Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Chương 14: Ngoại truyện: Quý Khai Nhan

Xin chào mọi người! Mình là Quý Khai Nhan, mọi người hay gọi mình là Princeton. Mình sinh ngày mùng một tháng Tư, là cậu bé thuộc cung Bạch Dương.

Mẹ mình tên là Khương Kỷ Hứa. Mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng. Mình cực kỳ thích ăn những món điểm tâm do mẹ chuẩn bị, chỉ có điều, từ sau khi mẹ đi làm thì không thể thường xuyên nấu nướng nữa. Thật ra, mình mong mẹ đừng đi làm, nhưng mình không thể suốt ngày nhõng nhẽo với mẹ giống như bố mình được.

Bố mình tên là Quý Đông Đình, mọi người hạy gọi bố là Kingsley. Bố là một người cao lớn và vô cùng nghiêm khắc. Bố đặt ra yêu cầu rất cao cho mình, trong khi các bạn nhỏ khác còn đang được mẹ bón cơm cho ăn thì mình đã phải học cách dùng đũa. Hồi nhỏ mình thích ăn bốc, bố từng dọa sẽ chặt tay mình. Đương nhiên là mình không tin, nhưng cuối cùng, bố đã phạt mình một tuần không được uống nước hoa quả.

Mình nuôi một con chó có cái tên rất oai là Barton, nhưng kỳ thực, nó lại là một con chó nhát chết, gặp con mèo nhà hàng xóm mà cũng sợ. Mình nghĩ kiếp trước chắc nó là một con chuột nhắt.

Năm mình bốn tuổi, gia đình mình chào đón thêm một thành viên mới vô cùng quan trọng: em gái Quý Thụ Nhất, hay còn được gọi là Beenle. Mình chưa từng nói với công chúa nhỏ nhà mình rằng mình rất yêu em ấy. Mình đã đút sữa và thay tã cho em rồi, còn được hôn lên trán em nữa. Khi em gái lớn hơn một chút, mình dạy em tập vẽ và đọc truyện cho em nghe. Nhưng thật đáng tiếc, em toàn gọi người “anh trai” là mình đây thành “cách cách”.

 Trong tiếng Trung, từ “anh trai” (gẽgẽ) và “cách cách” (gégé) phát âm gần giống nhau, chỉ khác nhau một chút về thanh điệu nên rất dễ đọc nhầm.

Thật ra, mình không phải là một người anh trai nhẫn nại. Em gái luôn bám theo mình như cái đuôi, khiến mình nhiều khi cảm thấy phiền phức, nhưng nếu em không có em gái đi sau, mình lại rất khó chịu. Dù sao thì nhờ có em gái mà mình nhận ra rằng mình là một người hạnh phúc.

Mình muốn được mãi mãi làm anh hùng của em gái, làm cây đại thụ che chắn cho em, nhưng bố nói, mình chỉ là một cái cây non, còn bố mới là cây đại thụ của cả nhà.