Đại Đường Đạo Soái

Chương 9: Hí lộng tiểu hồ ly

Trưởng Tôn Trùng, Sài Lệnh Vũ, Tiêu Hạ ngơ ngác nhìn ba con xúc xắc trên bàn, trong lòng đều như đã chết. Ai nghĩ đến Đỗ Hà lại có thể may mắn

như thế, đổ một lần ra được điểm số lớn nhất. Khuôn mặt đang méo xẹo của Phòng Di Ái lập tức nhếch miệng phá lên cười. Hắn tuyệt không cảm thấy

khó chịu khi bại bởi tay bằng hữu.

Đỗ Hà cũng giả bộ phá lên cười:

- Vận may vận may, đa tạ đa tạ!

Hắn là đạo tặc, ai có thể so sánh đôi tay? Đổ xúc sắc tự nhiên dễ như trở

bàn tay. Một tay vơ lấy năm miếng ngọc bội trên bàn, thu vào miếng ngọc

bội của Phòng Di Ái, đeo lại miếng ngọc bội của mình vào hông, ba miếng

khác tung tung trong tay. Hắn cầm lấy miếng ngọc bội của Tiêu Hạ, lật đi lật lại thấy là thứ tốt, chế tác lại rất tinh xảo nhưng lại không biết

giá tiền cụ thể:

- Phòng huynh, ngươi nói ngọc bội này đáng giá mấy tiền?

- Cái này chất ngọc không tệ, chế tác cũng coi là tinh tế, ước chừng giá trị mười lăm cặp nén bạc.

Phòng Di Ái chỉ liếc qua đã báo giá.

- Mười lăm cặp bạc nén?

Đỗ Hà sáng mắt.

Bạc nén cũng chẳng khác nào bạc, là một loại tiền của Đại Đường. Mười lăm

cặp bạc nén nghe không nhiều lắm, nhưng Đỗ Hà biết rõ lịch sử Đại Đường, biết giá hàng trong những năm Trinh Quán.

Sách sử ghi lại “Đầu

Trinh Quán, hộ chưa tới ba trăm vạn, một súc lụa đổi một đấu gạo. Đến

năm thứ tư, một đấu gạo chỉ bốn, năm tiền. Nhà cửa có thể bỏ không trông coi mấy tháng, trâu bò thả rông, người đi hơn mười dặm không lo lương

thực. Văn minh vật chất trong những năm Trinh Quán cực kỳ phong phú, một đấu gạo chỉ bán được năm tiền, một cặp bạc nén là 1000 tiền, có thể mua 200 đấu gạo, 10 đấu làm một thạch, tức là 20 thạch. Trong thời nhà

Đường, một thạch chừng 59 kg, dùng giá thông thường thì một cặp bạc nén

chừng 4130 nhân dân tệ. Mười lăm cặp bạc nén tương đương 6 vạn nhân dân

tệ, không thể ít hơn.

- Còn cái này?

Đỗ Hà cầm miếng ngọc bội của Sài Lệnh Vũ, có thể thấy miếng này quý hơn nhiều so với miếng của Tiêu Hạ.

- Giá thị trường có thể mua được ba mươi cặp bạc nén...... Ồ! Chờ đã,

trên ngọc bội có khắc hai chữ ‘Bình Dương’, đây là ngọc bội mà cố thái

thượng hoàng tặng cho Bình Dương công chúa, giá trị khó ước lượng.

Phòng Di Ái nói rõ ràng.

- Ngươi biết sâu thế!

Đỗ Hà hiếu kỳ hỏi một câu.

Phòng Di Ái lại cười hắc hắc:

- Cái này có gì đâu, ta đem không ít đồ trong nhà đi bán nên rất rõ giá thị trường của ngọc thạch.

- Ách......

Đỗ Hà triệt để im lặng, loại chuyện mất mặt này nhưng Phòng Di Ái lại có thể tự hào nói ra, đây đúng là một loại bổn sự.

