Mặt Nạ Hoàn Hảo

Chương 17

Angelica nằm duỗi người trên chiếc giường phủ lụa Ý đỏ sẫm xa xỉ một cách phóng túng và thoải mái. Một phần trong Freddie vẫn cảm thấy anh nên quay mắt đi. Phần còn lại không những không thể ngoảnh đi, mà còn đưa một bàn tay ra vuốt ve ngực cô.

“Ừm, điều đó thật tuyệt”, cô nói.

Má anh ấm lên. Anh lại nghiêng người để hôn cô lần nữa. “Tất cả đều là niềm vui của anh”.

Và thật nhiều.

“Anh có thể thú nhận một điều không?” anh hỏi.

“Hừm, anh chưa bao giờ có điều gì phải thú nhận. Em phải nghe mới được”.

Anh hắng giọng, bối rối vì bây giờ anh lại tự nguyện nói ra. “Anh không quan tâm đến nguồn gốc của bức tranh thiên thần đó đến thế”.

Cằm cô trễ xuống. “Anh không quan tâm?”

“Người bạn lâu năm nhất của em yêu cầu em vẽ cô ấy khỏa thân. Em bị hấp dẫn khủng khiếp nhưng không biết phải nói đồng ý bằng cách nào. Em không có một yêu cầu hợp lý nào để trao đổi hay sao?”

Cô ngồi thẳng dậy, tấm màn lụa đỏ rực rỡ giữ trước ngực. “Freddie! Em chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại vòng vo như thế”.

Anh đỏ mặt. “Anh không... không thường thế trong bất kỳ tình huống nào. Anh chỉ muốn tỏ ra mập mờ hơn một chút”.

Cô đánh nhẹ vào cánh tay anh. “Ồ, anh kín bưng đối với em. Em đã khá tuyệt vọng để khiến anh hiểu em”.

“Em chỉ cần nói với anh là được”.

“Nếu có thể, em đã làm thế từ mười năm trước rồi”. Cô hôn vào chỗ đã đánh anh. “Có thể em đã không làm tốt: anh nghĩ rằng em hoàn toàn thiếu nữ tính”.

“Không phải thế. Đúng ra là anh chưa bao giờ nghĩ về nữ tính của em. Ý anh là, em đã là... và là... người bạn lâu nhất của anh. Em không cần phải có ngực và mông để thu hút anh”.

“Điều đó thật ngọt ngào, mặc dù ngực và mông em có lẽ sẽ phản đối”.

Anh mỉm cười.

Cô rúc vào gần anh hơn. “Anh có từng nghĩ rằng em hay chỉ trích quá không? Hay là em có quá nhiều ý kiến về việc anh nên làm gì?”

“Không, không bao giờ. Cha anh mới là người hay chỉ trích: Ông ấy làm anh chán nản vì ông ấy thích thế, và bởi vì anh không biết làm thế nào để chống lại giống như Penny. Những gợi ý của em luôn xuất phát từ lòng quan tâm chân thành đối với anh. Và mối quan hệ bạn bè của chúng ta chưa bao giờ bị đặt trong điều kiện là anh phải làm như em nói: Em đưa ra lời khuyên và anh có quyền tự do lựa chọn có nghe theo hay không”.

“Tốt”, cô nói.

Anh ngập ngừng.

Cô nhìn anh chăm chú. “Anh muốn nói gì khác phải không? Nói tiếp đi, em muốn nghe mà”.

Anh cứ quên là cô hiểu anh đến như thế nào. “Anh đang nghĩ rằng có lần anh cảm thấy em quá tham vọng đối với anh. Em thường xuyên nói với anh rằng anh cần phải vẽ nhanh hơn, triển lãm, và lập một xưởng làm việc lớn”.

“À, cái đó. Đó là khi em ghen với quý bà Tremaine đến mức không chịu nổi. Em đã cố gắng làm anh hiểu rằng cô ấy không biết thế nào là màu hồng thiên thảo hay màu đỏ tía, trong khi em là một chuyên gia về nghệ thuật và là cả thế giới nghệ thuật”.

Anh thực sự đã mù quáng. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng nỗ lực có vẻ cuồng nhiệt thúc đẩy anh trở thành một họa sĩ lỗi lạc lại liên quan đến những khao khát giấu giếm trong trái tim cô. Anh nâng một lọn tóc của cô. Dường như anh đã không công bằng với nó trong bức tranh: Tóc cô còn có màu nâu vàng nữa. 

