Hôn Nhân Tàn Khốc

Chương 3

Tần Ngạo cúi người đặt bó hoa cúc họa mi trước ngôi mộ nhỏ nhắn dưới cây cổ thụ rợp bóng lá. Mùi hoa theo gió đưa từ đâu về đây, vương vấn lòng người vô vàn những hoài niệm cũ kĩ.

"Tiểu Nhu, anh đến thăm em."

Hôm nay là ngày giỗ của La Thư Nhu, thế mà cũng đã ba năm rồi. Tay y chạm nhẹ lên di ảnh, người con gái có nụ cười trong suốt như pha lê.

"Anh nhớ em. Anh nhớ em."

Ba chữ này dù có cố gắng nói ngàn vạn lần cũng không thể khỏa lấp trống vắng trong lòng. Tần Ngạo ngồi tựa người cạnh ngôi mộ, hơi khép mắt lại, che lấp bi lụy vỡ vụn.

Năm ấy, phu nhân La gia hạ sinh hai tiểu công chúa, chị gái La Thư Nhu, thông minh lanh lợi, em gái La Thư Anh, thanh thuần khả ái. Một trong hai người được cùng con trai đầu lòng của Tần gia là Tần Ngạo định sẵn hôn ước.

Tần Ngạo cùng La Thư Nhu thanh mai trúc mã, như hình với bóng quấn quýt không rời suốt những năm tháng thanh xuân tươi đẹp rực rỡ.

Tưởng một đời người này là có thể vĩnh viễn đồng tâm. La Thư Anh nhiều lần bày tỏ tình cảm cùng y nhưng đều bị y từ chối.

Không ngờ, chính bởi lòng đố kị tầm thường ấy, mà ngay đêm trước ngày cưới của y và Tiểu Nhu, người phụ nữ độc ác không biết đã sắp xếp kĩ lưỡng từ lúc nào. Một vụ tai nạn nơi ngã tư đường, cô ta chỉ bị thương nhẹ, còn Tiểu Nhu thì không qua khỏi.

Đám cưới hủy bỏ ư?

Không, tình thế lúc ấy chỉ cần hai chữ hủy bỏ kia viết xuống, sự nghiệp Tần gia lẫn La gia đều chắc chắn lập tức hạ màn không phanh.

Chẳng qua chỉ là không có cô dâu thôi sao? Vậy chỉ cần đem La Thư Anh vào lễ đường là được, hào môn quyền thế liên hôn, ngăn đường trước, chặn cổng sau, còn sợ gì đôi ba lời thiên hạ bóng gió?

"La Thư Anh, con có đồng ý làm vợ của Tần Ngạo, dù hạnh phúc hay khổ đau, mạnh khỏe hay bệnh tật cũng sẽ không buông tay cậu ấy, đến khi cái chết chia lìa hai người không?"

"Con đồng ý."

"Tần Ngạo, con có đồng ý làm chồng của La Thư Anh, dù hạnh phúc hay khổ đau, mạnh khỏe hay bệnh tật cũng sẽ không buông tay cậu ấy, đến khi cái chết chia lìa hai người không?"

"Con đồng ý."

Đồng ý? Nực cười.

Y thực hận.

Giây phúc tuyên thệ ấy, Tần Ngạo đã tự hứa với lòng, phần đời còn lại, y nhất định khiến ba chữ "La Thư Anh" biến dạng méo mó. Cô ta muốn hạnh phúc, muốn bình an? Nghĩ cũng đừng nên nghĩ.

La Thư Anh ngồi thu mình ở chân giường, trên người toàn những vết thương lớn nhỏ, bầm tím, đỏ hồng, ứa máu đớn đau.

"Cô em nhỏ, Tần thiếu gia đã thưởng em cho bọn anh một hôm rồi."

"Buông tôi ra!"

"Bọn anh sẽ giúp em lên đỉnh, hung dữ gì chứ?"

"Tôi xin các người..."

A!!!

Từng mảng hỗn độn chạy dọc qua não bộ, tâm can tê liêt, mạch máu tắc nghẽn, La Thư Anh ôm đầu hét lên điên loạn. Cơ thể lõa lồ thảm thương, dưới hai bắp đùi trắng nõn, vệt máu dài đã khô lại.

