Hào Môn Diệm

Chương 13

“Ra là cô ta, ngầu nha” Nhướng mày nhìn Fiennes, “Cô em này xem ra gì cũng dám làm, tổ chức Tường Long nhận hàng của cô ta mà không ngại sao?”

“San Lệ Tô có hai quốc tịch, dùng vỏ bọc diễn viên cấp ba để che giấu thân phận đích thực, thật ra cô ta là một kẻ làm ăn lọc lõi trên chợ đen.” Fiennes đột nhiên trầm giọng, “Hiện giờ, cô ta đang ở Hồng Kông.”

“Cái gì?” Trần Cận vô cùng bất ngờ, “Còn dám chường mặt ở đây sao? Tôi tưởng là cô em chuồn qua Zimbabue đổi nghề bán trái cây từ khuya rồi chớ.”

“Cô ta không chỉ xoáy hàng, còn đảm bảo hàng được vận chuyển an toàn, có thế hậu trạm mới nhận được.”

“Còn hàng trong tay cô ả rồi!”

“Thông minh lắm.”

Khỏi mượn anh tán, “Giờ anh tính sao?”

“Tiếp cận cô ta.”

“Ý anh là…” Có dự cảm không ổn lắm…

“Tôi sẽ cho người hỗ trợ cậu.”

“Không phải chứ? Cứ việc tệ lậu lại nhét cho tôi thế à?” Trần Cận cười khổ, “Cô ả này coi vậy nhưng là nữ quái a, huống hồ đợi gương mặt đẹp trai vô địch của người ta lành lặn lại rồi hẵng vô trận, phần thắng mới lớn hơn a”

“Cậu không đủ tự tin sao?”

“Coi cái đồ lẳng lơ dỏng dớt kia, đàn ông đàn ang nào dám tự tin hả!”

Fiennes mỉm cười: “Muốn tôi dạy cậu mấy chiêu đảm bảo chắc ăn không?”

“Xin anh, tự thằng em có nghề…” đang móc máy nhau, đột nhiên Fiennes xáp tới, bốn mắt thoáng chốc đụng nhau giữa không trung, trong một giây, cảm giác kỳ dị khó diễn tả cuộn lên từ đáy lòng Trần Cận, hắn kinh ngạc tưởng như đã bắt được luồng công kích mãnh liệt trong mắt đối phương, bên tai vẫn không ngừng dội vào tiếng thở dốc khêu gợi của đôi nam nữ trên màn ảnh, trước mắt là một cặp mắt u uẩn sâu thẳm, mang theo một tia ương ngạnh hòa lẫn chất vấn, lại không chút che giấu sự lôi kéo mời mọc… bầu không khí bỗng chốc trở nên quái dị vô cùng.

Ngón tay Fiennes nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên khóe miệng hắn: “Tôi thật không nên ra tay với cậu.”

“Cái…” tội thân Trần Cận, một câu chưa bật được ra đã bị Fiennes nuốt trọn, môi lưỡi kích động va chạm thành tầng tầng sóng dữ, có lẽ đôi bên kỹ xảo đều quá tốt, thành ra cao thủ so chiêu, cả hai cùng lúc cảm nhận được sự cuồng nhiệt vô chừng mực, hai cơ thể càng gấp gáp chà xát lẫn nhau, dẫn theo cơn run rẩy xa lạ mà dữ dội, bủa vây mịt mùng không gian xung quanh. Đây cũng đâu phải lần đầu tiên bọn họ có loại hành vi thân mật kiểu này, nhưng lần này hoàn toàn khác, không phải bị bức ép mà là bột phát vô thức, chỉ vậy thôi đã đủ khiến Trần Cận có chút luống cuống, ừ thì chớt nhả, nhưng hễ làm quá là không ổn a

Ngón tay Fiennes không kiềm được lần lần trên ngực Trần Cận, thành thục ve vuốt, cơ bụng lạc dưới sự mơn trớn êm ái của đối phương, Trần Cận thầm rầm rĩ kêu khổ, rối ruột không biết làm sao chấm dứt được cái màn này ngay tức khắc mà không quá khó coi, còn đang nghĩ cách, Fiennes đã bắt đầu rà môi theo cần cổ hắn, nhàn nhã nhấm nháp…

Rốt cuộc, có người la rầm lên: “Nè nè!! Đừng có giỡn! Làm vậy… chết người đó!”

