Họa Quốc

Quyển 1 - Chương 5

Bốn cánh cửa lớn của đại điện mở rộng, Hy Hòa đang quỳ bên ngoài và Tiết hoàng hậu quỳ trong cửa, cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt đối nhau.

Trong mắt của Khương Trầm Ngư đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật kỳ lạ, giống như một kiếp phù sinh lặng lẽ trôi qua giữa ánh nhìn của hai nữ tử đó.

Gương mặt Hy Hòa vẫn mang nụ cười nhàn nhạt như trước, trong nụ cười lại thấp thoáng sự mệt mỏi, khiến người ta hoàn toàn không đoán được rốt cuộc nàng đang nghĩ gì trong lòng.

La công công đến trước mặt nàng, nhắc nhở: “Phu nhân vẫn còn chưa tạ ân?”.

Lúc này Hy Hòa mới thu lại ánh mắt dán trên mặt Tiết hoàng hậu, toàn thân rung động như một người vừa mới tỉnh giấc mộng, sau đó khẽ nhếch khóe môi, cười vô cùng yểu điệu: “Tạ long ân của hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.

Khương Trầm Ngư khẽ thở phào, việc này có thể coi như đã giải quyết xong. Lại nhìn vào trong điện, thấy Cơ Anh đứng bên cạnh long án của hoàng đế, vẻ mặt tuy bình thản, nhưng ánh mắt hoàng thượng nhìn chàng lại đầy vẻ tán thưởng, xem ra… cách này là do chàng nghĩ ra chăng? Cũng chỉ có công tử mới dùng một cách đơn giản mà thiết thực, hiệu quả như thế để xử lý sự tình.

Hy Hòa được đám cung nhân dìu, lảo đảo đứng dậy, nhưng vì quỳ quá lâu, đứng lên được nửa chừng, lại ngã xuống. Thái y cuống quýt rảo bước chạy ra, La công công sai người khiêng tới một chiếc kiệu êm, khiêng Hy Hòa về Bảo Hoa cung, sau khi một đám người lũ lượt rời đi, phía trước Cảnh Dương điện yên tĩnh trở lại.

Khương Trầm Ngư đang chờ để theo tỉ tỉ hồi cung, đột nhiên thấy Cơ Anh từ trong điện đi ra, ánh mắt hai người vô tình gặp nhau, Khương Trầm Ngư nhất thời tim nhảy loạn nhịp, cơ hồ đến hít thở cũng ngưng lại.

Nhưng, ánh mắt của Cơ Anh không hề dừng lại trên gương mặt nàng mà quét qua rất nhanh, vội vã rời đi.

Gió muộn lạnh lẽo thổi bay vạt trường bào của chàng, cung đăng kéo dài chiếc bóng của chàng trên mặt đất, thế giới tĩnh lặng, ánh sáng lướt qua bóng đêm.

Khương Trầm Ngư ngơ ngẩn nhìn theo bóng chàng, cho đến khi Khương Họa Nguyệt đẩy mạnh nàng một cái, cười nói: “Còn nhìn ư? Người đi mất tăm rồi”.

Khương Trầm Ngư đỏ bừng mặt, đang định giải thích, Khương Họa Nguyệt đã kéo tay nàng nói: “Chúng ta về thôi”.

Về đến Gia Ninh cung, Khương Họa Nguyệt cho kẻ dưới lui xuống, buông tay nàng ra, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp, cuối cùng mới thở dài một cái.

“Tỉ tỉ?”.

Khương Họa Nguyệt cúi đầu nói: “Không ngờ Kỳ Úc hầu lại là nhân vật như thế… Ha ha, giải quyết việc này đơn giản như vậy, ý chỉ của thái hậu, đúng là chỉ y mới nghĩ ra!”.

Khương Trầm Ngư cúi đầu cười nói: “Thế chẳng phải rất tốt sao? Binh không mất một quân mà hóa giải được can qua…”.

Khương Họa Nguyệt lườm nàng một cái: “Muội thì hay rồi, chỉ cần nhìn thấy Cơ Anh thì có gì là không tốt nữa?”.

