Lấy Chồng Tây

Chương 14

Sáng Hôm sau tỉnh dậy chồng Hạnh vẫn vậy, anh ta cứ thản nhiên coi như tối qua chẳng có chuyện gì. Cứ thế đứng bên cạnh nôi của Julie mà nói:

- Con gái của bố ở nhà ngoan nhé, bố đi làm, trưa bố lại về với gái nhé.

Con bé vẫn còn ngủ nên chẳng phản ứng gì với lời nói của bố, vậy nên anh ta cúi xuống khẽ thơm vào trán con rồi đi lướt qua Hạnh mà ra ngoài.

Bữa sáng Hạnh đã chuẩn bị xong, nhưng mà hôm nay Hạnh cảm thấy không muốn ăn nên lại lên phòng nằm.

Nacer không thấy chị dâu thì có nhắn tin hỏi han, Hạnh chỉ bảo hạnh đã ăn trước rồi, và đang bế con chứ không hề nói với Nacer rằng mình mệt.

Bà Funny ăn xong thì lên phòng hỏi con dâu:

- Con mệt ở đâu à, sao bữa nay không ăn sáng, cố mà ăn vào cho có sữa con ạ.

- Dạ, con thấy miệng đắng không muốn ăn mẹ ạ.

Bà Funny tiến đến sờ trán con dâu rồi hốt hoảng nói:

- Chết rồi, con ốm rồi, người nóng quá, ốm thế này mà còn cố dậy nấu đồ ăn sáng cho mọi người làm gì. Lần sau mệt thì cứ nghỉ đi, để đó mẹ làm được mà.

Sự quan tâm của bà Funny dành cho con dâu thể hiện rõ trong từng lời bà nói, Hạnh cảm nhận được điều ấy nên cố gắng gượng cười đáp:

- Con không sao mà, con nấu được nên con mới nấu, nhưng mà con chưa kịp chuẩn bị bữa sáng cho Julie, mẹ có thể giúp con được không?

- Được rồi, cứ để đấy mẹ lo cho, lát con bé dậy thì gọi mẹ, hôm nay cũng không có việc gì nhiều nên con cứ ngỉ đi, mẹ trông con bé cho.

- Con cảm ơn mẹ.

Bà Funny mằng yêu con dâu:

- Ơn với huệ gì, giờ mẹ xuống dưới nhà chuẩn bị đồ ăn cho con bé, con ăn gì không mẹ nấu.

- Con không, con chỉ buồn ngủ thôi ạ.

- Không được, thôi mẹ nấu cho con bát cháo, ăn vào rồi uống thuốc cho mau khoẻ, ăn xong thì muốn ngủ đến bao giờ cũng được, chờ mẹ đấy nhé, mẹ lên luôn đấy.

Nói rồi bà nhanh chóng dời đi, hạnh nằm trên giường nhìn theo cái dáng vội vã của mẹ chồng cũng cảm thấy sự mệt mỏi ban nãy vơi đi một chút.

Cũng may Julie chưa dậy nên cô vẫn có thể ngỉ ngơi, cô đang ốm thế này, chẳng biết rồi có lây cho con bé hay không.

Một lát sau thì Hạnh cũng ngửi thấy mùi thơm từ dưới nhà bay lên, đoán chừng bà Funny đang nấu cháo thịt bò, lòng Hạnh cảm thấy quý và biết ơn mẹ chồng nhiều lắm.

Thời gian qua nếu không phải bà luôn tốt với cô chắc có lẽ cô bỏ cuộc khỏi cuộc hôn nhân nay mất. Có lúc thì Hạnh cảm thấy bà xa theo đúng nghĩa của một bà mẹ chồng. Nhất là mỗi lần bà bắt gặp Hạnh và Nacer nói chuyện, ánh mắt bà nhìn cô lạnh băng lắm. Nhưng có lúc lại cảm thấy bà gẫn gũi y như mẹ ruột của cô vậy. Bà cũng ân cần hỏi han, chăm sóc cô mỗi khi cô ốm, hay khi bé con của cô quấy khóc bà cũng là người cùng cô dỗ dành.

Bà Funny bê cháo lên tận phòng cho con dâu, vừa hay Julie cũng ọ ẹ thức giấc, bà để cháo xuống và giục con dâu:

- Con mau ngồi dậy ăn đi, thuốc và nước mẹ để cả ở đấy đấy. Julie cứ để mẹ lo.

- Mẹ con ốm thế có cho con bé ti được không mẹ.

- Được mà con, tuy bây giờ con mới phát bệnh ra, nhưng trước đó con đã ủ mầm bệnh mấy ngày rồi, hơn nữa sữa của con lúc này có rất nhiều sức đề kháng, nên cố gắng cho con bé bú như bình thường. Thuốc mẹ cũng bảo bố mày mua loại dành cho con bú, nên là cứ yên tâm nhé.

