Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 6: Không hẹn mà gặp

Tử giật mình, trầm ngâm một lát, mới chính sắc mà nói: "Khánh Kỵ công tử, nam tử trượng phu, làm nên việc lớn mới không uổng công sống trên đời này. Công tử là hào kiệt đương thời, Tử Lộ nếu có thể đi theo tùy tùng, cũng là một khoái sự trong đời người. Chỉ có điều, Tử Lộ trong nhà còn có mẫu thân già cả, lần này theo Khổng sư tới vùng Tề Lỗ, Tử Lộ mới tạm gửi lão mẫu ở chỗ bạn bè. Nếu theo công tử tới Vệ quốc, tương lai lại phạt Ngô quốc, lão mẫu dù sao cũng không thể nhờ người mãi được, Tử Lộ mặc dù không sợ chết, chỉ sợ lão mẫu không có người phụng dưỡng."

Đây đại khái chính là cha mẹ còn thì không thể đi xa được, Tịch Bân không nghĩ tới Tử Lộ lại là một người con hiếu thảo như vậy, vì ở lại bên cạnh phụng dưỡng mẫu thân của hắn, mà tiền đồ cùng sự nghiệp đều có thể vứt qua một bên. Trong lòng hắn mặc dù cảm thấy hơi chút tiếc nuối, chỉ có điều một người con hiếu thảo như vậy cũng không có gì đáng trách. Hơn nữa hắn mơ hồ cảm thấy được, ở thời loạn thế, Khổng Tử cùng với môn đồ của ông ta, mọi chuyện luôn lấy Đức làm đầu, làm việc sẽ hơi có chút không hợp thời. Tịch Bân thở dài một cái, từ đó về sau từ bỏ ý tưởng mời gọi Khổng Thị môn đồ.

Lỗ quốc đô thành Khúc Phụ càng ngày càng gần, hôm nay đã tới Lư Khâu phụ cận, tiền phương xuất hiện một sơn cốc (khe núi), trong cốc cây rừng rậm rạp, cốc khẩu (cửa cốc) còn có một dòng sông nhỏ từ trong rừng cây uốn lượn như rắn chảy ra, tới bên trái cốc khẩu thì phình to ra thành một hồ nước có hình như trăng lưỡi liềm, sau đó lại chảy về phương xa.

Cơ thể Tịch Bân cũng đã tốt hơn rất nhiều, có thể cho người đỡ rồi chậm rãi đi bộ. Hắn vốn là một người cực kỳ yêu thích sạch sẽ, hiện giờ đã lâu rồi không tắm rửa không đánh răng không gội đầu, khí trời lại dần dần nóng lên, chính mình ngửi còn không chịu nổi, vừa thấy suối nước trong suốt nhìn thấu tới đáy, làm sao còn nhẫn nại được, vội vàng hạ lệnh đại đội dừng lại, lúc này dựng trại tạm, nghỉ ngơi một đêm.

Nói là dựng trại tạm, cũng không giống như doanh trại quân đội, vì không có lều lớn, các binh sĩ sửa sang lại một bãi cỏ bên cạnh hồ thành một địa phương có thể cho mọi người nghỉ tạm.

Đừng nhìn Khổng Khâu tiên sinh là Sơn Đông đại hán ngang tàng cửu thước, dù ông ta là Sơn Đông đại hán, cũng là giang hồ hảo hán, vô cùng chú trọng vệ sinh. Chỉ cần điều kiện cho phép, nhất định phải một ngày tắm hai lần mới được. Hiện giờ thấy một cái hồ đẹp như vậy, trong lòng phi thường vui sướng, liền cũng bỏ kiếm ra, mang theo đồ dùng rửa mặt đi tìm một địa phương kín đáo để tắm rửa lau người.

Tịch Bân để cho hai huynh đệ A Cừu giúp đỡ, cũng đã tới bờ sông tìm một chỗ tốt, cởi thắt lưng quần áo, ngâm mình vào trong làn nước trong suốt, chà xát đi một thân cáu bẩn, bỗng dưng cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, cả người lâng lâng.

Bốn phía không có ai, cũng không có bố trí lính gác, không khí có vẻ yên tĩnh dị thường.

Tịch Bân gội đầu sạch sẽ rồi dùng một sợi dây buộc tóc lại thành đuôi ngựa, rồi nằm lên một phiến đá tự nhiên ở bên bờ sông, nửa người ngập ở trong nước, nước chảy ôn nhu mát xa thân thể, những con cá nhỏ đôi lúc chạm vào lòng bàn chân, thực sự có cảm giác như phiêu phiêu nơi tiên cảnh.

Bởi vì bọn họ đang ở trong biên giới Lỗ quốc, hơn nữa cũng đã sắp tới đô thành Lỗ quốc, không sợ binh mã Ngô quốc đuổi theo được, hơn nữa bọn họ đi qua đây nhất thời nổi hứng dừng lại nghỉ ngơi, địch nhân cũng không có cơ hội để tính toán được. Phải biết rằng cho dù là thích khách vô tình hay cố ý, cũng không có khả năng làm gì được bọn họ.

Thích khách sát nhân, hoặc là trước đó mai phục trên lộ tuyến mà đối phương đi qua hàng ngày, hoặc là lẩn trốn tiến tới gần bên hắn rồi bất ngờ xuống tay, cái loại tình huống mà đi tới chỗ nào cũng gặp phải sát thủ cũng chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp mà thôi. Hơn nữa từ hồ trong khe núi này nhìn bốn phương tám hướng đều rất trống trải, nếu muốn bố phòng cũng rất khó khăn, chỉ sợ là tất cả hai trăm binh sĩ đứng ở đằng kia trông coi cho công tử tắm cũng không đủ, cho nên Tịch Bân vẫn chưa phân phó cảnh giới.