“Trước khi quý bà Tremaine đi Mỹ, cô ấy đã hy vọng anh tìm sự an ủi trong vòng tay em. Nhưng khi em đến an ủi anh, anh gần như đuổi em đi”.

“Em không trách anh. Lúc đó em đã rất bất lịch sự”.

“Khi em bất ngờ kết hôn với Canaletto, anh không thể không lo lắng rằng cách cư xử của anh hôm ấy có ảnh hưởng nào đó.

Hãy biết rằng anh luôn hối tiếc về sự thô lỗ của mình”.

Cô lắc đầu. “Sự bất lực khi đối phó với thất vọng dẫn đến những việc làm ngu xuẩn của em không phải lỗi của anh, mà là khiếm khuyết của em. Thực ra, lần này em đã quyết tâm rằng nếu anh từ chối em, em sẽ nhất định không làm chuyện gì ngốc nghếch để xoa dịu cái tôi bị bầm dập của mình - như ngủ với Penny chẳng hạn”.

“Penny sẽ bị chấn thương mất. Anh ấy vẫn nghĩ về em như một người em gái”.

Cô cười khúc khích. “Em cũng sẽ bị chấn thương thôi”.

Cô lấy một khung tranh nhỏ trên chiếc bàn cạnh giường. Cô lơ đãng xoay nó trong tay, và anh nhìn thấy bên trong khung tranh là bức vẽ khuôn mặt cô bằng bút chì anh đã vẽ rất nhiều năm trước và tặng cô như một món quà. Nhà phê bình nghệ thuật trong cô chắc phải tìm thấy rất nhiều sai sót trong bức vẽ thiếu cả kỹ năng lẫn bố cục, và dường như chỉ có duy nhất điểm nhiệt tình để khen ngợi đó.

Anh luôn luôn yêu mến và quan tâm đến cô, nhưng bây giờ trái tim anh ngập tràn tình yêu, nhiều đến mức nó gần như đau đớn. “Anh vui vì em đã quay trở lại”, anh nói, vuốt ve gò má cô.

“Em cũng thế,” cô nói, nhìn thẳng vào anh. “Em cũng thế”.

Đêm đã rất khuya, nhưng chồng Elissande vẫn chưa trở về từ London.

Cô nằm thao thức trong bóng tối nặng nề, nhìn chằm chằm vào cái trần nhà mà cô không thể nhìn thấy, nghĩ đến lần đầu tiên cô nhìn thấy anh. Cô nhớ mọi chi tiết: chiếc mũ mềm anh đội, một thoáng áo gi-lê xanh lơ bên dưới chiếc áo khoác nâu vàng, tia sáng lấp lánh của ánh mặt trời trên chiếc khuy măng-sét, nhưng hơn tất cả, niềm hạnh phúc hân hoan cô cảm thấy khi anh mỉm cười với em trai anh.

Giá như họ gặp nhau một tuần sau đó, khi cô không cần phải gài bẫy ai nữa. Mọi việc sẽ khác đi biết bao.

Nhưng cô đã gài bẫy anh. Và anh không hạnh phúc với cô. Và nếu anh không nói chuyện với cô, hay không làm tình với cô, họ sẽ chẳng khác gì những người xa lạ trong cuộc hôn nhân này?

Cửa phòng khẽ kêu cọt kẹt khi nó mở ra. Anh đã về nhà. Anh đã mở cửa phòng cô. Anh đang ở ngưỡng cửa và chỉ phải bước một bước nữa để tiến vào trong phòng cô.

Niềm vui sướng bắn xuyên qua cô, một niềm vui sướng gần giống như sợ hãi. Trái tim cô đập điên cuồng, như một cái pít-tông bị đẩy bởi hơi nước. Cô cắn môi dưới để không thở quá mạnh.

Cô phải nằm thật im, tạo ra ấn tượng là đang ngủ sâu. Rồi có lẽ anh sẽ có thêm lòng dũng cảm để tiếp cận cô. Để chạm vào cô. Và nhờ đó, tha thứ cho cô, ngày nào đó.

Cô ước gì anh đến với cô, tìm kiếm sự an ủi cho nỗi cô đơn và mệt mỏi trong vòng tay cô.

