Lạc Lối (Led Astray)

Chương 7

Cage choáng váng như vùa bị một cú đấm vào mặt. Ánh mắt trống rỗng. Anh cố giữ bình tĩnh ngoại trừ việc cổ họng đắng ngắt đang muốn làm phản anh, mắt anh nhìn thẳng vào mặt cô.

“Có thai ư?”

Cô gật đầu, “Tôi mới vừa rời khời phòng khám. Tôi sẽ có một em bé.”

Anh chùi 2 bàn tay đang rịn mồ hôi vào đùi, “Em không biết trước đó à?”

“Không.”

“Không có một dấu hiệu nào sao?”

“Tôi nghĩ thế.”

“Em không bị trễ chu kỳ?”

Hai má cô ửng hồng và cô cúi gằm mặt. “Có, nhưng tôi nghĩ đó là do quá căng thẳng bởi cái chết của Hal và những xáo trộn sau đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến… Tôi không biết nữa.” Cô nói và ủ rũ gục đầu vào bàn tay. “Cage, tôi phải làm gì bây giờ?”

Làm gì ư? Cô sẽ đi với anh, kết hôn, đó là tất cả những gì sẽ xảy ra. Họ sắp có con. Chúa ơi. Một đứa con.

Niềm vui trào dâng khắp cơ thể Cage. Anh muốn bật dậy, hét lên, lao ra đường chặn mọi người lại để thông báo với tất thảy mọi người anh chuẩn bị làm cha.

Nhưng anh nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Jenny và thấy tiếng khóc lặng lẽ của cô, anh biết anh không thể để cô biết cảm giác thật của anh. Cô nghĩ đứa bé là của Hal. Cage không thể nói rằng nó là của anh bởi vì cô sẽ coi khinh anh, khi mà cô vừa bắt đầu tin cậy ở anh.

Đó có phải là sự trừng phạt cho tất cả những hành động tội lỗi mà anh đã gây ra? Anh luôn phòng ngừa việc có những đứa con hoang từ những cuộc chơi bời trác táng. Anh đã luôn cẩn thận chắc chắn rằng mỗi người đàn bà lên giường với anh đều phòng ngừa để sau này họ không thể bẫy được anh.

Nhưng bây giờ, khi anh muốn có được quyền làm cha, anh không thể. Anh không thể có được cái đặc ân công nhận đứa con mà anh đã có được với người phụ nữ anh yêu, đã yêu suốt cuộc đời anh.

Chúa đã bỡn cợt anh.

Hãy nói cho cô ấy, nói thật ngay bây giờ, một giọng nói vọng ra từ sâu thẳm đáy lòng anh.

Anh muốn thế, chúa ơi, anh muốn ôm cô vào lòng và trấn an cô, bảo với cô không có lý do gì để rơi nước mắt. Anh muốn tuyên bố anh yêu cô và con của anh - phải, con của anh - và hứa với cô rằng anh sẽ chăm sóc mẹ con cô suốt đời, cho đến khi nào anh còn sống trên cuộc đời này. Sự ích kỷ trong anh xui khiến anh như thế.

Nhưng anh không thể. Việc biết mình mang thai cũng đã đủ làm cô tan nát. Anh không thể làm cô đau đớn thêm bằng cách bảo cô rằng cha đứa trẻ không phải là người cô đã nghĩ.

Bây giờ anh phải bằng lòng với vai trò là người bạn của cô.

“Khóc không giúp ích gì được, Jenny à,” Anh đưa khăn giấy cho cô. Cô lau mắt và liếc quanh. Họ đang ngồi trong một quán cafe nhỏ. Hazel đang quá chăm chú vào tạp chí ngôi sao truyền hình.

“Mọi người sẽ nghĩ tôi là đồ rác rưởi, Và Hal…” cô cúi đầu khi nghĩ về những điều mà người ta sẽ bàn tán về thần tượng trẻ tuổi của họ.

“Không ai nghĩ Jenny Fletcher là rác rưởi cả,” Cage xoắn ống hút trong ly coca, cảm thấy tội lỗi vì những việc anh đã làm để lôi kéo cô. “Tôi không biết là em và Hal đã tiến xa như thế”

“Chúng tôi chưa,” cô nói nhỏ xíu đến mức anh phải nghiêng qua bàn về phía cô, “Chưa bao giờ đến cái đêm trước khi anh ấy ra đi.”

Cô ngẩng đầu lên và thấy anh quá chăm chú lắng nghe cô. Thái độ sững sờ của anh càng làm cô bối rối về chủ đề họ đang đề cập, cô ấp úng, “Anh có nhớ anh đã bảo tôi cố gắng ngăn anh ấy đừng đi? Tôi đã cố..." Cô cười run rẩy, “nhưng không thể.”

“Chuyện gì đã xảy ra?” Cage khó khăn lên tiếng. Nhưng anh muốn biết cô nghĩ thế nào về đêm đó. Thật không công bằng để gợi cho cô nói về những điều như vậy. Nhưng anh cần phải biết.

“Anh ấy đưa tôi lên lầu, tôi…” cô cụp mắt và thở nhẹ, “Tôi đã van xin anh ấy đừng đi. Anh ấy không bị thuyết phục. Sau đó tôi cố quyến rũ anh ấy lên giường. Nhưng anh ấy bỏ tôi lại."

“Sau đó, tôi không hiểu…”

“Anh quay lại một lát sau và chúng tôi … Chúng tôi đã làm tình."

Một lúc lâu, cả hai người chìm trong những ký ức riêng tư. Jenny đang tưởng nhớ lại sự bùng nổ của hân hoan khi cửa lại mở và cô thấy bóng dáng Hal hắt vào qua khung cửa hẹp. Cage cũng nhớ đến khoảng khắc đó, chỉ là nhìn từ góc độ của anh. Jenny ngồi trên giường, mặt cô nhoè nước mắt.

