FORREST GUMP

Chương 12

Docsach24.com

ái chổ này đúng là một cái chổ điên khùng thứ thiệc. Ngừi ta cho tui ở chung phòng dới một thằng tên là Triết, và thằng này đả ở đây gầng một năm. Nó bắc đầu nói cho tui nghe liền dìa nhửng thứ khùng điên mà tui sẻ phải chịu đựng. Ở trong đây có một tên bỏ thuốc độc hại 6 nghười, một tên khác dùng dao phay chặc thịt để bằm má của nó. Có những tên làm đủ thứ khỉ tầm bậy tầm bạ – từ diết ngừi, hiếp dâm cho tới tự sưng mình là Hồng Thất Công, hay tự xưng mình là Cha dà dăm tặc hay Cha già dăn tộc dì đó, có nhửng thằng tự sưng mình là bộ trưởng của đỉnh cao trí tuệ và từng đọt danh hiệu cháu ngoan gái gian hồ như là bộ trưởng văn hóa Tôn thất Học, bộ trưởng canh nông Nông Thất Mùa, bộ Tưởng Tài Chánh Nguyễn Thất Thoát, bộ Trưởng bộ thông tin Tôn Thất Thiệt, bộ trưởng quốc phòng Tôn thất Trận, bộ trưởng công an kiêm nghề đánh giày cho khách du lịch Trung Quốc và kiêm luôn việc bán bánh chưn, đồng chí Phạm Bắc Kinh và đủ thứ khỉ đó kể hổng hết nổi. Cúi cùng thì tui hỏi thằng Triết tại sao nó ở chổ này thì nó nói là bởi dì nó là kẻ diết người ta bằng rựa, nhưng mà ngừi ta sẻ thả nó ra trong dòng 1 hay 2 từng nửa.

Ngày thứ hai tui ở đó, ngừi ta kiêu tui báo cáo dới văng phòng của bác sỉ tâm thần của tui, Bác Sỉ Văn Tân. Thì ra Bác Sỉ Văn Tân là một nữ bác sỉ. Đầu tiên, cổ nói, là cổ sẻ cho tui làm một cái tét nhỏ thui, rồi sẻ được khám sức khỏe tổng quác. Cổ kiêu tui ngồi xuống tại bàn của cổ rồi bắc đầu cho tui coi mấy cái thẻ có in hình mấy cái giọt mựt ở trỏng, rồi cổ hỏi tui thử nghỉ coi nó là mấy cái dì. Tui cứ trả lời “đó là dọt mực” goài cho tới khi cổ nổi khùng lên rồi cổ kiêu tui nói cái gì khác đi, bởi dậy, tui bắc đầu bịa ra đủ thứ để trả lời. Rồi Bác Sỉ Văn đưa tui một bài tét dài để làm. Khi tui làm song, cổ nói, “Cởi đồ ra.”

Aaaaa, chỉ có một hai ngoại lệ, cứ mổi lần tui cởi đồ ra là có cái dì đó hổng tốt sảy ra cho tui, bởi dậy, tui nói là tui hổng muốn cởi, rồi Bác Sĩ Văn ghi điều này suống rồi mới nói là có hai cắch – hoặc là tui tự cởi guần áo ra, hoặc là cổ sẻ kiêu mấy tên khủng bố tới làm diệc này cho tui. Và tui muốn cách nào?

Tui tự cởi đồ ra, và khi tui đả trần truồn chiên chính vô sảng như chủ tịt đảng mở lòng dới quần chúng, Bác Sỉ Văn bướt dô phòng rồi nhìn tui từ đầu tới đuôi rồi nói, “Ôi trời! Anh bạng đúng là một ngừi mẩu đàn ông thiệc là đẹp!”

Dù xao đi nửa, cổ bắc đầu gỏ đùi gối tui bằng cây búa mủ dống như cái tên bác sỉ Cối Chày dì đó đả làm ở Đại học, rồi chọt tui ở đủ chổ. Nhưng cổ hổng bao dờ kiêu tui “cúi ngừi xuốn,” nên tui rất biết ơn cổ. Sao đó, cổ kiêu tui có thể bận đồ lại rồi trở dìa phòng của tui. Trên đường dìa phòng, tui đi goa một cái phòng có cửa kiến bên trỏng có một đám mấy thằng nhỏ con, đứa thì ngồi, đứa thì đứng, đứa thì nằm đủ nơi, nước miến nhỉu nhảo, chưng tay dực dực và dọng tay xuống đấc nghe rầm rầm. Tui đứng đó nhìn dô trỏng một hồi và cảm thấy thiệc thương hại cái đám này – họ thiệc sự đả làm tui nhớ những ngày tui còn học ở trường ngố.