Nhưng cánh cửa đóng lại và anh tìm kiếm chiếc giường của mình để thay thế.

Chiếc đồng hồ lớn điểm ba tiếng chuông đồng rung lên trong không gian tĩnh lặng, tối tăm.

Luôn là ba giờ.

Anh chạy. Hành lang tối đen như mực mãi không kết thúc. Thứ gì đó đập vào bắp chân anh. Anh hét lên trong đau đớn, loạng choạng. Nhưng anh phải tiếp tục chạy. Anh phải đến chỗ mẹ anh và cảnh báo bà về mối nguy hiểm chết người.

Kia rồi, đại sảnh. Đầu cầu thang dài bất tận kia sẽ là nơi hủy diệt bà. Anh gần như đã làm được. Anh sẽ cứu bà, anh sẽ không để bà ngã.

Anh loạng choạng lần nữa, cơn đau đâm sâu vào đầu gối.

Anh tập tễnh đi.

Nhưng khi anh đã đến được chân cầu thang, bà đã ở đó. Máu tụ thành vũng dưới đầu, máu có màu thẫm đen như chiếc váy và những viên hồng ngọc lấp lánh trên ngực bà.

Anh thét lên. Tại sao anh không thể cứu được bà? Tại sao anh không bao giờ đến đúng lúc để cứu được bà?

Ai đó gọi tên anh. Ai đó lắc vai anh. Đó phải là người chịu trách nhiệm cho cái chết của mẹ anh. Anh vật người đó xuống.

“Penny, anh có sao không?” cô ta hét lên.

Không, anh không ổn chút nào. Anh sẽ không bao giờ ổn nữa.

“Penny, dừng lại. Dừng lại. Anh sẽ làm em đau đấy”.

Anh rất, rất muốn làm ai đó đau.

“Penny, làm ơn!”

Mắt anh vụt mở. Anh đang thở hổn hển, như thể anh đang chạy trốn những con chó săn của địa ngục. Căn phong tối đen như mực, giống y như trong giấc mơ. Anh thở hắt ra, vẫn chưa thoát khỏi nỗi kinh hoàng của cơn ác mộng.

“Ổn rồi”, người ở trên giường lẩm bẩm nói với anh, người nào đó ấm áp, mềm mại và có mùi mật ong và hoa hồng. “Chỉ là cơn ác mộng thôi”.

Cô vuốt ve mặt và tóc anh. “Chỉ là cơn ác mộng thôi”, cô nhắc lại. “Đừng sợ”.

Kỳ quặc. Anh không sợ cái gì.

Cô hôn vào cằm anh. “Em ở đây. Ổn rồi. Em sẽ không để chuyện gì xảy ra với anh”.

Anh to lớn, mạnh mẽ và thông minh. Anh không cần ai bảo vệ trước những thứ tầm thường như là giấc mơ.

Cô kéo anh vào vòng tay. “Em cũng có những giấc mơ xấu. Thỉnh thoảng em mơ rằng em là Prometheus, bị xích vĩnh viễn vào một hòn đá. Và sau đó, tất nhiên, em không thể ngủ tiếp, vì thế em nghĩ về Capri, Capri xinh đẹp và xa xôi”.

Cô có một giọng nói tuyệt vời. Anh chưa bao giờ chú ý trước đây. Nhưng trong bóng tối, khi cô nói, giọng nói của cô đáng yêu như tiếng nước chảy đối với một bộ lạc ở sa mạc.

“Em tưởng tượng rằng em có một chiếc thuyền của riêng mình”, cô thì thầm. “Khi trời ấm áp và có gió, em chèo thuyền trong vùng nước bao la, ngủ dưới ánh mặt trời, và nhuộm da thành màu nâu như những người dân chài. Và khi trời bão, em đứng trên đỉnh vách đá, quan sát cơn giận dữ của biển cả, biết rằng cơn giận dữ của biển cả sẽ khiến em cô lập, và bảo vệ em an toàn”.

Hơi thở của anh không còn là những cái nuốt nghẹn nặng nề nữa. Anh hiểu cô đang làm gì. Sau khi đột ngột mất mẹ, anh đã làm như thế với Freddie, cánh tay anh ôm quanh vai Freddie, nói về đánh lưới cá hồi và bắt đom đóm cho đến khi Freddie lại chìm vào giấc ngủ.