“Đó là lần đầu tiên em …”

"Đầu tiên và duy nhất. Tôi chưa bao giờ tin rằng một người đàn bà có thể có thai ngay từ lần đầu tiên." Cô kéo miếng khăn giấy ướt sũng từ dưới ly. "Tôi đã sai."

“Đêm đó có ổn không, Jenny?” Mắt cô mở lớn nhìn anh . “Ý tôi là, lúc đó em còn là con gái," anh nhanh chóng đính chính, " Em có đau không?"

“Chút ít, lúc đầu." Cô cười thẹn thùng, vẻ bí ẩn của nàng Mona Lisa làm tim Cage thắt lại. Sau đó cô nhìn thẳng vào mắt anh. “ Điều đó tuyệt vời, Cage. Đó là điều tuyệt nhất từng xảy ra với tôi. Tôi chưa bao giờ hình dung sự gần gũi như thế với một cơ thể khác. Và dù chuyện gì có xảy ra đi nữa, tôi sẽ không bao giờ hối hận về những gì mình đã làm đêm đó”

Giờ đến lượt anh cụp mi. Anh cảm thấy muốn khóc. Cổ họng anh nghẹn cứng. Cơ thể anh đau đớn đòi hỏi. Anh muốn giữ cô thật sát anh, để được cảm nhận cơ thể mềm mại ấm áp của cô. Anh kéo dài sự thú tội mà anh biết chính xác cô cảm thấy thế nào bởi vì anh cũng vậy.

“Em khoảng…”

“Gần 4 tháng…” cô tiếp lời.

“Và em không nhận thấy một dấu hiệu …?”

"Bây giờ khi tôi biết tôi có mang, tôi nhận ra. Tôi không biết nó là gì trước đây. Tôi mệt mỏi và dật dờ. Ngay sau khi chúng ta trở về từ Monterico, tôi bị sụt cân, nhưng sau đó tôi lên cân lại. Ngực tôi---" cô ngập ngừng, liếc anh e lệ.

"Tiếp đi, Jenny." Anh giục nhẹ nhàng. "Ngực em sao?"

“Chúng nhạy cảm, mềm và dễ bị kích thích, anh biết chứ?”

Anh cười méo xẹo, “Không, tôi không biết.”

Cô cười. "Làm sao anh biết được?" Thật tốt khi cô cười, nhưng cô che miệng lại. "Tôi không thể tin rằng tôi đang cười về một điều nghiêm trọng."

"Em còn có thể làm gì khác? Bên cạnh đó, tôi nghĩ đó là lý do để ăn mừng, không phải khóc. Không phải mỗi ngày một người đàn ông đều có thể biết rằng anh ta sắp trở thành...bác.”

Cô chồm qua bàn nắm chặt tay anh. "Cám ơn vì đã nghĩ như vậy, Cage. Khi tôi rời phòng khám, tôi đã rất hoảng hốt. Tôi không biết nơi nào để đi hay về. Tôi thấy mất mát và cô độc."

“Đừng suy nghĩ tiêu cực như thế, Jenny. Em có thể đến tìm tôi. Vì bất cứ lý do gì."

“Tôi thực sự biết ơn anh.”

Nếu cô biết được quan điểm thực sự của anh. Anh mừng khôn xiết và cũng buồn khôn tả. Anh có con, nhưng không ai biết nó là con anh. Ngay cả mẹ nó.

“Em định làm gì”

"Tôi không biết."

"Kết hôn với tôi, Jenny."

Cô choáng váng. Cô ngây ra nhìn anh trong lúc cố giữ cho tim mình dịu lại, không còn hoảng loạn như một chú chim vừa lọt vào bẫy. Cô biết anh xuất phát từ sự thương hại, có thể do mối quan hệ huyết thống, nhưng cô quá tuyệt vọng để muốn chộp lấy sự an toàn từ lời đề nghị của anh, cô bị cám dỗ nói vâng. Tất nhiên nó thật lố bịch, "Tôi không thể."

"Tại sao?"

"Có cả ngàn lý do."

"Một lý do thật chính đáng xem nào."

"Cage, tôi không thể để anh làm điều đó. Cuộc đời anh sẽ đảo lộn vì tôi và con tôi? Không bao giờ. Không. Cám ơn."

"Để tôi quyết định cái gì làm tan nát đời tôi." Anh nắm chặt tay cô. "Chúng ta nên trốn đi tối nay hay đợi đến ngày mai. Tôi sẽ đưa em đến bất cứ nơi nào em muốn. Trừ Monterico," Anh nhăn nhở thêm.

Mắt cô dịu dàng và long lanh nước mắt. "Anh thật là tuyệt, anh có biết không?"

"Người ta cũng nói vậy."

"Nhưng tôi không thể kết hôn với anh, Cage."

"Vì Hal à?" anh thất sắc.

"Không. Không chỉ thế. Đó là điều chúng ta không thế làm. Chúng ta cưới nhau sẽ là hoàn toàn sai lầm. Jenny Fletcher và Cage Hendren. Thật là buồn cười."

"Em không thích tôi chút nào à?" anh hỏi, tập trung tất cả sức quyến rũ vào trong nụ cười của anh.

Cô cười với anh, "Anh biết là không phải như vậy. Tôi rất thích anh."

"Cô sẽ ngạc nhiên khi biết rất nhiều cặp kết hôn mà tôi biết không thể chịu đựng nổi nhau. Chúng ta sẽ sống tốt hơn họ nhiều."

"Nhưng một người vợ và đứa con sẽ khó lòng thích hợp với cuộc sống của anh."

"Tôi sẽ thay đổi cách sống."

"Tôi không thể để anh hy sinh như vậy."

