London Ta Và Em

Chương 16

Meredith tưởng mình đã nếm trải đủ đau thương trong đời, nhưng giờ cô nhận ra những đau đớn đó chỉ là chút phiền hà cỏn con. Định nghĩa thực sự về đau thương là nỗi thống khổ đang khuấy đảo trong cô khi ngồi ở bàn ăn tối quen thuộc.

Sau khi rời rã trở về phòng đêm qua, cô đã viết thư… bức thư đáng ghét khép Tristan vào một tội danh mà cô không muốn nghĩ đến. Người đánh xe của cô đã đem nó cho người liên lạc đợi sẵn ở điền trang. Đường sá thì bằng phẳng và trăng thì tròn, nên anh ta có khả năng đến London đủ sớm để Charlie đọc được trước bữa sáng. Cấp trên của cô chưa bao giờ phí phạm thời gian khi thời điểm bắt giữ tới. Cô dám chắc ông sẽ khởi hành đến Carmichael trong vài tiếng đồng hồ.

Meredith nhìn chiếc đồng hồ đặt trong góc phòng ăn. Cô còn bao nhiêu thời gian trước khi Charlie đến?

Ánh mắt cô hướng sang Tristan đang ngồi đầu bàn, nói chuyện với một quý ông. Anh không hay biết kết cục đang đến gần. Nhưng nom anh có vẻ mệt mỏi, kiệt sức. Đôi mắt xanh thiếu sự ấm áp và lấp lánh mà cô đã quen gán cho chúng, còn da anh tái đi, dưới mắt hằn lên vết thâm quầng.

“Ngài Carmichael, mấy người chúng tôi đang băn khoăn không biết bạn ngài đã đi đâu?” một phụ nữ ngồi mãi cuối bàn cất tiếng hỏi.

Meredith thấy đó là phu nhân Blankensheft, người có cô con gái Hester đã ra mắt hai năm trước. Công cuộc săn lùng chú rể của cô ta vẫn kéo dài từ đó đến nay.

“Bạn tôi ư, thưa bà?” Giọng Tristan hỏi không âm sắc.

“Ông Devlin ấy. Vài người trong chúng tôi nhận thấy ông ấy đã vắng mặt tại trò chơi Pall Mall hôm nay, và tối nay tôi cũng không trông thấy ông ấy,” phu nhân Blankensheft giải thích rõ hơn.

Meredith mở to mắt liếc quanh bàn. Cô đã tránh chơi trò Pall Mall vì không thể giả vờ vui vẻ trong khi biết chuyện gì sắp xảy ra. Tối nay cô đã quá mải mê với những suy nghĩ rối rắm của mình, nên gần như chẳng để ý đến vị khách nào, kể cả Devlin.

Giờ thì cô đang trả giá. Khi Charlie đến bắt Tristan, cô sẽ chẳng nắm được manh mối nào về việc Devlin đã đi đâu, hay hắn đã biến mất được bao lâu rồi. Một lần nữa cô bị tình cảm chi phối làm ảnh hưởng đến công việc.

Cô chăm chú nhìn Tristan chờ anh trả lời. Ít nhất cô có thể lượm được thông tin nào đó.

Mắt anh sáng lên một chút so với vẻ mặt lúc nãy. Nom anh có vẻ… hân hoan, thật vậy. Như thể cuối cùng anh đã thắng trong một trận chiến trường kỳ. Thắng Devlin ư? Nếu đúng thế… thì thắng cái gì?

“Ông Devlin đã rời điền trang Carmichael vì có công chuyện,” anh nói. “Tôi e là ông ấy sẽ không quay lại.”

Cô hoảng hốt. Chẳng lẽ bức tranh đã bị đưa đi rồi? Không, không thể có khả năng ấy. Nếu bức tranh được mang đi, Devlin buộc phải rời điền trang trên một cỗ xe. Người đánh xe và phụ xe của cô ắt sẽ báo cho cô biết về một hoạt động đáng ngờ như thế. Tuy nhiên, nếu Devlin dùng ngựa, như cách hắn đến đây theo thông báo, người đánh xe của cô có thể nghĩ hắn chỉ ra ngoài trong ngày.