Nhung anh chưa từng để người khác làm điều đó cho anh.

“Tất nhiên, thực tế không như thế”, cô tiếp tục. “Em luôn biết rằng thực tế không hề giống như thế. Nếu em có thể thoát khỏi chú em, em sẽ cần làm việc để kiếm sống, và không ai trả nhiều tiền cho một phụ nữ làm việc, cho dù đó là việc gì. Em sẽ phải chắt bóp phòng khi túng thiếu và coi như mình gặp may nếu ngày nào đó em có thể để dành một đồng để mua vé đến Brighton”. Những ngón tay cô vuốt ve gò má anh. “Nhưng Capri khiến em có thể tiếp tục chịu đựng. Nó là ngọn lửa trong đêm tối của em, là lối thoát của em những lúc không có lối thoát”.

Anh siết chặt vòng tay quanh cô, anh đã không nhận ra anh đã vòng tay quanh cô.

“Em biết mọi thứ về Capri. Hay ít ra là mọi thứ người ta nghĩ đáng để viết vào một cuốn sách hướng dẫn du lịch: lịch sử, địa hình, và nguồn gốc của cái tên đó. Em biết cái gì sinh trưởng trong lòng nó và con gì đang bơi trong nước ở đó. Em biết từng loại gió đi cùng mỗi mùa”.

Bàn tay cô xoa lưng anh khi cô nói. Giọng cô đều đều, gần như thôi miên. Cô có lẽ đã ru ngủ anh thành công nếu không phải thực tế rằng cơ thể cô đang áp thẳng vào cơ thể anh.

“Thế thì kể với anh đi”, anh nói.

Cô chắc chắn đã cảm thấy sự thay đổi của thân thể anh. Nhưng cô không lùi lại. Nếu có, thì là cô đang áp mình vào anh khít khao hơn.

“Bây giờ ở đó có thể rất đông người. Một cuốn sách nói rằng có một khu toàn những nhà văn và họa sĩ đến từ Anh, Pháp và Đức”.

Anh không thể ngăn mình được nữa. Anh hôn cổ cô, những ngón tay anh mở khuy váy ngủ của cô. Làn da của cô, sự mềm mại của nó, làm trái tim anh lỡ nhịp.

“Tất nhiên”, cô tiếp tục, giọng cô dần run rẩy, “Em hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của họ để có thể duy trì ảo tưởng của em về một thiên đường vắng bóng người, hoang vu ngoại trừ biển, trời và em”.

“Dĩ nhiên”, anh nói.

Anh cởi váy ngủ cho cô, kéo cả áo ngủ của anh qua đầu, và xoay người cho đến khi cô nằm trên anh.

“Anh nghĩ gì khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng?” cô hỏi, lời nói của cô gần như không thành tiếng.

Anh giật sợi dây ở đuôi bím tóc và thả tóc cô xõa ra. Nó rơi xuống mặt và vai anh, như một đám mây.

“Điều này”, anh nói. “Đây là điều anh nghĩ”.

Đây không phải là một hành động dục vọng, mà là sự hiện diện của một người khác. Một sự gần gũi bao bọc và che chở cho anh.

Anh đã nghĩ về cô lần cuối cùng anh gặp ác mộng ở Highgate Court. Như cô đã phớt lờ sự hiện diện của những người lạ trên bờ biển lởm chởm của Capri, anh đã chọn cách quên đi những phản kháng của cô đối với anh, và sự oán giận của anh đối với cô, và chỉ nhớ đến những nụ cười ngọt ngào nhất của cô.

Một người làm điều phải làm để vượt qua đêm tối.

Nhưng bây giờ cô đang mềm mại và sẵn sàng phía trên anh. Bây giờ cô không chỉ cho phép, mà còn hợp tác để anh xâm nhập sâu vào trong cô. Bây giờ cô đang rên rỉ và thở dài với khoái cảm, môi cô cạnh tai anh, hơi thở cô khơi dậy những làn sóng ham muốn dữ dội nhất.

Và khi sự giải tỏa của anh đến, nó là một sự lãng quên nóng bỏng, dữ dội, và mạnh mẽ, gần như là cuồng nhiệt.

Hơi thở cô ngắt quãng trong tóc anh. Trái tim cô đập sát ngực anh. Bàn tay cô tìm kiếm bàn tay anh trong bóng tối và đan những ngón tay của họ vào nhau.