Anh muốn lay mạnh cô và hét vào cô là anh sẽ không phải chịu sự hy sinh nào cả. Nhưng giờ anh phải để cô suy nghĩ. Cô cần thời gian để điều chỉnh ý nghĩ về đứa bé trước khi có thể chấp nhận một người chồng với những tai tiếng lăng nhăng. Đó là sự trì hoãn tạm thời. Không có sức mạnh nào trên đời có thể ngăn anh kết hôn với cô, để cô là của anh mãi mãi, nuôi nấng con anh trong một gia đình toàn là tình yêu không chỉ trích.

“Nếu em làm trái tim tôi đau đớn vì gạt bỏ tôi, em sẽ làm gì?”

"Tôi có thể tiếp tục làm việc cho anh chứ?"

Anh cau mày, "Cô còn phải hỏi nữa ư?"

"Cám ơn, Cage." Cô thầm thì cảm ơn.

Cô thoải mái dựa vào tấm vách ngăn sau những căng thẳng vừa qua, và bàn tay vuốt nhẹ lên khuôn bụng còn phẳng một cách vô thức. Cô thật đáng nguyền rủa – chỉ một xíu thôi. Cage nghĩ. Có thể nào con anh đang lớn trong bụng cô không?

Cô đã thật chật chội. Anh gần như rên lên khi nhớ lại khoảng khắc anh xâm nhập vào lớp lụa mịn màng ấy. Anh đã thật kích thích bởi sự chật chội của nó, nhưng bây giờ anh lại lo lắng. Có thể nào cô sẽ gặp khó khăn lúc sinh nở không?

Mắt anh lướt qua ngực cô. Không có dấu hiệu nào chứng tỏ nó lớn hơn, nhưng có những dấu hiệu đầy đặn chín muồi khác mà anh nhận ra. Chúng đầy đặn căng tròn và anh không muốn gì hơn được vuốt ve và phủ lên chúng những nụ hôn âu yếm, ngưỡng mộ.

“Cha mẹ anh cần phải biết.”

Cage luyến tiếc dời mắt anh khỏi ngực cô và cố cưỡng lại những tưởng tượng tuyệt diệu trong tâm trí anh. "Em có muốn tôi nói với họ không?"

"Không, đó là trách nhiệm của tôi. Tôi chỉ ước là tôi biết được họ sẽ tiếp nhận chuyện này như thế nào."

"Còn như thế nào nữa? Họ sẽ vui mừng." Thật khủng khiếp để nói điều đó, nhưng anh nói, "Họ sẽ có lại hình bóng của Hal."

Cô vo nhàu miếng khăn giấy ướt. Giờ thì nó gần như rách bung thành sợi. "Có thể. Tuy nhiên, cách nào đó tôi không tin điều đó sẽ dễ dàng. Họ là những người rất chuẩn mực, Cage. Tôi không cần phải nói với anh điều đó. Với họ lằn ranh giữa đúng và sai rất rõ ràng. Theo lối suy nghĩ của họ, sẽ không có khoảng xám trong chuẩn mực đạo đức.”

"Nhưng cha tôi đã dùng cả đời ông để nói về lòng khoan dung của Chúa. Lòng nhân từ và tình yêu của Chúa là chủ đề của những bài giảng." Bàn tay anh bao phủ tay cô. "Họ sẽ không chê trách cô, Jenny. Tôi chắc chắn vậy."

Cô ước cô có thể tự tin, nhưng cô cười với anh như thường.

Trước khi họ rời khỏi anh buộc cô uống một ly chocolate mạch nha, nói rằng việc tăng cân và sức khoẻ cô giờ là quan trọng nhất. Họ nâng ly chúc mừng về công việc thăm dầu thành công của anh và sự hiện diện của em bé.

"Tôi có thể phải chia sẻ bé gấu Teddy của tôi cho bé," cô nói khi họ đi ra ngoài, tay họ nắm chặt nhau và đung đưa.

"Tinh thần tốt đấy," anh nói, cười với cô. "Trong một khoảng thời gian dài, cô sẽ lớn hơn em bé." Anh đưa cô đến xe và mở cửa cho cô. "Về nhà và ngủ một giấc đi."

"Nhưng tôi chỉ mới làm nửa ngày," cô phản đối.

"Vớ vẩn. Nghỉ ngơi chiều nay. Tôi sẽ gọi cô vào tối nay."

"Có khi vào giờ đó, tôi đang báo tin cho Sarah và Bob."

"Họ sẽ vui khi biết về đứa bé như tôi."

Đó là điều không thể. Không ai vui mừng về đứa bé như anh. Chúa ơi, anh hân hoan đến nỗi muốn tuyên bố anh vô cùng hạnh phúc, anh vô cùng yêu cô; anh vô cùng yêu đứa con của họ.

Anh bị bắt buộc phải im lặng, nhưng anh không ngăn được việc ôm Jenny. Anh kéo cô lại. Cô ngã vào vòng tay anh, và họ ôm nhau trên đường trong ánh sáng ban ngày, mặc kệ mọi thứ xung quanh và những ánh mắt tò mò.

Tim anh đập nhanh và mạnh bên tai cô. Cô cảm nhận được sức nóng từ cơ thể anh. Cage đã trở thành rất quan trọng đối với cô, cô thật yếu đuối như thế. Nhưng cô rất cần một người bạn và anh thì không thể thiếu cô. Vì vậy cô bám vào anh vì sự mạnh mẽ và ủng hộ. Và trong lúc đó, cô thích thú với mùi thơm hỗn hợp của nắng, gió, mùi nồng của kem cạo râu và mùi thơm đặc biệt của Cage.

Cage nhẹ nhàng ôm cô, yêu cảm giác êm ái của ngực cô trên lồng ngực anh. Anh đặt môi lên đỉnh đầu cô để kéo dài nụ hôn mà chưa thực sự là nụ hôn đúng nghĩa. Thật là đau vì anh không thể cám ơn cô vì hạnh phúc mà cô đã cho anh. Anh không thể đặt tay lên bụng cô và nói những chuyện ngớ ngẩn với đứa bé bên trong. Anh không thể vuốt ve ngực cô và nói với cô anh chờ như thế nào để thấy đứa bé bú ở đó. Đau đớn hơn hết khi anh phải để cô đi.