“Tỉ tỉ…”.

“Làm tỉ mừng hụt, vốn tưởng lần này Hy Hòa đấu với hoàng hậu có thể lưỡng bại câu thương cơ, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra Cơ Anh, hoàng thượng đợi trong thư phòng lâu như thế, quả nhiên là chờ y đến dập lửa. Lần này Hy Hòa có thể coi là bại trong tay y!”.

Khương Trầm Ngư trầm ngâm nói: “Hy Hòa phu nhân sở dĩ có thể hung hăng ép người như thế, chẳng qua là vì tóm được chuyện thánh chỉ rơi xuống nước, nhưng khi đó trên người Tiết Thái cũng mang ngự quyển của tiên đế, chữ hiếu lớn ngang trời, cho dù là thánh chỉ của hoàng thượng, trước mặt ngự quyển của tiên đế, cũng không thể không nhường. Chiêu này tuy đơn giản, nhưng lại vô cùng tuyệt diệu”.

“Cái gì mà trên người có ngự quyển của tiên đế? Rõ ràng là bây giờ mới đến Ðịnh Quốc tự đem về”. Khương Họa Nguyệt hừ mũi, bỗng như nhớ ra điều gì, lại cười khanh khách.

“Tỉ tỉ lại cười gì?”.

“Ta cười Hy Hòa tính toán đủ điều, uổng công quỳ lâu đến thế”. Khương Họa Nguyệt vừa nói vừa thả tóc, ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu tháo trang sức, “Ðúng là đáng tiếc, đây vốn là thời cơ tốt nhất để lật đổ hoàng hậu, tiếc là lại uổng phí thế… Trầm Ngư, muội có biết hôm nay Hy Hòa thua ở nước nào không?”.

Khương Trầm Ngư chần chừ đáp: “Bởi vì… công tử nhúng tay?”.

Khương Họa Nguyệt trừng mắt lườm nàng: “Muội ấy, thấy Kỳ Úc hầu là xiêu hồn lạc phách, trong đầu chỉ có công tử của muội ấy!”.

Khương Trầm Ngư thẹn thùng đỏ mặt, Khương Họa Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này của nàng, đành cười lắc đầu than: “Ðược rồi được rồi, cứ coi là vì thế đi, có điều, điều này cũng vừa hay cho thấy một điểm quan trọng nhất - Hy Hòa tuy được sủng ái, nhưng ngoài hoàng ân ra thì không có gì khác”.

Khương Trầm Ngư trong lòng chấn động, hiểu ra ý ở ngoài lời.

“Việc ngày hôm nay nếu đổi lại là tỉ, tỉ sẽ không cần tự mình đến quỳ trước điện, chỉ cần nhờ phụ thân liên minh với các đại thần trong triều cùng dâng sớ, trách hoàng hậu dạy cháu không nghiêm, dung túng cho cháu làm bừa, dẫn đến thánh chỉ rơi xuống nước, xúc phạm thiên uy. Ðến lúc đó, hết tấu sớ này đến tấu sớ khác được dâng lên, cho dù có ngự quyển của tiên đế thì đã sao nào? Cũng không thể giữ được Tiết gia. Cho nên…”. Khương Họa Nguyệt vừa thong thả chải mái tóc dài, vừa đắc ý nói, “Có khuynh quốc khuynh thành hơn nữa, có sủng ái một người giữa ba ngàn cung tần đi nữa thì đã sao? Không có nền tảng gia tộc và thế lực trong triều chống lưng phía sau, thì trong chốn hoàng cung địa ngục này, sức lực một người sao có thể làm được gì?”.

Khương Trầm Ngư cúi đầu, không tiếp lời.

“Trước đây tỉ còn quá đề cao ả ta, coi ả ta là kẻ địch, đến giờ nhìn lại, cũng chẳng qua chỉ là như thế. Khi sự việc liên can tới Tiết gia, đến hoàng thượng cũng chỉ nghĩ làm thế nào để bảo vệ họ Tiết, mà không phải là làm thế nào đòi lại công bằng cho yêu phi. Cho nên mới nói, cá chạch mãi chỉ là cá chạch, vùng vẫy thế nào đi nữa cũng không thể ra khỏi ao đầm…”.