Một sự gần gũi bao bọc và che chở cho anh.

Sụ yên bình hoàn hảo dụ dỗ anh vào sự ấm áp mơ hồ của nó. Nhưng có điều gì đó không đúng. Có lẽ mọi thứ đều sai. Anh không muốn nghĩ đến.

Bóng đêm lúc này là nơi ẩn náu của anh. Qua bình minh, sự hỗn độn sẽ ngự trị. Nhưng trong bóng tối chỉ có vòng tay của cô.

Anh lẩm bẩm một lời cám ơn, và để giấc ngủ nhấn chìm.

Bình minh ngày hôm nay giống như bất kỳ buổi sáng nào khác ở miền quê: tiếng chim hót, tiếng bò sữa rống trên bãi cỏ sau nhà, tiếng kéo cắt cỏ lách cách của những người làm vườn đã bắt đầu làm việc.

Thậm chí những âm thanh anh tạo ra cũng yên bình và giống như cuộc sống của một gia đình. Nước rơi và bắn lên trong chậu rửa mặt, những ngăn kéo mở ra và khẽ khàng đóng lại, rèm cửa kéo lại, và cửa chớp mở ra để đón ngày mới.

Cô vẫn còn nằm gọn lỏn trong giường một cách thoải mái. Hơi thở của cô chậm rãi và đều đặn. Mái tóc màu của nắng xõa trên gối như quạt. Một cánh tay thò ra ngoài chăn, như muốn với lấy anh.

Trong giấc ngủ cô dường như hoàn toàn vô hại, gần giống thiên thần, một kiểu phụ nữ khơi lên những tình cảm đơn giản. Anh nâng cánh tay thò ra ngoài và đưa nó trở lại dưới chăn. Cô rúc mình vào giường sâu hơn, môi cô cong lên đầy vẻ mãn nguyện.

Anh quay đi.

Quay lưng về phía cô, anh quàng dây quần qua vai và mặc áo gi-lê. Anh tìm trong chiếc khay đặt trên chiếc tủ ngăn kéo và chọn một cặp khuy măng-sét. Sau đó, đột nhiên, anh nhận ra rằng cô đã thức giấc và đang nhìn anh.

“Chào”, anh nói mà không quay lại, những ngón tay anh bận rộn cài khuy măng-sét.

“Chào anh”, cô lẩm bẩm, giọng vẫn còn ngái ngủ.

Anh không nói gì trong một lúc, nhưng tiếp tục mặc quần áo. Chiếc giường sau lưng anh động đậy và cọt kẹt; cô chắc hẳn đang mặc chiếc váy ngủ mà anh đã tìm thấy dưới người sáng nay, cùng với sợi ruy băng buộc tóc - một vật chứng thanh mảnh nhắc nhở những gì đã xảy ra tối qua.

“Anh sẽ đi bộ”, anh nói, khoác thêm một chiếc áo khoác vải tuýp, vẫn không nhìn cô. “Nếu em thích thì hãy đi cùng anh”.

Anh muốn nói điều muốn nói ở xa nhà.

“Vâng, tất nhiên”, cô trả lời. “Em rất vui”.

Sự hào hứng khó có thể kìm chế trong giọng nói của cô quất một roi vào lương tâm anh. “Anh sẽ đợi em ở dưới”.

“Em sẽ không lâu đâu”, cô hứa. “Em chỉ cần mặc quần áo và dặn dò qua với y tá”.

Anh dừng lại ở cửa và rốt cuộc cũng nhìn cô. Sau hôm nay, anh sẽ không nhìn thấy cô như thế này lần nữa, vui sướng và hy vọng.

“Cứ từ từ”, anh nói.

Elissande mặc quần áo với tốc độ kỷ lục, kiểm tra dì Rachel vẫn đang ngủ, và nói chuyện với bà Green, người y tá cô đã thuê theo lời giới thiệu của bà Dilwyn sau khi đến Devon. Bà Green đảm bảo với cô rằng bà sẽ chăm sóc bữa sáng và việc tắm rửa của bà Douglas, và sau đó đưa bà ra vườn một vòng để luyện tập và hưởng thụ không khí trong lành.

Bà Green là một phụ nữ rất tốt bụng, nhưng cứng rắn hơn Elissande. Dưới sự trông nom của bà, dì Rachel đã có thể đi bộ một quãng ngắn mà không cần đỡ, một chiến công không kém hơn những điều kỳ diệu.

