Kẻ Phụng Sự Thầm Lặng

Chương 23

Docsach24.com

2 giờ 45 phút chiều thứ hai

Không có bất kỳ sự nhầm lẫn nào về kẻ thâm nhập tấn công văn phòng của Nicholas Scanlon. Hai tiếng gõ cửa, sắc như búa chẻ. Thư ký báo chí của Nhà Trắng tự cho phép mình có mười giây khó chịu trước khi ngước nhìn lên trong lúc làm việc. Melissa Stewart, thông tín viên trưởng chuyên đưa tin về Nhà Trắng của đài NBC đang tựa người vào tay nắm cửa, hai tay khoanh lại đầy thách thức, bộ tóc mới nhuộm bị rối lên sau buổi quay phim trực tiếp mới nhất của cô ở khu vực sân phía Bắc.

“Có chuyện gì thế, Melissa?”.

“Ta cần nói chuyện”.

“Không có giấy trong phòng vệ sinh nữa à?”.

Stewart bước vào văn phòng đóng cửa lại.

“Mời cô vào, Melissa”, Scanlon nói một cách mỉa mai. “Mời ngồi”.

“Tôi rất muốn đấy, Nick, nhưng tôi hơi bận”.

“Cô cần gì?”.

“Xác nhận cho một chuyện”.

Scanlon sắp xếp lại giấy tờ trên bàn rồi giả bộ hỏi. “Cô có thông tin gì nào?”.

“Tôi biết ai đang giữ con tin Elizabeth Halton”.

“Cứ nói đi, Melissa. Ai cũng muốn biết điều đó”.

“Chính là tổ chức Thanh kiếm Allah đấy Nick. Cách đây vài ngày, một đĩa DVD về Elizabeth bị bỏ lại ở vùng quê miền Nam nước Anh. Chúng muốn đổi lấy Sheikh Abdullah, nếu ta không cho hắn trở về trên chuyến bay đi Ai Cập đến đêm thứ sáu, chúng sẽ giết cô ấy”.

“Cô lấy nguồn tin ở đâu?”.

“Anh không phủ nhận nguồn tin này à?”.

“Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi”.

“Anh thực sự không muốn tôi tiết lộ nguồn tin, có phải không nào?”.

“Ít nhất thì cũng phải cho tôi biết xuất xứ của nguồn tin chứ”.

“Bên hành pháp”, cô nói. “Nhưng tôi chỉ có thể nói đến thế”.

Scanlon xoay ghế một vòng nhìn qua cửa sổ chống đạn hướng về khu vực sân phía Bắc. Thằng chết tiệt nào rò rỉ… Thật kỳ công khi họ cố gắng tìm cách giữ kín vụ này lâu đến thế. Đã sáu tháng kể từ khi Scanlon bỏ công việc đầy lợi lộc với cương vị vận động hành lang và quan hệ công chúng để đến làm việc cho Tổng thống, nhưng trong thời gian đó anh đã nhận thấy một cách rõ ràng khuynh hướng rò rỉ thông tin của Washington. Và thông tin càng xấu thì nó càng lộ nhanh. Anh tự hỏi điều gì có thể khiến cho quan chức hành pháp liên bang nhả mẩu tin này cho phóng viên. Anh xoay ghế nhìn vào đôi mắt to xanh của Melissa Stewart. Nhưng tất nhiên rồi, anh nghĩ.

“Cô vẫn đang ngủ với anh chàng bên Bộ chứ?”.

“Hãy tránh xa cuộc sống riêng của tôi đi Nick”.

“Tôi sẽ cho cô một lời khuyên, hy vọng cô đón nhận. Đây không phải câu chuyện cô muốn là người đầu tiên được biết”.

“Nghe không giống như phủ nhận nhỉ?”.

“Cô có thể tưởng tượng, hiện chúng ta đang ở giữa một số chiến dịch nhạy cảm trên toàn cầu – những chiến dịch này sẽ gặp nguy hiểm nếu thông tin này bị lộ ra trước khi chúng ta sẵn sàng đối phó”.

