Địa Đồ Di Cốt

Chương 13: Máu trong nước

Ngày 26 tháng 7; 1 giờ 45 phút chiều.

Alexandria, Ai Cập

Kat vùng vẫy trong những đợt sóng nhẹ.

Máy bộ đàm của cô đã tắt ngỏm cách đây mười giây. Cô cố nhòm dậy để kiểm tra với Monk. Cô thấy anh ta đang gí sát ống nhòm nhìn chăm chú.

“Bộ đàm…” Cô bắt đầu.

“Có điều gì đó không ổn”, anh nói, cắt ngang. “Hãy gọi những người khác đi”.

Cô lập tức hành động, ngụp xuống rồi hất đôi chân lên. Trọng lực đẩy cô lặn đúng một vòng. Không khí ùa vào áo lặn trong tình huống khẩn cấp giúp cô nhoài ra phía trước.

Lặn vào hang ngầm, cô dùng một tay tháo chốt khoá bình dưỡng khí. Nhưng sự dịch chuyển ở lối vào làm cô dừng lại.

Một bóng thợ lặn lao ra từ đường hầm ngầm. Đường kẻ sọc trên áo lặn màu đen cho biết đó là chỉ huy Pierce. Trong đường dây lại là một tiếng rú rít chói tai. Không có cách nào để thông báo tình trạng khẩn cấp.

Nhưng hình như cũng không cần thiết nữa.

Theo gót chỉ huy, hai người kia cũng đã rời đường hầm ngầm.

Vigor và Rachel.

Kat xoay người lại. Tắt chiếc máy Body Phone để chấm dứt sự can nhiễu, cô lao về phía Gray. Anh ta chắc hiểu có tiếng rú rít trong máy nghĩa là có sự phiền toái. Anh chỉ nhìn cô chăm chú qua mặt nạ rồi giơ một cánh tay chỉ chỉ vẻ như muốn hỏi.

Trên đó có ổn không?

Cô ra hiệu Ok. Không có hoạt động thù địch phía trên. Ít nhất là chưa có.

Anh cũng chả thu hồi những bình dưỡng khí đã để lại. Gray vẫy những người khác lại. Họ lao khỏi chỗ những tảng đá rồi hướng về phía con thuyền.

Một bên mạn thuyền, Kat để ý chiếc neo đã được kéo lên.

Monk đã sẵn sàng cho việc di rời ngay lập tức.

Kat nạp hơi đầy vào áo lặn rồi đạp về phía trước, vật lộn với bình dưỡng khí và móc treo. Phía trên, những người khác đã bơi trên mặt nước.

Một tiếng rú rít mới lại làm cô chói tai.

Lúc này không phải là máy bộ đàm rồi.

Cô cố tìm kiếm để xem nơi phát ra tín hiệu, nhưng trong nước bị ô nhiễm thật khó nhìn được. Có cái gì đó đang lao đến rất nhanh.

Là một sĩ quan tình báo hải quân, cô đã có quá nhiều thời gian trên tất cả các loại tàu, kể cả tàu ngầm. Cô nhận ra ngay tiếng rít đều đều.

Ngư lôi.

Gần trên chiếc tốc hạm.

Cô nhào lên phía trước song biết rằng mình sẽ không bao giờ đến kịp với họ được.

***

1 giờ 46 phút chiều.

Monk vẫn điều khiển động cơ thuyền trong khi vẫn quan sát tàu tốc hạm qua ống nhòm. Nó vừa biến mất sau mũi bán đảo. Nhưng anh đã thấy nó đi chậm lại một cách đáng ngờ vài giây trước đây, cách hai trăm thước Anh. Không có hoạt động gì đáng kể trên boong tàu nhưng anh đã để ý có một loạt bong bóng sùi lên chung quanh khi con tàu chậm rãi ra xa.

Rồi anh nghe tiếng rú rít trong máy bộ đàm. Kat xuất hiện vài giây sau đó.

Họ phải rời khỏi đây ngay. Anh linh tính điều ấy trong đầu.

“Monk!” Có tiếng gọi anh. Đó là Gray, nhô lên từ phía cảng.

Lạy Chúa.

Anh bắt đầu hạ thấp ống nhòm khi phát hiện ra một vật đang lao qua nước. Một vật kim loại.

“Mẹ kiếp…”

Bỏ ống nhòm xuống, đẩy mạnh cần lái. Con tàu lao ra phía trước với tiếng rồ lên của động cơ. Anh vận bánh lái. Cách xa Gray.

“Tất cả mọi người xuống” anh hét lên rồi chụp mặt nạ vào mặt. Anh cũng không còn thời gian để kéo khoá bộ quần áo lặn.

Với chiếc thuyền đang lao nhanh, Monk chạy đến khoang cuối, trèo lên thành tàu rồi nhảy xuống nước.

Quả ngư lôi nổ phía sau anh. Sức ép của cú nổ làm anh lộn ngược. Có cái gì đó kéo anh từ phía dưới, đập mạnh vào hàm răng. Anh quật xuống nước, lộn trên mặt nước biển rồi bị một ngọn lửa đuổi theo.

Trước khi nó kịp liếm vào người anh, anh đã rơi xuống vòng tay êm ái của biển cả.

***

Rachel vừa nhô lên khi Monk hét to. Cô nhìn thấy anh chạy về cuối tàu. Phản ứng trước vẻ hốt hoảng của anh, cô ngụp vội xuống rồi lặn đi.

Vụ nổ đến.

Chấn động mạnh quá, nước đập mạnh vào tai cô qua cả bộ quần áo lặn cô đang mặc.

Mặt nạ lặn bị vỡ. Nước mặn tràn vào.

Cô cố ngoi lên mặt nước, mắt cay xè vì nước biển.

Khi đã ngoi lên mặt nước, cô xả hết không khí, ho rồi khạc mạnh. Những mảnh vụn tiếp tục rơi như mưa xuống mặt biển. Con thuyền rung mạnh rồi bùng cháy. Những con sóng lửa xăng toả ra khắp nơi.

Cô tìm kiếm trên mặt biển.

Không có ai cả.

Rồi ở phía bên trái cô, một thân hình nhô lên khỏi mặt nước, đó là Monk, mặt đờ đẫn, ngây dại.

Cô lao tới, nắm lấy một cánh tay anh ta. Mặt nạ của Monk đã xoay ngược trên đầu. Cô cố giữ anh khi anh ta ra sức khạc nhổ.

“Mẹ kiếp” Monk khạc ra rồi kéo ngược chiếc mặt nạ về đúng chỗ.

Một tiếng động mới xuất hiện dưới nước. Cả hai quay lại.

Rachel thấy một chiếc tàu cao tốc lớn lượn vòng quanh pháo đài rồi hướng về phía họ.

“Lặn xuống!” Monk thét lên.

Họ cùng nhau ngụp xuống dưới nước. Vụ nổ làm bùn cát bay mù mịt không thể nhìn thấy gì trong vòng vài feet.

Rachel chỉ về hướng lối vào của hang ngầm đã bị bùn che lấp. Họ phải đến chỗ cất mấy cái bình ôxy, nguồn cung cấp khí thở đang rất cần.

Tiến đến một đống đá, cô cố tìm kiếm chỗ vào cửa hang. Thế những người khác ở đâu rồi?

Cô vẫn quanh quẩn chỗ đám đá cuội lớn. Monk vẫn bơi cùng với cô nhưng anh đang đánh vật với bộ quần áo lặn. Anh mới kéo khoá lên được một nửa. Khoảng trên bị bật tung cả cuộn góc.

Thế những chiếc bình ôxy đâu rồi. Liệu Rachel có tìm thấy không?

Một vật đen sì chạy qua đầu họ, lui ra xa bờ. Tàu cao tốc.

Theo suy nghĩ của Monk, chính cái đó là nguồn gốc của những phiền toái cho họ.

Một áp lực mạnh đang dâng lên trong ngực Rachel.

Ánh sáng chói loà chiếu sáng trên đầu, cô di chuyển theo phản xạ tự nhiên về phía trước hy vọng có thể tìm thấy bác cô hoặc Gray.

Vượt qua chỗ tối, những tên thợ lặn bơi về phía sáng, bám vào cái máy lặn. Bùn đất bám theo chúng.

Những kẻ đó đã lập ra một cái bẫy gần với bờ biển.

Phản chiếu dưới ánh đèn chiếu sáng là những mũi tên bằng kim loại sáng loáng. Những khẩu súng ngắn.