Từ lúc thu mình lại như một kẻ nhát gan, cô vẫn chưa nói chuyện với ông ta. Cô sẽ sửa lại điều đó ngay khi có thể ra khỏi đây.

Gương mặt phu nhân Blankensheft xìu xuống vì thất vọng. Xem ra bà ta đã coi Devlin là một đám tiềm năng cho con gái mình. May cho bà ta vì đã không thỏa được mong ước.

“Tiếc quá,” bà ta thở dài, rồi lập tức hướng sự chú ý trở lại đám tiềm năng tiếp theo.

“Vâng,” Tristan xoay chỗ rượu trong ly. “Thật đáng tiếc.”

Meredith nghiêng đầu trước giọng nói của anh. Cô khá chắc chắn là bức tranh chưa được chuyển đi, vậy tại sao Devlin rời đi mà không có nó? Và tại sao chuyện ấy làm Tristan hài lòng như vậy? Tối qua anh có vẻ rất muốn rũ bỏ nó cơ mà? Tấm lưới anh giăng ra quá sức phức tạp, cô không biết đằng nào mà lần. Cô không thể hiểu nổi tại sao anh lại có những hành động như vậy. Cô chỉ còn cách cầu nguyện một ngày nào đó mình sẽ nghe được câu trả lời. Có lẽ như thế mới đem lại sự yên bình cho cô.

Không hiểu sao cô nghi ngờ chuyện đó.

Dường như Tristan cảm nhận được ánh mắt cô chiếu vào mình, anh bèn nhìn thẳng lại. Trong khoảnh khắc ánh mắt anh rực lên mãnh liệt, đầy khao khát và thất vọng, rồi anh quay đi và tiếp tục nói chuyện với người kế bên.

Meredith cau mày nổi giận. Tại sao anh lại làm chuyện này?

Tristan khẳng định anh muốn bảo vệ cô, nhưng anh định bảo vệ kiểu gì khi quanh anh toàn dối trá và lừa lọc? Ý nghĩ đó ăn vào xương tủy và khía vào tim cô nhức nhối đến mức cô gần như chẳng nghe thấy bà Carmichael đứng dậy tuyên bố các quý bà quý cô sẽ lui về phòng khách phía nam trong khi cánh mày râu chơi bida và uống rượu vang.

Meredith thấy nhẹ cả người. Trong khi những người khác lục tục ra khỏi phòng thì cô chần chừ chưa đứng lên, cố tỏ ra bận bịu khi Tristan đi qua. Ánh mắt anh như thiêu cháy cô, nhưng anh chọn một người phụ nữ khác để hộ tống. Rốt cuộc cô là người cuối cùng nán lại và đứng lên.

Cô chẳng ham nhập hội với cánh phụ nữ. Với tâm trạng hiện tại, cô không thể là một người tán gẫu vui tính, và cô không tin mình che đậy được cảm xúc thật trong lòng. Hơn nữa, cô cần nói chuyện với người đánh xe của mình càng sớm càng tốt.

Cô lẻn ra hành lang đúng lúc Hầu tước phu nhân cũng rời khỏi phòng khách nơi các bà, các cô đang tụ tập và cười nói râm ran.

“Cháu đây rồi,” bà nói với một nụ cười chân thật. Meredith lấy làm ngạc nhiên. Chắc chắn Constance đã biết cô từ chối lời cầu hôn của Tristan. Cô cứ tưởng bà sẽ lịch sự một cách lạnh nhạt, chứ không niềm nở ấm áp thế này.

Thực ra, cô đã trông mong điều đó. Bất chấp sự bắt buộc của nhiệm vụ, cô chẳng vui mừng gì khi phải hủy hoại tên tuổi gia đình Carmichael. Và cô chưa gặp lại bà kể từ lúc bà bắt gặp họ trong phòng khách hôm trước. Hai má cô nóng bừng khi nhớ lại lúc bà bước vào… và nỗi sung sướng đã bị bà phá ngang.

