Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 17: Vương gia thần bí Phong gian quốc

Mặc kệ Thụy vương gia hiện tại có bình thường hay không, nếu Đoan Mộc Ly đã muốn biết hắn ở chỗ này, hiện tại là nhất định phải chiêu đãi hắn vào trong cung đến làm khách.

Quý Ngữ Hàm nghe nói tin tức này, vô cùng hưng phấn.

Tuy rằng Thụy vương gia kia bởi vì đem tặng Đoan Mộc Ly cá sấu, xuất hiện ở trong sổ đen của nàng,nhưng nàng thật sự là vô cùng, vô cùng hoan nghênh hắn đến!

Ha ha ha... Hãy để cho Đoan Mộc Ly cùng hắn ăn cơm đi!

Hi hi, như vậy hắn sẽ không thể tìm cớ nói sợ nàng ăn cơm bị sặc, cứ đòi đút nàng...

Rõ ràng là tìm cách ăn đậu hũ của nàng mà!

Nhưng nhìn vẻ mặt của Đoan Mộc Ly lại không giống...

Ai, có lẽ hắn thật sự đem nàng trở thành hoa quả, cho nên không nghĩ tới nam nữ hữu biệt mà.

Hừ hừ, tổng kết so với bị hắn sỗ sàng thì tốt hơn.

Ha ha ha, mặc kệ,nói như thế nào, nàng có thể tạm thời thoát khỏi Đoan Mộc Ly !

Cao hứng như vậy?

Đoan Mộc Ly thực bất mãn nhìn bộ dạng cố nén cười của Quý Ngữ Hàm, chính mình cũng mỉm cười.

"Ta còn chưa nói xong, ngươi chuẩn bị một chút, buổi tối ta mang ngươi cùng đi."

"..."

Một chậu nước lạnh đổ xuống, Quý Ngữ Hàm nháy mắt liền lệ rơi đầy mặt.

Hu hu, khách quý đến đây cũng không buông tha cho nàng, quá đáng mà!

"Vị Thụy vương gia kia thân phận thực tôn quý sao?" Quý Ngữ Hàm tội nghiệp hỏi.

Hoàng thượng cùng Vương gia cũng không giống nhau, có một vài Vương gia chỉ có thể xem như là họ hang xa với hoàng gia...

"Ừ, khi lão hoàng đế Phong Gian Quốc qua đời, hắn vốn là được chọn làm người kế vị, không biết vì sao, hắn lại đem ngôi vị hoàng đế tặng cho Tam đệ của hắn, cho nên ở Phong Gian Quốc lời nói của hắn cũng rất có trọng lượng."

"Nga..."

Xem ra là nhân vật lợi hại a.

Hắc hắc hắc, vậy thì nàng an tâm, Đoan Mộc Ly không có khả năng ở trước mặt một người như vậy biểu hiện rất "Quá đáng"...?

Ngẫm lại lúc trước lâm triều, trải qua lần đó, da đầu Quý Ngữ Hàm tê dại, không phải thực xác định.

Hu hu, nàng về sau còn muốn chạy trốn nữa mà.

Cái Phong Gian Quốc kia không biết là chỗ nào, có xinh đẹp hay không, nói không chừng còn có thể trở thành điểm dừng chân của nàng!

Nàng kiên quyết không thể ở trước mặt Thụy vương gia làm chuyện mất mặt!

Nghĩ nghĩ, Quý Ngữ Hàm trông mong nhìn Đoan Mộc Ly, "Ta có thể mang khăn che mặt hay không?"

————

Cho nàng mang khăn che mặt đi, cho dù mất mặt, vị Thụy vương gia kia cũng không biết nàng là ai.

Thật ai oán... Thế nhưng cần thường xuyên đề phòng chuyện mất mặt.

"Có thể." Đoan Mộc Ly cười đáp ứng.

Vừa vặn hắn cũng không muốn cho nhiều người thấy mặt của nàng, đề nghị này thật rất hợp ý hắn.

Vào ban đêm, Đoan Mộc Ly mang theo Quý Ngữ Hàm trang phục cầu kỳ, nhưng là oán khí tản ra tận trời bay qua hồ, đến Hiên Di Cung dự tiệc.

Quý Ngữ Hàm nghiến răng đều sắp nát, hận không thể trực tiếp đem nam nhân bên cạnh ném đi như ném cái nồi.