Như thể nhấn mạnh hơn nữa mối đe doạ, một tiếng bụp phát ra. Một mũi tên lao về phía Monk. Anh né người sang bên. Ngọn lao xuyên qua phần trên phanh ra của áo lặn.

Rachel giơ hai tay lên về phía những gã thợ lặn.

Một trong hai tên chỉ ngón tay cái ra hiệu họ phải ngoi lên mặt nước.

Bị bắt rồi.

***

Gray cố gắng giúp Vigor.

Vị linh mục bị va đập vào anh khi con thuyền nổ tung. Ông bị một mảnh thuỷ tinh bắn vào đầu, cắt ngang qua cổ. Máu trào ra từ vết cắt. Anh chưa biết vết thương có nặng lắm không nhưng ông bác của Rachel xem ra đã xỉu đi.

Gray cố lấy được mấy cái bình ôxy rồi cố buộc vào ông linh mục. Gray ra hiệu cho ông khi khí ôxy tràn vào rồi vòng tới bình thứ hai để cài chốt.

Anh hít mấy hơi thật sâu.

Anh nhìn cửa vào hang ngầm. Không thể nào trốn ở đây được. Nhất định tụi Long Đình sẽ tới đây. Gray không muốn mình bị cài bẫy trong một cái mộ khác nữa.

Nắm lấy bình ôxy, Gray chỉ ra hướng khác.

Vigor gật đầu nhưng mắt ông vẫn tìm kiếm trong đám nước vẩn đục.

Anh đọc được nỗi lo sợ của ông.

Rachel.

Bất cứ kiểu gì họ cũng phải sống sót. Gray đi trước dẫn theo Vigor. Họ phải tìm được một cái khe lõm trong những tảng đá cuội lớn để nấp. Lúc trước, anh đã để ý có một tảng đá lớn cách đấy chừng mười thước Anh, bị hất lộn ngược cạnh những tảng khác.

Anh hướng dẫn Vigor đi dọc theo tảng đá. Con tàu lại xuất hiện. Anh đẩy linh mục vào bóng tối, rồi ra hiệu ông cứ ở đó, đeo cái bình ôxy vào, buông tay ra.

Anh giơ tay lên rồi làm một vòng tròn.

Tôi sẽ đi kiếm những người khác.

Vigor gật đầu, có vẻ như vẫn hy vọng.

Gray quay lại chỗ hang ngầm nhưng anh vẫn tiến gần đáy biển. Có thể những người khác sẽ quay lại lấy bình ôxy. Anh lách qua các khu vực tối om và men theo các tảng đá cuội lớn.

Khi anh tiến đến gần lối vào hang ngầm, một tia sáng xuất hiện. Gray lui lại. Những tia sáng khác nhau chiếu vào các tảng đá rồi chĩa ra ngoài.

Anh chuyển dịch vào chỗ tối đằng sau một tảng đá chờ xem sao.

Sau vài giây, một mệnh lệnh nào đó được truyền đi. Một nhóm năm thợ lặn nữa, từng người một bơi vào trong hang ngầm. Gray nhận ra bóng mảnh mai cuối cùng vào khu mộ.

Seichan.

Gray quay lại. Không có đồng đội nào của anh sẽ tới đây giờ này.

Khi anh lao ra từ chỗ nấp, một thân hình ào tới trước mặt như xuất hiện từ nơi vô định.

To lớn. Mũi súng ấn chặt vào khoang bụng anh.

Ánh sáng chói chang xung quanh.

Đằng sau cái mặt nạ. Gray nhận ra khuôn mặt nặng như chì của Raoul.

***

Rachel giúp Monk. Mũi tên đã ghìm chặt cái áo lặn của anh vào đáy biển. Cô kéo giúp anh ra.

Cách đó chưa đầy một mét, hai gã thợ lặn vòng lại quanh chiếc máy lặn giống như những kẻ lướt ván trên bàn lướt ván bị gãy. Một tên ra hiệu cho họ nhô lên. Bây giờ.

Rachel chẳng chờ chúng phải gục.

Khi cô tuân lệnh, một bóng đen xuất hiện phía sau hai gã thợ lặn.

Cái gì vậy?

Hai ánh bạc loé lên.

Một gã thợ lặn nắm chặt ống dưỡng khí của hắn. Quá muộn rồi. Qua mặt nạ của gã, Rachel nhìn thấy gã đang nuốt vào ngụm lớn nước biển. Gã thứ hai lại còn ít may mắn hơn. Gã tuột ra khỏi cái máy lặn, bị một nhát dao xuyên qua cổ họng.

Máu ộc lên như một đám mây.

Người tấn công rút lưỡi dao ra và đám mây máu lại đông đặc hơn.

Rachel phát hiện ra vạch màu hồng trên áo lặn màu đen của người vừa tấn công. Kat.

Gã thợ lặn thứ nhất nấc lên rồi quằn quại, ngáp mạnh trong mặt nạ. Gã cố chồi lên mặt nước nhưng Kat ở đó rồi. Dao ở cả hai tay vào gã một cách thật hiệu quả.

Kat đạp gã xuống. Nặng nề với chiếc bình ôxy và thắt lưng, thân hình gã tụt nhanh xuống đáy biển.

Kết thúc, cô kéo lấy chiếc bàn lặn đưa cho Rachel và Monk. Cô giơ tay lên mặt nước rồi chỉ vào cái bàn lặn.

Cần phải tạo ra một lối thoát nhanh chóng.

Rachel không biết điều khiển cái bàn lặn đó thế nào nhưng Monk lại biết. Anh trèo lên cái bàn lặn nắm tay vào ghi đông rồi vẫy Rachel trèo lên trên.

Cô làm theo rồi vòng tay quanh ôm lấy vai anh. Ánh sáng nhảy múa trên màn kính che của cô.

Kat bơi sang cái bàn lặn tiếp, khẩu súng lục trong tay.

Monk vận tay lái bàn lặn cố tới nơi an toàn có không khí trong lành.

Họ bật tung khỏi cái bàn lặn như con cá voi lao lên khỏi mặt nước rồi rơi xuống. Rachel bị đau ê ẩm nhưng cô vẫn bám thật chặt. Monk vọt qua khu vực nước yên ả, theo hình chữ chi qua chỗ đám dầu loang dày đặc cháy bừng bừng.

Rachel liều bỏ một tay giật mặt nạ thở chút khí trời.

Cô cũng kéo mặt nạ của Monk ra.

“Này, phải chú ý đến cái mũi của mình đấy.” Anh nhắc.

Họ vòng qua cái mũi thuyền bị lật ngược chỉ kịp nhìn thấy cái bóng lù lù của chiếc tàu cao tốc đang chờ họ phía bên trái.

“Có thể chúng vẫn chưa nhìn thấy chúng ta.” Monk thì thào.

Tiếng súng nổ chát chúa qua mặt biển, hướng thẳng vào họ.

“Bám chặt vào.” Monk hét lên.

***

Mũi súng của Raoul buộc Gray phải ra khỏi chỗ anh nấp. Một gã thợ lặn khác nhấc mũi lao thứ hai nhằm vào họng Gray.

Khi Gray vừa di chuyển, một con dao từ chỗ Raoul vung vào người anh.

Anh lui lại, lưỡi dao chỉ cắt được cái khoá móc bình dưỡng khí. Cái vật nặng kềnh càng đó rơi tõm xuống đáy biển. Raoul vẫy anh tháo nốt cái khoá điều chỉnh. Liệu chúng định dìm anh chết đuối chăng?

Raoul chỉ lối vào hang ngầm gần đó.

Rõ ràng chúng muốn tra hỏi anh trước đã.

Anh không còn sự lựa chọn nào.

Gray bơi tới cửa vào hang hai bên có hai gã bơi kèm. Anh nhào vào trong, cố nghĩ ra một kế hoạch. Anh lướt vào vùng nước đã thấy ở đó đầy cứng những gã khác mặc quần áo lặn. Chúng đeo các bình ôxy nhỏ nên có thể dễ dàng đi vào trong hầm ngầm. Vài tên đã cởi bỏ áo lặn và bình ôxy. Những tên khác chĩa súng.

Gray bước ra khỏi vũng nước rồi bỏ mặt nạ. Mọi động tác của anh đều bị khống chế bởi một lưỡi giáo.

Anh để ý Seichan đứng dựa vào một bên tường, một đầu gối đang co lên. Cô ta làm mỗi động tác giơ một ngón tay lên chào anh.