Mẹ chồng Hạnh quả là một bà mẹ chồng chu đáo, chẳng thế mà mỗi lần Hạnh kể về mẹ chồng là các chị trong nhóm ai cũng xuýt xoa ghen tị với Hạnh. Còn bảo cô may mắn vì có bà mẹ chồng quốc dân.

Hạnh luôn nói với mọi người rằng: “chì cần mọi người cũng thật lòng đối tốt với mẹ chồng, thì chắc chắn mẹ chồng cũng sẽ tốt lại với các chị mà. Còn nếu các chị chẳng coi mẹ chồng như mẹ đẻ, thì sao lại đòi hỏi mẹ chồng phải coi mình như con gái. Và đặc biệt đừng bao giờ tị nạnh với em gái chồng, dù mẹ chồng có tốt đến mấy, thương mình đến mấy thì so với đứa con gái bà dứt ruột đẻ ra đương nhiên vẫn sẽ phải thương hơn rồi”

Cái triết lý ấy của hạnh có khá nhiều người không đồng tình. Người thì bảo:

- Em ơi khác máu tanh lòng khó nói lắm.

Hay chị khác thì kêu ca:

- Có nhiều khi em tốt với người ta, nhưng người ta vẫn tệ bạc với em như thường. Đời nó là thế, ai may mắn được gia đình chồng tốt thì hưởng thụ thôi, sẽ chẳng có một công thức chuẩn nào cho các bà mẹ chồng đâu em gái ạ.

Có người nặng lời hơn thì bảo:

- Gớm may mắn được bà mẹ chồng tốt nên mạnh miệng, như tôi đây này, khi nào biếu tiền thì tử tế, lúc nào không có tiền là trở mặt ngay nhé.

Hạnh cũng chẳng tranh cãi với họ, đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, mình không ở trong hoàn cảnh đó thì làm sao mà hiểu hết được. Thôi thì Hạnh có phúc vì có gia đình chồng tốt thì cứ tự hào thôi. Coi như bù đắp cho chồng cô vậy.

Mẹ chồng cô thấy cô ốm còn lo lắng như thế, chứ chồng cô thì ngược lại, anh ta bảo:

- Lớn rồi thì phải tự biết chăm sóc bản thân.

Hạnh cũng có yêu cầu gì anh ta chăm sóc đâu, chỉ là trong thâm tâm Hạnh vẫn ước mơ anh ta hỏi han cô được 1 lời. Vậy mà anh ta chẳng những không hỏi han, còn ném vào mặt hạnh câu nói ấy.

Thôi thì tốt nhất từ nay không nên hy vọng ở cái người Hạnh vẫn gọi là chồng này bất kỳ điều gì nữa, có như thế thì mới tránh được thất vọng.

Hôm sau là cuối tuần nên tối đó Marie cũng về, nghe nói cô ốm con bé vội vàng lên hỏi:

- Chị Hạnh ốm à.

- Uk chắc bị cảm sơ sơ thôi, mai đã là cuối tuần rồi, nhanh thật đấy, tôi ở nhà chả biết ngày tháng gì cả.

- Vâng, em tưởng chị khoẻ tính rủ chị mai đi chơi cùng em, nhưng mà chị ốm rồi tiếc quá, chắc em lại phải đi một mình rồi.

Hạnh cười, dù cô có không ốm thì cũng làm sao mà đi chơi cùng được kia chứ, còn Julie mà, bố mẹ chồng cô tốt và thương cô thật, nhưng cũng đâu thể gửi con cho họ mà bỏ đi chơi. Nếu là đi làm thì còn được, đằng này nhà bao việc mà bỏ con đó đi chơi coi sao đặng.

Marie luyên thuyên một lúc rồi tiến đến chiếc nôi mà bế Julie dậy, con bé đang ngủ thấy bị nhấc bống lên thì cũng giật mình mở mắt mà khóc. Nhưng rồi được cô lấy đồ chơi ra ghị là lại nín ngay. Hai cô cháu lại bồng bế nhau xuống nhà, vì Marie bảo:

- Thôi chị nghỉ đi, em bế con bé xuống nhà chơi tí, nhớ nó quá.

- Ngồi đây cũng được mà.

- Thôi chị đang mệt, tính em lại to mồm, em cứ xuống kia cho chắc, hihi

Cô gái này, tuy đôi lúc hơi nói to 1 chút, cũng không hay nói những lời ngọt như Nacer, nhưng bù lại lại rất chân thành.