“Xin chào bà,” cô đáp với nụ cười tương tự Constance song yếu ớt hơn.

“Cháu không định vào trong với mọi người sao?” Bà hỏi.

Meredith thở dài. “Cháu e là cháu lại hơi khó ở do thời tiết…”

Cô chưa kịp nói hết Constance đã giơ một bàn tay mảnh mai lên. “Ta không ép cháu bịa ra một cái cớ đâu nếu cháu không muốn có một cuộc tranh cãi, nhưng cháu có thể cho ta vài phút trước khi lẻn đi không?”

Tim Meredith rớt phịch xuống. “Tất nhiên ạ.”

Constance chỉ tay về một phòng khách gần đó. Khi họ bước vào, bà liền đóng cửa lại. Meredith ngoái lại nhìn bà với vẻ cảnh giác. Vậy là Hầu tước phu nhân muốn chỉ có hai người.

“Xem mặt cháu kìa, cháu nghĩ là ta định ăn thịt cháu hả?” Constance cười lớn. “Ta cam đoan là ta không có ý định làm thế đâu.”

Meredith không thể không mỉm cười, và lần này không phải gượng ép. “Tất nhiên là không, thưa bà.”

“Ta nghĩ nguyên do sự lo lắng của cháu là cháu vừa từ chối lời cầu hôn của con trait a, và cháu sợ ta sẽ phê phán cháu gay gắt về chuyện đó. Hay vì cảnh tượng ta được chứng kiến chiều qua?”

Meredith lùi lại. Cô không thể tin Hầu tước phu nhân lại… thẳng thắn như thế!

“Cháu thừa nhận là cháu rất xấu hổ bởi chuyện xảy ra hôm qua,” cô nói nhỏ nhẹ. Cô không nói dối. Bị bắt quả tang trong một hoàn cảnh nhạy cảm như thế không phải là điều cô mong muốn. Nhất là khi cô biết một phụ nữ quý phái như Constance Archer sẽ cảm thấy sốc ra sao. “Và cháu sẽ không trách bà nếu bà thấy không hài lòng vì cháu từ chối lời cầu hôn của Tristan.”

Gương mặt Hầu tước phu nhân dịu lại. “Cháu à, ta không tức giận gì cả. Ta đã hy vọng cháu sẽ nhận lời cầu hôn của Tristan. Nhưng ta không biết những lý do cháu đưa ra lời từ chối. Ta không dám phán xét chúng. Hay cháu.” Bà mỉm cười. “Nhưng ta mong cháu cũng không phán xét Tristan quá khắt khe.”

“Ta biết thỉnh thoảng nó có vẻ khó gần. Nhưng ta hy vọng cháu nhận ra trái tim đích thực mà nó có.” Constance bình than đón ánh mắt cô. “Con trait a là người trọng danh dự nhất ta từng biết. Có thể nó không biểu hiện cảm xúc được tốt, nhưng nó cảm nhận chúng một cách sâu sắc. Đó là lý do nó bị nỗi đau do cái chết của em trai ám ảnh lâu như thế. Chỉ có cháu mới xóa đi được sự trống rỗng trong mắt nó, Meredith.”

Meredith co người lại tránh bàn tay bà. Những lời vừa rồi đã tác động quá lớn đến cô. Cuộc chiến giữa tình cảm và lý trí lại bùng ra. Lần nào ở bên Tristan, cô cũng đều có một cảm nhận như mẹ anh vừa mô tả. Rằng anh là người đàn ông của danh dự. Đàng hoàng. Nồng nàn trong tình cảm, nhưng anh giấu sự đam mê đó dưới lớp vỏ khuôn phép.

Thế nhưng mọi chứng cứ đều chỉ ra anh là kẻ tồi tệ nhất. Nó nói những tình cảm đó không có thật.

Dù vậy chúng vẫn hiện hữu. Trong tâm trí cô. Trong tim cô.

