nghiêng mắt hung hăng liếc nhìn Lạc Vũ một cái.

Lạc Vũ thấy vậy tung hứng viên nội đan Bá Vương Long trong tay, kiêu ngạo đi dọc theo hành lang về phía trước.

“Ngươi nghĩ rằng chỉ nhờ vào trận pháp nho nhỏ này đã có thể làm khó được ta sao.” Nhìn Lạc Vũ phần chấn, trong mắt Vân Thí Thiên cuộn sóng quay cuồng, khí tức cuồng liệt lên.

Lạc Vũ nghe vậy cũng không quay đầu lại, nói: “Đương nhiên, vương giả tím tôn không dễ dàng bị vây khốn như vậy rồi, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất không nên động thủ lần nữa, nếu không thương thế sẽ tăng thêm, ta cũng sẽ không cứu ngươi.”

Vân Thí Thiên vừa nghe, cơ hồ tức giận đến nỗi cả người cũng lạnh xuống, thương thế của hắn, chính hắn biết: “Ta nói rồi…”

“Ba.” Lời nói lạnh lùng của Vân Thí Thiên chỉ mới ra khỏi miệng, phía trước Lạc Vũ giơ tay lên, nội đan Bá Vương Long màu đỏ trực tiếp vứt về hướng Vân Thí Thiên rồi.

Vân Thí Thiên sửng sốt, đưa tay ra tiếp nhận.

“Xem như nể mặt cái áo này, ta không thèm so đo với người bệnh.” Lạc Vũ phủi phủi áo bào trên người Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên nghe vậy, chân mày nhíu chặt lại, hai mắt híp lại, lạnh lùng nói: “Cho dù ta là một người bệnh, muốn giết ngươi, cũng dễ như trở bàn tay.”

Dứt lời, cũng thu lại sát khí, phất tay áo một cái, bắt đầu đi về phía trước, hấp thu lực lượng từ nội đan Bá Vương Long.

Đường quanh co u tĩnh, thủy tinh cung hết sức tinh xảo.

Nghe nói vị khai quốc hoàng đế này vốn làm nghề đánh cá, rất quen thuộc thế giới dưới nước, xem ra quả thật đúng là như vậy.

Hết đi lại đi, qua tiền điện, lại tiến vào trung điện.

So sánh với tiền điện bày đầy vật phẩm quý trọng thì trung điện lại hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có, chỉ có những bức vẽ muôn hình muôn vẻ trên tường. Vẽ mặt trời mọc, mặt trời lặn, vẽ chinh chiến đánh trận, vẽ hồ trong xanh, sơn sắc, quái lực loạn thần… Rất phong phú, xa hoa.

“Không có cánh cửa?” Lạc Vũ hai tay ôm ngực, tinh tế đánh giá tất cả trước mắt, cơ quan học, nàng cũng có học qua chút ít, nhưng lại hoàn toàn không giống với nơi này.

Tính kỹ phương vị, tìm kiếm cơ quan mở ra cửa điện, Vân Thí Thiên từng bước vào đến, cảnh tượng hắn nhìn thấy cũng giống Lạc Vũ.

Mắt lạnh đảo qua nhìn cung điện không có cánh cửa, trong mắt Vân Thí Thiên chợt lóe lãnh khốc, từng bước đi về hướng một mặt vách tường, đá một cái.

Màu tím hiện ra, vách tường cao tới một trượng ”ầm” một tiếng, sau khi trúng một cước của Vân Thí Thiên ầm ầm vỡ vụn, sụp xuống.

Lạc Vũ xoay người, nhìn tình huống trước mắt, nhướng mi.

Vân Thí Thiên bị nội thương rất nặng, tốt nhất không nên vận dụng đấu khí, nhưng hắn cứ lặp đi lặp lại ra tay nhiều lần, nhưng nếu hắn muốn chết, nàng cần gì cản hắn.

Lập tức, Lạc Vũ cũng không nói nhiều, hắn đã bá đạo khinh thường từ từ tìm ra cơ quan, lại trực tiếp phá hư, như vậy nàng đỡ phải mất công ra tay.