"Ta cũng đã che mặt,việc gì còn phải chải kiểu tóc phức tạp như vậy?"

Đoan Mộc Ly mặt không thay đổi sắc, tim không đập loạn, ôn hòa cười cười, "Đây là lễ nghi."

"... Người khác căn bản nhìn không thấy, lễ nghi cái gì!"

Quý Ngữ Hàm nổi giận, "Ngươi nhất định là cố ý !"

"Cố ý cái gì?" Đoan Mộc Ly còn đang giả vô tội.

"Cố ý chải đầu cho ta!"

Hai người đã đến hồ bờ bên kia, Quý Ngữ Hàm xốc khăn che mặt lên, để cho hắn xem ánh mắt sắc bén của mình.

A a a... Dùng ánh mắt giết chết hắn!

" Cổ nhân các ngươi không phải thực coi tóc như bảo bối sao? Chuyện chải đầu không phải thực thân mật sao?"

Quý Ngữ Hàm vô cùng có khí thế trừng mắt nhìn hắn, không thể thỏa hiệp!

Hôm nay nhất định phải hỏi rõ!

Nàng như thế nào cũng đều cảm thấy hắn đang cố ý chiếm tiện nghi của nàng!

"Ý của ngươi nói là ta đang chiếm tiện nghi của ngươi?"

Theo thói quen, Đoan Mộc Ly tay lại đưa tới trên đầu Quý Ngữ Hàm.

Chậc, tóc chải rồi sẽ không chơi đùa được.

Vì thế tay vòng sang hướng khác, sửa lại đi sờ mặt...

"... Đoan Mộc Ly!"

Quý Ngữ Hàm một phen đẩy tay hắn ra.

Nàng đang "xét hỏi" hắn, hắn thế nhưng lại phạm tội nặng hơn,cố tình ăn thêm đậu hũ!

Quý Ngữ Hàm trợn mắt nhìn hắn, "Ta nói chính là ý này!"

Không nhìn tức giận của nàng, trên mặt Đoan Mộc Ly vẫn cười rất chi là ôn nhu hòa hoãn.

Thanh âm thực bình tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ nói ——

"Ta cảm thấy ta xinh đẹp hơn so với ngươi."

"..." Vẫn đang khí thế mười phần, trong nháy mắt Quý Ngữ Hàm còn có cảm giác muốn hộc máu.

Hu hu, đây là vấn đề trọng điểm!

Nàng cảm thấy bộ dạng của mình rất xinh đẹp, nhưng so với Đoan Mộc Ly...

Hu hu, đừng so, vẫn là thay đề tài đi.

Ai có thể nói mỹ nam sẽ không thể là sắc lang ?

Hơn nữa...

Nàng vẫn cảm thấy khuôn mặt này của Đoan Mộc Ly cùng khí chất của hắn rất không xứng, nàng hoài nghi hắn là đeo mặt nạ da người, gương mặt này là giả !

Kỳ thật ý tưởng này đã tồn tại trong lòng của Quý Ngữ Hàm rất lâu, nhưng cũng chỉ là dừng lại ở giai đoạn hoài nghi.

Nhưng hôm nay...

A a a... Không trầm mặc bị bùng nổ, ngay lúc trầm mặc bị diệt vong!(nguyên văn: Bất tại trầm mặc trung bạo phát, tựu tại trầm mặc trung diệt vong!)

Mạng nhỏ quan trọng, không thể diệt vong, nàng muốn bùng nổ!

Nói liền làm, vốn chính là đang trừng người nào đó, Quý Ngữ Hàm đột nhiên vươn tay, đặt ở mặt hắn bắt đầu nhéo.

Đoan Mộc Ly cũng không ngăn cản, thành thành thật thật đứng ở một bên, để cho nàng "chà đạp" mặt mình.

Như thế nào cũng tìm không thấy mặt nạ, Quý Ngữ Hàm không tin kết quả này.

Cho nên nàng đem ánh mắt tiếp cận gần một chút, dường như sắp dán đến trên mặt Đoan Mộc Ly.

Kỳ thật động tác này cũng không có gì, nhưng kết quả từ góc nhìn bên cạnh thì...

Quý Ngữ Hàm giống như đang hôn bên gáy Đoan Mộc Ly, mà Đoan Mộc Ly cũng không phản kháng.

Thấy một màn như vậy, tứ đại thị vệ bên cạnh Đoan Mộc Ly đều hoảng hốt.