Khương Trầm Ngư đột nhiên đứng dậy, nói: “Tỉ tỉ, muội phải về rồi”.

Khương Họa Nguyệt sững người, tức thời hiểu ra, trong ánh mắt lóe lên một tia mỉa mai, cười nói: “Tỉ biết muội cảm thấy những chuyện ghen tuông tranh giành này thực buồn nôn, không muốn nghe. Nhưng muội nghĩ xem, tỉ tỉ đáng thương của muội mỗi ngày đều sống như vậy trong cung, không biết chừng ngày nào đó, kẻ bị tính sổ chính là tỉ. Bỏ đi, bỏ đi, cảm giác này, người ngoài sao có thể hiểu được? Tỉ cũng chỉ là nhất thời bực tức mà thôi, muội không muốn nghe, tỉ không nói nữa là được”.

Bị nàng nói như vậy, Khương Trầm Ngư không khỏi hổ thẹn, bước lên phía trước nắm lấy tay nàng nói: “Tỉ tỉ, muội không phải không muốn nghe, chỉ là…”.

“Tỉ hiểu rồi, đừng nói nữa”. Khương Họa Nguyệt nhìn bản thân trong gương đồng, mày mi vẫn mềm mại, dịu dàng như vẽ, nhưng đôi mắt đã không còn vẻ trong sáng, đâu còn điểm nào của Khương đại tiểu thư trong khuê các không màng thế sự lúc ban đầu? Lại nhìn muội muội phía sau lưng, chỉ kém nàng có ba tuổi, nhưng rõ ràng là hai mẫu người khác nhau. Nàng đã kinh qua gió sương mà tiều tụy, còn muội muội vẫn được gia tộc che chở, giống như hoa tươi thuần khiết ban sớm. Nghĩ đến đây, không khỏi cảm khái: “Nghĩ lại, người tốt số nhất nhà ta chính là muội, không chỉ cha mẹ yêu chiều như bảo bối, hơn nữa nghe nói còn sắp xếp hôn sự cho muội với Kỳ Úc hầu?”.

Khương Trầm Ngư cắn môi, mãi sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

“Tốt quá, muội chẳng phải ngưỡng mộ y đã lâu sao? Bây giờ cuối cùng đã được thỏa nguyện”.

“Chuyện này vẫn chưa thành mà…”.

“Sao có thể không thành? Ðế đô hiện nay, cũng chỉ có muội mới xứng với con người tựa tiên nhân đó”. Khương Họa Nguyệt cười nhạt, “Bản lĩnh của y, hôm nay muội cũng thấy rồi chứ? Hoàng thượng cực kỳ coi trọng y, không chỉ đại sự trong triều, bây giờ đến chuyện trong nội cung cũng bắt đầu nghe lời y. Một khi hai nhà Cơ, Khương liên hôn, thì sẽ không sợ Tiết gia nữa. Xem kìa, sao muội lại chau mày thế, vừa nghe đến chuyện tranh quyền đoạt thế là muội lại chán ghét, muội muội ngốc này, phu quân mà muội được gả không phải bình dân bách tính mà là trọng thần đương triều, muội sao có thể thoát khỏi chốn thị phi?”.

Trong lòng Khương Trầm Ngư biết rõ lời tỉ tỉ nói là sự thực, chính vì như thế, nàng lại càng cảm thấy bi ai hơn. Nàng đối với Cơ Anh đúng là chân thành ngưỡng mộ, nhưng đối với gia tộc mà nói, lợi ích của việc liên hôn càng quan trọng hơn. Thế gian này, quả nhiên hễ dính đến vinh hoa phú quý thì không thể thuần khiết được nữa.

Khương Họa Nguyệt lấy một chiếc trâm ngọc từ trong hộp nữ trang ra, trên đầu trâm nạm một viên minh châu to bằng quả nhãn, phát ra ánh sáng lấp lánh.