Mặt tường vỡ vụn, lộ ra một không gian rộng lớn.

Ánh sáng nhu hòa của thủy tinh lóe ra, quân cờ trắng đen ngang dọc bày ra trước mắt hai người bọn họ. Đó là một bàn cờ, trên đó hiện ra một ván cờ tàn cuộc.

Mà ô trắng, ô đen trên bàn cờ lại không giống như bàn cờ trong thực tế, lại mang hắc ám thâm u, sâu không thấy đáy.

Quân cờ thì giống như những ngọn núi độc lập trong thiên địa, mà còn lại chung quang là vách núi khôn cùng.

Từng quân cờ cách rất xa nhau, căn bản nhìn không thấy điểm cuối, thật giống như chúng được đặt trong trời đất bao la vậy.

Trên đỉnh đầu có những hòn đá đen ngang dọc, những quân cờ phía dưới lại giống như vực sâu, cự thạch trên đỉnh đầu phảng phất gần trong gang tấc.

Lạc Vũ nhíu mày thật sâu, tiêu rồi, nàng không biết đánh cờ, ván cờ tàn cuộc này làm sao mà đánh đây.

Trái với Lạc Vũ, Vân Thí Thiên chỉ nhìn lướt qua bàn cờ trước mắt, lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên nhảy người bay tới bàn cờ.

Từng bước bình tĩnh rơi trên đầu quân cờ màu trắng, Vân Thí Thiên không hề dừng lại, bay nhanh về hướng quân cờ màu trắng thứ hai.

Lạc Vũ đứng phía sau Vân Thí Thiên thấy vậy, đôi mắt sáng ngời, nàng không biết đánh cờ, nhưng Vân Thí Thiên lại biết, người này biết đánh cờ.

Lập tức, không chút nghĩ ngợi, bay theo bước chân Vân Thí Thiên.

Đoạn đường bay qua, quả nhiên không gặp bất cứ cơ quan, cạm bẫy nào.

Khoảng cách giữa các quân cờ lại càng ngày càng xa, không thể dùng đấu khí, chỉ bằng sức lực chính bản thân mình nên Vân Thí Thiên cũng dần dần có chút chống đỡ không được.

Nhưng hắn không hề dừng lại.

Lạc Vũ bay theo phía sau thân hình của hắn, cao ngất mà kiêu ngạo, tóc bạc tung bay, hãnh diện hết thảy.

Vân Thí Thiên này cho dù bị thương thế hành hạ như vậy, cũng mạnh đến nỗi làm cho người ta không thể không bội phục, rốt cuộc người này có thể mạnh mẽ đến tình trạng gì rồi?

“Bá.” Khoảng cách giữa các quân cờ màu trắng quá xa, Vân Thí Thiên từng bước phóng qua đi, đột nhiên thân thể bị khựng lại, thân thể trượt xuống đụng phải một quân cờ bên cạnh.

Lập tức, quân cờ đó ngã xuống, “ầm” một tiếng vang nhỏ, một mảnh đỏ sậm như lửa lại không giống lửa, như suối chảy từ dưới quân cờ dâng lên, hướng về phía Vân Thí Thiên.

“Lưu hỏa.” Lạc Vũ cả kinh hét lên.

Lưu hỏa là lửa truyền thuyết, càng độc ác gấp trăm lần so với ngọn lửa bình thường, chỉ cần dính lên thân thể, lập tức da thịt sẽ nát vụn, trong đó có tàng trữ kịch độc.

Vân Thí Thiên thấy vậy, trong mắt chợt lóe lệ quang , ngày xưa hắn sao phải sợ những chuyện cỏn con này, nhưng hôm nay vừa đánh với 2 gã vương giả tím tôn, dẫn phát nội thương, sau đó lại bị trận pháp kềm chế không thể sử dụng đấu khí, thật là làm cho người ta căm tức mà.

Trong lòng lạnh nộ, thân hình Vân Thí Thiên cũng nhanh, mũi chân đạp một cước trên không, không cần mượn lực, xoay người bay tới một quân cờ khác.