Bên phía kia, một thân hình to lớn lội vào hang, Raoul.

Bằng một động tác, gã đàn ông kềnh càng này nhảy vọt từ dưới vũng nước lên bờ, như để chứng minh sức mạnh của mình. Cơ thể của hắn chỉ vừa đủ lọt vào qua hầm ngầm. Hắn cũng bỏ lại bình ôxy ở phía ngoài.

Trút bỏ mặt nạ kéo mũ lặn xuống, hắn bước tới chỗ Gray.

Lần đầu tiên, Gray có dịp nhìn kỹ hắn. Khuôn mặt hắn thật sắc sảo, mũii khoằm, dài và mỏng. Mái tóc đen nhánh của hắn xoã xuống hai vai. Cánh tay nổi u gân guốc, to như cặp đùi của hắn, chắc chắn phải là kết quả của quá nhiều thời gian trong phòng tập thể hình chứ không phải do công việc lao động chân tay.

Đường nét Châu Âu, Gray nghĩ.

Raoul cúi khom xuống anh, cố đe doạ.

Gray rướn một lông mày hóm hỉnh “Cái gì vậy?”

“Mày sẽ nói với chúng tao mọi thứ mày biết chứ?” Raoul nói. Tiếng Anh của hắn thật trôi chảy, nhưng âm điệu nghe đúng là Đức.

“Còn nếu như tao không?”

Raoul vẫy một tay rồi thấy một hình người nữa bị đẩy vào vũng nước. Gray lập tức nhận ra Vigor. Chúng cũng tóm được vị linh mục.

“Không có rađa nào có thể phát hiện được đâu”. Raoul nói.

Vigor bị chúng lôi xềnh xệch vào vũng nước không hề nhẹ tay chút nào. Máu từ vết thương trên đầu vẫn rỏ tong tong xuống một bên má. Ông bị ấn tới trước mặt bọn chúng. Mất máu nhiều và quá mệt nên ông ngã vật xuống.

Gray cúi xuống định đỡ ông dậy nhưng một mũi giáo đã đẩy lùi anh lại.

Một gã thợ lặn nữa xuất hiện ở vũng nước. Rõ ràng hắn phải xách quá nặng. Raoul bước tới đỡ hắn. Đó là một thứ có hình dạng như quả chuông - một quả lựu đạn cháy.

Raoul khoác quả lựu đạn lên vai rồi bước tới họ. Hắn giơ súng chĩa vào hạ bộ Vigor. “Vì ngài đây đã thề không sử dụng thứ này trên cơ thể nên chúng ta sẽ bắt đầu từ đây. Bất kỳ sự trượt chân nào thì ngài đây sẽ tham gia dàn đồng ca của những kẻ bị thiến ở nhà thờ của y”.

Gray đứng thẳng dậy. “Thế mày muốn biết điều gì?”

“Tất cả mọi thứ... nhưng đầu tiên, hãy chỉ cho chúng ta xem chúng mày tìm thấy gì.”

Gray giơ tay chỉ vào mộ Alexander rồi chỉ vào đường hầm thứ hai, cái thấp hơn, đòi hỏi phải cúi người xuống để vào. “Vào lối đó”. Anh nói.

Cặp mắt của Vigor mở rộng.

Raoul cười toác miệng, nhấc khẩu súng lên. Hắn vẫy một nhóm tiến vào trong hầm. “Hãy kiểm tra lối đó.” Hắn nói.

Năm tên đi vào, ba tên ở lại với Raoul.

Seichan dựa vào gần cửa vào hang, nhìn tốp người biến mất. Cô ta định bước theo sau.

“Không phải cô,” Raoul nói.

Seichan liếc xéo nhìn lại. “Liệu anh và đồng bọn có muốn rời hải cảng này không?”

Mặt Raoul đỏ bừng.

“Tàu là của bọn ta.” Cô ta nhắc hắn rồi cúi người khom vào.

Raoul bóp chặt nắm tay, nhưng vẫn giữ im lặng.

Phiền toái trên thiên đường.

Gray quay lại. Cặp mắt Vigor nhìn chằm chằm vào anh. Gray cũng đưa ánh mắt ra hiệu.

Hãy lặn đi ngay lúc có thể.

Anh nhìn vào cái hang một lần nữa. Anh cầu mong mình đúng về câu đố của con nhân sư. Sẽ là cái chết nếu giải sai câu đố. Chắc chắn điều đó được chứng minh ở đây, cách này hay cách khác.

Chỉ còn mỗi một bí mật phải trả lời.

Ai sẽ chết?

***

Monk tránh luồng đạn. Bàn lặn của anh trườn trên mặt nước. Rachel bám chặt vai anh, làm anh ngột thở.

Hải cảng thật hỗn loạn. Những chiếc thuyền khác tìm cách trốn khỏi vụ đụng độ, tản đi như một bày cá. Monk lao trúng vào một chiếc thuyền câu tôm rồi bay vọt lên không trung.

Luồng đạn bắn vào những đợt sóng phía dưới.

“Bám chặt vào!” Anh hét lên.

Anh vẫn giữ chặt cái bàn lặn khi nó chạm nước. Họ lặn xuống dưới rồi lại tiếp tục lặn xuống sâu hơn tới ba feet.

Ít nhất đây là điều anh hy vọng.

Monk phải nheo mắt. Không có mặt nạ anh chả nhìn thấy gì. Nhưng trước khi lao xuống anh đã nhìn thoáng một cái thuyền thả neo ngay phía trước...

Nếu như anh có thể chui xuống dưới cái thuyền đó... để nó vào giữa anh và tàu cao tốc....

Anh đếm nhẩm trong đầu, tính toán và cầu nguyện.

Mọi vật hình như tối sầm đi qua mi mắt anh. Bị che khuất bởi bóng tối của chiếc thuyền buồm. Anh đếm bổ sung thêm số bốn rồi ngóc lên mặt biển.

Monk quay đầu lại. Họ không chỉ vượt qua được cái thuyền buồm. “Mẹ kiếp...”

Con tàu cao tốc phải vòng tránh vật cản đã mất hướng.

“Monk!” Rachel hét lên bên tai anh.

Anh nhìn trước mặt thấy hàng tá thuyền đang ở đó, có cả chiếc thuyền với cặp vợ chồng trần như nhộng trên boong. Họ đang lao như bay về phía cổng cảng. Xem ra họ chẳng chút gì ngượng ngùng cả.

Monk lại lao xuống tiếp. Họ lặn một mạch nhưng liệu có đủ sâu để lặn dưới tàu cao tốc giống như anh đã làm với chiếc thuyền buồm.

Không có câu trả lời.

Monk đâm sầm vào sườn tàu bằng mũi của máy lặn. Cái bàn lặn đâm thẳng vào phần gỗ của mạn tàu, vai anh bị xây xát. Anh lại vọt lên và đâm sâu vào hơn.

Cuối cùng anh thoát được phía dưới của con tàu rồi lại lao vào khoảng nước trong.

Anh vọt lên, biết rằng mình không còn nhiều thời gian.

Rachel bị rơi đâu mất, chắc là sau vụ va chạm đầu tiên.

***

Gray bặm môi lại.

Một sự hỗn loạn có thể nghe thấy ngay phía dưới cái hầm thấp. Kẻ đầu tiên trong bọn chúng vừa tới ngưỡng cửa hầm. Chắc đường hầm cũng ngắn thôi.

“Một cái cánh cửa bằng vàng”. Anh nghe thấy tiếng hét to.

Raoul vội vã lao đi vẫn kéo xềnh xệch Gray theo cùng. Vigor bị giữ lại đó bởi tên thợ lặn có khẩu súng lục.

Cái hầm ngầm được thắp sáng bởi ánh đèn flash kéo dài chỉ độ ba mươi thước Anh, hơi chếch một chút. Không thể nhìn thấy điểm cuối cùng, nhưng hai tên cuối hàng và Seichan soi bóng chập chờn qua ánh đèn, tất cả đều hướng về phía trước.

Gray bỗng có cảm giác e ngại biết đâu họ đã sai về chiếc chìa khoá vàng vừa tìm thấy. Có thể nó được sử dụng cho cánh cửa này.

“Cửa không khoá.” Một giọng nữa hét lên bằng tiếng Đức.

Từ chỗ đang đứng. Gray nghe thấy tiếng động khi cánh cửa mở ra.

