Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 20: Quyền nắm giữ (1)

Edit: A Cảnh

Beta: Dao

"Di Ninh!" Tần Dục nhìn thấy Lục Di Ninh đột nhiên xông ra ngoài, trong lòng sợ hãi, trước đó Lục Di Ninh vẫn còn rất tốt, sao đột nhiên ngay lúc này lại lao ra?

Vốn dĩ Tần Dục không đứng dậy được, chỉ có thể kêu Thọ Hỉ: "Thọ Hỉ, mau đưa Vương phi quay lại đây!" Hắn muốn kéo Lục Di Ninh lùi lại, không phải vì lo lắng Lục Di Ninh làm Tần Diệu bị thương mà lo lắng Tần Diệu sẽ gây tổn thương cho Lục Di Ninh.

Lục Di Ninh chẳng qua chỉ là một nữ hài tử gầy trơ cả xương, nếu Tần Diệu phản kháng, chỉ sợ có thể dễ dàng đánh gãy xương cốt của nàng.

Thọ Hỉ không chút nghĩ ngợi liền tiến lên kéo Lục Di Ninh lại, mà ngay lúc này Tần Diêu ăn một cái cắn đau ở tay, đang giơ cái tay còn lại hướng về phía Lục Di Ninh.

"Vương phi!" Vẻ mặt Thọ Hỉ đầy vội vàng, lại ngăn cản không kịp, nhưng mà Lục Di Ninh cũng không bị đánh trúng, nàng buông miệng đang cắn Tần Diệu ra, né tránh, lúc đang né tránh còn đánh một quyền vào phần eo của Tần Diệu.

Một quyền này của nàng nhìn thì nhẹ tênh không có chút khí lực nào, nhưng Tần Diệu lại kêu đau một tiếng, lấy tay ôm lấy eo của mình.

Tần Dục thấy Lục Di Ninh không bị đánh trúng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nói: "Di Ninh, nhanh trở về đây!"

Lục Di Ninh nghe thấy tiếng Tần Dục liền nhìn về phía hắn, chớp mắt định trở về, nhưng lúc này Tần Diệu đã lấy lại đựoc tinh thần, một cước của hắn liền đá về phía Lục Di Ninh.

"Di Ninh!" Tần Dục dùng hai tay của mình chống thân thể từ trên xe lăn nhổm dậy, âm thanh trở nên to hơn, hắn lại có cảm giác vô lực trước khi chết của đời trước, lúc ấy hắn trơ mắt nhìn Lục Di Ninh chết ở trước mặt mình, lần này chẳng lẽ cũng muốn trơ mắt mà nhìn Lục Di Ninh bị thương ở trước mặt mình sao?

Nếu biết sớm như thế, trước đó nhất định hắn sẽ không dùng kế sách như vậy.

"Vương phi!" Cả người Thọ Hỉ xông đến ngay chỗ Tần Diệu đá chân ra.

"Hoàng huynh!" Chiêu Dương Công chúa vội vàng chạy tới đỡ Tần Dục.

"Đủ rồi!" Vĩnh Thành đế cũng hô lên, trò hề trước mắt này khiến hắn sắp tức đến điên rồi.

Thọ Hỉ chắn ra như vậy, Tần Diệu cũng không có đá trúng Lục Di Ninh, nhưng hắn đá trúng Thọ Hỉ, may mà chỉ đá trúng vào mông, cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm.

"Thọ Hỉ, trở về!" Mắt thấy Tần Diệu còn muốn tiếp tục động thủ, Tần Dục vội vàng nói, lại nhìn Lục Di Ninh đang từ mặt đất đứng lên: "Di Ninh, về đây!"

Thọ Hỉ cũng lảo đảo bò lết chạy đến bên người Tần Dục, Lục Di Ninh nhìn nhìn Tần Dục, lại nhìn về phía Tần Diệu nhe răng trợn mắt một phen, sau đó lúc Tần Diệu lại lên cơn tức giận lần nữa mới chạy về phía Tần Dục.

Nàng chạy rất nhanh, thế cho nên không cẩn thận đạp trúng làn váy của mình, lập tức bổ nhào về phía trước...trước đó không để Tần Diệu gây tổn thương cho mình, vậy mà lúc này lại tự mình chụp ếch.

Trong lúc nhất thời Tần Dục không biết nên nói cái gì mới tốt, hắn buông tay nắm trên xe lăn ra, cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.

"Đáng chết!" Lúc này thắt lưng của Tần Diệu đau đến điếng người, sau đó phát hiện cổ tay mình bị cắn đến chảy máu, mặt hắn dữ tợn, phóng tới chỗ Tần Dục: "Tần Dục, ngươi hại ta!"