“Ta sẽ không nhắc lại chuyện này với cháu nữa,” Hầu tước phu nhân trấn an cô. “Và nếu cháu vẫn giữ nguyên lời từ chối, ta sẽ không dùng nó chống lại cháu. Ta rất mong thỉnh thoảng cháu đến thăm ta và chấp nhận sự ghé thăm của ta.”

“Tất nhiên là được ạ,” Meredith vội nói. “Cháu sẽ không bao giờ quay lưng với bà.”

Constance nở nụ cười. “Ta hy vọng cháu cũng không quay lưng với con trait a. Cuộc đời này ngắn ngủi lắm. Hối hận là một gánh nặng khủng khiếp.” Bà đi ra cửa. “Ta phải qua với các vị khách rồi. Nếu lát nữa cháu cùng tham gia, ta sẽ rất vui. Còn nếu không, thì ta chúc cháu ngủ ngon.”

“Chúc bà ngủ ngon,” Meredith thì thầm. Cô quay đi khi cánh cửa đóng vào.

“Cuộc đời này ngắn ngủi lắm,” cô lặp lại.

Bà Carmichael không biết câu nói của mình chính xác nhường nào. Thời gian Meredith được ở bên Tristan sắp hết. Cô phải tận dụng từng khoảnh khắc còn lại, vì tim cô sẽ không chứa đủ nỗi hối hận khi vụ việc này kết thúc.

Với một cảm giác vững tin đã lâu rồi mới có, cô vội vã rời khỏi phòng để chuẩn bị cho những công việc còn lại trước khi cô cho mình khoảnh khắc cuối cùng ở bên người đàn ông cô yêu.

*****

Tristan đi đi lại lại trong văn phòng. Những suy nghĩ ngổn ngang khiến anh không tham gia vào buổi tụ họp vui vẻ dưới nhà. Mọi người đang đánh bài, phụ nữ thay nhau chơi dương cầm, các cặp đôi xoay tròn trong điệu đồng quê suồng sã, và tiếng trò chuyện to đến mức anh phải đóng cửa lại.

Có thể anh đã ở lại, cho dù không thích bầu không khí đó, nếu như Meredith cũng tham gia. Cô đã biến mất vào quãng thời gian từ sau bữa tối đến lúc cánh đàn ông nhập bọn trở lại với phái nữ. Mẹ anh sẽ không nói ra, nhưng anh có cảm giác là bà đã nói chuyện với Meredith. Và do hiểu mẹ, có lẽ anh nên khuyến khích bà vì lợi ích của anh.

Nhưng Meredith không có đó. Cô không muốn anh.

Tristan ngồi vào bàn và đưa tay xoa mặt. Giờ anh sẽ dồn tâm sức vào một vấn đề khác của đời mình. Anh đã được rảnh tay để giao bức tranh đáng nguyền rủa đó cho Devlin.

Anh liếc mắt về phía xa, bắt gặp bức chân dung người em trai. Edmund là nguyên do của tất cả những việc anh đã làm. Có vẻ thật trùng hợp khi khuôn mặt em trai anh lại cất giấu mảnh ghép cuối cùng đưa anh tiếp cận tổ chức của Devlin.

Tên khốn ấy không hài lòng khi Tristan tống hắn đi tìm tên cầm đầu tổ chức. Nhưng hắn không có nhiều lựa chọn. Devlin không biết bức tranh quý báu của hắn được giấu ở đâu, và thiếu nó, hắn không thể thực hiện hành động tiếp theo. Đến khi nào Tristan có được thứ anh muốn, một sự giới thiệu với kẻ đứng đằng sau Devlin – thì hắn mới có được thứ hắn muốn.

Anh bất giác mỉm cười. Chuyện này sẽ sớm kết thúc. Anh có thể đóng lại cái chương tồi tệ nhất trong cuốn sách cuộc đời mình. Bắt đầu lại từ đầu. Kịp lúc, có lẽ anh còn có thể thuyết phục Meredith…

Không, giờ không phải lúc cho những suy nghĩ như thế. Giờ anh phải dồn toàn bộ năng lượng, toàn bộ thời gian và cảm xúc cho việc hoàn tất cuộc báo thù. Đó mới là điều quan trọng.