Tiếng động quá lớn.

Seichan chắc cũng nghe thấy. Cô ta xoay người định nhảy lui lại. Đã quá muộn.

Từ cả bốn bức tường, các mũi xiên thép nhọn hoắt lao ra từ các khe hõm và khoảng tối.

Chúng lao qua lối đi, đâm xuyên thịt xương rồi dính năm tên kia vào tường đối diện. Vụ hành quyết này diễn ra trong vòng vài giây.

Đèn tắt ngóm. Những gã kia kêu gào, bị xiên ngang người rồi ghim chặt vào đó.

Seichan chỉ kịp nhảy ra còn hai bước tới cửa thoát nhưng đoạn cuối của cái bẫy đã túm được ả. Một mũi lao nhọn hoắt thò ra xuyên ra vai ả. Cô ả bị giữ chặt lại, thò cả chân ra ngoài.

Một tiếng kêu đau đớn là tất cả những gì cô ả có thể làm được, rồi rũ người xuống mũi lao thép.

Quá sốc, Raoul tuột tay ra. Tranh thủ cơ hội này, Gray vùng mạnh rồi lao xuống vũng nước.

“Đi nào.” Anh hét với Vigor.

Trước khi có thể tiến bước tiếp, một vật gì đâm mạnh vào sau gáy. Rất mạnh. Gray khuỵu xuống. Anh lại bị đánh mạnh bên thái dương bằng báng khẩu súng ngắn.

Anh đã đánh giá thấp tốc độ của gã khổng lồ.

Một sai lầm.

Raoul đá thẳng vào mặt Gray rồi lấy hết sức bình sinh giẫm mạnh chiếc ủng lên cổ anh.

Ngáp mạnh. Gray nhìn thấy Vigor lao ra khỏi vũng nước nhưng vị linh mục đã bị tên kia tóm lấy cổ chân không chạy đi đâu được.

Raoul cúi xuống nhìn Gray giễu cợt.

“Một trò ngu xuẩn.” Hắn nói.

“Tôi không biết.”

Chiếc ủng lại giẫm mạnh hơn, làm anh nghẹn lời.

“Tuy nhiên mày cũng loại bớt một vấn đề cho tao.” Hắn nói. “Loại con chó cái đó ra khỏi cuộc chơi. Nhưng giờ thì còn có vài việc phải làm giữa tao và mày…”

***

Rachel cố gắng trồi lên mặt nước, va mạnh đầu vào mạn tàu. Cô bị sặc vì một ngụm nước rồi cố hít được chút khí trời. Cô ho, vật vã không thể nào ngừng được. Chân tay quều quào.

Một cánh cửa bỗng mở toang ra rồi cô thấy một người đàn ông trung niên trần như nhộng đứng đó không một mảnh vải, hỏi bằng tiếng Bồ Đào Nha xem cô có sao không.

Cô lắc đầu, tiếp tục ho.

Ông ta cúi xuống đưa tay cho cô. Hãy cầm lấy, cô đồng ý để được kéo lên rồi đứng đó run rẩy. Monk ở đâu rồi nhỉ?

Cô nhìn chiếc tàu cao tốc rời đi, hạ thấp xuống vùng nước sâu hơn. Lý do chả mấy chốc trở nên rõ ràng. Một vài chiếc tàu cảnh sát Ai Cập lao ra từ phía cầu tàu, tăng tốc độ, cuối cùng thì cũng đáp ứng. Sự hỗn loạn trên hải cảng chắc làm họ chậm trễ nhưng thà chậm còn hơn không.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Rachel quay lại nhìn thấy cả người đàn ông và vợ ông ta đều trần truồng như nhau.

Trừ khẩu súng.

***

Monk lặn xuống bên cạnh chiếc thuyền buồm tìm kiếm Rachel. Phía xa ở hải cảng, một chiếc thuyền cảnh sát kéo còi rền rĩ. Ánh sáng xen lẫn màu đỏ và trắng. Chiếc tàu cao tốc lao vọt đi, tăng tốc độ tối đa.

Bỏ trốn.

Cảnh sát không có cách nào bắt nó được. Chiếc tàu cao tốc hướng về phía vùng biển quốc tế hoặc tới một bến cảng bí mật nào đó.

Monk tập trung mọi sự chú ý vào việc tìm kiếm Rachel. Anh sợ phải tìm thấy cô nằm úp mặt nổi lềnh bềnh trên mặt nước biển ô nhiễm. Anh vòng quanh con thuyền, cố tiến vào gần hơn.

Anh phát hiện có gì đó động đậy trên boong tàu phía sau.

Rachel… cô đứng quay lưng về phía anh, trông có vẻ khập khiễng. Người đàn ông trung niên trần truồng đang dùng một tay đỡ cô.

Anh chậm lại. “Rachel… cô có…”

Cô quay lại nhìn, cặp mắt khiếp sợ. Người đàn ông giơ tay kia lên. Y cầm một khẩu tự động dẹt nòng, chĩa vào mặt Monk.

“Ồ không… tôi nghĩ rằng không nên.” Monk lắp bắp.

***

Gray cảm giác như cổ mình sắp bị gãy.

Raoul quỳ lên trên người anh, một đầu gối của hắn ấn vào giữa lưng còn đầu gối kia ấn vào sau gáy. Một tay vặn tóc anh, giật mạnh ra phía sau. Bàn tay kia của hắn cầm khẩu súng chĩa thẳng vào mắt trái của Vigor.

Vị linh mục đang quỳ trên đầu gối, hai bên là hai gã thợ lặn cùng cầm súng. Tên thứ ba đứng nhìn gườm gườm tay lăm lăm con dao. Tất cả các cặp mắt đều vằn lên sự thù hận.

Trò chơi của Gray đã cướp đi sinh mạng năm đồng đội của chúng.

Vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ trong đường hầm nhưng không thể cứu chúng được. Chỉ có trả thù.

Raoul cúi xuống gần hơn. “Thôi chơi thế là đủ rồi. Mày biết gì ở…”

Một tiếng xoẹt ngắt lời hắn.

Khẩu súng tuột ra khỏi tay Raoul. Một tiếng gào bật lên từ miệng hắn rồi ngã nhào xuống khỏi Gray.

Thoát ra, Gray lăn một vòng trên sàn, giật lấy khẩu súng bắn thẳng vào một tên đang giữ Vigor.

Viên đạn xuyên qua cổ y làm y ngã bật ngửa.

Tên kia đứng thẳng dậy, quay súng về phía Gray nhưng trước khi y kịp bắn thì một mũi lao từ vũng nước xuyên qua không trung đâm thẳng vào bụng y.

Khẩu súng của y bắn loạn xạ khi y ngã nhào xuống.

Vigor đạp mạnh khẩu súng về phía Gray rồi cúi người xuống.

Gray nắm lấy khẩu súng rồi quay về phía Raoul.

Gã khổng lồ chạy về phía hầm bên cạnh, đường hầm dẫn đến ngôi mộ của Alexander.

Raoul vẫn lấy tay ôm chặt cổ tay kia bị một lưỡi lao xuyên suốt qua.

Cú phóng dao của Kat thật chính xác, đã tước vũ khí và sức lực của hắn.

Tên cuối cùng của tốp lính Long Đình, kẻ mang con dao, là tên đầu tiên bước vào trong đường hầm và dẫn đường.

Gray bước vội tới nhắm vào Raoul rồi nhả đạn.

Ngọn lao được phóng vào phía đường hầm. Raoul không thể kịp tới chỗ ngoặt được. Phát đạn bắn trúng vào lưng gã khổng lồ rồi bật mạnh đi.

Ngọn lao đâm xuống nền đá vô hại.

Gray thầm rủa sự may mắn của mình. Anh cố bắn vào quả lựu đạn cháy vẫn còn ở trên vai Raoul. Hắn đã được cứu vì chính quả bom chết tiệt đó.

Gã khổng lồ biến mất sau khúc quành đầu tiên của đường hầm.

“Chúng ta phải đi thôi.” Kat nói. “Tôi đã giết hai tên đứng gác bên ngoài, chui vào đây bằng một trong mấy bàn lặn của chúng làm chúng hoàn toàn bất ngờ. Nhưng không biết còn bao nhiêu tên vẫn ở ngoài đó.”

Gray vẫn nhìn vào đường hầm, phân vân.

Vigor vẫn ở dưới vũng nước. “Rachel…?”