“Tôi rất tiếc, Nick, nhưng chuyện này quá lớn nên không thể bưng bít được. Nếu có thật, ta phải chấp nhận nó. Người Mỹ xứng đáng được biết ai đang giữ con gái ngài đại sứ Halton”.

“Mặc cho điều đó làm cô ấy bị giết sao?”.

“Trước đây anh đã chìm xuống nhiều hố sâu, nhưng bây giờ mới là chỗ thấp nhất”.

“Vẫn còn có thể thấp hơn mà, Melissa. Tôi sẽ phủ nhận, sự thật này rồi sẽ làm cô bẽ mặt giữa thanh thiên bạch nhật”.

Cô xoay người tìm nắm cửa.

“Đợi đã”, Scanlon nói, giọng anh tự nhiên dịu xuống. “Có lẽ chúng ta có thể đi đến một thoả thuận”.

“Anh đang nghĩ gì trong đầu?”.

“Cô có thể cho tôi được bao lâu?”

“Mười phút”.

“Hai mươi phút đi”, Scanlon nói.

“Mười lăm vậy”.

Scanlon gật đầu đồng ý. Stewart nhìn đồng hồ.

“Nếu điện thoại ở chỗ tôi không reo lên trong 15 phút chết tiệt nữa”, cô nói. “Tôi sẽ tiến ra ngoài và cho cả thế giới biết ai đang giữ Elizabeth Halton”.

Tổng thống ngồi cạnh bàn khi Nicholas Scanlon tiến vào phòng Bầu Dục ba phút sau, theo sau là Trưởng ban tham mưu Nhà Trắng, William Burns, và Cố vấn an ninh quốc gia, Cyrus Mansfiele.

“Sau mặt mày ủ rũ thế, thưa quý vị?”, Tổng thống hỏi.

“Đã có sự rò rỉ, thưa Tổng thống”, Scanlon nói. “NBC biết ai đang giữ Elizabeth Halton”.

Tổng thống nhắm nghiền mắt bực bội. Trong hơn một tuần qua, ông đã thể hiện đúng mực, cố gắng cho công chúng thấy được thái độ bình tĩnh trước số phận con gái bạn mình và đồng thời nói rõ với bọn khủng bố rằng chúng không thể nào làm lung lay được người đàn ông quyền lực nhất hành tinh này. Chỉ những người thân cận nhất với Tổng thống mới biết được ảnh hưởng về thể chất và tinh thần của vụ bắt cóc đối với ông.

“Anh có đề xuất gì, Nick?”

“Phải nắm bò bằng sừng, thưa ngài. Tôi cho rằng đất nước và cả thế giới muốn nghe được tin này từ chính ngài hơn là nghe từ Melissa Stewart”.

“Thế chúng ta có bao nhiêu thời gian trước khi cô ta lên sóng với cái tin đó?”.

Scanlon nhìn đồng hồ. “Chín phút thưa ngài”.

Tổng thống nhìn từ thư ký báo chí cho tới Cố vấn an ninh quốc gia. “Tôi cần biết xem mình có đưa những chiến dich nhạy cảm nào đến chỗ nguy hiểm hay không nếu nói chuyện này trước công chúng. Hãy nối máy cho tôi với Giám đốc CIA. Cả Bộ trưởng Ngoại giao nữa”.

“Vâng, thưa ngài”.

Tổng thống nhìn Scanlon lần nữa. “Giả sử không có ai phản đối, anh muốn tôi thực hiện điều này ở đâu?”.

“Theo ý tôi, phòng hội thảo có vẻ phù hợp”.

“Không ai được đặt bất kỳ một câu hỏi nào?”.

“Tôi sẽ nói rõ với các phóng viên về điều này”.

“Anh định xử lí vụ Malissa Stewart thế nào?”.

“Ta phải hứa với cô ấy điều gì đó”, Scanlon nói. “Điều gì đó thật quan trọng”.

“Ta không thể kêu gọi cô ấy cần có thái độ đúng đắn và biết yêu nước à?”.