Nói đến Nacer lại nhớ, chẳng biết ai nói mà Nacer lại biết Hạnh ốm, dù cho cả ngày hôm đó cậu ấy đi làm, và hình như cũng không gọi điện về.

Trên tay Nacer cầm nào là ô mai, nào là sữa tươi, Nacer đưa cho Hạnh vội vàng nói:

- CHị cầm lấy, cố gắng ăn uống vào cho mau khoẻ nhé.

Rồi chẳng đợi Hạnh có đồng ý nhận hay không mà cứ đặt ở giường rồi vội vã bước ra, nhanh như cái lúc bước vào vậy. Hạnh thở dài, có lẽ cậu ta sợ chồng cô về thấy lại hiểu nhầm nên mới thế.

Hạnh ngồi dậy, nhanh chóng cất chỗ đồ kia vào tủ rồi trở lại giường nằm, buồn quá cô định lấy máy gọi về cho mẹ, nhưng sực nhớ ra giờ này ở quê đang là nửa đêm, có lẽ cả nhà đang say giấc nên lại thôi.

Buồn buồn nên lướt vài vòng face book xem có gì mới không, đúng lúc Andrew bước vào thấy mẹ mình dưới nhà vất vả nấu cơm, còn vợ thì nằm dài nghịch điện thoại nên khó chịu nói:

- Sướng quá nhỉ.

Hạnh thoáng giật mình ngước lên nhìn chồng, ngữ khí kia của anh ta hạnh dám chắc đang khó chịu, nhưng vẫn vờ như không biết mà hỏi lại:

- Anh về rồi à, Marie cũng về đó.

- Thấy rồi, nó đang bế con bé dưới nhà, mà sao không xuống nấu nướng phụ mẹ mà nằm đây nghịch điện thoại thế?

- Mẹ không cho nấu mà, mẹ bảo ốm nên bắt lên phòng nghỉ.

- Cô đúng là sướng quá mà.

Mọi ngày cô một mình nấu nướng thì chẳng thấy anh ta ý kiến gì, hôm nay cô ốm nên nghỉ ngơi 1 chút thì anh ta khó chịu. Đúng thật chẳng biết phải thế nào mới vừa lòng anh ta. Hạnh chẳng thèm đáp mà lật chăn đi xuống dưới nhà, vừa nói chuyện với Marie vừa phụ bà Funny xếp bát ra bàn, dù bà luôn miệng nói:

- Để đó, để đó lát em nó làm, con chưa khoẻ hẳn cứ ngồi kia đi.

- Không sao, con vận động một chút cho đỡ mỏi cũng tốt mà mẹ.

- À quên, ban nãy thằng Nacer có mua ít bánh sừng bò đấy, món này trên thành phố là ngon nổi tiếng đấy, con lấy đĩa giúp mẹ xếp ra, lát cả nhà cùng ăn nhé.

Bảo sao nãy giờ Hạnh cứ ngửi thấy mùi bơ thơm nức mũi, Hạnh cẩn thận xếp toàn bộ chúng ra 2 chiếc đĩa rồi bày ở bàn. Cô nhớ lần trước Marie cũng có mua món này, món này là món trứ danh nổi tiếng của nước Pháp, vì vậy Hạnh vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngon. Mấy lần cô thèm định nhờ chồng mua nhưng lại thôi, nay cô lại được thưởng thức chúng rồi.

Nghĩ vậy Hạnh cứ mỉm cười mãi, Marie tiền đến nói:

- Chao ôi bánh thơm quá.

- Bánh này ngon Marie nhỉ.

- Vâng, em cũng thích món này lắm.

- Chị cũng vậy, chị em mình giống nhau quá.

Bà funny từ phía sau bước đến cất tiếng nói:

- Món này nổi tiếng ở đây, ai cũng thích riêng gì 2 đứa đâu, Marie, bỏ ngay xuống, bốc nhón thế à.

- Tại ngon không cưỡng lại nổi mẹ ạ.

- Đưa cháu cho chị đi kẻo lại dây hết ra người con bé bây giờ.

Hạnh đón lấy bé con từ tay Marie rồi tranh thủ cho con bé ti thêm 1 chút, nhìn con, nhìn em gái chồng và mẹ chồng Hạnh lại thầm nghĩ: “nếu chồng cô đi đâu đó xa thật xa, có lẽ cuộc sống của cô ở đây sẽ chỉ toàn tiếng cười”. Nhưng rồi Hạnh lại tự cười bản thân, có bà vợ nào như cô không cơ chứ. Người ta thì mong được ở gần chồng, còn cô lại mong chồng đi thật xa, nực cười mà.

