Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao?

Chương 16: Đợi chờ

Em không có đôi giày thủy tinh, vậy phải làm sao hoàng tử mới nhận ra em?

Chấn Thiên ngồi trầm ngâm trong thư phòng tại nhà Hà Văn Đông, những thứ vừa nghe được khiến tâm trí của anh vô cùng rối rắm.

Hà Văn Đông cau có tiếp tục câu chuyện:

“Cha đã đánh giá thấp con bé đó! Cứ tưởng nó chỉ là đứa tiểu thư không hiểu chuyện đời, ai ngờ lại biết dùng thủ đoạn như vậy.”

“Nhưng cha, Gia Ái cuối cùng vẫn không làm hại cha. Cô ấy đã giúp giấu giếm chuyện đó.” Chấn Thiên nói, dù thế nào anh cũng không tin cô gái đó là người mưu mô.

Ông Đông bật cười cùng cái lắc đầu:

“Con trai, con tưởng nó muốn giúp cha sao? Là nó muốn giúp bản thân mình. Bây giờ ông Thanh nằm liệt giường, nó thì xưa nay chưa từng tham gia vào chuyện công ty. Thế nên con bé đó mới không dám lật bài ngửa với cha thôi. Nhưng như vậy càng chứng minh nó rất thông minh.”

“Có lẽ cô ấy không nghĩ nhiều như cha nghĩ đâu!”

“Vậy sao?” Hà Văn Đông nhướn mày. “Cha thấy con rất lạ, hình như lúc nào con cũng bảo vệ cô ta. Thiên! Cha muốn nhắc con nhớ mục đích của chúng ta là gì và con bé đó chính là một hòn đá cản đường. Còn nữa… cô ta sắp kết hôn rồi!” Ông kết thúc câu rồi chăm chú nhìn đứa con trai nuôi của mình. Một người đa nghi và từng trải như ông không thể nào không nhận ra Chấn Thiên có tình cảm rất tốt với Huỳnh Gia Ái. Hà Văn Đông dĩ nhiên khó có thể chấp nhận chuyện này, nhất là khi ông hiểu rõ con gái mình rất thích anh.

Câu nói tới tai làm Chấn Thiên sững sờ hết một giây nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Bao nhiêu năm tiếp xúc anh hiểu rõ thâm ý của cha nuôi mình, vậy nên đang bị đả kích cũng không để lộ.

“Con có nghe nói Gia Ái đã đính hôn, chuyện kết hôn cũng không có gì là lạ.”

“Chắc con cũng biết người đó đúng không?” Hà Văn Đông nói với một nụ cười ân cần không tin được.

Chấn Thiên nhớ lại ngày thấy cảnh Ngô Minh Hy và Gia Ái ở bãi đỗ xe rồi gật đầu:

“Dạ phải. Đã từng tiếp xúc!”

“Vậy thì cứ giữ mối quan hệ thật tốt, sẽ có ngày sử dụng tới.” Ông nói rồi để Chấn Thiên ra ngoài.

Đến khi lái xe khỏi khu biệt thự Chấn Thiên vẫn chưa hết bàng hoàng, anh dừng lại bên vệ đường, gục đầu vào vô lăng để cố gắng điều chỉnh tâm trạng mình. Đây là việc anh lo sợ nhất sau khi biết được thân phận của Gia Ái, anh đã nuôi hy vọng rằng mình có thể thay đổi mọi chuyện, rằng vẫn còn có thời gian. Thế nhưng tất cả đã gần như sụp đổ lúc này. Chấn Thiên ngả lưng vào ghế nhìn lên trần xe, anh nhớ lại hai lần gặp Ngô Minh Hy cùng Gia Ái, có chuyện gì đó rất bất thường.

Tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên làm Chấn Thiên dứt khỏi những suy nghĩ của bản thân, anh đọc nhanh dòng chữ rồi lái xe đi ngay.