Giá như trái tim anh chịu nghe theo. Nó vẫn phản đối rằng một tương lai với Meredith có ý nghĩa hơn nhiều việc cứ sống hoài trong quá khứ. Rằng em trai anh sẽ không muốn anh bất chấp tất cả để trả thù.

Cửa phòng anh mở ra, nhưng Tristan không ngẩng lên.

“Tôi không cần gì cả,” anh nói, gác cằm lên những ngón tay khi tiếp tục ngắm bức tranh người em trai từ giã cõi đời khi còn quá trẻ.

“Không gì ư?”

Tiếng Meredith khiến anh xoay người lại trên ghế. Cô đứng đó, cứ như những suy tưởng lúc nãy của anh đã lên tiếng gọi và cô đã theo nó đến đây. Anh muốn kéo cô vào vòng tay mình. Thay vào đó, anh đứng dậy nhưng vẫn ở nguyên sau bàn. Anh đã mở lòng với cô một lần. không hoàn toàn, nhưng nhiều nhất có thể bởi anh có những bí mật lơ lửng trên đầu như máy chém. Cô đã cự tuyệt anh. Anh không muốn nếm trải nỗi đau đó lần thứ hai.

“Meredith.” Anh ra hiệu về phía chiếc ghế đối diện.

Thay vì ngồi xuống đó, cô lại băng qua phòng tới lò sưởi. Ánh mắt cô ngước lên và cô chùn lại khi trông thấy bức chân dung em trai anh, như thể nhìn thấy nó làm cô đau đớn giống như cảm giác đôi lúc anh có. Nhưng tại sao? Cô chỉ gặp qua Edmund hồi còn bé. Cô không có lý do gì để chấn động khi nhìn thấy hình nó.

Meredith quay lại, và vẻ tuyệt vọng trong mắt cô dập tắt những ý nghĩ ương ngạnh của anh. “Em nhận ra em đã làm tổn thương anh khi từ chối lời cầu hôn của anh.”

Tim Tristan đập dữ dội, và anh nắm chặt góc bàn.

“Tôi không phủ nhận điều đó,” anh đáp, giữ giọng bình thản. Nếu không phải cô đến để thay đổi quyết định, thì anh không muốn biến mình thành thằng ngốc.

Cô cúi đầu. “Em cũng tin rằng, dù đúng hay không, anh đã ngỏ lời với ý định tốt đẹp.”

Anh nhíu mày. “Em nghi ngờ tôi?”

Một lần nữa cô do dự, nhưng tảng lờ câu hỏi của anh. Đôi mắt xanh lam ngước lên gặp mắt anh. Kiên định. Vẻ tuyệt vọng vừa rồi đã biến mất, nhưng cô rất hay ngụy trang cảm xúc. Anh tự hỏi vì sao cô phải che giấu bản thân quá kỹ dưới cái lốt một cô nàng phù hoa như vậy.

“Tristan, những chuyện sắp xảy ra tới đây sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi tức giận hoặc những dối trá gây tổn thương giữa chúng ta.” Cô bước lại gần anh. “Chúng sẽ thay đổi cuộc đời chúng ta mãi mãi.”

Anh lắc đầu, hết sức hoang mang. “Những chuyện gì?”

“Nhưng trước khi chúng xảy đến, em muốn xin anh một ân huệ.”

Cô tiếp tục tiến đến, bước chân chậm rãi đều đều. Ánh mắt cô không rời khỏi anh, ngay cả khi cô chạm vào anh. Ngay cả khi mùi hương hoa từ cô vây quanh anh. Khi ánh sáng từ cô chiếu rọi anh. Sự ấm áp của cô khiến anh được toàn vẹn.

“Em muốn gì?” Anh hỏi, giọng khàn đi vì khao khát và xúc động.