Nếu ai đó hỏi Hạnh có yêu chồng mình hay không, Hạnh cũng chẳng biết phải trả lời họ thế nào cả. Chỉ biết Hạnh đã từng cố gắng rất nhiều, cố gắng để yêu chồng. cố gắng quan tâm chồng. Cố gắng vì Hạnh nghĩ rằng chỉ cần bản thân mình thật lòng cố gắng, sẽ có ngày được chồng nhìn nhận và đáp lại tình cảm ấy bằng 1 trái tim ấm nồng.

Nhưng tất cả sự cố gằng ấy chỉ là đã từng, còn hiện tại Hạnh chỉ mong ngày ngày bình yên mà sống. Không còn mơ mộng được chồng yêu, chỉ mong anh ta biết quan tâm đến mẹ con cô 1 chút, vậy thôi.

Tiếc là đến ngay cả mẹ chồng Hạnh cũng bảo:

- Từ nhỏ thằng Andrew đã là đứa khô khan nhất nhà, nó hiếm khi xà vào lòng mẹ mà bảo yêu mẹ, trái ngược hoàn toàn với thằng Nacer, chả biết nó giống ai nữa.

Hạnh mỉm cười, với cô đó giống 1 câu an ủi hơn là lời giải thích, có lẽ mẹ chồng cô thấy cô đáng thương trong cuộc hôn nhân này quá nên mới nói điều ấy với Hạnh.

Mà dạo gần đây mẹ chồng cô rất hay hỏi về vấn để yêu đương của Nacer, cậu ấy cũng 22 tuổi rồi, nhưng từ ngày hạnh về đây hình như chưa lần nào thấy Nacer dẫn bạn gái về chơi. Gần như là mỗi ngày Hạnh đều nói chuyện với Nacer, nhưng hình như cũng chưa bao giờ cậu ấy nhắc đến một cô gái nào cả.

Có lần Hạnh cũng hỏi, nhưng Nacer chỉ nói hiện tại chưa muốn yêu, muốn ổn định sự nghiệp trước rồi mới tính tiếp. Nacer nói cũng đúng, khi sự ngiệp ổn định thì sự lựa chọn trong tình yêu cũng dễ dàng hơn là khi người đàn ông chưa có gì nhiều trong tay.

Chỉ là mẹ chồng cô không nghĩ vậy, bà bảo:

- Mẹ chưa bắt con lấy vợ ngay, mẹ chỉ bảo con nên có người yêu, hai đứa yêu nhau, tìm hiểu nhau đến khi chín mùi thì tiến đến hôn nhân là vừa. Chứ chờ vài năm nữa mới tìm hiểu thì già mất, còn nếu không tìm hiểu mà lấy luôn thì về lại khó mà hoà hợp.

Cả nhà ai cũng biết bà đang nhắc đến cuộc hôn nhân không tình yêu của Hạnh, nó cũng là điều khiến Hạnh cảm thấy hối tiếc nhất cho đến thời điểm hiện tại.

Còn Nacer thì lại đáp:

- Hạnh phúc hay không còn do bản thân mình có cố gắng vun vén cho gia đình không, yêu nhau mà khi cưới rồi chỉ ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mình thì cũng chả có nổi hạnh phúc dài lâu đâu mẹ.

Thật ra thì trước đây bà Funny cũng nghĩ đàn ông không nên lập gia đình quá sớm, vì khi ấy họ chưa đủ chín chắn để suy nghĩ vẹn toàn mọi thứ. Hiện tại bà vẫn giữ quan điểm đó, chỉ là trong lòng có chút gì đó bất an, nỗi bất an mà bà nghĩ chỉ khi nào Nacer có người yêu thì mới vơi bớt. Bởi vậy bà mới nhẹ nhàng phân tích:

- Cái thằng này, tất nhiên là không phải cứ đến với nhau bằng tình yêu là sẽ sống với nhau cả đời. Vì hôn nhân nó không đơn giản như lúc đang yêu, mà nó còn đòi hỏi nhiều thứ. Nhưng nếu hai người có nên tảng là tình yêu thì chắc chắn sẽ dễ đi đến hạnh phúc hơn là không có gì.

Hạnh thấy mẹ chồng nói đúng nên bảo:

- Mẹ nói đúng đấy, chú thấy ai hợp thì cứ tìm hiểu xem.

Nghe thấy chị dâu nói câu ấy chẳng hiểu sao trong lòng Nacer có chút khó chịu mà gắt lên:

- Lại được cả chị nữa, mệt quá, đúng là đàn bà lúc nào cũng chỉ muốn yên bề gia thất. Con là đàn ông, còn còn nhiều cái để phấn đấu hơn là tình yêu.

Nacer bỏ đi, còn lại Hạnh và mẹ chồng ngao ngán đứng nhìn nhau, ánh mắt họ nhìn nhau, nhưng trong lòng mỗi người lại mang một nỗi niềm riêng.