Đấu Trường Sinh Tử

Chương 6

Trung tâm Huấn luyện có một tòa tháp được thiết kế dành riêng cho những vật tế và đội của họ. Đây sẽ là ngôi nhà của chúng tôi cho đến khi Đấu trường thực sự bắt đầu. Mỗi quận một tầng. Bạn chỉ cần bước vào thang máy và nhấn số quận của mình. Rất dễ nhớ.

Tôi đã từng đi thang máy vài lần ở Tòa Tư pháp khi còn ở Quận 12. Một lần đến để nhận huân chương vinh danh cho sự hy sinh của cha tôi và lần cuối là vào hôm qua khi nói lời tạm biệt với bạn bè và gia đình. Nhưng đó là một chiếc thang máy tối tăm và kêu cọt kẹt, di chuyển chậm như sên và có mùi sữa lên men. Còn thang máy này được làm bằng pha lê và bạn có thể thấy những người ở dưới tầng trệt thu nhỏ thành bầy kiến trong khi đang lao vút lên không trung. Cảm giác đó thật háo hức, đến nỗi tôi định hỏi Effie Trinket liệu chúng tôi có thể đi lại lần nữa không, nhưng như thế có vẻ hơi trẻ con.

Rõ ràng trách nhiệm của Effie Trinket vẫn chưa hết khi đoàn tàu vào ga. Bà và Haymitch sẽ còn phải giám sát chúng tôi ngay trong trường đấu. Dù sao như vậy cũng có lợi, bởi ít nhất vẫn có người dẫn chúng tôi đến nơi cần đến đúng giờ, trong khi chúng tôi chưa hề thấy Haymitch kể từ khi ông nhận lời giúp chúng tôi trên xe lửa. Có lẽ ông ấy đang vất vưởng đâu đây. Trái lại, Effie Trinket có vẻ như đang trên mây. Chúng tôi là đội đầu tiên do bà kèm cặp có một màn ra mắt hoành tráng như thế ở lễ khai mạc. Bà khen ngợi không chỉ trang phục mà cả cách chúng tôi thể hiện. Theo lời Effie thì bà biết hết những người ở Capitol đang bàn tán về chúng tôi suốt cả ngày, và họ đang tranh nhau làm nhà tài trợ cho chúng tôi.

“Mặc dù vậy ta vẫn thấy rất mù mờ,” bà nói, hai mắt nheo lại. “Bởi Haymitch tất nhiên không thèm nói với ta về chiến thuật của các cháu. Nhưng ta đã làm cho hai cháu bằng hết sức có thể, Katniss đã hy sinh thay em mình ra sao. Hai cháu đã vượt qua sự mọi rợ của quận mình ra sao.”

Mọi rợ ư? Lời mỉa mai ấy được thốt ra từ miệng người đàn bà đang cố sức chuẩn bị cho chúng tôi, để chúng tôi bước vào lò sát sinh. Và bà nói chúng tôi vượt qua là vượt qua cái gì? Qua cái cách chúng tôi thể hiện trên bàn ăn sao?

“Lẽ tự nhiên, ai cũng có một nơi thuộc về. Các cháu đến từ quận than đá. Nhưng cũng như một câu rất thông minh mà ta đã từng nói đấy, ta nói rằng ‘Đấy, cứ kiên trì và bền bỉ thì than đá cũng hóa ngọc trai!’ ” bà cười hớn hở khiến chúng tôi chỉ còn cách tỏ ra vui lây với sự thông minh của bà ấy, mặc dù điều đó sai lè.

Than đá không thể hóa ngọc trai. Chúng hình thành từ vỏ của các sinh vật. Có lẽ ý bà là than đá hóa thành kim cương, nhưng điều ấy cũng không đúng nốt. Tôi từng nghe nói ở Quận 1 người ta có loại máy có thể biến than chì thành kim cương. Nhưng chúng tôi không đào ra than chì ở Quận 12. Đó là phần việc của Quận 13 trước khi họ bị xóa sổ.

Tôi tự hỏi những người được bà tâng bốc về chúng tôi có biết hay quan tâm đến điều ấy hay không.