Lạc Vũ ở phía sau thấy rõ một màn này.

Thân hình Vân Thí Thiên đã chậm, dựa theo tốc độ lực lượng này, hắn tuyệt đối không nhảy qua tới quân cờ kia.

Tự trấn an trong lòng, Lạc Vũ nâng tay, nhìn về phía nguyệt nha trường bào màu đen làm cho người ta chói mắt đằng kia.

Người này… Người này…

Ayyy! Nếu cứ để hắn tự loay hoay một mình hắn sẽ không thoát được, nàng sẽ giúp hắn một chút vậy. Thân hình bay vọt lên, nhanh như sao xẹt, trận pháp cấm chế đấu khí hoàn toàn không có tác dụng với nàng.

Nhún mình nhẹ xuống một cái, nàng đã đuổi đến chỗ Vân Thí Thiên sắp rơi xuống, Lạc Vũ đưa tay ra nắm lấy cánh tay Vân Thí Thiên, kéo hắn bay lên đứng trên quân cờ.

Vân Thí Thiên liếc mắt một cái, sắc mặt liền trầm xuống: “Ngươi nghĩ rằng ta…”

“Quân cờ đang bị chìm xuống.” Vân Thí Thiên còn chưa rống giận hết, Lạc Vũ đột nhiên biến sắc, quân cờ dưới chân bọn họ đang dần dần chìm xuống.

“Nhanh, nói vị trí, tốc độ của ta nhanh hơn ngươi.” Sắc mặt Lạc Vũ nghiêm túc nói.

Vân Thí Thiên thấy vậy nhíu mày nhìn Lạc Vũ: “Trước 2.” (*tiến về phía trước 2 ô, đây là bàn cờ nhá. Mấy cái ô vuông là động sâu không thấy đáy, té xuống là mệt trong mình à, những quân cờ đứng trên ô làm điểm tựa tiến lên phía trước, nhưng nếu đứng sai quân cờ thì…)

Lạc Vũ bay lên, tay gắt gao nắm chặt tay Vân Thí Thiên bay vọt đi.

“Trước 6. Trái 4. Phải 3…”

Đi theo những lời chỉ dẫn không chút bối rối của Vân Thí Thiên, ngay lúc quân cờ vừa chìm xuống, Lạc Vũ rất nhanh đã bay đi.

“Trước 7… Không, không đúng, trước 9.”

“Cái gì, ngươi…”

Lạc Vũ đang ở giữa không trung, nghe Vân Thí Thiên đột nhiên đổi giọng, cơ hồ tức giận muốn hộc máu, trước 9 ô, cách xa nhau đến 2 ô.

Lập tức, Lạc Vũ hít sâu một hơi, không chút suy nghĩ dùng sức chuẩn bị ném Vân Thí Thiên, nàng quát nhẹ một tiếng, nâng tay vứt Vân Thí Thiên đến vị trí quân cờ ở ô thứ 9 phía trước.

Nhưng thân hình nàng thì lại chìm xuống theo quân cờ ở vị trí thứ 7.

Vân Thí Thiên thấy vậy, đôi mắt trước giờ vẫn coi rẻ, tàn khốc nhìn người khác như những con kiến hôi, bây giờ đột nhiên ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Lạc Vũ, ở sâu trong đáy mắt có thật sâu kinh ngạc cùng một tia dao động dị thường.

Chưa từng có người ở trước mặt hắn làm ra lựa chọn như thế cả.

Trái với biểu tình giật mình của Vân Thí Thiên, Lạc Vũ cũng không có suy nghĩ gì nhiều, tốc độ của nàng rất nhanh, cho dù có ám tiễn bắn đến, nàng cũng có thể tránh thoát, nếu thêm một Vân Thí Thiên ở đây, đương nhiên là bị vướng chân vướng tay rồi.

Từng bước chìm dần theo quân cờ đi sai, Lạc Vũ nhún lên quân cờ bay lên nhanh như thiểm điện.

