Duyên Nợ Ba Sinh

Lời kết

Muôn kiếp xoay vần, ngàn ảnh tụ quanh; thoáng say đến chẳng thấu một chung, lúc vào mộng lạnh băng như nước.

Mưa thu điểm giọt, bảo rằng đấy là mộng tưởng, là dịu dàng, là hoang mang, là nhung nhớ, trăng sáng biết, ta biết, chỉ em không biết; lối xưa bụi vàng, lấp đi mất nỗi buồn đau, là dũng cảm, là trung trinh, là đoạn tuyệt, trăng sáng biết, em biết, chỉ ta không biết!

Khoảnh khắc, kiếp trước đời sau; chớp nhoáng, ngàn năm trăm tuổi.

Mây đến bên trời, trăng khuất ngọn cây. Chỉ là không biết cơn gió vô định đó thổi về đâu? Là quay lại, hay là đi mất?

Tâm như hơi động, lệ đã đôi dòng.

_Hết_