Bây giờ, để hoàn chỉnh niềm hạnh phúc của Elissande, chồng cô đã làm tình với cô. Và anh mời cô cùng anh đi bộ.

Họ không nói chuyện.

Nhưng họ không cần phải nói. Sự kề cận của anh là đủ. Cô đang ở bên cạnh anh là đủ. Đây là sự khởi đầu mới.

Họ đi qua sông Dart ở khu chợ của thị xã Totnes, ngồi xuống uống trà và ăn sáng qua loa, sau đó tiếp tục đi về phía bắc, qua những con đường đồng quê hoàn toàn mới mẻ đối với cô, qua những cánh đồng trập trùng và nhiều thôn xóm nhỏ, qua một rừng cây nho rậm rạp, và dừng lại trên nền đất của một tòa lâu đài đổ nát.

Quãng đường họ đi qua chắc phải được năm dặm. Cô cứ tưởng mình phải kiệt sức, nhưng cô chỉ cảm thấy hân hoan.

“Anh có bao giờ nói chuyện không?” cuối cùng cô hỏi, hơi thở hổn hển sau khi trèo lên đến lâu đài.

“Anh tin thiên hạ đều nhất trí rằng anh nói luôn mồm luôn miệng”.

Cô lấy mũ ra để quạt. “Ý em là, khi anh không diễn vai của mình”.

Anh không trả lời, nhưng nhìn sang phía đông hướng ra biển, tòa lâu đài tọa lạc trên đỉnh dốc thẳng đứng của một quả đồi, mang đến một tầm nhìn rộng lớn. Cô lại thắc mắc lý do anh sống cuộc đời thứ hai này. Nhưng cô có lý do của cô, và cô cho rằng lý do của anh cũng phải mạnh mẽ và thuyết phục như của cô.

“Kể với anh vài điều nhé”, anh nói.

Cô cảm thấy được tâng bốc kinh khủng. Anh hiếm khi hỏi cô bất kể điều gì. “Anh muốn biết gì?”

“Khi gặp bà Canaletto em đã hỏi về Capri. Em lại nhắc đến Capri khi muốn tất cả chúng ta rời khỏi Anh và đi trốn ở đâu đó. Và từ những gì em nói tối qua...”, anh nhét tay vào túi, “... rõ ràng em nghĩ rất nhiều về Capri trong suốt cuộc đời mình”.

“Đúng thế”.

“Nhưng anh không hề nhận thấy em có dự định nào đến Capri, khi mà bây giờ em đã có thể. Tại sao thế?”

Cô chưa bao giờ nghĩ về chuyện này trước đây. Nhưng câu trả lời dường như rõ ràng đến mức cô ngạc nhiên là anh phải hỏi.

“Bởi vì những gì em yêu không phải là một Capri tồn tại hữu hình, nó có thể là bất cứ một nơi nào xinh đẹp và xa xôi. Điều quan trọng là nó cho em niềm hy vọng và khuây khỏa khi em là tù nhân trong ngôi nhà của chú mình”.

Anh nhìn cô, mắt anh rất nghiêm trang. Có lẽ anh không hiểu cô hoàn toàn.

Cô thử lần nữa. “Anh hãy nghĩ đến một cái bè. Khi dòng sông quá rộng và chảy quá siết không thể bơi qua, chúng ta cần một chiếc bè. Nhưng khi chúng ta đã đến bờ bên kia, chúng ta để lại chiếc bè ở mép sông”.

“Và em đã đến bờ bên kia”.

Cô vuốt đầu ngón tay trên những bông hoa lụa trang trí mũ. “Em đã qua sông. Cho dù em có yêu chiếc bè của mình đến thế nào, em không cần nó nữa”.

Anh bước ra xa vài bước. “Vậy là em hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của mình và không cần có thêm sự khích lệ nữa?”

Cô cắn má trong. “Có lẽ em cần thêm một chút ít khích lệ nữa”.

“Nó là gì?” Anh nói mà không đổi giọng.

Cô đã nghĩ cô cần thêm can đảm để thú nhận tình cảm của mình. Nhưng khi anh hôn và ôm cô tối qua, khi anh đi năm dặm bên cạnh cô sáng nay, anh đã khiến những lời nói thốt ra thật dễ dàng. “Anh”, cô nói, giọng cô không hề ngập ngừng và run rẩy.

