Hôn Lễ Tử Thần

Chương 16

“Đừng nói thế.” Les thả rơi viên đá lạnh ngắt lên bàn. “Ôi, Chúa ơi, tôi đã làm gì thế này?”

“Đây không phải là lỗi của em. Anh mới là người đã đính hôn ở đây.”

Làm như thế là đủ để cô thoát tội. “Đính hôn với người bạn thân nhất của tôi và tôi...”

“Em đã chẳng làm gì hết.” Anh bước một bước về phía cửa.

“Anh cũng vậy mà.” Cô phải thu xếp ổn thỏa chuyện này thôi. Bây giờ. Ngay bây giờ.

Anh quay đi. “Nhưng anh đã muốn làm một điều gì đó.”

Và mình cũng thế. Les nghĩ, nhưng không dám nói ra. Rồi sau đó, bám lấy một cọng rơm, cô bắt đầu nói. “Anh nghe này, đàn ông như thể loài ong bướm. Cứ thấy hoa đẹp là sà đến. Quan trọng là anh đã không làm điều gì điên rồ hết.” Được rồi, có vẻ như cọng rơm cuối cùng mà cô cố bám vào đã chẳng làm nên chuyện. Cô túm lấy tay anh và bắt đầu đi dọc theo hành lang về phía phòng ngủ của Katie. Anh cố cưỡng lại.

“Em làm cái gì thế?” Anh trân mình cưỡng lại.

“Hai người sẽ hôn nhau và làm lành nhé. Ngay bây giờ. Thà em chết đi còn hơn là làm tổn thương Katie.”

Anh giằng ra. Khi cô lại với tay túm anh lần nữa, anh giơ một tay lên. “Thôi đi nào Les. Katie và anh không cần hôn nhau và làm lành đâu. Cái mà bọn anh cần là sự thành thật đối với nhau.”

Les lắc đầu. “Tôi từ chối làm lý do khiến...”

“Nào nào.” Anh nhìn cô. “Không phải chỉ vì em đâu. Anh đã cố gắng đoán định tình cảm của mình từ ba tuần nay rồi. Em là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.”

Giọt nước? “Này, tôi không muốn làm giọt nước.”

“Anh xin lỗi.” Anh lấy tay véo sống mũi của mình. “Anh không nên nói gì hết cả. Nói thật là, vấn đề không phải là em. Đây là chuyện giữa anh và Katie thôi.” Nói rồi anh bỏ đi.

Ôi chao! Les nhìn anh bước đi. Cô đã làm gì vậy? Và làm thế nào để sửa chữa nó đây?

***

Carl bước tới và gõ cửa. Sau khi ông già đi khỏi, Carl đã nghiên cứu lại các hồ sơ của Tabitha một lần nữa, đánh máy và sao hai bản báo cáo. Nếu muốn khai thác được chút thông tin gì hay nhận được chút ân sủng nào của Ben, sẽ hay hơn khi anh có trong tay cái gì đó để mặc cả. Tin đổi lấy tin. Hầu như tất cả tin tức của anh đều có thể tìm thấy trong máy tính của bà Jones, nhưng Carl biết rằng tổ máy tính kỹ thuật hình sự ngâm nga các hồ sơ chậm chạp đến thế nào.

Cánh cửa mở ra và nhóc Ben trong bộ quần áo Zorro đứng đó, tay cầm kiếm. Carl vờ rút ra một thanh kiếm tưởng tượng và thách đấu với cậu cháu. “Đến hơi thở cuối cùng!”

Benny nhoẻn cười, bắt đầu khua khoắng. Họ vừa chiến đấu vừa tiến vào phòng khách, luồn qua những thùng đồ và gầm gừ những âm thanh chiến đấu, tiếng rên rỉ và tiếng động của hai thanh kiếm va vào nhau.

“Không phá nhà đâu đấy nhé,” tiếng chị dâu anh vọng ra.

“Nhưng mẹ ơi, chúng con phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng mà,” Benny than thở.

“Không, không làm thế ở trong nhà,” Tami nói vọng ra từ bếp. “Đi mở các thùng đồ chơi của con ra và sắp xếp chúng đi.”

