Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Chương 17: ” Đàn ông yêu một, phụ nữ phải yêu mười “

Dừng xe nửa ngày trên đường quốc lộ, chẳng biết hai người đã kinh qua bao nhiêu chuyện phiếm trên đời, phía trước màn kính, những chiếc xe khác đã bắt đầu nhúc nhích bánh. Anh nhổm dậy nhìn ngó, nói với cô qua tai nghe bluetooth:

– Cuối cùng đã có thể đi được rồi, vợ à!.

– Vậy sao?. Vậy, anh mau đi. Chậm trễ gần một tiếng rồi.

– Ừ!. Anh liền đi ngay đây!. Em đi giúp sư cô chuẩn bị gói bánh.

– Giờ lập tức đi ngay. Anh đi cẩn thận.

– Ừm. Gặp em sau. Yêu em!.

– Ưm…

Cô khẽ gật gật, mắt buồn cụp xuống, lưng chừng không dám đối tiếp câu trên của anh. ” Yêu anh…”, cô thì thầm nơi khoé miệng, điệu cười khổ sở.

Hai tiếng sau, chiếc xe tô màu trắng đỗ trước cổng nhà, bố mẹ chạy ra đón anh. Các anh chị em họ hàng đều đã về từ trước cách đây một, hai ngày. Lúc này chính là, đại gia đình đã tề tựu đông đủ. Suốt một tuần lễ tết, nhà anh rất bận bịu. Hai chị gái đều phải lo chuyện nữ công gia chánh bên nhà nội, có lẽ phải mồng hai tết mới qua. Anh lúc này thân là quý tử, cũng phải lăng xăng phụ giúp bố mẹ dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa, còn gói bánh chưng, bày biện ban thờ ngày tết. Chính vì việc nhà tiêu tốn thì giờ của anh nhiều như vậy, thành thử chỉ còn chừa lại rất ít thời gian để tâm sự với cô, lại càng không thể tuỳ tiện gọi điện thủ thỉ cùng với nhau nhiều được. Hai người cũng đành cam tâm chịu đựng, ít ra, bọn họ vẫn là còn tốt hơn so với đôi Ngưu Lang – Chức Nữ kia, 365 ngày mới được gặp gỡ nhau có 1 ngày. Huyền Trúc liên tưởng tới điều đó mà tự an ủi chính mình, cũng vui vẻ trấn an anh, trong thời gian này không cần lưu tâm tới cô. Vương đương nhiên cũng tự hiểu tâm tư ấy, có điều hiện thời là chưa tìm được cách nào giải quyết, đành bấm bụng để cho cô chịu thiệt. Trong lòng chứa chấp áy náy, bất quá phải dùng mấy lời lẽ kiên quyết hứa sau này nhất định sẽ bù đền cho cô thoả đáng. Mỗi lúc như thế, cô chỉ cười nhẹ, nói rằng ” anh thật ngốc!”.

Đêm giao thừa, cả nhà ba người quây quần bên nhau. Xem bắn pháo hoa cùng bố mẹ và trao nhau lì xì xong đâu đó, anh lén lút lui ra một góc, tranh thủ gọi điện cho Trúc.

– Em!. Lại thêm một tuổi rồi!. – Anh hớn hở, cười thật tươi trong góc tối.

– Ưm… Chúc anh và gia đình năm mới vui vẻ!. – Cô cụp mắt, cố gắng dùng giọng hoà giao hết mức mà nói.

– Lời chúc thật khô khan!. – Anh chau mày châm chọc.

– A, vậy nên nói như thế nào?. – Cô tròn mắt thành thật đáp.

– Ưm, anh đùa em thôi, chúc hay không chúc, tâm quan trọng hơn. Trong lòng em nghĩ thế thì dẫu không có nói ra, ngàn vạn lần vẫn là lời chúc chân thành nhất!. – Anh ôn tồn giải thích.

– Vâng. Em thật tâm.

– Ừ!. Lũ trẻ đón giao thừa vui không?. Năm nay có nhiều bánh kẹo không?.

– Rất vui, bọn trẻ đang xem bắn pháo hoa trên vô tuyến. Quà từ thiện cũng rất nhiều!.

– Thực tốt!. Em có vui không?. – Anh hỏi mà không hiểu tại sao bản thân hỏi như thế. Cái này là miệng nhanh hơn não không có sai.

– Ưm… Vui!. Được ở bên sư cô và tụi nhỏ trong dịp đặc biệt như thế này, em cảm thấy rất ấm cúng, như một đại gia đình vậy.

