Đừng Nói Một Ai

Chương 17

Khi đã vào được trong studio của Rebecca Schayes, Larry Gandle gọi di động cho vợ. “Anh sẽ về muộn,” gã nói.

“Đừng quên uống thuốc,” Patty bảo gã.

Gandle bị bệnh tiểu đường nhẹ, điều trị bằng ăn kiêng và thuốc. Không chứa insulin.

“Anh nhớ rồi.”

Eric Wu, vẫn đeo headphone Walkman, cẩn trọng trải một tấm bạt bằng nhựa vynil xuống gần cửa.

Gandle cúp máy điện thoại và đeo vội đôi găng tay cao su nhân tạo vào. Việc sục sạo phải toàn diện và rất mất thời gian. Như hầu hết bọn thợ chụp ảnh, Rebecca Schayes lưu trữ lại hàng tấn các bản âm. Mấy thứ đó được tống đầy trong bốn tủ kim loại to. Chúng xem lịch làm việc của Rebecca Schayes. Cô sắp kết thúc một ca chụp. Cô sẽ quay lại đây làm việc trong phòng tối trong vòng một giờ nữa. Không đủ thời gian.

“Mày biết cái gì có thể có ích không,” Wu nói.

“Cái gì?”

“Biết chúng ta đang tìm cái chó chết gì.”

“Beck nhận được những cái email bí ẩn,” Gandle nói. “Và hắn làm gì? Lần đầu tiên trong tám năm, hắn lao đến gặp cô bạn cũ của vợ. Chúng ta cần biết tại sao.”

Wu nhìn gã một lúc. “Tại sao chúng ta không đơn giản là đợi rồi hỏi cô ta?”

“Sẽ thế, Eric.”

Wu chậm chạp gật đầu và quay đi.

Gandle phát hiện ra một bàn kim loại dài trong phòng tối. Gã thử kiểm tra cái bàn. Vững. Kích cỡ phù hợp. Bạn có thể đặt ai đó trên bàn và trói chân vào chân bàn.

“Chúng ta mang theo bao nhiêu dây trói?”

“Đủ,” Wu nói.

“Vậy thì làm hộ tao cái này,” Gandle nói. “Chuyển cái miếng trải kia ra mặt dưới cái bàn.”

Còn nửa tiếng nữa là đến giờ tôi nhận được lá thư ở Bat Street.

Màn trình diễn của Shauna đập vào tôi như một cú đấm móc tay trái bất ngờ. Tôi lảo đảo, và rồi lãnh đủ lần đếm từ một tới mười. Nhưng một chuyện lạ lùng đã xảy ra. Tôi nhấc mông lên được khỏi tấm vải bạt. Tôi đứng thẳng trở lại và giơ tay phủi cái đám mạng nhện đi và bắt đầu di chuyển vòng tròn.

Chúng tôi ngồi trong xe. Shauna nằng nặc đòi về nhà cùng tôi. Một chiếc limousine sẽ đón cô vài giờ sau. Tôi biết cô muốn an ủi tôi, nhưng cũng rõ ràng chẳng kém là cô chưa muốn về nhà.

“Có chuyện này tớ không hiểu,” tôi nói.

Shauna quay sang tôi.

“FBI nghĩ tớ giết Elizabeth, đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy tại sao bọn họ còn gửi mail giả vờ là cô ấy vẫn còn sống?”

Shauna không trả lời ngay được.

“Thử nghĩ mà xem,” tôi nói. “Cậu bảo đây là trò thêu dệt để khiến tớ lộ ra tội của tớ. Nhưng nếu tớ giết Elizabeth, tớ sẽ biết đây là một trò bịp chứ.”

“Đây là một trò nắn gân,” Shauna nói.

“Nhưng nó không hợp lý. Nếu cậu muốn nắn gân tớ, gửi cho tớ vài cái email và giả vờ là - tớ không biết - ai đó đã chứng kiến vụ án mạng hay gì đó.”

Shauna nghĩ ngợi. “Tớ nghĩ bọn họ chỉ đang cố khiến cậu mất thăng bằng thôi, Beck ạ.”

“Ừ, nhưng vẫn thế. Không hợp lý.”

“Được, lá thư tiếp theo bao lâu nữa thì xuất hiện?”

