Danh Môn

Chương 4: Gảy tỳ bà (Trung)

Quyển 1: Họ Trương ở Hà ĐôngChương 3: Gảy tỳ bà (Trung)Dịch : Tử LăngNguồn: Tàng Thư ViệnThư viện Tấn Dương có phong cách học tập tự do, thiên về khoa thi Minh Kinh (1), giáo viên bác sỹ (2) thích đặt ra cho các học trò những đầu đề bình luận mang tính thời sự về kinh tế, để bản thân bọn họ độc lập hoàn thành. Còn về những loại như "Luận ngữ", "Thượng thư", "Lễ ký" sớm đã được nắm vững từ khi còn bé, thư viện không hề giảng dạy.Trong đại điện, học trò ngồi đông nghịt chật kín. Đầu tiên là người lãnh đạo nói vài lời, sau đó là người đại diện phát biểu. Luân phiên như vậy, các học trò nghe đến choáng váng đầu óc, lại không dám hành động bừa bãi. Vất vả chịu đựng đến cuối cùng, nghe hết một bài ngẫu hứng diễn thuyết của Trương Nhược Hạo, rốt cuộc đã tới lúc ăn trưa, ăn xong cơm trưa mọi người liền được tan học.Các học trò ngồi xếp bằng cả một buổi sáng đã mệt nhọc không chịu nổi, nhao nhao chạy ra bên ngoài co chân duỗi tay. Những học trò quên ăn bữa sáng thì co cẳng lao về phòng ăn, đi sớm một bước, có thể đỡ phải xếp hàng lâu.Trương Hoán tuy không đói, nhưng Trịnh Thanh Minh và Tống Liêm Ngọc chưa ăn sáng, ba người chậm rãi đi về phòng ăn. Mà Trịnh Thanh Minh cuối cùng đã chịu không nổi sự cám dỗ của những người chạy như điên hai bên, "ta đi xếp hàng thay các huynh!". Y hô lớn, rồi co chân lao đi như bay, giây lát sau đã vượt qua tất cả mọi người, là kẻ đầu tiên xông vào phòng ăn. Về mặt bứt về đích ăn uống, thư viện Tấn Dương không ai có thể bắt kịp y."Cái tên này, hiện giờ lợi hại như vậy, thế mà cưỡi ngựa bắn tên lại cứ lóng nga lóng ngóng." Trương Hoán cười ha hả, nhặt một viên đá lên ném về bóng lưng đằng xa của Thanh Minh."Khu Bệnh!" Tống Liêm Ngọc bên cạnh khẽ gọi Trương Hoán một tiếng, vẻ mặt lo âu.Trương Hoán quay đầu, trong ánh mắt điềm tĩnh lóe lên tia sáng trí tuệ. Y dường như đã biết Tống Liêm Ngọc đang lo lắng điều gì, liền vỗ vai Liêm Ngọc, thấp giọng an ủi:"Không cần sợ hãi!"Tống Liêm Ngọc mấp máy môi, vẫn kìm không được thở dài, đoạn nói:"Khu Bệnh, không phải ta lo cho mình, ta lo là Trương Huyên sẽ báo thù huynh!"Tống Liêm Ngọc suy nghĩ tỉ mỉ, y nhìn ra chuyện xảy ra hồi sáng sẽ có hậu hoạn. Trương Huyên ỷ vào thân phận, trong thư viện vẫn luôn là kẻ xa cách kiêu ngạo, khinh trên hiếp dưới. Hôm nay lại bị phụ thân lạnh nhạt, tuy y sẽ không tính toán với Trịnh Thanh Minh, nhưng là người cùng tộc, y há có thể không trút giận sang Trương Hoán.Tống Liêm Ngọc luôn để tâm tới từng hành động của Trương Huyên. Huyên là kẻ cuối cùng đi vào đại điện, sắc mặt tái xanh, trong mắt thấp thoáng lóe lên vẻ ác độc, khiến Liêm Ngọc càng lo lắng cho Trương Hoán."Không bằng Khu Bệnh ra ngoài ngao du học hỏi một tháng, quay về có lẽ sẽ hết chuyện."Tống Liêm Ngọc nghĩ cho Trương Hoán một đối