“Không may, việc của ta không phải là tìm những hợp đồng tài trợ cho các cháu. Chỉ Haymitch là có thể làm việc đó,” Effie nói tỉnh bơ. “Nhưng đừng lo, ta sẽ chĩa súng vào ông ta nếu cần.”

Mặc dù tính tình nham nhở, Effie Trinket vẫn khiến tôi khâm phục ở sự cương quyết.

Gian phòng tôi ở còn lớn hơn chính nhà mình ở Quận 12. Chúng lộng lẫy như khoang xe lửa, nhưng lại còn có rất nhiều điều khiển tự động mà tôi không chắc mình có đủ thời gian để mò mẫm toàn bộ nút bấm hay không. Chỉ riêng vòi hoa sen đã có một bảng điều khiển với hơn một trăm lựa chọn, chỉ điều chỉnh nhiệt độ nước, áp suất, xà bông, dầu gội đầu, nước hoa, dầu tắm và miếng xốp mát xa. Chỉ cần bước ra thảm, hơi nóng sẽ thổi khô cơ thể. Thay vì hì hục rẽ những mớ tóc rối, tôi chỉ cần đơn giản cầm lấy một chiếc hộp để nó thổi hơi vào da đầu, rẽ mái và sấy tóc khô gần như ngay lập tức. Mái tóc xõa xuống vai tôi như một bức màn óng ả.

Tôi lập trình tủ quần áo để chọn ra bộ đồ phù hợp với mình. Ô cửa sổ có thể phóng to và thu nhỏ từng khu vực trong thành phố theo mệnh lệnh của tôi. Bạn chỉ cần nói tên món ăn từ thực đơn với hằng hà sa số món vào chiếc míc ở miệng là chưa đầy một phút sau chúng sẽ xuất hiện nóng hổi ngay trước mặt bạn. Tôi vừa đi quanh phòng vừa ăn gan ngỗng và bánh mì ổ cho đến khi có tiếng gõ cửa. Effie gọi tôi đi ăn tối.

Tốt thôi. Tôi đang đói chết đi được.

Khi chúng tôi vào phòng ăn thì Peeta, Cinna và Portia đang đứng trên ban công nhìn xuống Capitol. Tôi vui mừng khi thấy hai nhà tạo mẫu ở đây, đặc biệt sau khi nghe rằng Haymitch sẽ ăn tối cùng. Bữa ăn mà chỉ có Effie và Haymitch làm chủ trì có khi sẽ là một đại họa. Hơn nữa, buổi tối không chỉ dành để ăn uống, mà còn để bàn về chiến thuật của bọn tôi. Cinna và Portia đã chứng minh cho mọi người thấy giá trị của họ.

Một chàng trai mặc bộ tunic trắng lẳng lặng rót rượu cho chúng tôi vào những chiếc ly có chân đế. Tôi định từ chối, nhưng lại nghĩ mình chưa uống rượu bao giờ, trừ thứ rượu ở nhà mẹ tôi vẫn dùng để trị ho, và liệu đến khi nào tôi mới có dịp uống thử lần nữa? Tôi hớp một ngụm thứ chất lỏng cay nồng, khô thé vào cổ họng và nghĩ bụng giá như có thêm vài thìa mật ong có lẽ sẽ ngon hơn.

Khi bữa tối được bày ra thì Haymitch mới xuất hiện. Ông trông sạch sẽ, chỉn chu như thể có nhà tạo mẫu riêng và không hề say rượu như tôi vẫn thấy. Haymitch không từ chối lời mời rượu, nhưng khi ông bắt đầu bằng món xúp, tôi mới nhận ra đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ăn. Biết đâu ông sẽ thực sự tỉnh táo lâu đủ để giúp chúng tôi.