Con cô mất rồi.

Cô biết.

La Thư Anh đưa tay sờ lên bụng, chỗ này không còn hơi ấm nữa. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo trống hoang đang tồn tại trong cơ thể.

"Tiểu Anh"

Thi Nhĩ lao vào trong phòng, cô lấy tấm mền quấn lên người La Thư Anh, bật khóc như mưa.

"Tại sao lại thế này chứ? Tiểu Anh. Làm thế nào bây giờ...."

"Năm nào đến ngày giỗ của La Thư Nhu là Tần thiếu gia cũng sẽ nổi cơn cuồng nộ như vậy, hành hạ Tiểu Anh thừa sống thiếu chết. Nhưng thế này, có phải quá độc ác rồi không? Dù sao Tiểu Anh cũng là người được gả vào Tần gia đường đường chính chính, tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy chứ? Tại sao vậy?"

Thi Nhĩ mặt đầy lệ nhìn người vừa mới bước vào trong phòng, quản gia nhìn hai cô gái trẻ ôm nhau trên đất, lặng lẽ thở dài.

"La tiểu thư, ba năm rồi, cô vì sao cố chấp như vậy. Chi bằng, bỏ trốn đi."

Ông thực sự không chịu nổi nữa, không chịu nổi ngày ngày chứng kiến một cô gái trẻ làm việc quần quật, rồi bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Ông tự hỏi rốt cuộc là vì cái gì.

La Thư Anh đôi mắt vô hồn, toàn thân như kết băng, cô cúi đầu thì thầm vào tai Thi Nhĩ điều gì đó, rồi mệt mỏi nhắm mắt lịm đi.

"Tiểu Anh...Tiểu Anh...."

Khi Tần Ngạo trở về nhà, căn phòng đã sạch sẽ không còn dấu vết, đồ đạc cũng đều được thay mới.

Y nới lỏng cà vạt, tháo cúc áo sơ mi, đồng thời trầm giọng lên tiếng

"Nói đi, cô ta trốn đi đâu rồi?"

"Thiếu gia, xin thứ tội. Tôi không biết."

Ánh mắt sắc bén kia phóng đến một luồng, khóe môi y cong lên vô cùng quỷ dị.

"Giúp người là tốt. Nhưng quản gia Thiển này, ông thực sự muốn dùng mạng đổi mạng?"

Thiển Mãn quỳ vội trên đất, cúi lạy người đàn ông đang không ngừng tỏa ra sát khí

"Tần thiếu gia, xin tha tội. Nhưng lão già này thực sự không biết Thi Nhĩ đã đưa La phu nhân đi đâu rồi."

Chiếc cà vạt bị y ném lên ghế, Tần Ngạo ngồi vắt chéo chân, hơi híp đôi mắt hoa đào.

"Được rồi, ông ra ngoài đi. Tôi không muốn truy cứu ông đến cùng. Chuyện này, tôi là có hứng thú tự mình xem thử."

"Vâng."

Còn lại một mình Tần Ngạo trong phòng, điện thoại đổ lên hồi chuông vừa kịp lúc.

"Đại ca, con bé thực sự ngon nghẻ quá. Còn là gái trinh. Anh em muốn gửi lời cảm ơn đại ca, tuần sau có hàng mới dâng cho anh."

"Gái trinh?"

"Vâng. Đại ca không biết sao?"

"Nói rõ lần nữa."

Giọng Tần Ngạo vô cùng băng lãng, người bên kia đã hơi dè dặt.

"Bọn em thấy máu...nhiều máu trên ga giường."

"Ngu xuẩn."

Chiếc điện thoại văng ra xa, vỡ làm mấy mảnh. La Thư Anh không thể là gái trinh được, vậy điều gì? Động tác quá mạnh?

Đôi lông mày đen rậm hơi xô lại nhau, y có chút trầm tư nhìn lên chiếc giường đã được thay ga trắng tinh.

Điều gì? Vì sao y muốn nghĩ đến? Và vì sao trong chốc lát lại không thể nghĩ ra?