Julia Yêu Dấu

Chương 24

Sáng hôm sau một bó hoa păng xê màu tía và vàng thơm ngát được gởi tới cho Julia cùng một tấm thiệp xinh xắn từ huân tước Carlyle. Lúc cô nhận món quà trên tay Smathers và đưa lên mũi, hít sâu hương thơm thoang thoảng của những đóa hoa, thì Sebastian bước vào qua cửa trước.

Anh vận trang phục cưỡi ngựa với áo vét đen đơn giản càng làm nổi bật sắc vàng ánh kim của mái tóc, quần nâu sẫm, và đôi ủng cao cổ bóng lộn. Anh đưa chiếc roi ngựa đầu bịt bạc trên tay cùng mũ cho gia nhân mở cửa. Những lọn tóc lộn xộn và sắc hồng khỏe khoắn trên má chứng tỏ anh vừa trở về từ chuyến cưỡi ngựa sáng sớm.

Mắt anh nheo lại khi thấy Julia đang nhìn anh với niềm vui không thể che giấu. Dù có đang nhíu mày như lúc này, anh vẫn đủ đẹp trai để khiến cô nghẹn thở. Mắt cô lần theo những đường nét của vầng trán, cằm, sống mũi cao thẳng tắp, cái miệng lạnh lùng với môi dưới dầy hơn, đôi vai rộng, hông hẹp và cặp chân dài săn chắc, rồi quay trở lại đôi mắt xanh thẳm. Lúc này chúng chỉ có một màu xanh trong vắt và cặp chân mày đen giao nhau trong một cái cau mày bực mình.

“Đã có quà từ người hâm mộ rồi cơ à?” Giọng nói êm ái của anh không giấu được vẻ chế nhạo. “Tôi vừa mới nghĩ rằng phải mất một thời gian cô mới chinh phục được ai đó. Cô hành động nhanh quá nhỉ?”

“Là huân tước Carlyle gửi tặng. Tôi mới gặp ngài ấy tối qua.” Cô lại ngửi những cánh hoa mượt như nhung, vờ không để ý đến sự khó chịu của anh, rồi giơ ra cho anh xem. “Chúng rất đẹp phải không?”

“Đẹp.” Giọng anh còn cộc hơn trước. Mắt anh lướt trên người cô, nấn ná trên phần da thịt đầy đặn trắng mịn phía trên cổ áo tròn cắt thấp của chiếc áo dài màu hoa tử đinh hương nhạt, viền những dải ruy băng đậm màu. Ánh mắt anh bồn chồn, khác hẳn ngày thường, và Julia hân hoan khi trông thấy nó. Cô biết mình đã khiến anh mất bình tĩnh. Và cô cũng biết rằng việc đó khiến anh tức giận.

“Cô đã ăn sáng chưa? Nếu chưa, hãy ăn cùng tôi. Tôi muốn nói chuyện với cô. Lúc này có lẽ là thời điểm thích hợp nhất.” Dù đang đưa ra lời mời mà giọng anh vẫn cụt lủn.

“Tôi đã uống một cốc chocolate rồi, nhưng lúc nào tôi cũng có thể ăn thêm chút nữa.” Cô nháy mắt với anh, chẳng thấy phiền tí nào trước thái độ cau có của anh, cô còn hoan nghênh nó nữa là khác. Sebastian không hay biểu lộ bất cứ cảm xúc nào quá nhân tính như là giận dữ.

“Nếu cô không ngừng ăn như thể nạn đói sẽ ập đến vào ngày mai, cô sẽ béo phì,” anh cảnh cáo bằng giọng cộc cằn khi ra hiệu cho cô đi trước anh để lên cầu thang tới phòng ăn sáng. Tiếng loạt xoạt của những lớp váy rộng phía trước anh là phản hồi duy nhất anh nhận được.

Bữa sáng được phục vụ theo kiểu buffet. Và dãy chén đĩa lớp lớp trên tủ quả thực khiến người ta lấy làm lạ. Nhất khi xét tới việc Sebastian là thành viên duy nhất trong nhà có thói quen dậy sớm để ăn ở đó. Nữ bá tước và Caroline luôn ở lì trong phòng cho đến giữa trưa, còn Julia thường ăn sáng trong phòng riêng với chocolate nóng và bánh mì cuộn để cô mặc sức ăn hco thỏa thích. Nhưng (để ngồi một cách thoải mái với anh) cô vẫn lấy vài lát bánh mì nướng phết mứt quả, một lát giăm bông xông khói, cùng một tách trà, một tách chocolate với bánh cuộn cô đã ăn sáng đó, và hoàn thành nốt bữa sáng thứ hai.

“Cô dùng một quả bầu dục nữa chứ!” Sebastian hỏi với vẻ chế nhạo, nhìn cái đĩa đầy ắp của cô.

Julia từ chối bằng nụ cười vui vẻ, quan sát anh lấy vào đĩa mình một đống bầu dục, một phần trứng và giăm bông bổ dưỡng, bánh mì nướng. Julia nhìn bữa ăn của anh, thầm nghĩ nếu có ai sắp phát phì, thì đó là Sebastian chứ chẳng phải cô. Thật lạ là cô lại thấy hình ảnh Sebastian với đôi má xệ và cái bụng phệ hấp dẫn. Vì anh quá đẹp trai đến nỗi đôi khi cô cảm thấy mình đang yêu một hình ảnh tưởng tượng chứ không phải một người đàn ông có thật.

“Cô cười gì thế?” Anh ngẩng lên từ đĩa của mình đúng lúc bắt gặp gương mặt thích thú của cô.