“Một nụ hôn cuối cùng.” Giọng cô vỡ ra và nước mắt cô bắt đầu long lanh nơi khóe mắt. “Hãy hôn em một lần nữa thôi. Trước khi… trước khi quá muộn.”

Anh không hiểu thực chất cái điềm báo trong yêu cầu của cô. Có lẽ cô định bỏ đi không gặp lại anh nữa. Có lẽ cô nghĩ lời từ chối của mình đã gây tổn hại không thể cứu vãn cho sợi dây tình cảm vốn mong manh giữa họ. Hoặc có lẽ cái điều đang khiến đôi bàn tay cô run rẩy như kia còn khốc liệt hơn những gì anh có thể suy đoán.

Nhưng anh chẳng quan tâm. Cô đã mở đường cho anh, và dẫu cho cái giá phải trả là một mảnh trái tim anh đi nữa, anh vẫn chấp nhận.

Nhưng anh kéo dài thời gian tận hưởng. Nếu đây là nụ hôn cuối cùng của họ, như cô khẳng định, anh sẽ đảm bảo cho không ai trong hai người quên được nó.

Những ngón tay anh chầm chậm lùa qua tóc cô, rồi khum lấy hai má cô, trong lúc bàn tay kia lang thang xuống dưới. Anh vuốt dọc cánh tay cô cho đến khi cô rùng mình, rồi ôm lấy hông cô và kéo cô vào sát hơn.

Cô thở dài, nhưng hơi thở đứt quãng như một tiếng thổn thức. Cô ngửa cằm lên, dâng miệng mình cho anh, nhưng anh tạm bỏ qua nó. Anh đặt một nụ hôn dịu dàng lên khóe mắt cô, nếm vị mằn mặn của những giọt nước mắt vừa ứa ra, cùng những giọt nước mắt được cô nén lại. Anh hôn má cô, lướt môi qua vành tai cô, rồi đặt một nụ hôn lên chóp mũi cô.

Giữa họ tồn tại một khoảnh khắc dường như kéo dài vô tận khi môi anh cuối cùng đã chạm vào khóe miệng cô, rồi ép chặt lên môi cô. Tiếng thở dài thứ hai của cô cũng rời rạc, nhưng bớt căng thẳng hơn. Cô rướn người, mở miệng và dấn sâu nụ hôn.

Anh nếm cô giống như lần đầu tiên. Khám phá hương vị của cô, kiểm tra sự đáp ứng nhiệt tình của cô. Nụ hôn ‘cuối cùng’ này giống nụ hôn đầu ở nhiều mặt. Vô thức. Bất ngờ. Là thứ anh sợ rằng mình chỉ tưởng tượng ra. Nhưng hơi ấm của cô khiến anh an tâm đây không phải một giấc mơ quẫn trí.

Sự tuyệt vọng trong Meredith lại trở về. Cô níu lấy anh, hai tay túm chặt áo vét của anh. Lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, nài xin thêm nữa, đòi hỏi thêm nữa.

Anh cho cô thứ cô muốn. Nụ hôn mãnh liệt hơn, nhưng lần này nó chênh vênh bên bờ vực của sự mất kiểm soát. Cơ thể anh chỉ có thể đòi hỏi hết mức trước khi anh ngăn được mình không chiếm đoạt cô theo cách nguyên thủy nhất.

Có thể anh đã đầu hàng ham muốn, nếu không phải cảm thấy cô còn giữ lại một phần bản thân. Nếu anh đề nghị làm tình với cô, anh biết cô sẽ vùng ra. Anh không muốn mất cô lúc này, nên anh cố gắng kìm lại cơn đam mê mất kiểm soát cô gây nên.

Ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng ồn ào, quấy rầy sự lãng quên sung sướng anh tìm thấy nơi cô, nhưng anh gạt âm thanh đó sang bên để tiếp tục khám phá đôi môi cô. Cô cũng cho anh hôn một lần nữa, rồi dứt ra. Dứt khỏi đôi môi anh, khỏi vòng tay anh. Cách nào đó anh không muốn cho cô đi. Một phần trong anh hét lên rằng nếu thả cô đi, có thể anh không bao giờ được ôm cô nữa.