Gia Ái ngồi trong quán cà phê gần trụ sở chính, nhẹ nhàng khuấy lớp đường trong chiếc tách. Tâm trạng cô lúc này rất phức tạp tuy nhiên lại không hề có việc đấu tranh tư tưởng. Cho dù luôn mang vẻ hồn nhiên ngây thơ nhưng những quyết định cô đưa ra xưa nay chưa bao giờ thay đổi, vì bản thân cô đã suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ việc gì. Gia Ái không giống như những người khác, cô chẳng có ai để dựa dẫm, để có thể chạy đến ngả vào lòng mỗi khi vấp ngã. Đó chính là cách cô lớn lên.

Chấn Thiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Gia Ái, anh nhỏ nhẹ lên tiếng:

“Anh đến đây ngay khi nhận được tin nhắn của em.”

Gia Ái gật đầu, cô chờ đợi câu hỏi tại sao lại hẹn anh của Chấn Thiên nhưng dường như anh không có ý định hỏi.

“Em sắp kết hôn. Khoảng ba tháng nữa. Với Ngô Minh Hy, người thừa kế của tập đoàn Trung Dương. Là ba em chọn, anh ấy lớn lên cùng em.”

“Em có thích anh ấy không?” Chấn Thiên hỏi, đây là điều anh luôn thắc mắc.

Gia Ái chậm rãi nói:

“Anh ấy sẽ đảm bảo cho ngôi vị chủ tịch của em ở An Vĩnh.”

“Đó đâu phải điều anh muốn biết.” Giọng anh lần đầu có vẻ khó chịu.

“Chuyện đó quan trọng sao?”

Chấn Thiên chăm chú nhìn Gia Ái một lúc rồi trả lời:

“Rất quan trọng... Bởi vì anh yêu em!”

Mất mấy giây, Gia Ái cúi đầu khẽ thở dài, giọng cô trầm mặc:

“Nếu em bảo anh chờ em mười năm… anh có thể không?”

“Có thể!” Chấn Thiên nói mà không cần suy nghĩ.

Gia Ái phì cười, đó là nụ cười buồn nhất của cô mà anh từng thấy:

“Em không biết lời anh nói có thật hay không, nhưng cho dù là như thế nào thì em cũng khuyên anh đừng chờ đợi. Em không xứng đáng đâu! Khi anh biết rõ những gì em đã làm và có thể làm… anh sẽ hối hận.”

Cô đứng dậy đi ra cửa, vừa được mấy bước đã nghe giọng Chấn Thiên dứt khoát:

“Gia Ái! Anh không quan tâm những thứ đó. Anh vẫn sẽ chọn chờ đợi em.”

--------------------------------------------------

Gia Ái đứng trước cửa nhà nhìn lên bầu trời, hôm nay nó được bao phủ bởi một màu xanh xinh đẹp. Đôi môi khẽ nở một nụ cười, cảm giác trong lành buổi sáng sớm khiến tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều. Gia Ái bỗng nhớ về những năm tháng học trò của mình, khi đó điều mà mỗi ngày cô đều làm là ngồi chờ Minh Hy, khi thì trước thư viện lúc là ở hàng ghế trên sân trường. Gia Ái xem đó là một niềm vui nho nhỏ của bản thân dù chẳng bao giờ anh chịu nói chuyện với cô. Nhưng không sao hết, chỉ cần nhìn thấy anh là cô đủ hạnh phúc. Rồi ngay cả niềm vui đó anh cũng tước đi, Gia Ái bắt đầu tự an ủi mình. Cô biết bản thân rất khờ dại, chỉ là không biết phải làm gì để anh chú ý đến.

“Gia Ái!” Tiếng gọi làm cô quay sang, Minh Hy đang bước xuống đi về phía này, giọng anh ân cần. “Em chờ lâu chưa?”

Gia Ái trả lời một cách tự nhiên:

“Rất lâu!”

“Vậy sao? Anh xin lỗi!”