Cinna và Portia dường như đang tạo một hiệu ứng mang tính khai hóa lên Haymitch và Effie. Ít ra là họ cũng tỏ ra thái độ đúng mực với nhau. Và cả hai đều luôn miệng ca ngợi những nhà tạo mẫu về màn khai mạc. Trong lúc họ tán gẫu, tôi chú tâm vào bữa ăn. Xúp nấm, rau đắng với cà chua xắt nhỏ bằng hạt đậu, thịt bò thui tái được cắt lát mỏng như tờ giấy, mì sợi với nước sốt màu xanh, bơ tan chảy cùng với nho xanh lơ ngọt lịm. Những người phục vụ đều trẻ măng, mặc áo tunic trắng như anh chàng rót rượu lúc nãy, cứ lặng lẽ đến rồi đi, làm đầy những đĩa thức ăn và rót đầy những ly rượu.

Uống được khoảng nửa ly, tôi bắt đầu lâng lâng nên chuyển sang uống nước. Tôi không thích cái cảm giác này và hy vọng nó sẽ qua nhanh. Việc Haymitch có thể đi lại trong trạng thái lúc nào cũng như thế này quả là thần kỳ.

Tôi cố để tâm vào cuộc nói chuyện, hiện đang bàn về trang phục của chúng tôi trong buổi phỏng vấn sắp tới, thì một cô gái đặt một chiếc bánh ngon tuyệt lên bàn và khéo léo châm lửa. Chiếc bánh bốc cháy và rồi ngọn lửa liếm xung quanh chiếc bánh một lúc cho đến khi tắt hẳn. Tôi không tin vào mắt mình. “Cái gì khiến nó cháy? Rượu cồn chăng?” Tôi nhìn vào cô gái và nói. “Tớ chỉ nghĩ là… Ô! Tớ biết cậu!”

Tôi không nhớ ra đã gặp cô ta ở đâu và khi nào. Nhưng tôi chắc chắn là đã gặp. Mái tóc đỏ sẫm, gương mặt có nét và làn da trắng như men. Nhưng ngay khi thốt ra những lời đó, tôi thấy lòng mình quặn lại bởi cảm giác âu lo và tội lỗi khi đối diện với cô, và trong khi không thể giải thích được điều này, tôi chỉ biết cô gắn với những ký ức không vui trong tôi. Gương mặt cô bỗng tỏ ra sợ hãi càng khiến tôi thêm bối rối và không yên. Cô ta lắc đầu nguầy nguậy và vội vã rời khỏi bàn.

Khi tôi nhìn về sau, bốn người lớn đang nhìn tôi săm soi.

“Đừng lố bịch như thế chứ, Katniss. Làm sao cháu có thể quen một Avox?” Effie nhanh nhảu. “Bác hỏi thật đấy.”

“Một Avox là sao ạ?” Tôi ngờ nghệch hỏi.

“Là ai đó đã từng phạm tội. Bị cắt lưỡi nên cô ấy không thể nói được,” Haymitch nói. “Cô ta đại loại là một kẻ phản bội. Không lý nào cháu lại biết cô ta.”

“Và ngay cả nếu cháu biết, cháu cũng không thể nói chuyện với họ, trừ khi cháu ra lệnh cho họ.” Effie nói. “Mà dĩ nhiên là cháu không biết cô ấy đâu.”

Nhưng tôi có biết. Giờ đây khi Haymitch nhắc đến từ phản bội, tôi mới nhớ ra. Nhưng họ phản ứng dữ quá khiến tôi không thể thú nhận. “Không đâu, cháu đoán là không, cháu chỉ…” tôi nói lắp bắp, và rượu không giúp được gì.

Peeta bật ngón tay. “Delly Cartwright. Chính là cô ta. Tớ cũng đang nghĩ trông cô ta quen quá. Và rồi tớ nhận ra cô nàng đích thị là Delly.”

Delly Cartwright là cô gái có khuôn mặt nhợt nhạt và mái tóc vàng hoe, và như thế thì khác người phục vụ của chúng tôi một trời một vực. Cô ấy còn là người thân thiện nhất quả đất - cô cười luôn miệng với mọi người trong trường, kể cả tôi. Còn cô tóc đỏ kia thì tôi chưa bao giờ thấy cười. Nhưng tôi hiểu ý và bắt lấy lời Peeta đầy biết ơn. “Chính xác, đó chính là người tớ nghĩ đến. Đúng là mái tóc đó,” tôi nói.