Phía dưới quân cờ đi sai không có cơ quan bẫy rập, nhưng ngay lúc Lạc Vũ mượn lực nhún lên quân cờ, trên đỉnh đầu lại có một tảng đá nặng cả ngàn cân ầm ầm di chuyển đè xuống.

“Đáng chết.” Lạc Vũ nhất thời kêu to một tiếng, bay tới bên người Vân Thí Thiên, cầm lấy tay hắn bay về phía trước, cơ hồ tăng tốc độ lên tới cực hạn.

Phía trước có ánh sáng mơ hồ chiếu tới, mà khối đá to lớn trên đỉnh đầu hạ xuống rất mạnh, gần trong gang tấc.

“Trước 5, trước 11, phải 17, mượn lực nhảy ra.” Vân Thí Thiên chỉ ra phương hướng quân cờ cuối cùng.

Lạc Vũ nghe chỉ dẫn mà đỏ cả mắt, thi triển khinh công đến mức tận cùng, tảng đá phía trên cơ hồ đã gần sát đỉnh đầu rồi.

Vân Thí Thiên bị Lạc Vũ cầm tay chạy, nhìn thoáng qua Lạc Vũ, lại nhìn thoáng qua tay nàng đang nắm chặt lấy tay hắn.

Hắn đã chỉ ra toàn bộ phương vị các quân cờ, với tốc độ của nàng, nếu bỏ hắn lại vẫn có thể chạy thoát như thường, vậy mà nàng vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay hắn không buông.

Đôi mắt lạnh băng hiện lên một tia ánh sáng, Vân Thí Thiên đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói: “Sợ cái gì, có ta đây.”

Sáu chữ vừa hạ xuống, mi mắt Vân Thí Thiên đột nhiên sắc bén, tay trái đưa ra trước khoảng không, trong nháy mắt đấu khí màu tím hiện ra, ngưng kết thành một quang cầu trong tay hắn.

“Một trận pháp nho nhỏ cũng dám ngăn cản ta, phá trận!” Âm thanh cuồng vọng bá đạo pha lẫn tiếng ầm vang nặng nề từ dưới đất vọng lên, đấu khí màu tím trên tay Vân Thí Thiên đột nhiên điên cuồng bay lên.

Trận pháp hấp thu đấu khí dưới chân, đã bị một chiêu của Vân Thí Thiên phá giải.

Tiếng “phá trận” vừa vang lên, Vân Thí Thiên chỉ ngón tay hướng lên phía trên đỉnh đầu, đấu khí màu tím cùng khối đá ngàn cân ầm ầm va chạm vào nhau.

Trong nháy mắt, khối đá lớn dừng lại giữa không trung.

Lạc Vũ thấy vậy, nắm lấy tay Vân Thí Thiên, rất nhanh bay đi như lưu tinh truy nguyệt, hướng về phía ánh sáng trước mặt mà bay đi.

“Bịch.” Ngay lúc 2 người vừa lao ra khỏi bàn cờ, phía sau liền truyền đến một tiếng vang lớn, tảng đá lớn đã đè ép xuống, cùng mặt đất hợp thành một thể.

“Nguy hiểm thật.”

“Phốc.” Lạc Vũ vừa mới nói ra khỏi miệng, Vân Thí Thiên đã chống đỡ không nổi nữa, máu tươi liền phun ra ngoài.

“Ngươi…” Trong nháy mắt Lạc Vũ liền cau mày, Vân Thí Thiên này vừa ra tay…

Đã thấy tay Vân Thí Thiên rút khỏi tay nàng, cầm Ma Đan, khoanh chân bắt đầu điều tức.

Lạc Vũ thấy vậy chau mày, tên Vân Thí Thiên này bị đả thương.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt chỉ trong nháy mắt đã không tìm thấy một tia huyết sắc, khí lạnh cơ hồ muốn đóng băng hắn, Lạc Vũ nhìn một lúc lâu, rốt cục thở dài một tiếng, đi tới, ngồi xổm trước mặt Vân Thí Thiên, Lạc Vũ nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng phản kháng, ta trợ giúp ngươi trị liệu.”