Khoản 2 ngày sau, tui được kiêu phải báo cáo dới văn phòng Bác Sĩ Văn Tân nửa. Khi tui tới đó, bác sĩ Văn đang ngồi dới hai tên khác củng mặc đồ bác sỉ, rồi cổ dới thiệu tui họ là Bác Sỉ Tôn Thất Đức và Bác Sỉ Tôn Thất Vọng – cả hai điều tới từ Học Viện Tâm Thần Y Tế Quấc Da. Và Bác Sỉ Văn Tân nói là hai bác sỉ họ Tôn này đang rất hứng thú dìa trường hợp của tui.

Bác sỉ Vọng và Bác Sỉ Đức kiêu tui ngồi xuống rồi bắc đầu hỏi tui tùm lum hết – và cả hai tên này thay phiên nhau lấy búa gỏ dô đầu gối của tui. Rồi Bác Sỉ Vọng nói, “Anh Lâm coi nè, chúng tui có kết quả bài tét của anh, và quả là anh đả làm tốt phần toán học một cách hổng ngờ. Bởi dậy, chúng tui muốn cho anh làm thử thêm mấy cái tét nửa.” Họ cho tui mấy bài tét rồi bắc tui làm, mấy bài này phứt tạp hơn cái bài tét đầu tiên, nhưng tui nghỉ là tui đả làm hổng có tệ. Giá mà tui biếc chiện khỉ gì sẻ sảy ra, tui đả địc cho nát bét mấy bài tét đó cho rồi.

“Anh Lâm,” Bác sỉ Đức nói, “Đây là một hiện tượng lớn. Anh có bộ óc dống như máy vi tính. Tui hổng biết anh lý lựng dỏi cở nào dới một bộ óc như dậy – có lẻ đây chính là cái lý do tại sao anh đả bị dô cái chổ này – nhưng tui chưa bao dờ thấy trường hợp nào dống như dầy hết.”

“Ông Đức biết hông,” Bác sỉ Vọng nói, “cái anh này thiệt là đặt biệt. Tui có làm một ít diệc cho NASA cắch đây một thời gian, tui nghỉ là bọn mình nên gửi anh chàng này tới Trung Tâm Hàng Không và Không Gian ở Hội Tân để họ coi. Họ đang tìm một ngừi thuộc loại dống cái anh này.”

Tất cả các bác sỉ nhìn trừng trừng dô tui, rồi họ gậc gậc cái đầu, rồi họ gỏ đầu gối tui dới cây búa một lần nửa dà có dẻ như, thiêm một lần nửa, tui đả biến thành một con cá mắc câu.

Ngừi ta áp tải tui xuống Hội Tân, Tét Xát, trong một cái máy bay bự và củ và hổng có ai trong đó ngòi tui dới Bác Sỉ Vọng, nhưng chiến bay này củng tương đối dể chịu và thượng lộ bằm an, ngọi trừ diệc tui bị khóa chưng khóa tay dô cái ghế máy bay.

“Này nhé, anh Lâm,” Bác sỉ Vọng nói, “Tụi mình đồng ý như thế này nha. Bây giờ anh đang thiệc sự ở trong cái nồi phân bởi dì anh đả quăng cái Huân chương đó dô đầu ông Thư Ký Thượng Viện Hoa Kỳ. Anh có thể phải dô tù học tập cải tạo 10 năm chỉ dì cái diệc đó thôi. Nhưng nếu anh hợp tác dới những ngừi ở NASA, bản thân tui sẻ tìm cách cho anh được rả ra – anh đồng ý điều này phải hông?”

Tui gậc đầu. Tui biếc là tui phải ra khỏi tù để đi kiếm Duyên nửa. Tui đang nhớ cô ta kinh khủng luôn.

Tui ở chổ NASA ở Hội Tân khoản 1 tháng. Ngừi ta khám tui rồi cho tui làm tét rồi phỏng dấn tui thiệc nhiều đến nổi tui tưởng là tui sắp được dô cái sô chương trình văn ngệ tạp lụt Tầm Lung trên vô tuyến.

Nhưng mà hổng phải.

Một hôm, ngừi ta lôi tui dô một cái phòng bự rồi nói cho tui biết dự tính trong đầu của họ.