"Người tới, đem Duệ vương giữ lại!" Vĩnh Thành đế đột nhiên lên tiếng.

Rất nhanh bọn thị vệ đã đem Tần Diệu lôi sang một bên, Tần Diệu lại còn không cam lòng: "Phụ hoàng, hắn sắp đặt hại ta!" Lúc này hắn hối hận không thôi, hắn không cẩn thận bị Tần Dục thiết kế không nói, đã thế mà còn bị một đứa ngốc cắn.

"Nói hưu nói vượn!" Vĩnh Thành đế căm tức nhìn Tần Diệu, sắp đặt cái gì chứ? Chuyện vừa rồi, là hắn chính tai nghe được, còn hiện tại...Tần Diệu tự mình đi trừng mắt to mắt nhỏ với đứa ngốc kia, chọc đứa ngốc kia nhào đến cắn hắn, coi như là tự làm tự chịu.

Nhìn thấy đại nhi tử của mình chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn kéo đứa ngốc Vương phi té ngã do đạp làn váy kia kéo lên, trong lòng Vĩnh Thành đế áy náy nhiều thêm một chút.

Quả thật hắn không nên nghe lời Tiêu Quý phi đem một đứa ngốc chỉ hôn cho Tần Dục, đây là khiến cho Tần Dục thêm buồn bực, khiến cho Tần Dục biết không nên ngỗ nghịch với phụ hoàng của mình, lại cũng ném mất mặt mũi của hắn...Con dâu là một đứa ngốc, nói câu này ra không ai cảm thấy dễ nghe chút nào cả!

"Phụ hoàng, nhất định là Tần Dục cố ý, nhất định là hắn cố ý sai khiến đứa ngốc kia đến cắn ta!" Tầm Diệu nhìn thấy cổ tay mình chảy máu, sau đó lại thấy phần eo của mình lại đau nhức, bây giờ trên người hắn khắp nơi đều đau, cảm giác khó chịu vô cùng.

"Rõ ràng do chính ngươi gây chuyện!" Vĩnh Thành đế trừng mắt nhìn Tần Diệu một cái, cứ mở miệng ngậm miêng là đứa ngốc cắn người như thế, Tần Dục quản được sao? Không biết bọn họ còn thành thân chưa bao lâu à!

"Truyền ý chỉ của ta, cấm túc Duệ vương một tháng, khấu trừ bổng lộc một năm!"

Vĩnh Thành đế nói xong, xoay người rời đi, không có ý muốn lưu lại nơi này, vài quan viên bên người Vĩnh Thành đế kia cũng mặt đầy thổn thức nhìn Tần Dục.

Lúc trước là Hoàng Thái tử, hiện tại lại rơi xuống tình cảnh như vậy.

Thọ Hỉ và Lục Di Ninh đều ngã, đám người Tần Dục nhìn vô cùng chật vật, vài vị đại thần kia rất có ý tứ không có tiến lên quấy rầy, mà ở xa xa hành lễ rồi rời đi.

Từ sau khi Lục Di Ninh trở lại bên cạnh Tần Dục, thì hắn vẫn luôn kéo tay Lục Di Ninh, sợ nàng lại chạy đi, hiện tại chờ người khác đi gần hết, cuối cùng hắn cũng thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó cầm một bình nước, tự bình uống một ngụm rồi phun ra, sau đó đưa cho Lục Di Ninh: "Đến, súc súc miệng đi."

Cổ tay Tần Diệu bị cắn chảy máu, Vương phi của hắn cũng không nên bị ô uế trong miệng...

Lục Di Ninh lấy bình nước qua, học theo Tần Dục súc miệng cho mình, mà lúc này Tần Dục nhìn Thọ Hỉ nói: "Thọ Hỉ, ngươi có bị thương hay không?"

"Tạ Vương gia quan tâm, nô tài không có bị thương." Thọ Hỉ có chút thụ sủng nhược kinh nói. Hắn đã chiếu cố Tần Dục rất nhiều năm, nhưng đến cùng chủ tớ khác biệt, trước Tần Dục cũng sẽ không quan tâm hắn như vậy --- chẳng qua vừa rồi hắn chỉ té ngã thôi, hoàn toàn không có khả năng bị thương gì cả.

"Đợi trở về, để cho Hồ đại phu xem cho ngươi thử." Tần Dục nói.

Thọ Hỉ mặt đầy cảm kích, ngay lúc này, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi chạy laị: "Hoàng huynh, nghe nói ngươi gặp phải phiền toái, ta đến giúp huynh."

Người đến là Tần Diễn, vẻ mặt của hắn đầy lo lắng chạy đến trước mặt Tần Dục hành lễ, thời điểm nhìn Tần Dục thì ánh mắt còn mang theo chút thấp thỏm.