Câu nói khiến Gia Ái như bừng tỉnh, cô lắc đầu:

“Không sao! Em chỉ đùa thôi!”

“Vậy mình đi!”

Minh Hy mỉm cười, cùng Gia Ái khởi hành đến một căn hộ ở trung tâm thành phố. Hôm nay cả hai sẽ đi xem nhà, dĩ nhiên họ có thể ở cùng gia đình anh hay ở nhà cô nhưng Minh Hy muốn sau khi kết hôn hai người có một không gian riêng còn Gia Ái thì xưa nay rất ít khi phản đối những quyết định của anh.

Căn hộ nằm trên tầng tám một khu chung cư sang trọng, Gia Ái thong thả đi xem xét khắp nơi, chỗ này có tất cả hai căn phòng với tường màu trắng và tầm nhìn đẹp.

“Em thấy thế nào? Chúng ta có thể dùng một phòng để làm việc.”

Gia Ái nhẹ nhàng nói:

“Chúng ta đi xem nơi khác đi. Em muốn nhà có thêm một phòng.”

“Tại sao?” Minh Hy thắc mắc rồi gật đầu. “Em muốn có phòng dành cho em bé à?”

Không có câu trả lời, Gia Ái chỉ cười nhẹ, chậm rãi đi ra ngoài. Họ theo người hướng dẫn đến một căn nhà khác. Và theo như ý của Gia Ái, chỗ này có ba phòng và cả ban công hướng ra ngoài, rất thích hợp để ngắm cảnh đêm thành phố. Sau khi ký hợp đồng xong, cả hai cùng đến một hiệu áo cưới sang trọng ở ngay trung tâm.

Khắp nơi trong cửa hiệu được treo đầy những chiếc váy màu trắng như tuyết hết sức lộng lẫy. Gia Ái chọn lấy một cái rồi vào phòng thử trong khi Minh Hy đi thử lễ phục cho chú rể. Sau hết mấy phút thay đổi, tấm màn phía sau được kéo ra, Gia Ái vẫn không xoay người, cô đang ngắm bản thân với chiếc váy lấp lánh được khoác lên người. Mất mấy giây Gia Ái mới phát hiện ánh mắt của người đứng phía sau.

“Chào! Chúng ta lại gặp nhau!” Chàng trai kia lên tiếng cùng một nụ cười. “Đây có thể xem là có duyên không nhỉ?” Thấy ánh mắt lạnh lùng của cô anh ta nói thêm. “Hình như cô không nhớ tôi thì phải! Chúng ta đã gặp trong thang máy…”

“Tôi nhớ!” Gia Ái cắt ngang. “Chỉ là tôi không thích việc người khác cứ nhìn mình chằm chằm như vậy!”

Người kia nhún vai:

“Đó là phản ứng tự nhiên thôi. Tôi nghĩ chắc cô cũng biết bản thân rất đẹp.” Anh ta tặc lưỡi nhìn chiếc váy cô đang mặc. “Chỉ tiếc là tôi đã đến trễ.”

“Gia Ái! Chuyện gì vậy?” Minh Hy hỏi, anh vừa mới thay lễ phục xong.

Nhưng người trả lời không phải Gia Ái:

“Ra đây là chú rể. Tôi… à… đến để chúc mừng cô ấy. Không làm phiền nữa!”

Và anh ta bỏ đi, Minh Hy cũng chẳng hỏi gì thêm, bước đến gần đưa tay vén mái tóc của Gia Ái ra phía sau, anh mỉm cười:

“Em rất đẹp!”

Gia Ái cười đáp lại, đôi tay dịu dàng chỉnh chiếc nơ trên áo anh. Dáng điệu của cô rất hạnh phúc nhưng trong lòng mang nặng một tảng đá. Lễ cưới còn chưa đến một tháng nữa sẽ được tiến hành, đến lúc đó, e rằng đến giả vờ cười cô cũng không thể.