“Tôi đã đưa cô ta lên một chiếc bàn lặn khác cùng với Monk. Có thể lúc này họ đã ở trên bờ rồi.”

Vigor ôm chặt lấy Kat, đôi mắt ánh nước mắt vì xúc động. Ông kéo mặt nạ xuống.

“Chỉ huy?”

Gray tính đuổi theo Raoul nhưng e chó cùng dứt giậu. Anh không biết liệu Raoul có còn khẩu súng hay thứ vũ khí nào nữa không nhưng chắc chắn gã khốn kiếp đó vẫn còn một quả bom. Raoul có thể ném ra đây bằng một đoạn dây ngắn rồi giết tất cả.

Anh quay đi.

Họ đã có những gì mình cần.

Một tay đặt lên cái túi bên đùi nơi cất chiếc chìa khoá vàng.

Đã đến lúc phải đi.

Gray kéo mặt nạ lên rồi nhập vào hai người kia. Trên nền đá, một gã bị anh bắn xuyên qua cổ đã chết. Tên kia rên rỉ, bị bắn vào bụng, một vũng máu ở dưới lưng. Bắn trúng vào thân hoặc chỗ nào đó. Y sẽ chết trong vài phút nữa.

Gray không hề thương xót, anh nhớ tới thảm cảnh ở Cologne và Milan.

“Chúng ta hãy nhanh chóng rút khỏi đây”.

Raoul giằng mũi lao ra khỏi bàn tay hắn. Thép dính chặt vào xương. Cả cánh tay và ngực hắn như có lửa cháy, làm hắn tức sôi lên. Máu trào ra. Hắn kéo chiếc găng ra rồi buộc xung quanh vết thương ở bàn tay.

Xương không bị gãy.

Tiến sĩ Alberto Menardi với kiến thức y tế sẽ chữa giúp hắn.

Raoul nhìn suốt căn phòng được chiếu sáng bởi ánh đèn flash của hắn trên nền. Chỗ này là chỗ quái quỷ nào thế này,

Cái kim tự tháp thủy tinh, nước, bầu trời đầy sao…

Gã sống sót cuối cùng, Kurt đã quay lại từ đường hầm. Gã đi trinh sát lối vào. “Chúng đi rồi.” Gã báo cáo. “Bernard và Pelz đã chết.”

Raoul nhanh chóng chấm dứt cấp cứu rồi tính toán sẽ làm gì tiếp. Chúng phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Những tên Mỹ chắc sẽ đưa cảnh sát Ai cập vào thẳng chỗ này. Kế hoạch ban đầu là nhằm kéo nhà cầm quyền địa phương đi chỗ khác cùng với chiếc tàu cao tốc, để mặc cho Raoul và nhóm của hắn tiến hành điều tra dưới này một cách bí mật, sau đó tìm cách chuồn bằng một chiếc thuyền trông thật bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng giờ đây mọi việc đã thay đổi.

Chửi bới vài câu, Raoul cúi xuống cái túi của hắn đặt dưới đất. Trong đó có một chiếc máy ảnh số. Hắn phải chụp lại rồi đưa cho Alberto và truy lùng tụi Mỹ.

Cũng chưa phải là hết.

Khi Raoul lấy máy ảnh ra, chân hắn lại đạp phải cái chốt ở quả lựu đạn cháy. Một miếng băng dính bong ra. Hắn không thèm để ý đến khi thấy dòng số màu đỏ lập lòe hắt lên bức tường bên cạnh.

Mẹ kiếp….

Quỳ xuống, hắn giật quả bom rồi quay cái mặt số lên nhìn.

Tác động nào đây đã làm đồng hồ chạy.

Hắn gõ gõ vào nút hủy. Không động tĩnh gì.

Hắn giơ tay lên, cử động đột ngột làm cánh tay đau nhức.

“Đi thôi.” Hắn ra lệnh cho Kurt

Cặp mắt tên kia nhìn vào quả bom. Y nhìn lên, gật đầu rồi chạy ra cửa.

Raoul lấy máy ảnh số ra, chụp vài kiểu thật nhanh, đóng máy lại nhét vào túi rồi bước đi.

00.19

Hắn ra khoang bên ngoài. Kurt đã biến đâu rồi.

“Raoul”. Một giọng gọi hắn.

Hắn quay lại, giật mình, nhưng đó chỉ là Seichan. Con chó cái vẫn bị giữ trong hầm kia.

Raoul lấy tay vẫy ả. “Thật vui vì đã cộng tác với cô.”

Hắn kéo mặt nạ xuống, rồi lao xuống vũng nước, chui qua đường ngầm thấy Kurt vẫn chờ bên ngoài. Y đang kiểm tra hai cái xác khác, hai tên nữa trong tốp của hắn. Kurt lắc đầu.

Căm hờn trào lên trong hắn.

Rồi một tiếng nổ lớn rung chuyển qua nước giống như có một đoàn tàu chở hàng vừa chạy qua. Căn hầm đằng sau hắn đầy ánh lửa da cam. Hắn quay lại khi thấy ngọn lửa lụi dần. Rung chuyển cũng giảm đi.

Tất cả chấm dứt.

Raoul nhắm mắt lại. Hắn chả có gì để đưa ra cả. Long Đình đang nắm những quả bóng của hắn… Có thể còn nhiều hơn nữa. Hắn tính chuyện bơi đi rồi biến mất. Hắn có tiền gửi ở ba tài khoản khác nhau ở ngân hàng Thụy Sỹ.

Nhưng hắn sẽ vẫn bị truy lùng.

Cái máy bộ đàm của Raoul bỗng vang bên tai. “Hải cẩu một, đây là tàu kéo chậm.”

Hắn mở mắt ra. Đó là con tàu chở tụi hắn ra. "Hải cẩu một ở đây." Hắn trả lời.

"Chúng tôi báo cáo có thêm hai hành khách bổ sung nữa trên thuyền."

Raoul chau mày. “Hãy nói rõ thêm."

"Một người phụ nữ ông biết và một người Mỹ."

Raoul nắm chặt bàn tay bị thương. Nước biển mặn làm cơn đau âm ỉ. Lửa cháy bùng trong hắn.

Tuyệt vời.

***

3 giờ 22 phút chiều

Gray bước dọc theo chiều dài căn hộ khách sạn Monk đã đặt cho cả nhóm. Họ đang ở trên tầng thượng khách sạn Corniche, tới đây chỉ mới hai mươi lăm phút trước. Cửa sổ ban công nhìn ra Thư Viện Alexandria mới. Cảng phía sau sáng lên như một tảng băng màu sẫm. Những con tàu hình như đang ngủ tại chỗ. Sự yên tĩnh đã nhanh chóng trở lại với cảng.

Vigor đã theo dõi trên kênh tin tức địa phươngvà nghe một nhà báo Ai cập đưa tin về vụ đụng độ một nhóm buôn lậu ma tuý. Cảnh sát đã không thể trấn áp được chúng. Tụi Long Đình đã tẩu thoát.

Gray cũng biết rằng ngôi mộ đã bị phá hủy. Anh và những người khác đã sử dụng các bình ô xy và hai cái bàn chân nhái để lặn bỏ ngoài để trốn sang phía bên kia của cảng nơi họ giấu các thứ đồ dưới một cầu tàu. Nhưng khi đang vượt qua, Gray đã nghe một tiếng nổ dưới nước phía sau.

Quả lựu đạn cháy.

Raoul chắc đã cho phát nổ quả lựu đạn trước khi chuồn.

Sau khi Gray, Kat và Vigor trèo lên cảng, mặc quần áo bơi, họ nhanh chóng hòa vào đám đông người đi tắm biển rồi đi ngang qua công viên ven biển để đến khách sạn. Gray tưởng Monk và Rachel đã ở đó rồi.

Nhưng vẫn không thấy dấu vết gì của bọn họ.

Không tin nhắn, không có cú điện nào.

"Họ có thể đi đâu nhỉ?" Vigor hỏi.

Gray quay lại Kat. "Cô nhìn thấy họ rời đi bằng một chiếc máy lặn?"

Cô gật đầu, vẻ mặt như có lỗi. "Lẽ ra tôi phải chắc chắn…"

“Và cả chúng tôi đều chết," Gray nói “Cô đã lựa chọn đúng."

Anh không thể bắt lỗi cô được.

Gray lau mặt. "Nhưng cô ta còn có Monk đi cùng." Anh cố tìm cách trấn an.