"Đã không có việc gì." Thần sắc Tần Dục phai đi một chút, mà lúc này Lục Di Ninh lại phun một ngụm nước súc miệng ra, vừa lúc phun ngay trước Tần Diễn, còn có chút nước bắn lên trên chân của hắn.

Tần Diễn vội vàng bước chân ra sau, mặt mang vẻ chán ghét chà chà chân mình, lại chưa hề phát hiện vẻ mặt Tần Dục lại nhạt đi một ít.

Lúc trước Tần Dục chọn Tần Diễn, cũng bởi vì nguyên nhân là người này rất dễ khống chế, lại không nghĩ rằng người này y chang với Tần Diệu bùn loãng không trát được tường(*)....Hắn không cần quản người này nữa, mà nhìn về phía Lục Di Ninh, lúc này mới phát hiện Lục Di Ninh đã súc hết một bình nước rồi, trên đất bị nàng phun ướt một vũng lớn...Lấy tay giúp nàng phủi đi bụi đất ở trên người, Tần Dục thu bình nước lại, cười nói: "Nàng đang nghịch nước sao?"

(*) Bùn loãng không trát được tường: ý chỉ người vô dụng không dùng làm việc gì được.

Lục Di Ninh nhìn Tần Dục cưoì cười, khóe miệng cũng cong cong theo.

"Tổng quản, đi thôi." Tần Dục nói, trực tiếp đi về phía Cảnh Nhân cung của Triệu Hoàng hậu.

Tần Diễn bị bỏ lại phía sau một lần nữa, sắc mặt không thể không âm trầm hơn.

Hắn đứng một hồi lâu, mới nhìn qua lão thái giám ở bên cạnh: "Không phải ngươi nói sau này Hoàng huynh muốn trở mình chỉ có thể dựa vào ta, cho nên sẽ đối xử tốt với ta sao? Vậy mà bây giờ hắn cứ ba lần bảy lượt không để ý đến ta như vậy chứ?"

"Lục Hoàng tử, người muốn vậy phải thật tình kính yêu Đoan Vương." Lão thái giám kia nói. Đoan vương đã không có duyên với ngôi vị, hắn muốn tranh với Duệ vương thì sẽ nâng đỡ một đệ đệ khác, mà trong vô số Hoàng tử, Lục Hoàng tử được nuôi dưới danh nghĩa Triệu Hoàng hậu là thích hợp nhất, trước đây hiển nhiên là Đoan vương tính toán như vậy. Chỉ là...gần đây thái độ của Đoan vương thay đổi.

"Ta còn chưa kính trọng hắn đủ sao?" Tần Diễn không kiên nhẫn nói, cả ngày hắn ở trước mặt Tần Dục cúi thấp đầu, Tần Dục thì sao? Vừa rồi còn không thèm để ý đến hắn.

Lão thái giám kia thở dài, không dám khuyên nữa, trước kia Đoan vương không tiếp xúc nhiều với Lục Hoàng tử, mới không nhìn ra bản tính của Lục Hoàng tử, hiện tại...sợ là đã nhìn ra rồi.

Nhìn ra như vậy thì về sau Đoan vương vẫn sẽ chọn Lục Hoàng tử sao?

Trước kia Lục Hoàng tử cũng là một hài tử tốt, đáng tiếc mấy năm này đã quá xem trọng bản thân, mất đi tâm tư thuần khiết.

Tần Diễn không nhận được đáp án chỉ có thể đuổi theo Tần Dục, mà lúc này Tần Dục đang nói chuyện với Lục Di Ninh: "Vừa rồi nàng vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại chạy ra? Nếu không cẩn thận bị thương thì phải làm sao bây giờ?" Hắn nói xong, lại thở dài.

Lục Di Ninh không nói lời nào, đột nhiên Chiêu Dương dùng âm thanh tinh tế nói: "Hoàng huynh, chỉ sợ Hoàng tẩu cho rằng huynh bị chịu thiệt."

Tần Dục sửng sốt, lập tức truy vấn: "Chuyện là sao?" Rõ ràng lúc vừa mới bắt đầu là Tần Diệu khiêu khích hắn trước, cái gì Lục Di Ninh cũng không có làm...

Âm thanh của Chiêu Dương càng nhẹ, lấy tay vuốt vạt áo: "Vừa rồi Hoàng tẩu vẫn luôn nhìn huynh, rồi huynh cúi đầu..."

Tần Dục sửng sốt, cầm tay Lục Di Ninh, khi đó chẳng qua hắn cố ý giả bộ ủy khuất, không nghĩ lại khiến Lục Di Ninh hiểu lầm...