“Lâm,” họ nói, “chúng tui muốn dùng anh trong một chiến bay ra ngoài không dan. Như là Bác Sĩ Vọng đã chỉ ra cho anh thấy, đầu óc của anh dống như cái mái vi tính – chỉ tốt hơn cái máy chứ hổng có dỏm hơn. Niếu tụi tui có thể cài đặc dô đầu của anh với nhửng phần miềm đúng, thì anh sẻ vô cùng hủ dụng cho chương trình thám hỉm không giang của Hoa Kỳ. Anh có nói dì hông?”

Tui si nghỉ một phúc, rồi tui nói tui phải hỏi má tui trước, nhưng rồi ngừi ta đưa ra nhửng lập lựng cứng hơn nửa niếu tui hổng chịu hợp tác – như là họ có thể cho tui “học” 10 năm hay múc mùa lệ thủy trong trại cải tạo dống như là Hàm Tâng hay Yên Báy gì đó!

Và bởi dậy, tui nói ừa, và câu trả lời này lần nào củng đưa tới nhìu chiện rắt rối. Ngừi ta đả nghỉ ra cái ý tưởng nhét tui dô một con tàu dủ trụ rồi phóng tui lên để tui bay lòng dòng trái đất một ngàn dặm. Ngừi ta đả đưa con ngừi tới cung trăng, nhưng ngừi ta hổng tìm được cái dì đáng giá một cục kức ở đó, bởi dậy, cái kế hoặch kế tiếp là cho ngừi tới Hỏa Tinh. May mắng cho tui, ngừi ta hổng nghỉ tới Sao Hỏa trong lút này – thay dì dậy, ngừi ta nghỉ dìa một phi dụ tập dợt để mà ngừi ta coi thử coi lọi ngừi nào thích hộp nhức cho chuyến bay tới Hỏa Tinh.

Ngoài tui ra, ngừi ta còn lựa ra một phụ nử và một con khỉ để cùng đi dới tui nửa.

Ngừi phụ nử này là một cô gái có vẻ rất kỳ dị tên là Thiếu Tá Trịnh Băng Thu, đúng ra cổ là ngừi nử phi hành da đầu tiên của Mỷ nhưng mà hổng có ai biết dìa cổ hết bởi dì toàn bộ đây là chiện tối mật. Cổ là một cô gái thấp và có mái tóc cắt theo cái kỉu cắt mà ngừi ta làm sau khi úp một cái tô lên đầu, và cổ hổng có vẻ hửu dụng gì cho tui hay cho con khỉ.

Thiệc ra con khỉ hổng có tệ lắm. Nàng khỉ này là một con tinh tinh gái dới cái tên là Thu Sương, đả bị bắc trong rừng rậm vùng Su-má-trà hay chổ nào đó. Thiệc ra, ngừi ta còn có một đống khỉ ở đây, và người ta đả từng gửi đám khỉ lên dủ trụ từ lâu rồi, nhưng mà ngừi ta nói là Thu Sương sẻ thích hợp nhức cho sứ mạng này bởi dì nàng khỉ này là con gái nên sẻ thân thiện hơn cái đám khỉ đực, hơn nửa, đây sẻ là chuyến đi thứ ba của cô nàng. Khi mà tui khám phá ra điều này, tui cứ thắc mắc goài, tại sao ngừi ta tống tui lên vủ trụ dới duy nhức một phi hành viên có kinh nghiệm, mà thành viên này lại là một con khỉ. Nếu bạn trong hoàng cảnh của tui, chắc là bạn củng có chút ít suy nghỉ dìa cái điều khỉ này, phải hông?

Dù xao, tụi tui trải goa đủ thứ phải học hỏi trước khi chiến bay xảy ra. Người ta bỏ tụi tui dô máy gia tốc, hay là xai-cờ-lơ-tron và goăy tụi tui dòng vòng, rồi bỏ tụi tui trong cái phòng hổng có trọng lượng hay giống như dậy. Xuốt ngày, ngừi ta nhét dô đầu tui đủ thứ khỉ ngừi ta muốn tui phải nhớ, như là mấy cái phương trình để tính khoảng cách giửa chổ tụi tui đang ở, dù ở chỗ khỉ nào, tới cái chổ mà ngừi ta muốn tụi tui tới, và làm sao để trở dìa lại; và đủ thứ khỉ rác rửi như tọa độ đồng trục, phép tính cô sin, lượng giác cầu, đại số Bú Lìn, ăng-ti lô-ga-rít, giải tích Phiêu-ri-dê, toán bình phương và toán ma trận. Ngừi ta nói tui sẻ là cái máy điện toán phụ, hay là bắc cặp của cái máy điện toán phụ, để mà lở cái máy vi tính phụ có bị kết nạp dô đảng thì ngừi ta dẩn còn có tui để xài được.