“Chúng ta sẽ làm gì?” Vigor hỏi.

Gray hạ thấp cánh tay rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chúng ta phải giả thuyết là họ bị bắt. Không thể trông chờ vào sự an toàn của chúng ta kéo dài mãi. Chúng ta phải di tản.”

“Di tản?” Vigor nói, đứng phắt dậy.

Gray cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên vai mình. Anh nhìn thẳng vào Vigor, từ chối không chịu nhìn đi nơi khác. “Chúng ta không có sự lựa chọn.”

***

4 giờ 5 phút chiều

Rachel chui vào cái áo khoác trên boong. Cô quấn chặt quanh thân thể trần truồng của mình trong khi nhìn chằm chằm vào người cùng cabine.

Người đàn bà tóc vàng cao ráo, chân tay gân guốc, phớt lờ cô bước tới cửa cabine. ""Mọi cái xong rồi vào đây!" Ả gọi to qua hành lang.

Cánh cửa mở ra để lộ một người đàn bà thứ hai, cặp song sinh với ả kia nhưng tóc nâu. Ả bước vào, mở cửa cho Raoul. Gã đàn ông cao ngồng cúi xuống qua khung cửa.

"Cô ta không có gì," ả tóc vàng nói, vứt ra một đôi găng tay cao su. Ả đã tiến hành lục soát toàn bộ cơ thể Rachel. "Không giấu gì."

Chắc chắn là sẽ không lâu nữa. Rachel nghĩ một cách bực bội. Cô quay lưng lại rồi xiết chặt dây áo khoác dưới bộ ngực của cô. Ngón tay cô run rẩy. Cô vặn ngón tay vào chỗ nút buộc. Nước mắt như muốn trào ra, nhưng cô cố không để tên Raoul kia thoả mãn.

Rachel nhìn ra lỗ thông hơi nhỏ xíu, cố nhìn xem có địa điểm nào để biết mình đang ở đâu. Nhưng cô chỉ nhìn thấy toàn là biển không có gì đặc biệt cả.

Cô và Monk đã bị chuyển đi từ cái nhà thuyền lúc đầu. Chiếc thuyền đã chui ra khỏi cảng, gặp một chiếc tàu cao tốc rồi cả hai bị trói chặt, bịt cả miệng và mắt do bốn gã lực lưỡng áp tải. Chúng đẩy họ xuống một chiếc thuyền nhỏ hơn rồi biến mất. Họ đã đi như vậy tới nửa ngày rồi nhưng có khi chỉ hơn một giờ. Khi chiếc mũ trùm được kéo lên, Rachel đã thấy mặt trời quá đỉnh đầu.

Trong một cái vũng nhỏ bao bọc bởi những tảng đá lớn, chiếc tàu cao tốc lúc này nằm chờ trông giống như một con cá mập màu xanh lúc nửa đêm. Bọn thuỷ thủ đang bận rộn sắp xếp các loại thừng, chuẩn bị nhổ neo. Cô nhận ra Raoul đứng trên mũi tàu, khoanh tay trước ngực.

Bị tra tấn ở trên bờ, Rachel và Monk bị tách riêng mỗi người một chỗ.

Raoul xử lý Monk.

Rachel không biết điều gì đã xảy ra với đồng đội của cô. Cô bị chúng đưa vào dưới khoang cabin do hai ả đàn bà Amazone canh gác. Chiếc tàu cao tốc ngay sau đó rời khỏi vũng nhỏ tăng tốc độ rồi đi về phía Địa Trung Hải.

Chuyện đó đã cách đây chừng nửa tiếng rồi.

Raoul đến trước rồi kéo tay cô. Cánh tay kia của hắn bị băng bó. “Hãy đi với tôi.” Ngón tay của hắn bấu thật chặt vào cô chạm đến tận xương.

Cô đành phải để hắn dẫn đi qua một lối đi lát gỗ được thắp sáng. Lối đi này chạy từ mũi tàu đến cuối tàu, qua những cánh cửa dẫn vào các khoang riêng biệt. Chỉ có mỗi cái cầu thang tròn, giống như cái thang dẫn lên tầng trên.

Nhưng thay vì dẫn lên trên, hắn lại đưa cô về phía mũi tàu.

Raoul gõ cửa cabin cuối cùng.

“Vào đi.” Một giọng khản đặc nói.

Raoul đẩy cửa mở ra rồi kéo Rachel vào trong. Cabin này rộng hơn khoang chúng giam giữ cô. Nó chỉ có một cái giường và ghế nhưng cũng có một cái bàn viết, bàn con đầu giường và giá sách. Trên những thứ đó ngổn ngang các văn bản, tạp chí, kể cả những cuộn giấy. Một góc bàn viết có chiếc máy tính xách tay.

Người ở trong cabin đứng thẳng người lên rồi quay lại. Ông ta đang cúi xuống bàn, cái kínhh đeo trễ trên sống mũi.

“Rachel.” Người đàn ông nói giọng thân mật như thể họ là những người thân.

Cô nhận ra người đàn ông già cả này từ những ngày cô đi cùng với bác Vigor đến các thư viện Vatican. Ông ta là Viện trưởng Viện Cơ mật, tiến sĩ Alberto Menardi. Gã phản bội đứng cao hơn cô một cái đầu nhưng gã luôn có cái dáng khom khom làm cho mình thấp hơn để không gây sự chú ý.

Gã đập tờ giấy trên bàn. “Bàn viết mới toanh này, nét chữ của một người phụ nữ, nếu như tôi không nhầm cái bản đồ đây được vẽ bằng chính tay cô.”

Gã phẩy tay về phía cô.

Cô không có sự lựa chọn. Raoul đẩy cô lên trước.

Cô chúi người vào đống sách vở, phải nắm lấy thành bàn viết để khỏi ngã. Cô nhìn vào bản đồ Địa Trung Hải. Cái đồng hồ cát được vẽ trên đó cùng với tên của bảy kỳ quan thế giới.

Cô giữ vẻ mặt tỉnh bơ.

Chúng đã tìm thấy cái bản đồ của cô. Cô đã cất nó vào cái túi trong bộ quần áo khô. Cô tiếc là đã không đốt nó đi.

Alberto tiến đến gần. Hơi thở của gã sặc mùi dầu ôliu và vang chua. Gã lấy ngón tay chỉ vào đường trục mà Gray đã vạch vào. Nó dừng lại ở Rome. “Nói cho ta biết điều này.”

“Đó là nơi chúng tôi sẽ tới tiếp theo.” Rachel nói dối. Cô thở phào là bác cô đã không tự tay vẽ bằng mực lên đây. Ông chỉ đơn giản đưa ngón tay chỉ trỏ rồi dùng cái sống dao của Gray.

Alberto quay đầu lại. “Giờ thì tại sao lại thế? Tôi muốn nghe tất cả những gì liên quan đến việc xảy ra ở dưới ngôi mộ đó. Càng đầy đủ chi tiết càng tốt. Raoul cũng đã rất tốt cung cấp mấy tấm hình số nhưng ta nghĩ quan sát trực tiếp có lẽ có giá trị hơn.”

Rachel im lặng.

Ngón tay của Raoul xiết chặt vào cánh tay cô hơn. Cô nhăn mặt.

Alberto vẫy Raoul lui ra. “Không cần thiết phải làm thế đâu.”

Áp lực giảm đi song hắn vẫn không buông cánh tay cô ra.

“Anh có thằng cha người Mỹ để làm việc đó, phải không?” Alberto hỏi. “Có khi tốt hơn hết là anh chỉ cho cô bé. Chúng ta có thể được hưởng một chút không khí trong lành, phải không?”

Raoul cười toét miệng.

Rachel thấy nỗi lo sự như xiết chặt lấy người cô.

Cô bị dẫn ra ngoài cabin rồi buộc phải bước lên cầu thang. Khi cô trèo lên Raoul luồn tay vào bên trong áo khoác lần lần theo đùi cô, ngón tay xoa xoa. Cô vùng lên phía trước.

Cầu thang dẫn đến khoang trống của con tàu. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống cái sàn tàu màu trắng. Ba tên đi lại bên chiếc ghế bên cạnh tàu, cầm theo những khẩu súng trường.

Chúng nhìn cô.

Cô khép cái áo khoác kín hơn, rùng mình vì vẫn còn cái cảm giác khi tên Raoul chạm vào người cô. Gã khổng lồ trèo lên, tiếp sau là Alberto.

