Hoàng Tử Bé

Chương 3

Phải rất lâu tôi mới biết em từ đâu đến. Ông hoàng bé nhỏ, vốn rất hay đặt câu hỏi cho tôi, lại dường như không bao giờ chú ý nghe tôi hỏi. Chỉ vì những tiếng ngẫu nhiên buột ra dần dần nói cho tôi hiểu mọi sự. Ví dụ như, khi lần đầu em thấy chiếc máy bay của tôi (tôi sẽ không vẽ chiếc máy bay đâu, bức vẽ đó quá phức tạp đối với tôi) em hỏi tôi:

– Cái thứ này là cái gì?

– Không phải cái thứ. Nó bay được đấy. Nó là một chiếc máy baỵ Đó là chiếc máy bay của tôi.

Tôi tự hào nói cho em biết là tôi baỵ Em liền kêu lên:

– Sao? Ông từ trên trời rơi xuống ư?

– Phải, tôi nói kiêm tốn.

– ái chà! Cái này ngộ đấy...

Và ông hoàng bé nhỏ bật lên một tràng cười khanh khách rất kháu nhưng làm tôi cáu lắm. Tôi muốn ai cũng phải đánh giá một cách nghiêm túc mọi tai nạn của tôi. Sau đó em nói thêm:

– Thế là ông cũng từ trên trời rơi xuống! Ông ở hành tinh nào?

Tức thì tôi loé lên một tia sáng nào đó, về sự có mặt bí ẩn của em, và đột nhiên tôi hỏi:

– Thế ra em ở một hành tinh khác tới?

Nhưng em không trả lời tôi. Em khẽ lắc đầu nhìn chiếc máy bay của tôi:

– Nhưng mà ngồi trên cái đó thì ông cũng chẳng thể tới từ xa lắm đâu...

Rồi em đắm mình trong giấc mơ màng thật dài. Sau đó, móc túi lấy con cừu tôi vừa vẽ, em lại mê mải ngắm cái của báu đó.

Các bạn hãy tưởng tượng tôi bị kích động như thế nào bởi lời thổ lộ nửa vời về "các hành tinh khác" ấy. Vì vậy, tôi cố tìm hiểu rõ hơn:

– Cậu bé ơi, em từ đâu đến? "Chỗ em" là đâu thế? Em muốn mang con cừu của ta về đâu?

Sau một lát im lặng trầm ngâm, em trả lời tôi:

– Có cái tốt là với cái thùng ông cho tôi, ban đêm con cừu có thể dùng nó làm nhà ở.

– Phải đấy. Và nếu em ngoan, ta sẽ còn cho em một sợi dây để buộc nó lại ban ngày. Và một cái cọc nữa.

Lời đề nghị đó có lẽ làm cho ông hoàng bé nhỏ không vừa lòng:

– Buộc nó lại? Nghĩ gì mà lạ thế!

– Nhưng không buộc nó lại, nó sẽ đi lung tung, nó sẽ đi lạc...

Cậu bạn của tôi lại bật cười khanh khách:

– Nó đi đằng nào được chứ?

– Bất cứ đâu. Cứ đi thẳng tới trước mặt...

Bấy giờ ông hoàng nhỏ nhận xét một cách nặng nề:

– Không hề gì. Chỗ tôi bé lắm!

Rồi, có lẽ với một chút ngậm ngùi, em nói thêm:

– Thẳng tới trước mặt người ta chẳng đi được bao xa đâu...