sách, con của tiểu thiếp đối địch với con trưởng chi chính, rất khó có kết quả tốt. Biện pháp hay nhất là ra ngoài tạm lánh đi. Nhưng lời này vừa buông ra, Liêm Ngọc lại cảm thấy làm mất danh dự của Trương Hoán, liền cười áy náy nói:"Hay là, hãy cùng ta đi một chuyến tới Quảng Lăng, giúp ta đón phụ thân tới đây?"Trương Hoán biết y có ý tốt, cảm kích cười nói:"Chuyện của thế thúc ta đương nhiên sẽ giúp đỡ, nhưng sự tình đã xảy ra rồi, trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề!""Khu Bệnh, nên tránh bị hắn đối phó!""Ta biết, Trương gia tự có gia quy, cho dù hắn là con trưởng chi chính cũng không thể làm ẩu, huynh yên tâm đi!"...Hai người vừa đi vừa nói, thấm thoắt đã vào phòng ăn. Lúc này, một con ngựa hung dữ xông đến từ phía tây, phóng thẳng một mạch vào thư viện qua bên dưới bút tích của Thái Tông hoàng đế. Người ngồi trên ngựa là một cô gái trẻ tuổi, cột đá che khuất khuôn mặt cô, nhưng có thể nhìn thấy ở hông cô có treo một chiếc chảo nhỏ sáng loáng, đó đương nhiên là Lâm Bình Bình. Buổi sớm nàng tới đưa cơm cho Trương Hoán, lại quên phụ thân muốn chuyển lời cho y.Lúc này, mặt nàng đầy vẻ không vui, tuy nàng cực kỳ sẵn lòng tới tìm Trương Hoán, nhưng bị phụ thân quở mắng một hồi, đã làm mất sạch hứng thú của nàng. Trước mặt chính là bậc thềm, nàng cũng giận dỗi không xuống ngựa, giục ngựa định xông thẳng lên."Thư viện không cho phép phi ngựa!" Người tạp dịch trông cửa vừa quay về từ nhà xí, chợt phát hiện có người cưỡi ngựa muốn lên bậc thềm, liền kinh hãi xông tới la lớn. Nhưng vừa thấy Lâm Bình Bình, vẻ mặt hết sức giận dữ tức thì đổi sang tươi cười thân thiện, phụ thân Lâm Bình Bình từng cứu mạng mẹ già của y."Chảo... Ấy, Bình cô nương, thư viện có quy định, không được phép phi ngựa!" Tiếng nói vừa dứt, y bỗng phát hiện Lâm Bình Bình không ngờ phóng ngựa băng qua cửa chào chính giữa, không khỏi thầm kêu khổ, phía trên chính là có chữ đề tặng của Thái Tông hoàng đế à! Hồi sớm gia chủ vì phát hiện có không ít học trò đi qua bừa bãi mà vô cùng tức giận.Đó thực ra là y không làm tròn chức trách, vốn dưới cổng chào có mấy cái cọc gỗ chặn đường, vì gia chủ sắp tới, nên đặc biệt gửi đi quét sơn mới lại hoàn toàn. Không ngờ tối qua, y uống nhiều hơn vài chén, quên lấy về. Bây giờ nếu lại để gia chủ thấy Lâm Bình Bình đi qua bên dưới, nhất định sẽ đánh gãy chân y.Người tạp dịch căng thẳng ngó nghiêng bốn phía, thấy không ai phát giác, giờ mới hơi yên tâm. Y vừa định lên tiếng, lại thấy một đám người đi tới trên bậc thềm, lòng liền nôn nóng, vội tiến lên kéo dây cương ngựa của Lâm Bình Bình van xin:"Bình cô nương, xin cô xuống ngựa đi! Nếu không ta sẽ bị mất công việc sai dịch này.""A! Người là Lưu nhị thúc." Lâm Bình Bình cũng nhận ra y, nàng liền trở mình xuống ngựa, ngại ngùng gãi gãi sau đầu nói:"Buổi sáng bị cha mắng dữ quá, cháu quên mất!"