- Tốt!

Đỗ Hà vỗ tay một cái nói:

- Ngọc bội Sài huynh bốn mươi nén bạc, ngọc bội Tiêu huynh mười lăm. Đưa tiền ra đây rồi vật quy nguyên chủ.

Sài Lệnh Vũ, Tiêu Hạ chỉ có thể ủ rũ gật đầu.

- Đỗ huynh, còn ta thì sao?

Trưởng Tôn Trùng giống như phạm nhân chờ đợi thẩm phán Đỗ Hà phán xét, nhưng

thấy Đỗ Hà không báo giá đành buồn bực mặt dày hỏi một câu.

Đấu

với Đỗ Hà đấu không dưới mấy mươi lần, Trưởng Tôn Trùng không một thua

trận, hôm nay thảm bại khó hiểu khiến hắn phiền muộn muốn chết, mặt mày

như đi đại tiện không tiêu.

- Cái này sao!

Đỗ Hà cầm miếng ngọc bội của Trưởng Tôn Trùng xem xét, không hổ là vật được ban thưởng, bất luận chất ngọc hay chế tác đều vượt xa hai miếng ngọc bội của Sài

Lệnh Vũ và Tiêu Hạ. Phòng Di Ái cũng ngậm miệng lại. Vật của hoàng đế

Đại Đường Lý Thế Dân đưa tặng có thể dùng giá tiền cân nhắc hay sao?

Đỗ Hà cười ha hả:

- Miếng ngọc này ta không thích!

Nói xong hắn vung tay vứt toẹt xuống đất. Ngọc bội dù sao cũng là vật mỏng

manh, sao chịu nổi một lần đập mạnh của Đỗ Hà, lập tức vỡ ra mấy mảnh.

Trưởng Tôn Trùng choáng váng, Sài Lệnh Vũ ngây người, Tiêu Hạ sửng sốt,

cả Phòng Di Ái cũng giật mình. Qua hồi lâu, Trưởng Tôn Trùng phục hồi

tinh thần, túm lấy Đỗ Hà, quát lớn nói:

- Ngươi dám đập ngọc bội của ta?

Đỗ Hà lui một bước tránh ra rồi cười khẽ:

- Trưởng Tôn huynh nói sai rồi, không phải là ta đập ngọc bội của ngươi

mà là tự đập ngọc bội của ta. Ngọc bội của ta nên ta muốn làm thế nào

thì làm, ngươi có ý kiến?

Đỗ Hà cười nói đều hết sức nhẹ nhàng,

toát lên vẻ tiêu sái phiêu dật không thể diễn tả. Trưởng Tôn Trùng vừa

sợ vừa giận, biểu hiện của Đỗ Hà hôm nay khiến hắn lác mắt. Từ nhỏ đến

lớn, hắn luôn xuất sắc hơn Đỗ Hà nhưng Lý Thế Dân lại đem Trường Nhạc

công chúa mà hắn yêu nhất hứa gả cho Đỗ Hà. Trưởng Tôn Trùng vốn đã trở

mặt với Đỗ Hà, xem hắn là đại địch sinh tử. Chỉ cần có cơ hội, Trưởng

Tôn Trùng sẽ ở sau lưng Đỗ Hà bôi xấu thanh danh đối phương để khiến hắn trở thành một tên ác ôn cặn bã, từ đó chứng minh bản thân xứng đôi hơn

với Trường Nhạc công chúa.

Rất nhiều năm trôi qua, hết thảy

chuyện đều như ý muốn của hắn, Đỗ Hà không có sự thông minh như hắn, Đỗ

Hà không có được sự ưa thích của tiên sinh như hắn, Đỗ Hà không được Lý

Thế Dân tán thưởng như hắn, về phần tài học càng kém khá xa.