Nhưng cô rất kiên quyết và họ rời nhau ra. Mắt cô mờ đi vì đam mê và những giọt nước mắt sắp trào xuống.

“Tristan,” tiếng thì thầm của cô nhẹ như hơi thở. “Em mong anh sẽ hiểu.”

“Hiểu ư?” Giờ anh mới bị phân tâm bởi tiếng ồn ngoài hành lang. Mỗi lúc một gần. Những tiếng chân, giọng nói.

“Vâng.”

Cô vừa dứt lời, cửa văn phòng anh bật mở và một tốp đàn ông bước vào, theo sau là quản gia và hai gia nhân của anh. Tristan cứng người lại trước kiểu xông vào không báo trước của bọn họ.

Có ba người tất cả, vận trang phục ngay ngắn, chỉ có vào nếp nhăn do đi đường, nhưng rõ ràng họ chỉ thuộc tầng lớp trên trung lưu. Không thuộc giai cấp của anh. Không thuộc tầng lớp đòi đột nhập nhà một người đàn ông mà không rời đi. Anh không nhận ra ai trong số họ. Có một người dáng đẫy đà, đầu sắp hói. Có vẻ ông ta là người đứng đầu, vì hai người còn lại chỉ đứng yên ở hai bên, nhìn đám gia nhân và Tristan.

“Xin lỗi ngài.” Quản gia của anh chen lên phía trước. “Họ phăm phăm xông vào, tôi không cản được.”

“Được rồi, Jensen,” Tristan trấn an ông ta. “Nhưng người này nom như có công chuyện ở đây. Hoặc chí ít họ nghĩ như thế.”

Ông quản gia khoanh tay lại và đứng sừng sững, sẵn sàng áp tải họ ra ngoài nếu bắt buộc.

Tristan mỉm cười trước lòng trung thành của ông ta, nhưng nụ cười của anh tắt ngấm khi nhìn thấy Meredith. Cô đứng gần cửa, nhưng nom cô không hề sốc hay hoảng sợ trước sự xâm phạm bất ngờ này. Trên thực tế, cô có vẻ cam chịu.

Cô bước lên nói nhỏ câu gì đó với những gia nhân. Trước sự ngạc nhiên của anh, bọn họ lục tục ra khỏi phòng. Meredith đóng cửa lại sau lưng họ, rồi quay lại đối diện với anh. Mắt anh gặp mắt cô và anh trông thấy…. một tia tội lỗi lóe lên trong đó.

Cô biết những người này. Và cô biết mục đích của bọ.

“Các vị là ai?” Tristan vươn thẳng người.

“Tên tôi là Charles Isley, thưa ngài Carmichael,” người đàn ông hói đầu vừa nói vừa tiến lên trước.

Tristan lắc đầu. Cái tên không có ý nghĩa gì đối với anh. “Và tại sao các ông xông vào nhà tôi và cắt ngang cuộc trò chuyện của tôi vào giờ muộn thế này?”

Isley nhíu mày. “Thưa ngài, tôi là nhân viên Bộ Chiến tranh, làm việc cho Nhà vua. Tôi đã được giao nhiệm vụ bắt giữ ngài. Ngài phải trở về London với tôi ngay lập tức.”

Thế giới của Tristan sụp đổ. Bắt giữ? Thế có nghĩa anh đang bị buộc một tội danh nào đó. Máu bắt đầu rút cạn khỏi mặt anh, nhưng anh buộc mình đứng thẳng với nụ cười tự tin ngạo nghễ. Anh không thể để họ thấy mình đã sợ thời khắc này từ hơn một năm qua.

“Bắt giữ tôi?” Anh hỏi lại, và hài lòng vì giọng mình không nao núng. “Tôi có được biết mình bị bắt vì tội gì không?”

“Có, thưa ngài.” Isley gật đầu cụt lủn và chỉ điểm một chút lễ độ. “Ngài bị buộc tội mưu phản Nhà vua.”