Đông Phương Nhất Chiến

Chương 17: Đường phương

Một đoàn người ra khỏi Long Đầu Nam rồi, Đường Phương còn đang cười hì hì hỏi mọi người: "Khó mà được các người gia nhập Đại

Đường Nhất Phương của tôi mới sáng lập, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan

truy nhỉ".

Lão Ngư gãi đầu sờ má, nhìn về Sơn đại vương: "Chuyện này hả...".

Tiểu Nghi gãi gãi tai, nhìn nhìn Sơn đại vương: "Chuyện đó hả...".

Sơn đại vương cười chẳng muốn nổi nói: "Hắc hắc, đàn bà!"

Đường Bi Từ nét mặt lạnh băng băng, nói: "Đừng có đùa!"

Từ Vũ vết thương còn đang đau đớn như gì, nhưng trong lòng thì đang cảm

động muốn sống đi chết lại, vừa nghe Đường Phương hỏi, y đã vội vã hưởng ứng: "Tôi gia nhập, thề chết cũng theo!"

Đường Phương liếc y một cái.

Rồi cô bật cười lên, cười tươi tắn, cười như một nàng tiên ăn hoa để sống,

hình như cơn say của cô còn chưa hết: "Anh bị tôi hại cho vậy, không

giận gì sao?"

"Sao tôi giận cô được?"

Từ Vũ vừa nhìn đã si mất sáu phần, mê thêm ba phần nữa, chỉ còn thừa một phần thanh tĩnh,

còn bị ngu ngơ đi mất một nửa, chỉ biết nói: "Cô lại cứu tôi, làm sao

tôi còn giận cô!"

"Sao", Đường Phương nói ép y, "Nếu tôi không lại cứu anh, chắc là anh sẽ giận hở?"

Từ Vũ nhất thời không biết trả lời sao.

Đường Phương bỗng lại đi chọc Đường Bi Từ, "Thập Tứ thúc, chú tự mình lại đó cứu cháu, thật tình làm cháu bất ngờ quá".

Đường Bi Từ mặt mày giận dữ hầm hầm.

Nhưng Sơn đại vương đã nói: "Lão ta? Đừng có làm bộ người tốt nữa! Lão ta bị thằng con gạt lại đó!"

"Đúng rồi", Đường Phương nói: "Đường Thôi Thôi đâu rồi?"

Lão Ngư thì đã tiếp theo lời Sơn đại vương của gã: "Đường Thôi Thôi thấy

Đại vương quay đầu lại cứu cô, gã tự biết thực lực không đủ, có đi cũng

uổng tống tính mạng, do đó bèn phóng bồ câu đem thơ gọi ông già gã lại

nơi này...".

Tiểu Nghi tiếp lời kể chuyện đầu đuôi rõ ràng hơn

một chút: "Cô có biết cái vị Đường tiên sinh trước giờ không dễ dàng gì

xuất động tại sao lại vừa nghe tin đã đi ngay không? Thì ra thằng con

của lão mạo danh Đường lão thái thái hạ lệnh người ở Long Đầu Bắc toàn

bộ xuất phát lại cứu cô, do đó lão vội vã chạy lại, phát hiện ra chân

tướng rồi, giận dữ không biết sao mà nói, cơ hồ muốn đánh chết luôn

thằng con bảo bối, bất quá, đã đụng trận với bọn Lôi Dĩ Tấn rồi, chỉ còn nước chiếu theo sách lược của Sơn đại vương chúng tôi, liên tiếp dẫn dụ bọn Lôi Dĩ Tấn Đường Đường Chính ra xa, rồi lẽn vào Long Đầu Nam cứu

cô".

Sơn đại vương bổ sung nói: "Lão ta làm đấy là gạo đã thành cơm, không cứu cũng không xong".

Đường Bi Từ vẫn còn cái vẻ giận dữ hầm hầm, mặt lạnh băng băng.

Bấy giờ, ba mươi lăm tên đệ tử của Sơn đại vương đã xong chuyện mỹ mãn trở về.

Từ mọi nơi tụ tập lại chung quanh, đều nhốn nháo kể lại chuyện cự địch anh dũng thế nào, chuyện dẫn dụ kẻ địch ra sao.

Đường Bi Từ nhịn không nổi hỏi: "Thôi Thôi đâu?"

Bấy giờ người cũng có đi theo hiệp trợ chuyện cứu viện, dẫn dụ chủ lực của

Ngũ Phi Kim là Cổ Song Liên trả lời: "Y không cẩn thận, bị Lôi Dĩ Tấn

bắt được, đã áp giải về Long Đầu Nam rồi".

"Sao?!"

Gương mặt của Đường Bi Từ mấy sợi gân xanh đang nhảy giật giật lên, một hồi thật lâu mới trở lại bình thường.

Nhưng áo bào vẫn còn phồng lên một hồi thật lâu không sao bình tĩnh được: "Cũng xong".

Lão thở ra một hơi dài nói: "Đáng đời!"

Tay hảo thủ trong Đường môn đang ở bên cạnh lão là Đường Quả Lão không nhịn nổi bèn bước tới trước hỏi: "Bọn mình có nên đi cứu nó không?"