Trong long bọn họ đối với Quý Ngữ Hàm đã có chút bóng ma tâm lý, Thanh Long trước hết không kiên trì nổi.

Nhưng mà huấn luyện dài lâu đã dưỡng thành thói quen, muốn ngất cũng không phải dễ dàng ngất đi như vậy...

Cho nên hắn xin giúp đỡ, nhìn về phía ba người khác, muốn cho bọn Chu Tước vốn đánh hắn theo thói quen, đem hắn đánh đến hôn mê, giải cứu hắn một chút.

Cút !

Ba người đồng thời dùng ánh mắt trừng hắn, tức giận đem hắn đẩy qua một bên.

Đang xem diễn, lộn xộn cái gì!

... Thanh Long ai oán.

Quý Ngữ Hàm một lòng muốn "Vạch trần" Đoan Mộc Ly, cũng không chú ý bên người đã xảy ra chuyện gì.

Tìm nửa ngày, cảm giác mặt của hắn cùng cổ giống như đều là "Nhất thể hóa", Quý Ngữ Hàm đành phải buông tha

Là mặt thật sao?

Khi nàng buông tay ra mới phát hiện mặt Đoan Mộc Ly bị nàng nhéo tới nhéo lui, đã muốn đỏ lên, còn mơ hồ thấy dấu ngón áp út.

Ách... Nàng giống như nhất thời kích động... Bạo lực.

Đang muốn xin lỗi, Đoan Mộc Ly ngược lại mở miệng trước.

"Thì ra ngươi thích sờ mặt của ta."

"..." Hơi thở không kịp lên óc, trước mắt Quý Ngữ Hàm toàn là ánh sao bay loạn, thiếu chút nữa ngất xỉu đi.

"Đó không phải là sờ!"

Đoan Mộc Ly vô cùng "khoan dung" cười cười, "Ta biết ngươi sẽ ngại thừa nhận, không sao."

"... Ngươi biết võ công! Nếu thật sự thấy ta đang sờ mặt của ngươi, ngươi đã sớm né tránh !"

Đoan Mộc Ly lộ ra nụ cười vô cùng làm cho người ta chảy nước miếng, thực bình tĩnh mở miệng.

"Nhiều người đang nhìn như vậy, ta không muốn làm cho cô nương mất mặt."

"..."

"Nhiều người như vậy" ?

"Đều nhìn " ?

Hai tổ hợp từ này làm cho da đầu Quý Ngữ Hàm run lên, cảm giác từng đạo thiên lôi đang liên tiếp đánh xuống.

Không thể nào...

Run như cầy sấy quay đầu nhìn, tầm mắt của Quý Ngữ Hàm chống lại một đám quần chúng đang vây xem đã muốn hóa thạch.

Có tứ đại thị vệ, còn có vài vị trọng thần trong triều được sủng ái, liền ngay cả cung nữ thái giám cùng thị vệ vốn là bình thường đi ngang qua, cũng đều đồng loạt giống như tượng điêu khắc mở lớn miệng đang vây xem bọn họ.

Hu hu...

Quý Ngữ Hàm không biết mọi người nghĩ đến chuyện gì, vừa rồi nàng đối Hoàng Thượng anh minh, thần vũ, vô địch, mỹ mạo của bọn họ động thủ động cước lại thêm nói chuyện...

Nhưng mà nhìn vẻ mặt bọn họ, cũng biết không thích hợp.

Quý Ngữ Hàm nhanh chóng kéo váy lên, bỏ chạy.

... Nhưng mà nàng vừa bước một bước chân, đã bị Đoan Mộc Ly cấp tốc kéo lại.

Hắn thực bình tĩnh mở miệng, "Ngươi không thể không chịu trách nhiệm mà bỏ đi như vậy."

"..."

A a a... Không cần nói khoan dung như vậy sẽ làm cho người ta hiểu lầm đó!

Thực ra hẳn là đem hắn kéo đến hiện đại, đi học một khóa ngữ văn là tốt nhất! Hu hu...

Quý Ngữ Hàm nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng, "Ngươi nói như vậy, mọi người tưởng bởi vì ta đã làm gì đó với ngươi, nên phải cần phụ trách!"

Đoan Mộc Ly bình tĩnh mỉm cười, "Chẳng lẽ ngươi không có làm sao?"