“Tôi đang tưởng tượng anh có một cái bụng bự,” cô đáp, và anh suýt nghẹn giăm bông.

“Trời ạ,” anh nói với vẻ ghê sợ, và nụ cười của Julia càng rạng rỡ.

“Tôi nghĩ tôi sẽ thích hình ảnh đó,” cô nói, và mắt anh nheo lại nhìn cô.

“Còn tôi thì không,” anh quả quyết đáp. “Chuyện đó đưa chúng ta tới chủ đề mà tôi muốn nói với cô.”

“Thế ư?” cô nói, giọng nghe lễ phép dù chủ ý của cô là chọc ghẹo anh. “Hay quá! Anh muốn nói với tôi về việc anh nên làm gì với cái bụng đang có nguy cơ phát tướng của anh à?”

Anh đặt nĩa xuống và nhìn cô với ánh mắt khinh khi và có thể khiến cô im ngay lập tức - nếu cô không biết anh cố ý dùng ánh mắt đó khi nào muốn áp đảo người khác.

“Tôi biết cô đã có lời qua tiếng lại với tôi tối qua,” sau một lúc anh cất tiếng. Julia phải chật vật kìm nén thôi thúc muốn lè lưỡi với anh. Thật kỳ lạ vì Jewel Combs dường như đang trỗi dậy đúng lúc cô ít mong đợi nhất.

“Tin tức quanh đây lan truyền nhanh nhỉ?” Julia vẫn cố ý muốn làm anh nổi khùng. Anh đã rất lạnh nhạt kể từ khi cô đến ngôi nhà này - và cô mệt mỏi với sự lạnh nhạt của anh rồi.

“Từ Caroline tới tai cô hầu của chị ta, sau đó tới tai Leister rồi tới tai tôi,” Sebastian đáp. “Cô không cần ra mặt bênh vực tôi làm gì. Tôi hoàn toàn có khả năng bảo vệ mình nếu thấy cần.”

“Tôi không thể ngồi đó và nghe người đàn bà ấy nói những điều kinh khủng về anh,” Julia lầm bầm. “Nó khiến tôi muốn bạt tai bà ta. Hơn nữa, tôi cũng bênh vực cả cho Chloe.”

“Tôi cám ơn cô vì tinh thần đấu tranh cho con gái tôi cũng như cho tôi, nhưng sau này tôi không muốn cô làm thế nữa. Đồng ý chứ?”

“Không, tôi không đồng ý! Nếu anh muốn để cho mẹ anh nói anh là đứa con trai và là người cha quái đản, lạnh lùng, tàn nhẫn và không có khả năng yêu thương, thì anh cứ việc. Nhưng nếu bà ấy nói những điều ấy trước mặt tôi, thì tôi có quyền phản đối.”

Sebastian đặt nĩa xuống và nhìn cô. Cô vui sướng thấy anh có vẻ bực bội.

“Cô không thấy là mẹ tôi có thể chỉ toàn nói sự thật, ít nhất là trong trường hợp của tôi?”

Julia cắn một miếng bánh, nhai, nuốt, rồi nhìn thẳng vào mắt anh. “Không, không phải. Anh có nhiều tật xấu - bao gồm cả tính hoài nghi và không thành thật - nhưng không phải là người mất hết khả năng yêu thương. Thứ nhất, anh yêu Chloe - không, đừng có chối, chính mắt tôi trông thấy. Và tôi nghĩ anh cũng yêu mến tôi.”

Trước câu cuối cùng này mắt anh mở to. Chúng đột ngột lấp lánh ánh xanh ngắt khi chiếu vào cô. “Cô nghĩ thế thật sao?”

Những âm tiết nhẹ nhàng mà ẩn chứa sự cảnh báo như tiếng rít của một con rắn. Julia can đảm đón ánh mắt xanh ấy. Cô tự nhắc mình rằng không thể chinh phục mỹ nhân bằng trái tim yếu đuối - hay trong trường hợp này là một quý ông.

“Chỉ là anh sợ phải thừa nhận điều đó thôi.”

“Ngược lại là khác, tôi hoàn toàn không sợ phải thừa nhận là tôi, theo như lời cô, yêu mến cô - ít nhất là theo cách đặc biệt.” Cái liếc mắt dâm đãng anh dành cho cô đi kèm câu cuối cùng làm sắc đỏ lan khắp mặt cô. Nhưng cô không để cho bất cứ dấu hiệu xấu hổ nào khác biểu lộ ra ngoài.

“Và tôi cũng yêu mến anh theo cách ấy,” cô chân thành nói, nhấp một ngụm trà với vẻ điềm tĩnh như thể họ đang bàn chuyện thời tiết. “Nhưng tôi lại nghĩ tình cảm chúng ta dành cho nhau còn nhiều hơn thế.”

Giờ thì anh lại nhìn cô với cái mặt nạ lạnh lùng như cũ khiến cô không thể đọc được điều gì trong đôi mắt băng giá kia.

“Tất nhiên cô có quyền đưa ra quan điểm của mình.” Với sự chậm rãi khoan thai anh đưa khăn ăn chấm miệng, rồi đặt nó xuống cạnh đĩa của mình trước khi đứng dậy. “Mong cô thứ lỗi, tôi còn nhiều việc cần giải quyết.” Và trước khi cô có thể đáp lại, anh đã sải bước ra khỏi phòng.

Julia chỉ cười khẽ trước sự vi phạm cung cách lịch thiệp trắng trợn này - một quý ông không bao giờ bỏ một quý cô ngồi lại bàn. Nụ cười đó càng nở rộng hơn khi cô thấy đĩa của anh hầu như chưa được đụng đến.