“Chúng ta đang nói về Melissa Stewart, thưa Tổng thống. Tôi không chắc cô ấy có động lòng hay không, chưa nói gì đến lòng yêu nước”.

Tổng thống thở dài. “Anh có thể cho cô ấy biết cuộc phỏng vấn đầu tiên tôi thực hiện sau cuộc nói chuyện này sẽ dành cho đài NBC. Điều đó sẽ làm cô ấy vui”.

“Điều đó sẽ gây cho tôi rắc rối trong phòng báo chí đấy thưa ngài”.

”Tôi e đó là những vấn đề của anh, không phải của tôi”.

“Cho phép tôi được soạn văn bản cho ngài”.

Tổng thống lắc đầu. “Tôi tự lo được”.

Melissa Stewart kéo áo khoác chuẩn bị bước ra sân phía Bắc thì điện thoại trong buồng lưu động của cô vang lên.

“Anh có nghĩ là đang gấp gáp lắm không?”

“Tôi rất tiếc Melissa. Có lúc tôi quên mất cô chính là trung tâm vũ trụ”.

“Tôi trễ một cảnh quay quan trọng rồi, Nick”.

“Huỷ đi”

“Thế anh có gì cho tôi nào?”

“Tổng thống sẽ vào phòng hội thảo trong 20 phút nữa để cho thế giới biết rằng tổ chức Thanh kiếm Allah đang giữ Elizabeth Halton làm con tin và chúng đang yêu cầu phóng thích Sheikh Abdullah. Trước khi ông ta xuất hiên, cô có thể tường thuật rằng đài NBC biết được tin Elizabeth đang bị giam giữ bởi những kẻ dân quân người Ai Cập, rằng Tổng thống sẽ nói rõ về tình hình này. Nếu cô theo đó mà tường thuật, đài của cô sẽ có cuộc phỏng vấn riêng đầu tiên với Tổng thống khi xong vụ này. Nếu không, tôi sẽ dành khoảng thời gian còn lại ở Nhà Trắng để làm khổ đời cô đấy. Ta thoả thuận vậy được không?”.

“Tôi tin là được”.

“Gặp cô trong phòng hội thảo mười phút nữa. Đừng cố qua mặt tôi nhé. Tôi sẽ lắng nghe kỹ lắm đó”.

Tổng thống Hoa Kỳ bước đến bục diễn thuyết trong phòng hội thảo đúng 1 giờ 30 phút chiều theo giờ bờ Đông, thông báo cho thế giới biết rằng con gái đỡ đầu của ông đã bị một tổ chức khủng bố Ai Cập gọi là Thanh kiếm Allah bắt làm con tin. Để đổi lấy tự do cho Elizabeth, bọn khủng bố đòi Hoa Kỳ phóng thích Sheikh Abdullah Abdul-Razzaq. Tổng thống nói rõ đó là yêu sách không bao giờ đáp ứng được. Ông kêu gọi bọn khủng bố trả tự do cho Elizabeth ngay lập tức, ông cũng cảnh báo chúng và những kẻ bảo trợ cho chúng rằng chúng sẽ bị đưa ra toà, và ông cám ơn nhân dân Mỹ vì đã cầu nguyện và ủng hộ trong những ngày qua.

Lúc 1 giờ 32, Tổng thống bước ra khỏi bục diễn thuyết, để cho Nicholas Scanlon, thư ký báo chí của ông, một mình đối mặt với cánh báo chí đang sững sờ.

Adrian Carter nhấn nút MUTE trên cái điều khiển từ xa rồi nhìn cửa văn phòng, nơi Shepard Cantwell, Phó giám đốc tình báo, đang đứng chờ.

“Anh nghĩ gì?”, Cantwell hỏi.

Carter ngập ngừng trước khi trả lời. Shepard Cantwell chỉ hỏi những câu của người khác khi anh muốn tìm ý kiến của chính mình. Cantwell không làm được. Anh ta chuyên về phân tích.

“Tôi nghĩ Tổng thống đã hành động đúng đắn trong hoàn cảnh này”, Carter nói. “Ông ấy đã nói rõ với Thanh kiếm Allah rằng chúng ta sẽ không trở thành con tin và sẽ không đàm phán”.