“Ðây là viên minh châu tuyệt thế mà sứ thần Nghi quốc tiến cống, trên đời chỉ có một đôi. Hoàng thượng sai thưởng cho tỉ và Hy Hòa, mỗi người một viên. Viên này tên là ‘Trường Tương Thủ’, còn viên của nàng ta tên là ‘Vật Tương Vong’(*). Tỉ mời thợ khéo đến chế tác nó thành chiếc trâm, bây giờ tặng lại cho muội, làm quà chúc mừng hôn lễ”.

Khương Trầm Ngư vội vàng quỳ xuống tạ ơn, cung kính đón lấy, trâm ngọc trong lòng bàn tay tỏa ánh sáng khiến làn da biến thành màu xanh nhàn nhạt.

Khương Họa Nguyệt chăm chú nhìn chiếc trâm đó, ánh mắt dịu dàng lại đầy vẻ tang thương: “Cầu cho muội sẽ thực sự được như cái tên đó, cùng với lang quân trọn đời bên nhau, ân ái bạc đầu”.

Trường Tương Thủ… sao? Ðúng là một cái tên hay.

Khương Trầm Ngư nâng chiếc trâm đó lên, trong lòng trăm ngàn cảm xúc đan xen. Nhưng, nàng và Khương Họa Nguyệt lúc này lại không ngờ rằng, chính vì đôi minh châu này, vận mệnh của hai người cùng Hy Hòa, và tất cả những người có liên quan đến sự việc ngày hôm nay đều quấn lấy nhau.

Gọi là “Trường Tương Thủ”, vừa hay chia ly.

Gọi là “Vật Tương Vong”, nhưng lại tiêu tan.

Một mối bi hoan xưa khó vẹn toàn, thế sự chưa từng được như ý.

Ngày hôm nay, khi Khương Trầm Ngư đang chải đầu, a hoàn thân cận Ác Du vui vẻ chạy vào nói: “Chúc mừng tiểu thư! Chúc mừng tiểu thư!”.

Hoài Cẩn đang giúp nàng chải đầu hứ một tiếng: “Gì mà mừng rỡ thế, đến mức mới sáng sớm ra đã kêu om sòm vậy?”.

Ác Du cười hì hì, nháy mắt nói: “Ðúng là đại hỷ mà, phu nhân mời Hoàng Kim Bà khéo mồm nhất kinh thành, nhờ bà ấy đến chỗ Kỳ Úc hầu làm mối cho tiểu thư, bây giờ đang viết canh thiếp (**) ở trong sảnh trước đó”.

Khương Trầm Ngư vừa thẹn thùng vừa vui mừng, bỗng chốc mặt đỏ bừng bừng.

Ác Du nắm tay nàng, nói: “Tiểu thư, chúng ta đi xem đi!”.

Hoài Cẩn nhíu mày: “Bây giờ sao tiểu thư có thể xuất đầu lộ diện?”.

“Muội đâu có nói phải vào trong xem, chúng ta đứng ở bên ngoài nhìn lén một cái thôi mà, tiểu thư, nghe nói Hoàng Kim Bà khéo ăn khéo nói, mặt rỗ nói thành tiên nữ, chết cũng có thể nói thành sống, tiểu thư không tò mò sao?”.

Khương Trầm Ngư tuy cảm thấy không thỏa, nhưng rốt cuộc không thắng nổi sự tò mò, lập tức thay áo theo Ác Du đi về sảnh trước. Nàng đi vào từ cửa ngách, cách một tấm bình phong, thấy mẫu thân và một phụ nữ chạc tứ tuần đang ngồi uống trà, không cần nói, người phụ nữ đó chắc chắn là Hoàng Kim Bà danh tiếng lừng lẫy!