Carl ôm lấy cháu. “Công chúa Tami đã yêu cầu ngừng chiến, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu hôm khác nhé.”

Benny vỗ vỗ vào túi Carl và thì thầm, “Chú có kẹo dẻo không?”

Carl nhìn vào bếp đúng lúc thấy Tami cau mày nghe hết. “Cháu có hứa sẽ đánh răng không?”

“Cháu hứa mà.”

Carl đặt Benny xuống và đưa cho thằng bé túi kẹo vừa mua. Sau đó, khi cháu trai chạy đi để cất giấu, Carl vào bếp để nghe lời trách móc của Công Chúa Tami, vẫn những lời muôn thủa.

“Đưa nó đi khám răng, người ta mà phát hiện thấy răng sâu là mình cảm thấy vô tích sự quá.”

Carl ôm lấy bà chị dâu. “Em là chú nó. Em phải được phép nuông chiều nó tí chứ.”

“Không được chiều nó bằng kẹo đâu.” Chị ấn ngón tay cái lên ngực anh trước khi ngước lên và cau mày. “Chị nghe nói chú đã có một đêm tồi tệ.”

“Chuyện nhỏ ý mà,” anh nói dối.

“Ben bảo là chú đã đánh nhau với mèo. Anh ấy chỉ không bảo là con mèo thắng cuộc.” Chị cười khúc khích. “Đói không?”

“Đói ấy à? Bụng em dính vào lưng rồi đây này.” Nhớ ra vì sao anh chưa ăn nhắc luôn vì sao anh đến đây. “Anh Ben có nhà không chị?”

“Anh ấy vừa tắm xong. Thế để chị hâm lại ít spaghetti của bữa tối qua nhé, bữa tối mà chú đã không đến ăn ấy.”

“Spaghetti ấy à?” Anh chảy nước miếng. “Em thề là, nếu anh trai em mà ngu ngốc bỏ chị, thì em sẽ cưới chị ngay.”

“Ai bảo chú là chị sẽ đồng ý lấy chú,” Tami trả miếng. “Chị biết thừa cái danh tiếng của chú với đàn bà rồi.”

Anh đi theo Tami vào bếp và ngồi xuống một cái ghế.

“Chú lại tán tỉnh vợ anh đấy phải không?” Ben đi vào, mặc một cái quần bò và khăn tắm vắt qua đôi vai trần.

“Đúng đấy. Nhưng đó là lỗi của chính anh,” Carl nói. “Đáng lý ra anh phải cưới ai xấu xí và không biết nấu ăn mới phải.”

Ben tự lấy cho mình một hộp sô đa trong tủ lạnh, hôn lên cổ cô vợ xinh xắn và liếc nhìn Carl. “À thế mà anh cứ tưởng chú có bóng hình giai nhân tóc đỏ nào trong đầu rồi.”

“Anh nhắc đến cô ấy đúng lúc đấy.” Carl đưa tay vào túi áo khoác và rút ra một tờ giấy gập nhỏ, món đồ để mặc cả.

Anh trai anh kéo kéo cái khăn tắm trên cổ. “Sao trong bụng anh thấy cứ nao nao ấy nhỉ?”

“Có lẽ là bị đầy hơi đấy thôi.” Carl cười khúc khích.

Ben quay cái ghế lại và ngồi như cưỡi ngựa trên đó. “Có chuyện gì thế?”

“Em nghĩ bọn mình có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

“Như thế nào nào?” Ben nhìn tờ giấy chăm chú.

“Vụ Jones. Anh gãi lưng cho em, em gãi lưng cho anh.”

“Stan có nói là chú không có nói hết khi khai báo.”

Carl gãi gãi cằm. “Stan là một cảnh sát thông minh đấy.”

Ben lắc đầu. “Tabitha Jones chết rồi. Bà ấy không còn là khách hàng của chú nữa, chú để bọn anh lo vụ này đi.”

