Dữ Quân Giai Lão

Quyển 1 - Chương 12: Nói lời thật lòng

Nhìn bát thuốc đen tuyền trước mặt, Hiểu Vân thật bất đắc dĩ, nàng lại bị bệnh, hoặc là nói, nàng tiếp tục bệnh. Tính ngày tháng, tới đây hơn một tháng rồi, hình như không có mấy ngày không phải uống thuốc. Nhắm mắt lại, ngừng thở, Hiểu Vân uống sạch một hơi hết bát thuốc. Hương vị đắng nóng nhanh chóng tản ra trong miệng, trôi qua yết hầu, mãi cho tới tận xuống dạ dày, mày nhịn không được nhíu lại.

Công Tôn Sách thấy vậy, nở nụ cười nhàn nhạt, "Thuốc đắng dã tật." Sau đó thu lại bát thuốc.

Nhìn “phụ thân” hiền lành trước mắt, Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy vô hạn ấm áp trong lòng, thật giống như nhìn thấy cha ruột của mình. Nhưng mà, lại nhịn không được khổ sở, ông ấy không phải cha của nàng, nàng cũng không phải con gái của ông ấy.

"Cha..." Nàng rất ít chủ động gọi ông, bởi vì rất ngại.

"Ừ?" Công Tôn Sách quay đầu nhìn, thấy nàng không nói gì, lại ngồi xuống bên giường nhìn nàng.

"Con..." Kỳ thật con không phải con gái của ngài, lời nói đã tới miệng, lại nuốt trở về. Nàng không đành lòng. Có vài lần nàng muốn nói cho ông biết, nàng không phải con gái của ông, mà chỉ là một u hồn ký sinh trong thân thể nàng ấy. Nhưng mỗi lần nói ra tới miệng, lại khó cất thành lời. Nàng sợ ông phải chịu đả kích khi biết con gái đã chết, nàng sợ ông không thể chấp nhận vì con gái không phải con gái của ông.

Nhưng mà, Công Tôn Sách là người thông minh, ông sao lại không cảm nhận được sự khác thường của nàng? Có lẽ, ông có biết một chút, nhưng từ đầu tới giờ đều không nói ra điều gì, hỏi điều gì, trước sau vẫn đối xử với nàng như con gái.

Công Tôn Sách thấy nàng muốn nói lại thôi, trong lòng thầm hiểu nàng muốn nói gì.

"Con có chuyện muốn nói cùng ta, đúng không?” Ông nhìn nàng chân thành, nhẹ giọng hỏi.

Hiểu Vân cúi đầu, ánh mắt của ông khiến nàng bất an, hai tay không tự chủ được vuốt vuốt tóc mai, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu lên. Nàng muốn là một người thành thật đơn thuần, cho dù ở xã hội hiện đại luôn vì vậy mà chịu thiệt, nhưng nàng vẫn không muốn gạt người, hiện tại cũng vậy.

"Công Tôn tiên sinh..."

Công Tôn Sách sửng sốt, nhưng không có nhiều kinh ngạc, xoay người nhìn ra bên ngoài, thấp giọng chậm rãi nói: "Ngươi quả nhiên không phải Hiểu Vân."

Thì ra, cả hai người đều không muốn đối mặt với sự thật.

Hiểu Vân nhẹ nhàng gật đầu, "Công Tôn tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không biết vì sao lại nhập vào thân thể con gái ngài. Tôi nhớ rõ mình đang ngủ ở nhà, lúc tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong quan tài. Sau đó tôi mới nhận ra, thân thể này không phải thân thể của tôi, tôi luôn nghĩ, không chừng một ngày tôi tỉnh lại, mọi chuyện sẽ khôi phục bình thường, cho nên, tôi không nói với tiên sinh, hơn nữa… Tôi cũng sợ, sợ tiên sinh không thể tiếp nhận chuyện này."

Hiểu Vân nói xong, Công Tôn Sách trầm mặc một hồi lâu mới quay đầu nhìn nàng.

"Ngươi nói đi, ngươi tên gì?"

"Tôi... tôi cũng tên là Hiểu Vân, có điều tôi họ Đinh, cũng thật kỳ quái, ngoại hình của tôi và con gái của tiên sinh thật ra rất giống nhau."

"Vậy sao?” Công Tôn Sách ngẩn ngơ, “có lẽ, đây là duyên phận, là sự an bài của số mệnh rồi."

"Nhà của ngươi ở đâu? Nếu tìm được nhà ngươi, có lẽ chúng ta có thể tìm được đáp án."

Nàng cũng muốn về nhà, nhưng nàng biết, chỉ bằng sức người không thể nào làm được.