Người phụ nữ mi dài, trán rộng, cằm nhọn, tướng mạo ghê gớm, lúc này trong tay đang mở một tấm thiếp ra, đọc một hồi rồi nói: “Tốt. Cái tên này, niên canh này, bát tự này của tam tiểu thư, thực sự là tướng đại phú đại quý! Hầu gia rõ ràng chẳng có lý gì mà từ chối cả! Bát tự (***) đẹp, bát tự đẹp lắm!”.

Ác Du ghé đầu lại, khẽ gọi: “Tiểu thư, bà ấy nói bát tự của tiểu thư đẹp!”.

Khương Trầm Ngư cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ một bà mối thì sao hiểu được bát tự mệnh lý, rõ ràng là chọn những điều gia chủ thích nghe để nói thôi.

Khương phu nhân nói: “Tất cả đều nhờ bà”.

Hoàng Kim Bà xua xua tay, nói: “Phu nhân đâu cần nói thế, tam tiểu thư của quý phủ là mỹ nhân nổi tiếng của Bích quốc ta, không chỉ người đẹp tài cao, tính tình tốt đẹp, có thể mai mối cho một cô nương như thế này, đúng là vận may của Hoàng Kim Bà tôi! Lại nói Kỳ Úc hầu kia là nhân vật thế nào, nếu như tôi có thể se được mối duyên lành trời đất sắp đặt này, đúng là ơn trời ơn Phật, không biết khiến cho bao đồng nghiệp phải ghen tị. Phu nhân, xin người cứ an tâm, bà già tôi dám vỗ ngực nói, chuyện hôn sự này, chắc chắn sẽ thành! Ðến lúc đó, xin phu nhân thưởng cho tôi một ly rượu hỷ!”.

Khương phu nhân nghe những lời này quả nhiên thích chí, vừa cười vừa thưởng bạc. Hoàng Kim Bà cũng không nhiều lời, đứng dậy nói: “Việc không nên chậm trễ, tôi phải đến phủ hầu gia đưa canh thiếp, ba ngày sau lại lấy canh thiếp của hầu gia mang về”.

Khương phu nhân tiễn ra đến ngoài cửa sảnh, lúc này mới quay đầu lại nhìn bức bình phong, cười nói: “Ra đi”.

Khương Trầm Ngư biết mẫu thân đã biết mình nấp phía sau, đành bước ra ngoài, nhưng thấy ánh mắt mẫu thân nhìn mình đầy vẻ vui mừng, nàng liền thấy mất tự nhiên, vội vàng cúi đầu xuống.

Khương phu nhân kéo tay nàng cùng ngồi xuống, nói: “Tính toán xong hôn sự của con, ta cũng an tâm”.

“Mẫu thân vất vả rồi”.

Khương phu nhân vén mấy sợi tóc mai bên tai nàng ra phía sau, xúc động nói: “Ðúng là chớp mắt một cái, con gái nhỏ của ta đã lớn thế này, đến tuổi xuất giá rồi. Trong ba đứa con của ta, ca ca của con Hiếu Thành tuy là nam tử, nhưng từ nhỏ đã không giỏi giang, văn dốt võ dát, tuy nhờ phúc của cha con mà trở thành Vũ lâm quân kỵ đô úy, đời này e rằng cũng chỉ sống như vậy thôi; tỉ tỉ Họa Nguyệt của con tuy khôn khéo, nhưng tính hiếu thắng khó tránh khỏi sắc sảo chua ngoa; còn con, người xinh đẹp, tính nết na, đối nhân xử thế có chừng mực nhất, nhưng lại quá lương thiện, ta thực sự lo con sau này bị thua thiệt, cho nên, nghĩ đi nghĩ lại, trong đám vương tôn công tử trong triều, người có thể che chở con cả đời phú quý lại đối đãi khoan hậu, cũng chỉ có Kỳ Úc hầu thôi”.

“Mẫu thân…”, Khương Trầm Ngư cầm tay mẫu thân, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, đương lúc cảm động, một gia bộc vội vã đến báo: “Tam tiểu thư, có khách tới thăm”.

Nàng có khách sao? Ai đến thăm nàng vào lúc này nhỉ?