"..." Trước mắt là một màu đen, Quý Ngữ Hàm kiên trì không nổi nữa.

Người té xỉu vốn hẳn là ngã về phía sau, nhưng nàng đứng trước mặt là Đoan Mộc Ly a...

Tay chân lung lay, Quý Ngữ Hàm liền mềm mại ngã vào trong lòng hắn.

Trên mặt vẫn cười bình tĩnh như cũ, Đoan Mộc Ly đưa tay tiếp được nàng.

Một màn này...

Ai, đặt ở hiện đại là chàng trai galăng, ở cổ đại... Coi như là anh hùng cứu mỹ nhân đi.

Mọi người cũng thực bình tĩnh, biểu tình một chút biến hóa cũng đều không có ——

Bởi vì bọn họ đã hoàn toàn hóa đá...

Cho dù hiện tại thật sự có sét đánh xuống, phỏng chừng bọn họ cũng là ánh mắt cũng không nháy đến một cái.

Nhưng mà...

Một đám "Người đá" đột nhiên cảm giác được một trận hàn khí thấu xương.

Có võ công hoàn hảo mà nói, người thường nháy mắt liền cảm thấy tầng vỏ ngoài hóa thạch của mình đều bị nứt, cũng đều tỉnh táo lại.

"Đoan Mộc huynh."

Giông như đang bình thường đột nhiên nổi lên bão táp, từng cơn mưa băng vèo vèo đánh tới.

"..." Run lên một chút, Quý Ngữ Hàm đã muốn ngất xỉu đi cũng bị đông lạnh mà tỉnh.

Ảo giác... Sao nàng lại giống như nghe được thanh âm của vị khối băng đại gia bên trong cấm địa vậy?

Run run một chút, Quý Ngữ Hàm cảm thấy một trận hàn ý quen thuộc.

Quay đầu...

Aaa! Thật đúng là vị đại gia kia!

Cũng giống như bình thường, hắn vẫn một thân trường bào màu bạc, không có trang sức, hơn nữa trên mặt như đắp thêm một trận hàn sương——

Hoan nghênh đến xem triển lãm khắc băng tại hoàng cung... Hu hu, khắc băng sống a.(mọi người phụ vỗ tay nào)

"Thụy vương gia."

Đoan Mộc Ly buông Quý Ngữ Hàm đang ôm ở cánh tay, đem nàng đưa đến bên cạnh mình, hướng tới khối băng nam nhân cười cười.

Thụy, Thụy vương gia?

Quý Ngữ Hàm hóa thạch.

Thì ra hắn chính là Thụy vương gia đăng nhập sổ đen của nàng?

Êm đẹp làm Vương gia, việc gì phải chạy đến cấm địa lăng mộ hoàng cung của nước láng giềng ở...

Trong nháy mắt, bên trong đầu Quý Ngữ Hàm chạy qua N loại suy nghĩ.

Trong đó nhiều nhất, tất nhiên chính là... m mưu!

Muốn tìm thời cơ ám sát Đoan Mộc Ly?

Nhân cơ hội tìm hiểu tình báo, sau khi diệt vụ này nàng lại quên hỏi tên nước này gọi là gì?

Tóm lại sẽ không phải là chuyện tốt, hơn nữa có thể làm cho Thụy vương gia địa vị rất cao ở Phong Gian Quốc tự mình xuất mã, nhất định là đại sự.

Có nghĩa là...

Hu hu, nàng đang gặp nguy hiểm !

Nàng đại khái là người duy nhất biết thân phận chân thật của hắn lại biết hắn là người ở tại lăng mộ!

Hiện tại trăm ngàn lần không thể để cho hắn nhận ra, miễn cho ——

"Ngươi biết rất nhiều"

"Tha cho... A!"

Chỉ một đoạn đối thoại đơn giản như vậy, nàng sẽ phải đi tìm Diêm vương chơi rồi...

Hu hu, phải bí mật! Đêm nay nhất định phải cẩn thận!

Đơn giản chỉ là một tiệc tối, ở trong lòng Quý Ngữ Hàm lập tức liền tăng cao chiến đấu đến trạng thái cao nhất, biến thành chuyện sống còn.

Trong lúc tâm tư của Quý Ngữ Hàm xoay chuyển đủ loại, khối băng nam nhân lại chỉ là gật đầu nhẹ, cũng không nhìn Quý Ngữ Hàm lâu.