“Anh cho rằng Thanh kiếm Allah thực sự muốn đàm phán à? Tôi không chắc chuyện đó”, Cantwell bước vào văn phòng Carter rồi ngồi xuống. “Những nhà phân tích của chúng ta đã chú tâm vào mỗi lời Sheikh Tayyib Abdul Razzaq đã viết hay nói trước công chúng: những bài thuyết pháp, fatwa, những bài phỏng vấn, bất kỳ thứ gì ta có thể chạm vào. Cách đây vài năm, ông ta đã trả lời phỏng vấn cho tờ báo tiếng Arập của Luân Đôn trong những điều kiện vô cùng bí mật ở nơi nào đó của Ai Cập. Trong cuộc phỏng vấn đó, vị lãnh đạo Hồi giáo này được yêu cầu nói đến khả năng dễ xảy ra nhất, khi đó người hồi giáo có thể lên nắm quyền ở Ai Cập – một cuộc bầu cử, đảo chính hay nổi dậy lan rộng. Vị lãnh đạo Hồi giáo này trả lời rất rõ. Ông ta nói cách duy nhất để người Hồi giáo nắm quyền ở Ai Cập là kích động dân chúng nổi dậy chống những kẻ áp bức. Biểu tình, bạo động, đụng độ trên đường phố với quân đội. Kiểu như vụ nổi dậy từ vùng châu thổ sông Nile đến thượng Ai Cập”.

“Thế quan điểm của anh là gì, Shep?”.

“Sheikh Tayyib Abdul Razzaq là kẻ cuồng tín sát nhân hàng loạt, hắn tỏ ra là người thông minh sắc sảo. Bằng chứng là hắn vẫn còn sống sau nhiều năm. Hắn phải biết được ta sẽ không bao giờ chấp nhận yêu cầu phóng thích người anh của hắn để đổi lấy Elizabeth. Nhưng có lẽ hắn thực sự không cần anh mình. Có lẽ những gì hắn muốn chỉ là cuộc nổi dậy”.

“Và hắn nổi đình đám bằng cách kích động sự đối đầu với ta?”.

“Vào thời điểm này, các cơ quan an ninh Ai Cập đang xới tung đất nước này lên để giúp những người Mỹ ngoại đạo tìm ra con gái ngài đại sứ tỷ phú”, Cantwell nói. “Hãy nghĩ điều đó làm sao tác động đến người Hồi giáo Ai Cập đang sống trong nghèo khó cùng cực, những người bị mất cha anh trong những phòng tra tấn. Những phòng tra tấn đó đang đầy chỗ khi ta nói chuyện, khi chính quyền này đang tìm một phụ nữ Mỹ”.

“Thế tình hình Ai Cập hiện giờ thế nào?”.

“Các báo cáo từ trạm Cairo cho biết tình hình hết sức xấu. Thực ra, còn tệ hơn bất kỳ ai đã thấy. Nếu chuyện này kéo dài thêm nữa, Sheikh Tayyib Abdul Razzaq sẽ nổi dậy. Và lịch sử sẽ nhớ đến Tổng thống của chúng ta như là người đã làm mất đồng minh Ai Cập”.

Cantwell đứng dậy định bước đi, rồi bất ngờ dừng lại. “Còn chuyện này”, ông nói. “Tổng thống vừa gửi đến người bạn chúng ta, Sphinx, thông điệp rất rõ ràng. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu Sphinx gửi thông điệp trả lời. Nếu là anh, tôi sẽ gọi điện thoại cho bên an ninh nội địa nâng thông báo tình trạng khẩn cấp quốc gia ngay lập tức”.

“Nâng cỡ nào?”.

“Màu đỏ”, Cantwell nói khi bước ra khỏi phòng. “Màu của máu”.

Caretrr nhìn đồng hồ. Lúc đó là 1 giờ 37 chiều. Buổi cầu nguyện tối của người Hồi giáo vừa mới bắt đầu ở Amsterdam. Ông nhìn điện thoại, chờ tiếng chuông