– Ừ!. Vợ bé nhỏ, em tuyệt đối không được uỷ khuất, không được tự ti, không được tự tổn thương chính mình… Có biết chưa?. Còn có anh…

Anh dịu dàng thổ lộ, càng về sau lời nói càng nhẹ như gió thoảng, chính là rất can đảm mới có thể đem tâm tư mình bộc bạch với cô. Anh vốn kiệm lời, lại càng quen sống như gỗ đá, im lìm không có tiếng nói. Chỉ những việc thật sự quan trọng, cấp bách đối với anh, mới có thể khiến anh bỏ qua bản ngã ấy mà đem suy nghĩ thầm kím ra phơi bày trước người khác. Nếu chẳng phải vì yêu và lo cho cô, anh sẽ chẳng thể nào mở nổi miệng. Chẳng hiểu sao, nói mấy lời đường mật, sướt mướt thì tốt, mà những điều cần phải chia sẻ thì anh lại vô lý không nói ra được. Có chăng, anh là do tự cảm thấy bản thân mình không tự tin có đủ khả năng để bao bọc cô trọn vẹn, lại càng không thể bao bọc được mãi mãi. Cho nên, cái câu ” còn có anh ” kia, xem ra, nguyên lai là không hề có chút sức mạnh nào, hoàn toàn chỉ là một cỗ bất lực. Huyền Trúc nghe xong, chính là đã thấu hiểu vấn đề như thế, trong lòng đột nhiên buồn mênh mang, nỗi buồn vô vọng, không bờ không bến. Cô khẽ mỉm cười nhợt nhạt, cúi đầu mà đáp anh.

– Anh đừng lo nghĩ về em… Anh hãy cứ sống tốt. Em có thể không cần có anh, nhưng bố mẹ thì cần. Họ chỉ có mình anh.

– …

Anh cúi đầu, cụp mắt nhìn xuống đất. Lại nuốt nước bọt khó khăn, tự nhiên đầu óc rỗng tuyếch, mà không, là rất rối rắm mới đúng. Rất nhiều suy nghĩ hiện lên cùng một lúc, chúng lại đánh lộn lẫn nhau, rốt cuộc, chỉ tồn tại một mớ hỗn loạn trong đầu, không biết mình là phải nói cái gì, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Bất lực, đành im lặng. Anh ngồi xuống bậc hè, cố gắng nhoẻn miệng cười, lấy lại không khí vui vẻ vừa đánh rơi, ngọt ngào nói với cô:

– Ngốc!. Nghĩ nhiều chóng thành ” lão nương ” bây giờ. Vợ bé nhỏ của anh chỉ cần sống thật vui từ sáng đến tối, ngủ thật ngon từ tối đến sáng, ngày hôm sau nối tiếp ngày hôm trước, cứ y như vậy, không cần suy nghĩ nhiều. Có biết chưa?. Như vậy thì em mãi mãi không thể già, mãi mãi là tiểu tiên bé nhỏ!. – Anh nhấn mạnh, âm điệu đã nhiều phần tươi vui hơn, sủng ái lại thêm gấp bội.

– Kì diệu vậy sao?. Nếu đúng là sống như vậy, có thể thi gan cùng tuế nguyệt, bất sinh bất diệt, anh nghĩ xem, em có phải là sẽ trở thành hạng yêu quái rồi hay không?. – Cô hóm hỉnh dùng chính lời tếu kia của anh mà trêu lại anh.

– Nếu thế thì không… Anh đầu thai được mấy kiếp rồi mà vợ bé nhỏ của anh vẫn trơ trơ làm ” lão lão nương ” như vậy thì không tốt, sẽ rất cô đơn!.

– Đúng vậy!. Nhưng nếu… cả hai qua kiếp khác… thì liệu có thể tìm lại nhau hay không?.

Cô bâng quơ thủ thỉ một cách vô thức, tâm tư hỗn loạn, mơ hồ và hoang mang. Cũng bởi vì, cô là có suy nghĩ, trải qua tam sinh tam thế, vẫn chung thuỷ yêu anh. Từ kiếp này qua kiếp khác, vẫn là cùng với anh. Anh nghe lời ấy, mi tâm co lại giãn, nhất thời chưa hiểu cô là ý gì, bèn hỏi.

– Sao vô duyên vô cớ nói như thế?. Đang là đón năm mới đấy!. Ngốc này!.

– A, em xin lỗi!. – Cô hốt hoảng.

– Ừ!. À, anh có phần lì xì cho em đây!. Ra tết sẽ đưa, em cũng phải như vậy đấy!. – Anh lém lỉnh vừa nói vừa cười.

– Không có!. Em còn đang giận, anh đừng mong có lì xì của em. – Cô dỗi.

– Bất công!. Chuyện nào ra chuyện nấy nha!.

– Không!. – Trúc cười lén, kiên quyết.

– Vậy…vậy còn việc cho ăn thì sao???. Anh không thể bị bỏ đói lâu như thế!. – Anh thỏ thẻ, vẻ mặt ra sức đáng thương.

– Hừm… Em sẽ xem xét!.

– Đa tạ thần tiên tỷ tỷ!. – Mắt anh sáng lên như pháo hoa.

– Thôi…anh vào chơi với bố mẹ đi, em muốn ra với bọn trẻ… – Cô ngập ngừng nhỏ giọng.

– Ừ!. Vậy anh đi. Em đón giao thừa nhất định phải thật vui!.

– Vâng!.

