Đại Đường Đạo Soái

Chương 15: Đỗ thể tự

Ngu Thế Nam, Âu Dương Tuân, Trữ Toại Lương ba vị thư pháp danh

gia thăm viếng cùng hài lòng rời đi không hề nghi ngờ đã khẳng định địa

vị của Đỗ Hà trở thành thư pháp tông sư một đời.

Người đứng đầu thư pháp Đại Đường Ngu Thế Nam, thứ hai Âu Dương Tuân, cùng thứ ba Trữ Toại Lương.

Đỗ Hà được ba người họ tán thành, thế nhân còn ai dám nói chữ không đây?

Bởi vậy người tới cửa cầu chữ giống như loài cá dưới sông, nhiều vô số kể, biến thành Đỗ Hà phiền não không sao chịu nổi.

Nhưng Đỗ Như Hối lại là Đại Đường tể tướng, giao hữu thật sự quá rộng. Một ít tiểu quan không quan trọng có lẽ không cần lưu ý tới, nhưng tỷ như

Phòng Huyền Linh, Ngụy Chinh, Vu Chí Trữ, Tô Thế Trường, Diêu Tư Liêm,

Hứa Kính Tông là những bằng hữu tốt cùng cựu thần tới cửa thỉnh mời, Đỗ

Như Hối thật ngượng ngùng cự tuyệt nên chỉ đành bảo Đỗ Hà viết vài chữ

đưa tặng bọn họ.

Theo Khải thể tự Đỗ Hà “sáng chế” được truyền

lưu, đúng như trong lịch sử ghi chép lại. Khải thể tự mới sáng tạo lập

tức thay thế Khải thể tự tú khí vốn có, lấy thái độ hùng tráng khỏe

khoắn thịnh hành khắp cả Trường An, thế nhân còn đem loại thư pháp này

xưng là “Đỗ thể tự”.

Hiện giờ nhân sĩ Trường An ai ai cũng biết nếu có được một bản thư pháp “Đỗ thể tự” là vinh quang.

Đỗ Hà đối mặt loại tình huống này ngoại trừ chỉ lắc đầu cười khổ, không còn cách nào khác.

Làm cho Đỗ Hà trong nháy mắt thành danh như thế, không phải là ai khác,

chính là nhân vật số một của Đại Đường đế quốc, Lý Thế Dân.

Thế Dân yêu thích thư pháp là chuyện mà ai ai cũng biết, nguyên lai Lý

Thế Dân luôn dùng loại thư pháp mạnh mẽ ôn nhu, xinh đẹp thì xinh đẹp,

nhưng không bộc lộ ra được khí chất của một vị đế vương. Mà “Đỗ thể tự”

của Đỗ Hà hoành khinh dựng thẳng, hùng hồn lẫm nhiên, đại khí bàng bạc

phóng khoáng, loại bàng bạc đại khí này chính là loại cảm thụ mà một vị

hoàng đế thích nhất.

Suốt mấy ngày liên tiếp đại thần trên triều

đình đều phát hiện khi Lý Thế Dân phê duyệt tấu chương đã thay đổi phong cách chữ viết, dần dần khuynh hướng “Đỗ thể tự”.

Chính bởi vì

“Đỗ thể tự” cũng đúng là thật khó luyện tập, lại có chút bao hàm, ngay

cả Lý Thế Dân còn đang học tập viết “Đỗ thể tự”, những vị đại thần khác

vì muốn lấy lòng vị thiên cổ minh quân này, cả đám người đều về nhà khổ

luyện “Đỗ thể tự”. Mặc dù là Đỗ Như Hối cũng không ngoại lệ, Đỗ Hà nhiều lần bị cha hắn kêu vào thư phòng viết một ít chữ khó viết, đó là bởi vì muốn dùng những chữ khó kia, Đỗ Như Hối lại viết không đẹp, liền công

khai vận dụng quyền lực làm phụ thân bảo Đỗ Hà viết qua một lần, sau đó

mới nhìn theo bắt chước.

Chỉ sau một tháng, trong tấu chương thượng biểu dần dần lấy “Đỗ thể tự” làm chủ yếu.