“Em thích cái ý tưởng gãi ngứa hơn.” Carl khoanh tay lại. Khi Tami đặt xuống trước mặt anh đĩa spaghetti, anh hít hà mùi thơm của cà chua, hành, tỏi. “Em yêu chị lắm.”

Chị mỉm cười. “Ăn không có ngất xỉu đi bây giờ.”

Anh cầm cái nĩa lên và Ben với tay ra lấy tờ giấy. “Đừng vội thế.” Carl nhét đầy mồm mì ống và gạt món đồ để mặc cả với Ben ra xa. “Mình có thỏa thuận thế không đã?”

“Chú muốn gì đã nào?”

“Thẩm tra lại mấy cái tên em cung cấp cho anh. Một vài câu trả lời.” Anh lấy nĩa cuốn thêm ít mì ống nữa. “Nhưng chủ yếu là, kiểm tra với Tóc Đỏ, để cô ấy biết chắc là chuyện này rất nghiêm trọng. Chắn chắn nhé, được không?”

Ben nhìn anh. “Sao chú không đi xem cô ấy thế nào đi?”

Anh xoay xoay cái nĩa để lấy thêm mì nữa. Rồi anh vớ lấy miếng bánh mỳ Pháp xuất hiện trên bàn như có phép thần. Chúa ơi, anh thực sự yêu quý bà chị dâu, yêu quý tất cả những người phụ nữ biết nấu nướng. “Đấy đâu phải việc của em.”

“Tóc Đỏ không phải là việc của chú. Và việc bắt giữ kẻ thủ phạm này cũng thế.”

“Đúng, nhưng anh thừa biết em cảm thấy thế nào khi có người cố gắng thiêu sống em.” Carl chấm miếng bánh mì vào nước sốt và thưởng thức nó.

“Đúng rồi, việc ấy luôn khiến chú khó chịu lắm, phải không?” Ben thở hắt ra và cười khẽ.

“Thế là thỏa thuận xong nhé?” Carl cầm một miếng bánh mì nữa lên.

Ben nhíu này. “Chú vẫn chưa nói chú có cái gì.”

“Em có một danh sách những kẻ tình nghi.”

Ben cau có. “Và cậu đã biết điều này từ lúc chú khai báo với Stan?”

Carl lấy khăn giấy lau chỗ nước sốt dính ở cằm. “Cũng không hẳn.” Anh lại đưa thêm một nĩa mỳ lên miệng.

Ben nhìn anh. “Liệu anh có nên hỏi chú đã lấy thông tin này ở đâu ra không?”

“Em ước gì anh không hỏi.” Biết ngay là sau này anh sẽ dũa cho một trận mà.

“Được rồi, nhưng chú cũng biết có những giới hạn anh không bao giờ vượt quá cả.”

“Em tôn trọng giới hạn mà,” anh nói dối, biết rằng giới hạn chính là lý do khiến anh rời khỏi ngành. Lý do khiến anh ăn đạn. Carl ăn nốt miếng mỳ cuối cùng. “Bọn anh tìm ra xác ai vậy? Beth Hill hay Susie Langs?”

Vẻ mặt Ben đanh lại. “Làm thế nào mà chú mò ra tên nạn nhân hả? Chưa có công bố mà?”

“Có hai đám cưới bị hủy trong hồ sơ của bà Jones.” Carl đặt cái nĩa xuống. “Các anh tìm thấy xác ở đâu?”

“Trong một khoảnh rừng ở phía tây bắc Houston.” Anh trai anh ngừng lời. “Vậy là chú cho rằng Susie cũng chết rồi sao?”

Carl nhíu mày. “Nếu là em thì em sẽ tìm kiếm kỹ càng trong những khoảnh rừng đó.”

“Chết tiệt, anh ghét phải tìm kiếm kẻ bệnh hoạn ấy lắm.”

“Và kẻ đó thực sự là bệnh hoạn đấy.” Carl ngừng lời. “Và vấn đề ở chỗ: Tất cả những người tham gia vào việc chuẩn bị đám cưới: người bán hoa, người chỉnh nhạc, người làm bánh và thợ ảnh, tất cả bọn họ đều liên quan đến hai đám cưới ấy. Và họ đều là đàn ông.”