Tôi nhìn đồng hồ. “Hai mươi phút.”

Shauna ngồi lại trong ghế. “Bọn mình sẽ đợi và xem nó viết gì.”

Eric Wu mở laptop ra đặt trên góc sàn studio của Rebecca Schayes.

Hắn kiểm tra máy tính ở văn phòng Beck trước. Vẫn ở tình trạng để không. Đồng hồ chỉ hai mươi giờ hơn. Phòng khám đã đóng cửa từ lâu. Hắn chuyển sang máy tính ở nhà. Trong một vài giây không có gì. Và rồi.

“Beck vừa mới đăng nhập,” Wu nói.

Larry Gandle vội lao tới. “Chúng ta vào và xem lá thư trước hắn được không?”

“Không phải là ý hay lắm.”

“Tại sao không?”

“Nếu chúng ta truy cập rồi hắn cũng làm thế, nó sẽ thông báo cho hắn biết ai đó đồng thời sử dụng tên truy cập.”

“Hắn sẽ biết hắn đang bị theo dõi?”

“Phải. Nhưng không quan trọng. Chúng ta đồng thời theo dõi hắn. Ngay lúc hắn đọc lá thư, chúng ta cũng sẽ đọc được nó.”

“Được, thông báo tao biết khi nào.”

Wu liếc nhìn màn hình. “Hắn vừa mới mở trang Bigfoot. Nó sẽ xuất hiện vài giây nữa thôi.”

Tôi gõ bigfoot.com và nhấn nút Back.

Chân phải tôi bắt đầu rung dữ dội. Nó bị như vậy mỗi khi tôi căng thẳng. Shauna đặt tay lên đầu gối tôi. Nó rung nhẹ dần rồi ngừng hẳn. Cô nhấc tay lên. Đầu gối tôi ở yên một phút, và rồi nó lại bắt đầu rung. Shauna đặt tay lại lên đầu gối tôi. Chu kỳ lại bắt đầu.

Shauna cố tỏ ra bình thản, nhưng tôi biết cô liên tục liếc trộm tôi. Cô là bạn thân nhất của tôi. Cô ủng hộ tôi đến cùng. Nhưng chỉ một kẻ ngu ngốc mới không đặt câu hỏi liệu tôi có bị điên hay không. Người ta bảo rằng bệnh điên, cũng như đau tim hay trí thông minh, có di truyền. Ý nghĩ đó nảy ra trong đầu tôi từ lúc tôi lần đầu tiên nhìn thấy Elizabeth trên cái camera đường phố. Nó không phải là một ý nghĩ dễ chịu cho lắm.

Cha tôi chết trong một tai nạn ôtô khi tôi hai mươi tuổi. Xe của ông lật qua một con đê. Theo một nhân chứng - tài xế xe tải từ Wyoming - chiếc Buick của cha đâm thẳng vào nó. Đó là một đêm lạnh giá. Con đường, mặc dù gồ ghề, lại rất trơn.

Nhiều người đưa ra giả thuyết - ừ thì dầu sao cũng là đưa ra bằng những lời thì thầm - cha tôi tự sát. Tôi không tin. Phải, ông đã ngày càng thu mình và im lặng trong vài tháng cuối cùng. Và phải, tôi thường tự hỏi liệu có đúng rất cả những việc đó khiến ông càng dễ bị tai nạn không. Nhưng tự sát? Không đời nào.

Mẹ tôi, luôn là một người yếu ớt có vẻ bị chứng loạn thần kinh chức năng nhẹ, phản ứng bằng cách dần dần mất đi sự minh mẫn. Bà quả thật đã rút lui vào cái vỏ ốc của mình. Linda cố gắng chăm sóc bà trong ba năm, cho đến khi ngay cả chị cũng phải đồng ý mẹ cần được đưa đi chữa trị. Linda đến thăm bà suốt. Tôi thì không.

Sau vài giây nữa, trang chủ Bigfood hiện ra. Tôi tìm ô tên đăng nhập và gõ vào Bad Street.

Tôi nhấn phím tab và ở ô mật khẩu tôi gõ Teenage. Tôi nhấn Back.

Không có gì xảy ra.

“Cậu quên nhấn vào biểu tượng Đăng nhập,” Shauna nói.