Nhưng rốt cuộc anh phải làm thế

"Hứa với tôi em sẽ nghĩ ngơi ngay khi về tới nhà."

“Tôi hứa.”

Anh đưa cô vào ghế trước của xe cô và cài dây an toàn cho cô. "Để bảo vệ cô và đứa bé với những tài xế như tôi." Anh nói với nụ cười tự chế nhạo mình.

"Cám ơn vì tất cả, Cage."

Anh nhìn cô lái xa dần, tự hỏi cô có cám ơn anh nếu cô biết rằng anh là người đã gây cho cô tình trạng khó khăn như hiện tại.

* * *

Cage đến cửa nhà của mục sư ngay sau 7 giờ.

Sau khi buộc Jenny về nhà, anh giành cả buổi chiều còn lại ở giàn khoan. Dù bận rộn nhưng cô lúc nào cũng choán đầy tâm trí anh. Anh lo lắng về cô, lo lắng về trạng thái tinh thần, về tình trạng thể chất của cô, về mối lo lắng của cô phải nói chuyện với bố mẹ anh.

Từ bên ngoài, nhà của bố mẹ anh luôn như thế. Xe Jenny ở ngoài, đậu kế xe của bố mẹ. Có ánh sáng ở bếp và phòng khách. Tuy nhiên, bản năng Cage mách bảo là có một thứ gì đó không ổn.

Anh gõ cửa và đẩy vào, “Chào mọi người.” Anh gọi vọng vào, và bước vào mà không có ai đáp lại. Anh tìm thấy Bob và Sarah ngồi với nhau ở phòng khách.

“Chào, Cage,” Cha anh trả lời không chút nhiệt tình. Sarah không nói gì, ngón trỏ của bà xoắn chặt chiếc khăn tay.

“Jenny đâu?”

Bob nuốt nước bọt nhiều lần mới nói được một cách khó khăn. Ông chẳng nói được lời nào, chỉ có tiếng thều thào, “ Nó đi rồi.”

Tức giận và sợ hãi bắt đầu cuộn bên trong Cage. "Đi? Ý bố là sao? Xe của cô ấy ở đây."

Bob vuốt mặt, nét mặt nhăn nhúm, “ Nó chọn việc bỏ đi mà không mang theo gì trừ quần áo.”

Cage quay ngoắt lại và nhảy hai 3 bậc một lên bậc tam cấp, cái cách anh thường làm khi còn trẻ. Điều này là sự vi phạm luật lệ trong gia đình, nhưng anh đã lờ nó hồi trẻ và bây giờ.

“Jenny!” Cô không ở trong phòng của cô. Anh tới cái tủ và giật mạnh cánh cửa. Ngoại trừ một vài cái quần áo, tất cả các móc đều trống rỗng. Các ngăn khéo được giật ra trong lúc anh điên cuồng cũng chỉ ra một dấu hiệu thầm lặng duy nhất, cô đã ra đi.

“Khốn kiếp,” Anh gầm lên lồng lộn giống như một con sư tử bị mắc bẫy và lao xuống lại tầng dưới, “Chuyện gì đã xảy ra? Bố mẹ nói gì với cô ấy?” Anh chất vấn, “Cô ấy có nói với cha mẹ về đứa trẻ không?”

“Có,” Bob nói, “Cha mẹ đã kinh hoàng.”

“Kinh hoàng? Kinh hoàng! Khi biết Jenny đã mang đứa cháu đầu tiên của mình, phản ứng duy nhất của bố mẹ là kinh hoảng ư?”

“Cô ta tuyên bố đó là con của Hal.”

Nếu một người đàn ông bất kì nào nói như thế về đức hạnh của Jenny, Cage sẽ treo ông ta lên mà đập một trận vì đã dám có một lời vu khống cô.

Và nó gần như thế, khi anh gầm lên trong cổ họng và bước một bước về phía trước với vẻ đe doạ. Sự thật là đứa bé không phải là con của Hal không quan trong lúc này. Jenny đã nghĩ thế. Cô đã nghĩ là cô kể cho họ sự thực hoàn toàn.

“Bố nghi ngờ cô ấy?”

“Chắc chắn bố mẹ không tin?” Sarah nói, lần đầu tiên trong cả buổi tối. “Hal sẽ không làm một điều … một điều tội lỗi như thế. Đặc biệt là không trong cái đêm trước khi nó đến Trung Mỹ như cô ta tuyên bố.”

“Điều này có thể làm mẹ ngạc nhiên, nhưng trước hết Hal chỉ là một con người , sau đó mới là một nhà truyền giáo.”

“Ý con là…”

“Có nghĩa là nó cũng có những bộ phận giống hệt những người đàn ông khác từ thời Adam. Cùng một cách thức. Cùng một ước ao. Điều duy nhất mà con ngạc nhiện là tại sao nó lại chờ đợi lâu đến thế mới đưa Jenny vào giường,” Hal chưa bao giờ đưa Jenny vào giường, nhưng Cage đã không suy nghĩ hợp lý vào lúc này.

“Cage, vì Chúa, hãy im đi,” Bob rít lên, mặt đối mặt với đứa con trai lớn của mình. “Sao con dám nói những thứ bẩn thỉu như thế với mẹ hả.”

“Thôi được,” Anh nói, bàn tay anh vung vào không trung, “Con không quan tâm bố nghĩ gì về con, nhưng sao bố lại có thể đẩy Jenny ra khỏi nhà như thế??”

“Bố mẹ không đẩy nó ra khỏi nhà. Tự nó quyết định ra đi.”

“Cha mẹ hẳn đã nói điều gì đó mạnh mẽ mới khiến cô ấy quyết liệt ra đi như thế. Là gì vây?”