Ben càng nhíu mày hơn nữa. “Vậy chú nghĩ kẻ đó là một người trong số họ.”

“Em đánh cuộc như vậy đấy. Bà Jones có ý nói đó là một trong những người cộng tác với bà ta. Và Tóc Đỏ có nói rằng giữa bà ta và kẻ sát nhân có một cuộc đối thoại.”

“Cô ấy có nói với anh như vậy.” Ben xoa tay lên cằm. “Vậy là anh phải thẩm tra lai lịch của tất cả bọn họ.”

“Và anh chia sẻ các thông tin ấy với em,” Carl nói.

Nếp nhăn ở lông mày Ben sâu thêm, và anh vặn xoắn cái khăn tắm quanh cổ. “Thế còn những đám cưới khác thì sao? Các cô dâu khác? Những người đàn ông trong danh sách này có làm việc cho các cô dâu khác không?”

“Có hai cô dâu nữa. Em đã gọi điện cho họ và nói rõ rằng họ không nên liên hệ với bất kỳ ai đang làm việc cho đám cưới của họ cho đến khi trao đổi với anh.”

“Và Tóc Đỏ là một trong số họ?” Ben hỏi.

“Không.” Carl không giấu vẻ nhẹ nhõm. “Không một ai trong số mấy người đàn ông có tên trong danh sách chuẩn bị cho đám cưới của cô ấy. Nhưng có gì là phiền đâu nếu anh nói chuyện với cô ấy? Nói với cô ấy nên thận trọng.”

“Và chuyện đó khiến anh quay trở lại với câu hỏi ban đầu. Nếu chú quan tâm cô ấy thế, sao không tự mình đi nói chuyện với cô ấy?”

Carl đặt cái nĩa xuống. “Em nói với anh rồi, đấy không phải việc của em.”

Tami đặt một lát bánh trước mặt Carl và đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi vai trần của chồng mình.

Carl nở một nụ cười với Tami. “Anh phải cố mà giữ lấy người phụ nữ này,” anh nói trong khi vỏ bánh giòn và nhân táo ngọt ngào tan trong miệng.

Ben nhìn vợ đi ra khỏi phòng. “Anh luôn làm vậy. Bởi vì, để anh nói chú nghe, tài năng của cô ấy không chỉ dừng lại ở trong bếp thôi đâu.”

Carl cười, và trong một giây thôi anh muốn có những thứ này: bữa cơm gia đình, tình cảm gia đình. Rồi sự thật lại hiện ra, và anh tỉnh táo hơn. Nhưng tâm trí anh cũng hiện lên hình ảnh Tóc Đỏ. Cô ấy có biết nấu nướng gì không?

Anh trao tờ giấy cho Ben. “Hôm nay anh đi gặp Tóc Đỏ đi.” Miếng bánh tan chảy trên môi anh.

“Hôm nay anh không đi được.” Ben đứng dậy.

“Mình đã thỏa thuận rồi mà.” Miếng bánh trở nên vô vị.

“Anh nói anh sẽ kiểm tra cô ấy. Nhưng nếu những gì chú nói là sự thực thì anh còn hai cô dâu anh phải ưu tiên trước.”

“Chết tiệt thật, anh Ben à. Chỉ ghé qua để gặp cô ấy thì có lâu gì đâu?”

“Anh sẽ đi, nhưng anh không hứa rằng sẽ làm thế hôm nay. Và nếu như thế không đủ, thì chú tự mình đi mà gặp cô ấy nhé.”

“Này, có vẻ như em sẽ phải làm thế đấy phải không nào?” Anh buông nĩa xuống đúng lúc điện thoại của Ben reo vang.

“Tôi nghe đây.” Ben trả lời, và vẻ căm phẫn hiện lên trong mắt anh. “Tôi đến ngay đây.” Ben dập máy.

“Chuyện gì thế?”

“Chú có lý đấy,” Ben đáp. “Họ vừa tìm thấy một tử thi nữa. Cái xác mặc áo cưới.” Anh giật lấy tờ giấy trong tay Carl. “Chuyện càng ngày càng tệ hơn.”