Thử nghĩ xem, ngay cả Lý Thế Dân cũng đang luyện tập “Đỗ thể tự”, cả triều đình văn võ đều học theo, còn không nổi danh hay sao?

Đỗ Hà cũng từ một kẻ ăn chơi trác táng không đáng một xu đảo mắt đã biến

thành một vị thư pháp danh gia nổi tiếng hôi hổi, người người hâm mộ.

Giờ này ngày này, Đỗ Hà tự tay viết ra “Đỗ thể tự” được xưng là đáng giá ngàn vàng còn chưa đủ.

Tên khốn Phòng Di Ái từng dùng một bức tự của Đỗ Hà tự tay viết cho hắn đem ra ngoài bán lại cho người khác với giá trên trời ba trăm ngân lượng.

Nếu không phải tên hỗn đản kia nóng lòng sang tay, chỉ sợ xa xa không

chỉ là giá cả như thế.

Hoằng Văn Quán.

Hai người Đỗ Hà, Phòng Di Ái đúng là cột không rời kèo, kèo không rời cột.

Tuy rằng hiện giờ giá trị của Đỗ Hà đã tăng cao gấp trăm lần, nhưng đối đãi với Phòng Di Ái vẫn trước sau như một.

Bởi vì hắn phát hiện phẩm hạnh của tên tiểu tử này mặc dù ác kém, nhưng

loại nhân vật có thể vì giúp bằng hữu mà không tiếc mạng sống, hắn vẫn

thấy đáng giá kết giao.

Hai người dùng qua cơm trưa liền quay về Di Viên.

Di Viên là một đại hoa viên nằm gần bên thư viện, phong cảnh bên trong hợp lòng người, thúy trúc rậm rạp, nơi này là địa phương vui chơi nghỉ ngơi của học sinh.

Thân phận đặc thù, đãi ngộ quả nhiên hơn kém thật lớn.

Dĩ vãng mỗi khi Đỗ Hà đi qua đường, mỗi người đều tránh né, mà hôm nay cả đám đều nhiệt tình đi lên chào hỏi.

Xuyên qua vài hành lang dài, là một đại viện.

Hiện tại cách thời gian vào học còn một lát, phần lớn học sinh đều đang ở trong viện vui chơi.

Đỗ Hà còn chưa đi vào trong viện, trong tai chợt nghe được thanh âm tiếng cười vui như chuông bạc vang xa.

Nghe tiếng cười kia, trên mặt Đỗ Hà liền lộ ra nét tươi cười.

Đó là thanh âm của Lý Tuyết Nhạn, ngoại trừ nàng còn có ai có thể cười được ngọt ngào như thế?

Đi vào bên trong hoa viên, vừa nhìn qua liền thấy được một đạo phong cảnh tú lệ.

Hai tuyệt sắc giai nhân đang chơi đá cầu trong hoa viên trước mắt.

Chính là Trường Nhạc công chúa cùng Lý Tuyết Nhạn.

Trường Nhạc công chúa vẫn một thân bạch y cung trang, cao quý vô song, như

tiên tử thiên giới, Lý Tuyết Nhạn mặc một thân hồng sắc hồ phục, xinh

đẹp động lòng người, giống như nhân gian tinh linh.

- Tiếp lấy!

Lý Tuyết Nhạn đá quả cầu qua phía Trường Nhạc công chúa.

Trường Nhạc công chúa dùng lòng bàn chân nhẹ nhàng tiếp lấy, sau đó đá lên cao, tiếp tục dùng đầu ngón chân đem quả cầu đá tới.

Động tác của nàng lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, không hề mất đi chút dáng vóc cao quý.

- Tới hay lắm!

Lý Tuyết Nhạn kêu lên một tiếng, hoa dạng của nàng tương đối nhiều, trước

tiên tiếp được quả cầu lại hất lên cao, theo sau thân mình xoay chuyển

ba trăm sáu mươi lăm độ đưa lưng về phía Trường Nhạc công chúa đá quả

cầu ra ngoài, sau đó phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Hai vị giai nhân vui chơi tạo ra một phong cảnh tuyệt mỹ, Đỗ Hà ngồi lên ghế đá gần bên chăm chú thưởng thức.