Đủ

loại tình huống đều chứng minh Đỗ Hà kém xa hắn, Trưởng Tôn Trùng càng

hoàn toàn không đem Đỗ Hà để ở trong lòng. Nhưng hôm nay Đỗ Hà lại thắng hắn một bậc, thắng hắn không hề qua mưu mô, ngay cả ngọc bội yêu thích

nhất cũng bị đối phương công khai đập phá. Bộ dạng nói cười tự nhiên của Đỗ Hà, trong mắt của Trưởng Tôn Trùng không hề nghi ngờ trở thành chế

nhạo.

Một luồng lửa phẫn nộ vô danh đột nhiên dấy lên trong lòng, khuôn mặt anh tuấn của Trưởng Tôn Trùng thoáng hiện vẻ dữ tợn. Tính

cách của hắn rất dễ biến thành cực đoan, nhất thời không thể tiếp nhận

sự thật, hai mắt ngầu đỏ, điên cuồng nhảy xổ vào Đỗ Hà.

Đỗ Hà

nhướng mày, trong lòng cực kỳ xem thường Trưởng Tôn Trùng, lúc đầu còn

tưởng hắn là con tiểu hồ ly, chỉ với điểm khí độ ấy sao có thể đánh đồng với con lão hồ ly Trưởng Tôn Vô Kỵ. Hắn khẽ lui một bước, hai tay mượn

lực quăng Trưởng Tôn Trùng, ngã sấp mặt xuống đất.

- Lớn mật!

Thấy Đỗ Hà “ra tay” đánh Trưởng Tôn Trùng, Sài Lệnh Vũ, Tiêu Hạ cũng không thể làm ngơ, chuẩn bị nhảy vào Đỗ Hà.

Đỗ Hà đang muốn đánh trả thì Phòng Di Ái đã bước ra, cười hắc hắc:

- Đánh nhau sao thiếu được Phòng Nhị gia ta!

Hắn duỗi hai tay phân biệt bắt lấy song quyền của Sài Lệnh Vũ, Tiêu Hạ rồi

nhấc thẳng ném bay ra ngoài. Đỗ Hà kinh ngạc nhìn Sài Lệnh Vũ, Tiêu Hạ

lăn ra hơn ba trượng, chợt nhớ tới ghi chép về Phòng Di Ái trong sử

sách, “thứ tử Di Ái, lưu manh vô học, có vũ lực.” Hắc, gia hỏa này thật

sự có bản lĩnh.

Phòng Di Ái chớp mắt vài cái với hắn, nói:

- Ta đã dọn dẹp hai tạp chủng này, Trưởng Tôn hỗn đản giao cho ngươi rồi!

Đỗ Hà hiểu ý cười cười. Lúc này Trưởng Tôn Trùng lại hướng hắn lao đến, Đỗ Hà lắc đầu, tránh ra rồi đưa một chân ra ngáng khiến hắn lại lăn lông

lốc. Trưởng Tôn Trùng có chút vũ lực nhưng lại không phải là đối thủ của Đỗ Hà. Đừng nói Đỗ Hà vốn đã bước vào cánh cửa Ngũ Khí Triều Nguyên,

thân mang bộ pháp cao thâm của Sở Lưu Hương mà chỉ cần kinh nghiệm thực

chiến cũng đã đủ chiến thắngTrưởng Tôn Trùng.

Huống chi Trưởng

Tôn Trùng mất đi lý trí, như là phế nhân một nửa. Song phương chênh lệch căn bản không chỉ một cấp bậc, Đỗ Hà cũng không cần nghĩ cách động thủ. Chỉ có điều Trưởng Tôn Trùng cứ muốn liều mạng, hắn cũng không thể

tránh được. Đỗ Hà lại một lần nữa đem Trưởng Tôn Trùng quật ngã trên mặt đất.

- Đã đủ rồi, đừng có lại náo loạn!

Trường Nhạc công

chúa đứng bên ngoài nhìn trộm hồi lâu, rốt cục nhịn không được tiến vào. Bên cạnh nàng còn có cả Lý Tuyết Nhạn đang khiếp sợ.