“Đừng…” Lời còn chưa nói hết, Vân Thí Thiên đột nhiên mở mắt, cánh tay duỗi ra túm lấy Lạc Vũ, há mồm cắn lên môi nàng, hung hăng giam cầm nàng trong lòng.

Hung hăng cắn xé, trằn trọc mút vào.

Mang theo tuyệt đối bá đạo, tràn ngập trên chóp mũi là bạo lệ hung ác, đây là nụ hôn hung mãnh mà cuồng liệt như dã thú của một người.

Trong nháy mắt Lạc Vũ bị ngây ngốc.

Cho đến khi khóe miệng truyền đến mùi tanh của máu, nàng mới có phản ứng lại, nàng đã bị cướp đoạt nụ hôn, Lạc Vũ lập tức giận dữ.

Tên Vân Thí Thiên này vừa mới muốn giết nàng, bây giờ lại mạnh mẽ hôn nàng, hắn ta bị thần kinh à.

Hai tay vươn ra nhanh như tia chớp, đồng thời nắm được hai cánh tay của Vân Thí Thiên, lực đạo Lạc Vũ cực mạnh, tàn nhẫn muốn vặn tay hắn ra.

Nàng nghĩ rằng Vân Thí Thiên thân mang trọng thương, sức lực chắc đã không còn gì nữa rồi, sẽ không thể chống nổi lực đạo của nàng, nhưng thật không ngờ, thực lực hắn thật là thần kỳ, tay hắn vẫn gắt gao giữ chặt lấy nàng không tha.

Người vừa nghiêng, ngã xuống phía sau.

Lạc Vũ bị hắn giam cầm trong lòng, cũng ngã theo, đầu nàng dụi vào trong lòng Vân Thí Thiên, hai người lăn vào vòng trên mặt đất.

Lạc Vũ nằm trên người Vân Thí Thiên, vừa nhìn sơ qua thật giống như Lạc Vũ chủ động hôn môi Vân Thí Thiên vậy.

Lạc Vũ lập tức tức giận đến sôi máu, hai tay nắm lấy tay Vân Thí Thiên càng thêm bóp chặt, cơ hồ dùng tới sáu phần lực lượng.

Nắm chặt lấy đôi tay Vân Thí Thiên, Lạc Vũ còn chưa dùng lực, đột nhiên ngón tay khẽ run lên.

Không đúng, da thịt trong tay nàng là lạ. Lạc Vũ vừa nghĩ vậy, cảm xúc trong tay lại càng thêm rõ ràng.

Tay trái Vân Thí Thiên lạnh như băng, cơ hồ muốn đông lạnh ngón tay nàng, mà tay phải của hắn lại nóng cơ hồ muốn đốt nàng bị thương.

Này… Này là chuyện gì xảy ra? Lạc Vũ nhíu mày.

Chẳng lẽ là vết thương có vấn đề?

Ngay lúc này, sáu phần lực lượng nắm chặt của Lạc Vũ khiến Vân Thí Thiên cảm giác được đau đớn, hắn ngẩng đầu lên một chút, rời khỏi môi Lạc Vũ.

Lạc Vũ nhất thời ngẩng đầu nhìn lại Vân Thí Thiên, muốn phát giận với hắn.

Nhưng lại không ngờ, đôi mắt Vân Thí Thiên lúc này lại càng thêm đen bóng sáng ngời như ngọc lưu ly, ánh sáng xinh đẹp giống như bảo thạch mỹ lệ xinh đẹp nhất trên đời này thu lấy linh hồn con người vào trong đó.

Tim Lạc Vũ nhảy lên một chút, nhưng lập tức phản ứng lại, đôi mắt cái tên Vân Thí Thiên này càng xinh đẹp thì lại càng không có chuyện tốt.

Lập tức buông bàn tay đang cầm lấy cánh tay Vân Thí Thiên ra, cả giận nói: “Ngươi phát điên gì vậy, buông ra…”

“Sự thật.” Lạc Vũ vừa mới mở miệng nổi giận, Vân Thí Thiên vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm nàng lại đột nhiên mở miệng.