Hai thiếu nữ nếu luận tư sắc, Trường Nhạc công chúa xinh đẹp hơn, nhưng Lý

Tuyết Nhạn lại hoạt bát vui tươi, cũng làm hai mắt người khác tỏa sáng.

Đối mặt với cách thưởng thức quang minh chính đại của Đỗ Hà, Phòng Di Ái thật sự cảm thấy ngại ngùng, thấp giọng nói:

- Hay là chúng ta đi qua một bên nhìn trộm thôi?

Đỗ Hà lườm hắn, nói:

- Ngươi làm như vậy có khác gì đám người giả đạo đức đây?

Lòng thích cái đẹp, ai ai cũng có.

Nhị nữ vui chơi hấp dẫn cơ hồ toàn bộ ánh mắt của nam tử trong hoa viên,

chỉ là cả đám người đều giả vờ trốn sang một bên nhìn trộm, chỉ có một

mình Đỗ Hà ở ngay bên cạnh quang minh chính đại thưởng thức.

- Cũng phải!

Phòng Di Ái ghét nhất những người trong ngoài không đồng nhất, nghe Đỗ Hà nói như vậy cũng thản nhiên ngồi xuống.

- Nha!

Lý Tuyết Nhạn đột nhiên kêu một tiếng.

Nàng dùng sức quá lớn, một cước đem quả cầu đá văng lên trên gốc Ngân Hạnh

bên cạnh, may mắn thế nào lại dính lên chạc ba tàng cây không rơi xuống.

Lý Tuyết Nhạn nhìn quả cầu dính trên tàng cây chán nản giậm chân.

Trường Nhạc công chúa đưa tay che ánh nắng mặt trời, nhìn nhìn nói:

- Thân cây thẳng tắp, không nơi đặt chân, xem ra chỉ có thể dùng thang.

Mau đi học thôi, chờ sau khi tan học về ta gọi thị vệ tới lấy đi.

Lý Tuyết Nhạn bĩu môi thở dài:

- Cũng chỉ đành như thế!

Nhưng bộ dáng của nàng thật ủy khuất, hiển nhiên đang tỏ vẻ mình chưa được chơi tận hứng.

- Được rồi mà!

Trường Nhạc công chúa mỉm cười an ủi:

- Việc đã đến nước này, ngươi bày ra bộ dáng kia có ý nghĩa gì đây?

Lý Tuyết Nhạn thì thầm lẩm bẩm, nhưng vẫn còn có chút mất hứng, ủ rũ buồn bực.

Đỗ Hà đi tới, nhìn quả cầu trên cây hướng Lý Tuyết Nhạn cười nói:

- Ta giúp ngươi lấy!

Hắn lui về phía sau một bước, lại nhảy ra phía trước, một cước đạp lên thân cây cả người bay lên trời.

Hắn đưa tay tìm tòi, đem quả cầu nắm trong tay lại vững vàng rơi xuống đất.

- Cầm lấy!

Đỗ Hà đem quả cầu đưa cho Lý Tuyết Nhạn, thấy nàng tựa hồ sợ ngây người, đưa tay ở trước mắt nàng quơ quơ, mỉm cười nhìn nàng.

Đỗ Hà bất quá mới mười lăm tuổi, vóc dáng cao chừng một thước sáu. Mà quả

cầu dính trên tàng cây tới ba thước, Đỗ Hà nhẹ nhàng nhảy lên cách mặt

đất hơn một thước rưỡi, lấy tuổi tác của hắn đủ xưng kinh thế hãi tục.

Lý Tuyết Nhạn mừng rỡ nói:

- Không thể tưởng được ngươi còn biết võ nghệ, thật sự lợi hại!

Đỗ Hà nghe mỹ nữ khen ngợi rất tự hào, hiêu trương nói:

- Đương nhiên, cũng không nhìn xem ta là ai!

- Ngươi cứ khoe khoang đi!

Lý Tuyết Nhạn giật lấy quả cầu, nguýt hắn nguẩy đầu.

Trường Nhạc công chúa cũng tiến lên phía trước cảm tạ, thái độ có chút khó khăn, làm Đỗ Hà cảm thấy ngoài ý muốn.

- Xem chiêu!

Vừa đúng lúc này, dị biến đột phát!