"Nhà của tôi, nhà của tôi ở một nơi tên gọi là Trung Quốc, tiên sinh biết không?” Nàng cố ý che giấu chuyện nàng tới từ một ngàn năm sau, nàng luôn cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể nói ra.

"Trung Quốc? Chưa bao giờ nghe nói tới. Có lẽ là một tiểu quốc cách xa Tống thổ, không lui tới với chúng ta."

Hiểu Vân cười, "Có lẽ vậy."

"Ta sẽ nhờ người thử xem có thể tìm được nơi đó không. Sau này ngươi có tính toán gì?"

Hiểu Vân mờ mịt lắc đầu, nàng thật sự chưa nghĩ tới.

"Nếu không có dự tính gì thì ở lại đây. Ngươi là một nữ tử đơn độc, muốn sống ở bên ngoài cũng không được, không bằng ở lại đây, cơm áo không lo.” Công Tôn Sách nói vậy, ánh mắt nhìn Hiểu Vân lại có chút mơ hồ, tựa như thông qua nàng nhìn con gái của mình.

Ánh mắt cô độc kia, khiến Hiểu Vân vô cùng khổ sở. Tình cảnh này khác gì ông ấy trung niên để tang con gái.

"Công Tôn tiên sinh..." Nếu tiên sinh không chê, cứ coi tôi là con gái của ngài cũng được. Những lời này nàng không thể nói ra, sợ rằng quá mức đường đột.

Công Tôn Sách lúc này lại nở nụ cười, cười đến thật chua xót:

"Việc này không thể để người ngoài biết được, trước mặt người ngoài, ngươi vẫn phải gọi ta một tiếng cha, nào có con gái gọi phụ thân mình là tiên sinh chứ."

Hiểu Vân cũng cười, gật đầu đồng ý.

"Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.” Nói xong liền đứng dậy định đi.

Hiểu Vân nhìn bóng dáng gầy yếu của ông, nhẹ giọng nói: “Cha, đi thong thả."

Công Tôn Sách dừng chân một chút, nhưng không quay lại, chỉ gật đầu rồi rời khỏi phòng.

Ngoài phòng gió lạnh từng cơn, khuôn mặt ướt sũng kia, chốc lát sau đã khô vì gió thổi.

"Công Tôn tiên sinh, thật như vậy sao? Hiểu Vân kia..." Bao đại nhân kinh ngạc nhìn Công Tôn Sách, tuy tin tưởng lời ông không phải là giả, nhưng chuyện này thật khó tưởng tượng, thật sự là khó tin nổi trên đời này lại có chuyện mượn xác hoàn hồn!

Công Tôn Sách gật đầu, cười khổ. "Chuyện hiếm thấy trên thế gian, lại bị đệ tử gặp phải, đệ tử… Thật không hiểu là tam sinh hữu hạnh, hay nghiệp chướng kiếp trước đây!"

"Công Tôn tiên sinh." Bao đại nhân từ chối cho ý kiến, thở dài lắc đầu nói: “Công Tôn tiên sinh vì sao không đổi góc nhìn sự việc, chắc gì đã là chuyện xấu!"

"Đại nhân sao lại nói như vậy?"

"Công Tôn tiên sinh còn nhớ rõ tình hình lúc nàng đi vào thư phòng ngày ấy không? Bản phủ nhớ rất rõ, hôm ấy nàng..."

"Đại nhân, Hiểu Vân có một kế, không chừng có thể giúp đại nhân sớm ngày phá án. " Hiểu Vân nhìn Bao đại nhân nói.

Bao đại nhân thoáng ngẩn ra, "Hiểu Vân có kế sách gì, không ngại nói ra xem."

"Lấy Hiểu Vân làm mồi, dẫn rắn ra khỏi hang."

Hiểu Vân nói rất bình tĩnh, nhưng người nghe đều cả kinh.

"Hiểu Vân con…!" Công Tôn Sách không dám tin nhìn nàng, Triển Chiêu cũng nhìn theo.

Bao đại nhân nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Không thể, bản phủ sẽ không cho ngươi đi mạo hiểm như vậy. Việc này, ngươi không thể nói tiếp, đi ra ngoài đi.” Nói xong liền phất tay.

"Đại nhân!" Hiểu Vân không vì vậy mà từ bỏ: “Đại nhân hãy nghe Hiểu Vân nói vài câu rồi hãy buộc Hiểu Vân đi cũng không muộn."

Bao đại nhân nhìn ánh mắt kiên nghị của nàng, nghĩ một chút rồi gật đầu.