"Nó mong đợi bố mẹ tin rằng Hal đã ... đã làm điều đó," Bob nói. "Mẹ và cha thừa nhận rằng nó có thể làm. Như con chỉ ra, em trai của con chỉ là một con người. Nhưng nếu nó làm thế, cô ấy hẳn đã phải cám dỗ vượt quá sức chịu đựng của nó."

Thành thực mà nói, Cage không biết làm cách nào Hal có thể từ chối cô đêm ấy. Anh không bao giờ có thể làm được. Không thể dù anh có đi tu một triệu năm đi nữa. Không thể dù cánh cửa địa ngục có thể ngay lập tức mở ra để trừng phạt tội lỗi của anh. “Dù chuyện gì xảy ra, nó đã được thực hiện không phải bởi tình yêu,” Đó là sự thật.

“Bố tin là thế. Tuy vậy, “ Bob nói, ông lắc đầu ngoan cố “Hal sẽ không bị phân tâm khỏi nhiệm vụ của mình trừ khi nó bị cám dỗ đến mức đau đớn. Và có thể, chỉ có thể, nó vẫn còn bị phân tâm, hoặc cảm thấy tội lỗi vì hành động của mình, hoặc nói cách khác, nó mâu thuẫn với chính mình khi nó đang ở Monterico. Có lẽ đó là lý do tại sao nó đã bất cẩn đủ để bị bắt và bị giết..."

"Chúa ơi," Cage thở ra, ngã vào bức tường phía sau như thể anh vừa bị đấm liên tục. Anh nhìn chăm chăm vào bố mẹ mình, tự hỏi làm thế nào hai con người suy nghĩ hẹp hòi, luôn tự mãn về những gì mình nghĩ là đúng, luôn cho mình cái quyền phán xét người khác như họ lại có thể sinh ra anh. “Bố nói với Jenny như thế? Bố đổ lỗi cho cô ấy cái chết của Hal sao?”

“Cô ta đáng bị khiển trách,” Sarah nói. "Tinh thần Hal đã kiên định như thế, cô ta đã quyến rũ nó. Con cũng có thể tưởng tượng ba mẹ cảm thấy bị phản bội thế nào? Ba mẹ đã nuôi cô ta như thể con ruột của mình. Để bây giờ nó lại đối xử với ba mẹ như thế… một đứa con ngoài giá thú… Ôi, Chúa ơi, khi tôi nghĩ về những điều này đối với kỷ niệm của Hal. Tất cả mọi người đều yêu thương và ngưỡng mộ Hal. Điều này sẽ huỷ hoại mọi giá trị mà nó đại diện.” Sarah chặt môi và quay đầu đi.

Cage bị giằng xé bởi những do dự. Bố mẹ đã có cớ để đổ lỗi cho cái chết của Hal, với ý nghĩ cô đã quyến rũ nó. Cái chết của Hal không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai, ngoại trừ Hal, bởi nó không bị phân tâm hay cảm thấy tội lỗi vì một đêm đam mê với Jenny. Cage có thể bào chữa cho cô bây giờ bằng cách nói cho họ rằng cô đã ngủ với anh. Nhưng nếu họ lên án Jenny vì cô đã ngủ với Hal, họ sẽ đá cô ra đường nếu biết cô ngủ với anh.

Thái độ của họ làm anh muốn bệnh. Anh đã cam đoan với Jenny là họ sẽ hạnh phúc vì đứa bé. Thay vào đó, họ lên án cô, khinh miệt cô với thái độ thiếu khoan dung nhất, ít nhân ái như tinh thần Cơ đốc giáo nhất. Anh ném thẳng vào mặt họ là là những kẻ đạo đức giả, nhưng anh không có thời gian. Và tại sao anh phải lãng phí sức lực. Anh chỉ có một điều duy nhất trong tâm trí. Phải tìm được Jenny.

“Cô ấy đi đâu?”

“Bố mẹ không biết,” Bob nói với cái cách chỉ ra rằng ông không quan tâm. “Nó đã gọi taxi.”

“Con thấy xấu hổ vì hai người,” Cage nói trước khi phóng đi.

* * *

“Bao lâu rồi?”

“Xem nào.” Ngón tay trỏ u nần lướt dọc theo cột thời gian khởi hành, Sau đó lần theo hàng ngang danh sách các thành phố, “Khoảng 30’ trước, Nó được kéo ra lúc 6g30, và như tôi nhớ, thì không có một sự chậm trễ nào.”

“Nó có điểm dừng nào không?”

Nhân viên phòng vé xe buýt kiểm tra lịch trình một lần nữa với sự cẩn thận chậm rãi khiến Cage phát cáu. Không lẽ ông ta không biết bất kì cái gì mà không phải nhìn vào lịch trình sao?

Sau khi nói chuyện với chủ nhân của dịch vụ taxi duy nhất của thị trấn và biết được Jenny đã đi từ nhà mục sư đến bến xe buýt. Cage đã lái xe như tên bắn đến đây. Một cuộc hỏi thăm nhanh chóng đã xác định cô không còn ở đây. Và chỉ có một vé xe buýt duy nhất được bán cho một phụ nữ trẻ phù hợp với đặc điểm của Jenny. Vé một chiều đến Dallas.

“Không, không trạm dừng. Không cho đến Abilene.”

“Xe đi trên đường xa lộ nào?”

Nhân viên nói với anh, và cùng cái lúc ông ta kết thúc sự hướng dẫn chậm rãi chết người, Cage đã chạy thục mạng ra cửa. Chiếc Corvette đã khởi động sẵn sàng, nhưng Cage bật nguyền rủa khi nhìn vào đồng hồ nguyên liệu. Anh không thể chạy 40 dặm với số nhiên liệu còn lại. Anh rẽ gấp vào trạm xăng kế tiếp và bơm đầy xăng nhanh nhất có thể.

“Anh chỉ có tờ 50$ ah?” Nhân viên cây xăng rên lên, “Cage, đó cũng là toàn bộ số tiền trong hộc tủ của tôi đó.”