Cô bước vòng quanh một cái tường lớn ngăn cách khoang cầu thang với boong tàu.

Cô nhìn thấy Monk.

Anh nằm sấp, trần trụi trừ chiếc quần đùi, tay và chân bị trói chặt ra đằng sau, má áp vào mạn tàu. Có vẻ như hai ngón tay của anh đã bị bẻ gập. Máu bê bết trên boong. Anh mở một mắt sưng vù khi cô bước ra.

Anh không nhìn cô.

Điều đó làm cô sợ hơn bất cứ cái gì khác.

Raoul và bọn chúng chắc phải trút giận lên Monk, mục tiêu duy nhất của chúng.

“Cởi trói tay nó ra.” Raoul ra lệnh. “Dựng nó ngồi dậy.”

Bọn chúng đáp ứng rất nhanh. Monk rên rỉ khi cánh tay anh được cởi trói. Anh ngồi tựa lưng. Một tên trong bọn chĩa khẩu súng trường vào bên tai anh.

Raoul giật lấy một cái rìu ở gần đó.

“Ông làm cái gì vậy?” Rachel vội vã bước lên chắn ngang gã và Monk.

“Điều này phụ thuộc vào cô.” Raoul nói. Hắn khoác chiếc rìu lên vai.

Một tên trong bọn chúng như theo một tín hiệu bí mật nào đấy. Hai khuỷu tay của Rachel bị giật mạnh rồi đẩy về phía sau lưng cô.

Raoul chỉ cái rìu, một cánh tay về phía tên thứ ba. “Mày ngồi lên bụng nó, nắm lấy cánh tay trái của nó từ khuỷu tay trở xuống.” Raoul tiến lên phía trước khi tên kia tuân lệnh.

Hắn liếc về phía Rachel. “Tôi tin là giáo sư đã hỏi cô một câu hỏi rồi.”

Alberto bước lên trước. “Và nhớ đừng bỏ qua chi tiết nào.”

Rachel quá sợ để trả lời.

“Hắn có năm ngón tay về phía này.” Raoul nói thêm. “Chúng tao sẽ bắt đầu với những ngón đã bị gãy. Chúng không còn sử dụng được nữa.” Hắn giơ cái rìu lên.

“Không...” Rachel hét lên.

“Xin đừng...” Monk khò khè nói với cô.

Tên lính dùng báng súng đập vào đầu anh.

“Tôi sẽ nói với các ông.” Rachel bật ra.

Cô nói rất nhanh, giải thích tất cả những gì đã xảy ra từ khi phát hiện xác của Alecxander đến việc kích hoạt những chiếc pin cổ. Cô không chừa lại gì trừ sự thật.

“Chúng tôi phải mất một chút thời gian nhưng đã giải được câu đố... bản đồ, bảy kỳ quan thế giới... tất cả chỉ về nơi bắt đầu. Một vòng khép kín. Trở lại Rome.”

Cặp mắt của Alberto sáng lên khi nghe câu chuyện, chốc chốc lại hỏi thêm vài ba câu rồi lại gật đầu. “Đúng.... đúng...”

Rachel kết thúc. “Đó là tất cả những gì chúng tôi biết.”

Alberto quay lại Raoul. “Cô ta nói dối.”

“Tôi nghĩ như vậy.” Hắn vung chiếc rìu xuống.

***

4 giờ 16 phút

Raoul rất thích nghe tiếng thét của phụ nữ.

Hắn kéo chiếc rìu khỏi chỗ vừa chặt xuống boong. Hắn chặt xuống chỉ cách ngón tay của nạn nhân một sợi tóc. Hắn lại vác chiếc rìu lên vai rồi quay lại chỗ người đàn bà. Mặt cô trắng bệch không còn một hột máu.

“Lần sau sẽ là thật.” Hắn cảnh cáo.

Tiến sĩ Alberto tiến lên phía trước. “Anh bạn to lớn của chúng ta ở đây đã chụp được một góc của cái kim tự tháp trung tâm. Bên ngoài của nó có một lỗ hình vuông. Một điều mà cô quên không đề cập. Và tội quên thì cũng nặng như tội nói dối. Có phải như vậy không Raoul?”

Hắn vung cái rìu lên. “Liệu chúng ta có thử lần nữa không?”

Alberto tiến sát đến Rachel. “Không cần thiết phải bắt bạn cô phải chịu đựng. Tôi biết chắc là đã lấy được cái gì đó từ ngôi mộ. Sẽ không có nghĩa gì nếu chỉ một cách mù quáng vào Rome mà không có thêm chứng cứ gì nữa. Bọn cô lấy cái gì từ kim tự tháp?”

Những giọt nước mắt lăn trên gò má cô.

Raoul đọc được sự đau đớn giày vò trên mỗi đường nét của khuôn mặt cô. Bỗng dưng hắn thấy cương cứng khi nhớ lại vài giây trước đó. Qua tấm gương một chiều hắn đã quan sát một trong những con điếm của gã thuyền trưởng dùng tay kiểm tra tất cả những bộ phận thầm kín trên cơ thể Rachel. Hắn đã muốn tự mình kiểm tra cơ thể cô nhưng viên thuyền trưởng từ chối. Tàu của hắn, đó là quy luật Raoul không thể ép được. Viên thuyền trưởng ở trong một tâm trạng bực bội từ khi nghe tin Seichan bị chết cùng với nhiều tên trong tốp của Raoul.

Tuy nhiên, thể nào thì hắn cũng sẽ tiến hành kiểm tra riêng biệt đối với cô gái.... hắn đã tính sẽ không làm một cách nhẹ nhàng như vậy.

“Lấy cái gì nào?” Alberto tiếp tục hỏi.

Raoul dang rộng đôi chân, giơ cái rìu cao lên quá đầu. Bàn tay mới bị thương của hắn đau nhói nhưng hắn mặc kệ. Có thể cô ta sẽ không chịu nói... có thể cái đó chưa đủ mạnh.

Bỗng nhiên, giọng nói của người đàn bà bật lên nức nở “Một cái chìa khoá... chìa khoá bằng vàng.” Cô ta thụp xuống mặt boong. “Gray... chỉ huy Gray cầm chìa khoá.”

Đằng sau những giọt nước mắt của cô. Raoul nghe thấy một tia hy vọng qua giọng nói.

Hắn biết một cách để dập tắt cái đó.

Hắn vung mạnh cái rìu bổ xuống thật mạnh. Cái rìu chặt đứt bàn tay của Monk.

***

4 giờ 34 phút chiều

“Đến giờ phải đi rồi.” Gray nói.

Anh đã cho Vigor và Kat thêm bốn mươi lăm phút để gọi đi các bệnh viện địa phương và trung tâm y tế, thậm chí thực hiện cả những cuộc gọi bí mật đến cảnh sát địa phương.

Có thể họ bị thương, không thể tiếp xúc với nhóm. Hoặc họ đang bị tống giam trong một nhà tù.

Gray đứng thẳng dậy khi chiếc điện thoại vệ tinh của anh kêu lên trong túi sách.

Tất cả mọi cặp mắt đều quay lại.

“Lạy Chúa,” Vigor thở hắt.

Chỉ có một ít người biết số phone rày: Giám đốc Crowe và đồng đội thuộc nhóm của anh.

Gray nắm lấy điện thoại rồi kéo cần ăngten. Anh dịch đến sát cửa sổ hơn.

“Chỉ huy Pierce,” anh nói.

“Tao sẽ nói rất ngắn, vì vậy sẽ không có sự nhầm lẫn.”

Gray sững người. Đó là Raoul. Điều này chỉ có nghĩa là...

“Tụi tao đang có con đàn bà và tên đồng bọn của mày. Mày phải làm chính xác như tụi tao yêu cầu nếu không tụi tao sẽ gửi những cái đầu của chúng nó tới Washington và Rome... tất nhiên là sau khi đã thoả mãn với cơ thể tụi nó.”

“Làm sao tao biết được là họ vẫn...?”

Có tiếng ngắt quãng ở đầu dây bên kia. Một giọng phụ nữ rú lên. Anh nghe thấy có cả nước mắt sau những từ đó. “Chúng nó... tôi... chúng đã chặt đứt bàn tay của Monk rồi. Anh ấy...”

Máy nghe bị giật đi.

Gray cố không có phản ứng gì. Bây giờ thì chưa phải là lúc. Tuy nhiên, những ngón tay của anh bám chặt vào máy. Tim anh như thắt lại, làm anh bối rối.