Khương phu nhân đứng dậy, nói: “Con mời khách vào đây đi. Ta về phòng trước, Trầm Ngư con nhớ phải tiếp đãi người ta chu đáo, đừng để chậm trễ”.

Khương Trầm Ngư tiễn mẫu thân, lại thấy một thiếu niên áo xanh theo sau gia bộc bước vào trong đại sảnh, ánh nắng ngày đông chiếu trên gương mặt người đó, nàng không kìm được “a” một tiếng.

“Tiểu sinh Loan Triệu, tham kiến Khương tiểu tỉ”. Ðôi mắt thiếu niên đảo không ngừng, tươi cười bước lên nắm tay nàng, cử chỉ thật bộp chộp.

Khương Trầm Ngư vội vàng đuổi hết người hầu ra, thấp giọng nói: “Công chúa, sao nàng lại đến đây?”.

Hóa ra, thiếu niên đầu đội mũ quả dưa, thân hình gầy gò này không phải ai khác mà chính là Chiêu Loan công chúa nữ cải nam trang.

Chiêu Loan làu bàu đáp: “Trong cung chán chết đi, nên ta mới xuất cung đi chơi, chẳng ngờ đi vội quá, đến một xu cũng chẳng đem theo, vừa hay ngang qua hữu tướng phủ, liền chạy đến tìm tỉ xin giúp đỡ”.

Khương Trầm Ngư giật thót mình: “Công chúa lén xuất cung?”.

“Cứ cho là thế đi, nhưng mà, trước đây ta cũng xuất cung đi chơi rồi, hoàng huynh biết nhưng mắt nhắm mắt mở vờ không biết thôi. Chỉ cần không đến tai thái hậu thì thế nào cũng dễ nói”. Chiêu Loan vừa nói, vừa lắc lắc tay nàng, “Tỉ tỉ tốt, cho ta mượn tiền đi, lúc về ta sẽ trả tỉ”.

Khương Trầm Ngư nghĩ, công chúa bướng bỉnh này đã tìm đến cửa, lại nghĩ bản thân không có cách nào khác, bây giờ chỉ có một cách vừa cầm chân nàng, vừa sai người vào trong cung báo tin, để hoàng thượng định đoạt. Thế nên nói: “Bên ngoài người đông việc nhiều, có gì hay chứ? Công chúa đã đến đây, chi bằng ở đây chơi với ta đi, trù nương trong phủ làm bánh rất ngon...”.

Nàng còn chưa dứt lời, Chiêu Loan đã nhõng nhẽo nói: “Ai da, trong phủ này thì có gì hay ho chứ, ta thích những thứ mới mẻ kích thích bên ngoài cơ, tỉ tỉ tốt, hay là tỉ ra ngoài chơi với ta đi, tỉ cả ngày ở trong phủ cũng cảm thấy vô vị chứ?”.

“Ta...”.

“Ðừng này kia gì nữa, mau đi lấy tiền, nhân tiện cũng thay nam trang như ta, ta dẫn tỉ đến mấy nơi hay ho, đảm bảo tỉ sẽ được mở rộng tầm mắt”.

Nhìn bộ dạng hứng khởi đó của Chiêu Loan, chắc là không giữ nàng ở trong nhà được. Ðành vậy, để nàng một mình đi làm loạn, không bằng mình đi cùng, ít nhất có thể trông coi không để nàng làm bừa. Nghĩ đến đây, Khương Trầm Ngư bèn thay y phục rồi mang theo ngân phiếu, xin phép mẫu thân xong lại bố trí bốn ám vệ theo bảo vệ rồi mới ra ngoài.

(*) “Trường Tương Thủ” nghĩa là “mãi bên nhau”, “Vật Tương Vong” nghĩa là “chớ quên nhau”.

(**) Canh thiếp: Thiếp viết tên tuổi và quê quán của nam, nữ khi đính hôn.

(***) Bát tự: Tám chữ can chi chỉ về năm, tháng, ngày, giờ sinh đẻ của một người, nhà thuật số thường lấy tám chữ ấy mà suy đoán họa phúc cát hung của đời người.