“Và đôi mắt cũng hơi giông giống nữa,” Peeta nói.

Không khí trên bàn ăn lắng xuống. “Ừ, đúng rồi. Đúng là như thế,” Cinna nói. “Đúng là trong chiếc bánh có rượu, nhưng toàn bộ lượng cồn đã cháy hết rồi. Tôi chọn món này nhằm ca ngợi màn ra mắt bốc lửa của em.”

Chúng tôi ăn bánh và vào phòng khách để xem buổi chiếu lại lễ khai mạc. Một vài cặp khác cũng có bề ngoài ấn tượng, nhưng không ai có thể cháy như ngọn đuốc giống chúng tôi. Ngay cả những người trong nhóm chúng tôi cũng thốt lên. “Oa!” khi đến cảnh chúng tôi bước ra khỏi Trung tâm Làm đẹp.

“Ai nghĩ ra việc nắm tay nhau vậy?” Haymitch hỏi.

“Cinna,” Portia nói.

“Một sự gợi ý hoàn hảo về cuộc nổi dậy,” Haymitch nói. “Rất đẹp mắt.”

Cuộc nổi dậy? Tôi buộc phải nghĩ về điều này trong thoáng chốc. Nhưng khi tôi nhớ lại những cặp khác, đứng rời nhau một cách gượng ép, không hề nắm tay chào hỏi người bên cạnh, như thể người cùng chơi với họ như thể chưa hề tồn tại, như thể Cuộc đấu đã bắt đầu, tôi hiểu ra ý của Haymitch. Việc xuất hiện như hai đồng đội chứ không phải hai kẻ địch cũng tạo sự khác biệt cho chúng tôi như bộ trang phục bốc lửa vậy.

“Sáng mai là buổi luyện tập đầu tiên. Gặp ta vào bữa sáng, ta sẽ nói chính xác là muốn các cháu phải thể hiện thế nào,” Haymitch nói với Peeta và tôi. “Giờ thì đi ngủ đi để người lớn nói chuyện.”

Peeta đi cùng tôi dọc hành lang về phòng. Khi đến cửa phòng tôi, cậu dựa vào khung cửa, không phải là chặn lối vào của tôi và bắt tôi phải chú ý mình. “Giờ là về Delly Cartwright. Chẳng có Delly nào ở đây cả.”

Peeta đang muốn một lời giải thích, còn tôi cũng định giải thích cho cậu. Cả hai đều biết là cậu đã giải nguy cho tôi. Tôi lại nợ cậu một lần nữa. Nếu kể cho Peeta sự thật về cô gái, có thể tôi sẽ bớt được chút áy náy. Việc này có gây ảnh hưởng gì không? Dù cậu có kể lại với người khác, tôi cũng chẳng làm sao cả. Đó chỉ là cảnh mà tôi đã chứng kiến. Mà chính cậu cũng bịa chuyện về Delly Cartwright đó thôi.

Tôi chợt muốn kể cho ai đó chuyện cô gái. Ai đó có thể giúp tôi giải đáp khúc mắc trong câu chuyện. Gale sẽ là lựa chọn đầu tiên, nhưng có lẽ tôi sẽ không gặp lại Gale nữa. Tôi đang cố tìm xem liệu việc kể cho Peeta có giúp cậu có lợi thế gì hơn tôi hay không, nhưng không thấy. Có thể việc chia sẻ một điều thầm kín sẽ khiến Peeta tin rằng tôi xem cậu như một người bạn.

Hơn nữa, cái ý nghĩ về cô gái bị cắt lưỡi khiến tôi sợ hãi. Cô làm tôi nhớ lại tại sao tôi lại ở đây. Không phải để làm dáng với những trang phục sặc sỡ hay để hưởng thụ cao lương mỹ vị, mà để nhận cái chết thảm trong khi đám đông cổ vũ cho kẻ sát nhân.

Kể hay là không? Đầu óc tôi vẫn còn ì ra sau ly rượu. Tôi nhìn chằm chặp vào hành lang không người như thể ở đó có câu trả lời.