..."Ha! Mọi người xem kia là ai?""Chảo!"Đám người lập tức cười phá lên. Đó là những con cháu của Trương gia không thèm ăn cơm ở thư viện, hẹn nhau ra ngoài uống rượu, vừa hay bắt gặp Lâm Bình Bình.Lâm Bình Bình cẩu thả từ nhỏ đến lớn, luôn là hình mẫu phản diện mà các bậc bề trên dùng để giáo dục con cái, "con cứ lỗ mãng như vậy, thật giống Lâm Bình Bình, lớn lên làm sao lấy chồng được!""Phải nhớ, lớn lên lấy vợ, ngàn vạn lần không thể lấy người như Lâm Bình Bình!"Nhiều ví dụ như thế, cho nên thanh danh Lâm Bình Bình vang xa, trong thành Thái Nguyên hiếm có người không biết nàng, chỉ là có người thích, người ghét mà thôi. Đám con cháu thế gia này ít khi được nhìn thấy phái nữ trong thư viện, hôm nay ngẫu nhiên xuất hiện một người, còn là nha đầu thô lỗ nổi tiếng trong thành Thái Nguyên, mọi người lập tức trở nên thích thú, lại không đi tiếp nữa, chỉ bao vây quanh Lâm Bình Bình thỏa sức cười nhạo."Chảo, hôm khác hãy rán hai quả trứng cho ta nếm thử, đừng chỉ đoái hoài đến mỗi mình Thập bát lang."..."Nhị tiểu thư, người đi mau đi!" Người tạp dịch thấy đối phương đông người, lại đều là con cháu Trương gia, y không dám dính dáng quá phận, chỉ thấp giọng khuyên Lâm Bình Bình rời đi nhanh.Lâm Bình Bình lại nổi tính ương ngạnh, trong mắt bốc lên lửa giận, quay người rút ra một chiếc chảo thật to từ trong cái túi trên lưng ngựa. Chiếc chảo đen nhánh phát ra ánh xanh đen, ít cũng phải nặng hai mươi cân. Nàng tiến lên một bước, quét ngang chiếc chảo, hung dữ nói:"Kẻ nào không sợ chết cứ lên đi!"Đám con cháu Trương gia cậy người nhiều, nào để nàng trong mắt. Lâm Bình Bình nổi tính cộc cằn, bọn họ càng sung sướng làm xằng bậy hơn. Một người thậm chí quỳ một chân xuống đất, hai tay giơ lên cao, khép hờ mắt, khuôn mặt ra vẻ ngây ngất hô:"Đến đi! Nàng ra tay đi! Được chết dưới Chảo, làm quỷ cũng phong lưu!"Những con cháu của Trương gia bên cạnh đều cười ầm lên, "mau động thủ đi! Người ta muốn phong lưu kìa."Lâm Bình Bình cắn chặt môi, vung mạnh chiếc chảo nặng nề lên, kéo ra tiếng gió vù, đập mạnh về đỉnh đầu kẻ đó, "đánh ngươi gần chết, cho ngươi làm kẻ điên nhé!"Gã con cháu Trương gia đó thấy nàng thực sự ra tay độc ác, kinh hãi đến nỗi mặt mày trắng bệch, liền quay đầu, vừa lăn vừa bò định tháo chạy, nhưng đã chậm một bước. Chảo nện trúng lên vai hắn, khiến hắn lăn lông lốc, ôm vai không đứng lên nổi nữa."Không ngờ ngươi dám động thủ, ta phải nói cho cha ngươi biết!" Nói đoạn, hắn nhận ra bả vai mình quả thực đã bị phế, lại sợ đến bật khóc."Đủ rồi!" Trương Huyên mặt mũi u ám, từ phía sau chậm rãi đi tới. Y quét mắt nhìn, lạnh lùng quát mọi người:"Gia chủ sẽ qua đây ngay tức khắc, các ngươi còn dám càn quấy lố bịch ở đây ư?"Mọi người luống cuống chân tay, tất cả cúi thấp đầu không dám hé răng. Trương Huyên liền ngoảnh đầu, lại nghiêm mặt trỏ Lâm Bình Bình, hỏi người tạp dịch:"Nữ nhân này là được ngươi để vào sao?""