Tui đả viết một mớ thơ cho Mỹ Duyên nhưng mà cả đám đả bị trả dìa tui với dấu mộc “Không biết người nhận.”  Tui củng viết thơ cho Má, rồi má viết lại cho tui một thơ thiệc dài đại ý là “Sao con nở lòng nào đối xử dới má như dậy, khi má nghèo và phải ở nhà tế bầng, và má chỉ còn có mình con trên cái đời này?”

Tui hổng dám nói cho Má nghe là tui đang có thể lảnh án tù nếu tui hổng làm như dậy, bởi dậy, tui chỉ diếc thơ cho má tui nói Má đừng có lo bởi vì phi hành đoàn của tụi tui có nhiều kinh nghịm lắm.

Rồi thì cái ngày vỉ đại cuối cùn củng đả tới, cho phép tui nói: Tui hổng phải chỉ hơi hồi hộp – tui sợ như dịt sắp bị quay! Cho dù đây là chiện tối mật, câu chiện củng bị nhiểu ra báo chí, nên bây giờ ai củng sẻ thấy tụi tui trên dô tuyến, và đủ thứ như dậy.

Sáng hôm đó, ai đó đưa tụi tui mấy tờ báo để tụi tui biết tụi tui nổi tiến như thế nào. Đây là một vài cái Tít lớn nhức:

“Khả Ái, Khỉ Ố, và Khờ trong Chiến Dịch Không Gian Sắp Tới của Hoa Kỳ.”

“Hoa Kỳ gửi Sứ Giả Dị Nhân Dị Dạng Tới Thăm Người Hành Tinh.”

“Thiếu Nữ, Thú Nữ và Thiếu Não Phóng Lên Vũ Trụ Hôm Nay.”

Còn có một bản bình lựng từ tờ Nủ Ướt Post nói là, “Bộ Tam Đa lên Vũ Trụ – Nhưng AI SẼ LÀ TRƯỞNG ĐOÀN?”

Chỉ có một cái tít coi như hơi tử tế dới tụi tui từ tờ báo Nủ Ướt Times, đó là, “Con Tàu Vũ Trụ Mới với Phi Hành Đoàn từ Mọi Thành Phần.”

Rồi thì, như mọi lần, tấc cả mọi thứ điều lộn sộn ngay từ phút đầu tiên tụi tui thức dậy. Tụi tui đi ăn điểm tâm thì có ngừi nào đó nói, “Họ hổng nên ăn sáng trong ngày phóng phi thiền.” Nhưng ngừi nào khác nói, “Họ ăng được mà,” rồi ngừi khác nửa nói, “Hổng được,” và cái khỉ này kéo dài cho tới lúc hổng ai còn muốn ăng cái gì nửa.

Ngừi ta mặc đồ phi hành gia cho tụi tui rồi đưa tụi tui ra bãi phóng phi thiền trên một chiếc xe buyết nhỏ, dới Thu Sương ở phía sau, trong một cái chuồng. Cái phi thuyền này cao khoản một trăm từng, đang xì khói, xì hơi, xì bọt như là sắp sửa ăn thịt tụi tui! Một cái thang máy đưa tui tới một cái kép-xù hay là một cái phòng nhỏ chúc xíu và kín mích nhốt tụi tui trong đó, ngừi ta ràng tụi tui lại, và Thu Sương thì ở một chổ riêng ở phía sau. Rồi tụi tui chờ.

Rồi tụi tui chờ thêm chúc xíu nửa.

Rồi tụi tui chờ thêm chúc xíu nửa.

Rồi tụi tui chờ thêm chúc xíu nửa.

Rồi cuối cùng, cái con tàu dủ trụ bắc đầu sôi sùng xục, xì xèo huýt sáo, gầm gừ và xì hơi trắng. Ngừi ta nói là có một trăm triẹu ngừi đang theo dỏi tụi tui trên TV ở ngoài đó. Tui nghỉ là họ củng đang chờ luôn.

Dù xao đi nửa, khoảng giửa trưa, ai đó lên tới rồi gỏ dô cửa phi thiền ròi nói, họ tạm thời căng xeo hay đình chỉ cái phi vụ này cho tới khi ngừi ta có thể xửa xong cái phi thuyền.