“Là cậu khiêu khích tôi trước.” Miệng lại trượt men theo lối cũ, khẽ cắn cắn động mạch nơi cổ hắn.

Vừa chật vật muốn đẩy văng Fiennes đã gần như đè toàn thân trên người mình, vừa nhịn không được bật cười cãi: “Đừng có vu vạ a, người ta đường đường thiếu niên láng giềng thơ ngây trong sáng, có chỗ nào chọc vô ổ thú tính của ông anh hở?!”

Fiennes ngừng động tác ngẩng đầu lên nhìn hắn, khẽ thở ra: “Cậu biết, tôi thích mỹ nhân.”

“Thật tiếc, nhưng thằng em lại đẹp trai kìa” Trần Cận lần đầu tiên cố tình giả lả rút êm khỏi sô pha, gần như chạy vọt khỏi phòng, trong ngực tim phổi còn đang đập bình bình rối rít, thầm bấm bụng: rốt cuộc mình đang làm cái gì a…

“Trần Cận.” Fiennes đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại, “Có muốn sang Châu Âu phát triển không?”

“Wow, ngon vậy sao? Muốn thăng chức cho tôi a?” Cười hì hì quay lại.

Fiennes chỉ cười không đáp.

“Trước mắt mà nói, New York hợp với tôi hơn, bất quá ông anh nhớ tán dương thằng em vài câu với Phosa và Gallo Ge, đặng mấy ổng bớt bớt vô cớ kiếm chuyện với tôi đi Châu Âu à… bỏ đi bỏ đi, cun cút chạy việc dưới cơ tổng bộ thảm lắm, tôi ưa tự do thoải mái hơn” nói rồi xua xua tay, bỏ về phòng.

Fiennes ngồi thần người thật lâu không hề đứng dậy, tiện tay tắt TV đi, ngả đầu trầm tư một lát. A ra Liệt Diệm hắn cũng có lúc bị người ta từ chối, ra cũng có chuyện hắn không thể tùy ý sắp đặt được. Chính hắn thực chưa từng kích động đến mức mở lời hứa hẹn với bất cứ ai, nhưng vì sao hễ đối mặt với vẻ thản nhiên của Trần Cận, trong lòng luôn bất giác muốn thiên vị cho hắn, cảm giác này thực lạ lẫm, nhưng cũng không hề khiến hắn thấy khó chịu, ít nhất, Trần Cận quả là một người bạn làm người ta khoái trá.

Rốt cuộc đứng dậy đi ra ban công, kết nối thiết bị thông tin cảm biến trên cổ tay, đã thấy có tin: “Ve Gió đã đến cảng.”

Tám giờ tối, Fiennes đột nhiên đề nghị ra ngoài dùng bữa, Trần Cận lười biếng lết ra, vết thương mới băng trên trán đã được chải rủ tóc mái che bớt: “Tôi không tính vác cái băng trắng ớn này đi diễu khắp phố đâu”

Fiennes bình thản nói: “Chúng ta có thể chọn bàn khuất một chút.”

Lại có kẻ phì cười: “Tiều, thằng này không ra người không ra ngợm vậy hở, tôi còn muốn chọn chỗ chính giữa nhà hàng đây” Thay luôn một cái áo hoa hòe hoa sói sặc sỡ muốn nhức mắt rồi tự tin tràn trề xuất phát.

Đại Lý lái xe đưa các đại ca của hắn đến nhà hàng được chỉ định, vốn hai gã đàn ông vóc dáng cao lớn đã rất bắt mắt, đây lại thêm cùng đẹp trai phong độ hiếm có, quả thật là một đôi kích động quần chúng ghê gớm, vừa xuất hiện ở nơi công cộng đã khiến dân tình một phen trầm trồ chiêm ngưỡng, đủ thể loại ánh mắt ái mộ cứ thế dán theo đến khi bọn họ ngồi xuống bàn mới dứt, sức sát thương chạm đỉnh 5 sao.