“Xin lỗi. Đó là tất cả những gì tôi có, và tôi đang vội lắm,” Khốn khiếp thật, anh cần một điếu thuốc biết mấy. Tại sao anh lại hứa hẹn với Jenny là anh không bao giờ bỏ rơi họ?

“Hẹn đặc biệt chứ gì?” Nhân viên nháy mắt “Tóc vàng hay da ngăm thế?”

“Như tôi đã nói, tôi đang - ”

“Vâng, vâng, rất vội, Tôi biết, tôi biết,” anh nháy mắt lần nữa, “Có phải cô ta đang rất nóng hoặc anh đang bùng nổ? Vâng, xem tôi có gì nào,” Anh kéo hộc tủ đựng tiền “Có một đồng 20, Không đó là 1 đồng 10$, và đây là 1đồng 5,”

Có phải cả thị trấn này đang bị đầu độc bởi một thứ hoá chất suy giảm thần kinh. Mọi người đều trở nên ngu độn. “Này, Andy, giữ tiền thối của tôi và tôi sẽ lấy lại sau.”

“Anh đang khao khát quá mức đấy?” Anh ta gọi với theo Cage. “Cô ấy chắc phải đặc biệt lắm.”

“Đúng thế,” Cage nói khi anh trượt vào chiếc Corvette. Vài giây sau đêm tối nuốt chửng ánh đèn xe của anh.

* * *

Jenny đã quen với cái việc để cơ thể mình lắc lư theo chuyển động của xe thay vì chống lại. Gần như ru ngủ cô. Chuyển động đơn điệu dễ chịu, và giữ cho tâm trí cô khỏi suy nghĩ về tương lai.

Tương lai gì chứ?

Cô làm gì có.

Ông bà Hendrens đã nói rõ những suy nghĩ của họ. Cô là người đàn bà vô liêm sỉ đã cám dỗ đứa con thiêng liêng của họ, người đã cố dụ dỗ anh rời bỏ tiếng gọi thiêng liêng của cuộc đời anh bằng cách có con.

Những giọt nước mắt cay đắng đong đầy mắt cô, nhưng cô ráng kìm lại. Cô nhắm mắt và ngửa đầu ra ghế, cố dỗ giấc ngủ. Nhưng không thể. Tâm trí cô hỗn loạn và những hành khách xung quanh cô trở nên bất an và xáo động.

“Ông có thấy không?”

“Một sự điên cuồng.”

“Tài xế xe của chúng ta có thấy anh ta không nhỉ?”

“Anh ta đang nghĩ gì nhỉ, xe đua 500 phân khối à?”

Tò mò bởi sự huyên náo xung quanh, Jenny chăm chú nhìn ra ngoài cửa xe. Cô không thấy gì ngoài bóng của cô qua kính và sự tối tăm ngoài đó. Nhưng sau đó, cô nhìn thấy một chiếc xe thể thao bám sát chiếc xe buýt, quá gần những chiếc bánh xe quá cỡ hết sức liều lĩnh.

“Chắc chắn là một tên điên.” Jenny nghe ai đó lẩm bẩm ngay khi mắt cô mở to và miệng cô há hốc nhận ra.

“Không, không.” Cô nín thở.

Đột nhiên xe buýt lảo đảo như thể bị phanh gấp và nó thoát ra khỏi đường cao tốc. “Thưa quý ông, quý bà,” ngừơi lái xe nói vào chiêc mic gần tay lái. “Tôi xin lỗi vì sự dừng bánh đột ngột, Nhưng tôi đang phải dừng xe không theo lịch trình. Rõ ràng là có một người lái xe say rượu muốn hướng chúng ta phải ra khỏi đường. Tôi sẽ cố tranh luận với anh ta trước khi anh ta giết chết tất cả chúng ta. Hãy bình tĩnh. Chúng ta sẽ quay lại với hành trình ngay thôi.”

Nhiều hành khách chồm về phía trước để nhìn rõ hơn. Jenny nghiến răng, tim cô đập thình thịch. Người lái xe mở cánh cửa tự động và rời khỏi ghế. Trước khi ông có thể, “tên điên” vọt lên xe.

“Làm ơn, thưa ông,” người lái xe cầu xin, rõ ràng vì sự an toàn của hành khách của mình. Ông ta giơ hai tay lên cao đầu hàng. “Chúng tôi chỉ là những người dân vô tội và - ”

“Bình tĩnh, tôi không phải là cướp. Tôi không làm bị thương ai cả. Tôi chỉ muốn giúp đỡ một trong số những hành khách của anh thôi.”

Mắt Cage lướt nhanh qua những hành khách. Jenny vẫn ngồi yên lặng trên ghế. Anh bắt đầu đi dọc theo lối đi, "Xin lỗi vì sự bất tiện này," anh thân thiện với mọi hành khách, những người nhìn anh bằng ánh mắt nảy lửa. "Điều này sẽ chỉ mất vài phút, tôi hứa." Khi anh phát hiện mục tiêu của mình, anh dừng lại ở lối đi và thở dài khuây khoả. "Hãy lấy hành lý của em, Jenny. Em phải quay lại với tôi."

“Không. Tôi không thể, Cage. Tôi đã gửi thư và giải thích mọi điều cho anh. Tôi đã gửi nó trước khi tôi đi. Anh không phải đuổi theo tôi.”

“Tôi đã làm rồi. và tôi không làm một thứ gì mà không có kết quả. Đi nào.”

“Không.”

Mọi người đang dồn hết sự chú ý vào họ.

Anh cáu lên như thể một ông bố bà mẹ vừa tìm thấy đứa con bị lạc mất của mình, anh chống tay lên hông. “Được thôi. Nếu em muốn phô bày câu chuyện của mình trước những người đẹp đẽ đáng kính này. Tôi thì không vấn đề gì. Nhưng em nên cân nhắc về nó trước khi nhận được một câu chuyện đã được thêm mắm, dặm muối.”

