Không Khoan Nhượng

Chương 10

Finneyney vừa lái xe vừa với tay lấy lon bia lạnh phái sau và mời khách. Harvath lắc đầu từ chối.

“Có khi tôi hoãn cả miệng mấy em vũ nữ lại vậy.” Finneyney vừa đặt lon bia lại vừa nói.

Harvath không trả lời. Lấy chiếc điện thoại BlackBerry ra khỏi túi để xem tin nhắn, tâm trí anh còn đang ở cách đây hàng triệu dặm…

Anh đã đưa số điện thoại cho cha Tracy và cô y tá để gọi nếu có gì thay đổi. Anh cũng đã cố gắng hết sức để giải thích với ông Bill Hastings lý do anh đi vắng.

Biết là không nên nhận điện thoại ở khu nghỉ mát đó, nên Harvath băn khoăn về việc đã đưa số điện thoại cho họ. Bỗng Finneyney hỏi: “Tới đó, anh có muốn ăn không hay là vào việc ngay?”

“Chúng ta sẽ ăn sau,” Harvath vừa nói vừa cất chiếc điện thoại đi. “Như vậy, không ai sẽ phải thức khuya vì tôi.”

Finneyney cười. Tiếng cười, giọng nói của ông, tất cả đều phù hợp với dáng người mập mạp. “Chúng ta làm việc với đội Sagasso ba ca suốt hai mươi tư giò.”

“Công việc tốt chứ?”

Finneyney lại cười. “Tôi vẫn nói chẳng mấy nữa mà thiên đường cấm hòa bình.”

“Đừng lo,” Harvath vừa nhìn đăm đăm vào hình ảnh của mình qua cửa và bầu trời đen thẫm lại, vừa trả lời. “Sẽ không như vậy đâu.”

Họ đã nói chuyện với nhau suốt chặng đường về khu nghỉ mát. Finneyney hiểu rất rõ Harvath. Nếu ông nói về những gì đã xảy ra với Tracy, anh sẽ là người ngừng câu chuyện lại.

Vì Harvath chẳng kể gì về Tracy, nên họ nói rất nhiều chuyện khác.

Tới cổng chính vào núi Elk, Finney điện đàm cho lính gác nói rằng ông đã về “kèm theo một người nữa”.

Mặc dù đám lính gác cứ nhìn là biết ngay ông chủ và cái xe của ông nhưng họ vẫn chặn lại, ghi lại thời gian, kiểm tra chiếc Hummer thật kỹ, rồi mới vẫy tay cho qua. Harvath luôn ấn tượng với độ an toàn tại khu núi Elk.

Tại nhà nghỉ chính, Finney dừng lại để gọi giám đốc phụ trách các chiến dịch Ron Parkerrker. Đó là một người đàn ông gầu gò có bộ râu dê, xấp xỉ bốn mươi tuổi và cao khoảng một mét sáu.

Trèo vào ghế sau, Parker lấy ra một lon bia, xoay lại đấm một cái vào vai trái Harvath. “Gặp lại anh vui ghê,” anh ta nói.

Anh ta nhìn lên và thấy Finney đang nhíu mày trong gương chiếu hậu. “Gì vậy ạ?” Anh ta hỏi.

“Anh nghĩ xem thái độ vừa rồi của anh có ổn không?” Finney trả lời.

Parkerrker nghiêng người chỗ giữa hai ghế trước, vừa giật nắp lon bia vừa hỏi, “Vai bên kia của anh không ổn, phải không?”

Harvath gật đầu. “Vai trái của tôi không sao, cứ yên tâm.”

Parkerrker cười, ngồi lại và tu một hơi bia.

“Anh biết đó không phải là những gì tôi đang nói tới chứ,” Finney nói tiếp. “Phải không?”

“Anh nghe đây,” Parker nói, “Từ cách đây mười phút, tôi đã xong việc. Và những gì tôi làm trong thời gian cá nhân của tôi là chuyện riêng của tôi.”

“Vậy anh bị sa thải. Sáng mai, trên bàn của anh sẽ có tờ giấy hồng.”

Parker làm một ngụm bia nữa. “Tuyệt, tôi sẽ cài nó vào cái que nhọn cùng những cái còn lại thôi.”

Cả Finney và Parker đều đang khôi hài về công việc của họ. Vì đã biết nên Harvath nhận ra cả hai có sự phân biệt rõ ràng. Họ rất nghiêm túc trong công việc ở núi Elk, nhưng lại không quá nghiêm khắc với bản thân, đặc biệt là khi bạn bè chiến hữu gặp nhau. Finney nhìn lại Harvath và cười. “Rất mừng vì anh đã trở lại.”

“Chưa có nhiều thay đổi phải không?” Harvath lên tiếng.

Finney đưa cánh tay đô vật của mình ra phía sau để Parker lấy cho lon bia. “Chúng tôi đã cho khóa kín gấp đôi tất cả các khóa ở hầm rượu từ lần anh tới thăm, ngoài ra không còn gì hơn.”

Parker và Finney uống mỗi người một lon bia. Chỉ hai ngụm Finney đã uống hết cả lon và họ tới một điểm kiểm soát khác. Lần này, cả ba phải xuất trình nhận dạng ảnh. Những người lính bảo vệ mặc đồ Diều hâu đen giống như ở cổng chính, ngoài ra còn được phát quần áo chống đạn và công khai mang vũ khí.

Harvath thừa biết những người ở cổng cũng có súng nhưng họ giấu không để người khác nhìn thấy. Ở đây, người của Finney thể hiện rõ sức mạnh của họ. hai người mang khẩu H&K 416, còn người thứ ba thì mang một khẩu Benalli và không lúc nào rời mắt khỏi những người khách trên chiếc Hummer. Không biết Finney lấy ở đâu ra những người lính gác ấy, nhưng có vẻ họ làm việc rất tử tế.

Khi họ lùi ra khỏi điểm kiểm soát và lái về phía khi Sagasso, Harvath hỏi: “Lính SWAT[1] trước đây phải không?”

“Thực ra là Lực lượng đặc nhiệm,” Parker trả lời.

Harvath cười. “Tiếp đi.”

“Anh ta nói nghiêm túc một trăm phần trăm đấy,” Finney lên tiếng.

“Làm nhiệm vụ canh gác ấy à?”

“Canh gác là một phần trong công việc của họ ở đây.” Parker tiếp tục. “Họ quay vòng. Mỗi tháng, một người phải làm một ca.”

“Tôi biết những người đó làm gì trong thời gian rảnh rỗi rồi. Ông có những người gác cổng thật đắt giá.”

Finney mỉm cười, “Và từng xu cũng đáng giá chứ?”

“Nhưng không hề mắc lỗi,” Parker đế thêm. “Họ làm việc khá tốt. Ở đây, chúng tôi có những khoản tiền thưởng và trợ cấp vượt xa bất kỳ nơi nào khác.”

Harvath nhìn Finney, ông nói: “Chúng tôi chẳng hề quảng cáo. Tự họ tìm đến với chúng tôi.”

Chiếc SUV[2] dừng lại trước một lối vào đơn sơ, trông như một cửa hầm nhỏ.

Harvath đang định hỏi xem đây là đâu thì nhìn thấy một cái biển đã bị mờ treo trên cửa cho biết đó là Công ty mỏ Sagasso. Anh đang ở lối vào của dự án tình báo mới, nóng hổi của Finneyney.

Chú thích

[1] SWAT: Viết tắt của cụm từ “Vũ khí chiến thuật chuyên dụng”, là một đơn vị đặc biệt trong lực lượng cảnh sát Mỹ.

[2] SUV: Xe có tính năng thể thao.