Fiennes tao nhã lật giở thực đơn, Trần Cận thì gọi đại luôn một phần bò nướng tiêu, rồi thuận tay bứt bứt mấy cánh hoa hồng bày trên bàn, tiện thể liếc mắt đá lông nheo cô em xinh đẹp bàn bên một cái, kết quả đối phương kêu phục vụ bưng cho bọn họ hai ly Champagne miễn phí

Đương lúc chuẩn bị xả hơi hưởng thụ, ánh mắt Trần Cận đột nhiên đụng trúng một gã đàn ông vừa bước vào từ cửa phụ nhà hàng, bộ dạng hằm hè nghiêm túc của hắn ta cực kỳ khả nghi, đã thế lại đang nhằm đúng bàn này mà tiến tới, bằng trực giác trui rèn bao năm của hắn, gã vạm vỡ quá khổ kia chắc chắn có vấn đề.

Tình huống này quá sức thích hợp cho phản xạ nhanh nhạy của hắn phát huy, ngay khi gã đàn ông chỉ còn cách bàn hai bước chân, Trần Cận đã đứng bật dậy, tiện tay vơ ly Champagne hắt về phía hắn, cùi chỏ cùng lúc thúc tới, chân trụ xoay 180 độ đẹp như mơ, quả nhiên khiến gã kia lảo đảo lùi liền ba mét, tuy chưa đến mức ngã ngửa xuống đất nhưng cũng đủ tức ói máu, trợn trừng mắt nhìn kẻ kiêu ngạo khó chơi vừa vô duyên vô cớ động thủ.

“Chó chết!” Dẹp luôn hình tượng, gã xúi quẩy trên đầu còn nhỏ rượu tong tong nổi khùng chửi bới luôn bằng tiếng Anh, “Mẹ nó không dưng gây sự hả thằng nhãi?!”

“Gã này có vấn đề.” Trần Cận quay lại nói với Fiennes, chứng minh mình không phải đối tượng nguy hiểm bạ đâu gây đó rồi tiếp tục hùng hồn sẵng giọng, “Lén lút tính làm gì hả?”

“Andre, anh kiếm đâu được thằng khùng này theo vậy? Thật là không biết lý lẽ!”

Hê!

“Các người… biết nhau?” Trần Cận nghi hoặc trỏ trỏ hết Fiennes đến gã thô lỗ kia.

“Thằng khùng này!”

Vẫn kiên nhẫn tiến tới trước mặt đối phương, lên giọng chất vấn cho rõ ràng: “Sao ông cửa chính đàng hoàng không đi, phải vào cửa phụ?”

“Vừa từ bãi đậu xe tầng ngầm ra, không vào cửa đó thì cửa nào?!”

“Làm sao ông phải vác cái mặt hằm hằm hè hè thế hả, như ai thiếu ông mấy chục triệu đô vậy?”

“Mẹ nó mặt mũi ông vốn nó thế đấy! Ai quy định vào nhà hàng phải cười nhe cười nhởn hả?!”

Fiennes đột nhiên ngừng cười, thông cảm lên tiếng: “Michael, lâu lắm mới thấy anh mất mặt vậy.”

“Chết tiệt! Gặp quỷ!” Đối phương nghe câu này lập tức sừng sộ, “Thằng quỷ này phá hoại cả cái đầu lẫn bộ vét mới của tôi!”

“Để sếp tôi bồi thường cho ông anh vậy, ông anh đàn ông đàn ang còn hẹp hòi a” Trần Cận thừa biết đã gây họa, vẫn tỉnh bơ ngồi xuống.

Đám phục vụ đứng từ xa quan sát một hồi, chắc chắn không có gì đáng ngại rồi, một người mới thận trọng đến gần hỏi thăm.