Mắt Jenny lướt quanh những ngừơi khách đang nhìn cô với ánh mắt tò mò. “Cô ấy đã làm gì hả mẹ?” Một em bé lanh lảnh “Cô ấy làm điều gì tồi tệ à?”

“Em muốn thế nào, Jenny?”

“Cô đừng nên đi đâu với anh ta, Qúi cô à.” Người lái xe cố lấy can đảm nói từ phía sau Cage. Không ai có thể nói rằng ông đã để cho một cô vợ tội nghiệp, nạn nhân của bạo hành bị lôi khỏi xe của ông.

Jenny nhìn Cage. Hàm anh đanh lại. Đôi mắt anh rực lên như ngọn lửa màu vàng. Anh có cái vẻ không thể lay chuyển nổi của Đá tảng Gibralar. Anh sẽ không lay chuyển và cô thì lại không muốn bị quy cho cái tội gây rối trên một chuyến xe buýt Greyhound.

“Ôi, được rồi. Em sẽ đi.” Cô lách mình giữa hai hàng ghế sau khi với lấy túi hành lý nhỏ của mình. “Tôi còn một chiếc túi nữa trong khoang hành lý,” cô nhẹ nhàng nói với người lái xe, nhận ra là mọi đôi mắt trên xe buýt đều chĩa vào mình.

Ba người họ bước ra ngoài và người lái xe mở khoang để hành lý bên dưới gầm xe. Ông ta hỏi khi với tay lấy túi hành lý của cô, “Cô chắc là cô muốn đi cùng với anh ta chứ? Anh ta sẽ không đánh cô chứ?”

Cô mỉm cười cam đoan với ông. “Không, không. Không phải như vậy đâu. Anh ấy sẽ không làm tổn thương gì tôi cả đâu.”

Sau khi ném cho Cage một cái nhìn nảy lửa và thì thầm điều gì đó về những kẻ phóng xe bạt mạng điên cuồng, ông trờ trở lại buồng lái của chiếc xe buýt. Một thoáng sau nó lại tiếp tục chạy trên đường cao tốc, mọi hành khách vẫn còn ngoái cổ lại từ bên trong các ô cửa để quan sát hai người bị bỏ lại phía sau.

Jenny bướng bỉnh quay mặt lại phía Cage. Cô buông phịch đống hành lý của mình xuống. “Nào, đó thực sự là ấn tượng đấy, ông Hendren. Anh mong đợi được cái gì chứ hả?”

“Chỉ là điều mà anh muốn. Mang em ra khỏi chiếc xe buýt đó và ngăn em chạy trốn như một con thú bị sa bẫy.”

“Ồ, có lẽ đó là cái mà tôi đã thành đấy,” cô khóc, tạo cơ hội cho những giọt nước mắt dâng lên từ cái bối cảnh trong ngôi nhà của Chúa.

“Em đang nghĩ gì vậy, Jenny? Quay về Dallas và với một cái thai à?”

Hai tay cô nắm chặt lại. “Đó là một điều thật hèn hạ thậm chí là lời đề nghị.”

“Gì nữa? Em có ý gì? Em đã định sinh đứa bé và bỏ nó sao?”

“Không!”

“Giấu nó đi à?” Anh bước về phía trước. Làm thế nào mà cô trả lời được câu hỏi tiếp theo mà hết sức quan trọng đối với anh. “Em không muốn có đứa bé phải không, Jenny? Em xấu hổ vì nó à?”

“Không, không,” cô rên lên, choàng cả hai tay qua bụng. “Tất nhiên là tôi muốn nó. Tôi thực sự rất yêu nó.”

Vai của Cage rũ xuống một cách nhẹ nhõm, nhưng giọng của anh vẫn chứa đựng cả một trời giận giữ trong đó. “Vậy thì tại sao em lại bỏ chạy một cách hèn nhát vậy?”

“Tôi đã không biết phải làm gì khác nữa. Cha mẹ anh đã nói rõ là họ không muốn tôi lởn vởn quanh đó thêm bất kỳ một lúc nào nữa.”

“Và?”

“Và gì ư?” Cô giật cánh tay về hướng chiếc xe buýt vừa đi. “Không phải tất cả mọi người đều đủ gan dạ hay đủ điên cuồng để săn đuổi đằng sau một chiếc xe buýt Greyhound đâu. Hoặc lái xe 90 dặm một giờ trên đường cao tốc trên một chiếc mô tô cả. Tôi không thể như anh, Cage. Anh không màng tới những điều khỉ gió mà mọi người nghĩ về anh. Anh tự thỏa mãn với bản thân.” Cô giang rộng hai tay phía trên ngực. “Tôi không như thế được. Tôi để ý tới điều mà người ta nghĩ. Và tôi sợ.”

“Về điều gì?” anh hỏi, hất cằm một cách thách thức. “Về một thị trấn toàn những kẻ nhỏ mọn ư? Làm thế nào mà họ có thể làm tổn thương đến em? Điều tồi tệ nhất mà họ có thể làm với em là gì? Truyền miệng nhau về em ư? Khinh miệt em? Hay cái gì? Em tốt hơn hết là bỏ qua hết tất cả những kẻ đó.”

“Em sợ làm ô uế tên tuổi của Hal không? Tôi ghét việc vài kẻ đạo đức giả nghĩ xấu về anh ấy. Nhưng Hal đã chết. Anh ấy sẽ không bao giờ biết được. Và công việc mà anh ấy đang chủ định làm sẽ vẫn được tiếp tục. Bản thân em cũng đã mục kích cái mạng lưới tập trung đó rồi. Vì Chúa, Jenny, đừng tự đấy ải bản thân mình vậy nữa. Em chính là kẻ thù tệ hại nhất của bản thân mình đấy. ”

“Anh muốn tôi làm gì bây giờ? Quay lại và làm việc trong văn phòng của anh ư?”