Hai người lưu luyến tắt máy, anh còn chần chừ nhìn màn hình điện thoại sáng chút nữa. Mỗi người một tâm tư, chỉ là cùng chung nỗi nhớ rất dài.

Những ngày tết tiếp theo, không khí gia đình rộn ràng, họ hàng qua qua lại lại, ghé nhà nhau, chúc tụng tân xuân, cười nói sảng khoái. Hai chị của anh cũng đã về. Trong bữa cơm xuân đầm ấm, mẹ anh có nhấn nhá gợi chuyện mai mối vợ con cho anh, ý rằng trước mắt không cần quá vội, nhưng cũng mong là anh sẽ lưu tâm tới mong muốn của ông bà. Sở dĩ họ như vậy, là do sợ tạo áp lực quá lớn lên anh, sẽ khiến anh thay tâm đổi tính theo chiều hướng xấu. Ông bà chỉ có mỗi anh là con trai, không thể quá gắt gao được. Anh gắp một miếnh bánh chưng bỏ vào bát bố, lại xé cái đùi gà bỏ vào bát mẹ rồi hoà hảo, cố mỉm cười nhẹ nhàng mà gật đầu. Anh chính là đang ” án binh bất động “, vỗ về người yêu một chút, xoa dịu cha mẹ một chút, cân bằng cả hai bàn cân rồi từ từ sẽ nghĩ cách sau.

Một tuần nháy mắt cái lại đã hết veo. Người ta hay nói: ” mồng ba hết tết ” cũng không sai lắm. Không khí tết qua ngày mồng ba, là như đã chào ra đến cổng, bất quá chỉ còn đọng lại dư vị trên những cành đào, cành quất, cặp bánh chưng hay mâm ngũ quả… Họ hàng anh em lại lục tục chào nhau câu quyến luyến để chuẩn bị rời đi, tiếp tục cái vòng xoay đều đặn 365 ngày tiếp theo, hẹn tết năm sau lại hội ngộ. Đêm trước anh quay lên thành phố, bố mẹ dặn dò, gói cho anh cặp bánh chưng cùng ít trái chăng hoa quả, cũng không quên nhắc anh nghĩa vụ tìm cho ông bà một cô con dâu xứng đáng. Anh chỉ cười phào dạ dạ vâng vâng qua quýt. Ông bà nhìn thấu, lại bất lực nhăn trán quay đầu nhìn nhau. Đêm đó anh không ngủ được, không phải do đói sinh lí mà chính là cái hình ảnh bố mẹ rầu rĩ nhìn nhau khi thấy anh ngầm chống đối ý muốn của hai ông bà. Anh cũng chán lắm, suy nghĩ làm cho bố mẹ mình không vui, không an lòng, dẫu chỉ chút nhỏ thôi cũng khiến anh khó chịu tới nhường nào. Nhưng còn Trúc thì sao?. Cô yêu anh như vậy, hoàn cảnh của cô vốn đã đặc biệt, lại thua thiêt hơn so với nhiều người khác, anh không đành lòng mà rời đi, sợ rằng sẽ không có ai che chở, san sẻ cuộc sống với cô, một người con gái tâm tính yếu đuối, mong manh dễ vỡ, lại chân phương, hiền lành. Anh thở dài, tâm can giằng xé, bàn tay nắm chặt tấm ga giường đã nhàu nát. Người đàn ông, ngoài phải cáng đáng sự nghiệp, tiền bạc, còn phải biết cách cân bằng tình cảm giữa gia đình, bằng hữu và vợ con. Anh thật muốn, có một cách nào đó, giúp cho bố mẹ và Trúc hoà hợp được với nhau, như thế… quả thực là rất tốt, ngàn vạn lần thực tốt. Anh nhắm mắt mà ước ao một điều viển vông như thế, cũng biết rằng chỉ có những bà tiên, ông bụt trong truyện cổ tích hiện ra thì may ra mới có thể giúp anh được. Bất giác lại tự cười lạnh một cái trong vô thức. Anh thiếp đi trong vô vàn suy nghĩ rối loạn như vậy, đầu óc cũng trở nên quá tải, nặng trịch như gắn cả tảng đá, còn hơi ong ong nhức nhối.

Một luồng gió khô lạnh xộc tới mảnh vườn nhỏ trồng cây ăn quả của nhà anh, lùa qua kẽ lá từng đợt xào xạc, xào xạc, mang theo mơ hồ thứ âm thanh ảo não, ai oán chờn vờn giữa thinh không. Bầu không khí lạnh giá giữa đêm đông hiu quạnh như đóng băng hết tất thảy sự, khiến chúng bất động toàn bộ. Trong khung cảnh tĩnh mịch ấy, giữa khu vườn nhỏ lộn xộn cây cối từ đâu thấp thoáng một bóng hiện ra, lướt rất nhanh giữa những gốc cây mang theo âm thanh nỉ non, quyến luyến lại pha lẫn phẫn nộ, khao khát.

– Vương….Vương…ương…ng…!.