Peeta nhận ra sự do dự của tôi. “Cậu đã bao giờ leo lên mái chưa?” Tôi lắc đầu. “Cinna đã chỉ cho tớ. Cậu có thể nhìn thấy toàn thành phố. Mặc dù gió hơi to.”

Tôi hiểu ý cậu ta là “Sẽ không ai nghe lỏm được chúng ta ở đó”. Tại đây bạn luôn có cảm giác mình đang bị theo dõi. “Chúng ta leo lên chứ?”

“Tất nhiên, đi thôi,” Peeta nói. Tôi đi theo cậu ta đến một cầu thang dẫn lên mái. Một căn phòng nhỏ hình vòm với cánh cửa mở ra bên ngoài. Khi chúng tôi bước ra, không khí buổi tối lạnh và đầy gió, tôi thấy cả hơi thở mình phía trước. Capitol lấp lánh như một cánh đồng khổng lồ đầy đom đóm. Ở Quận 12, điện có rồi tại tắt; chúng tôi chỉ có điện vài giờ mỗi ngày. Buổi tối thường chỉ có ánh nến. Chúng tôi chỉ chắc chắn có điện khi người ta truyền hình Đấu trường hay phát những thông điệp quan trọng của nhà nước mà ai cũng buộc phải xem. Còn ở đây thì không có chuyện mất điện. Không bao giờ.

Peeta và tôi bước đến một hàng rào ở mép mái. Tôi nhìn thẳng xuống bên hông tòa nhà, xuống con đường bên dưới huyên náo tiếng người. Tôi nghe thấy tiếng xe hơi, một tiếng la đâu đó, và tiếng kim khí leng keng lạ lẫm. Ở Quận 12, vào giờ này chúng tôi chỉ nghĩ đến việc đi ngủ.

“Tớ đã hỏi Cinna tại sao họ lại để chúng ta lên đây. Chẳng lẽ họ không sợ một số người chơi sẽ nhảy sang phía bên kia?” Peeta nói.

“Anh ấy nói sao?” tôi hỏi.

“Cậu không thể làm thế,” Peeta nói. Cậu vươn tay về một khoảng có vẻ trống không phía trước. Một tiếng xoẹt vang lên và tay cậu giật lại. “Như có điện trường đẩy cậu lại mái nhà.”

“Họ luôn quan tâm đến sự an toàn của chúng ta,” tôi nói. Dù Cinna đã chỉ cho Peeta về cái mái này, tôi tự hỏi liệu chúng tôi có được phép lên đây, một mình giữa đêm khuya thế này không. Tôi chưa từng thấy đấu thủ nào leo lên mái Trung tâm Huấn luyện. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi không bị ghi hình. “Cậu có nghĩ là họ đang theo dõi chúng ta không?”

“Có thể,” cậu thừa nhận. “Đi lối này để xem khu vườn.”

Phía bên kia mái vòm, người ta xây một khu vườn với những thảm hoa và chậu cây. Hàng trăm chiếc chuông gió được treo trên cành, tạo ra tiếng leng keng tôi đã nghe thấy. Khu vườn này, giữa màn đêm đầy gió, đủ làm loãng cuộc trò chuyện của hai chúng tôi. Peeta nhìn tôi chờ đợi.

Tôi giả vờ đang ngửi một bông hoa. “Ngày trước chúng tớ thường đi săn trong rừng. Náu mình, đợi con mồi đến,” tôi thì thầm.

“Cậu và bố cậu?” cậu thì thầm lại.

“Không, với Gale bạn tớ. Bất chợt tất cả chim đều ngưng bặt cùng lúc. Trừ một con. Như thể nó đang cất tiếng gọi cảnh báo. Và rồi bọn tớ thấy cô ta. Tớ chắc chắn là cô gái ấy. Một chàng trai chạy cùng với cô. Quần áo họ rách rưới. Mắt họ thâm quầng do mất ngủ. Họ chạy như thể tử thần đang đuổi ở sau lưng,” tôi nói.