“Mày muốn gì?”

“Cái chìa khoá vàng từ ngôi mộ.” Raoul nói.

Vậy là chúng đã biết rồi. Gray hiểu tại sao Rachel lại tiết lộ điều bí mật. Làm sao cô không nói được? Chắc cô tính toán đổi thông tin lấy tính mạng của Monk. Họ sẽ an toàn chừng nào bọn Long Đình biết Gray vẫn còn giữ chiếc chìa khoá. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng sẽ không tiếp tục hành động tàn bạo hơn nếu anh không chịu hợp tác với chúng. Anh nhớ lại tình trạng của những linh mục bị tra tấn ở Milan.

“Mày muốn chuyện đổi chác phải không?” Anh bình tĩnh nói.

“Có chuyến máy bay của hãng hàng không Ai Cập rời Alecxandria lúc 20 giờ 10 phút đi Geneva, Thuỵ Sỹ. Mày sẽ đi trên chuyến bay đó, chỉ một mình mày thôi. Bọn tao sẽ thu xếp giấy tờ giả và vé của mày ở một ô tủ vì vậy nên sẽ không có truy cứu điện tử nào theo dõi chuyến bay của mày. Cũng trong ô kéo đó, mày sẽ tìm thấy những chỉ dẫn tiếp theo. Mày không được liên hệ với sếp của mày ở Washington hoặc Rome. Nếu mày làm thế, bọn tao sẽ biết ngay. Mày đã rõ chưa?”

“Được,” anh bặm môi lại, “nhưng làm sao tao biết được mày sẽ giữ cam kết đến cùng?”

“Mày không cần biết. Nhưng với một cử chỉ thiện chí, khi mày hạ cánh xuống Geneva, tao sẽ liên lạc với mày nữa. Nếu mày hành động một cách chính xác theo lệnh của bọn tao, tao sẽ thả tên đồng đội của mày. Nó sẽ được đưa tới một bệnh viện địa phương ở Thuỵ Sỹ. Bọn tao sẽ chuyển sự khẳng định thoả đáng về điều này cho mày. Còn con đàn bà sẽ vẫn bị giữ đến khi mày trao lại chiếc chìa khoá vàng.”

Gray biết rằng việc gợi ý trao trả Monk có thể là thực nhưng không phải xuất phát từ thiện chí. Tính mạng của Monk là một bước trong vụ mặc cả, một cái mồi để dụ Gray hợp tác. Anh cố gắng không nhớ đến những lời của Rachel lúc trước. Chúng đã chặt một tay của Monk.

Anh không có sự lựa chọn.

“Tao sẽ đi chuyến bay đó.” Anh nói.

Raoul cũng chưa hết. “Những đứa khác trong nhóm của mày... con chó cái kia và linh mục... được tự do muốn đi đâu thì đi nếu như tụi nó im lặng và không ngáng đường. Nếu như chúng đặt chân lên Italy hoặc Thuỵ Sỹ thì coi như thoả thuận chấm dứt.”

Gray trợn mắt. Anh hiểu việc không cho hai người kia đến Thuỵ Sỹ... nhưng tại sao lại Italy? Điều này làm anh suy nghĩ. Anh hình dung ra bản đồ của Rachel. Đường anh đã vạch, chỉ đến Rome. Rachel đã tiết lộ khá nhiều nhưng không phải là tất cả.

Cô ấy cũng khá đấy chứ.

“Đồng ý.” Gray nói, trong đầu anh đã hiện ra nhiều viễn cảnh.

“Nếu như có trò gì xấu chơi, mày sẽ không bao giờ gặp lại con đàn bà và đồng đội của mày nữa… trừ trường hợp từng phần cơ thể chúng sẽ được gửi đi hàng ngày…” Đường dây ngưng lại.

Gray hạ máy điện thoại xuống rồi quay sang hai người kia. Anh nhắc lại cuộc đối thoại đầy đủ để tất cả đều hiểu. “Tôi sẽ đi chuyến bay đó.”

Mặt của Vigor trắng bợt, điều ông lo nhất đã xảy ra.

“Chúng sẽ phục kích anh vào bất kỳ lúc nào.” Kat nói.

Anh gật đầu. “Nhưng tôi tin rằng chừng nào tôi tiếp tục đi về phía chúng, chúng vẫn để yên. Chúng không mạo hiểm mất chiếc chìa khoá nếu âm mưu thất bại.”

“Thế còn chúng tôi thì sao?” Vigor hỏi.

“Tôi muốn cả hai người đi Avignon. Giải đáp điều bí mật ở đấy.”

“Tôi… tôi không thể,” Vigor nói. “Rachel…” Ông ngồi phịch xuống giường.

Gray nghiêm mặt. “Rachel đã mang cho chúng ta một cơ hội mong manh ở Avignon, phải trả bằng máu và một phần thân thể của Monk. Tôi không muốn những cố gắng của họ bị vô ích.”

Vigor ngước nhìn anh.

“Ông phải tin tưởng tôi.” Thái độ của Gray bỗng nghiêm nghị hẳn. “Tôi sẽ cứu được Rachel. Ông hãy nhớ lời tôi.”

Vigor nhìn anh, như cố gắng đọc điều gì đấy. Những gì ông thấy có vẻ như giúp ông có thêm chút quyết tâm.

Gray hy vọng thế là đủ.

“Anh định làm thế nào?” Kat bắt đầu.

Gray lắc đầu, bước đi. “Từ giờ trở đi có lẽ chúng ta càng ít biết về hành động của nhau càng tốt.” Anh bước ngang qua họ rồi thu thập đồ vào túi xách. “Tôi sẽ liên lạc với các bạn sau khi cứu được Rachel.”

Anh bước ra.

Với một hy vọng.

***

5 giờ 55 phút chiều

Seichan ngồi trong bóng tối, tay vẫn cầm mẩu dao bị gãy.

Ngọn lao xuyên qua vai cô vẫn ghim chặt cô vào tường. Mũi lao dài hơn một in xuyên qua dưới bả vai, đi qua các động mạnh chủ và xương bả vai. Nhưng cô vẫn bị dính chặt tại chỗ. Máu vẫn rỏ tong tỏng không dứt vào phần trong của chiếc áo lặn.

Mỗi cử động đều đau đớn.

Song cô vẫn sống.

Tên cuối cùng trong nhóm Raoul đã im lặng rời khỏi đây, từ lúc đó ánh đèn flash cuối cùng cũng đã tắt. Quả bom cháy Raoul kích hoạt để phá huỷ căn phòng phía bên kia đã không động chạm tới đây. Cơn nóng hầm hập lúc ấy làm cô ngột ngạt nhưng giờ đây cô lại mong được nóng như vậy.

Lạnh thấu xương dù cho cô vẫn mặc bộ áo lặn. Những tảng đá đã cướp mất thân nhiệt của cô. Mất máu cũng không giải quyết được gì.

Seichan quyết không chịu thua. Cô vẫn cầm mẩu dao gãy trên tay. Cô cố gắng cậy vào tảng đá nơi mũi nhọn của ngọn lao ghim chặt cô vào đó. Nếu như cô có thể đào nó, làm ngọn lao lỏng ra…

Tất cả những gì còn lại là phần còn lại dài tới ba in của ngọn lao. Ngón tay của cô dấy máu từ lưỡi dao và đá nhọn. Thật là một cố gắng tuyệt vọng.

Mồ hôi lạnh toát ướt cả khuôn mặt của cô.

Ở phía ngoài, một luồng ánh sáng xuất hiện. Cô nghĩ có lẽ đó là do mình tưởng tượng. Cô quay đầu lại. Đường hầm như sáng lên. Ánh sáng đã nhìn thấy rõ.

Có tiếng khua nước. Ai đó đang tới.

Seichan nắm chặt mẩu dao vừa sợ vừa hy vọng.

Ai vậy?

Một bóng đen nhổm lên. Một thợ lặn. Ánh đèn flash làm cô hoa mắt khi một thân hình trèo vào.

Cô nheo mắt để tránh ánh đèn bừng sáng đột ngột.

Người thợ lặn hạ thấp đèn flash.

Cô lập tức nhận ra một khuôn mặt quen thuộc khi anh ta giật bỏ mặt nạ tiến tới. Chỉ huy Gray Pierce.

Anh bước tới chỗ cô rồi nhấc ra một lưỡi cưa. “Chúng ta hãy nói chuyện.”