“Phải.”

“Khoe khoang cái tình trạng của mình?”

“Hãy tự hào về nó.”

“Sinh đứa con của mình rồi chứng kiến nó sẽ bị gọi bằng một cái tên mà làm ô uế cả cuộc đời của nó à?”

Cage chỉ một ngón tay cứng như thép vào giữa ngực cô. “Bất cứ ai đặt cho đứa nhỏ này bất cứ cái tên nào mà không đẹp đẽ thì sẽ lãnh lấy hậu quả trong suốt cả cuộc đời của hắn.”

Cô gần như bật cười với sự hung hăng của anh. “Nhưng anh sẽ không thể lúc nào cũng quẩn quanh để bảo vệ nó được. Thật không dễ dàng gì để đứa trẻ này sống trong cái thị trấn mà tất cả mọi người đều biết đến gốc gác của nó.”

“Sẽ là không dễ cho nó khi phải lớn lên ở một thành phố lớn nơi mà mẹ nó thậm chí còn chả biết ai. Em muốn gọi cho ai để cầu giúp hả, Jenny? Dù sao thì bất cứ một gương mặt thù nghịch nào mà em bắt gặp ở LaBota đều sẽ là những gương mặt thân thiện.”

Cô ghét phải thừa nhận rằng cái suy nghĩ về việc chuyển tới một thành phố khác mà không có nhiều tiền, không có một công việc hay một nơi để sống, cũng không bạn bè hay họ hàng thật sự làm cô sợ chết khiếp.

“Đây là không phải là lúc để em thể hiện sự kiên cường sao, Jenny?”

Đầu cô bật lên. “Anh định nói gì?” Cô gằn giọng hỏi.

“Em đã để cho những người khác quyết định thay em từ lúc 14 tuổi.”

“Chúng ta cũng dùng cái lý lẽ này cách đây vài tháng. Tôi đã cố gắng để thay đổi số phận của mình. Hãy nhìn cái mớ lộn xộn mà tôi đã gây ra xem.”

Anh trông có vẻ bực mình. “Anh nghĩ là em đã nói cuộc làm tình đó rất tuyệt mà. Em sẽ sinh đứa bé như là kết tinh của việc đó. Em có thực sự coi nó là một đống hỗn độn không?”

Cô lắc đầu và đặt hai tay lên bụng. “Không. Nó thật tuyệt vời. Tôi bị cái suy nghĩ về đứa trẻ làm cho sợ hãi. Sợ hãi và thấy có lỗi bởi sự kì diệu của nó.”

“Vậy thì hãy giữ lấy cái suy nghĩ đó. Quay về La Bota với anh đi. Hãy sinh đứa bé tuyệt vời này và cứ đặt tay lên mũi chọc tức bất cứ ai không thích nó.”

“Kể cả cha mẹ anh?”

“Hành động của họ tối nay là một sự phản chiếu của sự rũ bỏ. Khi họ nhớ về nó, họ sẽ phải suy nghĩ lại.”

Cô trầm ngâm nhìn vào khoảng không. “Tôi nghĩ là anh đã đúng. Tôi không thể tìm được một tương lại cho mình và đứa bé. Tôi phải làm thôi. Đúng không?”

Anh mỉm cười và giơ ngón tay cái lên. “Bản thân anh cũng không thể nào làm nó tốt hơn.”

“Ôi, Cage,” cô thở dài, tay chống lên hông. Cô đột nhiên thấy yếu đuối lạ. “Cám ơn một lần nữa.”

Anh di chuyển về phía cô, đôi giày ủng của anh nghiến trên mặt đường. Ôm lấy khuôn mặt cô vào giữa hai tay, anh trượt ngón cái qua xương gò má cô. “Em có thể tự làm điều này dễ hơn nhiều nếu em chỉ việc kết hôn với anh. Đứa bé sẽ có một người cha và mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy và hợp thức.”

“Em không thể, Cage.”

“Chắc không?”

“Chắc chắn đấy.”

“Đây sẽ không phải là lần cuối cùng anh hỏi đâu.”

Hơi thở của anh nóng và êm ái trên môi cô trước khi chúng thực sự gặp môi anh. Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên đến cái miệng đang cúi xuống của anh và hôn cô một cách đầy sở hữu nhưng dịu dàng.

Vì trước đó, môi anh đã mở ra và ẩm ướt. Nhưng không giống các lần khác, lưỡi anh chạm vào lưỡi cô. Chỉ đầu lưỡi. Chỉ đủ để khiến hơi thở của cô nghẹt lại trong cổ họng và trái tim cô đập điên cuồng. Chỉ đủ để khiến ngực cô cương lên đáp ứng ngay tức thì.

Anh kéo đầu lưỡi mình qua lưỡi cô trong một cử động lười nhác. Rồi anh rút ra và cô muốn nữa. Khi anh bước khỏi cô và nắm lấy cánh ta cô để kéo cô về phía chiếc xe con, cô rùng mình vì thiếu hơi ấm từ cơ thể của anh.

Anh để hành lý của cô vào ghế sau của chiếc Corvette một cách tốt nhất anh có thể làm. “Việc đầu tiên trong những điều phải làm là tìm cho em một nơi nào đó để sống,” anh lưu ý khi họ bắt đầu đi xuống con đường phía dưới.

Không biết làm sao mà cánh tay cô nằm trên phía trên đùi anh. “Có bất kỳ ý tưởng nào không?” cô lơ đãng hỏi.

“Em có thể chuyển đến ở cùng anh.”

Đôi mắt họ khóa vào nhau ngang qua tấm chắn. Ánh mắt anh dò xét và ranh mãnh; của cô thì trừng lên đe dọa. “Gợi ý tiếp theo.”

Anh cười một cách khoái trá. “Anh nghĩ là anh có thể sắp xếp được với Roxy.”