Tôi im lặng một lúc, nhớ lại bóng dáng của hai người lạ đó, rõ ràng không phải từ Quận 12, đang chạy trốn qua khu rừng khiến chúng tôi như đông thành đá như thế nào. Sau đó thì chúng tôi tự hỏi liệu có giúp gì cho họ không. Có thể bọn tôi sẽ làm được. Giấu họ đi. Nhưng phải di chuyển thật nhanh. Chúng tôi gặp tình huống quá bất ngờ, đúng là thế, nhưng cả hai đều là thợ săn. Chúng tôi biết những con mồi trông như thế nào khi bước vào đường cùng. Ngay khi thấy họ, chúng tôi đã biết hai người này đang gặp nguy hiểm. Nhưng cả hai chỉ nhìn họ.

“Chiếc tàu bay không biết từ đâu xuất hiện,” tôi kể tiếp cho Peeta. “Ý tớ là, bầu trời đột nhiên trống hoác và nó xuất hiện. Nó không gây tiếng động, nhưng họ thấy nó. Một chiếc lưới buông xuống cô gái và kéo cô ta lên; nhanh, nhanh lắm, như thang máy ấy. Họ bắn một thứ như ngọn giáo vào người cậu ta. Nó gắn với một sợi cáp và lôi cả cậu ta lên. Nhưng tớ chắc là cậu ta đã chết. Bọn tớ nghe cô ta hét lên một tiếng. Tớ nghĩ là tên cậu ta. Rồi nó đi mất, chiếc tàu bay ấy. Mất hút vào khoảng không. Những con chim lại hót trở lại như chưa có gì xảy ra.”

“Họ có thấy cậu không?” Peeta hỏi.

“Tớ chẳng biết. Bọn tớ nấp dưới một phiến đá,” tôi trả lời. Nhưng tôi biết là có. Vào một khoảnh khắc, sau tiếng chim loan báo và trước khi chiếc tàu bay tới, cô ta có thấy chúng tôi. Cô đưa mắt về phía tôi và kêu gọi giúp đỡ. Nhưng cả Gale và tôi đều không phản ứng.

“Cậu đang run lên đấy,” Peeta nói.

Gió và câu chuyện đã rút hết hơi ấm ra khỏi người tôi. Tiếng thét của cô gái. Liệu đó có phải lần cuối cùng cô ta cất tiếng?

Peeta cởi áo khoác và choàng vào vai tôi. Tôi định bước lùi về, nhưng lại thôi; trong thoáng chốc tôi quyết định nhận chiếc áo khoác và cả sự tử tế của cậu. Người bạn nào cũng sẽ làm vậy, đúng không?

“Họ là người ở đây à?” cậu hỏi, tay cài lại nút cổ áo cho tôi.

Tôi gật đầu. Họ mang dáng dấp của người Capitol. Chàng trai và cô gái.

“Cậu nghĩ là họ định chạy trốn đi đâu?” Peeta hỏi.

“Tớ không biết nữa,” tôi nói. Quận 12 đã là bước đường cùng. Ngoài quận chúng tôi chỉ là vùng hoang dã, không kể đống đổ nát của Quận 13 vẫn âm ỉ cháy sau loạt bom hủy diệt. Người ta thỉnh thoảng vẫn chiếu cảnh đó lên ti vi, chỉ để nhắc chúng tôi nhớ. “Và tớ cũng không hiểu tại sao họ rời nơi này.” Haymitch từng nói về những kẻ phản bội Avox. Mà chống lại ai? Chỉ có thể là Capitol. Nhưng ở đây họ có mọi thứ. Chẳng có lý do gì để nổi dậy.

“Tớ muốn đi khỏi đây,” Peeta buột miệng, rồi lo lắng nhìn xung quanh. m thanh đủ to để người khác có thể nghe qua tiếng chuông gió. Cậu cười. “Tớ sẽ về nhà ngay bây giờ nếu họ để tớ đi. Nhưng cậu phải thừa nhận là thức ăn tuyệt quá phải không.”

Peeta lại giả vờ. Nghe những lời đó bạn chỉ nghĩ là lời của một đấu thủ sợ sệt chứ không phải của ai đó đang hưởng thụ lòng tốt không thể chối cãi của Capitol.