“Anh làm thế nào để hoàn thành kỳ công đáng nể đó?”

“Bằng cách làm những gì anh đã làm: đi bộ cùng em và làm tình với em”. Cô chỉ hơi đỏ mặt một chút khi nói mấy từ cuối cùng.

Anh bước đi xa hơn. Đồ nhát gan, người đàn ông của cô.

Cô bước theo anh vào bên trong. Một dinh thự đã từng tồn tại bên trong nhưng bây giờ chỉ còn sót lại tường đá, mái vòm và những khung cửa sổ. Ánh sáng mặt trời xuyên qua những lỗ hổng trên tường khiến bên trong tòa nhà đổ nát tuy lạnh lẽo nhưng không ảm đạm.

Cô đặt bàn tay lên cánh tay anh, chiếc áo khoác vải tuýp của Harris mềm mại và dễ chịu dưới lòng bàn tay cô. Khi anh không hất tay cô đi, cô mạnh bạo hơn và đặt một nụ hôn lên má anh, và sau đó một nụ hôn khác trên môi anh. Sau đó cô nấn ná, cho đến khi dụ được anh hé môi ra.

Bất thình lình anh hôn đáp lại cô, mạnh mẽ, khiến đầu óc cô quay cuồng.

Và cũng bất thình lình như thế, anh đẩy cô ra.

Trong cuộc đời mình, Vere chưa bao giờ làm hỏng bất cứ việc gì như anh đã làm với cuộc-hôn-nhân-lẽ-ra-chỉ-trên-danh-nghĩa của mình.

Anh không biết có chuyện gì với anh.

Hoặc có lẽ anh đã và đơn giản không thể chịu đựng được việc chấp nhận nó.

Cô không phải là người bầu bạn anh muốn - không phải vấn đề này đã được quyết định đi quyết định lại rồi hay sao? Điều anh muốn khác với những gì cô có như đảo Capri khác với nước Úc. Anh muốn sữa và mật ong; dịu dàng, ngọt ngào và trong lành. Cô là cồn thuốc phiện: dữ dội, gây nghiện và thỉnh thoảng có tác dụng giúp anh quên đi những muộn phiền, nhưng nguy hiểm khi dùng với liều lượng lớn.

Cô vẫn là một kẻ nói dối và tính toán - anh vẫn có lá thư cô viết cho Freddie vào đêm đó, một bằng chứng hữu hình của ý định nhử Freddie rơi vào nanh vuốt của cô, để cướp đoạt của Freddie hạnh phúc với Angelica vì lợi ích của riêng cô.

Và tại đây, ngay chốn thanh thiên bạch nhật, nơi những chuyến xe du lịch có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, anh đã gần mất kiểm soát lần nữa. Và lần này không thể viện vớ đến nước mắt, rượu hay ác mộng. Lúc này đang là ban ngày rực rỡ và tươi sáng, cô đang vui vẻ, và anh tưởng rằng mình đã cương quyết nói ra ra sự thật xấu xa nhưng cần thiết.

Anh bước rất nhiều bước cách xa khỏi cô.

Nếu anh không nói bây giờ, anh sẽ không bao giờ có thể. Cô toát ra niềm vui sướng khiến anh suýt quên mất rằng cô là thứ cuối cùng trong sự đơn giản vui vẻ mà anh cần để đuổi bóng đêm ra khỏi linh hồn mình.

Anh ép những từ ngữ trôi ra. “Khi chú em đã bị kết án, anh muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này”.

Cô đang vuốt tay áo và liếc nhìn anh, vẻ mặt cô bối rối nhưng vẫn hy vọng. Cô cứng người; màu sắc trên má cô cạn đi. Cô ngước mắt lên đối diện trực tiếp với anh.

“Anh sẽ thu xếp cho em một khoản rộng rãi. Em sẽ có đủ tiền để sống ở bất cứ đâu em muốn trong sự thoải mái và xa hoa. Ngay cả Capri, nếu em muốn”.

“Nhưng hủy bỏ hôn nhân là không thể”, cô nói. Lương tâm anh vặn vẹo trước sự bối rối gần như ngây thơ trong giọng của cô. “Khi hôn nhân đã hoàn tất, điều đó là không thể”.

