Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 17

Thần. . . . Cái gì đây? Đây rõ ràng là chủ nghĩa đàn ông rõ rành rành! Lại. . . . Lại còn dám quang minh chánh đại biểu hiện ra như vậy! (#‵′) hừ!

Nhưng, một người đàn ông không thể dung tha phụ nữ, không phải do tấm lòng của người đó không đủ lớn, thì chính là do nhân cách của người phụ nữ đó quá vĩ đại!

Lý Mộ Tư đắc chí, tự hào ưỡn cao 32C của cô!

Đáng tiếc. . . . . .

Vừa quay đầu, Lý Mộ Tư liền phát hiện quân đồng minh của cô đã gọn gàng từ bỏ cô, nhất là tên Lạc Nhĩ chết không biết xấu hổ đó, vừa thấy Phí Lặc sắc mặt tối đen, đi từng bước từng bước nặng nề tới, động tác và tư thế đều chầm chậm, nháy mắt liền dùng tốc độ chạy nhanh trăm mét chạy nhanh chạy vào lồng ngực rộng lớn đó như pháo đạn, nhảy lên, chân dài trắng như tuyết quấn ngang hông của Phí Lặc, ôm cổ của Phí Lặc ư ư a a hôn không ngừng, mặt lấy lòng tròng mắt lóe sáng vẻ "Hoan hô": "Phí Lặc ~~~~" âm cuối tối thiểu kéo dài năm sáu chữ.

Phản đồ!

Lý Mộ Tư há hốc mồm cứng lưỡi, khắc sâu hiểu biết Lạc Nhĩ ngoại trừ ngôn ngữ hung hãn thì còn có hành động mạnh mẽ phối hợp, chỉ có thể ở tiếp thu ánh mắt có ý "Xem! Anh đã nói rồi? Rất hữu hiệu đó!" của Lạc Nhĩ, tai đỏ lên khổ sở che mặt.

Mắt muốn mù! A a a. . . . "Con chim to" kia nhanh như vậy mà đã giương cánh muốn bay nữa à a a ——

Thật ra thì Lạc Nhĩ anh cố ý phải không? Cố ý có đúng hay không? Biết rõ khi những người thú này biến thân thì bởi vì nhỏ biến thành lớn, trong nháy mắt đó tuyệt đối được xưng là "Quần mỏng và ‘ chim to ’ cùng bay", làm sao có thể mở mắt nhìn Phí Lặc còn trần truồng mà đã ôm ấp yêu thương rành rành đây?

Không thể hơi chăm sóc tâm linh thuần khiết của em gái thuần khiết như cô không? ? ? Hai. . . . Hai người đàn ông cường tráng lại ôm nhau ừ a a tình chàng ý thiếp, một cô gái chỉ ra vẻ bên ngoài chỉ mới xem hình đẹp 2D như cô thấy. . . . Áp lực rất lớn. . . .

Chẳng lẽ. . . . thật sự không có một ai cảm thấy việc này thương hại văn hóa dạy hư trẻ nhỏ sao? Cô rõ ràng thấy mấy người thú còn chưa hóa hình đứng ở phía sau!

Lý Mộ Tư kinh hoàng quay đầu chung quanh, lại chán nản phát hiện, chẳng những đông đảo người thú sau khi phát hiện nguy hiểm đã qua liền ô ô ồn ào lên nhìn cảnh tưởng nóng bỏng, mà ngay cả những người thú nhỏ còn chưa hóa hình cũng hưng phấn đến mắt tỏa sáng hừ hừ ô ô dùng các loại lông mềm như nhung, hoặc cái đuôi lạnh lăng lấy lòng quấn tới dây dưa lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt giống cái!

Lý Mộ Tư chỉ có thể suy yếu bổ nhào: cô thật khờ! Thật! Ở trong thế giới mà chim bay khắp nơi này, hạn cuối cái gì, đều là mây trôi a mây trôi!

Thì ra là, 2B không chỉ là bút chì, mà còn có người đáng thương như cô, ô ô ô. . . .

Lý Mộ Tư đang bổ nhào bi thương, thoáng chốc lại bị người ta nắm cổ.

Trong tròng mắt màu vàng của Ma Da có ngọn lửa giận thiêu đốt hừng hực, trong mái tóc dài trắng như tuyết, lỗ tai nhọn run run rất nhẹ, lộ ra một vẻ đáng sợ mà người ta không dễ phát giác, nhất là khi liếc về phía cái mỏ sắc bén, thật dài của Hoắc Khắc.

Ma Da âm thầm quyết định, nhất định phải mài bằng cái mỏ dài của con thú Dực Tộc ăn cướp kia! Khiến hắn không tha được cái gì cả, chỉ có thể đói chết thôi!

Vừa nghĩ như thế, trái tim nhảy loạn thình thịch cuối cùng thoải mái không ít.

Ma Da chậm rãi buông ra quả đấm đang nắm chặt xốc Lý Mộ Tư lên liền đi tới bộ lạc, càng chạy càng nhanh trong tiếng la liều mạng "A? A a a?!" của Lý Mộ Tư, cuối cùng thậm chí dứt khoát chui vào cơm mưa to chẳng biết lại bắt đầu từ lúc nào để chạy trốn.