Đại công tử, không phải ạ!" Người tạp dịch hoảng sợ, liền vội quỳ xuống."Ngươi hiện giờ thu dọn đồ đạc rồi cút xéo đi, chậm một bước, ta đánh gãy chân ngươi!"Người tạp dịch ứa nước mắt, cúi lạy Trương Huyên, đoạn loạng choạng bước đi.Lâm Bình Bình trông theo bóng lưng của y, không đành lòng, liền nén cơn giận, mềm mỏng giải thích với Trương Huyên:"Trương công tử! Ta tới tìm người, không liên quan gì tới thúc ấy. Công tử hãy tha thứ cho thúc ấy đi!"Trương Huyên liếc nàng, ngạo mạn hỏi:"Cô là nhị tiểu thư của Lâm gia hả! Cô đến đây tìm ai?""Đại công tử, cô ta tới tìm Trương Hoán, chính là Thập bát lang của nhà lục gia!" Những lúc thế này, luôn có kẻ đầy tớ nịnh hót bợ đỡ tranh giành thể hiện, không đợi Lâm Bình Bình trả lời, thư đồng để râu cá trê sau lưng lập tức khẽ giọng báo cáo với Huyên. Hắn tên là Trương Nhị Lưu, gọi là thư đồng, mà thực ra đã hơn hai mươi tuổi. Trong con mắt xoay như chong chóng của hắn lóe lên vẻ xảo quyệt, hai hàng râu cá trê nhỏ mảnh chiêu bài dường như co giật lên xuống một cái, lại vì chưa nói hết ý mà bổ sung một câu, "chính là kẻ cãi lại công tử buổi sáng đó!"Giống như chuyện lửa cháy bừng bừng lan khắp đồng cỏ thông thường là do một đốm lửa nhỏ gây nên, lời của thư đồng tuy khẽ khàng, lại bỗng chốc nhen nhóm nỗi cừu hận trong lòng Trương Huyên. Y nhìn chòng chọc Lâm Bình Bình, ánh mắt lạnh lẽo lại khắc nghiệt."Nhị tiểu thư, cô phải nghĩ tới thân phận của mình. Thư viện Tấn Dương là nơi sỹ tử đọc sách, không phải nơi vớ vẩn nào đó mà những kẻ dưới cửu lưu hành nghề thấp kém có thể tùy tiện tiến vào, càng không phải hạng bán thuốc có thể vào được, tìm người cũng được, xin hãy đến ngoài cửa đợi đi!"Trương Huyên tuy không trêu đùa cợt nhả như những con cháu Trương gia khác, nhưng lời của y lại càng ác độc gấp trăm lần. Ẩn ý muốn nói Lâm gia không bằng cả kẻ hành nghề dưới cửu lưu. Lâm Bình Bình tuy phản ứng hơi trì trệ, nhưng lời này nàng nghe hiểu được, mặt nàng tức thì trở nên đỏ rực, cơn căm giận trong lòng bùng phát không thể đè nén. Nàng trỏ Trương Huyên chửi:"Tên khốn kiếp trứng rùa nhà ngươi! Miệng ngươi nói còn là lời của con người sao?""Quả nhiên là một nữ nhân thô lỗ không gia giáo, đuổi ả ra ngoài cho ta!" Trương Huyên quát lên một tiếng phẫn nộ, mấy kẻ tiến lên định động thủ."Các ngươi ai dám đụng vào ta!" Lâm Bình Bình giơ chiếc chảo lên cao, giận dữ mà lại quả quyết hét:"Ai dám đụng vào ta, ta đánh hắn phọt óc!"Chú thích:(1): Chế độ thi cử kiểm tra trí nhớ, học hiểu, luận bàn kinh văn đạo nghĩa thời xưa, khác với khoa thi Tiến sỹ kiểm tra thi phú lúc bấy giờ.(2): Bác sỹ là học vị cao cấp nhất, chuyên môn một nghề nào đó, cũng trỏ những người uyên bác.Danh MônTác giả: Cao Nguyệt