Bởi vì Tịch Bân đã chiếm chỗ này làm nơi tắm rửa, sĩ tốt cho dù có muốn lấy nước hay muốn tắm rửa, cũng tự giác hướng tới hạ du tính từ địa phương của hắn, hơn nữa còn cách hắn một khoảng cách khá xa.

Kẻ bề trên vẫn là kẻ bề trên, tuy rằng Khánh Kỵ đối đãi với thuộc hạ luôn luôn ôn hòa, các thủ hạ vẫn sẽ tự giác tránh đi một chút, loại tâm lý này thực ra rất dễ lý giải, cũng giống như rất nhiều người coi việc ăn cơm cùng bàn với lãnh đạo như là đi tù khổ sai vậy, loại tâm lý này từ cổ chí kim vẫn giống nhau.

Tái Cừu đợi công tử tắm rửa xong rồi lại nghỉ ngơi một hồi, liền bưng lên một bát gốm cùng với túi muối, lại bẻ một cành dương xỉ rủ trên mặt nước, lột đi vỏ cây rồi đưa cho Tịch Bân.

Tịch Bân lấy cành dương liễu lột vỏ kia cho vào nước muối khuấy khuấy, sau đó đưa lên miệng dùng răng nhẹ nhàng cắn một cái, kéo vài sợi liễu ra, liền thành một cái bàn chải đánh răng. Chính là bình thường bọn hạ nhân đem dương liễu ngâm một đêm mới dùng được, bàn chải đánh răng làm gấp như vậy mà sử dụng thì vẫn hơi chát.

Tịch Bân không có thói quen dùng thứ này, chải răng mà nhe răng nhếch miệng khổ không nói nổi, chải răng hai lần, dùng mấy cành dương liễu, cũng đã chải tới chảy cả máu lợi. Hắn bỗng nhiên nhớ ra kỹ thuật làm bàn chải đánh răng cũng không có gì cao siêu, chỉ cần nói ra hình dáng là thợ thủ công có thể tạo ra được, vội kêu A Cừu quay về xe lấy một mảnh da thú cùng bút lông đến.

Khi đó cũng đã có bút lông, Ngô quốc gọi là "bất luật", Yến quốc gọi là "phất", Sở quốc gọi là "hạnh", Tần quốc gọi là "bút". Sau khi Tần quốc nhất thống thiên hạ, đại tướng Mông Điềm đem bút mang ra cải tiến, cố định hình thức, hậu thế liền gọi chung là bút lông.

Tịch Bân mặc xong quần áo, hai chân vẫn ngâm ở trong làn nước mát lạnh, rải tấm da thú lên trên đầu gối, nắm lấy bút lông tô vẽ lung tung hết cả lên. Hắn vì muốn cho thợ thủ công nhìn thấy hiểu được, nên bức tranh bàn chải đánh răng vẽ rất lớn, lớn chừng một thước (1 thước = 1/3 mét), một bên là cán, một bên thì bẹt, bên trên vẽ hai hàng, mỗi hàng tám lỗ nhỏ, trên từng lỗ nhỏ lại điểm rất nhiều sợi nhỏ để biểu thị cho lông bàn chải.

Bức tranh đã được tỉ mỉ hoàn thành, siêu phẩm hội họa bàn chải đánh răng thực sự là rất ẹ, giống như là một cái siêu cấp bàn chải dùng để chà quần áo vậy, mặt khác lông bàn chải lại dài quá mức, Tịch Bân tự mình nhìn cũng nhịn không được mà cười rộ lên.

A Cừu cùng Tái Cừu hai huynh đệ không biết công tử đang vẽ cái gì, tuy nhiên bọn họ cũng thấy được bức tranh này có điểm vô cùng thê thảm, có điều công tử cười chính mình thì còn có thể, bọn họ cũng không dám hùa theo, chỉ có thể ở một bên kéo căng da mặt mà nhịn cười.

Tịch Bân ha hả cười vài tiếng, cầm lấy tấm da thú đứng lên ôm vào trong ngực, muốn đợi cho tới thành trì sẽ tìm thợ thủ công y như vậy mà làm, đúng lúc này, phía sau bụi cỏ đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động "loạt xoạt loạt xoạt", A Cừu cùng Tái Cừu lập tức cầm Ngô câu nhảy dựng lên.

Tịch Bân theo bản năng quay đầu nhìn lại, đúng lúc cùng người từ trong bụi cỏ chui ra bốn mắt nhìn nhau, người tới hai tay tách bụi cỏ nhô đầu ra, cùng chạm ánh mắt với hắn, cũng chấn động.

Người này xõa tóc, lông mày nhạt, con ngươi như điểm nước sơn, đúng là một khuôn mặt giống như một cô gái thanh lệ trong tranh. Tại vùng hoang vu dã ngoại này, từ trong bụi cỏ, đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp như vậy, quả thực làm cho người ta nghi ngờ là quỷ hồ ly tinh.

Tịch Bân từ lúc tới thời kỳ Xuân Thu này ít nhất cũng đã hơn một tháng, mỗi ngày vừa mới mở mắt ra là nhìn thấy hơn hai trăm Đại lão gia dương cương chi khí mười phần, hiện giờ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một mỹ nữ Hoa tộc thượng cổ thuần khiết.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, hai mắt Tịch Bân đã sáng lên, sáng trưng như kiểu ánh nắng mặt trời buổi sáng vậy, trong phút chốc cũng trở nên dương cương chi khí mười phần (đại khái là máu dê nổi lên).

Trời ạ ~~ thật là đáng thương!