Mắt thấy nhà của Ma Da ở trong mưa càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, cái đầu choáng vàng lắc qua lắc lại vì bị giương cổ lên của Lý Mộ Tư cũng tỉnh táo lại trong nháy mắt, không cẩn thận liếc lên con chim to đang không ngừng lắc qua lắc lại theo bước chạy của Ma Da, gương mặt càng thêm xanh biếc như rau chân vịt —— chết mất! Tuyệt đối sẽ chết! Tuy nói người chỉ có một lần chết, nhưng cô vô luận như thế nào cũng không muốn chết bi tráng như thế!

Người thú cái gì, cô gái xuyên không không làm gì mi nổi. . . .

Mưa to rơi xuống lách tách khiến bề mặt bùn đất nhanh chóng nổi lên một tầng nước bùn, càng ngày càng nhiều nước bùn hội tụ đến trong đầm nước đen, mặt nước trong đầm từ từ dâng lên, tưa như đang ăn ý kết hợp với dòng nước đang không ngừng đụng vào núi trong cốc nước đen.

Không ai chú ý tới bên bờ dòng nước chảy vẩn đục, một xúc tua nhỏ mềm nhũn đang len lén lúc ẩn lúc hiện, mỗi khi nghe được một tiếng thét chói tai của Lý Mộ Tư liền gấp đến độ run run như chạm điện, hiển nhiên tới lúc gấp rút vô cùng.

Bên bờ, các người thú bộ lạc Mộ Sắc đều giương lỗ mũi ngửi mùi vị càng ngày càng xa của giống cái, chỉ có thể chua chát liếc nhau một cái, trừng mắt nhìn theo hướng Lý Mộ Tư thét chói tai, nhìn nhau phát ra tiếng cười xấu xa, để che giấu vẻ mất mác dày đặc trên mặt.

Xét thấy trong khoảng thời gian này Lạc Nhĩ luôn cố gắng với tinh thần bất khuất, phần lớn các người thú đều cảm thấy, quan hệ của Lý Mộ Tư và Ma Da xác thực thân mật hơn. Mà đối với sự lựa chọn của giống cái, các người thú dù cạnh tranh thất bại cũng nhiều lắm là tìm Ma Da len lén gây phiền phức đánh nhau một trận thôi, về phần những chuyện như hạ độc thủ phá hư, các người thú toàn cơ bắp bị giáo dục không thể làm và cũng thật không biết làm. Chỉ đáng thương cho người chim Hoắc Khắc, bị các người thú đang phát tác lòng ghen tỵ hung hăng thu thập một lần, bộ lông vũ xinh đẹp bình thường được hắn yêu mến vô cùng thiếu chút nữa bị bứt không còn bao nhiêu, đau lòng cứ kêu oa oa.

Nhưng, Hoắc Khắc thật nên cảm ơn mùa mưa nguy hiểm. Các người thú vội vàng chuẩn bị di chuyển ai cũng không có thời gian để ý hắn, chỉ trói hắn lên, liền đội mưa to vội vã về bộ lạc, bối cảnh thanh âm chính là tình chân ý thiết của Lý Mộ Tư, nhưng không ai cho rằng cô thét chói tai vì "cảm xúc hạnh phúc" —— mặc dù không nguyện ý, nhưng các người thú thuần phác đàng hoàng vẫn không thể không chua chát thừa nhận, làm các ông, Ma Da đích xác là rất "Giỏi", mặc kệ là ở phương diện nào!

Chỉ có Tư Nạp Khắc mất hồn mất vía vòng tại trên đất, mặc cho nước mưa lớn chừng hạt đậu đánh vào trên vảy lạnh băng của hắn tí tách, vẫn rũ đầu xuống thấp kêu tê tê —— tại sao? Tại sao Mộ Tư lại lựa chọn Ma Da? Tư Nạp Khắc thật không được sao? Nhưng, Tư Nạp Khắc thật rất ưa thích Mộ Tư mềm mại ấm áp. . . .

Tư Nạp Khắc đáng thương, hoàn toàn không biết, Lý Mộ Tư mới đến căn bản không hiểu, làm giống cái trong mắt các người thú, chỉ cần cô nghiêm nghị cự tuyệt Ma Da, Ma Da căn bản không có tư cách trở lại trước mặt cô dây dưa ác độc.

Cô thật ra chỉ là nhát gan, mặc dù hiểu nguyên tắc bảo vệ của giống đực dành cho giống cái, nhưng cô lại cho rằng chuyện đó thành lập trên việc theo đuổi giống cái của giống đực.

Nếu như ngay cả chút tác dụng này cũng không có, cô còn có thủ đoạn gì có thể bảo vệ bản chất của mình sống sót trong thế giới vô cùng tàn khốc này? Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, phản kháng không có sức lực cũng chỉ là không biết tự lượng sức mình thôi.

Lúc bị ném lên giường, nhìn qua có vẻ mạnh mẽ nhưng thật ra rất thận trọng, Lý Mộ Tư nháy mắt mấy cái, hơi sợ lại mờ mịt nghĩ tới những thứ đó. Một lát sau, cô nghĩ rõ liền thư giãn cơ thể len lén cầm chặt quyền: mặc kệ gian nan dường nào, người buông tha sinh mạng trước mới là hèn nhát chân chính. Đó tuyệt đối không phải là cô!

Giữa trinh tiết và tánh mạng, Lý Mộ Tư luôn lựa chọn không chần chờ, tựa như cô vĩnh viễn sẽ chuẩn bị một cái áo mưa an toàn ở trong túi —— nếu không thể phản kháng, thì cố gắng giảm tổn thương đến mức thấp nhất mới là cách làm của người thông minh. Đây là điều cô học được từ mẹ từ khi còn nhỏ.