“Với đủ tiền và luật sư, chuyện này không khó”.

“Nhưng... nhưng chúng ta sẽ phải nói dối”.

Cô choáng váng kinh ngạc đến mức lần đầu tiên anh cân nhắc đến khả năng là cô không hoàn toàn thực dụng như anh nghĩ. Rằng cô thực sự tin rằng họ kết hôn vĩnh viễn.

“Cả hai chúng ta đều nói dối rất giỏi. Anh không thấy có vấn đề gì ở đây”.

Cô nhìn lên bầu trời hình chữ nhật phía trên họ, đóng khung bởi những bức tường xiêu vẹo của ngôi nhà. “Đây luôn là ý định của anh phải không?”

“Phải”.

Bàn tay cô bấu vào váy. Vai cô co chặt lại. Cơn nhức nhối trong trái tim anh biến thành một nỗi đau sắc bén.

“Anh muốn có tự do của mình”, anh nói, cố ý tỏ ra thật nhẫn tâm. “Em nên hiểu điều đó”.

Cuộc hôn nhân đổ vỡ và sự kìm nén lâu nay đã có tác dụng như mong muốn. Một cơn oán giận dữ dội thay thế sự thảm bại đau đớn trong mắt cô. Ánh mắt cô cứng lại.

“Vậy đây là một giao dịch sòng phẳng”, cô nói. “Anh đưa tiền cho em để đổi lại sự tự do của mình”.

“Phải”.

“Em cho rằng bởi vì những gì xảy ra tối qua, sự tự do của anh vào ngày hôm nay sẽ tốn kém hơn ngày hôm qua, có đúng không?”

“Có lẽ thế”.

“Vậy em là một con điếm trong cuộc hôn nhân của chính mình”.

Lời nói của cô là một cú đá vào bụng anh.

“Anh trả giá cho sự thiếu kiểm soát của mình”.

“Ôi, trời, ngài Vere, sao ngài không nói sớm hơn?” Cô cay đắng nói. “Nếu tôi biết sớm hơn rằng mình làm ngài mất tự chủ thường xuyên hơn sẽ mang về cho tôi một gia tài lớn hơn, tôi đã dành hết thời gian để quyến rũ ngài”.

“Hãy cám ơn rằng anh đã áy náy về việc sử dụng cơ thể em. Và anh sẽ giữ im lặng về việc em đã gài bẫy anh như thế nào, và cả việc em định gài bẫy Freddie như thế nào”.

Cô rùng mình. Sự tàn nhẫn của anh cướp mất cả hơi thở của chính anh; anh lợi dụng hành động liều lĩnh xuất phát từ sự tuyệt vọng của cô như là lời biện hộ cho sự ích kỷ tuyệt đối của mình.

Cô hít một hơi thở sâu và từ từ thở ra. “Em luôn biết rằng em không phải là một phần thưởng quý giá, nhưng em nghĩ anh là thế”, cô nói. “Em nghĩ người đàn ông phía sau tên ngốc hẳn sẽ thú vị. Em nghĩ anh ấy sẽ hiểu cảm giác đóng kịch trong suốt thời gian qua là như thế nào. Và em nghĩ anh ấy sẽ thông cảm phần nào cho em, bởi vì cuộc đời này không hề dễ dàng. Em đã sai: Tên ngốc anh vẫn diễn là người tốt hơn. Anh ấy tình cảm, tử tế và tốt bụng. Em xin lỗi vì đã không trân trọng anh ấy đúng mực khi em có cơ hội”.

Thấy chưa, anh nghĩ. Đây chính xác là lý do anh cần một người đồng hành sữa-và-mật-ong, người không bao giờ thốt ra rằng anh không tình cảm, không tử tế và không tao nhã, mà chỉ yêu anh tha thiết, mù quáng và không đòi hỏi.

Một lâu đài trên bầu trời kỳ quái giống như Capri hoang vu và vắng lặng của cô. Giống như cô, anh đã dựa vào nó trong những ngày đen tối nhất, ảo vọng không thực về thiên đường trên mặt đất này. Nhưng không giống như cô, anh không sẵn sàng từ bỏ trụ cột đã chống đỡ anh nhiều năm nay, vì một người phụ nữ anh không muốn yêu, ngoại trừ lúc anh say, cô đơn hoặc không thể kiểm soát được mình.