"Không!" Đường Bi Từ nói giọng chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào vì thằng nghịch tử đó lại mạo hiểm thêm lần nữa!"

"Làm gì có chuyện đó! Làm vậy sao được?!"

Đường Phương la lên, giật cương cho ngựa dừng lại, quay đầu, con ngựa xoay

chuyển đi một vòng, sau đó cô nói giọng quyết tâm: "Đường Thôi Thôi vì

chuyện của tôi mà bị bắt, ông già y cố toàn đại cuộc không cứu, tôi đi

cứu!"

Nói xong, vung roi lên, vó ngựa lộp cộp, chạy như bay về hướng nam.

Cô trên mình ngựa, áo đen má trắng, rõ ràng sáng rỡ như mặt trời.

"Thập lục thúc, chú ngàn vạn yên lòng đi, cháu sẽ cứu Thôi Thôi ca ra bây giờ!"

Giọng nói của cô theo gió, theo màn đêm vọng lại: "Thập lục thúc, chú cũng

ngàn vạn lần đừng có ác ý, cháu thấy mắt chú lộ vẻ hung ác, chú đừng có ý niệm muốn giết Từ thiếu hiệp, Sơn đại vương bịt miệng, bọn họ đã lấy

giùm chú bao nhiêu chuyện cơ mật trong Ngũ Phi Kim, là bạn bè của chú

rồi, chú đừng có nghĩ rằng bọn họ là những người bán đứng bạn bè! Chú mà đối phó với bọn họ, cháu sẽ nói chuyện không tốt của chú trước mặt lão

gia gia đó!"

Đường Bi Từ ngớ mặt ra ngay trên mình ngựa, gương

mặt khi đỏ khi trắng bệch, bộ râu dài không có gió mà cứ phất phơ lên,

có gió lại càng tung bay, cũng chẳng biết đang cảm động hay đang xấu hổ.

Tiểu Nghi nhìn Đường Phương càng chạy càng xa, không nhịn nổi hỏi Sơn đại vương: "Đại vương, bọn mình...".

Muốn nói lại ngừng.

Lão Ngư và Tiểu Nghi trước giờ tâm linh tương thông, nói giùm luôn cho gã: "... đứng yên không làm gì sao?"

Sơn đại vương thở ra một tiếng.

Từ Vũ bỗng cảm thấy, tiếng thở ra đó quen thuộc vô cùng.

Y đã nghĩ ra rồi, lần đó tỷ vũ lôi đài ở Nhất Phong đình, Đường Phương bị độc té lăn ra, bị bọn Đường Nã Tây bắt đi rồi, Từ Vũ cũng đã nghe cái

tiếng thở ra đó.

Cái tiếng thở dài, tràn đầy thâm tình, tịch mịch và vô nại, lúc đó Đường Phương cũng vừa đi, Sơn đại vương chính ở ngay

bên cạnh y, lúc đó y không hề nghĩ tới, lại là Sơn đại vương, bởi vì y

hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra nổi: một gã đàn ông xem ra lỗ

mãng, hào tráng, thô dã, mặt mày đầy sẹo, cái mũi méo xẹo đó, lại phát

ra được cái tiếng thở dài vừa tịch mịch vừa thâm tình vừa vô nại như

vậy.

Hiện tại y đã biết, y cũng đã hiểu, cũng giống hệt như mình

đã xông vào Ngũ Phi Kim nằm vùng vậy, cái lý do tại sao Sơn đại vương

lại chịu làm chuyện này, lại chịu làm chuyện kia, tại sao gã lại chốn

này.

Từ Vũ nghĩ đến đó, sờ sờ cái lưỡi búa tẩm độc đã hại Đường

Phương mà y đã chùi sạch và đang trân trọng cất giữ, rồi rút nó ra khỏi

người, đưa lên giữa không trung vung lên mấy cái, quên cả vết thương

trong người, cứ thế mà gào lên: "Ai muốn đi theo Đường Phương cứu Đường

Thôi Thôi, thì xin theo tôi!"

Một đoàn người và số chục kỵ mã lại ào ào xông gần lại Ngũ Phi Kim.

Chợt nghe tiếng trống vang lên dồn dập, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, Đường

Phương trở lại phản công lần này, lại càng làm cho Ngũ Phi Kim bất ngờ

hơn, trong lúc hoảng hốt chưa kịp ứng chiến, đã bị cô tranh được lên Kim Cổ lâu, kẻ địch vây quanh trùng trùng điệp điệp dưới lầu, kiếm bạt cung giương, như đang đối diện với đại địch.

Bấy giờ trong trang

người người nhốn nháo, đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy Đường Phương áo đen xì mặt trắng nõn, mái tóc bay bay trong gió, cô đứng trên lầu nhìn xa

xa thấy đại đội nhân mã đang chạy lại tiếp ứng, lại càng phấn khởi tinh

thần, lập tức chạy lại cái trống, hai cánh tay ngọc giương lên, dùng sức đánh mạnh liên hồi vào, thùng thùng thùng thùng, tiếng trống vang dội

lên anh khí con người cô, sĩ khí trong lòng mọi người.

Chỉ nghe có tiếng Cổ Song Liên la hét từ xa vọng lại: "Hoan hô Đường Phương!"

HẾT