“Không sao, mấy người khỏi lo.” Vừa xua người phục vụ vừa quay qua phản đối với Fiennes, “Andre, tôi từ chối hợp tác với thằng quỷ này!” Mọi người xung quanh đều đã quay đầu nhìn bọn họ, vụ này càng khiến Michael bực mình tợn, “Tôi cũng không nhịn nó đâu đấy, việc gì mà phải thế?!”

“Michael, anh bình tĩnh một chút, ngày mai cho tôi biết quyết định của anh.” Fiennes bình thản đáp.

Lúc này, Michael mới phần nào ý thức được thái độ lỗ mãng của mình, liền dịu giọng lại, kính cẩn nói: “Tôi không có ý thô lỗ với ngài.”

“Địa chỉ anh đã biết, ngày mai hãy đến tìm tôi.”

“Vâng.” Nói rồi, vẫn chưa thôi tức tối lườm Trần Cận một cái rồi quay lưng bỏ đi một nước.

Fiennes vừa ngồi xuống, tên trước mặt đã vỗ tay bộp bộp: “Oai ghê gớm, đại ca”

“Vừa rồi cậu phản ứng nhanh lắm.”

“Còn không phải vì nghĩa vụ che chắn cho ông anh khỏi các loại nguy hiểm, tai nạn, thương tích, cạm bẫy nữa? Tôi thiệt là vệ sĩ siêu xịn chuẩn mực a” còn ông anh mặt cá gỗ vừa xong, hắn cũng chẳng tính cảm thông ưu ái gì, “Nãy là ai a? Không phải đến tiếp quản chức vụ cho tôi được về nghỉ sớm chớ?” Thiệt thằng em cầu còn chẳng được!

“Anh ta là cộng sự sắp tới của cậu.”

“Cái gì?!” Trần Cận nhảy dựng lên, “Anh… có ý gì?”

“Anh ta sẽ giúp cậu tìm được San Lệ Tô, hai người hợp tác, chia hai mũi điều tra nơi giấu hàng.”

Đã đến nước này, chỉ còn cách ngồi lại từ từ cân nhắc, gã kia mặt mũi hung tợn vậy, đảm bảo sẽ thừa cơ trả đũa, dù sao đòi người khác cũng rộng rãi bao dung như mình thì xa xỉ quá, vừa xong hại hắn mất mặt vậy, thiệt là thất sách a Nghĩ một hồi lại nói: “Để chắc chắn, tôi muốn hàng ngày tiến trình điều tra phải được báo cáo với thượng cấp.”

“Nếu cậu đồng ý, việc đó là đương nhiên.”

“Vậy được.” Xem chừng cha đó rất kiêng kỵ Fiennes, cho hắn biết mình với hắn ta thân nhau rồi khả năng rầy rà sẽ giảm tối đa à nha nói đi nói lại nhiệm vụ cũng có ba tuần, đâu đáng chuốc thù oán với người ta, ờ… mà hình như chuốc xừ nó rồi

Hôm sau, sau những ý kiến sáng suốt Trần Cận đưa ra về kế hoạch, thái độ của Michael đối với hắn đã cải thiện đôi chút, nhưng riêng vụ buông tuồng tùy tiện với Fiennes thì hắn ta có vẻ đặc biệt bất mãn, rốt cuộc lớn tiếng kiến nghị luôn: “Andre, hắn ta bừa bãi quá mức, sao anh có thể dung túng như vậy được?”

“Chúng ta không phải đang huấn luyện sát thủ, Michael.”

“Tôi là nói…”

Đối phương ngắt lời hắn: “Tôi biết phải lãnh đạo thế nào, không cần anh dạy.”

Trong khi đó Trần Cận bình phẩm tỉnh rụi: “Ông anh mặt cá gỗ cũng đâu khó ưa lắm, bất quá, chủ yếu là vì tôi dễ ưa quá thôi à”

Chiều cuối tuần, Trần Cận mượn cớ đòi ra ngoài: “Tối tôi về.”

“Đi đâu?” Fiennes vốn không định hỏi, nhưng lời đã buột ra miệng.

“Đi tán gái, OK? Anh không tính quản cả sinh hoạt cá nhân của đàn em chớ?” Nói rồi thản nhiên cười, tung tẩy bỏ đi.

==================