Bởi thế cho nên tui, Thiếu Tá Thu và Sương phải đi xuống, dô trong cái thang máy lần nửa. Thiếu Tá Thu là ngừi duy nhức rên la dà than phiền và chửi bới, bởi dì Sương và Tui cảm thấy rất thoải mái vì phi vụ bị căng xèo.

Nhưng mà tụi tui củng hổng thoải mái được bao lâu. Bởi dì khoản 1 tiếng sau, có một tên chạy dô phòng nơi mà tụi tui chỉ mới chửng bị ngồi xuống để ăn trưa, tên này la lên, “Mặc đồ phi hành dô liền bây giờ đi! Ngừi ta đang xửa phi thiền và chuản bị phóng mấy anh chị lên không dan!”

Ai củng la hét om xòm và chửi bới nửa, và chạy lòng dòng tùm lum hết. Tui đón là có lẻ mấy cái đám người coi tụi tui trên TV đả gọi điện thôại tới than phiền hay đại lọi như dậy, bởi dậy, ngừi ta quyết định châm lửa đốt đíc tụi tui cho dù chiện dì có xảy ra củng thây kệ. Mà vì cái lý do gì củng được, bây giờ thì hổng có cái gì thành vấn đề nửa.

Dù xao, tụi tui bị nhét dô chiếc xe buyết nửa, rồi chở tới phi thuyền, và khi tụi tui được cẩu lên nửa chừng trong thang máy thì tên nào đó bấc thình lình rống lên, “Đếu mẹ. Giê Su Ki Tô. Tụi tao quên cái con khỉ đó rồi!” và tên này bắc đầu hò hét tùm lum cho cái đám ngừi ở dưới đất để họ đi dìa lại để bắc cái con khỉ Thu Sương tới.

Tụi tui bị trói bị cột một lần nửa, dà ai đó điếm ngược lại từ 100 khi họ đi dô cửa với Thu Sương. Tụi tui cùng dựa dô ghế khi họ đả điếm ngược tới số mười, lúc đó tui nghe mấy tiếng gầm gừ kỳ dị từ phía sau tụi tui, nơi mà họ để Thu Sương. Tui mới liếc nhìn phía sau thì, ối trời đất quỷ thần ơi, đó hổng phải là Thu Sương rồi, mà đó là một con khỉ đực bự tổ bố, nó đang nhe răng và nó đang nắm và dực cái dây nịch an toàn dống như là nó có thể xổng ra bấc cứ lúc nào!

Tui nói dới Thiếu Tá Thu, rồi cổ quay lại nhìn rồi nói, “Lạy Chúa Tôi!” rồi cổ nhấn ra-dô kiêu ai đó ở dưới tháp điều khiển dưới đất. “Nghe đây,” cổ nói, “mấy ông làm một cái sai thiệt là bự. Mấy ông đả đưa một trong mấy con khỉ đực tới tụi tui. Mấy ông có khôn hồn thì xì tóp cái khỉ này ngay lập tức cho tới khi mọi thứ được giải quyết xong!” Nhưng bất thình lình, con tàu vủ trụ bắc đầu lung lay và gào thét và tay nào đó từ tháp điều khiển ở dưới đất nói qua ra-dô, “Cái đó bi giờ là chiện riêng của quý vị, cô em à, tụi tui còn có nhiều thứ khác phải làm cho đúng giờ đúng giấc nửa.”

Và như thế, tụi tui lên đường dô dủ trụ.

Chú Thích:

bắc cặp = backup

Bú Lìn = Đại Số Bú Lìn, Boolean Algebra

Hội Tân = Houston, một thành phố ở Hoa Kỳ

Phiêu-ri-dê = Fourier, Fourier Analysis

Sương = Thu Sương, Sue. Tên (Nữ Tính) của một con khỉ đi chung với Ngô Lâm trên con tàu vũ trụ.

Tầm Lung = chương trình văn nghệ tạp lục Tầm Lung, Johnny Carson show trên truyền hình Mỹ 1955-1956

Tôn Thất Đức và Tôn Thất Vọng = Bác Sĩ Duke và Bác Sĩ Earl (Bá Tước và Công Tước)

Triết = Fred, một “bệnh nhân” ở chung phòng với Ngô Lâm ở bệnh viện tâm thần.

Trịnh Băng Thu = Nữ Thiếu Tá Trịnh Băng Thu, Major Janet Fritch

Văn Tân = Bác Sĩ Văn Tân, Doctor Walton, Bác Sĩ chuyên khoa của Lâm tại bệnh viện tâm thần