“Trời bắt đầu lạnh rồi đấy. Chúng ta vào là hơn,” Peeta nói. Bên trong mái vòm, căn phòng ấm áp và sáng sủa. Cậu gợi chuyện. “Gale bạn cậu có phải là người đã kéo em cậu ra trong ngày chiêu quân không?”

“Đúng rồi. Cậu biết anh ấy à?” tôi hỏi.

“Không hẳn. Tớ nghe bọn con gái nói chuyện về anh ấy nhiều lắm. Tớ nghĩ anh ấy là anh em họ của cậu hay gì đó. Hai cậu trông giống nhau mà,” cậu ấy nói.

“Không, bọn tớ không phải họ hàng,” tôi nói.

Peeta gật đầu một cách khó hiểu. “Anh ấy có đến tạm biệt cậu không?”

“Có,” tôi nói, nhìn cậu thật kỹ. “Cha cậu cũng thế. Ông ấy mang cho tớ mấy chiếc bánh quy.”

Peeta nhướng cặp lông mày như thể ngạc nhiên. Nhưng sau khi thấy cậu nói dối như cuội, tôi không tin vào thái độ ấy lắm. “Vậy sao? Ừ, ông ấy mến hai chị em cậu. Tớ nghĩ ông ấy muốn có một đứa con gái hơn là một lũ toàn con trai.”

Tôi chợt nghĩ rằng mình từng là đối tượng bàn luận, quanh chiếc bàn ăn, bên chiếc lò bánh mì, mỗi lần đi qua nhà Peeta. Hẳn là chuyện đó xảy ra khi bà mẹ không có ở đó.

“Ông ấy biết mẹ cậu khi họ còn bé,” Peeta nói.

Lại một điều ngạc nhiên. Nhưng có thể đúng. “Ồ, phải rồi. Mẹ tớ lớn lên trong thị trấn,” tôi nói. Bà chưa bao giờ nhắc đến chủ tiệm bánh ngoài việc khen bánh mì ở đó ngon, nhưng kể điều này ra có vẻ bất lịch sự.

Cả hai dừng bước trước cửa phòng tôi. Tôi trả lại áo khoác cho cậu. “Vậy hẹn cậu vào sáng mai.”

“Hẹn gặp lại,” cậu nói và bước khỏi sảnh lớn.

Khi tôi mở cửa phòng, cô gái tóc đỏ đang nhặt bộ áo liền quần và đôi ủng mà tôi để lại trên sàn trước khi tắm. Tôi muốn mở miệng xin lỗi vì những điều khó xử có thể gây ra cho cô trước đó. Nhưng tôi nhớ là mình không thể nói trừ khi ra lệnh cho cô.

“Ồ, xin lỗi,” tôi nói. “Lẽ ra tôi phải đưa chúng lại cho Cinna. Xin lỗi. Cô mang cho anh ấy được chứ?”

Cô tránh ánh mắt tôi, khẽ gật đầu và quay khỏi phòng.

Tôi định nói xin lỗi về chuyện bữa tối. Nhưng tôi biết mình phải xin lỗi nhiều hơn thế. Rằng tôi thấy xấu hổ vì đã không hề tìm cách giúp cô trong rừng. Rằng tôi đã để Capitol sát hại chàng trai đó và để họ cắt lưỡi cô mà không mảy may động đậy dù chỉ một ngón tay.

Giống như cách tôi đã từng theo dõi Đấu trường.

Tôi đá văng đôi giày và để nguyên quần áo chui vào chăn. Cơn run rẩy vẫn chưa chấm dứt. Có khi cô còn không nhớ tôi. Nhưng tôi biết là có. Bạn không thể nào quên được khuôn mặt của người từng là niềm hy vọng cuối cùng của mình. Tôi kéo chăn qua đầu như thể làm thế sẽ che chở tôi khỏi cô gái tóc đỏ bị câm. Nhưng tôi như thể cảm thấy đôi mắt cô đang nhìn tôi, xuyên qua những bức tường, qua những cánh cửa và đến chiếc giường này.

Tôi tự hỏi có khi nào cô thích thú khi thấy tôi bỏ mạng.