Tôi nhìn cô. Cô nhún vai. Tôi nhấn vào biểu tượng đó.

Màn hình trở nên trắng. Rồi một quảng cáo của cửa hàng bán CD xuất hiện. Cái bảng quảng cáo nằm ở cuối trang dập dềnh đi lên đi xuống. Phần trăm hiển thị chậm chạp tăng dần. Khi nó chạy được mười tám phần trăm cái bảng biến mất và rồi vài giây sau một thông báo xuất hiện.

LỖI - Hoặc tên đăng nhập hoặc mật khẩu bạn vừa gõ không có trong dữ liệu của chúng tôi.

“Thử lại đi,” Shauna nói.

Tôi làm lại. Một bảng báo lỗi như vậy xuất hiện. Máy tính đang bảo tôi tài khoản này thậm chí không tồn tại.

Thế là có nghĩa gì?

Tôi không biết. Tôi cố nghĩ ra một lý do tại sao tài khoản không tồn tại.

Tôi xem giờ: 8:34 tối.

Thời điểm hôn.

Nó có thể là câu trả lời không? Có thể nào tài khoản này, cũng giống như đường link ngày hôm qua, đơn giản là vẫn chưa tồn tại? Tôi ngẫm thêm một lần nữa. Dĩ nhiên là có thể, nhưng không chắc xảy ra.

Như thể đọc được ý nghĩ của tôi, Shauna nói, “Có lẽ chúng ta nên đợi đến tám giờ mười lăm.”

Vì vậy tôi thử lại vào lúc tám giờ mười lăm. Lúc tám giờ mười tám. Lúc tám giờ hai mươi.

Không có gì ngoài bảng thông báo lỗi y như vây.

“Bọn FBI hẳn là đã chặn rồi,” Shauna nói.

Tôi lắc đầu, chưa chịu từ bỏ.

Chân tôi lại bắt đầu run. Shauna dùng một tay để làm nó đứng yên và một tay để trả lời điện thoại di động. Cô bắt đầu hét ai đó ở phía đầu dây bên kia. Tôi nhìn đồng hồ. Tôi thử lần nữa. Không có gì. Hai lần nữa. Không có gì.

Bây giờ đã quá tám giờ ba mươi.

“Cô ấy, ừ thì, có thể muộn,” Shauna nói.

Tôi cau mày.

“Khi cậu thấy cô ấy hôm qua,” Shauna cố nói, “cậu không biết cô ấy ở đâu, phải không?”

“Ừ.”

“Vậy có thể là cô ấy ở một múi giờ khác,” Shauna nói. “Có thể đó là lý do tại sao cô ấy muộn.”

“Một múi giờ khác?” Tôi càng cau mày hơn. Shauna nhún vai.

Chúng tôi đợi một giờ nữa. Shauna, thật đáng ngợi khen, không hề nói tớ đã bảo với cậu rồi mà. Sau một lúc, cô đặt tay lên lưng tôi và nói, “Này, tớ có một ý.”

Tôi quay lại cô.

“Tớ sẽ đợi ở một phòng khác,” Shauna nói. “Tớ nghĩ thế có thể có tác dụng.”

“Sao cậu nghĩ thế?”

“Thì đấy, nếu đây là một bộ phim, nó có thể là đoạn tớ chán đến tận cổ sự điên rồ của cậu và bỏ biến đi và rồi bingo, thư xuất hiện, cậu biết đấy, vì vậy có mỗi mình cậu nhìn thấy nó và tất cả mọi người vẫn nghĩ cậu bị điên. Như trong phim Scooby-Doo khi chỉ có mỗi anh chàng và Shaggy nhìn thấy ma và không ai tin họ ấy?”

Tôi nghĩ về chuyện đó. “Đáng để thử,” tôi nói.

“Tốt. Vì vậy sao tớ không sang đợi trong bếp một lúc nhỉ? Tận dụng cơ hội nhé. Khi nào thư xuất hiện, chỉ việc hét lên một tiếng.”

Cô đứng lên.

“Cậu chỉ đang cố chiều lòng tớ thôi, phải không?” tôi nói.

Shauna nghĩ. “Ừ, có lẽ.”

Rồi cô đi ra. Tôi quay lại và đối diện với màn hình. Và tôi đợi.