***

Kẻ sát nhân đi chậm, rồi dừng lại khi nhìn những chiếc xe cảnh sát đậu dọc theo con đường. Hắn không có ý ra khỏi xe mà chỉ muốn đi ngang qua. Thường thì ngày nào hắn cũng lái xe qua một lần. Sao cảnh sát lại ở đây nhỉ? Họ sẽ mang những cái xác đi ư? Không! Những cái xác thuộc về hắn. Họ là những cô dâu của hắn. Hắn chưa sẵn sàng bỏ các cô dâu lại.

Hắn nắm chặt lấy vô lăng. Có tiếng gõ vào kính ô tô và hắn quay đầu lại.

Viên cảnh sát ra hiệu cho hắn quay kính xe xuống. Hắn hít thở, một lần, hai lần. Rồi hắn làm cái điều mà viên cảnh sát yêu cầu hắn. Bình thường. Xử sự bình thường.

“Ông sẽ phải quay trở lại, chỗ này cấm đường.” Viên cảnh sát đưa mắt dò xét trong xe, như thể muốn tìm kiếm cái gì đó.

“Có chuyện gì xảy ra thế?” hắn tự bắt mình phải hỏi, bởi những người bình thường sẽ hỏi. Và hắn đã cố gắng rất nhiều để giả vờ bình thường. Thậm chí trước chuyện với Maria, khi còn bé, hắn căm ghét khi mọi người nhìn hắn như thể vật lạ, lôi hắn ra làm trò cười và đối xử với hắn như thể với một đứa biến thái. Hắn có tội tình gì khi hắn không bình thường.

Khi hắn lớn hơn, hắn học cách che giấu điều ấy. Người ta thôi không cười nữa. Cho đến hôm đám cưới.

“Cảnh sát điều tra,” viên cảnh sát đáp, khẳng định nỗi lo ngại của hắn.

Hắn cố gắng giữ nét mặt bình thường. Gật đầu, hắn quay đầu xe. Họ sẽ mang những cô dâu của hắn đi. Hắn sẽ phải chịu thiếu các cô dâu vậy.

Hắn đợi cho đến khi đi đủ xa để cho viên sĩ quan cảnh sát không còn nhìn thấy mình nữa trước khi hắn tiếp tục lắc lư trong xe. Sau. Trước. Nếu có ai đó nhìn thấy hắn họ sẽ cười ầm lên. Họ luôn luôn cười ầm lên trước khi hắn học được cách kiềm chế việc ấy. Giờ thì hắn chỉ còn làm thế khi chỉ có một mình. Dừng xe bên vệ đường, hắn lắc lư mạnh hơn nữa. Nhanh hơn nữa.

Sau. Trước. Sau. Trước.

Sau một vài phút, cái sự bức thiết phải cảm thấy nhịp điệu giảm bớt. Hắn sẽ tìm thêm các cô dâu. Tìm một nơi khác để cất giữ họ. Hắn bắt đầu hát nhẩm. Âm nhạc hỗ trợ hắn. Rồi hắn tưởng tượng ra Katie Ray mặc toàn màu trắng. Cô ấy sẽ là một cô dâu xinh đẹp. Nhưng phải sớm thôi. Có lẽ hắn có thể lái xe qua trước nhà cô để nhìn thấy cô.

***

“Katie.” Ai đó gọi tên cô.

Katie cố gắng mở mắt và nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng và buồn ngủ của Les đang nhìn xuống cô. Cô mỉm cười, rồi trở mình.

“Katie, có một anh chàng nào đó đang ở đây, và anh ta nói muốn nói chuyện với cậu. Anh ta nhấn mạnh việc đó. Cậu có muốn mình bảo anh ta quay lại sau không?”

Xua đuổi giấc ngủ trên mi, Katie tựa cùi tay vào đệm giường, ngồi dậy. “Ai thế? Anh ta tên gì?”

“Tên anh ta à?” Les nhắc lại bằng giọng ngái ngủ. “Anh ta không nói tên với mình. Và mình cũng không hỏi.”