"Đại nhân, Hiểu Vân tuy là nữ tử, nhưng là biết quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách; tuy Hiểu Vân còn nhỏ tuổi, nhưng nếu có thể giúp đỡ người khác, lại không dám làm là bất nghĩa. Việc này liên quan tới chức quan của đại nhân, Hiểu Vân sao có thể không vội? Hiểu Vân không phải lo lắng cho tiền đồ của đại nhân, mà là lo lắng dân chúng Khai Phong, thậm chí là dân chúng Đại Tống mất đi một vị quan tốt như đại nhân, một mảnh thanh thiên trên đầu họ còn có thể xanh được mấy phần? Nếu chúng ta trì hoãn phá án một ngày, những nữ tử kia sẽ phải chịu thêm bao nhiêu đau khổ? Mỗi khi nghĩ đến Tiểu Thúy có thể đang bị tra tấn, Hiểu Vân đều đứng ngồi không yên, hận không thể chịu thay nàng."

"Đại nhân, Hiểu Vân cũng không phải nhất thời xúc động, mà là suy nghĩ rất kỹ, cân nhắc nhiều lần mới ra quyết định này. Hiểu Vân lấy thân làm mồi, có lẽ có chút mạo hiểm, nhưng tôi tin tưởng có Triển đại nhân ở đây, tất nhiên sẽ hữu kinh vô hiểm. Nếu vì chuyện này mà chịu chút thương tích, nhưng có thể cứu được những nữ tử kia sớm một ngày, có thể giúp đại nhân sớm ngày phá án, không cho gian kế của tiểu nhân thành công, Hiểu Vân cớ sao không làm?"

"Hiểu Vân đã nói hết lời, xin đại nhân… xin đại nhân định đoạt!"

Khẳng khái trình bày một phen, ngay cả Hiểu Vân cũng thấy kinh ngạc, không ngờ mình lại có tài ăn nói như vậy, lại còn nói một hơi không dừng! Đến nàng còn bị cảm động, nếu Bao đại nhân còn không đồng ý, vậy nàng chẳng còn lời nào để nói. Nàng luôn cảm thấy, Bao đại nhân không giống như trong sách kể.

Trong thư phòng rất im lặng. Bao đại nhân lẳng lặng nhìn Hiểu Vân, lúc này nàng đang cúi đầu, hai tay nắm vào nhau, im lặng, không biết đang nghĩ gì. Triển Chiêu cùng Công Tôn Sách cũng nhìn nàng, vẻ mặt khiếp sợ, giống như đang nghĩ tới những lời nàng vừa nói.

Qua hồi lâu, Bao đại nhân mới chậm rãi nói một câu:

"Một khi đã như vậy, cứ theo kế của Hiểu Vân đi."

Hiểu Vân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, hơi nở nụ cười.

"Có điều, nhất định phải hành động thận trọng, không thể lỗ mãng.” Bao đại nhân dặn dò, sau đó chuyển sang Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, cần phải bảo vệ Hiểu Vân an toàn."

"Vâng, đại nhân." Triển Chiêu cao giọng đáp.

"Ngày ấy, ngay cả bản phủ còn nảy sinh kính ý với nàng, một tiểu nữ tử mà có trí tuệ như vậy, không thể không khiến người ta bội phục.” Nhớ lại tình hình ngày ấy, Bao đại nhân cảm khái vô hạn: “Có lẽ Đinh Hiểu Vân kia không phải một nữ tử bình thường!"

Công Tôn Sách gật đầu, "Nữ tử như vậy, tất nhiên không có nhiều."

"Công Tôn tiên sinh, nói trở lại, Hiểu Vân vốn dĩ đã nhập liệm chuẩn bị hạ táng, hiện tại người còn ở trước mặt, hơn nữa là một nữ tử nhân hậu, Công Tôn tiên sinh cứ coi nàng là một đứa con gái khác đi. Công Tôn tiên sinh, ngươi thấy thế nào?” Bao đại nhân đi tới, vỗ nhẹ bả vai Công Tôn Sách an ủi.

Công Tôn Sách sửng sốt, không khỏi run lên trong lòng. Có lẽ Bao đại nhân nói có lý, nhưng mà… nhưng mà, mặc dù vẫn thân hình kia, nhưng dù sao vẫn không phải nữ nhi của ông! Có lẽ ông nên suy nghĩ lại theo phương diện khác. Nghĩ lại vừa rồi ra cửa, một tiếng “cha” kia của nàng, ông nghe được thật tình trong đó, so với sự miễn cưỡng mấy ngày trước ấm áp hơn vạn lần. Lúc nàng gọi ông, giống như ông gặp lại Hiểu Vân, giống như nàng còn sống vậy.

Nghĩ đến đây, Công Tôn Sách trong lòng đau xót, giống như kim châm.

Thôi thôi, chuyện đã như vậy, biết phải làm sao? Có lẽ là thiên ý, ông trời đã an bài mọi chuyện, ông làm sao có thể tranh với trời?